Phiêu Miểu Chi Lữ

Quyển 4 - Chương 39

Tiêu Tiềm

26/02/2013

Lý Cường cười nói: “ Thản Đạt, không cần khách khí, Thản Ca bây giờ cũng là huynh đệ của chúng ta. A, a ta không phải là người của Tây đại lục, lần này chạy ra khỏi Hắc ngục có chút phiền toái nhỏ nên chuẩn bị đến nơi này tìm ngươi dùng tinh thạch đổi tiền. Nào, mọi người cùng đến đây, mừng cho huynh đệ Thản Ca gặp lại nhau.”

Biểu hiện của Nạp Thiện ra ngoài dự đoán của mọi người, tiến lên ôm lấy Thản Ca nói: “ Lão Nạp ta chúc mừng cho ngươi…” Hắn không nói được nữa, con mắt độc nhất chảy ra nước mắt, bởi vì đang nhớ đến thân nhân của mình. Tên hán tử mạnh mẽ như hắn cũng không khống chế được tình cảm của mình.

Mọi người thay nhau tiến lên chúc mừng, nhớ tới thân nhân của mình ai cũng buồn bã thương cảm. Thản Đạt hỏi: “ Tiểu đệ, các ngươi làm sao mà tới được nơi này? Nơi này nếu không phải thương nhân của Tây đại lục thì rất khó vào. Mọi người đi vào trước, đổi tiền là việc nhỏ, tới phòng ta ngồi đã.”

Mạt Bổn cười nói: “ Ta chính là tiểu hành thương của Tây đại lục a, a a, đối với Lam Thanh Hội Hành là hết sức quen thuộc, trước kia ta đã đi qua tổng hành của Lam Thanh Hội Hành, nơi đó thật là náo nhiệt lắm.”

Thản Đạt chợt hiểu ra, nói: “ Nguyên lai là như vậy, trách không được có thể tìm đến nơi đây. Ai cũng đều nói hành thương của Tây đại lục tai tinh mắt sáng, bất cứ hành hội nào dưới đất đều có thể tìm được, xin mời mọi người!”

Thuận theo thông đạo phía dưới, một đám người chậm rãi đi vào. Lý Cường nhìn mọi người, phát hiện họ cũng giống như mình, cùng đi xuống dưới đất đều cảm thấy không thoải mái. Hoàn hảo là không khí nơi này rất thoáng, thông gió cũng rất tốt, không giống không khí ô trọc không chịu nổi ở Hắc ngục, lúc nào cũng có mùi hôi thối.

Thông đạo dưới đất ở đây cũng đều thông tới bốn phương tám hướng, Thản Đạt giải thích: “ Đây là một thông đạo hình mê cung, tiến đến sẽ có người của chúng ta dẫn đường. Nếu tự mình xông vào, nếu đi nhầm đường, lập tức sẽ bị người mai phục trong vách tường bắn chết.”

Thông đạo rẽ rất nhiều, Thản Đạt có khi quẹo, có khi đi thẳng, có khi đi ngược lại. Ngay cả hành gia đi dưới đất như Nạp Thiện cũng có chút hồ đồ, còn mọi người như đi lạc vào mê cung, không phân biệt được nam bắc nữa.

Trên đường thỉnh thoảng gặp được một ít thương nhân, bị bịt hai mắt, do đại hán dẫn đường dùng một sợi dây điều khiển, chậm rãi đi về phía trước. Những đại hán này nhìn thấy Thản Đạt đều khom người hành lễ, xem ra địa vị của Thản Đạt ở đây rất cao.

Mạt Bổn âm thầm nói cho Lý Cường, cửa vào nơi đây có rất nhiều, vật tư đều có người chuyên môn vận tống, chợ đen lớn nhất dưới này do một ít đại quan thương nắm giữ, còn có một ít nhân vật có thực lực khai mở, bối cảnh cực kỳ phức tạp, thương nhân của Tây đại lục đều thích đến Lam Thanh Hội Hành giao dịch, nơi này chính là một trong những điểm đến.

Lam Thanh Hội Hành là chợ đen do cao quan quân phương bí mật tổ chức, thành viên chủ yếu đều là quân nhân về hưu, sau lưng thật sự rất cường ngạnh, cho nên nơi này tương đối an toàn, danh dự cũng tốt. Nhưng nơi này kiểm tra cũng rất nghiêm, có rất ít tổ chức dưới đất dám chọc giận bọn hắn, quan lại thành thị đối với bọn hắn cũng là mắt nhắm mắt mở, biết chạm vào không được. Hơn nữa thỉnh thoảng Lam Thanh Hội Hành lại đưa lên một lượng lớn tiền tài, bọn họ đã mừng rỡ mặc kệ tất cả.

Phòng của Thản Đạt cực kỳ rộng rãi, vách tường phi thường đặc biệt, tựa hồ chỉ dùng những khối lớn tấm phản sáng để dựng lên, trong phòng như có màu trắng sáng, ở bốn góc có bốn trụ lớn đỡ căn phòng, trên trụ điêu khắc những hoa văn kỳ lạ, ở giữa phòng có một bình thai cách khỏi mặt đất một thước, rộng cỡ ba mươi thước, phát ra ánh sáng màu xanh biếc, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái u nhã.

Thản Đạt mời mọi người ngồi lên bình thai, Lý Cường sờ sờ bình thai màu xanh biếc, cảm giác ôn nhuyễn rất dễ chịu. Khi xếp bằng ngồi xuống có cảm giác như chìm ngập vào trong bình thai, dưới mông rất thoải mái, trong lòng không khỏi tán thưởng không thôi.

Thản Đạt ấn vào một cái nút ẩn, trước mặt hiện ra một cái mặt thai tử(bàn nhỏ) hình thù kỳ lạ, hắn nói một câu gì đó, sau đó mới cười nói: “ Mọi người muốn uống cái gì, cái gì ở nơi này ta đều có, chỉ cần là Thản Bang đại lục hay là Tây đại lục sản xuất, nơi này ước chừng cũng đều tìm được, mọi người không cần khách khí.”

Lý Cường, Triệu Hào, Nạp Thiện, Hàn Tân và Triệu Trì đều không biết những thứ đó nên không dám gọi lung tung. Con mắt Mạt Bổn sáng ngời nói: “ Có Hải Trấp Dịch không?” Rồi lại nói mấy câu với Bí, cười nói: “ Hắn thích Trụy Ngư Nùng…tốt nhất là còn sống.”

Thản Ca nói: “ Ta vẫn như thói quen, Điềm Xỉ Căn bỏ Nam Thủy là được.”

Mấy người Lý Cường cảm thấy choáng váng, không có món nào họ nghe quen thuộc cả. Nạp Thiện không cam lòng nói: “ Ta..ta cái kia..cái kia Trụy Ngư Nùng đi..giống như của Bí vậy.”

Lý Cường nhìn vẻ khó khăn của bọn Triệu Hào, nghĩ thầm: “ Thôi đi, không làm vẻ ngốc nữa.”

Hắn cười nói: “ Chúng ta uống rượu thôi.” Hắn thản nhiên lấy rượu ra, hỏi Thản Đạt: “ Có rượu không?”

Thản Đạt kỳ quái nhìn bọn họ, nói: “ Rượu? Nga, có phải là Ngọc Tư Tương không? Cái đó có, chủng loại nào?”

Lý Cường thiếu chút nữa là kêu cứu mạng, Mạt Bổn giải thích: “ Đó là cách nói thời xưa, bây giờ hầu như không ai biết về rượu nữa, họ gọi là Ngọc Tư Tương, thứ đó có rất nhiều loại.”

Triệu Hào nhìn vẻ xấu hổ của Lý Cường, cười nói: “ Tùy ý đi, cái gì cũng được.”

Rất nhanh có người đem đồ vật tiến đến, đó là các loại màu sắc bất đồng, giống cỡ như quả trứng dạng hình cầu. Mạt Bổn cầm lấy một cái, hắn biết bọn Lý Cường sẽ không ăn, cố ý làm thử cho họ xem, đem đồ vật đó đặt trong một cái chén kim loại, che miệng chén rồi dùng tay đánh mạnh một cái: “Hoa” một tiếng vang lên, một mùi thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra. Hắn cầm lên uống một ngụm, Mạt Bổn không nói gì chỉ rơi lệ, đây là đặc sản của quê hương a.

Lý Cường phi thường kinh ngạc, cái đồ này thì ra là đồ uống. Hắn cũng cầm lấy một quả màu nhũ trắng bỏ vào cái chén trước mặt mình, học theo bộ dáng Mạt Bổn, đánh một cái, một cỗ hương rượu nhàn nhạt tản ra, hắn uống một ngụm, cảm giác hơi giống rượu gạo ở quê hương, mùi rất đạm, hương thơm rất khó tả, nhịn không được kêu lên: “ Ngon.”

Cầm cái chén trên tay, Lý Cường tò mò hỏi: “ Có phải dùng cái chén này mới làm cho đồ uống mở ra?”

Mạt Bổn cười nói: “ Không phải đâu, loại chén nào cũng được.”

Lý Cường cầm lấy một quả cầu có màu sắc, nói: “ A a, cái này không biết làm sao mà làm ra a, thật là có ý tứ.”

Thản Đạt trả lời: “ Cũng dễ dàng thôi, nơi này có một chuyên môn gọi là ngưng kết khí, cơ hồ nhà nào cũng có.”

Lý Cường nghĩ thầm loại này xem như là đặc sản, rời đi nhất định phải mang theo.

Thản Ca hỏi: “ Ca ca, huynh không phải đang ở đại quân bộ sao? Sao lại tới Lam Thanh Hội Hành vậy?”

Thản Đạt cười khổ nói: “ Từ khi ngươi mất tích, ở đại quân bộ có người muốn chiếm vị trí của đại ca ngươi, vu khống ngươi là phản đồ, hướng tới ta làm khó dễ, chấp pháp đội đều cũng tới. Cũng may có bằng hữu báo cho ta biết ta mới kịp bỏ chạy…Ngươi biết Bản Thọ Đàm chứ, là trợ thủ của tổng suất, hắn an bài ta đến đây phụ trách. Ai, ta chỉ lo lắng cho ngươi, thấy ngươi bình yên vô sự, điều này cũng không cần tính toán nữa.”

Thản Ca cười khổ nói: “ Đệ đã sớm biết, vị trí kia của huynh có nhiều người đố kỵ, chưởng quản trang bị cho toàn quân, người nào mà không thèm thuồng? Hừ, đám đồ vật hỗn trướng này, thật là ép người quá đáng mà.”

Thản Đạt khoát tay nói: “ Quên đi, ta cũng đã nản chí rồi. Được rồi, ta đang tự mình muốn mở một thương hành dưới đất, ngươi ở lại đây giúp ta đi.”



Thản Ca lộ ra thần sắc khó khăn, Lý Cường nói ngay: “ Thản Ca, ngươi cứ ở lại giúp ca ca ngươi, khi ta tìm được Hải Mã Não sẽ rời khỏi nơi này đó.”

Thản Ca biết Lý Cường là người có đại bản lãnh, cố tình theo bên mình hắn để học hỏi, đến lúc đó rồi trở về giúp cho huynh đệ, chẳng phải là rất tốt sao. Hắn cắn môi nói: “ Ca, đệ nghĩ bây giờ còn không được, sau này đệ nhất định quay lại giúp huynh.”

Thản Đạt giật mình, từ nhỏ cho đến bây giờ Thản Ca chưa bao giờ cãi lại lời mình, vị Lý Cường này làm cách nào mà khiến cho huynh đệ mình cũng không nỡ rời đi?

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “ Được rồi, ta đợi huynh đệ trở về, khi quay lại cùng ta mở thương hành.” Lại nói “ Ta vừa rồi nghe ngươi muốn tìm Hải Mã Não, không biết ngươi muốn tìm loại nào?”

Trong tim Lý Cường nhảy lên thật mạnh, vội hỏi: “ Ngươi có Hải Mã Não sao? Chẳng lẽ Hải Mã Não có rất nhiều chủng loại?”

Trong lòng âm thầm kêu lên: “ Mạc Hoài Viễn chỉ nói là có Hải Mã Não mới có thể trở thành Tán Tiên, cũng không có nói cần chủng loại nào, chính mình cũng tưởng chỉ cần tìm được Hải Mã Não là được, nhưng nghe khẩu khí của Thản Đạt, Hải Mã Não có rất nhiều chủng loại, điều này phải làm sao?”

Thản Đạt nói: “ Hải Mã Não có ba loại, một loại gọi là Hồng Mã Não, một là Hoàng Mã Não, còn một loại gọi là Hải Hồn Mã Não, tất cả đều rất hiếm thấy. Hồng Mã Não chỉ dùng để chế ra xuân dược, giá tiền rất cao, Hoàng Mã Não làm gì cũng không rõ nhưng giá trị so với Hồng Mã Não càng cao hơn. Còn Hải Hồn Mã Não, ta từng nghe nói qua, có một lần tại thương hành từng xuất hiện, có hai nhân vật thần bí cạnh tranh nhau để mua, giá tiền cao đến mọi người đều choáng váng, cuối cùng được một người mua đi, người còn lại tức giận đến nỗi dậm sập một mặt tường.”

Lý Cường trong lòng mừng rỡ, hắn cơ hồ dám chắc, Mạc Hoài Viễn cần nhất định là Hải Hồn Mã Não. Tâm tư hắn tính toán, nếu có thể mua được thì tốt nhất, bất quá phải giải quyết chuyện tiền bạc trước tiên, mặt khác chính là phải đến Tây đại lục truy tìm, nếu còn không được, không cách nào khác hơn là đên Oan Hồn Hải tự mình động thủ.

Suy nghĩ một chút, Lý Cường lại hỏi: “ Ngươi biết Hải Hồn Mã Não có hình dạng thế nào không? Miêu tả càng chi tiết càng tốt.”

Thản Đạt cười khổ nói: “ Ta cũng chưa nhìn thấy qua, nhưng nghe người ta nói nó có hình dáng màu lam, cụ thể hình dạng thế nào, bởi vì chưa có thấy qua nên không dám nói lung tung, vạn nhất nói sai thì không tốt.”

Lý Cường gật đầu không nói.

“ Lão Đại, chúng ta đi thị tràng giao dịch nhìn xem thử đi.” Thản Ca nói.

Thản Đạt cũng nói: “ Ta đưa mọi người đi.”

Xuyên qua vài cánh cửa nhỏ phòng thủ cẩn mật, hiện ra một giao dịch tràng lớn đến làm người ta không thể tin. Chừng cao hơn hai mươi thước, phát ra ánh sáng nhu hòa, bên trong đang có rất nhiều người.

Vật mua bán được chia làm khu bình thường, khu đặc thù và khu đấu giá, tất cả vật tư của thương nhân đều thống nhất giao cho thương hành tiêu thụ, chủ vật có thể đứng ở một bên, vì do thương hành tiêu thụ nên cứ mười phần hưởng hai phần, vật phẩm đặc thù thì họ hưởng ba phần. Thản Đạt giới thiệu, nơi này còn có nơi đánh bạc, nơi thư giãn, thậm chí còn có nơi quyết đấu sinh tử.

Thản Ca đưa chiếc túi đựng tinh thạch của Nạp Thiện cho Thản Đạt, Thản Đạt nhìn một chút, kêu một người lại nói: “ Đưa đến khu tiêu thụ bình thường, trước tiên đổi thành tiền với giá cao, không nên ép giá.”

Lý Cường biết tinh thạch này không có giá trị tiền cho mấy, liền xuất ra một khối Hoàng Trầm Thạch, hỏi: “ Thản Đạt, khối này có giá trị không?”

Khối tinh thạch này cũng là khi Phó Sơn đưa thủ trạc cho hắn còn tồn lại bên trong, cỡ như nắm tay của trẻ con, là thượng phẩm tiên thạch thuộc tính thổ.

Thản Đạt coi như là người kiến thức từng trải, cầm nơi tay nhìn trong chốc lát, mặc dù biết là tinh thạch, nhưng hình dáng khá lớn lại còn màu sắc và hình dáng cũng rất kỳ quái, hắn dĩ nhiên cũng không nhận ra.

Hắn phất tay gọi tới một đại hán phân phó vài câu, nhìn Lý Cường cười nói: “ Khối tinh thạch này ta cũng chưa từng gặp qua, bất quá nơi này có chuyên gia chuyên xem xét giá trị của những vật đặc thù, một hồi nữa sẽ biết.”

Mạt Bổn nói: “ Lão Đại..ta..ta muốn..này…” Hắn ấp úng không biết nói thế nào.

Nạp Thiện nhịn không được nói: “ Nói chuyện gì mà ấp úng vậy, nghe xong cũng thấy mệt luôn…” Hắn từng làm lão đại của Mạt Bổn, nói chuyện không hề kiêng kỵ, ngữ khí rõ ràng không chịu được.

Lý Cường vỗ một cái lên gáy hắn, hắn kỵ nhất là người hay khi dễ người khác. Nạp Thiện chưa kịp rút đầu thì “ba”..” “ Ai, lão Đại…” Nạp Thiện xoa đầu, một chút nổi giận cũng không dám.

“ Mạt Bổn, mọi người đều là huynh đệ, nơi này không phải Hắc ngục, có chuyện gì cứ mạnh dạn mà nói.”

“ Lão Đại, đệ muốn tìm thử xem nơi này có đồng hương hay không, đệ rời nhà đã lâu, không biết trong nhà bây giờ ra sao, ai…” Trong lòng Mạt Bổn kỳ thật rất sợ hãi, hắn sợ nhất trong nhà có biến cố gì đó, như vậy hắn không biết phải làm sao.

Nạp Thiện vừa nghe lời này, lập tức nói: “ Lão Đại, ta giúp Mạt Bổn đi tìm.”

Lý Cường gật đầu nói: “ Thản Đạt, mời ngươi tìm người giúp một chút, để đừng thất lạc.”

Một người tới bên cạnh Thản Đạt, khom người hành lễ nói: “ Hành thủ, ngài có việc gì gọi ta?” Lão nhân này và Lý Cường cùng một chủng tộc, tóc trắng, vẻ mặt nhiều nếp nhăn, dù lưng hơi gù nhưng hai mắt có thần.

Thản Đạt cầm khối Hoàng Trầm Thạch, nói: “ Lão Bán Đồng, ngươi nhìn khối tinh thạch này, ta không nhận ra, giúp người bằng hữu này xem một chút.”

Lão Bán Đồng cầm lấy khối tinh thạch trên tay nhẹ nhàng sờ mó một chút, lại từ trong túi lấy ra một cây tinh bổng dài, điểm xuống tinh thạch. Cây tinh bổng vốn trong suốt, đột nhiên kim quang đại thịnh. Lão nhân khẽ run, thu hồi tinh bổng, thanh âm run rẩy nói: “ Vô giới chi bảo” ( bảo bối vô giá)

Trong lòng Thản Đạt kinh hãi, hắn biết lão nhân này là một chuyên gia, ánh mắt độc đáo, lão đã nói là vô giới chi bảo thì nhất định là đúng vậy.

Hắn lắc đầu cười khổ, đem Hoàng Trầm Thạch trả lại cho Lý Cường, nói: “ Lão bán đồng đã nói là vô giới chi bảo thì nhất định sẽ không thể đổi thành tiền được. Đừng lo, ta đây còn chút tiền, trước tiên cho các ngươi mượn trước, không đủ có thể nghĩ cách khác, có thể ở đấu giá hội sẽ bán được.”

Lý Cường có chút không cam lòng, hắn thu hồi Hoàng Trầm Thạch, suy nghĩ một chút nói: “ Thản Đạt, các ngươi có thu mua vũ khí không?”

Thản Đạt kinh ngạc nói: “ Ngươi có vũ khí để bán sao? Có bao nhiêu? Là loại vũ khí gì? Nếu là vũ khí tốt, ta có thể làm chủ..sẽ mua trước.”



Trong thủ trạc của Lý Cường còn có bảy, tám Hắc ngục thương, còn có Tinh Nguyên cung, lúc này hắn cũng bất chấp tất cả, trước tiên đổi thành tiền rồi tính sau. Đang muốn lấy ra thì chợt nghe một trận ồn ào truyền đến.

Nạp Thiện đang giúp Mạt Bổn đi tìm đồng hương, mới vừa đi không xa, Mạt Bổn đứng ngây ra nhìn một người khác, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “ Không có khả năng…hắn…hắn…làm sao lại ở chỗ này…làm sao…không đúng…”

Nạp Thiện kỳ quái nhìn Mạt Bổn, chỉ thấy mặt hắn chợt hồng lên, một lát lại cắn răng trừng mắt, cả người run rẩy.

Thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, là một đại hán cường tráng, đang dùng khăn lau hóa vật, bên cạnh còn có hai người. Mạt Bổn tiến tới đứng trước mặt người đó, người nọ nhận ra có người đến, vừa ngẩng đầu lên cười, nhìn thấy Mạt Bổn, vẻ tươi cười trên mặt liền ngưng kết lại.

Đồ trên tay người đó rơi xuống mặt đất, con mắt không dám tin tưởng nhìn trừng Mạt Bổn, hai người bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, trong đó có một người kêu lên: “ Mạt Bổn? Ngươi thật sự là Mạt Bổn.”

Rồi lại đối diện tráng hán vừa rồi nói: “ Bộ Cơ Cộng, ngươi không phải nói đã từng nhìn thấy Mạt Bổn chết rồi hay sao? Đây là chuyện gì xảy ra?”

Bộ Cơ Cộng thoáng kinh hoảng một chút, diện mục đột nhiên trở nên dữ tợn, vừa vô lại vừa kiêu ngạo cười nói: “ Hắc, hắc ngươi này tên vô dụng nhát gan tiểu quỷ, nguyên lai vẫn còn chưa chết, ngươi có còn sống thì cũng chỉ là một tên phế vật.”

Một người bên cạnh tức giận nói: “ Bộ Cơ Cộng! Ngươi thật là quá đáng! Ta biết hóa vật và tài sản của Mạt Bổn là ngươi ám muội cướp đi…”

“ Ngươi câm miệng! Mạt Cam, hừ! Là ta làm đó thì đã sao? Không phục thì đi Sanh Tử Thai ( sân quyết đấu sống chết), đấu xem ai chết sống. Haha, Mạt Bổn…ngươi chết tâm đi, vợ ngươi cũng đã gả cho ta rồi, nữ nhi ngươi cũng do ta bán đi đó…haha…”

Nạp Thiện nghe được quả nhiên không dám tin tưởng, dĩ nhiên còn có người so với mình còn tà ác hơn nhiều, cướp đoạt tài sản đã không tính, còn đoạt đi vợ con của người. Hắn nắm chặt bàn tay tiến lên, bị đại hán dẫn đường kéo tay nói: “ Không thể đánh như vậy, muốn đánh lên Sanh Tử Thai…”

Đôi mắt của Mạt Bổn đã biến thành màu đỏ, như một dã thú sắp chết, từ trong miệng phát ra tiếng lầm bầm. Rồi một tiếng kêu kỳ quái từ miệng Mạt Bổn phát ra, người bắn tới như một mũi tên nhọn. Thân thủ của Bộ Cơ Cộng tựa hồ không tệ, né sang bên làm Mạt Bổn té ngay vào bàn để đồ vật “ Oanh” cái giá để đồ vật ngã xuống, tất cả hóa vật rơi xuống đất.

Bộ Cơ Cộng kêu lên: “ Uy…có người đảo loạn a…người đâu mau tới a…”

Chung quanh có năm đại hán hộ vệ trong tay cầm thứ tích thương đi lên, giơ thương chĩa về phía Mạt Bổn. Mạt Bổn tựa như không có nhìn thấy, xoay người nhảy lên, nhìn chung quanh tìm Bộ Cơ Cộng.

Nạp Thiện cũng đã rút thứ tích thương sau lưng, nhìn đại hán hộ tràng nói: “ Mụ nội nó, ai dám động lão tử sẽ lấy mạng của hắn..”

Nạp Thiện vừa kéo thương thì xung quanh lại đi tới rất nhiều đại hán hộ tràng. Bộ Cơ Cộng đắc ý cười nói: “ Haha, Mạt Bổn ngươi có thể làm gì được ta nào..haha..”

Lý Cường và Thản Đạt chạy lại, Thản Đạt phất tay ra lệnh cho hộ tràng lui ra. Lý Cường tiến lên kéo Mạt Bổn, Mạt Bổn vừa nhìn thấy hắn, nhịn không được òa lên khóc lớn.

Lý Cường hỏi: “ Có chuyện gì, Nạp Thiện ngươi nói.”

Nạp Thiện tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đứt quãng đem chuyện xảy ra nói lại. Gương mặt Lý Cường không chút phản ứng gì, nghe xong hỏi Thản Đạt: “ Cái gì gọi là Sanh Tử Thai?”

Thản Đạt mặt không chút thay đổi, nói: “ Việc này tương đối phiền toái, điểm này là nơi bán hóa vật của Phản Thọ Thương Hành, người của họ chúng ta không thể động.”

Bộ Cơ Cộng còn đang kiêu ngạo cười đắc ý, Lý Cường bất chấp người nào động hay không động được, thân hình hắn phiêu hốt, đối diện trước mắt Bộ Cơ Cộng. Bộ Cơ Cộng nhìn thấy cái trán Lý Cường đột nhiên biến lớn “..lộng sát..” Cái mũi hắn đột nhiên đau nhức, còn không kịp kêu thảm, thì đã bị đá một cước bay ra, hắn một tay ôm mũi, một tay xoa chân, cố gắng gượng đứng thẳng lại.

Không đợi hắn đứng thẳng, Lý Cường lại đột nhiên xuất cước, hung hăng đá hắn văng ra ngoài. Bộ Cơ Cộng liên tục bị đá bay hai lần, vừa sắp rơi xuống đất thì Lý Cường đã bay đến bên người hắn, lại một cước đưa hắn đá trở về.

Động tác của Lý Cường giống như tia chớp làm mọi người hoa cả mắt. Thản Đạt kinh hãi biết được Lý Cường là một cao thủ lợi hại, hắn cười khổ nói: “ Để ta đi nói chuyện với Phản Thọ Thương Hành rồi quyết định sau.”

“ Mạt Bổn, đừng thương tâm. Việc này ta giúp ngươi, lão tử sẽ không để cho huynh đệ chịu ủy khuất đâu. Hừ! Nếu Phản Thọ Thương Hành gì đó dám bảo vệ cho hắn, lão tử sẽ giết chúng.” Lý Cường đột nhiên lộ ra một mặt hung ác của hắn.

Thản Ca vô cùng hoảng sợ, hắn mười phần hiểu rõ mỗi khi Lý Cường nổi cơn thì sẽ có bộ dáng như thế nào, bèn kéo Thản Đạt ra thương lượng. Thản Đạt càng nghe càng kinh, nói: “ Được, ta nhất định tranh thủ. Người đâu, trước tiên đưa hắn xuống.”

Bộ Cơ Cộng miệng phun máu tươi, hàm hồ kêu lên: “ Các ngươi không thể bắt ta…các ngươi không thể bắt ta, thương hành của ta và các ngươi có hiệp định, các ngươi chỉ có thể đuổi ta đi…không thể…ai yêu..” Hắn bị người hung hăng đánh cho một quyền.

Lý Cường vô tâm nhìn lại giao dịch tràng lần nữa, mọi người trở về phòng Thản Đạt, đợi hồi âm của hắn.

Mạt Bổn đã như chết rồi, ngồi phịch bên người Nạp Thiện thì thào lẩm bẩm. Mạt Cam cũng đã theo lại, đang cùng mọi người Triệu Hào, Hàn Tấn không ngừng an ủi Mạt Bổn.

“ Thản Ca, ngươi biết Phản Thọ Thương Hành là thứ gì không?” Lý Cường hỏi.

“ Ai, Phản Thọ Thương Hành là thương hành chợ đen lớn nhất Thản Bang đại lục, với hai quốc gia lớn nhất đại lục đều có liên lạc rất lớn, thế lực cực kỳ khổng lồ, thậm chí họ có cả lực lượng võ trang, với Lam Thanh Hội Hành họ chỉ cần đạp một cước, thật sự là không thể đụng chạm a.” Rồi lại bổ sung “ Bộ Cơ Cộng này chỉ là một tiểu nhân vật, bất quá nếu bọn họ không đáp ứng, thì phiền toái rất lớn.” Thản Ca không tránh được lắc nhẹ đầu.

Nhìn thảm trạng của Mạt Bổn, Lý Cường lạnh lùng nói: “ Không quản họ có địa vị thế nào, chỉ cần họ không chịu giao người, lão tử nhất định sẽ làm cho chúng hối hận.”

Nạp Thiện vỗ Mạt Bổn nói: “ Lão Nạp ta giúp ngươi, đừng có giống như đàn bà khóc than mãi, chúng ta đánh thấy mẹ hắn luôn.”

Thản Đạt đã đi tới, khó khăn nói: “ Phản Thọ Thương Hành không đồng ý giao người, bên trên thương hành chúng ta cũng không muốn vì tiểu nhân vật này mà phát sinh mâu thuẫn với họ, ta chỉ là một hành thủ nho nhỏ, chuyện này ta không thể nào quyết định được.”

Lý Cường nhàn nhạt nói: “ Ân, Thản Đạt, ngươi có thể thả hắn đi, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Bất quá ta cần địa chỉ và tình báo của Phản Thọ Thương Hành, chuyện này và Lam Thanh Hội Hành không có quan hệ, chúng ta tự mình giải quyết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phiêu Miểu Chi Lữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook