Quyển 1 - Chương 7: Bầu Bang chủ mới cho Tâm Bang.
Lê Minh Long
24/07/2015
TẠI ĐIỆN SẢNH CỦA HUỲNH TIẾU VIỆN........
Tiếng đàn âm sáo bỗng dừng hẳn để nhường chỗ cho Huỳnh Văn Sĩ. Bấy giờ, Văn Sĩ bước lên võ đài, phát biểu vài lời trước sự chứng kiến của hơn hai ngàn có mặt tại "điện sảnh Huỳnh Tiếu Viện", ông nói:
- Chào tất cả các "lão ăn mày", các quan khách, các anh hùng đại nghĩa đã không quản đường xa đến đây để tham dự Đại hội Hào Kiệt của Tâm Bang. Tuy rằng, tôi không phải lả thành viên của bang nhưng dẫu sao tôi và Vương bang chủ cũng là chỗ thân quen. Nay bang chủ lại muốn tổ chức đại hội lần thứ 30 này tại Huỳnh Tiếu Viện, đây là vinh dự đến nhất của tôi! Sau đây, mời Vương bang chủ lên võ đài nói vài lời với toàn thể mọi người.
Nghe thế, Vương Tân nhảy vọt lên đài. Mọi người thấy ông mặc đồ không khác gì một lão ăn mày lâu năm, quần áo thì chỗ này vá chỗ kia khâu lại, mái tóc thì xù lên như bờm sư tử. Nhưng thân hình của ông ta vạm vỡ, hai cánh tay rắn chắc.
Tinh thần thì rất tráng kiện; võ công rất là thâm hậu, nội bước chân ông phóng nhẹ lên đài cũng đủ chứng tỏ võ nghệ siêu quần của ông. Mọi người, ai nấy đều tấm tắc khen.
Trong đại hội trường, trên dưới có trên ngàn người, mỗi người chắt lưỡi khen một tiếng hợp lại thành những tiếng rền ầm ĩ.
Vương Tân đứng trên kháng đài, liền nói với toàn thể mọi người:
- Không giấu gì, đây là lần đại hội hào kiệt có số lượng người tham dự đông như, làm cho tôi cũng rất vinh hạnh. Mọi người từ bắc chí nam đã tề tựu về đây đông như vậy, thật là một năm mới có một lần. Không giấu gì, tôi cũng không còn trẻ như trước đây nữa, cũng sắp thành một ông lão rồi, nên lần này tổ chức đại hội là nhằm tìm người tài, hiệp nghĩa để cử lên làm một bang chủ mới cho Tâm Bang. Thi đấu trên võ đài này, người nào thắng được mười trận thì sẽ được tôn làm bang chủ.
Mọi người nghe những lời đó của Vương bang chủ đều rất đỗi ngạc nhiên. Bấy giờ, lão Thoại Công ngồi phía dưới đang "thưởng thức sơn hào hải vị" bèn ngẫm nghĩ: "Cái lão này bữa nay còn định nhường chức bang chủ ư? Chuyện lạ...!"
Lúc ấy, bên dưới đài im phăng phắc, không một tiếng động nhẹ. Vương Tân liền nói tiếp:
- Theo tôi nghĩ, khất bang đệ tử của Tâm Bang tràn lan tứ phương thiên hạ, từ bắc chí nam đâu đâu cũng có thành viên của bang. Nhưng số người trong bang quá đông, mà người thống suất phải như cầm cả ngàn quân. Nếu một bang chủ mới mà không phải là người văn võ song toàn, tài đức độ lượng thì chắc chắn khó có thể kiểm soát được Tâm Bang.
Mọi người nghe vậy đều im lặng, không ai nói một tiếng nào. Vương bang chủ nói tiếp lời:
- Tôi được biết là quân Mông-Nguyên đang chỉnh đốn quân sự chờ thời cơ sẽ tiến đánh Đại Việt. Mà chuyện quốc gia đại sự là quan trọng, đâu nên khinh thường. Cho nên tôi muốn các vị đại hiệp, các lão ăn mày và toàn thể thành viên của Tâm Bang cùng ra sức với toàn dân để chống sự xâm lược của "Phương Bắc".
Tất cả những người phía dưới đài đều nhiệt liệt đồng ý lời của Vương Tân, hoan hô. Bấy giờ, ông ta nói tiếp:
- Ai mà thắng mười trận, làm cho họ bay xuống dưới võ đài nhưng không làm đả thương họ thì người đó sẽ được tôn là Tân bang chủ.
Ông nói mấy câu sau này, đôi mắt đảo nhìn tả hữu phát ra những tia sáng chớp ngời như điện, thần sắc nghiêm trang. Như vậy tỏ rõ nếu ai quyết lòng cả thắng, đem các đường chiêu tuyệt kỹ để hạ thủ bất dung tình, nếu ai động thủ ắt phải chọn con đường tử sanh vô định.
Bấy giờ họ như đang ở trong nhà tù bàn kế kháng địch, mà chẳng được tàn sát. Nhân đó Vương bang chủ mới đem lời thận trọng dặn dò và báo cáo cho mọi người nghe. Đứng nên vì cuộc tuyển cử này mà thừa cơ hội ra tay giết người, và Tâm bang cũng như anh hùng phải giữ thái độ của con nhà võ khi giao đấu. Các vị anh hùng sớm biết ngày đại hội của Tâm bang rất náo nhiệt, lại nghe lời của Vương Tân nói, ai nấy đều suy tính trong tâm.
Những kẻ đã làm trưởng một nhóm thì danh vọng cũng quá cao, cũng như địa vị của một người chưởng môn, hoặc như địa vị của người thủ lĩnh trong một bang, thanh thế cực lớn vậy mà cũng khó tranh chức Tân bang chủ của Tâm Bang được.
Chỉ có mấy người thanh niên dưới 40 tuổi, tánh tình còn háo thắng, mới nhảy ra tỉ thí. Còn những người có đức độ, biết lượng sức, không thể dám ra đương đầu với cả ngàn anh hùng để giật giải vô địch, lại thêm Tâm Bang trên cả muôn đệ tử phải tâm phục và người nào cũng vui lòng, thật là một việc rất khó khăn, ít tia hy vọng.
Bởi vậy khi Vương bang chủ nói dứt, dưới đài ai cũng im phăng phắc, kẻ nói lên, người nói không, rốt cục chẳng có người nào lên đài cả.
Vương Tân thấy không khí ngột ngạt, ai cũng không dám lên đài nên bèn nói:
- Trừ quý vị tiền bối lão thành ra, xin mời quý vị anh hùng, cao nhân ngay bây giờ lên thượng đài chỉ giáo. Và quý vị đệ tử trong bản bang ai có tài đức võ nghệ, thì hãy lên đài thi thố, đừng để mai một tài nghệ của mình, quý vị cố ẩn tàng dấu diếm thì có ai biết mình là anh hùng??
Hai tiếng sau........
Trận đấu võ đã bắt đầu. Trên võ đài, một thành viên của Lâm Sơn Động và một lão ăn mày đang tỉ thí với nhau. Võ công của hai người này cũng không tầm thường, hai bên ngang tài ngang sức.
Lão ăn mày dùng "Phong la thạch chưởng" thì gió nổi lên, lá cành cây xung quanh xào xạc, bàn tay lão bỗng cứng như đá.
Do gió thổi mạnh quá làm tên kia không thể đứng vững được, nhất thời khinh suất, lão ăn mày lền ra chưởng đánh trúng vào Phù Hà huyệt của tên tiểu tử kia làm cho hắn bay ra khỏi võ đài.
Trận đầu tiên mở màn, lão ăn mày chiến thắng. Trận đấu lại tiếp tục, lão ăn mày đó thắng trăm trận. Cuối cùng, khi được Vương Tân hỏi danh tính thì mọi người mới ngớ người đứng ngây ra, đầy sự ngạc nhiên. Thì ra người đó chính là Lão Hương Quản Chu Thoại Công, ông ta đóng giả làm ăn mày, rồi lên võ đài thi đấu.
Thuận Thiên đứng bên dưới nghĩ thầm: "Cái lão này, đã già mà còn tham hố lên tỉ thí, bó tay với ông ta luôn".
Vài phút sau.........
Bỗng! Có tiếng gọi to:
- Tất cả hãy chào ngài "Kim sư" vì đã giá lâm đến đây xem "đại hội hào kiệt".
Từ phía cổng bước vào, một tốp lính Mông-Nguyên bước vào, chúng đang khiêng kiệu. Người ngồi trong chiếc kiệu đó chính là "Kim sư" Á Lý Hải Nha.
Mọi người ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì mà mấy tên Mông Cổ này phải lăn lội từ xa đến đây??
Mấy thằng lính đó, thằng nào thằng nấy đều mặc một áo giáp nâu nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ sắt đen thui. Chúng bước đều nhau, tiến vào bên trong điện sảnh của Huỳnh Tiếu Viện.......
"Bọn giặc Mông-Nguyên
Bước vào sảnh điện
Phá rối đại hội
Mọi người căm ghét"
Tiếng đàn âm sáo bỗng dừng hẳn để nhường chỗ cho Huỳnh Văn Sĩ. Bấy giờ, Văn Sĩ bước lên võ đài, phát biểu vài lời trước sự chứng kiến của hơn hai ngàn có mặt tại "điện sảnh Huỳnh Tiếu Viện", ông nói:
- Chào tất cả các "lão ăn mày", các quan khách, các anh hùng đại nghĩa đã không quản đường xa đến đây để tham dự Đại hội Hào Kiệt của Tâm Bang. Tuy rằng, tôi không phải lả thành viên của bang nhưng dẫu sao tôi và Vương bang chủ cũng là chỗ thân quen. Nay bang chủ lại muốn tổ chức đại hội lần thứ 30 này tại Huỳnh Tiếu Viện, đây là vinh dự đến nhất của tôi! Sau đây, mời Vương bang chủ lên võ đài nói vài lời với toàn thể mọi người.
Nghe thế, Vương Tân nhảy vọt lên đài. Mọi người thấy ông mặc đồ không khác gì một lão ăn mày lâu năm, quần áo thì chỗ này vá chỗ kia khâu lại, mái tóc thì xù lên như bờm sư tử. Nhưng thân hình của ông ta vạm vỡ, hai cánh tay rắn chắc.
Tinh thần thì rất tráng kiện; võ công rất là thâm hậu, nội bước chân ông phóng nhẹ lên đài cũng đủ chứng tỏ võ nghệ siêu quần của ông. Mọi người, ai nấy đều tấm tắc khen.
Trong đại hội trường, trên dưới có trên ngàn người, mỗi người chắt lưỡi khen một tiếng hợp lại thành những tiếng rền ầm ĩ.
Vương Tân đứng trên kháng đài, liền nói với toàn thể mọi người:
- Không giấu gì, đây là lần đại hội hào kiệt có số lượng người tham dự đông như, làm cho tôi cũng rất vinh hạnh. Mọi người từ bắc chí nam đã tề tựu về đây đông như vậy, thật là một năm mới có một lần. Không giấu gì, tôi cũng không còn trẻ như trước đây nữa, cũng sắp thành một ông lão rồi, nên lần này tổ chức đại hội là nhằm tìm người tài, hiệp nghĩa để cử lên làm một bang chủ mới cho Tâm Bang. Thi đấu trên võ đài này, người nào thắng được mười trận thì sẽ được tôn làm bang chủ.
Mọi người nghe những lời đó của Vương bang chủ đều rất đỗi ngạc nhiên. Bấy giờ, lão Thoại Công ngồi phía dưới đang "thưởng thức sơn hào hải vị" bèn ngẫm nghĩ: "Cái lão này bữa nay còn định nhường chức bang chủ ư? Chuyện lạ...!"
Lúc ấy, bên dưới đài im phăng phắc, không một tiếng động nhẹ. Vương Tân liền nói tiếp:
- Theo tôi nghĩ, khất bang đệ tử của Tâm Bang tràn lan tứ phương thiên hạ, từ bắc chí nam đâu đâu cũng có thành viên của bang. Nhưng số người trong bang quá đông, mà người thống suất phải như cầm cả ngàn quân. Nếu một bang chủ mới mà không phải là người văn võ song toàn, tài đức độ lượng thì chắc chắn khó có thể kiểm soát được Tâm Bang.
Mọi người nghe vậy đều im lặng, không ai nói một tiếng nào. Vương bang chủ nói tiếp lời:
- Tôi được biết là quân Mông-Nguyên đang chỉnh đốn quân sự chờ thời cơ sẽ tiến đánh Đại Việt. Mà chuyện quốc gia đại sự là quan trọng, đâu nên khinh thường. Cho nên tôi muốn các vị đại hiệp, các lão ăn mày và toàn thể thành viên của Tâm Bang cùng ra sức với toàn dân để chống sự xâm lược của "Phương Bắc".
Tất cả những người phía dưới đài đều nhiệt liệt đồng ý lời của Vương Tân, hoan hô. Bấy giờ, ông ta nói tiếp:
- Ai mà thắng mười trận, làm cho họ bay xuống dưới võ đài nhưng không làm đả thương họ thì người đó sẽ được tôn là Tân bang chủ.
Ông nói mấy câu sau này, đôi mắt đảo nhìn tả hữu phát ra những tia sáng chớp ngời như điện, thần sắc nghiêm trang. Như vậy tỏ rõ nếu ai quyết lòng cả thắng, đem các đường chiêu tuyệt kỹ để hạ thủ bất dung tình, nếu ai động thủ ắt phải chọn con đường tử sanh vô định.
Bấy giờ họ như đang ở trong nhà tù bàn kế kháng địch, mà chẳng được tàn sát. Nhân đó Vương bang chủ mới đem lời thận trọng dặn dò và báo cáo cho mọi người nghe. Đứng nên vì cuộc tuyển cử này mà thừa cơ hội ra tay giết người, và Tâm bang cũng như anh hùng phải giữ thái độ của con nhà võ khi giao đấu. Các vị anh hùng sớm biết ngày đại hội của Tâm bang rất náo nhiệt, lại nghe lời của Vương Tân nói, ai nấy đều suy tính trong tâm.
Những kẻ đã làm trưởng một nhóm thì danh vọng cũng quá cao, cũng như địa vị của một người chưởng môn, hoặc như địa vị của người thủ lĩnh trong một bang, thanh thế cực lớn vậy mà cũng khó tranh chức Tân bang chủ của Tâm Bang được.
Chỉ có mấy người thanh niên dưới 40 tuổi, tánh tình còn háo thắng, mới nhảy ra tỉ thí. Còn những người có đức độ, biết lượng sức, không thể dám ra đương đầu với cả ngàn anh hùng để giật giải vô địch, lại thêm Tâm Bang trên cả muôn đệ tử phải tâm phục và người nào cũng vui lòng, thật là một việc rất khó khăn, ít tia hy vọng.
Bởi vậy khi Vương bang chủ nói dứt, dưới đài ai cũng im phăng phắc, kẻ nói lên, người nói không, rốt cục chẳng có người nào lên đài cả.
Vương Tân thấy không khí ngột ngạt, ai cũng không dám lên đài nên bèn nói:
- Trừ quý vị tiền bối lão thành ra, xin mời quý vị anh hùng, cao nhân ngay bây giờ lên thượng đài chỉ giáo. Và quý vị đệ tử trong bản bang ai có tài đức võ nghệ, thì hãy lên đài thi thố, đừng để mai một tài nghệ của mình, quý vị cố ẩn tàng dấu diếm thì có ai biết mình là anh hùng??
Hai tiếng sau........
Trận đấu võ đã bắt đầu. Trên võ đài, một thành viên của Lâm Sơn Động và một lão ăn mày đang tỉ thí với nhau. Võ công của hai người này cũng không tầm thường, hai bên ngang tài ngang sức.
Lão ăn mày dùng "Phong la thạch chưởng" thì gió nổi lên, lá cành cây xung quanh xào xạc, bàn tay lão bỗng cứng như đá.
Do gió thổi mạnh quá làm tên kia không thể đứng vững được, nhất thời khinh suất, lão ăn mày lền ra chưởng đánh trúng vào Phù Hà huyệt của tên tiểu tử kia làm cho hắn bay ra khỏi võ đài.
Trận đầu tiên mở màn, lão ăn mày chiến thắng. Trận đấu lại tiếp tục, lão ăn mày đó thắng trăm trận. Cuối cùng, khi được Vương Tân hỏi danh tính thì mọi người mới ngớ người đứng ngây ra, đầy sự ngạc nhiên. Thì ra người đó chính là Lão Hương Quản Chu Thoại Công, ông ta đóng giả làm ăn mày, rồi lên võ đài thi đấu.
Thuận Thiên đứng bên dưới nghĩ thầm: "Cái lão này, đã già mà còn tham hố lên tỉ thí, bó tay với ông ta luôn".
Vài phút sau.........
Bỗng! Có tiếng gọi to:
- Tất cả hãy chào ngài "Kim sư" vì đã giá lâm đến đây xem "đại hội hào kiệt".
Từ phía cổng bước vào, một tốp lính Mông-Nguyên bước vào, chúng đang khiêng kiệu. Người ngồi trong chiếc kiệu đó chính là "Kim sư" Á Lý Hải Nha.
Mọi người ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì mà mấy tên Mông Cổ này phải lăn lội từ xa đến đây??
Mấy thằng lính đó, thằng nào thằng nấy đều mặc một áo giáp nâu nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ sắt đen thui. Chúng bước đều nhau, tiến vào bên trong điện sảnh của Huỳnh Tiếu Viện.......
"Bọn giặc Mông-Nguyên
Bước vào sảnh điện
Phá rối đại hội
Mọi người căm ghét"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.