Quyển 8 - Chương 95
Tiêu Tiềm
26/02/2013
Hồng Thiêm bay qua lại chém giết không ngừng, trong lòng hắn ngầm khẩn trương, những quái thú này không hiểu vì sao lại liều mạng điên cuồng tấn công, chỉ vài lần như vậy đã tiến thẳng vào trong vòng phòng ngự. Đội thứ tích thương đã phát huy tác dụng thật lớn, đã bắn giết vô số quái thú ào tới. Nhất là thanh Nghịch Quang kiếm của Nạp Thiện, thanh quang tung hoành, không hề thua kém Toái Kim kiếm của Hồng Thiêm.
Thi thể của Kiếm Xỉ Hào chất đống như núi, máu chảy thành sông, trong thương đội cũng đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Ban Đồng tuyệt vọng nhìn từng đợt sóng Kiếm Xỉ Hào công tới, nghĩ thầm nếu Lý Cường còn không trở lại, thương đội sẽ không còn chống đỡ được nữa.
Nạp Thiện vũ động Nghịch Quang kiếm, bổ đôi Kiếm Xỉ Hào, quát: “ Chuẩn bị bạo đạn ! Chuẩn bị bạo đạn ! Nghe khẩu lệnh của ta !” Tay hắn nâng Hồng Trùy Pháo Hồng Thiêm đưa cho, giơ miệng pháo lên, ấn vào nút kích phát, quát: “ Mọi người ném bạo đạn !”
“ Oanh…oanh…oanh..oanh..oanh..!” Một chuỗi tiếng nổ vang liên tiếp, một mảng lớn Kiếm Xỉ Hào nổ thành mảnh nhỏ. Nạp Thiện cười lên điên cuồng: “ Ha ha ! Mẹ nó thật quá đã !”
Những tiếng nổ mạnh liên tục làm công kích của Kiếm Xỉ Hào dừng lại một chút, nếu không có sự khống chế cường mãnh, chúng nó đã sớm bỏ chạy tứ tán.
Hồng Thiêm có chút thở ra, hắn biết thể lực và tinh thần lực của mọi người đã đến cực hạn, nếu Kiếm Xỉ Hào vẫn tiếp tục công kích không ngừng, khẳng định bọn họ sẽ hoàn toàn hỏng mất.
Tạp Châu ngạc nhiên phát hiện Hắc ngục thương trong tay phi thường uy lực, năng lượng quang đạn bắn ra ngoài có uy lực cực lớn, liên tục bắn ra một trăm mười phát, vậy mà năng lượng vẫn còn. Nhìn thấy Kiếm Xỉ Hào tạm thời dừng lại công kích, cả người hắn như nhũn ra, ôm Hắc ngục thương ngồi trên nóc xe. Bên người hắn đã không còn ai thân thiết, vừa rồi hắn bắn vào đầu một Kiếm Xỉ Hào, con Kiếm Xỉ Hào đó đã dùng đuôi nhọn đâm vào một tiểu hành thương bên cạnh trổ ra một miệng vết thương lớn, người nọ liền chết ngay tại chỗ. Hắn bi ai đảo mắt nhìn vòng phòng ngự, đại thương đội hơn một ngàn người bây giờ đã chết hơn phân nửa, những người sống sót không vượt qua ba, bốn trăm, rất nhiều người trên người đầy vết thương.
Trụ Đầu uể oải nhìn tiểu đội của mình, bởi vì có thứ tích thương, đại đa số trong bọn họ không có bị thương, nhưng sắc mặt mọi người đều xanh nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm cả lớp giáp. Quái thú như cuồng phong không ngừng công kích, khiến cho bọn hắn cho dù cầm thứ tích thương cũng có cảm giác vô lực chống cự. Cánh tay Lại Đầu bị răng nhọn của Kiếm Xỉ Hào cắn phải tạo vết thương không nhỏ, Xú Cước đang băng bó cho hắn, hắn nhỏ giọng nói: “ Lại Đầu, chúng ta có thể đánh lui đám quái thú này không a? Ta sắp không còn chịu được nữa, ai…”
Thân thể Lại Đầu khẽ run rẩy, nói: “ Huynh đệ, đấu không nổi cũng phải đấu a, nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này đó.”
Ban Đồng chạy đến bên Hồng Thiêm hỏi: “ Lão ca, Lý tiền bối sao còn chưa quay lại?” Hy vọng của hắn đều ký thác trên người Lý Cường, vừa rồi sau khi Lý Cường rời khỏi, thì đã không thấy quay trở lại.
Trong lòng Hồng Thiêm cũng phi thường kỳ quái và bất an : Sư thúc đi không trở về, chẳng lẽ ông ấy gặp phải thứ gì đó lại hại giữ chân?
Hắn an ủi Ban Đồng: “ Sư thúc ta nhất định sẽ trở về. Chúng ta mau chuẩn bị thật nhanh, sau lưng Kiếm Xỉ Hào chính là Bát Sát Thú.”
Hắn không có nói sau lưng nữa còn có hai con Địa Hỏa Thú, sợ Ban Đồng nghe xong thì chịu đựng không nổi nữa.
Hồng Thiêm bay lên không trung huýt một tiếng sáo thật dài cả ba lần, nhưng ngoại trừ tiếng hô của quái thú, hắn không hề nghe Lý Cường đáp lại, trong lòng không khỏi có điểm nóng nảy. Hắn rơi xuống mặt đất, nói: “ Ban Đồng, âm thầm chuẩn bị Hắc Tiêm kỵ, nếu thật sự chống cự không được, thì chạy về phía sau, ta sẽ cản trở chúng. Đợi thêm lát nữa đi.”
Trong lòng Ban Đồng đã hiểu rõ, biết thế cục đã không còn cách nào khác, hắn tựa hồ như già nua đi rất nhiều, than thở: “ Chỉ có thể như vậy thôi, nếu không chúng ta đều chết hết ở chỗ này.”
Nạp Thiện hét lớn: “ Quái thú tới nữa rồi ! Các tiểu tử, giết chết chúng ! Sát ! Sát ! Sát !”
Mọi người cố lấy dũng khí, trấn tĩnh tinh thần, lại xông lên kháng cự, thế cục càng lúc càng không ổn.
Ở phía bên kia Lý Cường cũng đã tới lúc khẩn trương, nhờ có sự do dự của Long Thiên Nhạc mới giúp cho hắn tranh thủ được ít thời gian quý giá. Hắn thật là lớn mật, trong lúc bị người vây khốn mà cũng có tâm tư chế khí luyện kiếm, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Kiếm vụ vây quanh thân thể hắn hình thành Tam Sắc Yên Lam, ở trên cùng là Tử Sắc Thiên Hỏa, ở giữa là Hắc Sắc Huyền Khí, cuối cùng là Kim Sắc Kiếm Vụ, phân biệt rõ ràng, không hề lẫn lộn. Lý Cường phi thường cẩn thận dùng đủ loại biện pháp, cũng không cách dung hợp được chúng nó thành công, cuối cùng hắn nghĩ đến cách sắp xếp âm tự học được tại Thiên Lại Thành, linh cơ vừa động, hắn mạnh mẽ tương Thiên Hỏa và Huyền Khí theo cách sắp xếp âm tự truyền vào trong Hấp Tinh kiếm, chỉ phút chốc, Tam Sắc Yên Lam đã dung hợp, thanh phi kiếm kỳ lạ nhất tu chân giới nhờ vậy đã được sinh ra.
Cơ hồ đồng thời trong lúc này Long Thiên Nhạc cũng đã hạ quyết tâm, nếu có thể giết chết Lý Cường, làm theo Minh Linh tử nói xóa sạch dấu vết, không thừa nhận đã từng gặp qua hắn, nếu mình thất bại hoặc là Vạn Trọng đại trận bị phá hủy, chỉ cần mình toàn thân chạy ra, sau này cũng có thể nói không biết Lý Cường là ai, cho dù chết cũng không thừa nhận, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là hiểu lầm mà thôi.
Minh Linh tử khẩn trương nhìn sư thúc, hắn biết nếu Long Thiên Nhạc thối lui, thì chính bản thân mình và Vận muội khi trở về nhất định phải bị xử phạt rất nặng, hắn bây giờ chỉ nhìn xem sự quyết định của Long Thiên Nhạc thế nào. Nhìn thấy đôi lông mày trắng của Long Thiên Nhạc hoàn toàn nhướng lên, Minh Linh tử thở ra một hơi, hắn biết sư thúc đã động tâm rồi.
Long Thiên Nhạc quát mắng: “ Hỗn trướng ! Bây giờ ngươi đã biết người mạnh thì có người mạnh hơn rồi chứ, sau này đừng có mà chạy khắp nơi gây ra họa nữa, người tu chân so với người mạnh hơn không biết là bao nhiêu người ! Thật sự là tức chết ta thôi.”
Trong mắt Minh Linh tử hiện lên vẻ oán độc, cúi đầu nói: “ Xin nghe lời sư thúc dạy bảo, đệ tử biết sai rồi.”
Long Thiên Nhạc dương tay xuất ra một pháp bảo có hình dáng sáu cánh, quát: “ Chuẩn bị Trấn Tháp Thiên Lôi !”
Bốn đồ đệ của hắn kinh ngạc vạn phần, Trấn Tháp Thiên Lôi là tuyệt chiêu Thiên Kích Phong chuyên môn dùng để đối phó với sự bất trắc của Mãng Nguyên, không dễ dàng vận dụng, bốn người không khỏi có chút chần chờ. Minh Linh tử gấp đến độ hét lớn: “ Các ngươi chẳng lẽ kháng mệnh bất tuân?”
Nhìn thấy đôi mày trắng của Long Thiên Nhạc nhướng lên, bốn người vội vàng đáp: “ Dạ ! Tuân lệnh sư tôn !”
Hồng Vận tử đột nhiên thét to: “ Các ngươi nhìn kìa ! Đó là cái gì? Phi kiếm của hắn khác hẳn vừa rồi.”
Long Thiên Nhạc tức giận đến quát mắng: “ Ngươi câm miệng cho ta ! Không nói không ai bảo ngươi câm đâu !”
Trong lòng hắn có một cỗ lửa giận vô danh, tuy nói những hành động bây giờ là do ý của hắn, nhưng thật ra lại là bị lợi dụng mà ra, chuyện này do hai sư điệt làm cho mình lâm vào tình cảnh thế này, nên trong nội tâm hắn phi thường tức giận. Minh Linh tử lặng lẽ kéo Hồng Vận tử, dùng mắt ra dấu bảo nàng không nên nhiều lời.
Long Thiên Nhạc cũng đã phát hiện ra sự biến hóa của phi kiếm Lý Cường, hắn chưa bao giờ gặp qua chuyện này, phi kiếm biến ảo thành kiếm vụ như thật như ảo, như những dòng nước khởi lên từng đợt thao thao bất tuyệt, chẳng khác nào như đẩu chuyển tinh di( những ngôi sao dời đổi chỗ), biến hóa khó lường, màu sắc của kiếm vụ cũng biến ảo vô thường, tựa như ánh mặt trời mọc lên yên lam, mây khói mờ mịt rực rỡ chói mắt, làm người ta thêm giật mình chính là trong kiếm vụ truyền đến một thanh âm nhè nhẹ, quanh quẩn không tan.
Kiếm vụ bởi vì bị Vạn Trọng đại trận ngăn trở, mấy người Long Thiên Nhạc không cảm thấy được gì, nhưng âm thanh này có lực xuyên thấu rất mạnh, nghe được khiến cho người ta hôn mê, tinh thần tán lạc. Long Thiên Nhạc rốt cuộc có được công lực tu chân thâm hậu, nhận ra sự bất hảo, liền khởi lên tinh thần quát to: “ Trấn Tháp Thiên Lôi…Thiên…Lôi…Động !”
Pháp bảo hình sáu cánh tại không trung cấp tốc xoay tròn, vô số thanh quang phun ra nuốt vào co súc lại. Bốn đệ tử mỗi người dương tay xuất ra một vòng tay màu trắng, từng đạo bạch quang đâm vào pháp bảo hình sáu cánh, nhất thời hai màu sắc trắng xanh quyện cùng một chỗ, cả pháp bảo liền lóe sáng thật nhanh, không khí tựa hồ cũng run rẩy lên, tiếng sấm mơ hồ cũng dần dần vang lên. Long Thiên Nhạc xuất ra thủ ấn hướng Lý Cường đánh ra, một đạo quang mang màu trắng xanh bay ra, theo ánh mắt nhìn vặn vẹo bắn ra từ pháp bảo hình sáu cánh, lao thẳng hướng Lý Cường.
Lý Cường đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ lực lượng thật lớn oanh kích xuống tới, vội vàng vận khởi Hấp Tinh kiếm bay ngược lên đón lấy, đột nhiên cảm thấy không đúng, cỗ kình lực này dĩ nhiên với sức hắn cũng không thể chống cự, muốn lắc mình tránh ra đã không còn kịp rồi. Đáng tiếc chính là sự biến hóa mới lạ của Hấp Tinh kiếm hắn còn chưa kịp nắm giữ, không thể đối phó được với Thiên Lôi đang đánh xuống.
“ Ca lạp lạp…sát sát..băng..!”
Long Thiên Nhạc liên tục thả ra năm đạo Trấn Tháp Thiên Lôi. Trấn Tháp Thiên Lôi vốn là trấn phong chi bảo của Thiên Kích Phong, chuyên môn dùng để đối phó với những bất trắc của Mãng Nguyên, uy lực lớn đến không thể tư nghị. Hai đạo Thiên Lôi đánh thẳng vào kiếm vụ của Lý Cường tạo ra một cái khe, ngay sau đó đạo thứ ba đánh tan kim tinh của Huyễn Dương Hoàn, đạo thứ tư làm Lan Uẩn chiến giáp ảm đạm xuống, đạo thứ năm đánh vào ngay trên thân thể Lý Cường. Đạo cuối cùng này uy lực to lớn làm Lý Cường không cách nào nghĩ tới, bốn đạo trước đó là do bốn đệ tử của Long Thiên Nhạc hợp thành một kích phát, đạo cuối cùng là của cả năm người hợp lại, uy lực đủ để san bằng núi non. Mặc dù Ảnh Mộng Giáp lập tức hộ vệ thân thể, nhưng đạo thiên lôi này thật quá lợi hại, Lý Cường phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị đạo Thiên Lôi hàm chứa kình lực vô thượng kích cho trọng thương.
Đạo Thiên Lôi cuối cùng này kích thương Lý Cường thì cũng đồng thời kích động vào Thái Hạo Toa. Trên thân thể Lý Cường xuất hiện ra một vầng sáng nhàn nhạt, toát ra vô số kim tinh nhỏ xíu, Thái Hạo Toa hình như đang tích súc năng lượng, từ từ hiện ra một vòng kim quang giống như là mặt trời mới mọc phóng ra quang mang chói mắt.
Long Thiên Nhạc phát hiện Vạn Trọng đại trận lay động không ngừng, hắn chấn động kêu lên: “ Chuyện gì xảy ra?”
Lý Cường đang lơ lửng giữa không trung, một tay giơ lên một tay hạ xuống, đầu cũng đã nghiêng sang một bên, nhưng lại không rơi xuống, dần dần thân hình hắn bị kim quang ẩn đi, “ ba ba..” tiếng vỡ vụn ngày càng lớn lên.
Minh Linh tử đắc ý điên cuồng cười rộ lên: “ Ha ha, để coi ngươi làm sao tiếp tục ngông cuồng ! Hừ, muốn đấu với Thiên Kích Phong chúng ta chỉ trách ngươi không có mắt, chết là đáng tội ! Haha..cáp…ta sẽ đánh nát nguyên anh của ngươi, ha ha !”
Hắn tưởng rằng Lý Cường đã bị thương nặng, thân thể đang bị vỡ vụn.
Long Thiên Nhạc dù sao cũng bất phàm, hắn phát hiện không ổn, dương tay xuất ra một vòng bảo hộ màu đỏ bảo vệ sáu người, đồng thời quát to: “ Thả phi kiếm ! Toàn lực…”
Hắn còn chưa nói xong, Thái Hạo Toa rốt cuộc đã phát tác.
Bởi vì Bát Sát Thú gia nhập công kích, vòng phòng ngự của thương đội rốt cuộc không thể chống đỡ, xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Trường thương của Mạt Bổn càng lúc càng thuần thục, hắn chạy qua lại trợ giúp không ngừng, bất kể là Kiếm Xỉ Hào hay Bát Sát Thú, hễ trường thương lướt qua là một mảnh hoang tàn. Hắn cũng đã rất uể oải nhưng quái thú vẫn như nước thủy triều vô cùng vô tận vọt tới, đáng sợ nhát là những quái thú bị thương không chết, không cẩn thận đạp trúng là có thể bị nó cắn trả lại.
Nạp Thiện cũng có chút rét lạnh, Nghịch Quang kiếm của hắn cùng với Toái Kim Trần Tiêu song kiếm của Hồng Thiêm liên tục tung hoành, vũ động những luồng thanh quang lóng lánh, có thể phát ra ngoài năm thước. Những quái thú bị kiếm quang quét trúng, nhẹ thì bị da thịt tan nát, nặng thì gãy xương đứt gân. Cho dù là vậy Nạp Thiện cũng cảm thấy đã cố hết sức, quái thú thật sự là quá nhiều, làm cho hắn giết hoài không hết, hắn chỉ có thể chiếu cố cho những ai ở bên cạnh, còn những nơi người và thú đại chiến rít gào thảm thiết phía xa thì hắn đã vô lực chiếu cố. Hắn cố gắng phấn khởi tinh thần, cuồng quát: “ Lão Mạt ! Lão Đại chạy đi đâu rồi ! Nếu huynh ấy còn không đến, những người này coi như xong đời ! Sát !”
Đám người Trụ Đầu kết thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng đều là những huynh đệ đã bị thương, thứ tích thương trên tay bọn họ toàn bộ đều đưa cho những huynh đệ còn đủ sức đứng vững để cho bọn họ tiếp tục xạ kích ra bên ngoài vòng. Người trong tiểu đội của Trụ Đầu, mỗi người đều cầm một thanh Tụ Liêm, đối với những người bên ngoài vòng bọn họ đã không còn tâm trí để bận tâm nữa, chỉ còn dựa vào Tụ Liêm để ngăn cản quái thú tấn công vào rồi để cho người phía sau dùng thứ tích thương tiêu diệt chúng. Phương pháp này coi như còn tốt, ở bên ngoài vòng tròn thi thể quái thú càng chất càng cao, mỗi người giết đến đỏ hồng đôi mắt.
Hai mắt Trụ Đầu đã chuyển thành màu đỏ, kêu lên những thanh âm khàn đặc khó nghe. Thổ Đôn ngồi trên lưng hắn, tay giơ thứ tích thương, cánh tay tàn phế tựa vào vai Trụ Đầu, hai người tựa vào nhau, hắn gọi liên tục: “ Trụ Đầu, Trụ Đầu! Mau nghĩ biện pháp đưa các huynh đệ lao ra ngoài đi ! Ngươi nhất định phải đưa các huynh chạy khỏi đây đi !”
Trụ Đầu dùng Tụ Liêm đâm thẳng vào đầu một Kiếm Xỉ Hào, quát: “ Khai thương a !”
Xú Cước nhanh chóng giơ Tụ Liêm, hung hăng đâm vào ngực một Bát Sát Thú. Thổ Đôn bắn ra hai phát giết chết hai đầu quái thú, đột nhiên hắn kinh hãi thất sắc : tinh thạch đã hoàn toàn hao hết mà hắn lại bị đứt một cánh tay, không cách nào thay tinh thạch mới. Xú Cước ở một bên điên cuồng quát: “ Thổ Đôn, bắn !”
Mắt Thổ Đôn nhìn cái đuôi Kiếm Xỉ Hào đang đánh tới Xú Cước, hắn kêu lên một tiếng, ném thứ tích thương, từ trên lưng Trụ Đầu nhảy xuống, nhào tới “ Phốc!”. Cái đuôi nhọn hoắc như đao của Kiếm Xỉ Hào hung hăng cắm vào ngực Thổ Đôn, hắn thảm hào rống lên văng ra ngoài. Xú Cước cảm giác như đầu của mình muốn hôn mê, hắn biết đây là vì Thổ Đôn muốn cứu hắn, hắn điên cuồng gào lên: “ Thổ Đôn a ! Ta…con mẹ nó ! Sát…a !”
Một tay cầm chắc Tụ Liêm, một tay rút ra Khảm Đao, một đao này ngưng tụ tất cả khí lực trong người hắn, đầu của quái thú nọ bị một đao chém bay, máu tươi phun ra ướt đầy mặt hắn. Ngoan Công cũng đang ở trong vòng tròn, hắn phi thân đi tới bên Xú Cước, quát: “ Xú Cước, đừng xúc động quá !” Tay hắn đánh tới một Bát Sát Thú.
Hồng Thiêm biết là không được nữa rồi, ngàn vạn quái thú đang liều mạng xông tới, mình có thực lực của người tu chân thì có thể vô sự, nhưng người trong thương đội không còn cách nào bảo toàn nữa. Hắc Tiêm kỵ và Hoa Tiêm kỵ lạc mất trong loạn chiến, bị quái thú ùa lên làm cho tán lạc khắp nơi. Cho dù bây giờ muốn chạy trốn cũng không còn gì để cưỡi nữa. Nhìn thương vong càng ngày càng nặng, trong lòng Hồng Thiêm bi phẫn cực kỳ, hắn phi ra ngoài vòng, song kiếm giống như vô số quang hoa tản ra, cùng thời gian, huyết nhục không ngừng tung bay. Hắn không hề băn khoăn có ảnh hưởng đến sự tu chân của mình hay không, bắt đầu đại khai sát giới.
Đột nhiên đội quân quái thú lui ra, hai Địa Hỏa Thú chậm rãi tiến lên, Hồng Thiêm biết đại thế đã qua. Địa Hỏa Thú dài gần trăm thước, một khi phun lửa, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản. Hồng Thiêm cũng không dám dùng cứng đối cứng, hắn lại phát ra tiếng huýt sáo dài rung trời, cố gắng tìm kiếm Lý Cường. Người trong thương đội không một ai chạy trốn vì ai cũng biết có chạy cũng không thoát được.
Nạp Thiện hét lớn: “ Tập trung tất cả Hồng Trùy Pháo, tất cả thứ tích thương đều đến chỗ ta !”
Hồng Thiêm không nghĩ tới Nạp Thiện lại tỉnh táo như thế, cũng kêu lên: “ Mọi người nghe theo chỉ huy của hắn !”
Lúc này mọi người đều đã mất hết hồn vía, nghe Nạp Thiện quát lớn, không tự chủ được đều chạy tới gần hắn. Ba thanh Hồng Trùy Pháo đều đã được bổ sung năng lượng, Nạp Thiện nói: “ Tất cả vũ khí đều phải nhắm ngay con quái thú bên trái, nghe khẩu lệnh của ta…chuẩn bị…phóng !”
Ba đạo năng lượng quang cầu màu đỏ ở trên bầu trời xuất ra ba luồng lửa đỏ “ Oanh ! Oanh ! Oanh !” Trong đó có hai đạo bắn trúng ngay chân của Địa Hỏa Thú thật chính xác, còn có một đạo nổ tung ngay trước đầu nó. Cùng lúc đó, hơn mười thanh thứ tích thương cũng đồng thời khai hỏa. Địa Hỏa Thú bên trái đã bị thương nặng, đột nhiên nổi giận, hướng đám quái thú đang ở bên cạnh phóng tới, cùng thời gian, đội quân quái thú một mảnh đại loạn.
Trong thương đội vang dội tiếng hoan hô. Nạp Thiện hét lớn: “ Tiếp tục chuẩn bị ! Mẹ nó…còn một con nữa !”
Có người đột nhiên hét lớn: “ Mọi người mau nhìn kìa ! Mau nhìn bên kia !”
Chỉ thấy phía chân trời một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, giống như một tia chớp chiếu sáng cả đại địa, mặt đất đột nhiên chấn chiến kịch liệt, vì không kịp đề phòng, tất cả những người đang đứng và cả quái thú đều bị hất ngã trên mặt đất. Kim quang chói mắt chiếu sáng đại địa thành màu vàng rực, mỗi người đều cảm thấy một cỗ cơn lốc xẹt qua trên lưng, âm thanh sấm sét điếc tai nhức óc đột nhiên nổ vang, tựa như một đạo thiên lôi từ trên trời bổ xuống.
Mọi người đều cũng sợ hãi, Nạp Thiện vừa nhìn thấy kim quang nhất thời cả người run bần bật, hắn liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn từng nhìn thấy kim quang đã lóe sáng lên hai lần. Hắn điên cuồng kêu lên: “ Hồng Thiêm ! Lão Đại có nguy hiểm, huynh đến nhanh đi !”
Hắn kêu lên ầm ĩ, gấp đến độ muốn điên cuồng. Mạt Bổn vội vàng kéo tay hắn, nói: “ Lão Nạp ! Tỉnh táo ! Tỉnh táo !”
Hồng Thiêm phát ra một tiếng huýt sáo dài thật chói tai, hướng đến chỗ kim quang phát ra cấp tốc phóng đi.
Thái Hạo Toa lần đầu tiên toàn lực phản kích, Trấn Tháp Thiên Lôi đã làm cho năng lượng ẩn chứa trong nó toàn bộ kích phát ra ngoài. Uy lực của tiên khí, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Long Thiên Nhạc đã có chút phát hiện, cho nên trước tiên tạo vòng bảo hộ các đệ tử, nhưng hắn không nghĩ tới đối thủ phản kích lại chính là tiên khí. Vạn Trọng đại trận bị năng lượng vô cùng của Thái Hạo Toa tạc vỡ nát bấy, pháp bảo hình sáu cánh treo ở không trung và vòng đeo tay của bốn người đệ tử đều hóa thành tro tàn, phi kiếm và chiến giáp của bảy người giống như đồ men sứ bị thiết chùy đập vỡ tan tành.
Long Thiên Nhạc chỉ kịp xuất ra đạo phòng hộ cuối cùng, đây là pháp bảo cứu mạng của hắn, nhưng vẫn còn chậm một bước, công lực Hồng Vận tử yếu nhất, thân thể trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Minh Linh tử và nàng vốn là hợp tịch song tu bạn lữ, hắn trơ mắt nhìn nhưng không cách nào cứu trợ, một hồi lâu, hắn một kêu lên một tiếng thảm hào, hét: “ A…a…Vận muội ! Nga…oa !” Hắn gấp đến điên lên, trong lòng cực kỳ hận Lý Cường.
Long Thiên Nhạc vì ngăn cản Thái Hạo Toa công kích cũng đã bị nội thương rất nặng, bộ dáng bây giờ của hắn cũng rất khó nhìn, từ mắt, mũi, miệng đều chảy máu tươi.
Minh Linh tử ôm nguyên anh của Hồng Vận tử, hắn không chỉ hận Lý Cường, còn hận cả Long Thiên Nhạc. Hắn nhìn Long Thiên Nhạc điên cuồng kêu lên: “ Tại sao ngươi không che chở Vận muội ! Ngươi…ngươi không phải là sư thúc của ta !”
Hắn nghĩ rằng Long Thiên Nhạc không công bình, bốn đệ tử của lão thì bình yên vô sự, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho Vận muội của hắn gặp tai ương.
Long Thiên Nhạc phun ra một ngụm máu tươi. Đại đệ tử của hắn phẫn nộ mắng: “ Minh Linh tử ! Ngươi là hỗn đản !” Hắn vung tay tát Minh Linh tử một cái.
Minh Linh tử con mắt chuyển hồng, nói: “ Được ! Các ngươi chờ coi ! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi ! Ta thề…” Hắn rít gào rồi cấp tốc bay đi.
Nguyên khí của Lý Cường cũng đại thương, trong lòng hắn hiểu được, nếu không có Thái Hạo Toa, dám chắc mình đã xong đời. Hắn chậm rãi đứng vững thân hình, nhàn nhạt nói: “ Long Thiên Nhạc ! Chuyện này sẽ không yên đâu, ta nhất định sẽ đến Thiên Kích Phong lãnh giáo một phen đó.”
Hắn còn không biết, Thái Hạo Toa đã hủy diệt thân thể của Hồng Vận tử, coi như hắn và Thiên Kích Phong đã kết đại cừu. Long Thiên Nhạc trong lòng đau xót, hắn vạn lần không có nghĩ đến, Lý Cường lại mạnh mẽ vô cùng, chẳng những phá hủy Vạn Trọng đại trận, còn hủy cả pháp bảo Chấn Tháp Tinh, chẳng những mình đại bại, hơn nữa lại kết phải cừu gia lợi hại như thế, thật không biết trở về phải làm sao giải thích.
Hồng Thiêm huýt sáo dài bay đến bên cạnh Lý Cường, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Cường chật vật như thế, Lan Uẩn chiến giáp bị những vết rách khắp nơi, trên mặt vết máu loang loang. Hắn hét lớn: “ Sư thúc ! Chuyện gì xảy ra? Bọn họ là ai?”
Lý Cường nhìn thấy Hồng Thiêm, không khỏi thở ra một hơi, nói: “ Là người của Thiên Kích Phong, người trong thương đội thế nào rồi?”
Hồng Thiêm vừa nghe đã nổi giận, phẫn nộ quát: “ Sư thúc ! Hãy xem đệ tử đây !” Toái Kim kiếm đột nhiên nổ tung, bắn về phía năm người Long Thiên Nhạc.
Lúc này năm người Long Thiên Nhạc hoàn toàn mất hẳn năng lực chống cự. Lý Cường ngăn cản Hồng Thiêm, nói: “ Để cho bọn họ đi ! Lão tử khinh thường chuyện thừa dịp nguy của người khác.”
Long Thiên Nhạc lại phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hắn cũng đã bội phục đại khí của Lý Cường, nói: “ Chúng ta đi !”
Bốn đệ tử dìu Long Thiên Nhạc lảo đảo bay đi.
Hồng Thiêm thu hồi phi kiếm, nói: “ Thương đội thương vong thảm trọng, bây giờ đã sắp không chịu được nữa, phía sau còn có hai thần thú.”
Lý Cường kinh hãi nói: “ Chúng ta đi mau !” Vừa dứt lời hắn giống như một tảng đá từ trên không trung rơi xuống.
Hồng Thiêm sửng sốt, lập tức hiểu ra, hắn sợ đến hồn bay lên chín tầng trời, cuống quýt đuổi theo xuống phía dưới.
Lý Cường đã hôn mê.
Thi thể của Kiếm Xỉ Hào chất đống như núi, máu chảy thành sông, trong thương đội cũng đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Ban Đồng tuyệt vọng nhìn từng đợt sóng Kiếm Xỉ Hào công tới, nghĩ thầm nếu Lý Cường còn không trở lại, thương đội sẽ không còn chống đỡ được nữa.
Nạp Thiện vũ động Nghịch Quang kiếm, bổ đôi Kiếm Xỉ Hào, quát: “ Chuẩn bị bạo đạn ! Chuẩn bị bạo đạn ! Nghe khẩu lệnh của ta !” Tay hắn nâng Hồng Trùy Pháo Hồng Thiêm đưa cho, giơ miệng pháo lên, ấn vào nút kích phát, quát: “ Mọi người ném bạo đạn !”
“ Oanh…oanh…oanh..oanh..oanh..!” Một chuỗi tiếng nổ vang liên tiếp, một mảng lớn Kiếm Xỉ Hào nổ thành mảnh nhỏ. Nạp Thiện cười lên điên cuồng: “ Ha ha ! Mẹ nó thật quá đã !”
Những tiếng nổ mạnh liên tục làm công kích của Kiếm Xỉ Hào dừng lại một chút, nếu không có sự khống chế cường mãnh, chúng nó đã sớm bỏ chạy tứ tán.
Hồng Thiêm có chút thở ra, hắn biết thể lực và tinh thần lực của mọi người đã đến cực hạn, nếu Kiếm Xỉ Hào vẫn tiếp tục công kích không ngừng, khẳng định bọn họ sẽ hoàn toàn hỏng mất.
Tạp Châu ngạc nhiên phát hiện Hắc ngục thương trong tay phi thường uy lực, năng lượng quang đạn bắn ra ngoài có uy lực cực lớn, liên tục bắn ra một trăm mười phát, vậy mà năng lượng vẫn còn. Nhìn thấy Kiếm Xỉ Hào tạm thời dừng lại công kích, cả người hắn như nhũn ra, ôm Hắc ngục thương ngồi trên nóc xe. Bên người hắn đã không còn ai thân thiết, vừa rồi hắn bắn vào đầu một Kiếm Xỉ Hào, con Kiếm Xỉ Hào đó đã dùng đuôi nhọn đâm vào một tiểu hành thương bên cạnh trổ ra một miệng vết thương lớn, người nọ liền chết ngay tại chỗ. Hắn bi ai đảo mắt nhìn vòng phòng ngự, đại thương đội hơn một ngàn người bây giờ đã chết hơn phân nửa, những người sống sót không vượt qua ba, bốn trăm, rất nhiều người trên người đầy vết thương.
Trụ Đầu uể oải nhìn tiểu đội của mình, bởi vì có thứ tích thương, đại đa số trong bọn họ không có bị thương, nhưng sắc mặt mọi người đều xanh nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm cả lớp giáp. Quái thú như cuồng phong không ngừng công kích, khiến cho bọn hắn cho dù cầm thứ tích thương cũng có cảm giác vô lực chống cự. Cánh tay Lại Đầu bị răng nhọn của Kiếm Xỉ Hào cắn phải tạo vết thương không nhỏ, Xú Cước đang băng bó cho hắn, hắn nhỏ giọng nói: “ Lại Đầu, chúng ta có thể đánh lui đám quái thú này không a? Ta sắp không còn chịu được nữa, ai…”
Thân thể Lại Đầu khẽ run rẩy, nói: “ Huynh đệ, đấu không nổi cũng phải đấu a, nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này đó.”
Ban Đồng chạy đến bên Hồng Thiêm hỏi: “ Lão ca, Lý tiền bối sao còn chưa quay lại?” Hy vọng của hắn đều ký thác trên người Lý Cường, vừa rồi sau khi Lý Cường rời khỏi, thì đã không thấy quay trở lại.
Trong lòng Hồng Thiêm cũng phi thường kỳ quái và bất an : Sư thúc đi không trở về, chẳng lẽ ông ấy gặp phải thứ gì đó lại hại giữ chân?
Hắn an ủi Ban Đồng: “ Sư thúc ta nhất định sẽ trở về. Chúng ta mau chuẩn bị thật nhanh, sau lưng Kiếm Xỉ Hào chính là Bát Sát Thú.”
Hắn không có nói sau lưng nữa còn có hai con Địa Hỏa Thú, sợ Ban Đồng nghe xong thì chịu đựng không nổi nữa.
Hồng Thiêm bay lên không trung huýt một tiếng sáo thật dài cả ba lần, nhưng ngoại trừ tiếng hô của quái thú, hắn không hề nghe Lý Cường đáp lại, trong lòng không khỏi có điểm nóng nảy. Hắn rơi xuống mặt đất, nói: “ Ban Đồng, âm thầm chuẩn bị Hắc Tiêm kỵ, nếu thật sự chống cự không được, thì chạy về phía sau, ta sẽ cản trở chúng. Đợi thêm lát nữa đi.”
Trong lòng Ban Đồng đã hiểu rõ, biết thế cục đã không còn cách nào khác, hắn tựa hồ như già nua đi rất nhiều, than thở: “ Chỉ có thể như vậy thôi, nếu không chúng ta đều chết hết ở chỗ này.”
Nạp Thiện hét lớn: “ Quái thú tới nữa rồi ! Các tiểu tử, giết chết chúng ! Sát ! Sát ! Sát !”
Mọi người cố lấy dũng khí, trấn tĩnh tinh thần, lại xông lên kháng cự, thế cục càng lúc càng không ổn.
Ở phía bên kia Lý Cường cũng đã tới lúc khẩn trương, nhờ có sự do dự của Long Thiên Nhạc mới giúp cho hắn tranh thủ được ít thời gian quý giá. Hắn thật là lớn mật, trong lúc bị người vây khốn mà cũng có tâm tư chế khí luyện kiếm, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Kiếm vụ vây quanh thân thể hắn hình thành Tam Sắc Yên Lam, ở trên cùng là Tử Sắc Thiên Hỏa, ở giữa là Hắc Sắc Huyền Khí, cuối cùng là Kim Sắc Kiếm Vụ, phân biệt rõ ràng, không hề lẫn lộn. Lý Cường phi thường cẩn thận dùng đủ loại biện pháp, cũng không cách dung hợp được chúng nó thành công, cuối cùng hắn nghĩ đến cách sắp xếp âm tự học được tại Thiên Lại Thành, linh cơ vừa động, hắn mạnh mẽ tương Thiên Hỏa và Huyền Khí theo cách sắp xếp âm tự truyền vào trong Hấp Tinh kiếm, chỉ phút chốc, Tam Sắc Yên Lam đã dung hợp, thanh phi kiếm kỳ lạ nhất tu chân giới nhờ vậy đã được sinh ra.
Cơ hồ đồng thời trong lúc này Long Thiên Nhạc cũng đã hạ quyết tâm, nếu có thể giết chết Lý Cường, làm theo Minh Linh tử nói xóa sạch dấu vết, không thừa nhận đã từng gặp qua hắn, nếu mình thất bại hoặc là Vạn Trọng đại trận bị phá hủy, chỉ cần mình toàn thân chạy ra, sau này cũng có thể nói không biết Lý Cường là ai, cho dù chết cũng không thừa nhận, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là hiểu lầm mà thôi.
Minh Linh tử khẩn trương nhìn sư thúc, hắn biết nếu Long Thiên Nhạc thối lui, thì chính bản thân mình và Vận muội khi trở về nhất định phải bị xử phạt rất nặng, hắn bây giờ chỉ nhìn xem sự quyết định của Long Thiên Nhạc thế nào. Nhìn thấy đôi lông mày trắng của Long Thiên Nhạc hoàn toàn nhướng lên, Minh Linh tử thở ra một hơi, hắn biết sư thúc đã động tâm rồi.
Long Thiên Nhạc quát mắng: “ Hỗn trướng ! Bây giờ ngươi đã biết người mạnh thì có người mạnh hơn rồi chứ, sau này đừng có mà chạy khắp nơi gây ra họa nữa, người tu chân so với người mạnh hơn không biết là bao nhiêu người ! Thật sự là tức chết ta thôi.”
Trong mắt Minh Linh tử hiện lên vẻ oán độc, cúi đầu nói: “ Xin nghe lời sư thúc dạy bảo, đệ tử biết sai rồi.”
Long Thiên Nhạc dương tay xuất ra một pháp bảo có hình dáng sáu cánh, quát: “ Chuẩn bị Trấn Tháp Thiên Lôi !”
Bốn đồ đệ của hắn kinh ngạc vạn phần, Trấn Tháp Thiên Lôi là tuyệt chiêu Thiên Kích Phong chuyên môn dùng để đối phó với sự bất trắc của Mãng Nguyên, không dễ dàng vận dụng, bốn người không khỏi có chút chần chờ. Minh Linh tử gấp đến độ hét lớn: “ Các ngươi chẳng lẽ kháng mệnh bất tuân?”
Nhìn thấy đôi mày trắng của Long Thiên Nhạc nhướng lên, bốn người vội vàng đáp: “ Dạ ! Tuân lệnh sư tôn !”
Hồng Vận tử đột nhiên thét to: “ Các ngươi nhìn kìa ! Đó là cái gì? Phi kiếm của hắn khác hẳn vừa rồi.”
Long Thiên Nhạc tức giận đến quát mắng: “ Ngươi câm miệng cho ta ! Không nói không ai bảo ngươi câm đâu !”
Trong lòng hắn có một cỗ lửa giận vô danh, tuy nói những hành động bây giờ là do ý của hắn, nhưng thật ra lại là bị lợi dụng mà ra, chuyện này do hai sư điệt làm cho mình lâm vào tình cảnh thế này, nên trong nội tâm hắn phi thường tức giận. Minh Linh tử lặng lẽ kéo Hồng Vận tử, dùng mắt ra dấu bảo nàng không nên nhiều lời.
Long Thiên Nhạc cũng đã phát hiện ra sự biến hóa của phi kiếm Lý Cường, hắn chưa bao giờ gặp qua chuyện này, phi kiếm biến ảo thành kiếm vụ như thật như ảo, như những dòng nước khởi lên từng đợt thao thao bất tuyệt, chẳng khác nào như đẩu chuyển tinh di( những ngôi sao dời đổi chỗ), biến hóa khó lường, màu sắc của kiếm vụ cũng biến ảo vô thường, tựa như ánh mặt trời mọc lên yên lam, mây khói mờ mịt rực rỡ chói mắt, làm người ta thêm giật mình chính là trong kiếm vụ truyền đến một thanh âm nhè nhẹ, quanh quẩn không tan.
Kiếm vụ bởi vì bị Vạn Trọng đại trận ngăn trở, mấy người Long Thiên Nhạc không cảm thấy được gì, nhưng âm thanh này có lực xuyên thấu rất mạnh, nghe được khiến cho người ta hôn mê, tinh thần tán lạc. Long Thiên Nhạc rốt cuộc có được công lực tu chân thâm hậu, nhận ra sự bất hảo, liền khởi lên tinh thần quát to: “ Trấn Tháp Thiên Lôi…Thiên…Lôi…Động !”
Pháp bảo hình sáu cánh tại không trung cấp tốc xoay tròn, vô số thanh quang phun ra nuốt vào co súc lại. Bốn đệ tử mỗi người dương tay xuất ra một vòng tay màu trắng, từng đạo bạch quang đâm vào pháp bảo hình sáu cánh, nhất thời hai màu sắc trắng xanh quyện cùng một chỗ, cả pháp bảo liền lóe sáng thật nhanh, không khí tựa hồ cũng run rẩy lên, tiếng sấm mơ hồ cũng dần dần vang lên. Long Thiên Nhạc xuất ra thủ ấn hướng Lý Cường đánh ra, một đạo quang mang màu trắng xanh bay ra, theo ánh mắt nhìn vặn vẹo bắn ra từ pháp bảo hình sáu cánh, lao thẳng hướng Lý Cường.
Lý Cường đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một cỗ lực lượng thật lớn oanh kích xuống tới, vội vàng vận khởi Hấp Tinh kiếm bay ngược lên đón lấy, đột nhiên cảm thấy không đúng, cỗ kình lực này dĩ nhiên với sức hắn cũng không thể chống cự, muốn lắc mình tránh ra đã không còn kịp rồi. Đáng tiếc chính là sự biến hóa mới lạ của Hấp Tinh kiếm hắn còn chưa kịp nắm giữ, không thể đối phó được với Thiên Lôi đang đánh xuống.
“ Ca lạp lạp…sát sát..băng..!”
Long Thiên Nhạc liên tục thả ra năm đạo Trấn Tháp Thiên Lôi. Trấn Tháp Thiên Lôi vốn là trấn phong chi bảo của Thiên Kích Phong, chuyên môn dùng để đối phó với những bất trắc của Mãng Nguyên, uy lực lớn đến không thể tư nghị. Hai đạo Thiên Lôi đánh thẳng vào kiếm vụ của Lý Cường tạo ra một cái khe, ngay sau đó đạo thứ ba đánh tan kim tinh của Huyễn Dương Hoàn, đạo thứ tư làm Lan Uẩn chiến giáp ảm đạm xuống, đạo thứ năm đánh vào ngay trên thân thể Lý Cường. Đạo cuối cùng này uy lực to lớn làm Lý Cường không cách nào nghĩ tới, bốn đạo trước đó là do bốn đệ tử của Long Thiên Nhạc hợp thành một kích phát, đạo cuối cùng là của cả năm người hợp lại, uy lực đủ để san bằng núi non. Mặc dù Ảnh Mộng Giáp lập tức hộ vệ thân thể, nhưng đạo thiên lôi này thật quá lợi hại, Lý Cường phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị đạo Thiên Lôi hàm chứa kình lực vô thượng kích cho trọng thương.
Đạo Thiên Lôi cuối cùng này kích thương Lý Cường thì cũng đồng thời kích động vào Thái Hạo Toa. Trên thân thể Lý Cường xuất hiện ra một vầng sáng nhàn nhạt, toát ra vô số kim tinh nhỏ xíu, Thái Hạo Toa hình như đang tích súc năng lượng, từ từ hiện ra một vòng kim quang giống như là mặt trời mới mọc phóng ra quang mang chói mắt.
Long Thiên Nhạc phát hiện Vạn Trọng đại trận lay động không ngừng, hắn chấn động kêu lên: “ Chuyện gì xảy ra?”
Lý Cường đang lơ lửng giữa không trung, một tay giơ lên một tay hạ xuống, đầu cũng đã nghiêng sang một bên, nhưng lại không rơi xuống, dần dần thân hình hắn bị kim quang ẩn đi, “ ba ba..” tiếng vỡ vụn ngày càng lớn lên.
Minh Linh tử đắc ý điên cuồng cười rộ lên: “ Ha ha, để coi ngươi làm sao tiếp tục ngông cuồng ! Hừ, muốn đấu với Thiên Kích Phong chúng ta chỉ trách ngươi không có mắt, chết là đáng tội ! Haha..cáp…ta sẽ đánh nát nguyên anh của ngươi, ha ha !”
Hắn tưởng rằng Lý Cường đã bị thương nặng, thân thể đang bị vỡ vụn.
Long Thiên Nhạc dù sao cũng bất phàm, hắn phát hiện không ổn, dương tay xuất ra một vòng bảo hộ màu đỏ bảo vệ sáu người, đồng thời quát to: “ Thả phi kiếm ! Toàn lực…”
Hắn còn chưa nói xong, Thái Hạo Toa rốt cuộc đã phát tác.
Bởi vì Bát Sát Thú gia nhập công kích, vòng phòng ngự của thương đội rốt cuộc không thể chống đỡ, xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Trường thương của Mạt Bổn càng lúc càng thuần thục, hắn chạy qua lại trợ giúp không ngừng, bất kể là Kiếm Xỉ Hào hay Bát Sát Thú, hễ trường thương lướt qua là một mảnh hoang tàn. Hắn cũng đã rất uể oải nhưng quái thú vẫn như nước thủy triều vô cùng vô tận vọt tới, đáng sợ nhát là những quái thú bị thương không chết, không cẩn thận đạp trúng là có thể bị nó cắn trả lại.
Nạp Thiện cũng có chút rét lạnh, Nghịch Quang kiếm của hắn cùng với Toái Kim Trần Tiêu song kiếm của Hồng Thiêm liên tục tung hoành, vũ động những luồng thanh quang lóng lánh, có thể phát ra ngoài năm thước. Những quái thú bị kiếm quang quét trúng, nhẹ thì bị da thịt tan nát, nặng thì gãy xương đứt gân. Cho dù là vậy Nạp Thiện cũng cảm thấy đã cố hết sức, quái thú thật sự là quá nhiều, làm cho hắn giết hoài không hết, hắn chỉ có thể chiếu cố cho những ai ở bên cạnh, còn những nơi người và thú đại chiến rít gào thảm thiết phía xa thì hắn đã vô lực chiếu cố. Hắn cố gắng phấn khởi tinh thần, cuồng quát: “ Lão Mạt ! Lão Đại chạy đi đâu rồi ! Nếu huynh ấy còn không đến, những người này coi như xong đời ! Sát !”
Đám người Trụ Đầu kết thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng đều là những huynh đệ đã bị thương, thứ tích thương trên tay bọn họ toàn bộ đều đưa cho những huynh đệ còn đủ sức đứng vững để cho bọn họ tiếp tục xạ kích ra bên ngoài vòng. Người trong tiểu đội của Trụ Đầu, mỗi người đều cầm một thanh Tụ Liêm, đối với những người bên ngoài vòng bọn họ đã không còn tâm trí để bận tâm nữa, chỉ còn dựa vào Tụ Liêm để ngăn cản quái thú tấn công vào rồi để cho người phía sau dùng thứ tích thương tiêu diệt chúng. Phương pháp này coi như còn tốt, ở bên ngoài vòng tròn thi thể quái thú càng chất càng cao, mỗi người giết đến đỏ hồng đôi mắt.
Hai mắt Trụ Đầu đã chuyển thành màu đỏ, kêu lên những thanh âm khàn đặc khó nghe. Thổ Đôn ngồi trên lưng hắn, tay giơ thứ tích thương, cánh tay tàn phế tựa vào vai Trụ Đầu, hai người tựa vào nhau, hắn gọi liên tục: “ Trụ Đầu, Trụ Đầu! Mau nghĩ biện pháp đưa các huynh đệ lao ra ngoài đi ! Ngươi nhất định phải đưa các huynh chạy khỏi đây đi !”
Trụ Đầu dùng Tụ Liêm đâm thẳng vào đầu một Kiếm Xỉ Hào, quát: “ Khai thương a !”
Xú Cước nhanh chóng giơ Tụ Liêm, hung hăng đâm vào ngực một Bát Sát Thú. Thổ Đôn bắn ra hai phát giết chết hai đầu quái thú, đột nhiên hắn kinh hãi thất sắc : tinh thạch đã hoàn toàn hao hết mà hắn lại bị đứt một cánh tay, không cách nào thay tinh thạch mới. Xú Cước ở một bên điên cuồng quát: “ Thổ Đôn, bắn !”
Mắt Thổ Đôn nhìn cái đuôi Kiếm Xỉ Hào đang đánh tới Xú Cước, hắn kêu lên một tiếng, ném thứ tích thương, từ trên lưng Trụ Đầu nhảy xuống, nhào tới “ Phốc!”. Cái đuôi nhọn hoắc như đao của Kiếm Xỉ Hào hung hăng cắm vào ngực Thổ Đôn, hắn thảm hào rống lên văng ra ngoài. Xú Cước cảm giác như đầu của mình muốn hôn mê, hắn biết đây là vì Thổ Đôn muốn cứu hắn, hắn điên cuồng gào lên: “ Thổ Đôn a ! Ta…con mẹ nó ! Sát…a !”
Một tay cầm chắc Tụ Liêm, một tay rút ra Khảm Đao, một đao này ngưng tụ tất cả khí lực trong người hắn, đầu của quái thú nọ bị một đao chém bay, máu tươi phun ra ướt đầy mặt hắn. Ngoan Công cũng đang ở trong vòng tròn, hắn phi thân đi tới bên Xú Cước, quát: “ Xú Cước, đừng xúc động quá !” Tay hắn đánh tới một Bát Sát Thú.
Hồng Thiêm biết là không được nữa rồi, ngàn vạn quái thú đang liều mạng xông tới, mình có thực lực của người tu chân thì có thể vô sự, nhưng người trong thương đội không còn cách nào bảo toàn nữa. Hắc Tiêm kỵ và Hoa Tiêm kỵ lạc mất trong loạn chiến, bị quái thú ùa lên làm cho tán lạc khắp nơi. Cho dù bây giờ muốn chạy trốn cũng không còn gì để cưỡi nữa. Nhìn thương vong càng ngày càng nặng, trong lòng Hồng Thiêm bi phẫn cực kỳ, hắn phi ra ngoài vòng, song kiếm giống như vô số quang hoa tản ra, cùng thời gian, huyết nhục không ngừng tung bay. Hắn không hề băn khoăn có ảnh hưởng đến sự tu chân của mình hay không, bắt đầu đại khai sát giới.
Đột nhiên đội quân quái thú lui ra, hai Địa Hỏa Thú chậm rãi tiến lên, Hồng Thiêm biết đại thế đã qua. Địa Hỏa Thú dài gần trăm thước, một khi phun lửa, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản. Hồng Thiêm cũng không dám dùng cứng đối cứng, hắn lại phát ra tiếng huýt sáo dài rung trời, cố gắng tìm kiếm Lý Cường. Người trong thương đội không một ai chạy trốn vì ai cũng biết có chạy cũng không thoát được.
Nạp Thiện hét lớn: “ Tập trung tất cả Hồng Trùy Pháo, tất cả thứ tích thương đều đến chỗ ta !”
Hồng Thiêm không nghĩ tới Nạp Thiện lại tỉnh táo như thế, cũng kêu lên: “ Mọi người nghe theo chỉ huy của hắn !”
Lúc này mọi người đều đã mất hết hồn vía, nghe Nạp Thiện quát lớn, không tự chủ được đều chạy tới gần hắn. Ba thanh Hồng Trùy Pháo đều đã được bổ sung năng lượng, Nạp Thiện nói: “ Tất cả vũ khí đều phải nhắm ngay con quái thú bên trái, nghe khẩu lệnh của ta…chuẩn bị…phóng !”
Ba đạo năng lượng quang cầu màu đỏ ở trên bầu trời xuất ra ba luồng lửa đỏ “ Oanh ! Oanh ! Oanh !” Trong đó có hai đạo bắn trúng ngay chân của Địa Hỏa Thú thật chính xác, còn có một đạo nổ tung ngay trước đầu nó. Cùng lúc đó, hơn mười thanh thứ tích thương cũng đồng thời khai hỏa. Địa Hỏa Thú bên trái đã bị thương nặng, đột nhiên nổi giận, hướng đám quái thú đang ở bên cạnh phóng tới, cùng thời gian, đội quân quái thú một mảnh đại loạn.
Trong thương đội vang dội tiếng hoan hô. Nạp Thiện hét lớn: “ Tiếp tục chuẩn bị ! Mẹ nó…còn một con nữa !”
Có người đột nhiên hét lớn: “ Mọi người mau nhìn kìa ! Mau nhìn bên kia !”
Chỉ thấy phía chân trời một đạo ánh sáng màu vàng lóe lên, giống như một tia chớp chiếu sáng cả đại địa, mặt đất đột nhiên chấn chiến kịch liệt, vì không kịp đề phòng, tất cả những người đang đứng và cả quái thú đều bị hất ngã trên mặt đất. Kim quang chói mắt chiếu sáng đại địa thành màu vàng rực, mỗi người đều cảm thấy một cỗ cơn lốc xẹt qua trên lưng, âm thanh sấm sét điếc tai nhức óc đột nhiên nổ vang, tựa như một đạo thiên lôi từ trên trời bổ xuống.
Mọi người đều cũng sợ hãi, Nạp Thiện vừa nhìn thấy kim quang nhất thời cả người run bần bật, hắn liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn từng nhìn thấy kim quang đã lóe sáng lên hai lần. Hắn điên cuồng kêu lên: “ Hồng Thiêm ! Lão Đại có nguy hiểm, huynh đến nhanh đi !”
Hắn kêu lên ầm ĩ, gấp đến độ muốn điên cuồng. Mạt Bổn vội vàng kéo tay hắn, nói: “ Lão Nạp ! Tỉnh táo ! Tỉnh táo !”
Hồng Thiêm phát ra một tiếng huýt sáo dài thật chói tai, hướng đến chỗ kim quang phát ra cấp tốc phóng đi.
Thái Hạo Toa lần đầu tiên toàn lực phản kích, Trấn Tháp Thiên Lôi đã làm cho năng lượng ẩn chứa trong nó toàn bộ kích phát ra ngoài. Uy lực của tiên khí, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Long Thiên Nhạc đã có chút phát hiện, cho nên trước tiên tạo vòng bảo hộ các đệ tử, nhưng hắn không nghĩ tới đối thủ phản kích lại chính là tiên khí. Vạn Trọng đại trận bị năng lượng vô cùng của Thái Hạo Toa tạc vỡ nát bấy, pháp bảo hình sáu cánh treo ở không trung và vòng đeo tay của bốn người đệ tử đều hóa thành tro tàn, phi kiếm và chiến giáp của bảy người giống như đồ men sứ bị thiết chùy đập vỡ tan tành.
Long Thiên Nhạc chỉ kịp xuất ra đạo phòng hộ cuối cùng, đây là pháp bảo cứu mạng của hắn, nhưng vẫn còn chậm một bước, công lực Hồng Vận tử yếu nhất, thân thể trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Minh Linh tử và nàng vốn là hợp tịch song tu bạn lữ, hắn trơ mắt nhìn nhưng không cách nào cứu trợ, một hồi lâu, hắn một kêu lên một tiếng thảm hào, hét: “ A…a…Vận muội ! Nga…oa !” Hắn gấp đến điên lên, trong lòng cực kỳ hận Lý Cường.
Long Thiên Nhạc vì ngăn cản Thái Hạo Toa công kích cũng đã bị nội thương rất nặng, bộ dáng bây giờ của hắn cũng rất khó nhìn, từ mắt, mũi, miệng đều chảy máu tươi.
Minh Linh tử ôm nguyên anh của Hồng Vận tử, hắn không chỉ hận Lý Cường, còn hận cả Long Thiên Nhạc. Hắn nhìn Long Thiên Nhạc điên cuồng kêu lên: “ Tại sao ngươi không che chở Vận muội ! Ngươi…ngươi không phải là sư thúc của ta !”
Hắn nghĩ rằng Long Thiên Nhạc không công bình, bốn đệ tử của lão thì bình yên vô sự, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho Vận muội của hắn gặp tai ương.
Long Thiên Nhạc phun ra một ngụm máu tươi. Đại đệ tử của hắn phẫn nộ mắng: “ Minh Linh tử ! Ngươi là hỗn đản !” Hắn vung tay tát Minh Linh tử một cái.
Minh Linh tử con mắt chuyển hồng, nói: “ Được ! Các ngươi chờ coi ! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi ! Ta thề…” Hắn rít gào rồi cấp tốc bay đi.
Nguyên khí của Lý Cường cũng đại thương, trong lòng hắn hiểu được, nếu không có Thái Hạo Toa, dám chắc mình đã xong đời. Hắn chậm rãi đứng vững thân hình, nhàn nhạt nói: “ Long Thiên Nhạc ! Chuyện này sẽ không yên đâu, ta nhất định sẽ đến Thiên Kích Phong lãnh giáo một phen đó.”
Hắn còn không biết, Thái Hạo Toa đã hủy diệt thân thể của Hồng Vận tử, coi như hắn và Thiên Kích Phong đã kết đại cừu. Long Thiên Nhạc trong lòng đau xót, hắn vạn lần không có nghĩ đến, Lý Cường lại mạnh mẽ vô cùng, chẳng những phá hủy Vạn Trọng đại trận, còn hủy cả pháp bảo Chấn Tháp Tinh, chẳng những mình đại bại, hơn nữa lại kết phải cừu gia lợi hại như thế, thật không biết trở về phải làm sao giải thích.
Hồng Thiêm huýt sáo dài bay đến bên cạnh Lý Cường, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Cường chật vật như thế, Lan Uẩn chiến giáp bị những vết rách khắp nơi, trên mặt vết máu loang loang. Hắn hét lớn: “ Sư thúc ! Chuyện gì xảy ra? Bọn họ là ai?”
Lý Cường nhìn thấy Hồng Thiêm, không khỏi thở ra một hơi, nói: “ Là người của Thiên Kích Phong, người trong thương đội thế nào rồi?”
Hồng Thiêm vừa nghe đã nổi giận, phẫn nộ quát: “ Sư thúc ! Hãy xem đệ tử đây !” Toái Kim kiếm đột nhiên nổ tung, bắn về phía năm người Long Thiên Nhạc.
Lúc này năm người Long Thiên Nhạc hoàn toàn mất hẳn năng lực chống cự. Lý Cường ngăn cản Hồng Thiêm, nói: “ Để cho bọn họ đi ! Lão tử khinh thường chuyện thừa dịp nguy của người khác.”
Long Thiên Nhạc lại phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hắn cũng đã bội phục đại khí của Lý Cường, nói: “ Chúng ta đi !”
Bốn đệ tử dìu Long Thiên Nhạc lảo đảo bay đi.
Hồng Thiêm thu hồi phi kiếm, nói: “ Thương đội thương vong thảm trọng, bây giờ đã sắp không chịu được nữa, phía sau còn có hai thần thú.”
Lý Cường kinh hãi nói: “ Chúng ta đi mau !” Vừa dứt lời hắn giống như một tảng đá từ trên không trung rơi xuống.
Hồng Thiêm sửng sốt, lập tức hiểu ra, hắn sợ đến hồn bay lên chín tầng trời, cuống quýt đuổi theo xuống phía dưới.
Lý Cường đã hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.