Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ
Chương 50: Từ Chối Hôn Sự, Sở Khuynh Trở Về(1)
Tiếu Giai Nhân
09/03/2023
Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Lữ gia ở Lạc Dương là gia tộc chuyên hành nghề y, cùng với Cát gia ở Kinh Châu nổi danh như nhau, nam đinh của hai gia tộc này đều không hành nghề chính thức, nhưng Lữ gia có mở một y quán ở Lạc Dương, nếu người dân tới cửa xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ vui lòng hỗ trợ, không giống Cát gia, y thuật gia truyền xuất quỷ nhập thần, nhưng con cháu Cát gia lại ít ai gặp được. Lần này, hai anh em Chu Văn Đình là đi Lạc Dương mời gia chủ đức cao vọng trọng nhất Lữ gia, Lữ thái công đến xem bệnh.
Hàm Châu ngồi trên ghế, đầu hơi cúi, một đám người xung quanh đều chăm chú nhìn Lữ thái công bắt mạch cho nàng.
Phương thị Ngưng Châu đều biết rõ nàng không có bệnh tật gì, nhưng Phương thị vẫn diễn rất ra dáng ra hình, còn Ngưng Châu thì thành thành thật thật giả vờ ngoan ngoãn, tò mò đánh giá đầu tóc hoa râm của Lữ thái công.
A Tuân dựa vào Chu Văn Gia, khẩn trương quan sát từng hành động của tỷ tỷ.
Còn Chu Văn Gia lại là người khẩn trương nhất, cũng là người hi vọng biểu muội khôi phục trí nhớ nhiều nhất. Hắn và biểu muội là thanh mai trúc mã, tuy rằng biểu muội thường xuyên giáo huấn hắn, mắng chửi hắn, hở chút là nổi giận, hại hắn lần nào cũng phí cả nửa ngày trời mới có thể dỗ ngọt, nhưng rõ ràng biểu muội cũng rất thích hắn, nàng trang điểm thật xinh đẹp để cho hắn xem, còn hỏi hắn nàng có đẹp không, có một lần nàng bảo hắn nhắm mắt lại, sau đó hôn hắn một cái. Không giống như hiện tại, ánh mắt biểu muội nhìn hắn giống như người xa lạ, còn lảng tránh khi hắn chăm chú ngắm nàng.
Trong phòng tĩnh lặng đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Mày Lữ thái công càng nhăn càng chặt, thu hồi tay, lại đè đè lên trán Hàm Châu, nhưng không cảm giác được bất luận khác thường gì, nghe Hàm Châu nói không có đau đớn, mới càng ngạc nhiên: "Lão phu đã xem qua, cô nương thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả."
Hàm Châu rũ mắt không nói nên lời, bởi vì gạt người nên thẹn trong lòng, thế nhưng người bên ngoài nhìn vào lại hiểu lầm là ảm đạm thương tâm.
Chu Văn Gia vội la lên: "Sao lại không có vấn đề được, những chuyện trước kia nàng đều không nhớ, ngài xem lại một lần nữa đi?"
"Văn Gia." Chu Văn Đình thấp giọng mắng, chắp tay hướng Lữ thái công bồi tội: "Xá đệ nóng nảy xúc động, mong thái công thứ lỗi cho đệ đệ bất kính."
Phương thị cũng đi theo bồi tội.
Lữ thái công cười lắc đầu: "Không thể trách hắn, bộ não con người thần bí khó lường, lão phu cũng từng nghe nói nhiều về loại chứng bệnh này, xác thật có người bị mắc bệnh nhưng lại khám không ra. Lúc mới vừa nghe phu nhân hình dung triệu chứng của cô nương, lão phu còn cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể phản bác những tin vịt đó, thật không ngờ thực sự lại có chuyện này."
"Vậy rốt cuộc ngài có trị được không?" Ông lão lải nhải nửa ngày mà vẫn chưa nói được lời chắc chắn, Chu Văn Gia nhịn không được nói thầm, liền bị huynh trưởng hung hăng trứng mắt một cái.
Lữ thái công đứng dậy đáp: "Thứ lỗi lão phu tài hèn học ít, dù muốn cũng không thể giúp được gì."
Chu Văn Gia nghe xong đứng hình tại chỗ.
Phương thị trấn an nói: "Trị không khỏi cũng không sao, biểu muội của con có thể tỉnh lại là chúng ta nên thắp hương bái Phật rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi."
Bà rất rõ tâm tư của nhi tử, chỉ là lúc này không có thời gian tỉ mỉ khuyên giải hắn, liền xoay người, cùng trưởng tử tiễn Lữ thái công đi ra ngoài, "Phiền thái công ngàn dặm xa xôi chạy tới, hai ngày này hi vọng thái công ở lại hàn xá nghỉ ngơi, để chúng ta có thể tiếp đãi cho phải lễ nghĩa của chủ nhà."
Lữ thái công đã sáu mươi tuổi, bôn ba một đường xa tới cũng đã mệt mỏi rồi, cảm kích nói lời đa tạ. Ra tới sương phòng, vừa vặn gặp được hai thân ảnh từ trong bóng tối đi về phía này, phía trước là nam nhân khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt bình thản, phong thái đó hẳn là võ khang bá Chu Dần, còn người kia đôi mắt lạnh lẽo, không ngoài hai mươi nhưng so với trưởng bối bên cạnh cao hơn nửa cái đầu, không biết là nhân vật nào.
Chu Văn Đình lên tiếng giới thiệu hai bên.
Biết được đến Lữ thái công cũng không có biện pháp chữa trị cho cháu ngoại gái, Chu Dần có điểm thất vọng, nhưng cũng không phải là quá khổ sở, cẩn thận ngẫm lại, cháu ngoại gái quên hết những chuyện trước kia cũng không có gì là không tốt, nói thật ông càng thích cháu gái như hiện tại hơn, nghĩ như vậy liền thu hồi cảm khái, mời Lữ thái công đi thượng phòng ở nhà chính uống trà, Chu Văn Đình cũng đi theo tiếp khách.
Trình Ngọc trở về sương phòng phía bên kia cùng với Phương thị, vừa đi vào, hắn quay đầu nhìn thoáng qua thượng phòng.
Lữ thái công không quen biết hắn, nhưng hắn lại nhận ra ông.
Khi hắn mười bốn tuổi mới thực sự biết đến hoan ái là gì. Khi ấy hắn và huynh trưởng cùng cha khác mẹ đi dạo trong hoa viên, đột nhiên bắt gặp gã sai vặt đang chơi trò yêu tinh đánh nhau với nha hoàn, quay đầu lại huynh trưởng đã phái người mang đến cho hắn bốn quyển sách, nói là để phổ cập kiến thức. Trình Ngọc lúc này mới phát hiện bản thân không bình thường, hắn không nói với ai mà tự mình nghĩ cách, xem xuân cung đồ không hiệu quả, hắn bèn lẻn vào hoa lâu lén xem người ta hành sự, thế nhưng vẫn như cũ không có tác dụng gì, Trình Ngọc mới nghĩ tới việc đến tìm lang trung.
Để thái y khám thì không tiện, hắn quyết định dịch dung, rồi tìm đến lang trung tốt nhất kinh thành, đối phương tra không ra nguyên nhân, nhưng vẫn bốc thuốc cho hắn, Trình Ngọc uống vài lần mà không thấy hiệu quả gì. Sau này hắn lại đi Lạc Dương, vẫn cải trang như cũ, Lữ thái công nói rằng bệnh này của hắn không phải là bẩm sinh, có thể do lúc nhỏ chơi đùa vô tình làm tổn thương, hoặc là bị trúng độc, nhưng lại không tìm được thuốc giải.
Danh y còn không có biện pháp, Trình Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ ý định.
Điều duy nhất hắn muốn biết, là vì sao hắn lại mắc phải bệnh này.
Mấy năm nay hắn cố gắng hồi tưởng về quá khứ, nhưng không tài nào nhớ được lúc nhỏ có từng bị thương ở chỗ đó hay không, càng không nhớ được bản thân có lúc nào thân thể đặc biệt không khỏe. Hắn vô cùng khó hiểu, hắn chỉ là đích thứ tử, huynh trưởng đã sớm được phong thế tử, không cần thiết phải hại hắn, còn mẹ kế Tạ thị nếu có vì hai đứa con trai mưu cầu tước vị thì trước hết nên đối phó với huynh trưởng mới đúng.
Tuy nhiên hắn vẫn bảo lưu sự hoài nghi trong lòng.
Hắn âm thầm điều tra dấu vết của người hại hắn ở vương phủ, nhưng không thu hoạch được gì, tựa như năm đó mẫu thân chết, lúc ấy bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên đành bất lực, khi trưởng thành có thể kiểm chứng thì lại quá muộn, chứng cứ sớm đã bị người tiêu hủy.
"Biểu muội không cần sợ, ta sẽ phái người tìm kiếm tin tức con cháu của Cát gia, Cát gia y thuật giỏi hơn Lữ gia nhiều, chỉ cần tìm được, nhất định sẽ chữa trị được cho muội!"
Vừa đi vào gian ngoài, liền thấy Chu Văn Gia đứng ở bên người Hàm Châu, nói lời hứa hẹn.
Beta: Tân Sinh
Lữ gia ở Lạc Dương là gia tộc chuyên hành nghề y, cùng với Cát gia ở Kinh Châu nổi danh như nhau, nam đinh của hai gia tộc này đều không hành nghề chính thức, nhưng Lữ gia có mở một y quán ở Lạc Dương, nếu người dân tới cửa xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ vui lòng hỗ trợ, không giống Cát gia, y thuật gia truyền xuất quỷ nhập thần, nhưng con cháu Cát gia lại ít ai gặp được. Lần này, hai anh em Chu Văn Đình là đi Lạc Dương mời gia chủ đức cao vọng trọng nhất Lữ gia, Lữ thái công đến xem bệnh.
Hàm Châu ngồi trên ghế, đầu hơi cúi, một đám người xung quanh đều chăm chú nhìn Lữ thái công bắt mạch cho nàng.
Phương thị Ngưng Châu đều biết rõ nàng không có bệnh tật gì, nhưng Phương thị vẫn diễn rất ra dáng ra hình, còn Ngưng Châu thì thành thành thật thật giả vờ ngoan ngoãn, tò mò đánh giá đầu tóc hoa râm của Lữ thái công.
A Tuân dựa vào Chu Văn Gia, khẩn trương quan sát từng hành động của tỷ tỷ.
Còn Chu Văn Gia lại là người khẩn trương nhất, cũng là người hi vọng biểu muội khôi phục trí nhớ nhiều nhất. Hắn và biểu muội là thanh mai trúc mã, tuy rằng biểu muội thường xuyên giáo huấn hắn, mắng chửi hắn, hở chút là nổi giận, hại hắn lần nào cũng phí cả nửa ngày trời mới có thể dỗ ngọt, nhưng rõ ràng biểu muội cũng rất thích hắn, nàng trang điểm thật xinh đẹp để cho hắn xem, còn hỏi hắn nàng có đẹp không, có một lần nàng bảo hắn nhắm mắt lại, sau đó hôn hắn một cái. Không giống như hiện tại, ánh mắt biểu muội nhìn hắn giống như người xa lạ, còn lảng tránh khi hắn chăm chú ngắm nàng.
Trong phòng tĩnh lặng đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Mày Lữ thái công càng nhăn càng chặt, thu hồi tay, lại đè đè lên trán Hàm Châu, nhưng không cảm giác được bất luận khác thường gì, nghe Hàm Châu nói không có đau đớn, mới càng ngạc nhiên: "Lão phu đã xem qua, cô nương thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả."
Hàm Châu rũ mắt không nói nên lời, bởi vì gạt người nên thẹn trong lòng, thế nhưng người bên ngoài nhìn vào lại hiểu lầm là ảm đạm thương tâm.
Chu Văn Gia vội la lên: "Sao lại không có vấn đề được, những chuyện trước kia nàng đều không nhớ, ngài xem lại một lần nữa đi?"
"Văn Gia." Chu Văn Đình thấp giọng mắng, chắp tay hướng Lữ thái công bồi tội: "Xá đệ nóng nảy xúc động, mong thái công thứ lỗi cho đệ đệ bất kính."
Phương thị cũng đi theo bồi tội.
Lữ thái công cười lắc đầu: "Không thể trách hắn, bộ não con người thần bí khó lường, lão phu cũng từng nghe nói nhiều về loại chứng bệnh này, xác thật có người bị mắc bệnh nhưng lại khám không ra. Lúc mới vừa nghe phu nhân hình dung triệu chứng của cô nương, lão phu còn cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể phản bác những tin vịt đó, thật không ngờ thực sự lại có chuyện này."
"Vậy rốt cuộc ngài có trị được không?" Ông lão lải nhải nửa ngày mà vẫn chưa nói được lời chắc chắn, Chu Văn Gia nhịn không được nói thầm, liền bị huynh trưởng hung hăng trứng mắt một cái.
Lữ thái công đứng dậy đáp: "Thứ lỗi lão phu tài hèn học ít, dù muốn cũng không thể giúp được gì."
Chu Văn Gia nghe xong đứng hình tại chỗ.
Phương thị trấn an nói: "Trị không khỏi cũng không sao, biểu muội của con có thể tỉnh lại là chúng ta nên thắp hương bái Phật rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi."
Bà rất rõ tâm tư của nhi tử, chỉ là lúc này không có thời gian tỉ mỉ khuyên giải hắn, liền xoay người, cùng trưởng tử tiễn Lữ thái công đi ra ngoài, "Phiền thái công ngàn dặm xa xôi chạy tới, hai ngày này hi vọng thái công ở lại hàn xá nghỉ ngơi, để chúng ta có thể tiếp đãi cho phải lễ nghĩa của chủ nhà."
Lữ thái công đã sáu mươi tuổi, bôn ba một đường xa tới cũng đã mệt mỏi rồi, cảm kích nói lời đa tạ. Ra tới sương phòng, vừa vặn gặp được hai thân ảnh từ trong bóng tối đi về phía này, phía trước là nam nhân khoảng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt bình thản, phong thái đó hẳn là võ khang bá Chu Dần, còn người kia đôi mắt lạnh lẽo, không ngoài hai mươi nhưng so với trưởng bối bên cạnh cao hơn nửa cái đầu, không biết là nhân vật nào.
Chu Văn Đình lên tiếng giới thiệu hai bên.
Biết được đến Lữ thái công cũng không có biện pháp chữa trị cho cháu ngoại gái, Chu Dần có điểm thất vọng, nhưng cũng không phải là quá khổ sở, cẩn thận ngẫm lại, cháu ngoại gái quên hết những chuyện trước kia cũng không có gì là không tốt, nói thật ông càng thích cháu gái như hiện tại hơn, nghĩ như vậy liền thu hồi cảm khái, mời Lữ thái công đi thượng phòng ở nhà chính uống trà, Chu Văn Đình cũng đi theo tiếp khách.
Trình Ngọc trở về sương phòng phía bên kia cùng với Phương thị, vừa đi vào, hắn quay đầu nhìn thoáng qua thượng phòng.
Lữ thái công không quen biết hắn, nhưng hắn lại nhận ra ông.
Khi hắn mười bốn tuổi mới thực sự biết đến hoan ái là gì. Khi ấy hắn và huynh trưởng cùng cha khác mẹ đi dạo trong hoa viên, đột nhiên bắt gặp gã sai vặt đang chơi trò yêu tinh đánh nhau với nha hoàn, quay đầu lại huynh trưởng đã phái người mang đến cho hắn bốn quyển sách, nói là để phổ cập kiến thức. Trình Ngọc lúc này mới phát hiện bản thân không bình thường, hắn không nói với ai mà tự mình nghĩ cách, xem xuân cung đồ không hiệu quả, hắn bèn lẻn vào hoa lâu lén xem người ta hành sự, thế nhưng vẫn như cũ không có tác dụng gì, Trình Ngọc mới nghĩ tới việc đến tìm lang trung.
Để thái y khám thì không tiện, hắn quyết định dịch dung, rồi tìm đến lang trung tốt nhất kinh thành, đối phương tra không ra nguyên nhân, nhưng vẫn bốc thuốc cho hắn, Trình Ngọc uống vài lần mà không thấy hiệu quả gì. Sau này hắn lại đi Lạc Dương, vẫn cải trang như cũ, Lữ thái công nói rằng bệnh này của hắn không phải là bẩm sinh, có thể do lúc nhỏ chơi đùa vô tình làm tổn thương, hoặc là bị trúng độc, nhưng lại không tìm được thuốc giải.
Danh y còn không có biện pháp, Trình Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ ý định.
Điều duy nhất hắn muốn biết, là vì sao hắn lại mắc phải bệnh này.
Mấy năm nay hắn cố gắng hồi tưởng về quá khứ, nhưng không tài nào nhớ được lúc nhỏ có từng bị thương ở chỗ đó hay không, càng không nhớ được bản thân có lúc nào thân thể đặc biệt không khỏe. Hắn vô cùng khó hiểu, hắn chỉ là đích thứ tử, huynh trưởng đã sớm được phong thế tử, không cần thiết phải hại hắn, còn mẹ kế Tạ thị nếu có vì hai đứa con trai mưu cầu tước vị thì trước hết nên đối phó với huynh trưởng mới đúng.
Tuy nhiên hắn vẫn bảo lưu sự hoài nghi trong lòng.
Hắn âm thầm điều tra dấu vết của người hại hắn ở vương phủ, nhưng không thu hoạch được gì, tựa như năm đó mẫu thân chết, lúc ấy bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên đành bất lực, khi trưởng thành có thể kiểm chứng thì lại quá muộn, chứng cứ sớm đã bị người tiêu hủy.
"Biểu muội không cần sợ, ta sẽ phái người tìm kiếm tin tức con cháu của Cát gia, Cát gia y thuật giỏi hơn Lữ gia nhiều, chỉ cần tìm được, nhất định sẽ chữa trị được cho muội!"
Vừa đi vào gian ngoài, liền thấy Chu Văn Gia đứng ở bên người Hàm Châu, nói lời hứa hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.