Phiêu Lưu Vào Mỏ Than Aberfoyle
Chương 20: Huyền thoại về lão già Silfax
Jules Verne
11/07/2020
Sáu tháng sau những sự kiện trên, đám cưới của Harry Ford và Nell vốn bị gián đoạn một cách kỳ lạ, đã được tổ chức lại, cũng tại nhà thờ Saint - Gilles. Sau khi cha xứ Hobson ban phước lành cho đôi lứa, đôi vợ chồng trẻ trong trang phục đen, trở về ngôi nhà gỗ.
Hai ông già James Starr và Simon Ford, từ nay trở đi không còn lo ngại gì nữa, vui vẻ chủ tọa lễ hội tiếp theo sau hôn lễ, và lễ hội kéo dài tới tận hôm sau.
Chính trong giờ phút đáng ghi nhớ này, Jack Ryan trong bộ lễ phục truyền thống của nghệ nhân chơi kèn túi, sau khi bơm đầy không khí vào trong túi của chiếc kèn, đã xuất sắc trong cuộc trình diễn đồng thời ba nghệ thuật: thổi kèn, ca hát và nhảy múa, trong tiếng hoan hô nồng nhiệt của cử tọa.
Ngày hôm sau, mọi công việc trong và ngoài mỏ lại tiếp tục dưới sự điều hành của James Starr.
Harry và Nell vô cùng hạnh phúc. Đôi trái tim này, trải qua bao thử thách, đã tìm được niềm hạnh phúc mà họ xứng đáng được hưởng.
Còn về ông Simon Ford, người đốc công danh dự của mỏ than Tân Aberfoyle, ông muốn sống lâu để còn kỷ niệm năm mươi năm chung sống cùng bà Madge, và vợ ông cũng không mong muốn gì hơn.
- Sau lễ kỷ niệm đó, sẽ là một lần kỷ niệm khác nữa chứ? - Jack Ryan hỏi đùa - Hai lần năm mươi cũng không có gì quá sức cụ, phải không cụ Simon?
- Cháu nói phải, con trai ta ạ. - Ông đốc công già bình thản đáp - Có gì là lạ chuyện đó, khi mà dưới bầu trời của Tân Aberfoyle, mọi chuyện đỏng đảnh của thời tiết đều không được biết đến, con người có thể sống tới trăm tuổi chứ?
Liệu cư dân của Thành phố Than này có được dự lễ kỷ niệm lần thứ hai đó không? Tương lai sẽ cho ta rõ điều đó.
Dù sao chăng nữa, có một con chim hình như đã đạt tới tuổi thọ phi thường, đó là con cú tuyết của lão Silfax. Nó vẫn luôn lởn vởn đâu đó trong môi trường u ám này. Sau cái chết của ông già Silfax, mặc dù Nell đã cố giữ nó lại, nhưng nó cũng bay đi, sau khi nán lại vài ngày. Ngoài chuyện nó không ưa xã hội loài người bằng người chủ cũ của nó, hình như nó còn giữ một mối hiềm thù đặc biệt với Harry, người mà con chim ghen ty đó cho là kẻ chiếm đoạt Nell của nó, người mà nó không chiến thắng nổi khi anh xuống giếng lần đầu.
Kể từ đó, Nell chỉ còn thấy nó bay lượn trên hồ Malcolm vài ba lần.
Phải chăng nó muốn thấy lại người bạn thời xa xưa? Hay nó muốn phóng tầm nhìn của đôi mắt sắc xuống tận đáy hồ Malcolm, nơi đã nhận chìm ông già Silfax?
Cả hai giả thuyết đều được chấp nhận, bởi vì con cú tuyết đã trở thành một huyền thoại, và nguồn cảm hứng cho nhiều câu chuyện hư ảo của Jack Ryan.
Cũng chính nhờ chàng nghệ sĩ vui tính này mà ngày nay, trong các buổi thức đêm ở xứ Scotland, người ta còn ca hát mãi thiên thần thoại về con chim của ông già Silfax, người tội đồ xưa của mỏ than Aberfoyle.
Hai ông già James Starr và Simon Ford, từ nay trở đi không còn lo ngại gì nữa, vui vẻ chủ tọa lễ hội tiếp theo sau hôn lễ, và lễ hội kéo dài tới tận hôm sau.
Chính trong giờ phút đáng ghi nhớ này, Jack Ryan trong bộ lễ phục truyền thống của nghệ nhân chơi kèn túi, sau khi bơm đầy không khí vào trong túi của chiếc kèn, đã xuất sắc trong cuộc trình diễn đồng thời ba nghệ thuật: thổi kèn, ca hát và nhảy múa, trong tiếng hoan hô nồng nhiệt của cử tọa.
Ngày hôm sau, mọi công việc trong và ngoài mỏ lại tiếp tục dưới sự điều hành của James Starr.
Harry và Nell vô cùng hạnh phúc. Đôi trái tim này, trải qua bao thử thách, đã tìm được niềm hạnh phúc mà họ xứng đáng được hưởng.
Còn về ông Simon Ford, người đốc công danh dự của mỏ than Tân Aberfoyle, ông muốn sống lâu để còn kỷ niệm năm mươi năm chung sống cùng bà Madge, và vợ ông cũng không mong muốn gì hơn.
- Sau lễ kỷ niệm đó, sẽ là một lần kỷ niệm khác nữa chứ? - Jack Ryan hỏi đùa - Hai lần năm mươi cũng không có gì quá sức cụ, phải không cụ Simon?
- Cháu nói phải, con trai ta ạ. - Ông đốc công già bình thản đáp - Có gì là lạ chuyện đó, khi mà dưới bầu trời của Tân Aberfoyle, mọi chuyện đỏng đảnh của thời tiết đều không được biết đến, con người có thể sống tới trăm tuổi chứ?
Liệu cư dân của Thành phố Than này có được dự lễ kỷ niệm lần thứ hai đó không? Tương lai sẽ cho ta rõ điều đó.
Dù sao chăng nữa, có một con chim hình như đã đạt tới tuổi thọ phi thường, đó là con cú tuyết của lão Silfax. Nó vẫn luôn lởn vởn đâu đó trong môi trường u ám này. Sau cái chết của ông già Silfax, mặc dù Nell đã cố giữ nó lại, nhưng nó cũng bay đi, sau khi nán lại vài ngày. Ngoài chuyện nó không ưa xã hội loài người bằng người chủ cũ của nó, hình như nó còn giữ một mối hiềm thù đặc biệt với Harry, người mà con chim ghen ty đó cho là kẻ chiếm đoạt Nell của nó, người mà nó không chiến thắng nổi khi anh xuống giếng lần đầu.
Kể từ đó, Nell chỉ còn thấy nó bay lượn trên hồ Malcolm vài ba lần.
Phải chăng nó muốn thấy lại người bạn thời xa xưa? Hay nó muốn phóng tầm nhìn của đôi mắt sắc xuống tận đáy hồ Malcolm, nơi đã nhận chìm ông già Silfax?
Cả hai giả thuyết đều được chấp nhận, bởi vì con cú tuyết đã trở thành một huyền thoại, và nguồn cảm hứng cho nhiều câu chuyện hư ảo của Jack Ryan.
Cũng chính nhờ chàng nghệ sĩ vui tính này mà ngày nay, trong các buổi thức đêm ở xứ Scotland, người ta còn ca hát mãi thiên thần thoại về con chim của ông già Silfax, người tội đồ xưa của mỏ than Aberfoyle.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.