Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt
Chương 52: Thanh minh x tình cờ gặp x tiểu tư
Đồi
14/10/2020
Năm tháng xui xẻo, Tiêu Phong Chích cảm thấy đây là từ hìnhdung mình chuẩn xác nhất. Tại hội Hoa Đăng ở Thanh Kinh Thành, hắn trong lúc vôý từ nơi Thích Tam Nương biết được một tin tức khiến hắn muốn cháy mông — mộtngười biệt danh là “Tiền đồng” cư nhiên khiến Thích Tam Nương ưu ái có thừa,cái tên kia thậm chí là cái tên “Cấm kỵ”. Vì thế Tiêu Phong Chích không hề dừngngựa tiến về phía đại hội võ lâm, cứ tưởng tượng hắn có một địa vị cao ở magiáo lại chạy đến đại hội võ lâm, hơn nữa là đại hội chuyên môn diệt trừ magiáo, liền biết hắn có bao nhiêu bi kịch.
Từ địa vị của mình, Tiêu Phong Chích thực nhẹ nhàng tiến vàođại hội võ lâm, nhưng mục tiêu hắn truy tìm từ đầu đến cuối cũng không xuấthiện – ngay cả một cộng lông cũng không có, Tiêu Phong Chích thậm chí bắt đầuhoài nghi có phải hay không bị Thích Tam Nương trêu đùa. Nhưng vào lúc này, mộttin tức từ Hoa Phái truyền đến khiến đại hội võ lâm khiếp sợ, Tiêu Phong Chíchnghe xong cả người đều dại ra — giáo chủ đại nhân ân cần khả ái của hắn, ởngoài rừng phong Hạ Hầu thành chế tạo một hồi mưa gió huyết tinh: Hoa Pháikhông hay ho kia đụng phải Ma Giáo giáo chủ trong truyền thuyết, toàn bộ bịphân thây treo trong rừng phong, thủ đoạn tàn nhẫn, tình cảnh huyết tinh, khiếnvõ lâm đại hội tiến một vòng cao trào mới. Vô số môn phái nghĩa chính khiểntrách Ma Giáo táng tận thiên lương(), cao giọng kêu gọi tân nhậm minh chủ vàoLuân Hồi Giáo trừng trị ma đầu kia.
()Táng tận thiênlương: Mất hết tính người
Vì thế Tiêu Phong Chích xui xẻo, lẻn vào rất thành công kếtcục chính là hoàn toàn không thể thoát thân — hắn bị những chính nghĩa nhân sĩnhiệt tình này lôi kéo bao vây tiêu trừ đồng môn của mình, danh viết “Ma Giáoquá mức giảo hoạt, Tiêu huynh đệ nhất thiết không thể lạc đàn”, nhiệt liệt biểuthị tình đồng bào của mình. Cho đến một lần Tiêu Phong Chích gặp được một trongnhững thuộc hạ xui xẻo của mình, một trong Lục Đại đạo chủ của Luân Hồi Giáokêu to “Thay trời hành đạo” nhảy ra kéo thuộc hạ bỏ chạy, vì thế người bị đuổigiết liền biến thành hắn. Này bạch đạo quả thực là chỗ nào cũng nhúng tay vào,ưu thế về số lượng được bọn họ phát huy đến mức tận cùng, Tiêu Phong Chích cuốicùng bị buộc phải chạy về Tu Du Sơn mới cắt đứt được đám truy đuổi này.
Chờ Tiêu Phong Chích rời đi lần nữa, mọi chuyện đã kết thúc.Khi Tiêu Phong Chích lấy được tin tức mục tiêu hắn truy tìm đã nhảy vực, sinhtử không rõ, tâm tình của hắn khó có thể diễn ta được– hắn bị gà bay chó sủanhư vậy đánh hơn nửa năm, người nọ, người nọ liền như vậy mà chết!?
— may mắn lúc trước không có thông báo với giáo chủ. TiêuPhong Chích chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, cái tên gia hỏa chết tiệt biệtdanh “Tiền đồng” kia thật sự là rõ ràng lưu loát, giống như người nọ…… TiêuPhong Chích run rẩy, hoàn toàn không dám tưởng tượng bộ dạng khi cái tên PhongTử() kianghe được tin tức này. Phong Tử kia mấy ngày hôm trước còn đem một thiếu niêncó gương mặt khá giống người nọ thành bảo bối mà đối xử, lại trong chớp mắtchặt đầu thiếu niên kia xuống, còn cố ý đem đầu lâu kia gắn vào trên cổ cònđang phun máu tươi.
() Phong Tử: Kẻ điên
“Lạc Dịch…… Lạc Dịch……” Huyết y thanh niên khôngnhìn máu trào ra không ngừng từ đầu lâu kia, tuyệt mỹ cười: “Cười với taa…… Lạc Dịch……”
Máu tươi xẹt qua ranh năng tuyết trắng và khóe miệng đầulâu, tựa như đang bày ra một nụ cười quỷ dị.
“Lạc Dịch…… Lạc Dịch…… Lạc Dịch……”
Cái tên như nguyền rủa vang lên mãi bên tai Tiêu Phong Chích, Tiêu Phong Chích ở Tu Du Sơn đợi một vài ngày, liền chạy. Bầu không khí vặnvẹo kia quá mức áp lực, mang theo một loại trầm mặc cuồng loạn điên cuồng,giống như Mạn châu sa hoa trầm mạc chập chờ ở Tu Du Sơn kia, đỏ tươi, cổ quái,đồng thời tuyệt vọng.
Vì thế Tiêu Phong Chích trốn tránh. Lúc đi ngang qua TâyYến, đang là tiết thanh minh(), Tiêu Phong Chích chần chờ thật lâu, cuối cùngvẫn quyết định đi tảo mộ cho mẫu thân. Tiêu Phong Chích đã gần mười sáu nămkhông đi vấn an mẫu thân của mình, hắn thẹn trong lòng, mẫu thân trước khi lâmchung đem Yến Phù Sênh phó thác cho hắn, hắn lại không chiếu cố tốt muội muộicủa mình.
()Tiết thanh minh: Thanh Minh Là tiết thứ năm trong “nhị thập tứkhí” và đã được người phương Ðông coi là một lễ tiết hàng năm. Đây là mộttiết của mùa xuân, thường bắt đầu vào ngày 4 hoặc 5/4 dương lịch tùy năm. Vào tiếtthanh minh người ta thường đi tảo mộ.
Nghĩ đến muội muội Yến Phù Sênh, liền không tự chủ nghĩ đếnPhong Tỏa Vân và tiền nhiệm giáo chủ Quý Bội Tuyệt, còn có ân oán tình cừutrong đó. Tiêu Phong Chích vẫn có cảm giác không nói nên lời, cái người ngay cảtên cũng không thể nhắc tới kia quá mức tàn nhẫn, vô luận là đối với chính mìnhvẫn là đối với người khác, nếu không phải người nọ, lúc trước cũng sẽ khôngphát triển đến loại tuyệt cảnh này — người nọ hoàn thiện Phong Tỏa Vân, nhưngđồng thời cũng phá hủy Phong Tỏa Vân.
Tiêu Phong Chích nhìn mộ bia trước mặt, ánh mắt có chút ảmđạm.
“Nương…… Thực xin lỗi…… Ta không có cách nào đưa PhùSênh đến nhìn mặt người……”
Hiện tại Luân Hồi Giáo hết thảy đều vặn vẹo. Phong Tỏa Vânvặn vẹo, Yến Phù Sinh……Cũng vặn vẹo.
Cách, cách, cách……
Lỗ tai Tiêu Phong Chích giật giật, động tác cực kỳ mềm nhẹnhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, không có tiếng động. Nơi này là hoànglăng của Tây Yến, Tiêu Phong Chích ẩn vào cũng không khó khăn, hoàng lăng TâyYến rất lớn, mà mẫu thân Tiêu Phong Chích là sủng phi không có bối cảnh, chếtđi tự nhiên không chiếm được một vị trí tốt, chỉ có thể an táng tại một góchoang vu hẻo lánh, bình thường ngay cả người quét tước cũng quên đi nơi này.Tiêu Phong Chích nheo mắt, nghe tiếng bước chân không nhiều, trong đó có mộtngười cước bộ hỗn độn phù phiếm, không có chút võ công, mà còn lại thì là võcông cao cường, Tiêu Phong Chích sử dụng một ít đặc thù công pháp ở Luân HồiGiáo mới miễn cưỡng phân biệt được.
Tiếng bước chân ngừng lại ở xa xa, Tiêu Phong Chích cựcnhanh liếc mắt một cái, hắn không dám dừng lại lâu, như vậy sẽ khiến cho đốiphương chú ý. Kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh màu vàng, Tiêu PhongChích lập tức biết đó là ai – đó là hoàng kim màu sắc chỉ có hoàng tộc mới có.
Thị vệ phân tán ra, canh giữ bốn phía bên hoàng y thiếuniên, Tiêu Phong Chích càng cẩn thận giấu đi khí tức của mình, lỗ tai lặng lẽdựng thẳng lên, hắn có chút nghi hoặc: Hôm nay là thanh minh, lấy thân phậnthiếu niên kia rõ ràng sẽ không, cũng không đến một góc hoang vu trong hoànglăng này.
Gió khiến lời nói của thiếu niên kia như ẩn như hiện truyềnđếp, vô cùng mơ hồ, Tiêu Phong Chích vận dụng công pháp cũng chỉ có thể miễncưỡng nghe rõ mấy từ. Có lẽ là nói quá kích động, thiếu niên đi về phía trướclấy tay nhẹ nhàng chạm vào mộ bia — Tiêu Phong Chích rõ ràng phát hiện khoảngcách bọn họ rút ngắn không ít, lời nói không còn là mơ hồ không rõ.
Tiêu Phong Chích đang cảm thấy may mắn, nhưng một câu kếtiếp của đối phương khiến toàn bộ thân mình của hắn đều lạnh xuống, lạnh đếnmức hắn cảm thấy cho dù không phải đang ở trong khu mộ, cái loại hàn ý này vẫnnhư cũ như móng tay của quỷ gãi nhẹ nhàng trái tim của hắn.
“Người kia đã trở lại.” Thiếu niên kịch liệt kêu to: “Cáiquỷ y tên là Lạc Dịch đã trở lại!”
Người nọ dưới ánh mặt trời có chút e dè.
Thanh niên ngơ ngác lăng lăng nhìn tiểu đình đối diện, ánhmắt tán loạn mà mờ mịt, như một cái xác trống rỗng đứng ở nơi này, linh hồn đãsớm không biết tung tích.
“Tiên sinh” Có thanh âm từ phía sau truyền đến, thanh thúymà thoải mái: “Ngài muốn đến bên kia sao?”
Thanh niên chậm chạp hồi đầu, đứng sau hắn là một tiểu tưthiếu niên, hơi cúi đầu dáng vẻ cung kính, thanh âm dễ nghe kia chính là phátra từ thiếu niên.
“Tiểu nhân mang ngài qua……” Thiếu niên ngẩng đầu: “Đượckhông?”
Hiện ra ở dương quang cũng là một dung mạo phảng phất như lệquỷ đến từ địa ngục, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên dính thành một đoàn, như làbị người lột da mặt xuống sau lại dùng nước thuốc dán lại. Cho dù đối mặt vớigương mặt khủng bố đến cực điểm như vậy, tầm mắt thanh niên như trước mơ hồ,hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì đối phương mang đến cho hắn một loại cảmgiác ẩn ẩn quen thuộc, còn có một loại gần như là áy náy chua xót, như vậy, đốiphương là ai đâu…… Là ai đâu……
…… Không nhớ rõ.
“Tiên sinh.” Quỷ diện thiếu niên thanh âm thoải mái nhưtrước: “Chúng ta qua đó đi.”
Thanh niên không hề động, có chút kháng cự lắc đầu. Tiểu đìnhcách đó không xa tuy rằng xinh đẹp, cũng là ở phía trên hồ nước. Ký ức trốngrỗng đang bén nhọn cảnh cáo: Không cần đến gần nước — nó sẽ cắn nuốt tấtcả —
Quỷ diện thiếu niên như là cố ý bỏ qua kháng cự của thanhniên, kéo dây xích khóa lại thanh niên, ôn nhu mà cường thế mang thanh niên đếnbên hồ. Cho đến khi đi tới cái bàn trong tiểu đình, thanh niên cả người đềucứng ngắc, mặc cho Quỷ diện thiếu niên an bài hắn ngồi trên ghế đá. Quỷ diệnthiếu niên động tác lưu loát mà chuẩn bị nước trà, ánh mắt xẹt qua dừng ở thanhnên bên tay, trong mắt có loại chấp nhất gần như quỷ dị, tựa như oán hận lạinhư là kính ngưỡng.
“Tiên sinh, ngươi không nhớ rõ ta.” Thanh âm thiếu niên nhỏ đếnmức như chỉ có riêng mình mới có thể nghe được: “Ta là tiểu tư của ngài.”
Thiếu niên gần như vặn vẹo cười: “Quốc sư đại nhân nói, talà tiểu tư của ngài, cho nên ta sẽ không chết, cho dù ngài muốn cho ta chết, tacũng sẽ không chết.”
Đối mặt với thanh niên và đôi mắt mơ hồ kia, thiếu niên nởnụ cười, làm khuôn mặt càng phát ra dữ tợn.
“Ngài không hề thay đổi. Như trước vô tâm, vô tình, vônghĩa, như trước tàn nhẫn.”
Thiếu niên đặt chén tà vào trong tay thanh niên, thanh niênhai tay nháy mắt bị nóng đến đỏ bừng. Quỷ diện thiếu niên nhìn thanh niên gắtgao nhăn lại mày, trong mắt gợi lên một tia sáng.
“Nóng sao, xin lỗi.” Tiểu tư câu môi: “Từ sau khi bị quốc sưđại nhân ‘Dạy bảo’, tiểu nhân không còn cảm giác đau nữa.”
Xa xa truyền đến một trận huyên náo, Quỷ diện thiếu niênkinh ngạc ngẩng đầu.
Nơi này không thể xuất hiện huyên náo, bởi vì Bạch Hủ Dựckhông cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận tiểu viện này, nếu không phải bởi vìthần tế tiến đến mà không có chút thời gian đến uy thức ăn, Bạch Hủ Dực sẽkhông để cho bất luận kẻ nào tiếp cận “Sủng thú” độc nhất vô nhị kia của y.Không ai dám nghi ngờ quyết định của Bạch Hủ Dực, vì thế nơi này liền trở thànhmột cấm địa. Cho nên Quỷ diện thiếu niên cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi nhìnthấy người đến, kinh sợ trong cốt tủy khiến thiếu niên trong giây lát quỳ trênmặt đất, lộ ra tư thái thần phục.
“Hoàng Thượng –”
Yến Loạn không nhìn Quỷ diện thiếu niên, từ khi vào đây tầmmắt vẫn luôn dán vào trên người thanh niên không thể nhúc nhích.
“Ngươi –” Yến Loạn rống giận, vươn tay như thể giây tiếptheo sẽ bóp cổ đối phương: “Ngươi không phải ly khai sao — ngươi như thế nàocòn dám xuất hiện trước mặt cô –”
Người nọ nhận thấy được động tác của Yến Loạn, ngẩng đầu,trên khuôn mặt quen thuộc là biểu tình Yến Loạn không hề quen thuộc – người nọtuyệt đối không thể có trống rỗng và mờ mịt. Yến Loạn ngây ngẩn cả người, độtnhiên ngửi được một mùi thơm, cái loại hương vị này rất quen thuộc, thậm chíkhắc sâu trong lòng.
“Cáp –” Yến Loạn nhìn thanh niên ánh mắt gần như ngây thơ,thân thể bắt đầu run run, sau đó cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngậpchâm chọc và đùa cợt: “Ngươi cũng có hôm nay a, Lạc, Dịch.”
Cái tên quen thuộc khiến thanh niên giật mình, ánh mắt hắncó chút mơ hồ, mang chút chút nghi hoặc thì thào tự nói: “Ngươi đang cùng tanói chuyện?”
“–!”
Yến Loạn rút lui một bước, tâm tình đột nhiên phiền táo đến tộtđỉnh, rõ ràng đã thành bộ dáng này rồi, người nọ vì cái gì còn có thể như thếcoi khinh mình!? Chờ Yến Loạn ý thức được mình gần như là chật vật lui về phíasau đã rơi vào mắt mọi người, Tây Yến Hoàng đế táo bạo một cước đá văng Quỷdiện thiếu niên nằm một bên, phẫn nộ rít gào: “Cút ngay! Toàn bộ đều cút ngaykhỏi nơi này!!!”
Quỷ diện thiếu niên vừa định nói cái gì đó, lại bị hồng ynhân nắm cổ mang đi. Rất nhanh toàn bộ đình liền chỉ còn Yến Loạn đang nổigiận, còn có một áo xám thanh niên từ đầu đến cuối đều mơ hồ không rõ.
Yến Loạn mặt âm trầm nhìn thanh niên, ánh mắt khó có thểhình dung:
“Ngươi vì cái gì phải về lại?”
[ngươi cũng có hôm nay a.] Yến Loạn trào phúng nhìn áo xámthanh niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt dao động một trận tại mắt cá chân cùng vớicái chân vô lực rũ xuống của thanh niên, trong mắt là quang mang bạo ngược.
[Ngươi như vậy, còn nói lập tức rời khỏi Bạch?] Yến Loạncười lớn: [Bạch vì cái gì không phế luôn tay của ngươi đi? Tuy rằng như vậyngươi càng không thể ly khai Bạch, nhưng cô cũng thực vui vẻ, thực vui vẻ!]
Lạc Dịch ngồi ở trên xe lăn, hắn nghiêng đầu nhìn ánh dươngquang ngoài cửa sổ, ánh sáng màu cam chiều lên gương mặt, làm gương mặt lạnhlùng kia dường như nhu hòa hơn.
Thật lâu sau, Lạc Dịch quay đầu lại nhìn biểu tình Yến Loạnnhư sắp bùng nổ, hắn dừng một chút, thanh âm cứng nhắc thẳng tắp, không có chútphập phồng:
[…… Ngươi đang cùng ta nói chuyện?]
Tiêu Phong Chích vòng vo bên ngoài phủ quốc sư mấy ngày,cuối cùng cũng không tìm được phương pháp lén vào. Nơi này rất tà môn, quốc sưphủ cũng không lớn, nhưng này ý nghĩa càng được chủ nhân không chế tốt, LuânHồi Giáo tồn tại nhiều năm như vậy, còn chưa thành công đưa người vào được phủquốc sư — cho dù đi vào, không quá một tháng sẽ không còn động tĩnh.
Mấy ngày nay Tiêu Phong Chích từng muốn lẻn vào bằng vũ lựccường thế, nếu không bị người mặt trong phát hiện, chính là bị địa hình khóphân biệt mê hoặc, hoặc là xà ở khắp nơi, chúng nó cũng là người cảnh báo tốtnhất, đồng thời cũng là người công kích tốt nhất. Tiêu Phong Chích từng một lầnsuýt nữa bỏ mạng bên trong, nếu không phải sử dụng bí pháp liều mạng tổn thươngnguyên mệnh trốn đi, hiện tại thi thể đã sớm hư thối. Lần đó lẻn vào cũng khiếnTiêu Phong Chích không thể không tĩnh dưỡng vài ngày, Phong Chích nhìn phủ quốcsư càng ngày càng tăng mạnh phòng vệ sau, sầu đến mức bạc tóc.
Cho dù là thế này, Tiêu Phong Chích cũng không thể khôngđánh chủ ý lên phủ quốc sư, bởi vì sự tình một khi nhấc lên quan hệ với ngườikhông thể nhắc tên kia, sẽ chuyển biến theo một cách khó lường. Thân là LuânHồi Giáo chuyên nắm giữ tin tức tình báo, một khi có tin tức người nọ, TiêuPhong Chích tuyệt đối là người đầu tiên biết đến. Tiêu Phong Chích đau khổ đitruy tìm tin tức người nọ, không chỉ vì giáo chủ, mà càng vì muội muội củamình. Tiêu Phong Chích cười khổ, cũng không phải là người không biết lượng sứcmình, hy vọng xa vời mà mở ra một cái kết một nút thắt máu tươi đầm đìa của quákhứ kia.
“Khách quan,” Ngoài cửa truyền đến thanh âm tiểu nhị, khôngbiết vì sao có vẻ có chút lắp bắp sợ hãi: “Ngài, ngài có khách, khách, kháchnhân –”
Tiêu Phong Chích bất động thanh sắc nắm lên vũ khí, lúctrước bởi vì không có cách lẻn vào phủ quốc sư, Tiêu Phong Chích chỉ có thểviết thư về Luân Hồi Giáo, kêu Trư Tiểu Thất phái trợ giúp lại đây, gặp nhau ởnơi này.
“Quần áo của ngươi màu gì?” Tiêu Phong Chích đột nhiên hỏi.
“Màu xanh.”
Tiểu nhị kinh hồn táng đảm liếc mắt người bên cạnh y phục kỳdị toàn màu trắng một cái, tràn ngập phỉ báng mắt xem mũi mũi nhìn tim.
Ám hiệu là đúng, nhưng thanh âm này…… Tiêu Phong Chíchcòn không kịp nghĩ nhiều, liền nghe thấy người ngoài cửa lại nói:
“Ta màu đỏ, tới trước gặp thanh y nhân.”
Loại khẩu khí này…… Tiêu Phong Chích không hề chần chờ,xoát một cái mở ra cửa, cửa trừ bỏ một tiểu nhị câm như hến, là một người ănmặc quái dị — trên người là bạch y kỳ dị hoàn toàn kín mít, trên mặt mặt nạhắc bạch phân minh, một nửa nhân từ, một nửa dữ tợn.
Trong Luân Hồi Giáo, màu xanh đại biểu cho Súc Sinh đạo, màuđỏ chính là…… Thiên Giới đạo.
Tiêu Phong Chích như thế nào cũng nghĩ không thông, vì cáigì rõ ràng viết thư cho thủ hạ của mình, đến cũng là trâu ngựa không liên quanThiên Giới đạo?
Từ địa vị của mình, Tiêu Phong Chích thực nhẹ nhàng tiến vàođại hội võ lâm, nhưng mục tiêu hắn truy tìm từ đầu đến cuối cũng không xuấthiện – ngay cả một cộng lông cũng không có, Tiêu Phong Chích thậm chí bắt đầuhoài nghi có phải hay không bị Thích Tam Nương trêu đùa. Nhưng vào lúc này, mộttin tức từ Hoa Phái truyền đến khiến đại hội võ lâm khiếp sợ, Tiêu Phong Chíchnghe xong cả người đều dại ra — giáo chủ đại nhân ân cần khả ái của hắn, ởngoài rừng phong Hạ Hầu thành chế tạo một hồi mưa gió huyết tinh: Hoa Pháikhông hay ho kia đụng phải Ma Giáo giáo chủ trong truyền thuyết, toàn bộ bịphân thây treo trong rừng phong, thủ đoạn tàn nhẫn, tình cảnh huyết tinh, khiếnvõ lâm đại hội tiến một vòng cao trào mới. Vô số môn phái nghĩa chính khiểntrách Ma Giáo táng tận thiên lương(), cao giọng kêu gọi tân nhậm minh chủ vàoLuân Hồi Giáo trừng trị ma đầu kia.
()Táng tận thiênlương: Mất hết tính người
Vì thế Tiêu Phong Chích xui xẻo, lẻn vào rất thành công kếtcục chính là hoàn toàn không thể thoát thân — hắn bị những chính nghĩa nhân sĩnhiệt tình này lôi kéo bao vây tiêu trừ đồng môn của mình, danh viết “Ma Giáoquá mức giảo hoạt, Tiêu huynh đệ nhất thiết không thể lạc đàn”, nhiệt liệt biểuthị tình đồng bào của mình. Cho đến một lần Tiêu Phong Chích gặp được một trongnhững thuộc hạ xui xẻo của mình, một trong Lục Đại đạo chủ của Luân Hồi Giáokêu to “Thay trời hành đạo” nhảy ra kéo thuộc hạ bỏ chạy, vì thế người bị đuổigiết liền biến thành hắn. Này bạch đạo quả thực là chỗ nào cũng nhúng tay vào,ưu thế về số lượng được bọn họ phát huy đến mức tận cùng, Tiêu Phong Chích cuốicùng bị buộc phải chạy về Tu Du Sơn mới cắt đứt được đám truy đuổi này.
Chờ Tiêu Phong Chích rời đi lần nữa, mọi chuyện đã kết thúc.Khi Tiêu Phong Chích lấy được tin tức mục tiêu hắn truy tìm đã nhảy vực, sinhtử không rõ, tâm tình của hắn khó có thể diễn ta được– hắn bị gà bay chó sủanhư vậy đánh hơn nửa năm, người nọ, người nọ liền như vậy mà chết!?
— may mắn lúc trước không có thông báo với giáo chủ. TiêuPhong Chích chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, cái tên gia hỏa chết tiệt biệtdanh “Tiền đồng” kia thật sự là rõ ràng lưu loát, giống như người nọ…… TiêuPhong Chích run rẩy, hoàn toàn không dám tưởng tượng bộ dạng khi cái tên PhongTử() kianghe được tin tức này. Phong Tử kia mấy ngày hôm trước còn đem một thiếu niêncó gương mặt khá giống người nọ thành bảo bối mà đối xử, lại trong chớp mắtchặt đầu thiếu niên kia xuống, còn cố ý đem đầu lâu kia gắn vào trên cổ cònđang phun máu tươi.
() Phong Tử: Kẻ điên
“Lạc Dịch…… Lạc Dịch……” Huyết y thanh niên khôngnhìn máu trào ra không ngừng từ đầu lâu kia, tuyệt mỹ cười: “Cười với taa…… Lạc Dịch……”
Máu tươi xẹt qua ranh năng tuyết trắng và khóe miệng đầulâu, tựa như đang bày ra một nụ cười quỷ dị.
“Lạc Dịch…… Lạc Dịch…… Lạc Dịch……”
Cái tên như nguyền rủa vang lên mãi bên tai Tiêu Phong Chích, Tiêu Phong Chích ở Tu Du Sơn đợi một vài ngày, liền chạy. Bầu không khí vặnvẹo kia quá mức áp lực, mang theo một loại trầm mặc cuồng loạn điên cuồng,giống như Mạn châu sa hoa trầm mạc chập chờ ở Tu Du Sơn kia, đỏ tươi, cổ quái,đồng thời tuyệt vọng.
Vì thế Tiêu Phong Chích trốn tránh. Lúc đi ngang qua TâyYến, đang là tiết thanh minh(), Tiêu Phong Chích chần chờ thật lâu, cuối cùngvẫn quyết định đi tảo mộ cho mẫu thân. Tiêu Phong Chích đã gần mười sáu nămkhông đi vấn an mẫu thân của mình, hắn thẹn trong lòng, mẫu thân trước khi lâmchung đem Yến Phù Sênh phó thác cho hắn, hắn lại không chiếu cố tốt muội muộicủa mình.
()Tiết thanh minh: Thanh Minh Là tiết thứ năm trong “nhị thập tứkhí” và đã được người phương Ðông coi là một lễ tiết hàng năm. Đây là mộttiết của mùa xuân, thường bắt đầu vào ngày 4 hoặc 5/4 dương lịch tùy năm. Vào tiếtthanh minh người ta thường đi tảo mộ.
Nghĩ đến muội muội Yến Phù Sênh, liền không tự chủ nghĩ đếnPhong Tỏa Vân và tiền nhiệm giáo chủ Quý Bội Tuyệt, còn có ân oán tình cừutrong đó. Tiêu Phong Chích vẫn có cảm giác không nói nên lời, cái người ngay cảtên cũng không thể nhắc tới kia quá mức tàn nhẫn, vô luận là đối với chính mìnhvẫn là đối với người khác, nếu không phải người nọ, lúc trước cũng sẽ khôngphát triển đến loại tuyệt cảnh này — người nọ hoàn thiện Phong Tỏa Vân, nhưngđồng thời cũng phá hủy Phong Tỏa Vân.
Tiêu Phong Chích nhìn mộ bia trước mặt, ánh mắt có chút ảmđạm.
“Nương…… Thực xin lỗi…… Ta không có cách nào đưa PhùSênh đến nhìn mặt người……”
Hiện tại Luân Hồi Giáo hết thảy đều vặn vẹo. Phong Tỏa Vânvặn vẹo, Yến Phù Sinh……Cũng vặn vẹo.
Cách, cách, cách……
Lỗ tai Tiêu Phong Chích giật giật, động tác cực kỳ mềm nhẹnhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, không có tiếng động. Nơi này là hoànglăng của Tây Yến, Tiêu Phong Chích ẩn vào cũng không khó khăn, hoàng lăng TâyYến rất lớn, mà mẫu thân Tiêu Phong Chích là sủng phi không có bối cảnh, chếtđi tự nhiên không chiếm được một vị trí tốt, chỉ có thể an táng tại một góchoang vu hẻo lánh, bình thường ngay cả người quét tước cũng quên đi nơi này.Tiêu Phong Chích nheo mắt, nghe tiếng bước chân không nhiều, trong đó có mộtngười cước bộ hỗn độn phù phiếm, không có chút võ công, mà còn lại thì là võcông cao cường, Tiêu Phong Chích sử dụng một ít đặc thù công pháp ở Luân HồiGiáo mới miễn cưỡng phân biệt được.
Tiếng bước chân ngừng lại ở xa xa, Tiêu Phong Chích cựcnhanh liếc mắt một cái, hắn không dám dừng lại lâu, như vậy sẽ khiến cho đốiphương chú ý. Kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh màu vàng, Tiêu PhongChích lập tức biết đó là ai – đó là hoàng kim màu sắc chỉ có hoàng tộc mới có.
Thị vệ phân tán ra, canh giữ bốn phía bên hoàng y thiếuniên, Tiêu Phong Chích càng cẩn thận giấu đi khí tức của mình, lỗ tai lặng lẽdựng thẳng lên, hắn có chút nghi hoặc: Hôm nay là thanh minh, lấy thân phậnthiếu niên kia rõ ràng sẽ không, cũng không đến một góc hoang vu trong hoànglăng này.
Gió khiến lời nói của thiếu niên kia như ẩn như hiện truyềnđếp, vô cùng mơ hồ, Tiêu Phong Chích vận dụng công pháp cũng chỉ có thể miễncưỡng nghe rõ mấy từ. Có lẽ là nói quá kích động, thiếu niên đi về phía trướclấy tay nhẹ nhàng chạm vào mộ bia — Tiêu Phong Chích rõ ràng phát hiện khoảngcách bọn họ rút ngắn không ít, lời nói không còn là mơ hồ không rõ.
Tiêu Phong Chích đang cảm thấy may mắn, nhưng một câu kếtiếp của đối phương khiến toàn bộ thân mình của hắn đều lạnh xuống, lạnh đếnmức hắn cảm thấy cho dù không phải đang ở trong khu mộ, cái loại hàn ý này vẫnnhư cũ như móng tay của quỷ gãi nhẹ nhàng trái tim của hắn.
“Người kia đã trở lại.” Thiếu niên kịch liệt kêu to: “Cáiquỷ y tên là Lạc Dịch đã trở lại!”
Người nọ dưới ánh mặt trời có chút e dè.
Thanh niên ngơ ngác lăng lăng nhìn tiểu đình đối diện, ánhmắt tán loạn mà mờ mịt, như một cái xác trống rỗng đứng ở nơi này, linh hồn đãsớm không biết tung tích.
“Tiên sinh” Có thanh âm từ phía sau truyền đến, thanh thúymà thoải mái: “Ngài muốn đến bên kia sao?”
Thanh niên chậm chạp hồi đầu, đứng sau hắn là một tiểu tưthiếu niên, hơi cúi đầu dáng vẻ cung kính, thanh âm dễ nghe kia chính là phátra từ thiếu niên.
“Tiểu nhân mang ngài qua……” Thiếu niên ngẩng đầu: “Đượckhông?”
Hiện ra ở dương quang cũng là một dung mạo phảng phất như lệquỷ đến từ địa ngục, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên dính thành một đoàn, như làbị người lột da mặt xuống sau lại dùng nước thuốc dán lại. Cho dù đối mặt vớigương mặt khủng bố đến cực điểm như vậy, tầm mắt thanh niên như trước mơ hồ,hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì đối phương mang đến cho hắn một loại cảmgiác ẩn ẩn quen thuộc, còn có một loại gần như là áy náy chua xót, như vậy, đốiphương là ai đâu…… Là ai đâu……
…… Không nhớ rõ.
“Tiên sinh.” Quỷ diện thiếu niên thanh âm thoải mái nhưtrước: “Chúng ta qua đó đi.”
Thanh niên không hề động, có chút kháng cự lắc đầu. Tiểu đìnhcách đó không xa tuy rằng xinh đẹp, cũng là ở phía trên hồ nước. Ký ức trốngrỗng đang bén nhọn cảnh cáo: Không cần đến gần nước — nó sẽ cắn nuốt tấtcả —
Quỷ diện thiếu niên như là cố ý bỏ qua kháng cự của thanhniên, kéo dây xích khóa lại thanh niên, ôn nhu mà cường thế mang thanh niên đếnbên hồ. Cho đến khi đi tới cái bàn trong tiểu đình, thanh niên cả người đềucứng ngắc, mặc cho Quỷ diện thiếu niên an bài hắn ngồi trên ghế đá. Quỷ diệnthiếu niên động tác lưu loát mà chuẩn bị nước trà, ánh mắt xẹt qua dừng ở thanhnên bên tay, trong mắt có loại chấp nhất gần như quỷ dị, tựa như oán hận lạinhư là kính ngưỡng.
“Tiên sinh, ngươi không nhớ rõ ta.” Thanh âm thiếu niên nhỏ đếnmức như chỉ có riêng mình mới có thể nghe được: “Ta là tiểu tư của ngài.”
Thiếu niên gần như vặn vẹo cười: “Quốc sư đại nhân nói, talà tiểu tư của ngài, cho nên ta sẽ không chết, cho dù ngài muốn cho ta chết, tacũng sẽ không chết.”
Đối mặt với thanh niên và đôi mắt mơ hồ kia, thiếu niên nởnụ cười, làm khuôn mặt càng phát ra dữ tợn.
“Ngài không hề thay đổi. Như trước vô tâm, vô tình, vônghĩa, như trước tàn nhẫn.”
Thiếu niên đặt chén tà vào trong tay thanh niên, thanh niênhai tay nháy mắt bị nóng đến đỏ bừng. Quỷ diện thiếu niên nhìn thanh niên gắtgao nhăn lại mày, trong mắt gợi lên một tia sáng.
“Nóng sao, xin lỗi.” Tiểu tư câu môi: “Từ sau khi bị quốc sưđại nhân ‘Dạy bảo’, tiểu nhân không còn cảm giác đau nữa.”
Xa xa truyền đến một trận huyên náo, Quỷ diện thiếu niênkinh ngạc ngẩng đầu.
Nơi này không thể xuất hiện huyên náo, bởi vì Bạch Hủ Dựckhông cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận tiểu viện này, nếu không phải bởi vìthần tế tiến đến mà không có chút thời gian đến uy thức ăn, Bạch Hủ Dực sẽkhông để cho bất luận kẻ nào tiếp cận “Sủng thú” độc nhất vô nhị kia của y.Không ai dám nghi ngờ quyết định của Bạch Hủ Dực, vì thế nơi này liền trở thànhmột cấm địa. Cho nên Quỷ diện thiếu niên cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi nhìnthấy người đến, kinh sợ trong cốt tủy khiến thiếu niên trong giây lát quỳ trênmặt đất, lộ ra tư thái thần phục.
“Hoàng Thượng –”
Yến Loạn không nhìn Quỷ diện thiếu niên, từ khi vào đây tầmmắt vẫn luôn dán vào trên người thanh niên không thể nhúc nhích.
“Ngươi –” Yến Loạn rống giận, vươn tay như thể giây tiếptheo sẽ bóp cổ đối phương: “Ngươi không phải ly khai sao — ngươi như thế nàocòn dám xuất hiện trước mặt cô –”
Người nọ nhận thấy được động tác của Yến Loạn, ngẩng đầu,trên khuôn mặt quen thuộc là biểu tình Yến Loạn không hề quen thuộc – người nọtuyệt đối không thể có trống rỗng và mờ mịt. Yến Loạn ngây ngẩn cả người, độtnhiên ngửi được một mùi thơm, cái loại hương vị này rất quen thuộc, thậm chíkhắc sâu trong lòng.
“Cáp –” Yến Loạn nhìn thanh niên ánh mắt gần như ngây thơ,thân thể bắt đầu run run, sau đó cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngậpchâm chọc và đùa cợt: “Ngươi cũng có hôm nay a, Lạc, Dịch.”
Cái tên quen thuộc khiến thanh niên giật mình, ánh mắt hắncó chút mơ hồ, mang chút chút nghi hoặc thì thào tự nói: “Ngươi đang cùng tanói chuyện?”
“–!”
Yến Loạn rút lui một bước, tâm tình đột nhiên phiền táo đến tộtđỉnh, rõ ràng đã thành bộ dáng này rồi, người nọ vì cái gì còn có thể như thếcoi khinh mình!? Chờ Yến Loạn ý thức được mình gần như là chật vật lui về phíasau đã rơi vào mắt mọi người, Tây Yến Hoàng đế táo bạo một cước đá văng Quỷdiện thiếu niên nằm một bên, phẫn nộ rít gào: “Cút ngay! Toàn bộ đều cút ngaykhỏi nơi này!!!”
Quỷ diện thiếu niên vừa định nói cái gì đó, lại bị hồng ynhân nắm cổ mang đi. Rất nhanh toàn bộ đình liền chỉ còn Yến Loạn đang nổigiận, còn có một áo xám thanh niên từ đầu đến cuối đều mơ hồ không rõ.
Yến Loạn mặt âm trầm nhìn thanh niên, ánh mắt khó có thểhình dung:
“Ngươi vì cái gì phải về lại?”
[ngươi cũng có hôm nay a.] Yến Loạn trào phúng nhìn áo xámthanh niên ngồi trên xe lăn, ánh mắt dao động một trận tại mắt cá chân cùng vớicái chân vô lực rũ xuống của thanh niên, trong mắt là quang mang bạo ngược.
[Ngươi như vậy, còn nói lập tức rời khỏi Bạch?] Yến Loạncười lớn: [Bạch vì cái gì không phế luôn tay của ngươi đi? Tuy rằng như vậyngươi càng không thể ly khai Bạch, nhưng cô cũng thực vui vẻ, thực vui vẻ!]
Lạc Dịch ngồi ở trên xe lăn, hắn nghiêng đầu nhìn ánh dươngquang ngoài cửa sổ, ánh sáng màu cam chiều lên gương mặt, làm gương mặt lạnhlùng kia dường như nhu hòa hơn.
Thật lâu sau, Lạc Dịch quay đầu lại nhìn biểu tình Yến Loạnnhư sắp bùng nổ, hắn dừng một chút, thanh âm cứng nhắc thẳng tắp, không có chútphập phồng:
[…… Ngươi đang cùng ta nói chuyện?]
Tiêu Phong Chích vòng vo bên ngoài phủ quốc sư mấy ngày,cuối cùng cũng không tìm được phương pháp lén vào. Nơi này rất tà môn, quốc sưphủ cũng không lớn, nhưng này ý nghĩa càng được chủ nhân không chế tốt, LuânHồi Giáo tồn tại nhiều năm như vậy, còn chưa thành công đưa người vào được phủquốc sư — cho dù đi vào, không quá một tháng sẽ không còn động tĩnh.
Mấy ngày nay Tiêu Phong Chích từng muốn lẻn vào bằng vũ lựccường thế, nếu không bị người mặt trong phát hiện, chính là bị địa hình khóphân biệt mê hoặc, hoặc là xà ở khắp nơi, chúng nó cũng là người cảnh báo tốtnhất, đồng thời cũng là người công kích tốt nhất. Tiêu Phong Chích từng một lầnsuýt nữa bỏ mạng bên trong, nếu không phải sử dụng bí pháp liều mạng tổn thươngnguyên mệnh trốn đi, hiện tại thi thể đã sớm hư thối. Lần đó lẻn vào cũng khiếnTiêu Phong Chích không thể không tĩnh dưỡng vài ngày, Phong Chích nhìn phủ quốcsư càng ngày càng tăng mạnh phòng vệ sau, sầu đến mức bạc tóc.
Cho dù là thế này, Tiêu Phong Chích cũng không thể khôngđánh chủ ý lên phủ quốc sư, bởi vì sự tình một khi nhấc lên quan hệ với ngườikhông thể nhắc tên kia, sẽ chuyển biến theo một cách khó lường. Thân là LuânHồi Giáo chuyên nắm giữ tin tức tình báo, một khi có tin tức người nọ, TiêuPhong Chích tuyệt đối là người đầu tiên biết đến. Tiêu Phong Chích đau khổ đitruy tìm tin tức người nọ, không chỉ vì giáo chủ, mà càng vì muội muội củamình. Tiêu Phong Chích cười khổ, cũng không phải là người không biết lượng sứcmình, hy vọng xa vời mà mở ra một cái kết một nút thắt máu tươi đầm đìa của quákhứ kia.
“Khách quan,” Ngoài cửa truyền đến thanh âm tiểu nhị, khôngbiết vì sao có vẻ có chút lắp bắp sợ hãi: “Ngài, ngài có khách, khách, kháchnhân –”
Tiêu Phong Chích bất động thanh sắc nắm lên vũ khí, lúctrước bởi vì không có cách lẻn vào phủ quốc sư, Tiêu Phong Chích chỉ có thểviết thư về Luân Hồi Giáo, kêu Trư Tiểu Thất phái trợ giúp lại đây, gặp nhau ởnơi này.
“Quần áo của ngươi màu gì?” Tiêu Phong Chích đột nhiên hỏi.
“Màu xanh.”
Tiểu nhị kinh hồn táng đảm liếc mắt người bên cạnh y phục kỳdị toàn màu trắng một cái, tràn ngập phỉ báng mắt xem mũi mũi nhìn tim.
Ám hiệu là đúng, nhưng thanh âm này…… Tiêu Phong Chíchcòn không kịp nghĩ nhiều, liền nghe thấy người ngoài cửa lại nói:
“Ta màu đỏ, tới trước gặp thanh y nhân.”
Loại khẩu khí này…… Tiêu Phong Chích không hề chần chờ,xoát một cái mở ra cửa, cửa trừ bỏ một tiểu nhị câm như hến, là một người ănmặc quái dị — trên người là bạch y kỳ dị hoàn toàn kín mít, trên mặt mặt nạhắc bạch phân minh, một nửa nhân từ, một nửa dữ tợn.
Trong Luân Hồi Giáo, màu xanh đại biểu cho Súc Sinh đạo, màuđỏ chính là…… Thiên Giới đạo.
Tiêu Phong Chích như thế nào cũng nghĩ không thông, vì cáigì rõ ràng viết thư cho thủ hạ của mình, đến cũng là trâu ngựa không liên quanThiên Giới đạo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.