Chương 51: Buổi tối chấn động lòng người
Nhất Độ Quân Hoa
02/07/2015
Khi Hải Mạt Mạt tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang bị ngâm trong một bồn tắm lớn. Trên người đã được tắm rửa rất sạch sẽ nhưng khung cảnh xung quanh lại hoàn toàn xa lạ. Thế nhưng cô bé có thể ngửi thấy được một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Mùi hương này làm giảm sự lo lắng của cô bé, cô bé ngước mắt nhìn xung quanh một vòng. Gâu Gâu vốn đang ngủ trên tấm đệm bên cạnh cũng lập tức bật dậy, chạy đến trước bồn tắm, chống chân nhìn vào trong. Hải Mạt Mạt vươn tay ra, nó liền dịch lại gần, không dám liếm, chỉ dùng sức vẫy đuôi.
Hải Mạt Mạt muốn ra khỏi bồn tắm, nhưng cả người mềm nhũn, thử mấy lần cũng không thành công.
Có lẽ là tiếng nước kinh động đến người bên ngoài, tổng giám đốc Đường đi tới: “Mạt Mạt?” Anh mở cửa kính phòng tắm ra, Đường Hạo phía sau cũng đi vào theo. Đường Ngạo lập tức đuổi anh ta ra ngoài: “Con bé không mặc gì cả, anh vào theo làm gì? Đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Đường Hạo rất bất mãn, cách cánh cửa kêu lên: “Không phải chú cũng vào đấy thôi? Chú không phải là đàn ông à?” Anh ta còn muốn đẩy cửa vào nhưng Gâu Gâu bên cạnh đã hung dữ sủa ầm ĩ, ra vẻ kiêu ngạo “Anh dám vào tôi cắn chết anh”.
Đường thiếu tá không đẩy cửa nữa.
Tổng giám đốc Đường ở địa bàn của anh ta còn không thèm nể mặt, huống chi bây giờ là ở địa bàn của anh. Anh đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn, không thèm quan tâm đến Đường Hạo còn đang ở bên ngoài đá cửa: “Mạt Mạt cảm thấy thế nào?”
Hải Mạt Mạt giơ tay lên, lúc này mới phát hiện ra tất cả ngón tay mình chỉ còn lại xương màu vàng.
Đường Ngạo đặt tay cô bé vào trong dịch nuôi cấy, chất lỏng bên trong là anh và Đường Hạo đến phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển trộm về.
Tổng giám đốc Đường đưa mẫu cho Ngô Hoa, yêu cầu cô phân tích thành phần, tiến hành pha chế. Đã có sẵn số liệu, Ngô Hoa muốn điều chế ra cũng không khó.
Hải Mạt Mạt lẳng lặng ngâm mình trong dịch nuôi cấy. Đường Ngạo thở dài, cô bé sốt rất cao, ngay cả dịch nuôi cấy cũng nóng lên. Anh đến chỗ Angela dùng 2GB phim đổi lấy tất cả kiến thức nuôi Hải Mạt Mạt. Buổi tối quay về liền sai đám Ngô Quế Hải mang một cái hòm thủy tinh thật lớn đến phòng ngủ của mình. Sau đó đặt Hải Mạt Mạt vào trong hòm thủy tinh, đổ đầy dịch dinh dưỡng.
Buổi tối lúc anh xem thu chi của mấy căn cứ, Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn nằm trong hòm thủy tinh như bể cá. Không gian trong hòm rất lớn, bên trong còn thả mấy thứ đồ chơi như con vịt nhỏ, cá nhỏ, vỏ sò, vỏ ốc…v…v….
Cô bé chán sẽ chơi cùng chúng một lát. Đường Ngạo thỉnh thoảng sẽ ngước lên nhìn cô bé, thấy cô bé không nhúc nhích nhìn chăm chú vào anh, anh sẽ cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Gâu Gâu vẫn đứng ở bên ngoài hòm thủy tinh, đôi khi lại chơi trò chơi với Hải Mạt Mạt. Nó dùng móng vuốt đặt ở bên ngoài lớp thủy tinh, Hải Mạt Mạt duỗi ngón tay chỉ vào, nó sẽ dời đi thật nhanh.
Tổng giám đốc Đường nhìn một người một chó chơi trò chơi, lúc trước không cảm thấy gì giờ lại bắt đầu thấy cánh tay hơi ngứa. Anh gãi mấy cái, ai ngờ càng gãi càng ngứa điên cuồng.
Anh đưa tay lên nhìn liền biến sắc. . . . Vết thương trên cánh tay phải của anh đã biến thành màu bạc. Anh đột nhiên nhớ tới lúc trốn khỏi phòng nghiên cứu của Hải Minh Tiển, anh bị zombie màu bạc cào trúng! !
Sắc mặt anh vô cùng nặng nề, ngứa ngáy như phát ra từ tận trong xương tủy. Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình còn chưa biến thành mất nết? Là bởi vì lúc ấy anh ôm Hải Mạt Mạt máu me đầy người sao?
Sau khi bọn họ trốn thoát, tổng giám đốc Đường lập tức sai Vạn Ích Khải đưa Hải Mạt Mạt về xưởng ASA còn mình và Đường Hạo đến phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển lấy dịch nuôi cấy.
Sau khi quay về ASA, anh cũng sắp xếp xong xuôi cho Hải Mạt Mạt mới tắm rửa sạch sẽ.
Là bởi vì đã rửa sạch máu của Hải Mạt Mạt cho nên virus bắt đầu xâm nhập vào cơ thể sao?
Anh ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên tai. Anh ngẩng đầu lên phát hiện Hải Mạt Mạt đã bước tới. Thân thể của cô bé còn chưa khôi phục nhưng không hề khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Xương cô bé rất đẹp, trơn bóng hơn cả hoàng kim.
Đường Ngạo muốn nói chuyện nhưng thật sự là ngứa điên lên mất, anh hừ một tiếng, tay giữ chặt vết thương.
Hải Mạt Mạt đột nhiên ngồi xổm xuống, tóc dài xõa xuống đất khiến cả căn phòng ngập chìm trong sắc vàng.
Đường Ngạo chỉ cảm thấy vết thương ấm áp, Hải Mạt Mạt khẽ ngậm lấy vết thương của anh. Ngứa ngáy dần giảm bớt, anh thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hải Mạt Mạt. Mái tóc vàng mềm mại hơi lạnh, chạm vào rất tuyệt. Đường Ngạo dần cảm thấy bình tĩnh hơn.
Hải Mạt Mạt liếm vết thương cho anh, đột nhiên rên một tiếng, sau đó ôm đầu đau đớn ngã xuống đất. Đường Ngạo hoảng hốt, đưa tay đỡ cô bé. Cô bé đau đến mức giọng nói cũng biến đổi: “Đầu. . . . . .”
“Sao vậy?” Đường Ngạo tưởng là đầu cô bé bị thương, vội vàng kiểm tra. Sau đó anh phát hiện ra sau gáy cô bé có một chỗ hơi lõm vào, đường kính xấp xỉ một đầu đạn. Trong lòng Đường Ngạo nặng trĩu, Hải Mạt Mạt ôm đầu khóc lớn: “Đau đầu! Ba ơi, Mạt Mạt đau đầu! !”
Cô bé kêu thảm thiết, Đường Ngạo cũng cảm thấy tim mình đau nhói. Anh lập tức gọi Ngô Hoa đến, Ngô Hoa kiểm tra đơn giản một lượt nhưng cũng không có kết quả. Dù sao thiết bị của ASA cũng chỉ để sản xuất thuốc chứ không phải chụp CT não.
Hải Mạt Mạt khóc nửa tiếng, cuối cùng cũng dần ngủ thiếp đi. Đường Ngạo đặt cô bé vào trong hòm thủy tinh. Mái tóc dài của cô bé dập dờn trong nước như tảo biển, da trắng nõn, lúc ngủ giống hệt như tinh linh trong biển sâu.
Đường Ngạo nửa đêm không ngủ, trước lúc ngủ anh đã kiểm tra cánh tay của mình, phát hiện miệng vết thương đã khép lại rồi. Anh cảm thấy cơ thể có chút không ổn, nhưng không đau không ngứa, cũng không biết là không ổn chỗ nào.
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường rời giường, đứng trước hòm thủy tinh nhìn Hải Mạt Mạt một lúc lâu. Hải Mạt Mạt còn chưa tỉnh, Gâu Gâu vẫn đang ngủ. Mái tóc cô bé dập dờn trong nước, eo thon, bộ ngực. . . . . . Hả! ! !
Tổng giám đốc Đường hoảng hốt, ngực cô bé. . . . . . Hơn nữa cái hòm này. . . . .
Anh chết điếng, cái hòm này 1m6, ngày hôm qua cô bé ngủ ở bên trong còn rất rộng rãi, sao hôm nay lại phải cuộn người lại mới vừa?
Hơn nữa ngực của cô bé! ! ! Ghê thật, tối thiểu là cup D đấy!
Tổng giám đốc Đường lập tức hóa đá tại chỗ.
Sao . . . . . . Sao lại lớn nhanh vậy?
Buổi sáng Hải Mạt Mạt cũng cần phải ăn cơm. Ở trong dịch nuôi cấy khiến tốc độ khôi phục của cô nhanh hơn bình thường nên cũng tiêu hao rất nhiều nhiệt lượng. Cô từ trong hòm thủy tinh đứng lên, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa đặt mông ngã ngồi lên trên giường.
“Này. . . . . .” Anh phát hiện đầu óc mình có chút hỗn loạn, thuận tay cầm một chiếc khăn tắm đưa tới. Hải Mạt Mạt cầm lấy khăn tắm, cô từng nhìn thấy tổng giám đốc Đường dùng khăn tắm, vì vậy tiện tay quấn quanh eo.
Eo thon chân dài, chỉ che chút xíu phần hông khiến tổng giám đốc Đường suýt chút nữa xịt máu. Anh luống cuống tay chân tìm một cái áo sơ mi của mình, đưa cho Hải Mạt Mạt: “Mặc cái này vào, mặc vào rồi ăn.”
Hải Mạt Mạt cầm lấy áo sơ mi mặc vào, chiếc áo hơi lớn lại càng tôn lên dáng người thướt tha của cô. Tổng giám đốc Đường chỉ cảm thấy bây giờ thở cũng thở ra hơi nóng, não luôn vận hành ở vận tốc 7400 cũng đột nhiên kẹt lại.
Sao lại đột nhiên lớn lên thế này?
Hải Mạt Mạt lại dường như không hề phát hiện ra sự thay đổi của mình. Cô ngồi xuống bên bàn, bữa ăn sáng ở nơi này phong phú hơn vườn thú một chút. Dù sao ở đây cũng không ai nhìn thấy, không phải chú ý hình tượng như ở vườn thú.
Tổng giám đốc Đường đưa bánh bao gạch cua cho cô, trên bàn có một nồi cháo hải sản, một đĩa bánh trứng bột tráng, một đĩa thịt bò cuốn, một đĩa bánh chuối Muffin. Hải Mạt Mạt rất thích cháo hải sản, uống được mấy bát liền.
Trong lòng tổng giám đốc Đường rối như tơ vò, anh cũng không biết sao mình lại luống cuống như vậy: “Ăn. . . . . . Ăn chút thịt bò cuốn đi đã, ăn mỗi cháo không lát nữa lại đói bụng.”
Anh đẩy tất cả đồ ăn trên bàn tới trước mặt Hải Mạt Mạt, còn chẳng phân biệt được đâu là thịt bò cuốn.
Sao lại đột nhiên lớn lên vậy? Ông đây còn chưa chuẩn bị xong mà!
Tổng giám đốc Đường rất hoang mang!
Cả ngày hôm ấy, anh không cho phép bất cứ ai vào phòng ngủ của mình. Cứ hai tiếng Hải Mạt Mạt lại phải ăn một lần, tốt nhất là ăn những thứ có đường, nhiệt lượng cao. Nhưng bây giờ cả thành phố E đã không còn đường rồi. Không có xưởng gia công chuyên nghiệp, lại trải qua một năm hỗn loạn, biết đi đâu tìm đường bây giờ.
Tổng giám đốc Đường chỉ đành cho Hải Mạt Mạt ăn thường xuyên, thay đổi đủ mọi cách giày vò đầu bếp phòng ăn. Nghe nói là thiên kim của Đường tổng muốn ăn nên đầu bếp cũng cực kỳ cố gắng. Làm cho mỗi lần Hải Mạt Mạt ăn cơm lại giống như truyền lệnh Ngự Thiện Phòng ở cổ đại vậy.
Mà tổng giám đốc Đường còn đang rất rối rắm, đột nhiên lớn lên thế này mà cứ để cô khỏa thân ngâm trong phòng mình thì thật không ổn nhỉ?
Mẹ nó, cũng không thể bắt anh buổi tối nhìn cô trần truồng được! !
Đổi phòng, nhất định phải đổi phòng .
Tổng giám đốc Đường vừa mới hạ quyết tâm thì Hải Mạt Mạt lại bắt đầu đau đầu. Cô đau đớn đứng lên ôm lấy Đường Ngạo khóc đến trời long đất lở. Tất cả thuốc giảm đau có thể dùng Đường Ngạo đều thử hết rồi, nhưng không loại nào có hiệu quả.
Anh ôm Hải Mạt Mạt xoa đầu cho cô, xoa khoảng nửa giờ anh phát hiện nếu như xoa cái lỗ tròn sau gáy thì cô sẽ không đau đớn dữ dội như vậy nữa.
Anh ấn vào nơi đó, qua một lúc lâu Hải Mạt Mạt mới nằm trong lòng anh lặng yên ngủ thiếp đi. Tổng giám đốc Đường nghĩ: Thế cũng không ổn, nếu đổi phòng rồi đến tối cô xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?
Mẹ nó. Anh chửi bậy một câu, mặc kệ, không gì quan trọng hơn sự an toàn của cô. Nhưng dù sao cũng không thể để cô trần truồng ngâm mình như vậy nữa, làm vậy thật sự rất biến thái.
Tổng giám đốc Đường ra ngoài, lén lén lút lút tìm mấy bộ quần áo ngủ của nữ về. Buổi tối anh mặc cho Hải Mạt Mạt chiếc váy ngủ buộc dây bên eo màu đỏ. Hải Mạt Mạt cũng không có ý kiến gì. Nhưng buổi tối hôm đó, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.
Cả bồn dịch nuôi cấy đều biến thành màu đỏ tươi, dù to gan như anh cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Hải Mạt Mạt! ! !” Anh chạy tới bên hòm thủy tinh, vội vàng vớt Hải Mạt Mạt từ trong dịch nuôi cấy lên.
Toàn bộ nước trong hòm đều đã biến thành màu đỏ, anh vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Hoa. Ngô Hoa tới cũng sợ hết hồn, dù sao Hải Mạt Mạt cũng lớn quá nhanh. Sau khi nhìn thấy bồn nước đỏ quạnh, cô lập tức dùng ánh mắt tức giận, khiển trách căm tức nhìn Đường Ngạo.
Tổng giám đốc Đường thật oan uổng: “Mẹ kiếp, cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi thật sự không làm gì cả! !”
Chảy nhiều máu như vậy còn nói không ‘làm’! Nhìn Hải Mạt Mạt gần như cả người đầy máu, Ngô Hoa vội vàng nghe nhịp tim, đo huyết áp cho cô. Hải Mạt Mạt ngủ rất say, chỉ đến khi ống nghe bệnh lạnh lẽo nhét vào trong áo cô mới mở mắt: “Ba? Cô Ngô Hoa?”
Tổng giám đốc Đường suýt chút nữa ôm cô khóc rống: “Mẹ kiếp, cuối cùng con cũng tỉnh, mau rửa sạch oan khuất cho ba con đi! !”
Hải Mạt Mạt nhìn Đường Ngạo bi phẫn lại nhìn Ngô Hoa tức giận, ù ù cạc cạc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mạt Mạt có khó chịu chỗ nào không?” Ngô Hoa hỏi rất khẽ, cô muốn kiểm tra chỗ kín cho Mạt Mạt nhưng lại sợ Mạt Mạt xấu hổ. Hải Mạt Mạt ở chung với mọi người đã lâu, mặc dù không hay nói chuyện cùng người lạ, nhưng chưa bao giờ có tính tiểu thư. Hơn nữa Đường Ngạo cưng chiều cô nên mọi người cũng thương theo.
Hải Mạt Mạt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nói: “Mạt Mạt không sao mà.”
Tổng giám đốc Đường và Ngô Hoa cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người lại không hiểu – thế nước này sao lại. . . . . .
Cuối cùng tổng giám đốc Đường nhìn váy ngủ trên người Hải Mạt Mạt, anh suýt chút nữa tức nổ phổi. Áo ngủ này biến thành màu trắng rồi.
Mẹ kiếp, nó phai màu! ! !
Suýt chút nữa đã hù chết ông đây rồi! Con mẹ nó, đúng là một buổi tối thấp thỏm bất an, hốt hoảng lo sợ, chấn động lòng người.
Mùi hương này làm giảm sự lo lắng của cô bé, cô bé ngước mắt nhìn xung quanh một vòng. Gâu Gâu vốn đang ngủ trên tấm đệm bên cạnh cũng lập tức bật dậy, chạy đến trước bồn tắm, chống chân nhìn vào trong. Hải Mạt Mạt vươn tay ra, nó liền dịch lại gần, không dám liếm, chỉ dùng sức vẫy đuôi.
Hải Mạt Mạt muốn ra khỏi bồn tắm, nhưng cả người mềm nhũn, thử mấy lần cũng không thành công.
Có lẽ là tiếng nước kinh động đến người bên ngoài, tổng giám đốc Đường đi tới: “Mạt Mạt?” Anh mở cửa kính phòng tắm ra, Đường Hạo phía sau cũng đi vào theo. Đường Ngạo lập tức đuổi anh ta ra ngoài: “Con bé không mặc gì cả, anh vào theo làm gì? Đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Đường Hạo rất bất mãn, cách cánh cửa kêu lên: “Không phải chú cũng vào đấy thôi? Chú không phải là đàn ông à?” Anh ta còn muốn đẩy cửa vào nhưng Gâu Gâu bên cạnh đã hung dữ sủa ầm ĩ, ra vẻ kiêu ngạo “Anh dám vào tôi cắn chết anh”.
Đường thiếu tá không đẩy cửa nữa.
Tổng giám đốc Đường ở địa bàn của anh ta còn không thèm nể mặt, huống chi bây giờ là ở địa bàn của anh. Anh đứng ở bên cạnh bồn tắm lớn, không thèm quan tâm đến Đường Hạo còn đang ở bên ngoài đá cửa: “Mạt Mạt cảm thấy thế nào?”
Hải Mạt Mạt giơ tay lên, lúc này mới phát hiện ra tất cả ngón tay mình chỉ còn lại xương màu vàng.
Đường Ngạo đặt tay cô bé vào trong dịch nuôi cấy, chất lỏng bên trong là anh và Đường Hạo đến phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển trộm về.
Tổng giám đốc Đường đưa mẫu cho Ngô Hoa, yêu cầu cô phân tích thành phần, tiến hành pha chế. Đã có sẵn số liệu, Ngô Hoa muốn điều chế ra cũng không khó.
Hải Mạt Mạt lẳng lặng ngâm mình trong dịch nuôi cấy. Đường Ngạo thở dài, cô bé sốt rất cao, ngay cả dịch nuôi cấy cũng nóng lên. Anh đến chỗ Angela dùng 2GB phim đổi lấy tất cả kiến thức nuôi Hải Mạt Mạt. Buổi tối quay về liền sai đám Ngô Quế Hải mang một cái hòm thủy tinh thật lớn đến phòng ngủ của mình. Sau đó đặt Hải Mạt Mạt vào trong hòm thủy tinh, đổ đầy dịch dinh dưỡng.
Buổi tối lúc anh xem thu chi của mấy căn cứ, Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn nằm trong hòm thủy tinh như bể cá. Không gian trong hòm rất lớn, bên trong còn thả mấy thứ đồ chơi như con vịt nhỏ, cá nhỏ, vỏ sò, vỏ ốc…v…v….
Cô bé chán sẽ chơi cùng chúng một lát. Đường Ngạo thỉnh thoảng sẽ ngước lên nhìn cô bé, thấy cô bé không nhúc nhích nhìn chăm chú vào anh, anh sẽ cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Gâu Gâu vẫn đứng ở bên ngoài hòm thủy tinh, đôi khi lại chơi trò chơi với Hải Mạt Mạt. Nó dùng móng vuốt đặt ở bên ngoài lớp thủy tinh, Hải Mạt Mạt duỗi ngón tay chỉ vào, nó sẽ dời đi thật nhanh.
Tổng giám đốc Đường nhìn một người một chó chơi trò chơi, lúc trước không cảm thấy gì giờ lại bắt đầu thấy cánh tay hơi ngứa. Anh gãi mấy cái, ai ngờ càng gãi càng ngứa điên cuồng.
Anh đưa tay lên nhìn liền biến sắc. . . . Vết thương trên cánh tay phải của anh đã biến thành màu bạc. Anh đột nhiên nhớ tới lúc trốn khỏi phòng nghiên cứu của Hải Minh Tiển, anh bị zombie màu bạc cào trúng! !
Sắc mặt anh vô cùng nặng nề, ngứa ngáy như phát ra từ tận trong xương tủy. Anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình còn chưa biến thành mất nết? Là bởi vì lúc ấy anh ôm Hải Mạt Mạt máu me đầy người sao?
Sau khi bọn họ trốn thoát, tổng giám đốc Đường lập tức sai Vạn Ích Khải đưa Hải Mạt Mạt về xưởng ASA còn mình và Đường Hạo đến phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển lấy dịch nuôi cấy.
Sau khi quay về ASA, anh cũng sắp xếp xong xuôi cho Hải Mạt Mạt mới tắm rửa sạch sẽ.
Là bởi vì đã rửa sạch máu của Hải Mạt Mạt cho nên virus bắt đầu xâm nhập vào cơ thể sao?
Anh ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên tai. Anh ngẩng đầu lên phát hiện Hải Mạt Mạt đã bước tới. Thân thể của cô bé còn chưa khôi phục nhưng không hề khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Xương cô bé rất đẹp, trơn bóng hơn cả hoàng kim.
Đường Ngạo muốn nói chuyện nhưng thật sự là ngứa điên lên mất, anh hừ một tiếng, tay giữ chặt vết thương.
Hải Mạt Mạt đột nhiên ngồi xổm xuống, tóc dài xõa xuống đất khiến cả căn phòng ngập chìm trong sắc vàng.
Đường Ngạo chỉ cảm thấy vết thương ấm áp, Hải Mạt Mạt khẽ ngậm lấy vết thương của anh. Ngứa ngáy dần giảm bớt, anh thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hải Mạt Mạt. Mái tóc vàng mềm mại hơi lạnh, chạm vào rất tuyệt. Đường Ngạo dần cảm thấy bình tĩnh hơn.
Hải Mạt Mạt liếm vết thương cho anh, đột nhiên rên một tiếng, sau đó ôm đầu đau đớn ngã xuống đất. Đường Ngạo hoảng hốt, đưa tay đỡ cô bé. Cô bé đau đến mức giọng nói cũng biến đổi: “Đầu. . . . . .”
“Sao vậy?” Đường Ngạo tưởng là đầu cô bé bị thương, vội vàng kiểm tra. Sau đó anh phát hiện ra sau gáy cô bé có một chỗ hơi lõm vào, đường kính xấp xỉ một đầu đạn. Trong lòng Đường Ngạo nặng trĩu, Hải Mạt Mạt ôm đầu khóc lớn: “Đau đầu! Ba ơi, Mạt Mạt đau đầu! !”
Cô bé kêu thảm thiết, Đường Ngạo cũng cảm thấy tim mình đau nhói. Anh lập tức gọi Ngô Hoa đến, Ngô Hoa kiểm tra đơn giản một lượt nhưng cũng không có kết quả. Dù sao thiết bị của ASA cũng chỉ để sản xuất thuốc chứ không phải chụp CT não.
Hải Mạt Mạt khóc nửa tiếng, cuối cùng cũng dần ngủ thiếp đi. Đường Ngạo đặt cô bé vào trong hòm thủy tinh. Mái tóc dài của cô bé dập dờn trong nước như tảo biển, da trắng nõn, lúc ngủ giống hệt như tinh linh trong biển sâu.
Đường Ngạo nửa đêm không ngủ, trước lúc ngủ anh đã kiểm tra cánh tay của mình, phát hiện miệng vết thương đã khép lại rồi. Anh cảm thấy cơ thể có chút không ổn, nhưng không đau không ngứa, cũng không biết là không ổn chỗ nào.
Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường rời giường, đứng trước hòm thủy tinh nhìn Hải Mạt Mạt một lúc lâu. Hải Mạt Mạt còn chưa tỉnh, Gâu Gâu vẫn đang ngủ. Mái tóc cô bé dập dờn trong nước, eo thon, bộ ngực. . . . . . Hả! ! !
Tổng giám đốc Đường hoảng hốt, ngực cô bé. . . . . . Hơn nữa cái hòm này. . . . .
Anh chết điếng, cái hòm này 1m6, ngày hôm qua cô bé ngủ ở bên trong còn rất rộng rãi, sao hôm nay lại phải cuộn người lại mới vừa?
Hơn nữa ngực của cô bé! ! ! Ghê thật, tối thiểu là cup D đấy!
Tổng giám đốc Đường lập tức hóa đá tại chỗ.
Sao . . . . . . Sao lại lớn nhanh vậy?
Buổi sáng Hải Mạt Mạt cũng cần phải ăn cơm. Ở trong dịch nuôi cấy khiến tốc độ khôi phục của cô nhanh hơn bình thường nên cũng tiêu hao rất nhiều nhiệt lượng. Cô từ trong hòm thủy tinh đứng lên, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa đặt mông ngã ngồi lên trên giường.
“Này. . . . . .” Anh phát hiện đầu óc mình có chút hỗn loạn, thuận tay cầm một chiếc khăn tắm đưa tới. Hải Mạt Mạt cầm lấy khăn tắm, cô từng nhìn thấy tổng giám đốc Đường dùng khăn tắm, vì vậy tiện tay quấn quanh eo.
Eo thon chân dài, chỉ che chút xíu phần hông khiến tổng giám đốc Đường suýt chút nữa xịt máu. Anh luống cuống tay chân tìm một cái áo sơ mi của mình, đưa cho Hải Mạt Mạt: “Mặc cái này vào, mặc vào rồi ăn.”
Hải Mạt Mạt cầm lấy áo sơ mi mặc vào, chiếc áo hơi lớn lại càng tôn lên dáng người thướt tha của cô. Tổng giám đốc Đường chỉ cảm thấy bây giờ thở cũng thở ra hơi nóng, não luôn vận hành ở vận tốc 7400 cũng đột nhiên kẹt lại.
Sao lại đột nhiên lớn lên thế này?
Hải Mạt Mạt lại dường như không hề phát hiện ra sự thay đổi của mình. Cô ngồi xuống bên bàn, bữa ăn sáng ở nơi này phong phú hơn vườn thú một chút. Dù sao ở đây cũng không ai nhìn thấy, không phải chú ý hình tượng như ở vườn thú.
Tổng giám đốc Đường đưa bánh bao gạch cua cho cô, trên bàn có một nồi cháo hải sản, một đĩa bánh trứng bột tráng, một đĩa thịt bò cuốn, một đĩa bánh chuối Muffin. Hải Mạt Mạt rất thích cháo hải sản, uống được mấy bát liền.
Trong lòng tổng giám đốc Đường rối như tơ vò, anh cũng không biết sao mình lại luống cuống như vậy: “Ăn. . . . . . Ăn chút thịt bò cuốn đi đã, ăn mỗi cháo không lát nữa lại đói bụng.”
Anh đẩy tất cả đồ ăn trên bàn tới trước mặt Hải Mạt Mạt, còn chẳng phân biệt được đâu là thịt bò cuốn.
Sao lại đột nhiên lớn lên vậy? Ông đây còn chưa chuẩn bị xong mà!
Tổng giám đốc Đường rất hoang mang!
Cả ngày hôm ấy, anh không cho phép bất cứ ai vào phòng ngủ của mình. Cứ hai tiếng Hải Mạt Mạt lại phải ăn một lần, tốt nhất là ăn những thứ có đường, nhiệt lượng cao. Nhưng bây giờ cả thành phố E đã không còn đường rồi. Không có xưởng gia công chuyên nghiệp, lại trải qua một năm hỗn loạn, biết đi đâu tìm đường bây giờ.
Tổng giám đốc Đường chỉ đành cho Hải Mạt Mạt ăn thường xuyên, thay đổi đủ mọi cách giày vò đầu bếp phòng ăn. Nghe nói là thiên kim của Đường tổng muốn ăn nên đầu bếp cũng cực kỳ cố gắng. Làm cho mỗi lần Hải Mạt Mạt ăn cơm lại giống như truyền lệnh Ngự Thiện Phòng ở cổ đại vậy.
Mà tổng giám đốc Đường còn đang rất rối rắm, đột nhiên lớn lên thế này mà cứ để cô khỏa thân ngâm trong phòng mình thì thật không ổn nhỉ?
Mẹ nó, cũng không thể bắt anh buổi tối nhìn cô trần truồng được! !
Đổi phòng, nhất định phải đổi phòng .
Tổng giám đốc Đường vừa mới hạ quyết tâm thì Hải Mạt Mạt lại bắt đầu đau đầu. Cô đau đớn đứng lên ôm lấy Đường Ngạo khóc đến trời long đất lở. Tất cả thuốc giảm đau có thể dùng Đường Ngạo đều thử hết rồi, nhưng không loại nào có hiệu quả.
Anh ôm Hải Mạt Mạt xoa đầu cho cô, xoa khoảng nửa giờ anh phát hiện nếu như xoa cái lỗ tròn sau gáy thì cô sẽ không đau đớn dữ dội như vậy nữa.
Anh ấn vào nơi đó, qua một lúc lâu Hải Mạt Mạt mới nằm trong lòng anh lặng yên ngủ thiếp đi. Tổng giám đốc Đường nghĩ: Thế cũng không ổn, nếu đổi phòng rồi đến tối cô xảy ra chuyện thì biết làm thế nào?
Mẹ nó. Anh chửi bậy một câu, mặc kệ, không gì quan trọng hơn sự an toàn của cô. Nhưng dù sao cũng không thể để cô trần truồng ngâm mình như vậy nữa, làm vậy thật sự rất biến thái.
Tổng giám đốc Đường ra ngoài, lén lén lút lút tìm mấy bộ quần áo ngủ của nữ về. Buổi tối anh mặc cho Hải Mạt Mạt chiếc váy ngủ buộc dây bên eo màu đỏ. Hải Mạt Mạt cũng không có ý kiến gì. Nhưng buổi tối hôm đó, tổng giám đốc Đường suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.
Cả bồn dịch nuôi cấy đều biến thành màu đỏ tươi, dù to gan như anh cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
“Hải Mạt Mạt! ! !” Anh chạy tới bên hòm thủy tinh, vội vàng vớt Hải Mạt Mạt từ trong dịch nuôi cấy lên.
Toàn bộ nước trong hòm đều đã biến thành màu đỏ, anh vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Hoa. Ngô Hoa tới cũng sợ hết hồn, dù sao Hải Mạt Mạt cũng lớn quá nhanh. Sau khi nhìn thấy bồn nước đỏ quạnh, cô lập tức dùng ánh mắt tức giận, khiển trách căm tức nhìn Đường Ngạo.
Tổng giám đốc Đường thật oan uổng: “Mẹ kiếp, cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi thật sự không làm gì cả! !”
Chảy nhiều máu như vậy còn nói không ‘làm’! Nhìn Hải Mạt Mạt gần như cả người đầy máu, Ngô Hoa vội vàng nghe nhịp tim, đo huyết áp cho cô. Hải Mạt Mạt ngủ rất say, chỉ đến khi ống nghe bệnh lạnh lẽo nhét vào trong áo cô mới mở mắt: “Ba? Cô Ngô Hoa?”
Tổng giám đốc Đường suýt chút nữa ôm cô khóc rống: “Mẹ kiếp, cuối cùng con cũng tỉnh, mau rửa sạch oan khuất cho ba con đi! !”
Hải Mạt Mạt nhìn Đường Ngạo bi phẫn lại nhìn Ngô Hoa tức giận, ù ù cạc cạc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mạt Mạt có khó chịu chỗ nào không?” Ngô Hoa hỏi rất khẽ, cô muốn kiểm tra chỗ kín cho Mạt Mạt nhưng lại sợ Mạt Mạt xấu hổ. Hải Mạt Mạt ở chung với mọi người đã lâu, mặc dù không hay nói chuyện cùng người lạ, nhưng chưa bao giờ có tính tiểu thư. Hơn nữa Đường Ngạo cưng chiều cô nên mọi người cũng thương theo.
Hải Mạt Mạt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nói: “Mạt Mạt không sao mà.”
Tổng giám đốc Đường và Ngô Hoa cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người lại không hiểu – thế nước này sao lại. . . . . .
Cuối cùng tổng giám đốc Đường nhìn váy ngủ trên người Hải Mạt Mạt, anh suýt chút nữa tức nổ phổi. Áo ngủ này biến thành màu trắng rồi.
Mẹ kiếp, nó phai màu! ! !
Suýt chút nữa đã hù chết ông đây rồi! Con mẹ nó, đúng là một buổi tối thấp thỏm bất an, hốt hoảng lo sợ, chấn động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.