Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 10: Âu Tôn Là Một Sự Tồn Tại Cực Kỳ Nguy Hiểm
Quý Tuyết Ý
20/11/2024
Chẳng trách lần đầu cô nghe thấy hai chữ "Thất gia", lại có cảm giác kỳ lạ như đã quen thuộc từ lâu.
Chẳng trách anh có thể tự do ra vào khu vực cấm của Hạ Quốc, công khai coi thường các quy tắc trong nhà đấu giá ngầm của Đông Lăng, mà lại không có ai dám ngăn cản anh.
Hóa ra anh chính là Âu Tôn!
Âu Tôn là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Đôi mắt xanh biếc của Thời Vân Âm cụp xuống, ánh sáng lóe lên trong mắt. Có vẻ cô phải nghĩ cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh để anh phát hiện thân phận, gây thêm phiền phức.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để chơi trò chơi sinh tử với một nhân vật nguy hiểm hàng đầu như thế này.
Âu Tôn lười biếng dựa vào ghế chủ tịch, một tay kéo nhẹ sợi dây xích vàng, kéo Thời Vân Âm đến ngồi trên tấm đệm họa tiết da hổ bên cạnh chân anh.
Lần này, Thời Vân Âm không vùng vẫy hay phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn quỳ ngồi trên tấm đệm.
Âu Tôn tưởng rằng cô gây ra phiền phức nên bây giờ đang làm ra vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt đào hoa kiều mị khẽ nheo lại, ngón tay dài nhón lấy một quả anh đào rửa sạch đưa đến trước miệng cô.
Tư thế này đúng chuẩn như đang cho thú cưng ăn.
Trong lòng Thời Vân Âm vô cùng khó chịu, nhưng khi ánh mắt cô quét qua góc chiếc điện thoại lộ ra từ túi quần của Diệp Phong, một tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt cô. Cô lập tức há miệng ăn quả anh đào đó.
Có lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn khi há miệng của cô làm anh hài lòng, Âu Tôn dường như bị cuốn vào thú vui cho ăn, vừa nghe báo cáo vừa tiếp tục đút cho cô.
Bàn tay to lớn của anh thỉnh thoảng lại xoa loạn trên mái tóc cô, còn tiện tay véo má, nghịch mũi và tai cô…
Đến khi Diệp Phong cuối cùng cũng báo cáo xong, Thời Vân Âm cảm thấy bản thân sắp bị người đàn ông này chơi đùa đến mức sụp đổ!
“Thất gia, tôi xin phép xuống trước.” Diệp Phong gấp máy tính bảng lại, hơi cúi đầu chào, rồi xoay người rời đi.
Cơ thể Thời Vân Âm vốn đang mềm mại tựa vào ghế bỗng dưng ngồi thẳng dậy, cô liếc qua Âu Tôn đang chăm chú đọc tài liệu, nghiêng đầu, nhả ra một hạt anh đào nhỏ xíu từ miệng. Cô kẹp hạt anh đào giữa hai ngón tay, nhắm thẳng vào chân phải Diệp Phong và ném mạnh—
Diệp Phong đang bước đi thì bất ngờ cảm thấy chân phải bị một lực lớn đánh trúng, mất thăng bằng và ngã sấp xuống.
Chiếc điện thoại trong túi anh ta rơi ra, trượt xuống dưới ghế sofa.
Nghe thấy tiếng động, Âu Tôn liếc nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Vô dụng, đi chống đẩy 500 cái.”
“Vâng.” Diệp Phong chẳng còn tâm trí để kiểm tra xem có làm rơi thứ gì không, chỉ vội vàng chuồn đi.
Thời Vân Âm nhìn chiếc điện thoại rơi mà không bị phát hiện, khóe môi cong lên đầy đắc ý, trong lòng không chút để tâm đến lời Âu Tôn.
Hừ, chống đẩy 500 cái chẳng phải rất dễ dàng sao?
Cô chống đẩy 2000 cái còn thành không vấn đề mà!
Đêm đã khuya…
Sau khi Âu Tôn nghỉ ngơi, đám người hầu cũng rút lui, cabin máy bay chìm vào bóng tối.
Thời Vân Âm nằm trong chiếc lồng vàng lớn, sau khi xác nhận xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô mở mắt.
Với khả năng nhìn trong bóng tối bẩm sinh, không giống như người thường, cô có thể nhìn rõ mọi thứ ngay cả trong bóng tối.
Thời Vân Âm đứng dậy, nhẹ nhàng mở khóa chiếc lồng, rồi bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng làm việc, lục tìm chiếc điện thoại rơi dưới ghế sofa của Diệp Phong.
Trên máy bay tư nhân có kết nối Wi-Fi.
Cô mở trình duyệt, đăng nhập vào tài khoản mã hóa của mình. Vừa mới online, một tin nhắn đã bật lên.
Cố Cảnh Trạch: Ngư Nhi, cuối cùng em cũng xuất hiện! Tầm nhìn của em thật sự quá chuẩn, dự án lần trước mà em chọn đúng là bùng nổ, chúng ta kiếm được tận 4 tỷ rồi!
Thời Vân Âm không ngạc nhiên, cũng chẳng quan tâm chuyện này.
Ngư Nhi Dưới Biển Sâu: Tôi ra ngoài rồi.
Cố Cảnh Trạch: Em ra ngoài rồi?! Ý em là… chúng ta có thể gặp nhau được sao?!
Ngư Nhi Dưới Biển Sâu: Ừ. Anh có rảnh không?
Chẳng trách anh có thể tự do ra vào khu vực cấm của Hạ Quốc, công khai coi thường các quy tắc trong nhà đấu giá ngầm của Đông Lăng, mà lại không có ai dám ngăn cản anh.
Hóa ra anh chính là Âu Tôn!
Âu Tôn là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Đôi mắt xanh biếc của Thời Vân Âm cụp xuống, ánh sáng lóe lên trong mắt. Có vẻ cô phải nghĩ cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh để anh phát hiện thân phận, gây thêm phiền phức.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian để chơi trò chơi sinh tử với một nhân vật nguy hiểm hàng đầu như thế này.
Âu Tôn lười biếng dựa vào ghế chủ tịch, một tay kéo nhẹ sợi dây xích vàng, kéo Thời Vân Âm đến ngồi trên tấm đệm họa tiết da hổ bên cạnh chân anh.
Lần này, Thời Vân Âm không vùng vẫy hay phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn quỳ ngồi trên tấm đệm.
Âu Tôn tưởng rằng cô gây ra phiền phức nên bây giờ đang làm ra vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt đào hoa kiều mị khẽ nheo lại, ngón tay dài nhón lấy một quả anh đào rửa sạch đưa đến trước miệng cô.
Tư thế này đúng chuẩn như đang cho thú cưng ăn.
Trong lòng Thời Vân Âm vô cùng khó chịu, nhưng khi ánh mắt cô quét qua góc chiếc điện thoại lộ ra từ túi quần của Diệp Phong, một tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt cô. Cô lập tức há miệng ăn quả anh đào đó.
Có lẽ dáng vẻ ngoan ngoãn khi há miệng của cô làm anh hài lòng, Âu Tôn dường như bị cuốn vào thú vui cho ăn, vừa nghe báo cáo vừa tiếp tục đút cho cô.
Bàn tay to lớn của anh thỉnh thoảng lại xoa loạn trên mái tóc cô, còn tiện tay véo má, nghịch mũi và tai cô…
Đến khi Diệp Phong cuối cùng cũng báo cáo xong, Thời Vân Âm cảm thấy bản thân sắp bị người đàn ông này chơi đùa đến mức sụp đổ!
“Thất gia, tôi xin phép xuống trước.” Diệp Phong gấp máy tính bảng lại, hơi cúi đầu chào, rồi xoay người rời đi.
Cơ thể Thời Vân Âm vốn đang mềm mại tựa vào ghế bỗng dưng ngồi thẳng dậy, cô liếc qua Âu Tôn đang chăm chú đọc tài liệu, nghiêng đầu, nhả ra một hạt anh đào nhỏ xíu từ miệng. Cô kẹp hạt anh đào giữa hai ngón tay, nhắm thẳng vào chân phải Diệp Phong và ném mạnh—
Diệp Phong đang bước đi thì bất ngờ cảm thấy chân phải bị một lực lớn đánh trúng, mất thăng bằng và ngã sấp xuống.
Chiếc điện thoại trong túi anh ta rơi ra, trượt xuống dưới ghế sofa.
Nghe thấy tiếng động, Âu Tôn liếc nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Vô dụng, đi chống đẩy 500 cái.”
“Vâng.” Diệp Phong chẳng còn tâm trí để kiểm tra xem có làm rơi thứ gì không, chỉ vội vàng chuồn đi.
Thời Vân Âm nhìn chiếc điện thoại rơi mà không bị phát hiện, khóe môi cong lên đầy đắc ý, trong lòng không chút để tâm đến lời Âu Tôn.
Hừ, chống đẩy 500 cái chẳng phải rất dễ dàng sao?
Cô chống đẩy 2000 cái còn thành không vấn đề mà!
Đêm đã khuya…
Sau khi Âu Tôn nghỉ ngơi, đám người hầu cũng rút lui, cabin máy bay chìm vào bóng tối.
Thời Vân Âm nằm trong chiếc lồng vàng lớn, sau khi xác nhận xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô mở mắt.
Với khả năng nhìn trong bóng tối bẩm sinh, không giống như người thường, cô có thể nhìn rõ mọi thứ ngay cả trong bóng tối.
Thời Vân Âm đứng dậy, nhẹ nhàng mở khóa chiếc lồng, rồi bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng làm việc, lục tìm chiếc điện thoại rơi dưới ghế sofa của Diệp Phong.
Trên máy bay tư nhân có kết nối Wi-Fi.
Cô mở trình duyệt, đăng nhập vào tài khoản mã hóa của mình. Vừa mới online, một tin nhắn đã bật lên.
Cố Cảnh Trạch: Ngư Nhi, cuối cùng em cũng xuất hiện! Tầm nhìn của em thật sự quá chuẩn, dự án lần trước mà em chọn đúng là bùng nổ, chúng ta kiếm được tận 4 tỷ rồi!
Thời Vân Âm không ngạc nhiên, cũng chẳng quan tâm chuyện này.
Ngư Nhi Dưới Biển Sâu: Tôi ra ngoài rồi.
Cố Cảnh Trạch: Em ra ngoài rồi?! Ý em là… chúng ta có thể gặp nhau được sao?!
Ngư Nhi Dưới Biển Sâu: Ừ. Anh có rảnh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.