Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 22: Ngư Nhi, Em Đẹp Quá...
Quý Tuyết Ý
20/11/2024
Thời Vân Âm khẽ nheo đôi mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn bóng lưng ướt nhẹp bị kéo đi của Thời Tư Viên. Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một cảnh tượng rời rạc…
Trong ký ức ấy, là một đêm đen kịt, tiếng sấm vang dội khắp trời, một chiếc du thuyền lớn lật ngang trên mặt biển. Những con sóng lớn cuồn cuộn lao tới, toàn thân cô đau đớn, dần dần bị cơn sóng khổng lồ nhấn chìm.
Bất chợt, một đôi tay nâng cô lên thật cao, một giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định vang lên bên tai: “Âm Nhi, sống sót… nhất định phải sống sót!”
Cô cố gắng quay đầu lại, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người vừa lên tiếng, nhưng dù cố thế nào cũng không thể thấy rõ…
“Ngư Nhi!” Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai cô, Thời Vân Âm lập tức bị kéo ra khỏi hồi ức, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ và lạc lõng.
Ký ức này thật sự là của cô sao? Nhưng tại sao lại rời rạc đến vậy?
“Ngư Nhi, em không sao chứ?” Cố Cảnh Trạch vội vã chạy từ thang máy tới, ánh mắt đảo khắp người cô, lo lắng nói: “Vừa rồi cúp điện, lại có người ngã xuống nước gây náo loạn, anh sợ chết khiếp, cứ tưởng em xảy ra chuyện gì.”
“Cúp điện thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Thời Vân Âm lười nhác đáp, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, tiệc sinh nhật của anh tôi đã tham dự xong, tôi đi đây.”
“Ê ê, đừng mà, không phải anh đã nói sẽ giới thiệu một nhân vật lớn hợp tác với em sao?” Cố Cảnh Trạch vội vàng chặn cô lại: “Người ta đang chờ sẵn rồi, anh đã hẹn bàn chuyện làm ăn, bây giờ em mà đi, anh biết phải làm sao?”
“Tùy anh, muốn làm thế nào thì làm.”
Cố Cảnh Trạch sốt ruột: “Ngư Nhi! Hôm nay là sinh nhật anh, mà chúng ta nói chuyện còn chưa đến mười phút… nể tình trước đây anh một mình xử lý mọi việc trong công ty, ở lại với anh thêm một giờ đi mà?”
Câu này cũng đúng, ba năm cô ở khu vực cấm, không thể lúc nào cũng lên mạng, nên công ty đầu tư mà họ cùng lập, hầu hết mọi việc đều do Cố Cảnh Trạch xử lý, cô chỉ cần quyết định những vấn đề lớn.
Nể tình anh ta là nhân vật chính trong ngày hôm nay, Thời Vân Âm đồng ý ở lại.
Hiện tại vẫn còn sớm, cô còn khoảng hai giờ trước khi trở về biệt thự Âu Tước.
Tầng một khách sạn là hội trường tổ chức tiệc sinh nhật, mời toàn các thiên kim tiểu thư và các thiếu gia giàu có ở Đồng Thành. Tầng mười chín lại là nơi tiếp đón những vị khách đặc biệt, tổ chức vũ hội hóa trang theo phong cách thượng lưu đang thịnh hành.
Đã đến đây thì cứ thoải mái mà chơi, Thời Vân Âm bước vào phòng thay đồ dành cho nữ và lục trong tủ quần áo, bất ngờ nhìn thấy một bộ trang phục mỹ nhân ngư.
Đuôi mắt cô khẽ cong lên, một nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt ánh lên chút thú vị.
Hừm…
Chọn nó đi.
Khi Thời Vân Âm thay đồ xong bước ra, Cố Cảnh Trạch đã đứng chờ bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Ngư Nhi, em đẹp quá…”
Bộ trang phục mỹ nhân ngư này dường như được sinh ra dành cho cô. Chiếc váy màu xanh lam chuyển từ đậm sang nhạt, làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cơ thể cô. Trên váy đính đầy những mảnh vảy lấp lánh giống như thật. Phía sau là một chiếc đuôi váy xòe ra tựa đuôi cá, để lộ đôi chân trắng mịn cân đối.
Cô như một nàng mỹ nhân ngư hóa thân thành người, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Cố Cảnh Trạch nhìn đến ngẩn ngơ, mãi đến khi nhận được ánh mắt nguy hiểm của cô, anh ta mới vội ho vài tiếng để che giấu. “Đi thôi, Ngư Nhi, mọi người đều đang ở trong đó.”
Đeo chiếc mặt nạ mỹ nhân ngư đi kèm, Thời Vân Âm cùng Cố Cảnh Trạch bước vào đại sảnh vũ hội hóa trang.
Vừa xuất hiện, cô lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong hội trường, những tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên không dứt.
Trong ký ức ấy, là một đêm đen kịt, tiếng sấm vang dội khắp trời, một chiếc du thuyền lớn lật ngang trên mặt biển. Những con sóng lớn cuồn cuộn lao tới, toàn thân cô đau đớn, dần dần bị cơn sóng khổng lồ nhấn chìm.
Bất chợt, một đôi tay nâng cô lên thật cao, một giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên định vang lên bên tai: “Âm Nhi, sống sót… nhất định phải sống sót!”
Cô cố gắng quay đầu lại, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người vừa lên tiếng, nhưng dù cố thế nào cũng không thể thấy rõ…
“Ngư Nhi!” Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai cô, Thời Vân Âm lập tức bị kéo ra khỏi hồi ức, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ và lạc lõng.
Ký ức này thật sự là của cô sao? Nhưng tại sao lại rời rạc đến vậy?
“Ngư Nhi, em không sao chứ?” Cố Cảnh Trạch vội vã chạy từ thang máy tới, ánh mắt đảo khắp người cô, lo lắng nói: “Vừa rồi cúp điện, lại có người ngã xuống nước gây náo loạn, anh sợ chết khiếp, cứ tưởng em xảy ra chuyện gì.”
“Cúp điện thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Thời Vân Âm lười nhác đáp, liếc nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, tiệc sinh nhật của anh tôi đã tham dự xong, tôi đi đây.”
“Ê ê, đừng mà, không phải anh đã nói sẽ giới thiệu một nhân vật lớn hợp tác với em sao?” Cố Cảnh Trạch vội vàng chặn cô lại: “Người ta đang chờ sẵn rồi, anh đã hẹn bàn chuyện làm ăn, bây giờ em mà đi, anh biết phải làm sao?”
“Tùy anh, muốn làm thế nào thì làm.”
Cố Cảnh Trạch sốt ruột: “Ngư Nhi! Hôm nay là sinh nhật anh, mà chúng ta nói chuyện còn chưa đến mười phút… nể tình trước đây anh một mình xử lý mọi việc trong công ty, ở lại với anh thêm một giờ đi mà?”
Câu này cũng đúng, ba năm cô ở khu vực cấm, không thể lúc nào cũng lên mạng, nên công ty đầu tư mà họ cùng lập, hầu hết mọi việc đều do Cố Cảnh Trạch xử lý, cô chỉ cần quyết định những vấn đề lớn.
Nể tình anh ta là nhân vật chính trong ngày hôm nay, Thời Vân Âm đồng ý ở lại.
Hiện tại vẫn còn sớm, cô còn khoảng hai giờ trước khi trở về biệt thự Âu Tước.
Tầng một khách sạn là hội trường tổ chức tiệc sinh nhật, mời toàn các thiên kim tiểu thư và các thiếu gia giàu có ở Đồng Thành. Tầng mười chín lại là nơi tiếp đón những vị khách đặc biệt, tổ chức vũ hội hóa trang theo phong cách thượng lưu đang thịnh hành.
Đã đến đây thì cứ thoải mái mà chơi, Thời Vân Âm bước vào phòng thay đồ dành cho nữ và lục trong tủ quần áo, bất ngờ nhìn thấy một bộ trang phục mỹ nhân ngư.
Đuôi mắt cô khẽ cong lên, một nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt ánh lên chút thú vị.
Hừm…
Chọn nó đi.
Khi Thời Vân Âm thay đồ xong bước ra, Cố Cảnh Trạch đã đứng chờ bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Ngư Nhi, em đẹp quá…”
Bộ trang phục mỹ nhân ngư này dường như được sinh ra dành cho cô. Chiếc váy màu xanh lam chuyển từ đậm sang nhạt, làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cơ thể cô. Trên váy đính đầy những mảnh vảy lấp lánh giống như thật. Phía sau là một chiếc đuôi váy xòe ra tựa đuôi cá, để lộ đôi chân trắng mịn cân đối.
Cô như một nàng mỹ nhân ngư hóa thân thành người, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Cố Cảnh Trạch nhìn đến ngẩn ngơ, mãi đến khi nhận được ánh mắt nguy hiểm của cô, anh ta mới vội ho vài tiếng để che giấu. “Đi thôi, Ngư Nhi, mọi người đều đang ở trong đó.”
Đeo chiếc mặt nạ mỹ nhân ngư đi kèm, Thời Vân Âm cùng Cố Cảnh Trạch bước vào đại sảnh vũ hội hóa trang.
Vừa xuất hiện, cô lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong hội trường, những tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.