Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt
Chương 66: Chân tướng x chữa thương x nhìn nhau
Đồi
14/10/2020
Lạc Dịch đột nhiên mở to mắt, hắn nhìn chằm chằm đầu giường ngốc một hồi, mới phản ứng lại đây là nơi ở của Thiên Giới đạo.
Dưới loại tình huống này hắn thế nhưng lại không chết, vì thế hắn quả quyết suy diễn đây là cái gọi là “Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên”().
()Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm.
“Tỉnh.”
Cái ngữ điệu băng lãnh này…… Lạc Dịch liếc sang, Vong phu nhân đang đứng bên cạnh giường, hắc sắc song đồng dừng trên mặt Lạc Dịch, bởi vì khoảng cách chênh lệch, mà dường như mang theo một tia ý tứ hàm xúc từ trên cao nhìn xuống.
Lạc Dịch nhìn chăm chú vào Vong phu nhân, mà Vong phu nhân lại mang chút châm chọc nheo lại mắt: “Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy?”
“Na……” Ngươi……
Lạc Dịch vừa định mở miệng thì mới phát hiện không ổn, nhiệt khí theo hầu gian thổi lên trải qua xoang mũi, cứng rắn đem từ “Ngươi” mơ hồ thành một thanh “Na” đi ra. Trong cổ họng nóng rát đau đớn, bên ngoài lại một mảnh mát lạnh, chính là loại thuốc tốt.
“Lúc này ngươi tốt nhất không nên nói gì.”
Vong phu nhân băng lãnh nói, như tìm được cảm giác ưu việt trong hoàn cảnh đối lập này, lời của nàng trở nên nhiều hơn: “Muốn biết ta từ trong tay giáo chủ cứu ngươi ra thế nào sao?”
Lạc Dịch không chút che giấu mà gật đầu, cho dù đáp án tuyệt đối sẽ không khiến hắn dễ chịu — Vong phu nhân có dùng thái độ lạnh lùng như thế nào đối đãi với hắn, cái loại hận ý khắc cốt ghi tâm này cũng vô cùng rõ ràng, nàng hy vọng Lạc Dịch khó chịu, càng hy vọng Lạc Dịch thống khổ.
“Ta nói với giáo chủ……” Vong phu nhân hơi cúi người xuống, như là đang nói với Lạc Dịch một bí mật nho nhỏ mà nhẹ giọng: “Ngươi là vật chứa ‘Lạc Dịch’ tốt nhất nha.”
“Chỉ cần lớn thêm một chút, trên đời này còn có ai có thể so với ‘Lạc Dịch’ trong tay giáo chủ đâu?”
Đầu ngón tay Vong phu nhân cách một tầng không khí trượt theo trán Lạc Dịch xuống dưới, nỉ non: “Đến lúc đó, làn da của ngươi sẽ là ‘Hắn’, tóc của ngươi sẽ là ‘Hắn’, thịt của ngươi sẽ là ‘Hắn’, máu của ngươi sẽ là ‘Hắn’…… Cuối cùng tất cả trên người ngươi đều bị lột ra, tất cả đều trở thành ‘Lạc Dịch’.”
Vong phu nhân thở dài: “– giáo chủ đồng ý.”
Lạc Dịch, ngươi xem. Tuyệt sắc yêu nghiệt ôm đầu lâu cười. Ta tìm cho ngươi thân thể tốt nhất.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Vong phu nhân, Lạc Dịch biểu tình không có chút thay đổi, hắn như là hoàn toàn không nghe thấy nội dung huyết tinh tàn khốc kia, mặt đầy bình tĩnh cùng Vong phu nhân đối diện. Cái loại tầm mắt này khiến Vong phu nhân khó chịu, nàng cảm thấy như tất cả đều bị đối phương nhìn thấu, bao gồm hận ý không chút lý do và chấp nhất gần như biến thái.
Môi đỏ mọng dưới hắc sa bị răng nanh cắn sâu, Vong phu nhân đứng thẳng dậy, lại khôi phục tư thế từ trên cao nhìn xuống.
“Phong Tỏa Vân……Thế nào?”
Nghe được Lạc Dịch cố hết sức nói, Vong phu nhân dừng một chút, thanh âm băng lãnh: “Giáo chủ không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt thương thế trên người là được.” Nhìn lướt qua cổ Lạc Dịch bị băng bó tầng tầng, nàng lại thêm một câu: “– ngươi không cần lo lắng tính mạng của ngươi, ta sẽ bảo trụ ngươi, sẽ không để ngươi chết.”
Lạc Dịch lúc này lại nở nụ cười, hắn cong lên mắt, khóe môi gợi lên một độ cong sáng lạn.
“Đó là bởi vì tồn tại của ta có thể khiến Phong Tỏa Vân thống khổ……” Khàn khàn khó nghe thanh âm khiến Vong phu nhân trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Không đúng sao? Yến Phù Sinh.”
Hắc y nữ tử ngây người, nàng hoàn toàn không thể tin tưởng cái tên nàng vừa mới nghe được. Vong phu nhân cứng ngắc đứng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “…..Ngươi cư nhiên biết.”
Biết cái gì — chân tướng, hay chỉ là cái tên —
Lạc Dịch cười, dùng ngữ khí nói đùa thoải mái nói: “Nếu ta nói ‘Lạc Dịch’ từ trước đến nay chỉ có một…… Ngươi tin sao?”
“Lạc Dịch” chỉ có một, vô luận là Lạc Dịch 13 năm trước, hay là Lạc Dịch hiện tại, đều là cùng một người. Cho nên hắn có thể biết tất cả, bởi vì những gì xảy ra vào 13 năm trước, đều là hắn một tay đạo diễn — nói như vậy, ngươi tin sao?
Yến Phù Sinh mười ba năm trước, hiện tại là Vong phu nhân, đáp án là……
“Giả thần giả quỷ.” Vong phu nhân lạnh lùng liếc nhìn thanh niên càng phát ra tươi cười sáng lạn: “– Tiêu Phong Chích không nên lắm miệng.” Nàng nhận định tất cả những cái này đều do nhị ca mình nhiều chuyện, lại chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời cuối cùng sẽ có tồn tại vượt qua lẽ thường, tỷ như người trên giường kia.
Lạc Dịch không phản bác, mệt mỏi sau khi bị thương đột nhiên dâng trào, hắn không để ý Vong phu nhân đứng bên giường gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhắm mặt lại rồi lâm vào mê man.
Sau khi tỉnh lại, Vong phu nhân đã đi mất, ngoài cửa có thêm hai người Nhân Gian đạo. Lạc Dịch không chút để ý Vong phu nhân trắng trợn giám thị hắn, chỉ an tâm dưỡng thương. Trên thực tế Lạc Dịch đồng tình hai cái Nhân Gian đạo bị phái tới kia, trước đã nói, Lạc Dịch ở tại Thiên Giới đạo, cho nên hai cái hài tử đáng thương kia bị một đống bạch bào mang theo quỷ dị mặt nạ vây xem gây áp lực mà gầy đi một vòng, đối lập lại chính là, mỗ phiến tử cả ngày nằm ở trên giường cứng rắn mập lên một vòng.
Mấy ngày dưỡng thương kỳ thực rất bình thản, Lạc Dịch vừa định tìm công lược đùa giỡn một phen, lại phát hiện mặc kệ hắn kêu thế nào, cái gia hỏa kia thủy chung không chịu xuất hiện, cuối cùng vẫn là xuyên việt đi ra.
“player, công lược sinh khí mễ sách……”
Công lược sinh, khí. Sự thật này trong nháy mắt đánh trúng Lạc Dịch, ở chung lâu như vậy, đối với thần khí tuyên bố muốn chọn học tập “Nhân loại cảm tình học” nhưng vẫn vô cơ vô tính, Lạc Dịch dù sao vẫn cảm giác thực vi diệu.
“player, Phong Tỏa Vân sẽ giết chết ngươi.” Thanh âm xuyên việt thủy chung là ưu thương hoa lệ, lại ẩn ẩn mang theo một loại chất vấn: “Lúc ấy ngươi vì sao không sử dụng chúng ta? Mễ sách……”
Lạc Dịch trong nháy mắt liền hiểu được việc công lược và xuyên việt ám chỉ là gì, lúc bị Phong Tỏa Vân bóp cổ hút máu, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội sử dụng xuyên việt để trốn thoát. Lạc Dịch không thể giải thích ngay lúc đó hắn nghĩ như thế nào, khi hắn nhìn thấy bộ dạng này của Phong Tỏa Vân, cử chỉ điên cuồng mà mất đi tất cả khí lực – hắn đối với Phong Tỏa Vân mà nói là kích thích rất lớn, mà Phong Tỏa Vân điên cuồng ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng.
“Ca khi đó não rút, bị vương bá khí của đối phương chấn động, sau đó liền, liền phạm phải ngu ngốc……”
“player” Xuyên việt đánh gãy lời Lạc Dịch: “Ngươi đang muốn chết –”
Lạc Dịch trợn mắt há hốc mồm: “Ca làm sao lại muốn chết!?”
“player chưa bao giờ để ý thân thể và sinh tử của chính mình mễ sách……”
“Đó là bởi vì ta có công lược có thể trọng sinh a, tin tưởng công lược, sẽ bất tử –”
“Nhưng là, player” Thanh âm xuyên việt đau thương mang theo một tia thở dài: “Người bình thường cho dù có thể sống lại, cũng sẽ không chủ động đi tìm chết như vậy, đối với thân thể của chính mình cũng không chút nào không để ý a mễ sách…… Phong Tỏa Vân chặt bỏ đầu của ngươi, ngươi chưa bao giờ bất mãn Bạch Hủ Dực đoạt đi hai chân và tay phải của ngươi, ngươi chưa bao giờ oán hận — người bình thường cho dù độ lượng thế nào, đối với người đã giết và thương tổn chính mình cũng sẽ không thể không để ý, cho dù bọn họ có cơ hội sống lại nga, mễ sách. Công lược và xuyên việt từ trước đến nay đều là mượn cớ, player không nghĩ theo thông thường, đó là bởi vì ngươi căn bản không thèm để ý chính mình, hay là nói chủ động đi tìm chết, mễ sách……”
Trong thanh âm thong thả có một loại trách cứ bi thương, Lạc Dịch vô lực che trán: “Nghe cứ như ta biến thành một tên M.” Lạc Dịch gợi lên môi cười đến sáng lạn: “Ta sẽ không chết — ca còn chưa khiến 100 muội tử khóc thì làm sao chết được.”
Xuyên việt lặng im trong nháy mắt, lưu lại một câu liền rốt cuộc không mở miệng. “Đây sẽ không phải lần cuối cùng……”
Thần khí và Thần Thú đều ngạo kiều, Lạc Dịch chỉ có thể tìm biện pháp khác giết thời gian. Trên thực tế hắn cảm thấy rất khó chịu bất an, vì bị thương và thân phận bại lộ, Lạc Dịch không thể đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, không còn tiếp xúc với Tỏa Vân nữa — chú ý, là không tiếp xúc, chứ không phải là không gặp mặt.
Lạc Dịch cảm thấy hắn như là bị quỷ bò lên, mà Phong Tỏa Vân chính là con quỷ kia, hơn nữa lại là diễm quỷ(). Lạc Dịch không chỉ một lần nhìn thấy một mạt thân ảnh hồng sắc bên ngoài cửa sổ, Phong Tỏa Vân đứng ở xa xa, ánh mắt trống rỗng mà xinh đẹp nhìn qua đây, khóe miệng là mộ nụ cười diễm lệ không rõ, như yêu tinh chuẩn bị nhào lên. Thường thường Lạc Dịch trong lúc vô tình quay đầu, khóe mắt liền nhìn thấy mạt hồng sắc kia — không biết y đến đây lúc nào, tới nơi này nhìn Lạc Dịch đã bao lâu – chờ Lạc Dịch lần thứ hai nhìn kỹ lại, Phong Tỏa Vân đã không còn bóng dáng, tựa như Quỷ Hồn bị ánh nắng chiếu lên, gió thổi tan ra.
() Diễm quỷ: Quỷ xinh đẹp
Hồng sắc yêu ma cứ như vậy đứng ở xa xa, xa xa nhìn tế phẩm của mình, ngày càng điên cuồng.
Thân ảnh hồng sắc xuất quỷ nhập thần này khiến Lạc Dịch cảm thấy thần kinh suy nhược, cho dù là đóng cửa sổ, cái loại tầm mắt triền miên này như trước đi theo như cái bóng. Lạc Dịch đã thử chủ động tiếp cận Phong Tỏa Vân, nhưng chờ hắn đi ra ngoài cửa, Phong Tỏa Vân đã sớm biến mất — lấy công phu hiện tại của y, tránh đi Lạc Dịch rất đơn giản. Cái nhìn chăm chú này khiến Lạc Dịch cảm thấy khó chịu, hắn chắc chắn Phong Tỏa Vân so với hắn càng khó chịu hơn, nhưng người này vẫn cứ tự ngược mà xuất hiện ở xa xa, xa xa nhìn lại đây.
Lạc Dịch biết cố gắng lúc trước của hắn gần như bị hủy chỉ trong chốc lát, bệnh nhân trong quá trình trị liệu không thể chịu kích thích. Lần đó ở tử lâu kích thích quá lớn với Phong Tỏa Vân, tình huống hiện nay đã vượt qua Lạc Dịch phạm vi nắm giữ của Lạc Dịch. Qua một thời gian nữa, Lạc Dịch phát hiện số lần Phong Tỏa Vân đến ít hơn, nhưng điều này chẳng những không khiến hắn thả lỏng, tâm ngược lại treo càng cao hơn.
Lạc Dịch nói với Vong phu nhân đã tìm tới cửa: “Để ta đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, y sắp không được.”
Vong phu nhân yên lặng đánh giá Lạc Dịch, cặp mắt kia so với Phong Tỏa Vân có năm phần tương tự, lại mang đến cảm thụ hoàn toàn bất đồng — Phong Tỏa Vân giống lửa, đem hồn phách tất cả mọi người đều thiêu đốt sạch Vong phu nhân lại giống băng, lạnh lùng đến mức làm cho người ta chỉ có thể nhận lấy lạnh lẽo.
Như là nghĩ đến cái gì, Vong phu nhân gật đầu, thanh âm nhưng lại mang theo vài phần sung sướng: “Hảo, ta mang ngươi đi gặp y.”
Lạc Dịch được Vong phu nhân đưa tới một góc trong Tu Du Sơn, nơi này là một vách núi thẳng tắp, đập ra một cái cửa vào, một khối đá chặn cửa hình thành một thạch thất thiên nhiên — ước chừng là nơi Luân Hồi Giáo giáo chủ bế quan, thạch thất đủ kín đáo, hơn nữa chắc chắn.
Lạc Dịch có chút ngoài ý nhìn thấy Đan Yếu Ly bên ngoài thạch thất, Ngạ Quỷ đạo đạo chủ lúc này cầm một vật, đứng ở ngoài thạch thất như đang chờ đợi cái gì. Nhìn thấy vong phu nhân và Lạc Dịch, trong mắt Đan Yếu Ly chợt lóe một tia kinh ngạc.
“Ngươi dẫn hắn đến đây làm gì?”
Vong phu nhân lạnh lùng trả lời: “Cứu trị giáo chủ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch bên người, trong ánh mắt như mang theo chờ mong khác thường.
“Giáo chủ ở bên trong, mời vào.”
Dưới loại tình huống này hắn thế nhưng lại không chết, vì thế hắn quả quyết suy diễn đây là cái gọi là “Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên”().
()Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm.
“Tỉnh.”
Cái ngữ điệu băng lãnh này…… Lạc Dịch liếc sang, Vong phu nhân đang đứng bên cạnh giường, hắc sắc song đồng dừng trên mặt Lạc Dịch, bởi vì khoảng cách chênh lệch, mà dường như mang theo một tia ý tứ hàm xúc từ trên cao nhìn xuống.
Lạc Dịch nhìn chăm chú vào Vong phu nhân, mà Vong phu nhân lại mang chút châm chọc nheo lại mắt: “Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy?”
“Na……” Ngươi……
Lạc Dịch vừa định mở miệng thì mới phát hiện không ổn, nhiệt khí theo hầu gian thổi lên trải qua xoang mũi, cứng rắn đem từ “Ngươi” mơ hồ thành một thanh “Na” đi ra. Trong cổ họng nóng rát đau đớn, bên ngoài lại một mảnh mát lạnh, chính là loại thuốc tốt.
“Lúc này ngươi tốt nhất không nên nói gì.”
Vong phu nhân băng lãnh nói, như tìm được cảm giác ưu việt trong hoàn cảnh đối lập này, lời của nàng trở nên nhiều hơn: “Muốn biết ta từ trong tay giáo chủ cứu ngươi ra thế nào sao?”
Lạc Dịch không chút che giấu mà gật đầu, cho dù đáp án tuyệt đối sẽ không khiến hắn dễ chịu — Vong phu nhân có dùng thái độ lạnh lùng như thế nào đối đãi với hắn, cái loại hận ý khắc cốt ghi tâm này cũng vô cùng rõ ràng, nàng hy vọng Lạc Dịch khó chịu, càng hy vọng Lạc Dịch thống khổ.
“Ta nói với giáo chủ……” Vong phu nhân hơi cúi người xuống, như là đang nói với Lạc Dịch một bí mật nho nhỏ mà nhẹ giọng: “Ngươi là vật chứa ‘Lạc Dịch’ tốt nhất nha.”
“Chỉ cần lớn thêm một chút, trên đời này còn có ai có thể so với ‘Lạc Dịch’ trong tay giáo chủ đâu?”
Đầu ngón tay Vong phu nhân cách một tầng không khí trượt theo trán Lạc Dịch xuống dưới, nỉ non: “Đến lúc đó, làn da của ngươi sẽ là ‘Hắn’, tóc của ngươi sẽ là ‘Hắn’, thịt của ngươi sẽ là ‘Hắn’, máu của ngươi sẽ là ‘Hắn’…… Cuối cùng tất cả trên người ngươi đều bị lột ra, tất cả đều trở thành ‘Lạc Dịch’.”
Vong phu nhân thở dài: “– giáo chủ đồng ý.”
Lạc Dịch, ngươi xem. Tuyệt sắc yêu nghiệt ôm đầu lâu cười. Ta tìm cho ngươi thân thể tốt nhất.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Vong phu nhân, Lạc Dịch biểu tình không có chút thay đổi, hắn như là hoàn toàn không nghe thấy nội dung huyết tinh tàn khốc kia, mặt đầy bình tĩnh cùng Vong phu nhân đối diện. Cái loại tầm mắt này khiến Vong phu nhân khó chịu, nàng cảm thấy như tất cả đều bị đối phương nhìn thấu, bao gồm hận ý không chút lý do và chấp nhất gần như biến thái.
Môi đỏ mọng dưới hắc sa bị răng nanh cắn sâu, Vong phu nhân đứng thẳng dậy, lại khôi phục tư thế từ trên cao nhìn xuống.
“Phong Tỏa Vân……Thế nào?”
Nghe được Lạc Dịch cố hết sức nói, Vong phu nhân dừng một chút, thanh âm băng lãnh: “Giáo chủ không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần quản tốt thương thế trên người là được.” Nhìn lướt qua cổ Lạc Dịch bị băng bó tầng tầng, nàng lại thêm một câu: “– ngươi không cần lo lắng tính mạng của ngươi, ta sẽ bảo trụ ngươi, sẽ không để ngươi chết.”
Lạc Dịch lúc này lại nở nụ cười, hắn cong lên mắt, khóe môi gợi lên một độ cong sáng lạn.
“Đó là bởi vì tồn tại của ta có thể khiến Phong Tỏa Vân thống khổ……” Khàn khàn khó nghe thanh âm khiến Vong phu nhân trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Không đúng sao? Yến Phù Sinh.”
Hắc y nữ tử ngây người, nàng hoàn toàn không thể tin tưởng cái tên nàng vừa mới nghe được. Vong phu nhân cứng ngắc đứng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “…..Ngươi cư nhiên biết.”
Biết cái gì — chân tướng, hay chỉ là cái tên —
Lạc Dịch cười, dùng ngữ khí nói đùa thoải mái nói: “Nếu ta nói ‘Lạc Dịch’ từ trước đến nay chỉ có một…… Ngươi tin sao?”
“Lạc Dịch” chỉ có một, vô luận là Lạc Dịch 13 năm trước, hay là Lạc Dịch hiện tại, đều là cùng một người. Cho nên hắn có thể biết tất cả, bởi vì những gì xảy ra vào 13 năm trước, đều là hắn một tay đạo diễn — nói như vậy, ngươi tin sao?
Yến Phù Sinh mười ba năm trước, hiện tại là Vong phu nhân, đáp án là……
“Giả thần giả quỷ.” Vong phu nhân lạnh lùng liếc nhìn thanh niên càng phát ra tươi cười sáng lạn: “– Tiêu Phong Chích không nên lắm miệng.” Nàng nhận định tất cả những cái này đều do nhị ca mình nhiều chuyện, lại chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời cuối cùng sẽ có tồn tại vượt qua lẽ thường, tỷ như người trên giường kia.
Lạc Dịch không phản bác, mệt mỏi sau khi bị thương đột nhiên dâng trào, hắn không để ý Vong phu nhân đứng bên giường gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhắm mặt lại rồi lâm vào mê man.
Sau khi tỉnh lại, Vong phu nhân đã đi mất, ngoài cửa có thêm hai người Nhân Gian đạo. Lạc Dịch không chút để ý Vong phu nhân trắng trợn giám thị hắn, chỉ an tâm dưỡng thương. Trên thực tế Lạc Dịch đồng tình hai cái Nhân Gian đạo bị phái tới kia, trước đã nói, Lạc Dịch ở tại Thiên Giới đạo, cho nên hai cái hài tử đáng thương kia bị một đống bạch bào mang theo quỷ dị mặt nạ vây xem gây áp lực mà gầy đi một vòng, đối lập lại chính là, mỗ phiến tử cả ngày nằm ở trên giường cứng rắn mập lên một vòng.
Mấy ngày dưỡng thương kỳ thực rất bình thản, Lạc Dịch vừa định tìm công lược đùa giỡn một phen, lại phát hiện mặc kệ hắn kêu thế nào, cái gia hỏa kia thủy chung không chịu xuất hiện, cuối cùng vẫn là xuyên việt đi ra.
“player, công lược sinh khí mễ sách……”
Công lược sinh, khí. Sự thật này trong nháy mắt đánh trúng Lạc Dịch, ở chung lâu như vậy, đối với thần khí tuyên bố muốn chọn học tập “Nhân loại cảm tình học” nhưng vẫn vô cơ vô tính, Lạc Dịch dù sao vẫn cảm giác thực vi diệu.
“player, Phong Tỏa Vân sẽ giết chết ngươi.” Thanh âm xuyên việt thủy chung là ưu thương hoa lệ, lại ẩn ẩn mang theo một loại chất vấn: “Lúc ấy ngươi vì sao không sử dụng chúng ta? Mễ sách……”
Lạc Dịch trong nháy mắt liền hiểu được việc công lược và xuyên việt ám chỉ là gì, lúc bị Phong Tỏa Vân bóp cổ hút máu, hắn rõ ràng có rất nhiều cơ hội sử dụng xuyên việt để trốn thoát. Lạc Dịch không thể giải thích ngay lúc đó hắn nghĩ như thế nào, khi hắn nhìn thấy bộ dạng này của Phong Tỏa Vân, cử chỉ điên cuồng mà mất đi tất cả khí lực – hắn đối với Phong Tỏa Vân mà nói là kích thích rất lớn, mà Phong Tỏa Vân điên cuồng ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng.
“Ca khi đó não rút, bị vương bá khí của đối phương chấn động, sau đó liền, liền phạm phải ngu ngốc……”
“player” Xuyên việt đánh gãy lời Lạc Dịch: “Ngươi đang muốn chết –”
Lạc Dịch trợn mắt há hốc mồm: “Ca làm sao lại muốn chết!?”
“player chưa bao giờ để ý thân thể và sinh tử của chính mình mễ sách……”
“Đó là bởi vì ta có công lược có thể trọng sinh a, tin tưởng công lược, sẽ bất tử –”
“Nhưng là, player” Thanh âm xuyên việt đau thương mang theo một tia thở dài: “Người bình thường cho dù có thể sống lại, cũng sẽ không chủ động đi tìm chết như vậy, đối với thân thể của chính mình cũng không chút nào không để ý a mễ sách…… Phong Tỏa Vân chặt bỏ đầu của ngươi, ngươi chưa bao giờ bất mãn Bạch Hủ Dực đoạt đi hai chân và tay phải của ngươi, ngươi chưa bao giờ oán hận — người bình thường cho dù độ lượng thế nào, đối với người đã giết và thương tổn chính mình cũng sẽ không thể không để ý, cho dù bọn họ có cơ hội sống lại nga, mễ sách. Công lược và xuyên việt từ trước đến nay đều là mượn cớ, player không nghĩ theo thông thường, đó là bởi vì ngươi căn bản không thèm để ý chính mình, hay là nói chủ động đi tìm chết, mễ sách……”
Trong thanh âm thong thả có một loại trách cứ bi thương, Lạc Dịch vô lực che trán: “Nghe cứ như ta biến thành một tên M.” Lạc Dịch gợi lên môi cười đến sáng lạn: “Ta sẽ không chết — ca còn chưa khiến 100 muội tử khóc thì làm sao chết được.”
Xuyên việt lặng im trong nháy mắt, lưu lại một câu liền rốt cuộc không mở miệng. “Đây sẽ không phải lần cuối cùng……”
Thần khí và Thần Thú đều ngạo kiều, Lạc Dịch chỉ có thể tìm biện pháp khác giết thời gian. Trên thực tế hắn cảm thấy rất khó chịu bất an, vì bị thương và thân phận bại lộ, Lạc Dịch không thể đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, không còn tiếp xúc với Tỏa Vân nữa — chú ý, là không tiếp xúc, chứ không phải là không gặp mặt.
Lạc Dịch cảm thấy hắn như là bị quỷ bò lên, mà Phong Tỏa Vân chính là con quỷ kia, hơn nữa lại là diễm quỷ(). Lạc Dịch không chỉ một lần nhìn thấy một mạt thân ảnh hồng sắc bên ngoài cửa sổ, Phong Tỏa Vân đứng ở xa xa, ánh mắt trống rỗng mà xinh đẹp nhìn qua đây, khóe miệng là mộ nụ cười diễm lệ không rõ, như yêu tinh chuẩn bị nhào lên. Thường thường Lạc Dịch trong lúc vô tình quay đầu, khóe mắt liền nhìn thấy mạt hồng sắc kia — không biết y đến đây lúc nào, tới nơi này nhìn Lạc Dịch đã bao lâu – chờ Lạc Dịch lần thứ hai nhìn kỹ lại, Phong Tỏa Vân đã không còn bóng dáng, tựa như Quỷ Hồn bị ánh nắng chiếu lên, gió thổi tan ra.
() Diễm quỷ: Quỷ xinh đẹp
Hồng sắc yêu ma cứ như vậy đứng ở xa xa, xa xa nhìn tế phẩm của mình, ngày càng điên cuồng.
Thân ảnh hồng sắc xuất quỷ nhập thần này khiến Lạc Dịch cảm thấy thần kinh suy nhược, cho dù là đóng cửa sổ, cái loại tầm mắt triền miên này như trước đi theo như cái bóng. Lạc Dịch đã thử chủ động tiếp cận Phong Tỏa Vân, nhưng chờ hắn đi ra ngoài cửa, Phong Tỏa Vân đã sớm biến mất — lấy công phu hiện tại của y, tránh đi Lạc Dịch rất đơn giản. Cái nhìn chăm chú này khiến Lạc Dịch cảm thấy khó chịu, hắn chắc chắn Phong Tỏa Vân so với hắn càng khó chịu hơn, nhưng người này vẫn cứ tự ngược mà xuất hiện ở xa xa, xa xa nhìn lại đây.
Lạc Dịch biết cố gắng lúc trước của hắn gần như bị hủy chỉ trong chốc lát, bệnh nhân trong quá trình trị liệu không thể chịu kích thích. Lần đó ở tử lâu kích thích quá lớn với Phong Tỏa Vân, tình huống hiện nay đã vượt qua Lạc Dịch phạm vi nắm giữ của Lạc Dịch. Qua một thời gian nữa, Lạc Dịch phát hiện số lần Phong Tỏa Vân đến ít hơn, nhưng điều này chẳng những không khiến hắn thả lỏng, tâm ngược lại treo càng cao hơn.
Lạc Dịch nói với Vong phu nhân đã tìm tới cửa: “Để ta đi trị liệu cho Phong Tỏa Vân, y sắp không được.”
Vong phu nhân yên lặng đánh giá Lạc Dịch, cặp mắt kia so với Phong Tỏa Vân có năm phần tương tự, lại mang đến cảm thụ hoàn toàn bất đồng — Phong Tỏa Vân giống lửa, đem hồn phách tất cả mọi người đều thiêu đốt sạch Vong phu nhân lại giống băng, lạnh lùng đến mức làm cho người ta chỉ có thể nhận lấy lạnh lẽo.
Như là nghĩ đến cái gì, Vong phu nhân gật đầu, thanh âm nhưng lại mang theo vài phần sung sướng: “Hảo, ta mang ngươi đi gặp y.”
Lạc Dịch được Vong phu nhân đưa tới một góc trong Tu Du Sơn, nơi này là một vách núi thẳng tắp, đập ra một cái cửa vào, một khối đá chặn cửa hình thành một thạch thất thiên nhiên — ước chừng là nơi Luân Hồi Giáo giáo chủ bế quan, thạch thất đủ kín đáo, hơn nữa chắc chắn.
Lạc Dịch có chút ngoài ý nhìn thấy Đan Yếu Ly bên ngoài thạch thất, Ngạ Quỷ đạo đạo chủ lúc này cầm một vật, đứng ở ngoài thạch thất như đang chờ đợi cái gì. Nhìn thấy vong phu nhân và Lạc Dịch, trong mắt Đan Yếu Ly chợt lóe một tia kinh ngạc.
“Ngươi dẫn hắn đến đây làm gì?”
Vong phu nhân lạnh lùng trả lời: “Cứu trị giáo chủ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Lạc Dịch bên người, trong ánh mắt như mang theo chờ mong khác thường.
“Giáo chủ ở bên trong, mời vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.