Chương 30: Tuyệt xử phùng sinh
Nhất Độ Quân Hoa
02/07/2015
Tưởng Hồng Phúc đã giám sát động tĩnh của Đường Ngạo từ rất lâu rồi. Từ sau khi Đường Ngạo đuổi Ngô Bưu đi chiếm vườn thú, mỗi hành động của anh Tưởng Hồng Phúc vẫn rõ như lòng bàn tay. Hắn đương nhiên cũng biết đứa bé bên cạnh Đường Ngạo.
Nghe nói nó hiểu tiếng zombie nên mới giúp được Đường Ngạo tụ tập một đám zombie. Vốn định xem con bé mà thức thời hắn có thể để nó sống. Nếu nó muốn cứu người khác nói không chừng hắn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng đây là Đường Ngạo, giữ lại tuyệt đối là tai họa ngầm. Đã vậy cũng đành phải đưa con bé này lên đường thôi.
“Nhắm vào con bé đó, bắn!” Hắn ra lệnh. Đám người sau lưng đồng loạt nhắm vào Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt máu me khắp người, cô bé nhìn Tưởng Hồng Phúc. Khi Tưởng Hồng Phúc nhìn thấy ánh mắt kia trong lòng lại run lên giống như bị zombie nhìn.
Đường Ngạo vẫn chưa hôn mê, người cản đạn trước mắt quần áo đã nhuộm đỏ chói mắt. Anh tức giận mắng một tiếng, trẻ con chính là trẻ con, cho dù có dị năng cũng hành động theo cảm tình, chẳng trông cậy được gì.
Hải Mạt Mạt vẫn không ngã xuống, Tưởng Hồng Phúc lấy từ trong xe ra một cây súng rifle đã được cải tiến. Súng rifle sau khi được cải tiến đường kính 20mm, có hai hàng đạn, sau khi đạn găm vào thân thể con người sẽ nổ tung. Uy lực của một phát súng tuyệt đối có thể làm nổ tung trái tim một người.
Hắn giơ súng lên, đột nhiên lại thấy tay đau xót, trước mắt lóe lên màu trắng sáng! Hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra một con chó cắn vào tay hắn!
“Khốn kiếp!” Hắn dùng lực muốn kéo con chó này ra, “Còn không qua đây giúp một tay!”
Đang lúc tất cả mọi người nháo nhào, Hải Mạt Mạt ôm lấy Đường Ngạo, chạy như bay ra khỏi cửa nhỏ!
Mấy người không kéo nổi một con chó, Tưởng Hồng Phúc nhắm súng vào bụng nó. Đang định nổ súng lại thấy cánh tay phải nhẹ bẫng. Hắn không dám tin trợn mắt . . . . Con chó này cắn đứt một tay hắn?!
Một con chó chỉ nặng mấy cân, cắn đứt một tay hắn?!
Đôi môi hắn run rẩy, con chó kia phản ứng quá nhanh. Nó phóng vút qua nóc xe chở tiền, co cẳng đuổi theo Hải Mạt Mạt. Trong miệng còn ngậm cánh tay kia, ra vẻ “Chết cũng phải đem chiến lợi phẩm đi”.
“Đuổi theo, đuổi theo cho tao!!” Tưởng Hồng Phúc cũng không đơn giản, chịu đựng đau đớn, trong mắt bốc lên sát khí ngùn ngụt, thề phải đuổi kịp Đường Ngạo và con oắt kia.
Nhưng con nhóc kia ôm Đường Ngạo ít nhất bảy mươi cân lại chạy nhanh như gió! Trên đất lúc đầu còn lưu lại vết máu, bọn họ theo vết máu đuổi theo. Tốc độ xe chở tiền mặc dù không quá nhanh, nhưng đám Tưởng Hồng Phúc càng đuổi càng thấy đáng sợ.
Chuyện này. . . . . . Thời gian ngắn như vậy sao con nhóc ấy có thể chạy được xa thế?
Mà càng không ổn hơn là năm phút sau vết máu trên đất đã biến mất. Hô hấp của Tưởng Hồng Phúc càng ngày càng dồn dập, hắn tức giận đá xe, nước miếng trong miệng không nhịn được tí tách nhỏ xuống. Hắn không hiểu đưa tay lau lại thấy trên tay đầy dịch nhờn màu xanh lá cây. Hắn bị nhiễm rồi.
Đường Ngạo không biết mình hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại, bên tai là tiếng vang kỳ quái. Chỉ nghe thấy “Ừ ừ a a” không ngừng. . . . Ơ. . . . . .
Tổng giám đốc Đường mở mắt rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
Con bà nó, đây là mơ, nhất định là mơ!!
Bốn bức tường khổng lồ xung quanh là đủ loại phim ‘con heo’. Nét mặt Tổng giám đốc Đường. . . . . . Cực kỳ đặc sắc.
Anh ho khan mấy tiếng, phim ‘con heo’ trên tường hình như bị tạm ngừng, hình ảnh dừng lại ở nét mặt khoa trương của nữ chính.
“Ồ, các hạ tỉnh rồi hả?” Một giọng nói cũng rất đáng khinh vang lên. Tổng giám đốc Đường nhìn bốn phía, “Ai đó?”
Giọng nói kia có vẻ rất đắc ý: “Hoan nghênh các hạ cho ý kiến, tôi là Angela.”
Đường Ngạo nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên bàn giải phẫu dùng để thí nghiệm. Tuy đầu óc hỗn loạn, nhưng đau đớn trên người khiến anh tỉnh táo đôi chút.
Hải Mạt Mạt đâu?
Các loại dụng cụ trong phòng thí nghiệm rực rỡ muôn màu, có thứ ngay cả anh cũng chưa thấy bao giờ. Anh muốn ngồi dậy, giọng nói kia lại vang lên: “Các hạ bị thương rất nặng, đừng nên cử động. Để tôi bật phim cho anh xem. ^_^”
Sau đó. . . . . . Sau đó phim ‘con heo’ trên vách tường vốn đã tạm ngừng lại bắt đầu ư ư a a.
Khóe miệng tổng giám đốc Đường co giật: “Hải Mạt Mạt đâu?”
Trong tiếng ư ư a a kích tình, giọng nói kia có vẻ rất vui sướng: “Mạt Mạt đang ngủ, chủ nhân chưa bao giờ cho phép cô bé xem phim với tôi.”
Tổng giám đốc Đường nhìn chung quanh, mơ hồ đã hiểu: “Cô là hệ thống A.I. [1]?”
[1] Artificial Intelligence (thường được viết tắt là AI): Trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo.
Giọng nói có chút mất hứng: “Xin gọi tôi là hệ thống A.I siêu đẳng nhất thế giới. Tôi là Angela, chủ yếu khống chế nguồn điện và công tác an toàn của phòng thí nghiệm.”
Hệ thống A.I siêu đẳng nhất thế giới?
Tổng giám đốc Đường yên lặng nhìn chăm chú vào “Phim hành động” đặc sắc trên tường, Angela hình như rất vui sướng: “A, không ngờ các hạ cũng có chung sở thích với Angela. Trong cuộc sống có được một người tri kỉ là đủ rồi, nên uống cạn một chén lớn. . . . . . lớn, lớn. . . . .”
Sau đó nó lỗi màn hình xanh. =.=
Tổng giám đốc Đường không thể không thừa nhận anh thật sự được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù ngực như bị lửa đốt, anh vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Gâu Gâu ngủ ở cửa, hai móng trước của nó còn ôm một đoạn xương người trắng hếu.
Đường Ngạo dùng hết sức muốn xuống giường, nhưng bất lực. Cơ thể anh như thể không còn là của anh nữa. Anh thở dốc khiến Gâu Gâu tỉnh lại. Gâu Gâu nghi ngờ nhảy lên cạnh bàn giải phẫu, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt như thể “Sao tên này còn sống vậy”.
Trên vách tường ưm một tiếng, Angela lại khởi động.
“Xin các hạ giữ nguyên tư thế hình chữ đại nằm dang tay chân, đừng tùy tiện thay đổi vị trí.” Nó vừa nhìn thấy Đường Ngạo ngồi dậy lại tỏ vẻ trách cứ.
Tư thế em gái cô ý! Trán Tổng giám đốc Đường nổi gân xanh: “Giúp tôi gọi Hải Mạt Mạt!”
Trời đất chứng giám, tổng giám đốc Đường cảm thấy hệ thống A.I này nhìn khá trâu bò, gọi người nhất định cũng có cách riêng của nó. Không ngờ cái thứ này có cách thật, nó lập tức đáp một tiếng: “Được rồi!” Sau đó vặn volume lên mức khủng bố, lớn tiếng gào lên: “Hải Mạt Mạt! Hải Mạt Mạt! Mạt Mạt Mạt Mạt. . . . .”
Trong căn phòng văng vẳng tiếng vọng chói tai của nó.
Mẹ kiếp!!
Tổng giám đốc Đường suýt chút nữa hộc máu chết. Mẹ nó, thứ này truyền tin nhờ vào hét ạ!
Chỉ chốc lát sau, Hải Mạt Mạt chạy tới. Cô bé dùng xe đẩy đẩy một đống bình to bình nhỏ lộn xộn lung tung lon ton chạy tới. Khi tổng giám đốc Đường hỏi rõ cách dùng những bình bình lọ lọ này, anh cảm thấy chẳng còn tí hy vọng sống nào nữa. Ngay cả lúc anh nhìn thấy Tưởng Hồng Phúc võ trang đầy đủ mai phục ở ngoài cửa cũng không cảm thấy tuyệt vọng như thế này.
“Giúp ba rút cái tay đó ra.”
Hải Mạt Mạt nói.
Hải Mạt Mạt 100% không phải bác sĩ đủ tư cách. Vết thương của tổng giám đốc Đường cho dù là bác sĩ hạng nhất ra tay thì tỷ lệ sống cũng không lớn.
Nhưng Hải Mạt Mạt có cách của cô bé: “Angela. ADN của ba không chịu nổi máu của tôi, nhưng ngoại trừ máu tôi cần một chút thể dịch của mình để giúp ba khép vết thương, chữa trị thân thể.”
Angela quả nhiên là A.I. suy nghĩ nhanh nhẹn: “Nước tiểu thì sao?”
Tổng giám đốc Đường: . . . . . .
Hải Mạt Mạt: . . . . . .
Tổng giám đốc Đường chỉ có một ước vọng, một ngày nào đó anh sẽ hủy cái thứ Angela rách nát này. Hải Mạt Mạt dường như đã quen rồi. Đối mặt với hai ánh mắt phóng tới, Angela trong góc hình như cũng đỏ mặt: “Tôi biết tôi là AI siêu đẳng nhất, vĩ đại nhất, tiên tiến nhất trên thế giới, hai người không cần sùng bái nhìn người ta như vậy. Người ta ngại đó !!!!!”
Tổng giám đốc Đường: . . . . . .
Hải Mạt Mạt: . . . . . .
Hải Mạt Mạt chỉ có một phản ứng: “Gâu Gâu, đến phòng điều khiển gặm nát bảng mạch điện từ của nó đi!”
Gâu Gâu lập tức nhảy khỏi bàn, chạy tót ra ngoài. Angela vội vàng kêu lên: “Ai ai ai. . . . . . Gâu Gâu, Gâu Gâu ngoan, đừng đừng đừng. Để tôi nghĩ cách, để tôi nghĩ cách. Có rồi, xem phim cảm động để chảy nước mắt nhé!”
Ý kiến này không tệ. Nhưng chưa đến nửa giờ sau, ngay cả Hải Mạt Mạt cũng phải gào lên như sấm: “Angela, cô có thể xem Yui Hatano [2] mà chảy nước mắt à! !”
[2] Yui Hatano: Diễn viên phim người lớn nổi tiếng Nhật Bản.
Tổng giám đốc Đường lại không có chút hoang mang nào. Xem đi, đã bảo là không có tí hy vọng sống nào rồi mà. Anh bình tĩnh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Lúc Đường Ngạo tỉnh lại, cảm thấy ngực âm ấm mềm mềm. Anh cố gắng mở mắt, thấy Hải Mạt Mạt nằm trên ngực anh, nhẹ nhàng liếm những vết thương đáng sợ ghê người kia.
Cảm giác kia rất kỳ lạ, thân thể vốn đã chết lặng bắt đầu khôi phục tri giác. Anh có thể cảm thấy đầu lưỡi của cô bé linh hoạt lại ấm áp. Tóc dài màu vàng kim thỉnh thoảng quét qua da thịt trên ngực giống như ánh nắng mùa thu xuyên qua ngọn cây trong rừng.
Dường như tất cả đau đớn, khuất nhục, đau khổ, phiêu bạt đều đã đi xa. Cả thể xác và tinh thần đều vô cùng bình yên. Anh cố hết sức nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm tới mái tóc vàng mềm mại kia, đầu ngón tay hơi lạnh như sờ vào cánh hoa.
Cảnh tượng vốn rất tốt đẹp. . . . . . Nếu như Angela không bật phim để “Động viên” anh.
Hải Mạt Mạt xưa nay vốn hấp tấp lần này lại cực kỳ cẩn thận. Đoạn tay gãy của con zombie kia từ từ được kéo ra. Cuối cùng khi cô bé dùng sức rút nó ra, tổng giám đốc Đường cảm thấy như tất cả cũng bị kéo ra khỏi cơ thể vậy. Đầu anh nghiêng sang một bên, trong tiếng ừ ừ a a lại một lần nữa hôn mê.
Không biết ngủ bao lâu, khi Đường Ngạo tỉnh lại thân thể vẫn không nhúc nhích được, nhưng đoạn tay gãy đáng sợ trên ngực đã không còn. Bên cạnh có tiếng gì đó, anh cố hết sức quay đầu nhìn. Hải Mạt Mạt đưa lưng về phía anh, không biết đang làm cái gì.
“Mạt Mạt?” Anh mở miệng, tiếng gọi cực nhỏ. Hải Mạt Mạt cũng nhanh chóng cài áo lại, cô bé đang mặc một chiếc áo khoác trắng rất lớn. Đường Ngạo đương nhiên biết mình đang ở đâu: phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển.
Quả nhiên nó thực sự tồn tại.
“Ba.” Hải Mạt Mạt thân mật tiến tới gần. Đường Ngạo vẫn không thể nhúc nhích, nhưng anh có thể cảm thấy vết thương đang khôi phục. Vết thương không sử dụng bất kỳ biện pháp cầm máu nào lại đang bắt đầu kết vảy.
Tên Hải Minh Tiển này đúng là quái thai. Tổng giám đốc Đường bắt đầu bội phục anh ta.
Đang định nói, mắt Đường Ngạo liền co rút lại. Trên bàn mổ đặt một khay kim loại, bên trong là vô số đầu đạn. Con bé vừa rồi. . . . . . Là đang lấy đạn ra sao?
Đột nhiên anh cũng không rõ suy nghĩ trong đầu mình lúc này là gì nữa. Lần đầu tiên trong đời có người dùng cả tính mạng để bảo vệ anh.
Anh nhẹ giọng than thở: “Ba nhiều phụ nữ cấp dưới như vậy, lại để con thiệt thòi nhất.”
Hải Mạt Mạt nắm tay anh nhẹ nhàng áp vào má mình: “Mạt Mạt sống là để lao ra những lúc ba cần!”
Tổng giám đốc Đường vội vàng thả tay xuống: “Mỗi lần con nói lời này đến cuối cùng ba lại cảm thấy con lừa ba.”
Hải Mạt Mạt mở to đôi mắt tròn xoe: “Mạt Mạt nào có. Nhưng vết thương của ba lớn quá, Mạt Mạt liếm đến cạn cả nước bọt cũng không đủ. . . . . .”
Sắc mặt tổng giám đốc Đường y như trăm hoa đua nở: “Angela! ! ! !”
Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu, ngồi dưới đất, cười nắc nẻ.
*********
Nghe nói nó hiểu tiếng zombie nên mới giúp được Đường Ngạo tụ tập một đám zombie. Vốn định xem con bé mà thức thời hắn có thể để nó sống. Nếu nó muốn cứu người khác nói không chừng hắn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng đây là Đường Ngạo, giữ lại tuyệt đối là tai họa ngầm. Đã vậy cũng đành phải đưa con bé này lên đường thôi.
“Nhắm vào con bé đó, bắn!” Hắn ra lệnh. Đám người sau lưng đồng loạt nhắm vào Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt máu me khắp người, cô bé nhìn Tưởng Hồng Phúc. Khi Tưởng Hồng Phúc nhìn thấy ánh mắt kia trong lòng lại run lên giống như bị zombie nhìn.
Đường Ngạo vẫn chưa hôn mê, người cản đạn trước mắt quần áo đã nhuộm đỏ chói mắt. Anh tức giận mắng một tiếng, trẻ con chính là trẻ con, cho dù có dị năng cũng hành động theo cảm tình, chẳng trông cậy được gì.
Hải Mạt Mạt vẫn không ngã xuống, Tưởng Hồng Phúc lấy từ trong xe ra một cây súng rifle đã được cải tiến. Súng rifle sau khi được cải tiến đường kính 20mm, có hai hàng đạn, sau khi đạn găm vào thân thể con người sẽ nổ tung. Uy lực của một phát súng tuyệt đối có thể làm nổ tung trái tim một người.
Hắn giơ súng lên, đột nhiên lại thấy tay đau xót, trước mắt lóe lên màu trắng sáng! Hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra một con chó cắn vào tay hắn!
“Khốn kiếp!” Hắn dùng lực muốn kéo con chó này ra, “Còn không qua đây giúp một tay!”
Đang lúc tất cả mọi người nháo nhào, Hải Mạt Mạt ôm lấy Đường Ngạo, chạy như bay ra khỏi cửa nhỏ!
Mấy người không kéo nổi một con chó, Tưởng Hồng Phúc nhắm súng vào bụng nó. Đang định nổ súng lại thấy cánh tay phải nhẹ bẫng. Hắn không dám tin trợn mắt . . . . Con chó này cắn đứt một tay hắn?!
Một con chó chỉ nặng mấy cân, cắn đứt một tay hắn?!
Đôi môi hắn run rẩy, con chó kia phản ứng quá nhanh. Nó phóng vút qua nóc xe chở tiền, co cẳng đuổi theo Hải Mạt Mạt. Trong miệng còn ngậm cánh tay kia, ra vẻ “Chết cũng phải đem chiến lợi phẩm đi”.
“Đuổi theo, đuổi theo cho tao!!” Tưởng Hồng Phúc cũng không đơn giản, chịu đựng đau đớn, trong mắt bốc lên sát khí ngùn ngụt, thề phải đuổi kịp Đường Ngạo và con oắt kia.
Nhưng con nhóc kia ôm Đường Ngạo ít nhất bảy mươi cân lại chạy nhanh như gió! Trên đất lúc đầu còn lưu lại vết máu, bọn họ theo vết máu đuổi theo. Tốc độ xe chở tiền mặc dù không quá nhanh, nhưng đám Tưởng Hồng Phúc càng đuổi càng thấy đáng sợ.
Chuyện này. . . . . . Thời gian ngắn như vậy sao con nhóc ấy có thể chạy được xa thế?
Mà càng không ổn hơn là năm phút sau vết máu trên đất đã biến mất. Hô hấp của Tưởng Hồng Phúc càng ngày càng dồn dập, hắn tức giận đá xe, nước miếng trong miệng không nhịn được tí tách nhỏ xuống. Hắn không hiểu đưa tay lau lại thấy trên tay đầy dịch nhờn màu xanh lá cây. Hắn bị nhiễm rồi.
Đường Ngạo không biết mình hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại, bên tai là tiếng vang kỳ quái. Chỉ nghe thấy “Ừ ừ a a” không ngừng. . . . Ơ. . . . . .
Tổng giám đốc Đường mở mắt rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
Con bà nó, đây là mơ, nhất định là mơ!!
Bốn bức tường khổng lồ xung quanh là đủ loại phim ‘con heo’. Nét mặt Tổng giám đốc Đường. . . . . . Cực kỳ đặc sắc.
Anh ho khan mấy tiếng, phim ‘con heo’ trên tường hình như bị tạm ngừng, hình ảnh dừng lại ở nét mặt khoa trương của nữ chính.
“Ồ, các hạ tỉnh rồi hả?” Một giọng nói cũng rất đáng khinh vang lên. Tổng giám đốc Đường nhìn bốn phía, “Ai đó?”
Giọng nói kia có vẻ rất đắc ý: “Hoan nghênh các hạ cho ý kiến, tôi là Angela.”
Đường Ngạo nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên bàn giải phẫu dùng để thí nghiệm. Tuy đầu óc hỗn loạn, nhưng đau đớn trên người khiến anh tỉnh táo đôi chút.
Hải Mạt Mạt đâu?
Các loại dụng cụ trong phòng thí nghiệm rực rỡ muôn màu, có thứ ngay cả anh cũng chưa thấy bao giờ. Anh muốn ngồi dậy, giọng nói kia lại vang lên: “Các hạ bị thương rất nặng, đừng nên cử động. Để tôi bật phim cho anh xem. ^_^”
Sau đó. . . . . . Sau đó phim ‘con heo’ trên vách tường vốn đã tạm ngừng lại bắt đầu ư ư a a.
Khóe miệng tổng giám đốc Đường co giật: “Hải Mạt Mạt đâu?”
Trong tiếng ư ư a a kích tình, giọng nói kia có vẻ rất vui sướng: “Mạt Mạt đang ngủ, chủ nhân chưa bao giờ cho phép cô bé xem phim với tôi.”
Tổng giám đốc Đường nhìn chung quanh, mơ hồ đã hiểu: “Cô là hệ thống A.I. [1]?”
[1] Artificial Intelligence (thường được viết tắt là AI): Trí tuệ nhân tạo hay trí thông minh nhân tạo.
Giọng nói có chút mất hứng: “Xin gọi tôi là hệ thống A.I siêu đẳng nhất thế giới. Tôi là Angela, chủ yếu khống chế nguồn điện và công tác an toàn của phòng thí nghiệm.”
Hệ thống A.I siêu đẳng nhất thế giới?
Tổng giám đốc Đường yên lặng nhìn chăm chú vào “Phim hành động” đặc sắc trên tường, Angela hình như rất vui sướng: “A, không ngờ các hạ cũng có chung sở thích với Angela. Trong cuộc sống có được một người tri kỉ là đủ rồi, nên uống cạn một chén lớn. . . . . . lớn, lớn. . . . .”
Sau đó nó lỗi màn hình xanh. =.=
Tổng giám đốc Đường không thể không thừa nhận anh thật sự được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù ngực như bị lửa đốt, anh vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Gâu Gâu ngủ ở cửa, hai móng trước của nó còn ôm một đoạn xương người trắng hếu.
Đường Ngạo dùng hết sức muốn xuống giường, nhưng bất lực. Cơ thể anh như thể không còn là của anh nữa. Anh thở dốc khiến Gâu Gâu tỉnh lại. Gâu Gâu nghi ngờ nhảy lên cạnh bàn giải phẫu, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt như thể “Sao tên này còn sống vậy”.
Trên vách tường ưm một tiếng, Angela lại khởi động.
“Xin các hạ giữ nguyên tư thế hình chữ đại nằm dang tay chân, đừng tùy tiện thay đổi vị trí.” Nó vừa nhìn thấy Đường Ngạo ngồi dậy lại tỏ vẻ trách cứ.
Tư thế em gái cô ý! Trán Tổng giám đốc Đường nổi gân xanh: “Giúp tôi gọi Hải Mạt Mạt!”
Trời đất chứng giám, tổng giám đốc Đường cảm thấy hệ thống A.I này nhìn khá trâu bò, gọi người nhất định cũng có cách riêng của nó. Không ngờ cái thứ này có cách thật, nó lập tức đáp một tiếng: “Được rồi!” Sau đó vặn volume lên mức khủng bố, lớn tiếng gào lên: “Hải Mạt Mạt! Hải Mạt Mạt! Mạt Mạt Mạt Mạt. . . . .”
Trong căn phòng văng vẳng tiếng vọng chói tai của nó.
Mẹ kiếp!!
Tổng giám đốc Đường suýt chút nữa hộc máu chết. Mẹ nó, thứ này truyền tin nhờ vào hét ạ!
Chỉ chốc lát sau, Hải Mạt Mạt chạy tới. Cô bé dùng xe đẩy đẩy một đống bình to bình nhỏ lộn xộn lung tung lon ton chạy tới. Khi tổng giám đốc Đường hỏi rõ cách dùng những bình bình lọ lọ này, anh cảm thấy chẳng còn tí hy vọng sống nào nữa. Ngay cả lúc anh nhìn thấy Tưởng Hồng Phúc võ trang đầy đủ mai phục ở ngoài cửa cũng không cảm thấy tuyệt vọng như thế này.
“Giúp ba rút cái tay đó ra.”
Hải Mạt Mạt nói.
Hải Mạt Mạt 100% không phải bác sĩ đủ tư cách. Vết thương của tổng giám đốc Đường cho dù là bác sĩ hạng nhất ra tay thì tỷ lệ sống cũng không lớn.
Nhưng Hải Mạt Mạt có cách của cô bé: “Angela. ADN của ba không chịu nổi máu của tôi, nhưng ngoại trừ máu tôi cần một chút thể dịch của mình để giúp ba khép vết thương, chữa trị thân thể.”
Angela quả nhiên là A.I. suy nghĩ nhanh nhẹn: “Nước tiểu thì sao?”
Tổng giám đốc Đường: . . . . . .
Hải Mạt Mạt: . . . . . .
Tổng giám đốc Đường chỉ có một ước vọng, một ngày nào đó anh sẽ hủy cái thứ Angela rách nát này. Hải Mạt Mạt dường như đã quen rồi. Đối mặt với hai ánh mắt phóng tới, Angela trong góc hình như cũng đỏ mặt: “Tôi biết tôi là AI siêu đẳng nhất, vĩ đại nhất, tiên tiến nhất trên thế giới, hai người không cần sùng bái nhìn người ta như vậy. Người ta ngại đó !!!!!”
Tổng giám đốc Đường: . . . . . .
Hải Mạt Mạt: . . . . . .
Hải Mạt Mạt chỉ có một phản ứng: “Gâu Gâu, đến phòng điều khiển gặm nát bảng mạch điện từ của nó đi!”
Gâu Gâu lập tức nhảy khỏi bàn, chạy tót ra ngoài. Angela vội vàng kêu lên: “Ai ai ai. . . . . . Gâu Gâu, Gâu Gâu ngoan, đừng đừng đừng. Để tôi nghĩ cách, để tôi nghĩ cách. Có rồi, xem phim cảm động để chảy nước mắt nhé!”
Ý kiến này không tệ. Nhưng chưa đến nửa giờ sau, ngay cả Hải Mạt Mạt cũng phải gào lên như sấm: “Angela, cô có thể xem Yui Hatano [2] mà chảy nước mắt à! !”
[2] Yui Hatano: Diễn viên phim người lớn nổi tiếng Nhật Bản.
Tổng giám đốc Đường lại không có chút hoang mang nào. Xem đi, đã bảo là không có tí hy vọng sống nào rồi mà. Anh bình tĩnh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Lúc Đường Ngạo tỉnh lại, cảm thấy ngực âm ấm mềm mềm. Anh cố gắng mở mắt, thấy Hải Mạt Mạt nằm trên ngực anh, nhẹ nhàng liếm những vết thương đáng sợ ghê người kia.
Cảm giác kia rất kỳ lạ, thân thể vốn đã chết lặng bắt đầu khôi phục tri giác. Anh có thể cảm thấy đầu lưỡi của cô bé linh hoạt lại ấm áp. Tóc dài màu vàng kim thỉnh thoảng quét qua da thịt trên ngực giống như ánh nắng mùa thu xuyên qua ngọn cây trong rừng.
Dường như tất cả đau đớn, khuất nhục, đau khổ, phiêu bạt đều đã đi xa. Cả thể xác và tinh thần đều vô cùng bình yên. Anh cố hết sức nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm tới mái tóc vàng mềm mại kia, đầu ngón tay hơi lạnh như sờ vào cánh hoa.
Cảnh tượng vốn rất tốt đẹp. . . . . . Nếu như Angela không bật phim để “Động viên” anh.
Hải Mạt Mạt xưa nay vốn hấp tấp lần này lại cực kỳ cẩn thận. Đoạn tay gãy của con zombie kia từ từ được kéo ra. Cuối cùng khi cô bé dùng sức rút nó ra, tổng giám đốc Đường cảm thấy như tất cả cũng bị kéo ra khỏi cơ thể vậy. Đầu anh nghiêng sang một bên, trong tiếng ừ ừ a a lại một lần nữa hôn mê.
Không biết ngủ bao lâu, khi Đường Ngạo tỉnh lại thân thể vẫn không nhúc nhích được, nhưng đoạn tay gãy đáng sợ trên ngực đã không còn. Bên cạnh có tiếng gì đó, anh cố hết sức quay đầu nhìn. Hải Mạt Mạt đưa lưng về phía anh, không biết đang làm cái gì.
“Mạt Mạt?” Anh mở miệng, tiếng gọi cực nhỏ. Hải Mạt Mạt cũng nhanh chóng cài áo lại, cô bé đang mặc một chiếc áo khoác trắng rất lớn. Đường Ngạo đương nhiên biết mình đang ở đâu: phòng thí nghiệm của Hải Minh Tiển.
Quả nhiên nó thực sự tồn tại.
“Ba.” Hải Mạt Mạt thân mật tiến tới gần. Đường Ngạo vẫn không thể nhúc nhích, nhưng anh có thể cảm thấy vết thương đang khôi phục. Vết thương không sử dụng bất kỳ biện pháp cầm máu nào lại đang bắt đầu kết vảy.
Tên Hải Minh Tiển này đúng là quái thai. Tổng giám đốc Đường bắt đầu bội phục anh ta.
Đang định nói, mắt Đường Ngạo liền co rút lại. Trên bàn mổ đặt một khay kim loại, bên trong là vô số đầu đạn. Con bé vừa rồi. . . . . . Là đang lấy đạn ra sao?
Đột nhiên anh cũng không rõ suy nghĩ trong đầu mình lúc này là gì nữa. Lần đầu tiên trong đời có người dùng cả tính mạng để bảo vệ anh.
Anh nhẹ giọng than thở: “Ba nhiều phụ nữ cấp dưới như vậy, lại để con thiệt thòi nhất.”
Hải Mạt Mạt nắm tay anh nhẹ nhàng áp vào má mình: “Mạt Mạt sống là để lao ra những lúc ba cần!”
Tổng giám đốc Đường vội vàng thả tay xuống: “Mỗi lần con nói lời này đến cuối cùng ba lại cảm thấy con lừa ba.”
Hải Mạt Mạt mở to đôi mắt tròn xoe: “Mạt Mạt nào có. Nhưng vết thương của ba lớn quá, Mạt Mạt liếm đến cạn cả nước bọt cũng không đủ. . . . . .”
Sắc mặt tổng giám đốc Đường y như trăm hoa đua nở: “Angela! ! ! !”
Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu, ngồi dưới đất, cười nắc nẻ.
*********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.