Phiêu Miểu Chi Lữ

Quyển 14 - Chương 153

Tiêu Tiềm

26/02/2013

Người tu chân rất khó tu luyện sử dụng tiên khí, không có tu vi của đại tông sư, dù có tiên khí cũng rất khó bảo trụ, đừng nói chi đến sử dụng. Lý Cường lại lộ ra tới hai kiện tiên khí, nhất thời làm cho Phong Khiên Bảo và Hạ Vân Đào nổi lên cảm giác vô lực, như vậy còn làm sao tỷ thí? Uy lực của tiên khí pháp bảo của tu chân giới tuyệt không có khả năng ứng phó, cho dù là tiên khí bình thường cũng đã mạnh hơn bảo khí của tu chân giới rất nhiều, đó là hai tầng cấp hoàn toàn khác hẳn.

Lý Cường cười nói: “ Ngươi nói không sai, pháp bảo ta sử dụng chính là tiên khí, mời các ngươi!”

Phong Khiên Bảo lắc đầu nói: “ Không thể so được nữa, pháp bảo tu chân không cùng một cảnh giới với tiên khí, không thể so sánh được.”

Hạ Vân Đào cũng nói: “ Mộc Tử tiền bối, có thể mời ngươi lưu lại Kỳ Long thành vài ngày hay không? A a, chưởng môn tông chủ của các phái cũng muốn nhìn thấy phong thái của tiền bối a.”

Ngang Dần cũng biết, dựa vào vũ lực sẽ không lưu được Lý Cường, chỉ có dùng phương pháp mềm mới có thể làm cho hắn chịu ở lại Kỳ Long thành.

Lý Cường thu hồi Hỏa Tinh tiên giáp và Thái Hạo Toa, đi tới bên người Phong Khiên Bảo nói: “ Ân, ta cũng nên bái kiến chủ nhân nơi này một chút, mời!” Hắn xoay người đi ra bên ngoài.

Trong lòng Ngang Dần do dự, có nên cởi cấm chế của nơi này để cho Lý Cường đi ra không? Cấm chế này đặc biệt thiết kế, chuyên môn dùng để vây khốn cao thủ. Lý Cường đi tới bên sân, ánh mắt quét lại, hắn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng mà đợi.

Hạ Vân Đào cũng đang do dự, nếu để Lý Cường đi ra khỏi sân cấm chế, nơi này sẽ không ai có thể lưu hắn lại được nữa. Thật ra, Lý Cường đã nhận thấy cấm chế này cổ quái, cả sân cấm chế do mười sáu trận pháp tạo thành, cung cấp năng lượng chính là những tháp nhọn bên ngoài, hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ năng lượng ba động thật lớn, vì vậy hắn vẫn chưa chịu trở mặt, chính là không muốn bị vây trong cấm chế cùng người tranh đấu.

Đột nhiên sáu đạo bạch quang hiện lên, bên ngoài sân xuất hiện sáu cao thủ, đó sáu tông chủ khác của Kỳ Long thành, trong đó có một người quát: “ Không thể để cho hắn đi ra!”

Trong lòng Lý Cường thở dài, biết mình không còn khả năng giả vờ vượt qua được kiểm tra nữa, hắn quyết định thật nhanh, xuất Hỏa Tinh tiên giáp, tay bắn ra Thái Hạo Toa, trực tiếp đánh vào cấm chế trên sân. Một luồng kim quang chói mắt đột nhiên lóe sáng, trong phút chốc, phòng ngự của những tháp nhọn tại thành thị đều cũng sáng rực lên.

Phong Khiên Bảo vẫn lưu ý cử động của Lý Cường, nhìn thấy hắn xuất ra tiên giáp thì biết không có khả năng giải quyết hòa bình nữa, hắn phun ra phi kiếm bắn tới, Hạ Vân Đào cơ hồ đồng thời ra tay, chỉ có Ngang Dần vẫn nhẫn nhịn không nhúc nhích, hắn có chút khó khăn do dự, hắn lựa chọn tăng mạnh lực lượng của sân cấm chế.

Kim quang của Thái Hạo Toa chạm vào phòng hộ cấm chế, rồi đột nhiên bộc phát ra, một tiếng vang to từ nam truyền tới bắc, cả Kỳ Long thành đều cũng chấn động. Người tu chân bên ngoài sân cấm chế đều hoảng sợ biến sắc, có chút người tu chân công lực yếu ớt thậm chí đứng thẳng không được, không ngừng bị chấn ngã trên mặt đất. Vòng cấm chế nổi lên sóng gió trong một phạm vi lớn.

Một kích này của Lý Cường không có phát huy uy lực của Thái Hạo Toa, bởi vì có hai thanh phi kiếm đang bay tới gần bên người, Thái Hạo Toa cấp tốc lui về bảo vệ toàn thân.

Phi kiếm của Phong Khiên Bảo đầu tiên chạm vào Thái Hạo Toa, phi kiếm của Hạ Vân Đào giống như một con rồng xanh đang xoay quanh, giương nanh múa vuốt chụp xuống, một chuỗi xuyến tiếng nổ bạo liệt vang lên, ba người đồng thời bị kình lực tạc bay. Lý Cường bay lui mười thước liền huyền không đứng giữa không trung, hắn cả giận nói: “ Các ngươi muốn thế nào?” Mặt nạ trên mặt cũng đã hiển lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.

Phi kiếm của Hạ Vân Đào thiếu chút nữa mất đi khống chế, hắn cả kinh đến cả da đầu cũng tê rần, cấp tốc bay ngược về phía sau, đồng thời trong tay kháp động linh huyền, quát: “ Chúng ta lui ra ngoài!” Ngang Dần nghe tiếng liền nhanh chóng cùng nhau lui ra khỏi sân cấm chế.

Phong Khiên Bảo động tác lại không nhanh như vậy. Lý Cường dương tay xuất ra Kim Liên Ngọc Tọa, trong sân cấm chế lại lập ra thêm một đạo cấm chế, dùng phật tông chí bảo Kim Liên Ngọc Tọa đem không gian bên trong cấm chế lần nữa. Phong Khiên Bảo bối rồi, vừa rồi một kích đã biết lợi hại của Lý Cường, biết về pháp bảo mình còn yếu hơn hắn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là tu chân cao thủ Hợp Thể kỳ, rất nhanh đã trấn định trở lại, hắn nói: “ Mộc Tử tiền bối, không cần tức giận, chúng ta chỉ là muốn lưu ngươi lại ba ngày thời gian, đến lúc đó nhất định sẽ không tiếp tục làm khó tiền bối, chúng ta cũng không có cách nào.”

Lý Cường nói: “ Tại sao phải lưu ba ngày, ta phải biết rõ nguyên nhân!”

Tu chân liên hợp hội của Kỳ Long thành tổng cộng có chín vị đương gia tông chủ, nếu bọn họ cùng ra tay, Lý Cường còn có thể làm gì? Đánh không lại, trong chính người này có tám người có tu vi ngoài Hợp Thể kỳ, sợ rằng ngay cả Tán Tiên cũng phải tránh né. Kỳ thật bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, năm đại thành thị của Lâm Minh Tinh đều đã tiếp được Tiểu Lâm Thiên truyền đến Thượng Tiên Lệnh, đó là tiên giới chi lệnh, bên trong có lưu lại hình ảnh của Lý Cường, yêu cầu bọn họ phải giữ hắn ở lại Lâm Minh Tinh.

Phong Khiên Bảo biết được đầu tiên, sau khi Lý Cường rời đi Thiên Bảo Các, hắn ở liên hợp hội nhìn thấy Thượng Tiên Lệnh, hắn lập tức biết ngay Mộc Tử từ dị vực tới chính là người trong Thượng Tiên Lệnh lưu lại. Bởi vì Du Hồng xuất hiện, mười hai tông chủ mới quyết định đem Lý Cường dụ nhập vào trong sân cấm chế, bằng vào phòng ngự cường đại vây khốn hắn, đương nhiên, bọn họ cũng không dám thương tổn Lý Cường bởi vì đó là yêu cầu của Thượng Tiên Lệnh.

Phong Khiên Bảo cười khổ nói: “ Mộc Tử tiền bối không cần động thủ, ta ở lại cùng ngươi ba ngày trong sân cấm chế này, được không?”

Lý Cường có một chút cảm giác khó chịu, hắn nói: “ Ngươi nói ra nguyên nhân, nếu không đừng trách ta làm loạn!” Người tu chân bên ngoài do Ngang Dần mấy người chỉ huy dần dần tán đi, chỉ để lại mười mấy cao thủ chờ đợi bên ngoài, phòng bị Lý Cường công kích.

Phong Khiên Bảo khoanh chân ngồi xuống, cười nói: “ Mộc Tử tiền bối, mời ngồi.”

Lý Cường không khỏi bội phục hàm dưỡng của hắn, cũng khoanh chân ngồi xuống, nói: “ Ta đợi ngươi giải thích.”

Phong Khiên Bảo hỏi: “ Mộc Tử tiền bối biết Tiểu Lâm Thiên hay không?”

Lý Cường suy nghĩ một chút nói: “ Hình như có nghe nói qua ở nơi nào đó, nhớ không rõ, Tiểu Lâm Thiên là địa phương nào?”

Đám người của Ngang Dần ở bên ngoài sân cấm chế cũng khoanh chân ngồi xuống, tùy thời chuẩn bị ra tay.



Phong Khiên Bảo nói: “ Tiểu Lâm Thiên là thông đạo đến tiên giới, cũng là đi ngược từ tiên giới đến tu chân giới, truyền thuyết ở thật lâu trước kia, thông đạo này bị mấy tiên nhân từ tiên giới chạy xuống phá hủy, sau đó đã hoàn toàn mất đi liên lạc giữa tiên giới và tu chân giới. Các đại môn phái ở Lâm Minh Tinh đều cũng biết, khi thông đạo còn chưa bị ngăn trở, thì thường xuyên sẽ có tiên nhân đi đến tu chân giới, tất cả các đại môn phái ở Lâm Minh Tinh đều có ghi chép, trong đó có một việc là phải phục tùng theo Thượng Tiên Lệnh do tiên giới truyền đến, đó là mệnh lệnh của tiên giới, không có môn phái nào dám cãi lời.”

Lý Cường ngạc nhiên nói: “ Thượng Tiên Lệnh có quan hệ gì với ta?” Hắn vẫn tưởng Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự phát hiện mình, bây giờ mới biết không phải là bọn hắn, nhưng xem ra lại có tình huống khác.

Phong Khiên Bảo nói: “ A a, Mộc Tử tiền bối, chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ a, nhưng trong Thượng Tiên Lệnh có lưu ảnh của ngươi, nói thật ra, không phải chúng ta lưu ngươi, là tiên nhân của tiên giới muốn lưu ngươi! Về phần tại sao bọn họ muốn lưu ngươi, thật sự rất xin lỗi, chúng ta cũng không biết, ta nghĩ tiền bối nhất định là hiểu được.”

Lý Cường cúi đầu trầm tư chốc lát, trong lòng hắn hiểu được, ngoại trừ tu thần Thiên Tiến Chương và Nghịch Thiên Bảo Kính, không còn nguyên nhân gì khác. Hắn lại hỏi: “ Vậy mấy tiên nhân chạy trốn tới tu chân giới, ngươi có biết là ai không?”

Phong Khiên Bảo nói: “ Đại môn phái ở nơi này đều cũng biết, trong điển tịch cũng có ghi lại, nhưng cũng không được rõ ràng. Điển tịch ghi chép một ít chuyện kỳ lạ, mấy tiên nhân hình như là vì vật gì đó, có lẽ là bảo bối của tiên giới, trong lúc chạy ngược trong thông đạo bộc phát một hồi đại chiến kinh thiên động địa, từ đó về sau, nghịch hành thông đạo đã bị phong bế.”

Lý Cường hỏi: “ Trong điển tịch có ghi là tiên nhân nào không? Trong đó..có Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự, Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực?”

Phong Khiên Bảo gật đầu nói: “ Ta chỉ biết điển tịch có ghi Kiền Thiện Donh, Hiên Long và Cô Tinh ba tiên nhân, Đại Nam Phong Ngự và Tịch Mịch lão tiên Thiên Thực thì không có nghe nói qua, ba tiên nhân bọn họ đều đã tới nơi này, nhưng đã là chuyện từ thật lâu trước kia.” Hắn thầm nghĩ cố gắng kéo dài thời gian, cho nên cái gì cũng không giấu diếm, kiến thức qua thực lực của Lý Cường, hắn không muốn làm cho Kỳ Long thành dây vào một địch nhân quá lợi hại.

Lý Cường nghi hoặc nói: “ Chẳng lẽ thông đạo của Tiểu Lâm Thiên đã chữa trị?”

Phong Khiên Bảo gật đầu nói: “ Không sai, nếu không có khôi phục, thì không có khả năng có Thượng Tiên Lệnh.”

Lý Cường không muốn nhìn thấy tiên nhân của tiên giới, trong lòng hắn đầy tâm tư, dương tay thu hồi Kim Liên Ngọc Tọa, cười nói: “ Cảm ơn Phong huynh giải thích.” Hắn không nói một tiếng kháp động linh huyền, đồng thời Hỏa Tinh tiên giáp bao trùm toàn thân, trong phút chốc, hắn đã hoàn thành sáu tầng điệp gia, Bách Kiếp Thần Lôi đột nhiên bắn ra. Lần này hắn khống chế rất khá, tất cả kim quang hình nửa vầng trăng cũng đều bắn thẳng về một hướng.

Phong Khiên Bảo không nghĩ tới chuyện Lý Cường không một tiếng động lại động thủ, hắn tức giận đến kêu to lên, tu chân cao thủ bên ngoài sân cũng đều ứng phó không kịp.

Uy lực của Bách Kiếp Thần Lôi quả nhiên bất phàm, vì dùng thần dịch lực phát ra nên càng thêm lợi hại, một đoàn kim quang cực kỳ chói mắt cuống quýt chớp động, bạch quang chói mắt từ trong sân cấm chế sáng lên, cả kiến trúc của Thiên Tu Qua đều bị bạch quang đâm vào không nhìn thấy rõ. Chỉ nghe một trận âm thanh thanh thúy vỡ vụn, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh ầm âm kinh thiên động địa, phòng ngự của sân cấm chế vốn không kịp phản ứng, bị Bách Kiếp Thần Lôi của Lý Cường tạc nát bấy.

Đá vụn bụi mù phóng lên cao, khởi lên một luồng mây xinh đẹp như đóa hoa, sự công kích cuồng bạo đánh mạnh vào kiến trúc của Thiên Tu Qua vỡ tan, đại địa kịch liệt rung động. Người trong toàn Kỳ Long thành đều cũng chấn động kinh ngạc, không rõ Thiên Tu Qua xảy ra đại sự gì.

Cấm chế bị phá hủy trong nháy mắt, Lý Cường cũng đã na di tới trong thành, hắn nguyên lai chuẩn bị na di chuyển ra ngoài thành, nhưng cả thành thị đều bị tháp nhọn ngoài thành phòng ngự ngăn trở, hắn căn bản không thể xuất ra khỏi thành.

Phong Khiên Bảo bị kình lực nổ mạnh văng ra chừng mấy trăm thước. Tu chân cao thủ bên ngoài sân cấm chế càng thêm chật vật, bị nổ tới đầu đầy đất đá bùn sình té trên mặt đất, cả đám dơ bẩn từ trong bùn sình chui ra tức giận đến mở miệng mắng to, ai cũng nghĩ không ra Lý Cường đột nhiên tập kích, người này thật là quá ghê tởm.

Hạ Vân Đào quát: “ Tăng mạnh phòng ngự toàn thành, Kỳ Long thành cấm chế ba ngày, toàn lực phát huy lực lượng phòng ngự của tháp nhọn bên ngoài, trong ba ngày này chỉ có người vào thành, không cho bất luận kẻ nào ra khỏi thành, tất cả Truyền Tống trận đình chỉ truyền tống, tất cả người tu chân đều phải đề phòng, tìm cho được Mộc Tử tiền bối cho ta! Nhớ kỹ, không được ra tay, chỉ đi theo hắn, hừ! Nhìn xem hắn có thể chạy đi đâu?”

Trong lòng Lý Cường cực độ khó chịu, liên tục vài lần thuấn di cũng không thành công, chỉ cần hắn muốn đến mục tiêu ngoài thành, liền không cách nào xuất ra thuấn di. Tháp nhọn ngoài thành bắn ra các quang hoa đủ màu sắc, tụ hợp tại trung tâm thành thị, giữa bầu trời, giống như pháo bông ngày lễ, huyến lạn chói mắt, Lý Cường nhìn thấy thì lắc đầu, hắn biết cả thành thị này đã bị cấm chế.

Kỳ Long thành có hai mươi vạn người tu chân, cao thủ ngoài Nguyên Anh kỳ thì có mấy ngàn người, có thể bay lên không lại đạt tới hơn vạn, những người này toàn bộ xuất động tìm kiếm Lý Cường, cả thành thị đều cũng sôi trào, bầu trời có vô số kiếm quang lóe ra, tất cả ngã tư đường đều có người tu chân sưu tầm. Tu chân liên hợp hội xuất ra tiền thưởng cực cao, bất luận là người phương nào chỉ cần phát hiện ra tung tích Lý Cường, sẽ thưởng kim đoàn long tệ hai vạn, một kiện pháp bảo.

Trong lòng Lý Cường rất buồn rầu, hắn không muốn đại khai sát giới, trong bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là không ngừng thuấn di qua lại trong thành, nhưng trên đường người đi lại ngày càng nhiều, bất kể hắn thuấn di qua địa phương nào đều có người đang tìm kiếm, liên tục không ngừng na di cả ngày khiến hắn cũng kiệt sức, hơn nữa lại có thêm một loại áp lực kỳ quái không ngừng gia tăng, khiến cho hắn không thể tùy tâm sở dục mà na di. Hắn lặng yên chuyển qua một hẻm nhỏ hẻo lánh, còn chưa kịp hít thở thì nghe một người tu chân hét lớn: “ Ở chỗ này!”

Lý Cường không hề suy nghĩ liền bắn ra một đoàn kim quang bao người nọ lại, thanh âm lập tức bị cách đoạn, nhưng đã muộn, vô số kiếm quang bay đến trên bầu trời hẻm nhỏ, có người kêu to: “ Phát hiện hắn rồi! Phát hiện hắn rồi!” Theo tiếng gào, trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó lại sáng ngời, Lý Cường phát hiện mình không cách nào na di nữa.

Phòng ngự đại trận của Kỳ Long thành rốt cuộc cũng đã được thúc dục tới cực hạn, đây là một loại trận pháp hạn chế siêu cấp cao thủ hoạt động. Lý Cường xuất ra Kim Liên Ngọc Tọa, lại xuất ra Hỏa Tinh tiên giáp, phun Thái Hạo Toa, nhảy lên không trung quát to: “ Người tu chân của Kỳ Long thành nghe đây, các ngươi ép buộc dối gạt người quá đáng! Lão tử không phải sợ các ngươi mà là không muốn đại khai sát giới, bắt đầu từ bây giờ, con mẹ nó người nào mà ngăn cản, đừng trách lão tử không khách khí!” Hắn dùng thần dịch lực đưa thanh âm tạc xuất ra, trong phút chốc, cả Kỳ Long thành đều bị chấn động.

Những người tới gần chung quanh Lý Cường đều bị thanh âm của hắn tạc văng ra thật xa. Cả bầu trời Kỳ Long thành có rất đông người tu chân, giống như gió vọt tới, các loại các dạng phi kiếm trong không trung tỏa ra đủ mọi màu sắc ánh sáng. Lý Cường thật sự nổi lửa, hắn đã hạ thủ lưu tình, người tu chân của Kỳ Long thành vẫn cứ đuổi theo không rời, xem ra muốn rời khỏi Kỳ Long thành, không đánh không được.

Không ai dám ra tay với hắn, người tu chân ở đây đều biết Lý Cường lợi hại, chỉ xoay quanh bốn phía, bọn họ đang đợi tông chủ các phái tới. Lý Cường cấp tốc hướng góc tây bắc bay lên, cả thân ảnh đều chìm trong kim quang, Kim Liên Ngọc Tọa bắn ra vô số kim mang, đem những người tu chân đang cố gắng ngăn cản hắn văng ra.

Lý Cường ở trên không trung hoành trùng đánh thẳng, một đường chạy như điên, mắt nhìn sắp tới ven thành. Phòng ngự tháp nhọn của Kỳ Long thành có nhược điểm chính là thân mình của nó, công năng nó có thể phòng hộ cả Kỳ Long thành, nhưng phòng ngự chính nó lại có hạn, dưới tình huống bình thường thì chỉ phòng ngự bên ngoài, ở ngoài thành thì công kích nó không được, nhưng do bây giờ trận pháp bị nghịch chuyển, thành phong tỏa bên trong, vì thế xuất hiện ra sơ hở, từ bên trong công kích vào nó thì nó không cách nào phòng hộ.

Người tu chân cản đường loạn thành một đoàn, Lý Cường quát to: “ Tất cả tránh ra! Muốn chết thì cứ ngăn đi!” Hắn tiện tay xuất ra một trảo, một Thiên Tiêu lóe tử diễm xuất hiện trong bàn tay, dương tay rung lên: “ Sất!” Thiên Tiêu rời tay hắn bay ra, trong phút chốc Thiên Tiêu từ một thành mười, mười hóa trăm gào thét bắn thẳng tới phòng ngự tháp nhọn.

Có người quát to: “ Tất cả tản ra, ngăn không được, hay! Dùng lôi tạc!”



Không có một người tu chân nào dám tiến lên ngăn cản, người tu chân trên bầu trời giống như bầy cá gặp phải cá mập, ầm ầm tản ra, vô số cương lôi, âm lôi bắn về phía Thiên Tiêu. Lý Cường cười lạnh một tiếng, quát: “ Hay!” Hai tay hắn chia ra, Thiên Tiêu đang vây bên ngoài đột nhiên nổ tung, tiếng nổ long long kinh thiên động địa, Thiên Tiêu như chẻ tre bắn vào trên phòng ngự tháp nhọn.

Một tòa phòng ngự tháp bị ầm ầm sụp đổ. Lý Cường biết chỉ cần cho một tháp phòng ngự bị nổ tung một lỗ, thì mình có thể thuận lợi thoát khốn, thoát ly khỏi vòng cấm chế, dù có thêm nhiều người tu chân cũng không hữu dụng, một khi có thể thuấn di, không ai có khả năng đuổi theo mình.

Người tu chân của Kỳ Long thành cũng đã nổi giận, người này đã thật quá mức, quả thật không xem bọn họ vào mắt, trên bầu trời có tới cả vạn người tu chân, hắn dĩ nhiên lại dám ra tay cản họ, nếu không phải tu chân liên hợp hội đã ra mệnh lệnh, tuyệt đối không thể làm hắn bị thương, nhiều người tu chân như vậy mỗi người đều tấn công hắn một chút, dù cho hắn là thần tiên cũng bị đánh nát trong biển người.

Một kích này của Thiên Tiêu, hủy đi mười hai tòa phòng ngự tháp. Từ trong những ngôi tháp bị sụp đổ lao ra rất nhiều người tu chân đầu tóc rối loạn bụi bặm, có người thật sự chịu không được, kêu lên quái dị: “ Chơi chết người kia, này! Người tu chân Kỳ Long thành chúng ta không phải dễ chọc, đánh a!” Cơ hồ tất cả người tu chân đều cũng ồn ào la hét lên.

Lý Cường lại càng hoảng sợ, nhìn ra là họ đã công phẫn, hắn lập tức bật cười, ngẫm lại cũng thật thú vị, cùng nhiều người tu chân như vậy tranh đấu, tại tu chân giới chỉ sợ cũng chưa từng có, dù sao mình cũng có tiên giáp hộ thân, bảo vệ tính mạng hẳn là không có chuyện, đánh thì đánh thôi, ai sợ ai a, hơn nữa đã tới bước này thì không đánh đã không còn khả năng nữa.

Có hơn vạn người tu chân ra tay, tràng diện vô cùng tráng quan, làm cho người ta cực độ rung động, kiếm quang giống như trên trời giáng xuống mưa ánh sáng, cuồng bạo tụ tập lại đây. Kiếm quang bao vây quanh Lý Cường, giống như là một quang cầu thật lớn. Trong lòng Lý Cường âm thầm kêu mẹ ơi, hắn không muốn cùng nhiều người tu chân liều mạng như vậy, nhưng lúc này không phải do hắn quyết định nữa. Hắn kêu lên quái dị: “ Kháo! Quần công a.! Ách..” Không đợi hắn gọi hết câu, Kim Liên Ngọc Tọa đã đỡ không được áp lực nghiêm trọng như thế, phát ra kim mang cực kỳ chói mắt, chợt nghe một tiếng nổ bạo kịch liệt, phật tông chí bảo Kim Liên Ngọc Tọa bị tạc ra.

Kim Liên Ngọc Tọa không hổ là phật tông chí bảo, nó đột nhiên nổ mạnh đến ngay cả Lý Cường cũng không nghĩ đến. Quang cầu do vô số phi kiếm hình thành bị tạc ra một cái lỗ hổng lớn, Lý Cường thét lên từ bên trong vọt ra, hắn thu hồi Kim Liên Ngọc Tọa bị tổn hại, giống như mãnh hổ nhập vào đàn dê, ra tay đánh mạnh. Hắn cũng không định đả thương người, chỉ dụng Thái Hạo Toa ngạnh kháng với phi kiếm của người khác, đồng thời đem bao tay do thiên hỏa hóa thành vụ khí màu tím, rất nhanh trên bầu trời Kỳ Long thành tung hoành lướt qua.

Chỉ thấy trên thân Lý Cường bao phủ luồng khí tím rất đậm, một kim quang ẩn trong luồng khí tím, hắn lúc đông lúc tây chung quanh xông loạn, tuyệt không cho người tu chân của Kỳ Long thành vây quanh. Người tu chân ngăn cản hắn đã nếm phải đau khổ, phi kiếm chỉ cần tiếp xúc với khí tím, lập tức hóa thành một luồng lửa hoa, bị kim quang trong khí tím chấn nát bấy.

Phi kiếm đối với người tu chân là tính mạng thứ hai, liên tục mấy trăm người bị mất đi phi kiếm, người tu chân đều cảm thấy rét lạnh, không rõ khí tím trên người Lý Cường rốt cuộc là thứ vật gì, thật sự là quá âm độc. Thật ra Lý Cường cũng rất sợ hãi, hắn có lợi hại hơn cũng không có khả năng đánh thắng nhiều người tu chân như vậy, may là đối phương chỉ là một đống cát rời, không có tổ chức, tùy ý hắn mạnh mẽ trùng xông, tạm thời hắn có thể chiếm thượng phong.

Chuyện tốt không lâu dài, theo tông chủ các phái chạy tới, Lý Cường rốt cuộc không được dễ chịu nữa. Người tu chân bốn phương tám hướng bày thành tường người, Lý Cường bất luận tiến theo hướng nào đều có vô số cương lôi tạc hắn, hắn như một quả banh da, bị tạc từ đông qua tây, từ nam đến bắc, mặc dù không tổn hao gì, nhưng cũng chật vật không chịu nổi, hắn tức giận đến há miệng mắng to.

Lý Cường cảm thấy mình có thiệt thòi rồi, nhưng hắn lại không biết người tu chân của Kỳ Long thành ai cũng kinh ngạc, mỗi người đều rung động. Điều này thật không thể tưởng tượng nổi, nhiều như vậy cương lôi âm lôi còn có lôi hỏa do các phái mật chế, nhưng cũng không thể làm bị thương hắn, chỉ tạc cho hắn cả người kim quang lòe lòe. Có người quát: “ Tất cả dừng tay!” Từ trong đám người bay ra vài người.

Lý Cường thật vất vả mới đứng vững thân hình, cả người hắn đều cũng nhuyễn, hai tai ông ông kêu to, trong mắt sao vàng sao bạc sao đen loạn xạ, thật có thể nói là tinh quang sáng lạn. Nhiều lôi hỏa như vậy tập trung mà tạc, hắn cũng đã ăn không tiêu.

Người đi ra chính là Thiên Tu Qua Thủ Ngang Dần, phía sau hắn còn có mấy người Hằng trưởng lão, và tu chân cao thủ. Tông chủ của các phái cũng không có xuất hiện, chuyện này bọn họ cảm thấy rất uất ức và xấu hổ, hợp người tu chân toàn thành toàn lực khi dễ một người dị vực tới, danh tiếng này thật sự rất khó nghe, cho nên bọn họ dứt khoát dấu mặt, chỉ cần Lý Cường chạy không ra Kỳ Long thành, hết thảy cũng có thể chịu được. Bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói một chữ, cố, cố cho qua ba ngày. Bọn họ cũng đã nhìn ra Lý Cường đã hạ thủ lưu tình, nếu không, chỉ không đơn giản hủy đi mấy trăm thanh phi kiếm, bởi vậy, bọn họ cũng không muốn quá bức bách Lý Cường, nếu để hắn nổi điên thì không ai có lợi.

Lý Cường hít vào một hơi thật sâu, cả người kim quang lưu chuyển, hắn đã hoàn toàn khôi phục lại. Vừa rồi liên tục nổ mạnh, khiến cho hắn cơ hội thở dốc cũng không có, nếu bọn họ không ngừng lại, hắn cũng không có biện pháp nào. Hắn nghĩ thầm: “ Ai nói nhiều người không hữu dụng, nếu tổ chức tốt, có nhiều người tu chân cùng nhau động thủ một lúc, sợ rằng tiên nhân cũng phải đau đầu rồi.”

Ngang Dần nói: “ Mộc Tử tiền bối, nếu ngươi độc ác khai sát giới, có lẽ sẽ chết rất nhiều người, nhưng ngươi cũng phải hiểu...có nhiều người tu chân ra tay như vậy, ngươi vô luận có thể làm gì? Không chạy thoát được đâu, chúng ta chỉ cần lưu lại ngươi ba ngày, sau ba ngày, sẽ tùy ý ngươi mà thôi.” Hắn không hổ là cao thủ tu chân giới, nhìn một cái đã biết rõ cách làm người của Lý Cường. Đừng xem Lý Cường nói lời ác độc gì, thật ra hắn không hề muốn giết chóc, Ngang Dần nói một câu vừa mềm vừa cứng làm cho Lý Cường không cách nào tưởng tượng.

Lý Cường hừ hừ lăng không đứng giữa không trung, trong đầu như có một đoàn hỗn loạn, hắn hiểu Ngang Dần đang nói thật, nhưng trong lòng cũng không cam, hắn đang suy nghĩ xem có nên xuất ra linh thể đại quân hay không, chỉ cần bọn họ có thể giúp mình trong chốc lát thì hắn có thể phá vỡ cả vòng cấm chế.

Nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý nghĩ này, bởi vì linh thể đại quân một khi xuất hiện, mình sẽ rất khó khống chế cục diện, hơn nữa, vạn nhất linh thể đại quân bị thương tổn, hai vị đại tôn sẽ không chịu bỏ qua, nếu dẫn tới tranh đấu của hai giới, vậy hậu quả thật quá nghiêm trọng.

Ngang Dần không nói thêm nữa, lẳng lặng chờ Lý Cường trả lời câu thuyết phục, tất cả người tu chân của Kỳ Long thành cũng cùng đợi. Một khi bình tĩnh trở lại, những người tu chân tham gia tranh đấu cũng rất cảm thán, trong sự vây khốn của nhiều người tu chân như vậy, Lý Cường lại vẫn trấn định nhàn nhã, Ngang Dần nói mặc dù làm cho Lý Cường không cách nào tái đấu, nhưng cũng cho thấy Kỳ Long thành đã thua, mỗi người đều ảm đạm sắc mặt, trong lòng uất ức xấu hổ.

Lý Cường thu hồi Thái Hạo Toa, nói: “ Kỳ Long thành thật sự là lợi hại không tưởng nổi, không hổ là đại thành tu chân của Lâm Minh Tinh, ha ha, hay, lão Ngang, các ngươi lợi hại! Ta đợi tiên nhân kia đến, để coi hắn sẽ làm gì?” Hắn không có mở miệng mắng to, nhưng trong lời nói có ý châm chọc không tha. Trong lòng hắn tính toán mọt chút, bây giờ bỏ chạy cũng khó khăn, thủ đoạn của tiên nhân hắn biết rõ, bản lĩnh của mình còn kém xa, hơn nữa lại có thêm nhiều người tu chân trợ giúp như vậy, mình ở chỗ này lại không quen thuộc, ngay cả một bằng hữu cũng không có, rất khó thoát được xa.

Ngang Dần có chút lo lắng: “ Mộc Tử tiền bối, nói chuyện chắc chắn?” Một lời hắn thốt ra đã biết không ổn.

Lý Cường không hảo ý cười nói: “ Lão Ngang a, có phải muốn ta làm tờ cam đoan...ta phi!”

Ngang Dần nhất thời á khẩu không trả lời được. Ngay khi Lý Cường chuẩn bị chơi hắn một phen thì từ trong đám người bay ra một người, hắn cười nói: “ Mộc Tử tiền bối, đừng nóng giận, hay là đến Thiên Bảo Các ngồi chơi đi.”

“ Ba ba” Lý Cường vỗ tay nói: “ Lão Phong, vừa rồi nhìn lão huynh ngươi rất trấn định, chỉ huy một đám người tạc âm lôi ta, hắc hắc, có phải là quá vui rồi không a.”

Phong Khiên Bảo là một người linh lợi, hắn ha ha cười nói: “ Ha ha, Mộc Tử tiền bối, lão nhân gia ngươi lợi hại như vậy, chỉ dùng mấy cái âm lôi tạc ngươi...cũng là chuyện nhỏ thôi mà.” Ai nghe được cũng cười lên.

Lý Cường cũng không thể đại phát tính tình, cười mắng: “ Ngươi độc! Hay, lão nhân gia ta đi Thiên Bảo Các ngươi náo động một phen, mụ nội nó, đến lúc đó đừng có than khóc a.”

Lúc này Phong Khiên Bảo có vẻ rất sảng khoái: “ Được, lão nhân gia ngươi nhìn trúng cái gì thì cứ nói, ta tặng ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phiêu Miểu Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook