Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 25: Bạn Nhảy Tối Nay Của Tôi Là Cô
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Âu Tôn với đôi mắt đen sâu thẳm bất ngờ nhìn lướt qua anh ta: “Cậu rất hứng thú với mỹ nhân ngư?”
“Tất nhiên là hứng thú... Ờ…” Cố Cảnh Trạch vừa nói nửa chừng đã nhận ra ánh mắt của Âu Tôn dường như mang theo sát khí nguy hiểm, nghĩ lại có lẽ lời nói của mình hơi đường đột, khiến Thất gia không hài lòng?
Vội vàng đổi giọng: “Không phải… mỹ nhân ngư vốn dĩ không tồn tại, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Không ngờ Âu Tôn lại chuyển chủ đề, ánh mắt mang chút ý cười nhìn về phía Thời Vân Âm: “Sao lại không tồn tại, chẳng phải đang đứng trước mặt đây sao?”
Thời Vân Âm giật giật mí mắt: “Thất gia thật biết đùa, tôi chỉ là hóa trang thôi mà.”
Âu Tôn xoay chiếc mặt nạ trong tay, như đang trò chuyện vu vơ nhưng lại cứ thích truy cứu đến cùng: “Bao nhiêu trang phục hóa trang, vì sao lại chọn mỹ nhân ngư?”
“Chọn đại thôi.”
“Vậy cô là một người tuỳ tiện?”
“Để Thất gia thất vọng rồi, tôi không phải phụ nữ.” Thời Vân Âm thản nhiên nói điều khiến người khác chấn động, “Nói chính xác hơn, tôi không phải phụ nữ thực thụ. Năm năm trước, tôi đã làm phẫu thuật chuyển giới ở Thái Lan.”
Vừa dứt lời, Cố Cảnh Trạch và Diệp Phong đều kinh ngạc không thôi, gì… gì cơ?!
“Ồ?” Âu Tôn nhướng mày khẽ, “Phẫu thuật chuyển giới?”
“Đúng vậy.” Thời Vân Âm biết anh chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm, vì giới thượng lưu luôn bài xích những chuyện như thế này, nhưng chính cô lại muốn như vậy.
Cô cố tình khiến anh ghê tởm để anh không muốn nói chuyện làm ăn với cô nữa, từ đó cô có thể rút lui êm đẹp.
Nhưng sau đó cô lại nghe Âu Tôn “tặc lưỡi” một tiếng: “Phẫu thuật khá thành công.”
Đây là lời nhận xét kiểu gì vậy?
“Thật ra không thành công lắm, phẫu thuật có chút nhiễm trùng, mỗi năm tôi vẫn phải đến Thái Lan để sửa chữa…” Thời Vân Âm hít sâu một hơi, cố tình thêm gia vị: “Vậy nên bây giờ tôi không phải phụ nữ, cũng không phải đàn ông, xem như là người lưỡng tính đi.”
Đủ ghê tởm rồi chứ?
Chắc chắn anh không chịu nổi nữa đâu nhỉ?
Nhưng Âu Tôn không hề tỏ ra ghê tởm như cô mong đợi, ngược lại còn đáp với vẻ đầy ẩn ý: “Tốt, tôi thích những sinh vật đặc biệt.”
Anh nhấn mạnh hai từ “đặc biệt”.
Thời Vân Âm: “?”
Âu Tôn bất ngờ vứt chiếc mặt nạ trong tay, bước vài bước về phía cô, bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô, dễ dàng kéo cô đến trước mặt anh.
Anh rất cao, cúi đầu nhìn xuống cô, đôi môi mỏng thốt ra lời nói khiến đám phụ nữ xung quanh khao khát: “Bạn nhảy tối nay của tôi—là cô.”
?
Chuyện gì thế này?
Gu của anh đặc biệt đến vậy sao?
Thời Vân Âm không thể ngờ sự việc lại diễn biến như vậy. Ở khoảng cách gần như thế, cô cảm giác mình sắp bị lộ, vội vàng dùng cả hai tay đẩy anh ra: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nhảy với đàn ông.”
“Vậy thì tối nay sẽ là lần đầu tiên của cô.”
Âu Tôn giữ chặt đôi tay đang giãy giụa của cô, bá đạo đến mức không thể cãi lại, kéo cô vào sàn nhảy rộng lớn bên cạnh.
Trong sàn nhảy đã có không ít cặp đôi nam nữ đang khiêu vũ, nhưng khi Âu Tôn và Thời Vân Âm bước vào, họ lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ bữa tiệc—
Người đàn ông tuấn tú trong bộ quân phục kỵ sĩ hoàng gia, cùng người phụ nữ khoác lên mình bộ trang phục mỹ nhân ngư xanh biếc, như đang tái hiện câu chuyện tình yêu lãng mạn nhất thời kỳ Châu Âu cổ.
Thời Vân Âm bị Âu Tôn kéo vào sàn nhảy, tình huống phi lý này khiến cô bối rối, cô cố gắng rút tay khỏi sự kìm kẹp của anh: “Thả tôi ra, đồ biến—”
Âu Tôn nheo mắt: “Biến gì?”
“Ờ…” Thời Vân Âm cứng họng nuốt chữ “thái” trở lại, giờ mà khiến anh nổi giận thì cô chỉ có thiệt. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh, đồ biến— trang này không thích hợp để nhảy, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện đầu tư đi?”
“Tất nhiên là hứng thú... Ờ…” Cố Cảnh Trạch vừa nói nửa chừng đã nhận ra ánh mắt của Âu Tôn dường như mang theo sát khí nguy hiểm, nghĩ lại có lẽ lời nói của mình hơi đường đột, khiến Thất gia không hài lòng?
Vội vàng đổi giọng: “Không phải… mỹ nhân ngư vốn dĩ không tồn tại, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Không ngờ Âu Tôn lại chuyển chủ đề, ánh mắt mang chút ý cười nhìn về phía Thời Vân Âm: “Sao lại không tồn tại, chẳng phải đang đứng trước mặt đây sao?”
Thời Vân Âm giật giật mí mắt: “Thất gia thật biết đùa, tôi chỉ là hóa trang thôi mà.”
Âu Tôn xoay chiếc mặt nạ trong tay, như đang trò chuyện vu vơ nhưng lại cứ thích truy cứu đến cùng: “Bao nhiêu trang phục hóa trang, vì sao lại chọn mỹ nhân ngư?”
“Chọn đại thôi.”
“Vậy cô là một người tuỳ tiện?”
“Để Thất gia thất vọng rồi, tôi không phải phụ nữ.” Thời Vân Âm thản nhiên nói điều khiến người khác chấn động, “Nói chính xác hơn, tôi không phải phụ nữ thực thụ. Năm năm trước, tôi đã làm phẫu thuật chuyển giới ở Thái Lan.”
Vừa dứt lời, Cố Cảnh Trạch và Diệp Phong đều kinh ngạc không thôi, gì… gì cơ?!
“Ồ?” Âu Tôn nhướng mày khẽ, “Phẫu thuật chuyển giới?”
“Đúng vậy.” Thời Vân Âm biết anh chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm, vì giới thượng lưu luôn bài xích những chuyện như thế này, nhưng chính cô lại muốn như vậy.
Cô cố tình khiến anh ghê tởm để anh không muốn nói chuyện làm ăn với cô nữa, từ đó cô có thể rút lui êm đẹp.
Nhưng sau đó cô lại nghe Âu Tôn “tặc lưỡi” một tiếng: “Phẫu thuật khá thành công.”
Đây là lời nhận xét kiểu gì vậy?
“Thật ra không thành công lắm, phẫu thuật có chút nhiễm trùng, mỗi năm tôi vẫn phải đến Thái Lan để sửa chữa…” Thời Vân Âm hít sâu một hơi, cố tình thêm gia vị: “Vậy nên bây giờ tôi không phải phụ nữ, cũng không phải đàn ông, xem như là người lưỡng tính đi.”
Đủ ghê tởm rồi chứ?
Chắc chắn anh không chịu nổi nữa đâu nhỉ?
Nhưng Âu Tôn không hề tỏ ra ghê tởm như cô mong đợi, ngược lại còn đáp với vẻ đầy ẩn ý: “Tốt, tôi thích những sinh vật đặc biệt.”
Anh nhấn mạnh hai từ “đặc biệt”.
Thời Vân Âm: “?”
Âu Tôn bất ngờ vứt chiếc mặt nạ trong tay, bước vài bước về phía cô, bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô, dễ dàng kéo cô đến trước mặt anh.
Anh rất cao, cúi đầu nhìn xuống cô, đôi môi mỏng thốt ra lời nói khiến đám phụ nữ xung quanh khao khát: “Bạn nhảy tối nay của tôi—là cô.”
?
Chuyện gì thế này?
Gu của anh đặc biệt đến vậy sao?
Thời Vân Âm không thể ngờ sự việc lại diễn biến như vậy. Ở khoảng cách gần như thế, cô cảm giác mình sắp bị lộ, vội vàng dùng cả hai tay đẩy anh ra: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nhảy với đàn ông.”
“Vậy thì tối nay sẽ là lần đầu tiên của cô.”
Âu Tôn giữ chặt đôi tay đang giãy giụa của cô, bá đạo đến mức không thể cãi lại, kéo cô vào sàn nhảy rộng lớn bên cạnh.
Trong sàn nhảy đã có không ít cặp đôi nam nữ đang khiêu vũ, nhưng khi Âu Tôn và Thời Vân Âm bước vào, họ lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ bữa tiệc—
Người đàn ông tuấn tú trong bộ quân phục kỵ sĩ hoàng gia, cùng người phụ nữ khoác lên mình bộ trang phục mỹ nhân ngư xanh biếc, như đang tái hiện câu chuyện tình yêu lãng mạn nhất thời kỳ Châu Âu cổ.
Thời Vân Âm bị Âu Tôn kéo vào sàn nhảy, tình huống phi lý này khiến cô bối rối, cô cố gắng rút tay khỏi sự kìm kẹp của anh: “Thả tôi ra, đồ biến—”
Âu Tôn nheo mắt: “Biến gì?”
“Ờ…” Thời Vân Âm cứng họng nuốt chữ “thái” trở lại, giờ mà khiến anh nổi giận thì cô chỉ có thiệt. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh, đồ biến— trang này không thích hợp để nhảy, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện đầu tư đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.