Phiêu Miểu Chi Lữ

Quyển 18 - Chương 192

Tiêu Tiềm

26/02/2013

Trên mặt đất xuất hiện vô số cái khe, nham tương màu đỏ phun trào ra, nham tương giống như là cương thủy trong nồi luyện sắt, phát ra hồng quang nóng hực. Cái khe càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, màu tím ba đào quay cuồng trên bầu trời bị bốc hơi tán ra bốn phía, lộ ra một vùng trống rỗng, cả mặt đất giống như là biển lửa, kinh khủng vô cùng, chỉ có khu cung điện còn súc trong biển lửa, còn những địa phương khác đều từ từ trầm xuống.

Lý Cường nghi hoặc nói: “ Chẳng lẽ chúng ta đang ở dưới mặt đất?” Lời còn chưa dứt, cách đó không xa vang lên một tiếng nổ mạnh thật lớn, nhấc lên tảng lớn nham tương màu đỏ, hướng khu cung điện đánh tới. Xích Minh ma tôn kêu lên: “ Mau ngăn trở!”

Lý Cường vội vàng phất tay bắn ra Thái Hạo Toa, ai ngờ thần khí cổ quái dấu trong lòng bàn tay bay ra một đạo quang mang màu bạc chói mắt.

Trong phút chốc, phảng phất tất cả chấn động và nổ mạnh đều cũng dừng lại, với Lý Cường làm trung tâm, một tầng quang hoa màu bạc hướng ra phía ngoài tràn ra. Trong lòng Lý Cường khởi lên một loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ tất cả đều đang nắm giữ ở trong tay của mình, hắn kinh hãi kêu lên: “ Vật này thật dụng tốt lắm a!”

Nham tương màu đỏ phảng phất như đánh vào một bức tường vô hình, ầm ầm tản ra. Xích Minh ma tôn trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn cũng kêu to lên: “ Mẹ kiếp, thần khí này tốt a!”

Đột nhiên, cung điện dưới chân hai người bọn họ cũng vỡ vụn ra, một cỗ lực lượng vô cùng gắt gao bao bọc lấy hai người. Lý Cường vội vàng thu hồi thần khí, quát: “ Tiểu Minh đừng lộn xộn...” Một đoàn quang mang màu vàng chói mắt tương hai người bao lại, trong tiếng oanh long, hai người trong chớp mắt liền mất đi bóng dáng.

Lý Cường không ngừng xem xét Định Tinh Bàn và Tinh Tiêu do Du Hồng đưa cho, bây giờ bọn họ dừng lại ở một tinh cầu hoang vu xa lạ, cả tinh cầu một mảnh hôn ám. Hiên Long từng dạy cho hắn làm sao sử dụng Định Tinh Bàn, cho nên hắn không bị lạc trong tinh không. Đoàn kim quang mọc lên trong cung điện đã đem hai người bọn họ truyền tới một tinh hệ cực viễn, cũng may Định Tinh Bàn là tiên khí định vị của đại tinh hệ, bọn họ còn ở trong phạm vi tinh hệ ghi chép của Định Tinh Bàn.

Lý Cường cười khổ nói: “ Muốn trở lại tinh cầu của Chiến Hồn thật sự là quá xa rồi, nhưng lại không có truyền tống trận.”

Bộ dáng của Xích Minh không sao cả, sau khi hắn tu thần đã không có khả năng quay trở về hắc ma giới nữa, cho nên bất kể đi tới địa phương nào, đối với hắn không có gì khác nhau. Mị nhi cũng chỉ muốn chơi với tiểu Bạch, dù sao hết thảy đều có ca ca an bày, nàng không cần quan tâm.

Xích Minh lấy ra Định Tinh Bàn, cẩn thận xem xét thật lâu, ở trong Định Tinh Bàn ghi chú một tinh lộ: “ Đại ca, đường này có thể đi, huynh xem, chúng ta chỉ cần na di qua tinh cầu màu phấn sắc này, ở đó có truyền tống trận, thông qua truyền tống trận này, chúng ta có thể đến tinh cầu màu trắng kia, huynh nhìn kỹ, cách tinh cầu màu trắng không xa lại có một tinh lộ khác, chúng ta chỉ cần đi qua đó, là có thể tìm được tinh lộ để trở về.”

Lý Cường đem thần thức du nhập Định Tinh Bàn, nhìn kỹ tinh lộ Xích Minh đề xuất, hắn cười khổ nói: “ Muốn đến tinh cầu phấn sắc này, chúng ta phải lướt qua một, hai, ba...bảy tinh cầu mới được, đoạn đường này thật quá xa rồi.”

Xích Minh nói: “ Ngươi có lộ tuyến nào gần hơn sao? Nếu không có, đây là đường gần nhất.”

Lý Cường không thể tránh được thở dài nói: “ Ai, ta càng chạy càng xa, thật không biết lúc nào mới có thể trở về, lão yển bọn họ nhất định rất lo lắng. Được rồi, chúng ta đi từng bước tính từng bước thôi, trước tiên ta mang ngươi thuấn di, sau đó ngươi mang ta, luân lưu na di hẳn là có thể nhanh hơn một chút.” Hắn trước tiên xác định một chút những tinh cầu cần na di, sau đó để cho Mị nhi trốn vào trong Diệt Thiên Thần Giáp, hắn ôm tiểu Bạch, thả ra một đạo kim quang bao lại Xích Minh, thuấn đi đi ra.

Đây là lần đầu tiên Lý Cường sử dụng tiên thuật đại na di, lơ lửng ở trên không trung, Xích Minh nhịn không được cười trộm nói: “ Đại ca, hình như ngươi chạy lố rồi đó, ở bên kia a!” Hắn dùng ngón tay chỉ vào một ngôi sao ở xa xôi. Lý Cường cắn răng nói: “ Trở lại!” Lại một lần na di ra ngoài. Hắn không có Tinh Diệu, ở không trung na di với khoảng cách dài, thật phải phi thường cố hết sức.

Dựa vào cố gắng kiên trì không ngừng, Lý Cường rốt cuộc đã đến tinh cầu nọ, hắn phát hiện mình cũng còn có thừa lực, không khỏi cao hứng, biết công lực của mình lại có phúc độ đề cao. Lý Cường cười nói: “ Tiểu Minh, ngươi không biết, ta lần đầu tiên bị Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đuổi theo, lúc đó thật là chật vật, chạy không được xa thì đã kiệt sức, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”

Xích Minh cười nói: “ Tốt lắm, huynh tiếp tục mang ta đi tới tinh cầu kế tiếp đi thôi, a a.”

Có Lý Cường xuất lực, hắn không thèm nhúc nhích làm gì. Lý Cường cũng không thèm để ý, hắn cũng muốn luyện tập đại na di một chút, trước kia hắn vẫn không dám chạy loạn, bây giờ thì không thể không dựa vào thực lực của chính mình.

Tới hai tinh cầu, Lý Cường đã tìm hiểu được một chút huyền khiếu của đại na di, để cho hắn đắc ý chính là công lực vẫn dư thừa. Hắn đột nhiên nhớ tới mình có thể nhờ vào Thái Hạo Toa để thuấn di, nếu ỷ vào thần khí tiến hành đại na di, có đúng là khác hẳn hay không? Hắn thu hồi Thái Hạo Toa, nói với Xích Minh: “ Tiểu Minh, ta dùng thần khí làm pháp khí na di, không biết có thể nhanh hơn một chút hay không.”

Xích Minh cười nói: “ Ta đang suy nghĩ dùng cái gì để thay thế ma đầu trước kia, lần này có được thần khí, ngay cả tên cũng đều không biết, càng không biết dùng, bây giờ cái gì ta đều cũng không ỷ lại được, chỉ có thể dùng tay không mà đại na di thôi.” Hắn lại nói: “ Dùng thần khí làm pháp khí na di có thể rất lợi hại, nhưng ta đề nghị ngươi trước tiên nên na di khoảng cách ngắn một chút, đừng có một lần chuyển luôn tới cuối, ha ha, vậy thì chúng ta sẽ gặp phiền toái đó.”

Hai tay Lý Cường hợp lại tách ra, một đạo quang mang chói mắt như thủy ngân từ hai bàn tay tuôn ra, trông rất đẹp mắt. Hắn cười nói: “ Thần khí này đích xác cổ quái, ân, gọi nó là Chiến Hồn Đao đi, xem như kỷ niệm vị Chiến Hồn bị giam cầm kia.” Hắn vung tay lên, Chiến Hồn Đao hóa thành màu tím, màu bạc, màu xanh, màu vàng bốn màu quang hoàn, vờn quanh thân thể hắn.

Xích Minh đột nhiên nói: “ Đại ca còn nhớ kỹ khi chúng ta bị thải quyển giam cầm, tình cảnh thế nào không? Đó chính là do cái chuôi Chiến Hồn Đao này làm ra cổ quái đó.”

Lý Cường hồi tưởng một chút, cũng nhịn không được mà than thở: “ Đúng vậy, đúng vậy, quả thật là do mượn uy lực của Chiến Hồn Đao này. Dựa vào Chiến Hồn Đao có uy lực phá hủy, cũng có thể vây khốn người mà không đả thương, đích xác không tưởng nổi a.” Hắn thử học tập thủ pháp này, rồi đột nhiên, bốn phía xuất hiện một quang quyển bảy màu cực kỳ xinh đẹp, Xích Minh vỗ tay nói: “ Không sai, đại ca học được rất nhanh a.”

Lý Cường nhất thời ý khí bay lên, có thần khí Chiến Hồn Đao, thực lực của mình lại tăng thêm nhiều, sau này nhìn thấy tiên nhân cũng không cần phải bó tay bó chân nữa. Trong lòng hắn có một tuyệt đại ẩn hoạn, từ thái độ biểu lộ sự kinh ngạc của Kiền Thiện Dong đối với việc đi tới địa phương nào đó của Cô Tinh, Lý Cường có một loại cảm giác bất an, hắn vẫn muốn tìm cơ hội tiềm tu, ngẫm lại thực lực đáng sợ của Cô Tinh, hắn tự hiểu mình không phải là đối thủ.

Nhìn thoáng qua Xích Minh, Lý Cường lại nghĩ: Lần này bắt buộc Xích Minh tu thần, cố nhiên vì tình huống lúc ấy nguy cấp, nhưng cũng có phần do mình có tư tâm mà làm, thầm nghĩ rằng muốn biến Xích Minh ma tôn thành trợ lực của mình. Phải biết rằng nguy cơ tu thần có nguy hiểm rất lớn, cho nên hắn đối với Xích Minh không khỏi có sự áy náy tự trách.

Xích Minh cười nói: “ Đại ca, ngươi nhanh thử Chiến Hồn Đao xem thế nào? Hẳn là khác biệt rất lớn so với tiên khí.”

Lý Cường nói: “ Tốt, chúng ta trở lại một lần, đi tới tinh cầu kế tiếp.” Hắn chỉ vào tinh không xa xăm, Xích Minh cười nói: “ Tinh cầu nọ quả thật rất xa, nhìn xem phải na di vài lần mới có thể tới.”

Thất thải quang hoa chói mắt hiện lên, hai người lại mất đi bóng dáng.

Lý Cường nhìn tinh không trợn mắt há hốc mồm, hắn kinh hãi than thở: “ Thật không hổ là mụ nội nó thần khí! Tiểu Minh, ngươi có biết chúng ta chạy rất xa...” Hắn đưa Định Tinh Bàn cho Xích Minh.

Xích Minh dùng thần thức đảo qua Định Tinh Bàn, hắn cũng choáng váng, quái dị kêu lên: “ Hay thật, Chiến Hồn Đao chẳng kém Tinh Diệu a, vừa rồi có phải ngươi thúc giục toàn lực hay không?”



Lý Cường ức chế không được sự vui sướng từ trong nội tâm, vẻ mặt tươi cười nói: “ Nếu toàn lực thúc giục ta cũng không sợ hãi như vậy, ta chỉ là tùy ý na di một chút, nghĩ không ra dĩ nhiên cũng xẹt qua khoảng cách năm tinh cầu, chạy xa thế này.”

Lý Cường vừa nghĩ, không khỏi rùng mình một cái, nói: “ May mắn, may mắn trên đường không có thứ gì cổ quái, nếu có Tấn Phí Lưu như Tiểu Lâm Thiên...chúng ta đại khái đừng nghĩ đến sẽ đi ra được nữa.” Thật ra nếu cuốn vào trong Tất Phí Lưu cũng coi như tốt hơn, dù sao hai người cũng thần thông quản đại, lỡ như cuốn vào thứ gì không biết lợi hại, sợ rằng hai người ngay cả muốn khóc cũng không khóc được nữa.

Xích Minh ma tôn gật đầu nói: “ Dù sao cũng đến gần, để ta đưa ngươi đi.” Hắn xác định phương vị, một luồng hồng quang chớp động, mang theo Lý Cường na di qua. Hắn từng là đại thần ma nổi tiếng tại hắc ma giới, chuyện gì cũng lợi hại hơn Lý Cường nhiều, đại na di của hắn cũng vô cùng bản lãnh, một chút đã rơi vào tinh cầu có truyền tống trận kia.

Lý Cường ảo não nói: “ Tiểu Minh a, sớm biết ngươi thuần thục như vậy, để ngươi mang theo chúng ta thì đã sớm tới rồi.”

Xích Minh tà tà cười: “ Ta mang? Bỏ đi, ngươi là đại ca, đương nhiên là đại ca xuất lực huynh đệ đi theo rồi chứ.”

Lý Cường cũng không có biện pháp với hắn, không thể làm gì khác hơn là nói: “ Tìm xem truyền tống trận ở nơi nào.”

Lý Cường trong Định Tinh Bàn tìm được tinh cầu này, phát hiện truyền tống trận dấu hiệu nằm cách hai người không xa. Xích Minh nói: “ Chúng ta bay qua xem.”

Lý Cường gật đầu, giành bay đi trước. Thân thể vừa động, hắn liền cảm giác được thần khí lợi hại, tốc độ cực nhanh làm cho hắn khó thể tin tưởng, Thái Hạo Toa vốn không có cách nào so sánh, một chút đã đẩy Xích Minh ra phía sau.

Truyền tống trận nơi này bảo tồn rất hoàn hảo, tựa hồ không lâu còn có người dùng qua. Lý Cường xem xét một chút, cười nói: “ Bên trên khảm tiên thạch ít nhất còn có một nửa để sử dụng, xem ra trước đây không lâu có người tu chân dùng qua. Ta tra phương vị, tiểu Minh, ngươi tới định hướng trận pháp. Lần này lại trì hoãn không ít thời gian, nhưng cũng rất đáng giá, ai, đáng tiếc còn muốn chạy trở về, rời nhà càng ngày càng xa rồi.”

Xích Minh ngạc nhiên nói: “ Đi trở về làm chi, lão Yển sẽ biết mang hai đồ đệ của ngươi đến Phong Duyên Tinh mà, Chiến Hồn một khi rời đi, cấm chế của tinh cầu kia đã bị phá rớt, chúng ta còn trở về làm gì?”

Lý Cường cũng biết hắn nói rất có đạo lý, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đồng bạn của mình, hắn lắc đầu nói: “ Mặc kệ thế nào, cũng phải đi về tìm bọn họ, nếu không ta sẽ lo lắng.”

Xích Minh mặc dù không cho là đúng, nhưng hắn vẫn dựa theo phân phó của Lý Cường bắt đầu xác định phương vị. Lý Cường bổ sung vài khối tiên thạch, khởi động truyền tống trận.

Bạch quang hiện lên, bọn họ truyền tới một tinh cầu màu trắng. Lý Cường phát hiện nơi này là một thế giới băng tuyết, nếu không phải bọn họ bị truyền tống lại đây, truyền tống trận chìm trong băng tuyết này cũng không dễ dàng bị phát hiện.

Lý Cường phát giác truyền tống trận này cũng là vừa bị sử dụng qua, hắn cười nói: “ Không sai, như vậy ta cũng có thể tiết kiệm được không ít tiên thạch rồi.”

Xích Minh cẩn thận xem xét một phen, nói: “ Không chỉ là một nhóm người, ngươi xem bên cạnh...”

Lý Cường phát hiện bên cạnh truyền tống trận có không ít tiên thạch vỡ vụn, số lượng còn không ít.

Xích Minh nghiêng tai lắng nghe, một hồi lâu hắn nói: “ Nơi này không phải là mục đích của bọn hắn đến, cũng không có khí tức của người tu chân. Ai, bỏ đi, chúng ta không có thời gian quản nhàn sự, đi thôi.”

Lại trải qua một truyền tống trận. Cứ truyền tống như vậy quả thật rất phiền phức, không ngừng đi tới từng tinh cầu kế tiếp, còn phải tùy lúc đề phòng những nguy hiểm bất ngờ ập tới, bình thường cao thủ Hợp Thể kỳ sau khi truyền tống vài lần cũng phải tìm địa phương nghỉ ngơi, phòng ngừa bởi vì quá độ khẩn trương mà lâm vào cảnh địa nguy hiểm, Lý Cường và Xích Minh hai người mặc dù không sợ nguy hiểm gì, nhưng liên tục truyền tống cũng làm cho họ phiền táo, nhất là Xích Minh, hắn mới vừa tu thần, còn chưa kỹ lưỡng tu luyện một lần, bởi vậy có vẻ không sao chịu được.

Rốt cuộc Xích Minh khi truyền tống tới một địa phương mới thì ngừng lại, hắn nói: “ Đại ca, ta không thể tiếp tục đi nữa, phải tìm chỗ nào tu luyện một chút...”

Lý Cường suy nghĩ một chút, nói: “ Cũng tốt, ngươi từ khi tu thần cũng không có tu luyện qua, đây là ba quả Thánh Thật Lãm, đối với việc tu thần có tuyệt đại hữu ích, ngươi ở chỗ này tiềm tu, ta đi tiếp Dịch Thanh và Thịnh Chân đến.”

Xích Minh ngẩn ngơ, hắn ăn xong một quả Thánh Thật Lãm, biết vật này thật vô cùng trân quý, bằng kinh nghiệm dĩ vãng của hắn, loại bảo vật này thường là phải cướp mới có, cho tới bây giờ không có ai chủ động tặng người. Hắn im lặng nửa ngày, mới nói: “ Ta biết ngươi vội vã trở về, hơn nữa ta tiềm tu cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, như vậy đi, ngươi về Phong Duyên Tinh trước, sau khi ta tiềm tu xong, sẽ đi tìm hai tiểu tử kia, chúng ta gặp lại tại Phong Duyên Tinh.”

Lý Cường thật sự là rất muốn đi nhanh trở về, từ khi chia tay cùng các huynh đệ tại Thiên Đình Tinh, cũng đã trải qua thật lâu, cũng không biết bây giờ bọn họ đã thế nào rồi, Phó đại ca và Hầu lão ca có độ kiếp hay chưa, đây là những điều hắn vô cùng quan tâm, nhất là bây giờ hắn đã có năng lực giúp họ độ kiếp, cho nên càng nóng lòng trở về. Hắn suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc gật đầu nói: “ Cũng tốt, ta chạy về Phong Duyên Tinh trước, ở Cổ Kiếm Viện hoặc là Trọng Huyền Phái chờ ngươi.”

Xích Minh nhếch miệng cười nói: “ Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đi Phong Duyên Tinh, ha ha, không biết Cô Tinh lão đại khi nhìn thấy bộ dáng này của ta...có tức chết hay không? Hỗn đản này dám giam cầm ta, hừ hừ, sau này ta sẽ không để yên cho hắn!” Hắn cười thật là tà khí.

Lý Cường lại càng hoảng sợ: “ Bây giờ ngươi đánh không lại hắn đâu.” Hắn tự mình cũng cảm thấy kỳ quái, Xích Minh muốn trả thù Cô Tinh, nhưng mình lại cũng không nghĩ phản đối.

Xích Minh nói: “ Ta biết, bây giờ đánh không lại, không có nghĩa là sau này đánh không lại, ta cũng không phải muốn giết chết hắn, chỉ là muốn cho hắn chịu khổ một chút, đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp, hắc hắc.”

Lý Cường cười thầm, cuộc sống sau này của Cô Tinh có thể không dễ chịu lắm, sau khi Xích Minh tu thần đã không còn là ma tôn nữa, nhưng bộ dáng tà khí này của hắn, rất giống như là một pho tượng Tà Thần.

Lý Cường xem xét Định Tinh Bàn một chút, cẩn thận tính toán tiên thạch đủ dùng để trở về, hắn lấy ra Tinh Tiêu do Du Hồng đưa cho hắn, đưa qua cho Xích Minh nói: “ Tiểu Minh, đây là Tinh Tiêu để đến Phong Duyên Tinh, còn đây là trung phẩm tiên thạch cho ngươi, có thể có chút không đủ, ngươi cố nghĩ biện pháp kiếm thêm đi, có chút tinh cầu gần nhau, chỉ cần đại na di là có thể đi tới.”

Xích Minh cầm lấy, không cho là đúng nói: “ Yên tâm đi, còn có cái gì ta làm không được? Ta đi trước đây, gặp lại tại Phong Duyên Tinh.” Hắn nói đi là đi, một đạo hồng quang hiện lên, trong truyền tống trận chỉ còn lại một mình Lý Cường, hắn cô linh linh đứng đó, tiểu Bạch chạy quanh chân hắn, Lý Cường cúi người ôm lấy nó. Mị nhi từ trong Diệt Thiên Thần Giáp bay ra, nàng cười hì hì nói: “ Ca ca, muội trốn trong thần giáp tu luyện được vài khỏa linh châu, hì hì, linh khí bên trong thần giáp đến mười phần, so với tu luyện tại Huyễn Ma Châu còn muốn tốt hơn, di, Xích Minh ca ca sao không thấy?”



Lý Cường đưa tiểu Bạch cho Mị nhi, nói: “ Hắn đi đón người, chúng ta về Phong Duyên Tinh trước.”

Mị nhi khẽ run lên, nàng cúi đầu nhìn tiểu Bạch nằm trong lòng, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu Bạch, một lời không nói. Tâm niệm Lý Cường chớp động đã hiểu được ý tứ của Mị nhi, hắn hỏi: “ Mị nhi, trong nhà còn có ai?”

Mị nhi lắc đầu, thấp giọng nói: “ Mị nhi không biết.”

Lý Cường nhẹ nhang ôm nàng an ủi: “ Mị nhi đừng sợ, sau khi về Phong Duyên Tinh, ta mang muội về nhà nhìn xem.”

Thật ra Mị nhi vốn không dám trở về, nàng len lén chạy đến Thản Bang Tinh thám hiểm, kết quả không những mất đi thân thể ở Phật tông di chỉ, từ nay về sau nàng cũng đã bỏ đi ý niệm quay về nhà trong đầu, bây giờ nghe được Lý Cường cam đoan, nàng không khỏi nhịn được có chút động tâm. Một hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “ Ca ca, Mị nhi thật sự rất sợ hãi.”

Lý Cường trong mắt kim mang chớp động: “ Mị nhi, muội yên tâm đi, hết thảy đều có ca ca cam đoan.” Hắn đối với Mị nhi có một loại sủng ái như một người cha, từ khi giúp nàng ngưng hình, đến ấp trứng cho nàng, rồi tiến vào Linh Quỷ giới, đến bái song tôn làm thầy, hắn đối với Mị nhi đều là vô điều kiện nỗ lực. Lý Cường đã xem Mị nhi trở thành người thân yêu nhất của mình, bất luận kẻ nào dám xúc phạm tới Mị nhi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, cho dù là nhân vật như Thanh Đế.

Mị nhi tựa trong lòng ngực Lý Cường chậm rãi yên ổn tâm tư, nàng là linh thể, mẫn cảm vô cùng, ca ca cấp cho nàng cảm giác giống như một tòa núi lớn, cao lớn trầm ổn an dật, có hắn che chở cho mình, trên đời này thật không còn gì đáng sợ nữa. Nàng nhẹ giọng nói: “ Mị nhi nghe lời ca ca.”

Lý Cường lại điều chỉnh truyền tống trận, một đạo bạch quang hiện lên, hắn mang theo Mị nhi na di ra ngoài.

Từ Lâm Minh Tinh đi ra, Lý Cường đi thẳng tới Tử Hồn Tinh, mặc dù bị Chiến Hồn tống tới tinh hệ xa xôi, nhưng cũng có được Thần Chi Chiến Hồn và Chiến Hồn Đao hai kiện vô giới chi bảo. Bây giờ tinh lộ hắn đi hoàn toàn bất đồng với đường đã sắp sẵn, bởi vì hắn có Định Tinh Bàn, cho nên lại sắp đặt ra một con đường mới.

Lại truyền tống thêm vài lần, Lý Cường đều phát hiện những truyền tống trận này đều có dấu vết vừa sử dụng qua, phải biết rằng nơi này cực kỳ hẻo lánh, tinh hệ vắng vẻ, người tu chân rất ít có năng lực đi tới nơi đây, không có tu vi ngoài Phân Thần kỳ, đến địa phương thế này rất nguy hiểm. Hắn và Mị nhi thảo luận qua vài lần, đều đành bỏ qua, không biết là ai sử dụng truyền tống trận này.

Lý Cường xem xét Định Tinh Bàn một chút, bây giờ không sai biệt lắm còn có một nửa tinh lộ phải đi, đã cách Phong Duyên Tinh càng ngày càng gần. Hắn đứng trong truyền tống trận lại một lần xác định phương vị, Định Tinh Bàn biểu hiện, loan báo tổng cộng có tới bảy tinh cầu, trừ ra năm tinh cầu được xếp đặt theo đường bộ, còn có hai tinh cầu khác có thể na di, hắn muốn tính toán một chút chỗ nào xa chỗ nào gần, có thể tiết kiệm được việc tiêu hao tinh thạch một chút.

Hai khỏa tinh cầu, một là màu xám, một là màu vàng, tinh cầu màu vàng có biểu hiện truyền tống trận là điểm đỏ, vậy là tinh cầu có tính mạng. Lý Cường do dự một chút, đem phương vị của truyền tống trận điều chỉnh đến tinh cầu màu vàng, lại khởi động truyền tống trận.

Lý Cường và Mị nhi vừa mới truyền tống tới tinh cầu màu vàng này, Mị nhi liền phát ra một tiếng hoan hô. Lần này truyền tống trận tọa lạc trong một khu rừng rậm rạp, Lý Cường cũng cảm thấy thoải mái cực kỳ, thật lâu đã không được nhìn thấy thực vật màu xanh biết sinh cơ bừng bừng. Mị nhi lôi kéo tay Lý Cường không ngừng lắc lư, đung đưa, làm nũng nói: “ Ca ca, Mị nhi muốn ở chỗ này chơi đùa một chút, có được hay không a.” Thanh âm không chỉ vừa ngọt ngào lại vừa kiều mỵ, còn phát tán ra một loại ba động kỳ dị.

Nói giỡn sao, công lực mị hoặc của Mị nhi bây giờ không tưởng được, loại âm hoặc thiên nhiên này, cũng may Lý Cường có thể miễn dịch, thay đổi là người khác chắc chắn chịu không được. Cho dù như vậy Lý Cường cũng cảm thấy có chút choáng váng đầu, hắn cười khổ nói: “ Mị nhi, nếu nhìn thấy người khác mà muội cũng nói chuyện như vậy, sẽ hại chết người đó. Tốt, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Mị nhi vui vẻ kêu to, nàng ôm tiểu Bạch bay tới hướng rừng rậm, Lý Cường vội vàng đuổi theo.

Lý Cường lặng yên phóng xuất thần thức dò xét, tu vi của hắn bây giờ trong nháy mắt là có thể phương viên hơn mười thước tra xét rõ ràng. Không có dấu vết người tu chân, chỉ có một ít tiểu sinh mệnh ba động, ước chừng chỉ là một ít tiểu động vật. Hắn suy nghĩ một chút, hay là bảo Mị nhi huyễn hóa thành bộ dáng người tu chân bình thường, hắn nắm chắc nếu có người tu chân xuất hiện đều sẽ bị Mị nhi làm chết ngất. Hắn rất rõ ràng bây giờ Mị nhi không cách nào cùng người tu chân khác xã giao bình thường, mị lực của nàng thật sự là quá lợi hại.

Mị nhi ở trong rừng rậm cấp tốc phiêu hành, giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho người ta có cảm giác như mộng như ảo.

Lúc ẩn lúc hiện, nàng bay lên tới trên ngọn cây, bên trên nở rộ rất nhiều tiên hoa hình thù kỳ lạ kỳ quái, năm màu tỏa ra dị thường xinh đẹp. Mị nhi sợ hãi than không thôi, nàng nhịn không được hái rất nhiều, ủ nơi tay, hưng phấn ở trong không trung bay tới bay lui, phát ra tiếng cười thanh thúy dễ nghe. Lý Cường rất hiếm thấy Mị nhi vui vẻ như thế, hắn lẳng lặng phiêu phù giữa không trung, vui mừng nhìn nàng.

Đột nhiên, trong lòng Lý Cường có chút vừa động, nhận ra trong truyền tống trận có người truyền tống tới, hắn vội vàng bay đến bên người Mị nhi, nói: “ Mị nhi, mau huyễn hóa thành người tu chân bình thường, có người đến.”

Mị nhi nhất thời hưng phấn, nàng cũng không nói nhiều, thoáng nhích người, thải quang chớp động, nàng huyễn hóa thành một tu chân tiểu cô nương, nhưng vẫn toát ra bổn sắc mị hoặc như trước.

Lý Cường cũng nhích người, huyễn hóa thành một tu chân cao thủ, lại huyễn hóa Diệt Thiên Thần Giáp thành một bộ chiến giáp màu lam, bộ dáng rất giống Lan Uẩn chiến giáp, Chiến Hồn Đao cũng tạm thời thu vào trong lòng bàn tay. Hắn nói: “ Chúng ta đi xem.” Hắn ôm đầu vai Mị nhi, một đạo kim quang hiện lên, hai người thuấn di trở về.

Trong truyền tống trận đứng bảy người, Lý Cường liếc mắt đã nhận ra, bảy người đều là tu chân cao thủ, hơn nữa đều là cao thủ ngoài Phân Thần kỳ, trong đó dĩ nhiên lại là cấp nhân vật tông sư Hợp Thể kỳ. Bảy người đi ra truyền tống trận, nhìn chung quanh đánh giá một phen, sau đó tán ra vây quanh truyền tống trận, chỉ chốc lát sau, truyền tống trận lại lóe sáng lên, rất nhanh trong truyền tống trận lại xuất hiện ba mươi mấy người tu chân, lần này người tu chân truyền tống đến đều là cao thủ đã ngoài Nguyên Anh kỳ.

Lý Cường không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tinh cầu hẻo lánh vắng vẻ như thế này mà một lần cũng đi tới nhiều người tu chân như vậy, thật sự là hiếm thấy. Hắn mang theo Mị nhi ẩn thân phiêu phù đứng ở một gốc cây đại thụ, lẳng lặng quan sát. Từ xưng hô mà phân tích, bọn họ như là người tu chân của một môn phái, hơn nữa còn là một đại môn phái, một môn phải có nhiều tu chân cao thủ như vậy, Lý Cường không khỏi có chút giật mình.

Ước chừng không tới ba mươi phút, tổng cộng truyền tống đến sáu lượt người, nhưng những người tu chân đến sau tu vi cũng rất thấp, thậm chí còn có nhiều người bình thường không có tu luyện qua, Lý Cường ước chừng có khoảng hơn ba trăm người. Mị nhi truyền âm nói: “ Ca ca, hình như đây là đại môn phái thiên tỷ( dời môn sang nơi khác), huynh xem bọn hắn, còn mang theo một ít động vật.”

Lý Cường cũng truyền âm nói: “ Mị nhi, chúng ta nhìn kỹ đã, kỳ quái, đại môn phái như vậy mà cũng phải thiên tỷ, thật sự là tốn hao không ít a.”

Hơn ba trăm người đứng đầy khoảng đất trống chung quanh truyền tống trận, từ trên mặt những người này nhìn không ra là người tu chân từ nơi nào đến. Người tu chân ngoài Nguyên Anh kỳ đều mặc chiến giáp, những người khác mặc áo chia làm hai màu sắc, một là màu xanh, một là màu vàng đất, mặc màu xanh tựa hồ là đệ tử cấp thấp, màu vàng đất đều là người bình thường.

Lại có một nhóm người truyền tống lại đây, xuất hiện là bảy tám cao thủ đạt tới Xuất Khiếu Kỳ, trong đó có một người nói: “ Sư tổ, sư bá tổ, tất cả mọi người tới rồi.”

Một cô nương tuổi còn trẻ có tu vi Hợp Thể kỳ nói: “ Tốt, chuẩn bị hủy diệt truyền tống trận này!”

Lý Cường nghe vậy chấn động, tuy chiêu này hắn cũng từng dùng qua, nhưng không nghĩ cũng có người muốn làm ra chuyện khuyết đức như vậy, hắn biết mình không cách nào ẩn dấu nữa, nếu như truyền tống trận bị hủy diệt, muốn chữa trị lại cũng thật khó khăn. Hắn nhịn không được muốn đùa giỡn, liền kêu to lên: “ Đây là truyền tống trận của nhà ta! Hủy đi rồi ngươi đền không nổi đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phiêu Miểu Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook