Quyển 5 - Chương 8: Viện trợ
Ba ngày ngủ hai
19/09/2013
Ngày mười hai tháng ba năm 2102, hai ngày sau khi xảy ra vụ cướp ngân hàng tại thành phố Winnipeg. Hơn bảy giờ ở Chicago, tại một tiệm sách tọa lạc trên một con đường vắng vẻ.
Một người đàn ông châu Á đang đi trên con đường này. Hắn cột tóc đuôi ngựa, đeo kính râm và bước đi theo tư thế cúi gầm mặt, trông có vẻ lén la lén lút.
Sau khi xuống máy bay, Tả Đạo liền chọn một khách sạn làm chỗ ngủ, sau đó đi đến tiệm sách như đã hẹn trong cuộc điện thoại.
Lúc tới cửa, vừa hay có bốn người đàn ông trung niên bước ra khỏi tiệm sách. Một gã mặc áo trong số đó đang ôm một đồ vật trong lòng, hình như là một túi ni lông.
“Nhìn gì mà nhìn?” Đối phương quát to như lũ hung thần ác sát.
Tả Đạo co đầu rút cổ nói: “Xin lỗi, xin lỗi... Xin mời quý vị...”
Hắn tránh đường.
Không biết tại sao nhóm người này lại giận dữ như thế. Có điều họ không làm khó Tả Đạo mà chỉ liếc mắt khinh thường rồi bỏ đi.
Tả Đạo thở phào một hơi, đẩy cửa bước vào trong tiệm.
Tiệm sách này thật lộn xộn. Sách vở chất đầy mặt đất, chồng chất trên bàn và chật cả giá sách. Bất kể xó xỉnh nào, sách cũng không xếp theo trật tự và quy luật. Nhìn chung thì kết cấu của tiệm sách theo hình chữ thập, chủ tiệm sách ngồi sau một bàn làm việc đặt ở chính giữa nơi này. Cánh cửa sau lưng chủ tiệm là căn phòng riêng của hắn. Nó thường được khép hờ. Bên cạnh bàn làm việc là một chiếc máy pha cà phê loại đắt tiền, e rằng đây là thứ đáng giá nhất trong tiệm sách.
“Ồ... Ngài là Thiên Nhất ư?” Tả Đạo nhìn chủ tiệm sách, hỏi dò.
Thiên Nhất vừa mở một quyển sách, vừa uống một chút cà phê. Đến khi nghe thấy giọng nói của Tả Đạo, hắn thở dài một hơi, đặt quyển sách và chiếc ly trên tay xuống bàn, sau đó làm động tác "mời ngồi".
Tả Đạo đi lại khó khăn trong đống sách lộn xộn. Do không có ghế nên hắn chỉ có thể ngồi trên một đống sách.
Thiên Nhất mở ngăn kéo tủ rồi giương mắt hỏi Tả Đạo: “Muốn ăn không?”
“Không, cảm ơn.”
Thiên Nhất lại cúi đầu kiểm tra ngăn kéo: "Món ăn dân dã thì sao?"
"Ơ... Ý ngươi là sao?”
“Động vật gặm nhấm có lượng rất phong phú, ăn nó giống như ăn thịt gà vậy.” Giọng của Thiên Nhất y như nhân viên chào hàng: "Ta có thể cho ngươi một chiếc đèn cồn hoặc hâm nóng bằng lò vi sóng giúp ngươi.”
Tuy không đoán ra bất cứ điều gì từ vẻ mặt của đối phương nhưng dường như Tả Đạo đã đánh hơi được thứ gì đó. Điều này khiến hắn nảy sinh dự cảm bất thường, cho nên hắn xua tay từ chối một cách dứt khoát.
Thiên Nhất khẽ nói một câu: “Vậy thì thôi!”. Sau đó tiện tay đóng ngăn kéo tủ.
Tả Đạo quay đầu, đưa mắt nhìn cửa tiệm sách, rồi lại hỏi Thiên Nhất kèm theo ánh mắt thăm dò: “Những người vừa đi ra ngoài là...”
Thiên Nhất tiếp lời: “Bọn họ à? Đó là câu lạc bộ Yên Thổ.”
“À, thì ra là vậy! Làm ta sợ hết hồn hà! Nghe nói gần đây Chicago không yên bình cho lắm. Hai gia đình nổi tiếng là Lucchesi và Janno Vessey đang quyết một trận sống mái với nhau, trong khi cảnh sát lại ngồi làm ngư ông đắc lợi. Ta còn tưởng những người vừa rồi là ấy chứ.”
Thiên Nhất nói: “Bọn họ chính là
Những lời này suýt làm Tả Đạo nghẹn chết.
Thiên Nhất cười nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi nên ngươi không cần làm vẻ mặt đó với ta. Ta tìm ngươi là vì việc khác, dùng tài năng của ngươi để đối phó với thì quá lãng phí.”
Tả Đạo vội đáp: “Vị đại ca này, xin hãy nhớ ngươi từng nói chỉ cần ta giúp ngươi giao băng ghi hình cho Blood Owl thì ngươi vĩnh viễn không liên lạc với ta cơ mà?”
“Ta nói là "Nếu sau này ta không có việc cần đến ngươi thì chúng ta sẽ mãi mãi không liên lạc nữa". Tất nhiên bây giờ ta đã tìm thấy thứ cần đến ngươi.”
Thiên Nhất nói tiếp: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không lấy việc tiết lộ hành tung để ép buộc ngươi. Ta biết dù cảnh sát có bao vây ngươi thì cuối cùng ngươi cũng có thể chạy trốn. Những cao thủ của đế quốc sẽ không tốn công tốn sức đi bắt một người như ngươi, dù sao ngươi chỉ là kẻ môi giới, không phải tội phạm nguy hiểm.”
Nghe xong, Tả Đạo liền thở phào, nhưng Thiên Nhất lại nói thêm: “Ta tạm thời trả tiền trung gian cho ngươi để thuê ngươi làm một vài việc. Nếu ngươi từ chối thì ta sẽ suy nghĩ phương pháp hữu hiệu để uy hiếp ngươi.”
“Đại ca! Chính vì thứ gọi là "huynh đệ tốt nói nghĩa khí", ta còn dám nói "không" với yêu cầu của ngài sao? Ngài nhìn đi, chỉ cần một cuộc gọi của ngài mà ta phải đi hết tốc lực từ đảo Hải Nam đến đây!”
Tả Đạo bắt đầu thao thao bất tuyệt. Khi bỏ kính râm xuống, có thể thấy đôi mắt hắn đang tỏa sáng, mặt mày hớn hở. Không thể không nói kỹ thuật rất tinh tế, biểu diễn rất tập trung.
Thiên Nhất lấy một tờ báo trên bàn rồi ném đến trước mặt Tả Đạo: “Ngươi rất thông minh, quả thật Venice không phải nơi để ở lâu. Lựa chọn của ngươi là bỏ chạy sau khi làm xong việc với Blood Owl. Nó rất chính xác. Bằng không sớm muộn gì hắn cũng sẽ kiếm ngươi với ý định tìm ta và Cố Vấn thông qua ngươi.”
Tả Đạo nhận tờ báo, chưa kịp đọc nội dung thì đã nghe thấy một cái tên không hay ho gì: “Ừm... Vì sao hắn cảm thấy ta có thể tìm ra Cố Vấn... Khoan đã, Blood Owl tìm ngươi thì ta vẫn có thể hiểu được, nhưng hắn tìm Cố Vấn để làm gì?”
Thiên Nhất nói: "Hừ... Phải nói là ta đã dùng một chút phương pháp khiến Blood Owl nảy sinh ấn tượng sai lầm rằng ta và Cố Vấn cùng một giuộc với nhau. Chuyện có thể nói cho ngươi chỉ có bấy nhiêu. Ngươi rất có tài, Tả Đạo, có lẽ ngươi sẽ sử dụng mối quan hệ rộng khắp và mạng lưới tình báo của mình để tìm Cố Vấn. Còn ta, chẳng phải ngươi đã thử điều tra ta hay sao?”
Tả Đạo kinh ngạc. Chuyện hắn bí mật điều tra Thiên Nhất nước chảy không lọt. Tại sao Thiên Nhất lại biết rõ? Chẳng lẽ thằng cha này thực sự toàn trí toàn năng?
“Đừng ngẩn người như vậy. Xem báo đi. Đó tin tức mới nhất của khu vực Bắc Mĩ." Thiên Nhất nói.
Đọc lướt hồi lâu, sắc mặt Tả Đạo bỗng biến đổi: "Người này..."
“A, xem hình là nhớ ra thôi!” Thiên Nhất nói tiếp: “Bảy năm trước, một gã thích khách hàng đầu của tổ chức Thiên Minh từ nhiệm, chiến công của hắn cho phép hắn được lãnh một khoản tiền từ tổ chức đủ để sống và sinh hoạt như một người bình thường. Nhưng không thể nhặt con người từ thùng rác về làm thú cưng như chó mèo. Loại người như hắn muốn sống ở "hiện tại" thì phải chú ý đến "quá khứ". Gã thích khách đó cần một thân phận hợp pháp, trong khi ngươi là người giải quyết vụ này.”
Tả Đạo tiếp lời: "Thân phận của Tom Stoll vô cùng tốn kém. Ta phải dùng rất nhiều biện pháp và hao tốn không ít tâm tư mới hoàn thành cuộc mua bán này. Sao hả? Có phải hắn đã bị lộ thân phận hay không? Hắn cũng là người của ngài à?”
Thiên Nhất trả lời: “Không, bọn ta chưa từng gặp mặt. Điều này không quan trọng. Quan trọng là thân phận của hắn chẳng còn duy trì được bao lâu nữa. Rồi đây kẻ thù của hắn sẽ tìm tới tận cửa. Theo suy đoán của ta, kế tiếp hắn sẽ làm "như thế này"... Chính vì cân nhắc đến giao tình giữa ngươi và hắn nên ta mới gọi ngươi đến.”
(Tác giả lược đoạn từ ... để không lộ tình tiết chương sau)
Hắn cầm quyển sách đang xem dở lên: "Quyển sách này gọi là "Gilson II". Phiền ngươi mang đến cho Gambling Snake ở Winnipeg để trợ giúp hắn một tay. Ta biết ngươi sẽ đọc trộm. Đọc thì đọc đi. Nó sẽ có ích cho ngươi sau này.”
Tả Đạo nhận lấy quyển sách với vẻ mặt khó hiểu.
Thiên Nhất nói thêm: “Nhân tiện nói thêm một chút, Cố Vấn hiện đang ở Chicago. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong hai tuần nữa ta và hắn sẽ gặp nhau, sau đó cùng rời khỏi Chicago. Ngươi đến quận Phong Diệp làm xong nhiệm vụ thì không cần trở về đây tìm ta. Ngươi đi đâu cũng được, chỉ cần không quay lại Chicago, bằng không sẽ gặp Blood Owl chạy đến tìm Cố Vấn hoặc "thằng nhóc đó". Haizz…. Họ không dễ chọc đâu. Một khi ngươi chạm trán bọn này thì sẽ trở thành bánh bao cho chó ăn, hoặc sẽ bị áp giải đến "Tide Prison". Nói chung sẽ trở thành hoa quả cúng Diêm Vương, tự tìm đường chết.”
Tả Đạo nghe mà sững sờ. Lúc này đây, hắn cảm nhận sâu sắc rằng: Khi một người nói tất tần tật những chuyện chưa xảy ra ở hiện tại thì sẽ yêu cầu rất cao về chỉ số thông minh của người nghe.
Sau khi nói xong, Thiên Nhất bưng ly cà phê lên lần nữa. Hắn tùy ý rút một quyển sách trên giá, vươn vai ngáp dài. Có cảm tưởng như Tả Đạo trước mắt hắn đã biến thành không khí, tốt hơn hết là mau biến đi cho đỡ chướng mắt.
Một người đàn ông châu Á đang đi trên con đường này. Hắn cột tóc đuôi ngựa, đeo kính râm và bước đi theo tư thế cúi gầm mặt, trông có vẻ lén la lén lút.
Sau khi xuống máy bay, Tả Đạo liền chọn một khách sạn làm chỗ ngủ, sau đó đi đến tiệm sách như đã hẹn trong cuộc điện thoại.
Lúc tới cửa, vừa hay có bốn người đàn ông trung niên bước ra khỏi tiệm sách. Một gã mặc áo trong số đó đang ôm một đồ vật trong lòng, hình như là một túi ni lông.
“Nhìn gì mà nhìn?” Đối phương quát to như lũ hung thần ác sát.
Tả Đạo co đầu rút cổ nói: “Xin lỗi, xin lỗi... Xin mời quý vị...”
Hắn tránh đường.
Không biết tại sao nhóm người này lại giận dữ như thế. Có điều họ không làm khó Tả Đạo mà chỉ liếc mắt khinh thường rồi bỏ đi.
Tả Đạo thở phào một hơi, đẩy cửa bước vào trong tiệm.
Tiệm sách này thật lộn xộn. Sách vở chất đầy mặt đất, chồng chất trên bàn và chật cả giá sách. Bất kể xó xỉnh nào, sách cũng không xếp theo trật tự và quy luật. Nhìn chung thì kết cấu của tiệm sách theo hình chữ thập, chủ tiệm sách ngồi sau một bàn làm việc đặt ở chính giữa nơi này. Cánh cửa sau lưng chủ tiệm là căn phòng riêng của hắn. Nó thường được khép hờ. Bên cạnh bàn làm việc là một chiếc máy pha cà phê loại đắt tiền, e rằng đây là thứ đáng giá nhất trong tiệm sách.
“Ồ... Ngài là Thiên Nhất ư?” Tả Đạo nhìn chủ tiệm sách, hỏi dò.
Thiên Nhất vừa mở một quyển sách, vừa uống một chút cà phê. Đến khi nghe thấy giọng nói của Tả Đạo, hắn thở dài một hơi, đặt quyển sách và chiếc ly trên tay xuống bàn, sau đó làm động tác "mời ngồi".
Tả Đạo đi lại khó khăn trong đống sách lộn xộn. Do không có ghế nên hắn chỉ có thể ngồi trên một đống sách.
Thiên Nhất mở ngăn kéo tủ rồi giương mắt hỏi Tả Đạo: “Muốn ăn không?”
“Không, cảm ơn.”
Thiên Nhất lại cúi đầu kiểm tra ngăn kéo: "Món ăn dân dã thì sao?"
"Ơ... Ý ngươi là sao?”
“Động vật gặm nhấm có lượng rất phong phú, ăn nó giống như ăn thịt gà vậy.” Giọng của Thiên Nhất y như nhân viên chào hàng: "Ta có thể cho ngươi một chiếc đèn cồn hoặc hâm nóng bằng lò vi sóng giúp ngươi.”
Tuy không đoán ra bất cứ điều gì từ vẻ mặt của đối phương nhưng dường như Tả Đạo đã đánh hơi được thứ gì đó. Điều này khiến hắn nảy sinh dự cảm bất thường, cho nên hắn xua tay từ chối một cách dứt khoát.
Thiên Nhất khẽ nói một câu: “Vậy thì thôi!”. Sau đó tiện tay đóng ngăn kéo tủ.
Tả Đạo quay đầu, đưa mắt nhìn cửa tiệm sách, rồi lại hỏi Thiên Nhất kèm theo ánh mắt thăm dò: “Những người vừa đi ra ngoài là...”
Thiên Nhất tiếp lời: “Bọn họ à? Đó là câu lạc bộ Yên Thổ.”
“À, thì ra là vậy! Làm ta sợ hết hồn hà! Nghe nói gần đây Chicago không yên bình cho lắm. Hai gia đình nổi tiếng là Lucchesi và Janno Vessey đang quyết một trận sống mái với nhau, trong khi cảnh sát lại ngồi làm ngư ông đắc lợi. Ta còn tưởng những người vừa rồi là ấy chứ.”
Thiên Nhất nói: “Bọn họ chính là
Những lời này suýt làm Tả Đạo nghẹn chết.
Thiên Nhất cười nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi nên ngươi không cần làm vẻ mặt đó với ta. Ta tìm ngươi là vì việc khác, dùng tài năng của ngươi để đối phó với thì quá lãng phí.”
Tả Đạo vội đáp: “Vị đại ca này, xin hãy nhớ ngươi từng nói chỉ cần ta giúp ngươi giao băng ghi hình cho Blood Owl thì ngươi vĩnh viễn không liên lạc với ta cơ mà?”
“Ta nói là "Nếu sau này ta không có việc cần đến ngươi thì chúng ta sẽ mãi mãi không liên lạc nữa". Tất nhiên bây giờ ta đã tìm thấy thứ cần đến ngươi.”
Thiên Nhất nói tiếp: “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không lấy việc tiết lộ hành tung để ép buộc ngươi. Ta biết dù cảnh sát có bao vây ngươi thì cuối cùng ngươi cũng có thể chạy trốn. Những cao thủ của đế quốc sẽ không tốn công tốn sức đi bắt một người như ngươi, dù sao ngươi chỉ là kẻ môi giới, không phải tội phạm nguy hiểm.”
Nghe xong, Tả Đạo liền thở phào, nhưng Thiên Nhất lại nói thêm: “Ta tạm thời trả tiền trung gian cho ngươi để thuê ngươi làm một vài việc. Nếu ngươi từ chối thì ta sẽ suy nghĩ phương pháp hữu hiệu để uy hiếp ngươi.”
“Đại ca! Chính vì thứ gọi là "huynh đệ tốt nói nghĩa khí", ta còn dám nói "không" với yêu cầu của ngài sao? Ngài nhìn đi, chỉ cần một cuộc gọi của ngài mà ta phải đi hết tốc lực từ đảo Hải Nam đến đây!”
Tả Đạo bắt đầu thao thao bất tuyệt. Khi bỏ kính râm xuống, có thể thấy đôi mắt hắn đang tỏa sáng, mặt mày hớn hở. Không thể không nói kỹ thuật rất tinh tế, biểu diễn rất tập trung.
Thiên Nhất lấy một tờ báo trên bàn rồi ném đến trước mặt Tả Đạo: “Ngươi rất thông minh, quả thật Venice không phải nơi để ở lâu. Lựa chọn của ngươi là bỏ chạy sau khi làm xong việc với Blood Owl. Nó rất chính xác. Bằng không sớm muộn gì hắn cũng sẽ kiếm ngươi với ý định tìm ta và Cố Vấn thông qua ngươi.”
Tả Đạo nhận tờ báo, chưa kịp đọc nội dung thì đã nghe thấy một cái tên không hay ho gì: “Ừm... Vì sao hắn cảm thấy ta có thể tìm ra Cố Vấn... Khoan đã, Blood Owl tìm ngươi thì ta vẫn có thể hiểu được, nhưng hắn tìm Cố Vấn để làm gì?”
Thiên Nhất nói: "Hừ... Phải nói là ta đã dùng một chút phương pháp khiến Blood Owl nảy sinh ấn tượng sai lầm rằng ta và Cố Vấn cùng một giuộc với nhau. Chuyện có thể nói cho ngươi chỉ có bấy nhiêu. Ngươi rất có tài, Tả Đạo, có lẽ ngươi sẽ sử dụng mối quan hệ rộng khắp và mạng lưới tình báo của mình để tìm Cố Vấn. Còn ta, chẳng phải ngươi đã thử điều tra ta hay sao?”
Tả Đạo kinh ngạc. Chuyện hắn bí mật điều tra Thiên Nhất nước chảy không lọt. Tại sao Thiên Nhất lại biết rõ? Chẳng lẽ thằng cha này thực sự toàn trí toàn năng?
“Đừng ngẩn người như vậy. Xem báo đi. Đó tin tức mới nhất của khu vực Bắc Mĩ." Thiên Nhất nói.
Đọc lướt hồi lâu, sắc mặt Tả Đạo bỗng biến đổi: "Người này..."
“A, xem hình là nhớ ra thôi!” Thiên Nhất nói tiếp: “Bảy năm trước, một gã thích khách hàng đầu của tổ chức Thiên Minh từ nhiệm, chiến công của hắn cho phép hắn được lãnh một khoản tiền từ tổ chức đủ để sống và sinh hoạt như một người bình thường. Nhưng không thể nhặt con người từ thùng rác về làm thú cưng như chó mèo. Loại người như hắn muốn sống ở "hiện tại" thì phải chú ý đến "quá khứ". Gã thích khách đó cần một thân phận hợp pháp, trong khi ngươi là người giải quyết vụ này.”
Tả Đạo tiếp lời: "Thân phận của Tom Stoll vô cùng tốn kém. Ta phải dùng rất nhiều biện pháp và hao tốn không ít tâm tư mới hoàn thành cuộc mua bán này. Sao hả? Có phải hắn đã bị lộ thân phận hay không? Hắn cũng là người của ngài à?”
Thiên Nhất trả lời: “Không, bọn ta chưa từng gặp mặt. Điều này không quan trọng. Quan trọng là thân phận của hắn chẳng còn duy trì được bao lâu nữa. Rồi đây kẻ thù của hắn sẽ tìm tới tận cửa. Theo suy đoán của ta, kế tiếp hắn sẽ làm "như thế này"... Chính vì cân nhắc đến giao tình giữa ngươi và hắn nên ta mới gọi ngươi đến.”
(Tác giả lược đoạn từ ... để không lộ tình tiết chương sau)
Hắn cầm quyển sách đang xem dở lên: "Quyển sách này gọi là "Gilson II". Phiền ngươi mang đến cho Gambling Snake ở Winnipeg để trợ giúp hắn một tay. Ta biết ngươi sẽ đọc trộm. Đọc thì đọc đi. Nó sẽ có ích cho ngươi sau này.”
Tả Đạo nhận lấy quyển sách với vẻ mặt khó hiểu.
Thiên Nhất nói thêm: “Nhân tiện nói thêm một chút, Cố Vấn hiện đang ở Chicago. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong hai tuần nữa ta và hắn sẽ gặp nhau, sau đó cùng rời khỏi Chicago. Ngươi đến quận Phong Diệp làm xong nhiệm vụ thì không cần trở về đây tìm ta. Ngươi đi đâu cũng được, chỉ cần không quay lại Chicago, bằng không sẽ gặp Blood Owl chạy đến tìm Cố Vấn hoặc "thằng nhóc đó". Haizz…. Họ không dễ chọc đâu. Một khi ngươi chạm trán bọn này thì sẽ trở thành bánh bao cho chó ăn, hoặc sẽ bị áp giải đến "Tide Prison". Nói chung sẽ trở thành hoa quả cúng Diêm Vương, tự tìm đường chết.”
Tả Đạo nghe mà sững sờ. Lúc này đây, hắn cảm nhận sâu sắc rằng: Khi một người nói tất tần tật những chuyện chưa xảy ra ở hiện tại thì sẽ yêu cầu rất cao về chỉ số thông minh của người nghe.
Sau khi nói xong, Thiên Nhất bưng ly cà phê lên lần nữa. Hắn tùy ý rút một quyển sách trên giá, vươn vai ngáp dài. Có cảm tưởng như Tả Đạo trước mắt hắn đã biến thành không khí, tốt hơn hết là mau biến đi cho đỡ chướng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.