Chương 12: Kêu rất dễ nghe
Tô Mã Lệ
05/06/2021
Người đàn ông vặn cánh tay cô ra sau lưng.
Anh đè lưng cô thấp xuống, để cả người cô nằm trên giường, chỉ có phần mông được đẩy lên cao.
Sau đó anh đỡ dương v*t, từ từ tiến vào cô.
Lần này, người đàn ông rất nhẹ nhàng, lúc bắt đầu anh không điên cuồng mà chậm rãi vùi toàn bộ vào cơ thể cô, lại còn cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp.
Hai tay cô bị giữ ở sau lưng không thể phản kháng, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Nhưng chính dáng vẻ này lại vô thức khơi gợi ham muốn dục vọng lớn lao của người đàn ông, anh phải cố gắng hết sức lắm mới không đút mạnh vào, anh lo rằng tiểu huyệt mà bị làm sưng, sáng mai anh sẽ không thể làm tình được.
Vì vậy, anh di chuyển một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.
Đường Cổ bất ngờ cảm nhận được khoái cảm, cô không muốn lên tiếng nhưng buộc phải phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng, vài lần như vậy cũng không thể kìm nén được giọng nói của mình.
Nhưng người đàn ông ở phía sau vẫn nghe thấy, anh vừa thọc vào vừa xấu xa nói, "Kêu rất dễ nghe."
Đường Cổ cảm giác muốn chết.
Cô xấu hổ úp mặt vào ga giường, ý định che giấu giọng nói của mình, rồi bỗng người đàn ông kéo cô dậy, ôm bụng cô, đứng ở giữa nhà.
Cô không thấp, nhưng so với anh rõ ràng là thấp hơn rất nhiều, anh bế cô lên, để chân cô đặt lên chân anh, lúc này mới thu hẹp dần khoảng cách chiều cao.
Đường Cổ vừa ngẩng đẩu, đúng lúc nhìn thấy chiếc gương to trong phòng.
Cô xấu hổ không muốn nhìn, nhưng anh vẫn cố tình kéo tay cô, để bầu ngực nhô lên cao, khiến cô phải đối diện với chiếc gương kia.
Trong gương, cơ thể màu mật ong của người đàn ông đè chặt cô, cánh tay cứng cáp xoa bóp eo cô, tay kia giữ hai cánh tay cô.
Gương mặt anh đỏ ửng nhìn cô trong gương, vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ muốn cô.
Đường Cổ kêu lên thất thanh, cô muốn khóc nhưng không khóc được, cảm giác hưng phấn bao phủ lấy cô, cô nhìn thấy dương v*t đỏ bừng của anh đang ra ra vào vào trong cơ thể cô, cô còn thấy bàn tay to lớn đang nắn bóp bộ ngực trắng như tuyết của mình, thấy ngón trỏ của anh khẩy núm vú nhạy cảm của cô.
Cuối cùng, cô thấy ngón trỏ của người đàn ông tiến đến giữa hai chân cô, đầu ngón tay tìm được hạt đậu đỏ dựng đứng, xoa nắn một cách mạnh mẽ.
Đường Cổ ngẩng cao cổ, gào thét lên đỉnh, bụng dưới run rẩy, lỗ tai bị người đàn ông ngậm vào trong miệng rồi liếm láp, có hơi nóng truyền đến khiến cô rùng mình.
Phía sau người đàn ông vẫn nặng nề đẩy vào, hai bầu ngực trắng nõn của Đường Cổ bị lắc lư điên cuồng, cơ thể như bị say rượu, dường như có thứ gì đó sắp lao ra ngoài.
"A... Xin... Xin... Anh..."
Cô gào thét điên cuồng, nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô khóc đẹp đến mức khiến người ta bối rối, cô khẽ cắn môi, tầm nhìn bị phân thành một trắng một đỏ, đỏ giống máu, trắng giống như tuyết.
Trong khoảnh khắc này, cô nhíu hàng lông mi xinh đẹp, rơi xuống giọt nước mắt khiến người khác muốn yêu thương.
Cơ thể cô run rẩy co rúm, cô lại bị người đàn ông này đưa lên đỉnh.
Anh đè lên cô đưa đẩy vài cái, một luồng nhiệt nóng phun vào giữa hai chân cô.
Diệp Phù bị nóng đến mức giật mình, cô không quay đầu lại, nhưng cô nhìn thấy trong gương, ảnh đế đang phát ra tiếng than thở sung sướng, dáng vẻ đầy thỏa mãn.
Đây là... Thật hay vẫn đang diễn?
Diệp Phù không phân biệt được.
Khi đạo diễn Từ hô "Cắt", việc đầu tiên mà Sầm Loan làm là tìm khăn giấy để lau cho Diệp Phù, cô nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Sầm Loan.
Anh đè lưng cô thấp xuống, để cả người cô nằm trên giường, chỉ có phần mông được đẩy lên cao.
Sau đó anh đỡ dương v*t, từ từ tiến vào cô.
Lần này, người đàn ông rất nhẹ nhàng, lúc bắt đầu anh không điên cuồng mà chậm rãi vùi toàn bộ vào cơ thể cô, lại còn cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp.
Hai tay cô bị giữ ở sau lưng không thể phản kháng, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Nhưng chính dáng vẻ này lại vô thức khơi gợi ham muốn dục vọng lớn lao của người đàn ông, anh phải cố gắng hết sức lắm mới không đút mạnh vào, anh lo rằng tiểu huyệt mà bị làm sưng, sáng mai anh sẽ không thể làm tình được.
Vì vậy, anh di chuyển một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.
Đường Cổ bất ngờ cảm nhận được khoái cảm, cô không muốn lên tiếng nhưng buộc phải phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng, vài lần như vậy cũng không thể kìm nén được giọng nói của mình.
Nhưng người đàn ông ở phía sau vẫn nghe thấy, anh vừa thọc vào vừa xấu xa nói, "Kêu rất dễ nghe."
Đường Cổ cảm giác muốn chết.
Cô xấu hổ úp mặt vào ga giường, ý định che giấu giọng nói của mình, rồi bỗng người đàn ông kéo cô dậy, ôm bụng cô, đứng ở giữa nhà.
Cô không thấp, nhưng so với anh rõ ràng là thấp hơn rất nhiều, anh bế cô lên, để chân cô đặt lên chân anh, lúc này mới thu hẹp dần khoảng cách chiều cao.
Đường Cổ vừa ngẩng đẩu, đúng lúc nhìn thấy chiếc gương to trong phòng.
Cô xấu hổ không muốn nhìn, nhưng anh vẫn cố tình kéo tay cô, để bầu ngực nhô lên cao, khiến cô phải đối diện với chiếc gương kia.
Trong gương, cơ thể màu mật ong của người đàn ông đè chặt cô, cánh tay cứng cáp xoa bóp eo cô, tay kia giữ hai cánh tay cô.
Gương mặt anh đỏ ửng nhìn cô trong gương, vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ muốn cô.
Đường Cổ kêu lên thất thanh, cô muốn khóc nhưng không khóc được, cảm giác hưng phấn bao phủ lấy cô, cô nhìn thấy dương v*t đỏ bừng của anh đang ra ra vào vào trong cơ thể cô, cô còn thấy bàn tay to lớn đang nắn bóp bộ ngực trắng như tuyết của mình, thấy ngón trỏ của anh khẩy núm vú nhạy cảm của cô.
Cuối cùng, cô thấy ngón trỏ của người đàn ông tiến đến giữa hai chân cô, đầu ngón tay tìm được hạt đậu đỏ dựng đứng, xoa nắn một cách mạnh mẽ.
Đường Cổ ngẩng cao cổ, gào thét lên đỉnh, bụng dưới run rẩy, lỗ tai bị người đàn ông ngậm vào trong miệng rồi liếm láp, có hơi nóng truyền đến khiến cô rùng mình.
Phía sau người đàn ông vẫn nặng nề đẩy vào, hai bầu ngực trắng nõn của Đường Cổ bị lắc lư điên cuồng, cơ thể như bị say rượu, dường như có thứ gì đó sắp lao ra ngoài.
"A... Xin... Xin... Anh..."
Cô gào thét điên cuồng, nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô khóc đẹp đến mức khiến người ta bối rối, cô khẽ cắn môi, tầm nhìn bị phân thành một trắng một đỏ, đỏ giống máu, trắng giống như tuyết.
Trong khoảnh khắc này, cô nhíu hàng lông mi xinh đẹp, rơi xuống giọt nước mắt khiến người khác muốn yêu thương.
Cơ thể cô run rẩy co rúm, cô lại bị người đàn ông này đưa lên đỉnh.
Anh đè lên cô đưa đẩy vài cái, một luồng nhiệt nóng phun vào giữa hai chân cô.
Diệp Phù bị nóng đến mức giật mình, cô không quay đầu lại, nhưng cô nhìn thấy trong gương, ảnh đế đang phát ra tiếng than thở sung sướng, dáng vẻ đầy thỏa mãn.
Đây là... Thật hay vẫn đang diễn?
Diệp Phù không phân biệt được.
Khi đạo diễn Từ hô "Cắt", việc đầu tiên mà Sầm Loan làm là tìm khăn giấy để lau cho Diệp Phù, cô nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Sầm Loan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.