Chương 31
Lý Thư Cẩm
09/07/2023
Động tác kéo đĩa bánh ngọt của Mạc Tiểu Vũ rất nhỏ, nhỏ đến mức như có chút ý tứ trêu chọc Đoàn Hủ Nghiên, ít nhất Diêu Thanh ngồi đối diện hai người cũng nghĩ như vậy.
Nhìn ngoài miệng nói không cho Hủ Nghiên, nhưng trên thực tế Mạc Tiểu Vũ căn bản không né tránh bao nhiêu, Diêu Thanh đang suy nghĩ đây liệu có phải là đang "tán tỉnh" hay không.
Trong lòng chỉ có Đoàn Hủ Nghiên biết, Mạc Tiểu Vũ biểu hiện như vậy là trong lòng cậu đang rất khó chịu rất không vui, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì Mạc Tiểu Vũ không phải là người vì chút chuyện vặt này mà không vui.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên có chút đau lòng cũng có chút buồn cười, cũng không để ý bên cạnh còn có người nhìn mình, kề mặt lại gần cậu, hắn hỏi: "Tiểu Vũ thật sự không cho Hủ Nghiên ăn sao? Không cho một chút nào sao? "
Mạc Tiểu Vũ cũng không nhìn hắn, hai tay di chuyển đĩa bánh ngọt hướng về phía bên phải một chút, ngay cả bánh ngọt cũng không ăn, nĩa thì cầm trên tay.
Cậu dời đi một chút, Đoàn Hủ Nghiên liền tiến về phía cậu một chút, tiến lên một chút liền gọi cậu một tiếng, "Tiểu Vũ? "
Sau khi kêu liên tục hai tiếng, Mạc Tiểu Vũ mới hơi mím môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên một tay chống lên đầu gối, bàn tay nâng mặt nhìn đĩa bánh ngọt kia, giọng điệu có chút hâm mộ, "Oa, bánh ngọt này trong ngon và ngọt quá, tôi thật sự muốn ăn một miếng. "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này hơi nghiêng mặt, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa nghiêm túc nhìn biểu tình trên mặt Đoàn Hủ Nghiên, giống như đang xác định hắn có thật sự rất muốn ăn hay không, sau đó đưa cái nĩa trong tay cho hắn.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cái nĩa kia nhưng không có đưa tay nhận lận, biểu tình cùng ánh mắt tràn ngập mất mát nhìn cậu, "Tiểu Vũ không thể cho Hủ Nghiên ăn một miếng sao? "
Mạc Tiểu Vũ rất kiên cường, cậu không dễ dỗ dành như vậy, "Là Hủ Nghiên không muốn. "
"Hủ Nghiên muốn." Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ không cho Hủ Nghiên, Hủ Nghiên sẽ không ăn, Hủ Nghiên đói bụng. "
Diêu Thanh ngồi đối diện hai người suýt chút nữa bật cười, ho hai tiếng lấy tay che môi.
Đám người Kiều Hành Tín đối với Mạc Tiểu Vũ không có hứng thú lớn như vậy, không quan tâm hai người bọn họ đang nói cái gì, bên Kiều Hành Tín nói chuyện có chút lớn, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên kia.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên không lấy nĩa, Mạc Tiểu Vũ liền rút cái nĩa lại, lấy một miếng bánh ngọt lên, cậu không ăn cũng không có ý muốn đút cho Đoàn Hủ Nghiên, cậu ngước mắt lên nhìn Diêu Thanh đang ngồi đối diện.
Diêu Thanh bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cậu, sửng sốt, "Cậu ấy muốn cho tôi ăn? "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn mà sửng sốt, hắn nhìn về phía Diêu Thanh, bỗng nhiên có chút hiểu được, hắn nói với Diêu Thanh: "Gọi tôi đi. "
Diêu Thanh vẻ mặt nghi hoặc, "Gọi gì là gọi gì? "
"Bình thường cậu gọi tôi như thế nào?"
"...... A Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy hai chữ này, mím môi, rũ mắt xuống buông cái nĩa trong tay xuống.
Đoàn Hủ Nghiên thấy thế tay nâng mặt đổi thành che mắt, cười đến bả vai đều run rẩy.
Diêu Thanh vẻ mặt mờ mịt, "Tôi gọi A Nghiên thì làm sao? Tôi vẫn thường gọi cậu như vậy mà..."
Đoàn Hủ Nghiên buông tay đang che mắt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười anh tuấn, hắn vừa nói chuyện với Diêu Thanh vừa vươn tay phải nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai hơi lạnh của Mạc Tiểu Vũ, "Không sao, trong lòng cậu ấy có chút kỳ lạ. "
Diêu Thanh không nghe hiểu, "Kì lạ chỗ nào? "
"Cậu ấy cảm thấy kì lạ khi chỉ có mỗi mình cậu là gọi tôi như vậy." Đoàn Hủ Nghiên nói xong cười cười quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Có phải không? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, cũng không né tránh Đoàn Hủ Nghiên đang sờ vành tai cậu.
Diêu Thanh nghĩ không ra cách xưng hô này có gì lạ.
Đoàn Hủ Nghiên giải thích: "Ở đây chỉ có cậu gọi tôi như vậy, cậu ấy sẽ thấy kỳ lạ là vì sao chỉ có cậu gọi như vậy, sau đó sẽ nghĩ có phải quan hệ giữa tôi và cậu rất tốt phải không mà chỉ có cậu mới có thể gọi tôi như vậy. "
Diêu Thanh nghe hiểu, "À, ghen rồi. "
Đoàn Hủ Nghiên nắm vành tai Mạc Tiểu Vũ, dùng mu bàn tay trỏ nhẹ nhàng sờ sờ một bên nhẵn nhụi trắng nõn khuôn mặt, "Vừa rồi cậu ấy cho tôi ăn bánh ngọt không phải là thói quen, hẳn là cậu ấy làm cho cậu xem. "
Diêu Thanh nghe được dở khóc dở cười, "Làm cho tôi xem? Làm tôi ghen à? "
"Cậu ấy không nghĩ như vậy, cậu ấy chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy quan hệ của cậu ấy và tôi tốt hơn thôi." Nói xong Đoàn Hủ Nghiên rút tay đang nhéo vành tai của cậu ra, vươn tay cầm lấy tay đã buông xuống của Mạc Tiểu Vũ, hắn cắn một cái phần còn lại đút cho Mạc Tiểu Vũ, vừa dỗ dành vừa trấn an, "Tôi và Tiểu Vũ là tốt nhất. "
Mạc Tiểu Vũ giương mắt nhìn hắn, đáy mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên đang nở nụ cười, bởi vì người vì cách xưng hô mà có chút ủ rũ cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, há miệng ăn miếng bánh ngọt được đưa tới miệng.
Diêu Thanh nhìn mà nhướng mày, từ khi hắn và cậu xuất hiện đến giờ, Diêu Thanh đã có một câu hỏi muốn hỏi, bây giờ nhịn không được liền hỏi, "Hai người đang hẹn hò sao? "
Đoàn Hủ Nghiên nghe được hơi sửng sốt, kinh ngạc quay mặt nhìn y, ngay cả nụ cười cũng ngưng lại, "Cậu nói cái gì? "
Diêu Thanh nhún nhún vai, "Tôi chỉ cảm thấy, hai người ở chung quá mức thân mật, giống như tình nhân, không đúng... Nhìn giống vợ chồng hơn..... "
Đoàn Hủ Nghiên không nói gì nữa.
Diêu Thanh nhìn hắn nói: "Đừng nói là cậu không có ý này, bộ dạng cười cười vừa rồi của cậu từ lúc quen biết cậu tới giờ tôi chưa từng thấy cậu như vậy, tôi nghĩ Hành Tín cũng chưa từng thấy qua. "
Nói xong Diêu Thanh nhìn Mạc Tiểu Vũ đang cúi đầu ăn bánh ngọt, "Cậu ấy rất ỷ lại vào cậu đó, mà cậu cũng rõ ràng cũng rất tận hưởng sự ỷ lại đó, cậu.....cậu thích cậu ta hay là...? "
Còn chưa nói xong nhưng Đoàn Hủ Nghiên đại khái có thể hiểu được y muốn nói cái gì.
Miếng bánh ngọt nhỏ kia to bằng bàn tay, không bao lâu Mạc Tiểu Vũ đã ăn xong, cậu còn rút một tờ giấy trên bàn để lau miệng, sau đó bưng ly sữa còn ấm lên uống, sữa hẳn là ngọt, bởi vì Mạc Tiểu Vũ chỉ uống một ngụm lông mày liền vui vẻ nhướng lên, trên môi còn có dấu vết của sữa trắng.
Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên dừng trên người cậu, các biểu hiện của cậu đều được hắn nhìn rất cẩn thận, hắn tự nhận mình đủ hiểu Mạc Tiểu Vũ, mặc dù Mạc Tiểu Vũ chỉ hơi nhướng mày nhưng hắn liền biết cậu muốn gì.
Lời nói của Diêu Thanh đi thẳng vào vấn đề, Đoàn Hủ Nghiên tuy có chút sững sờ nhưng hắn không ý thức được, bởi vì tình yêu là bản năng, nó diễn ra một cách nồng nhiệt trong từng chi tiết trong cuộc sống của hắn và Mạc Tiểu Vũ.
Hắn lấy ôn nhu làm chất dinh dưỡng không ngừng tưới cho cánh đồng hoa nhỏ này, nhìn rễ của nó nảy mầm, phát triển mạnh mẽ, sau đó mở ra một Mạc Tiểu Vũ tin tưởng hắn, ỷ lại hắn, trong trái tim chỉ có một mình hắn.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Mạc Tiểu Vũ đang cầm ly sữa, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt sữa trên môi Mạc Tiểu Vũ, "Đương nhiên là tôi thích em ấy, không thích em ấy thì làm sao có thể chỉ vì thương hại em ấy mà làm nhiều việc cho em ấy như vậy. "
Người vô tình giao nộp toàn bộ trái tim vẫn là hắn.
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này quay mặt nghi hoặc nhìn hắn, mở to đôi mắt ,"Hả? "
Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu nói: "Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ nhất. "
Mạc Tiểu Vũ mím môi cười, ánh mắt đều cong lên, cười cười hai tiếng, "Tiểu Vũ cũng thích Hủ Nghiên nhất. "
Diêu Thanh một tay nâng trán, dùng ngón tay gõ gõ huyệt thái dương, nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của Mạc Tiểu Vũ, nói: "Cậu cảm thấy cậu ta có thể hiểu được thế nào là thích sao? Chẳng lẽ cậu ta chưa từng gặp qua người như cậu sao? Tính cách ôn nhu của cậu chính là một loại vũ khí, đừng nói là cậu ta, cho dù là người trưởng thành bình thường sợ cũng rất khó cưỡng lại được sự quan tâm này của cậu. "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn y, tầm mắt Diêu Thanh vẫn nhìn chăm chú Mạc Tiểu Vũ.
"Đầu tiên cậu ta gặp được Đoàn Hủ Nghiên cậu, nhưng nếu cậu ta có thể gặp được 'Đoàn Hủ Nghiên' tiếp theo thì như thế nào? Hoặc là trước khi cậu xuất hiện cậu ta đã có một 'Đoàn Hủ Nghiên' thì sao, vậy cậu ta còn có thể giống như bây giờ ỷ lại cậu, thích cậu sao? Làm thế nào để cậu chắc chắn rằng cậu ta thích cậu chứ không phải là sự quan tâm của cậu dành cho cậu ấy? "
Nhìn ngoài miệng nói không cho Hủ Nghiên, nhưng trên thực tế Mạc Tiểu Vũ căn bản không né tránh bao nhiêu, Diêu Thanh đang suy nghĩ đây liệu có phải là đang "tán tỉnh" hay không.
Trong lòng chỉ có Đoàn Hủ Nghiên biết, Mạc Tiểu Vũ biểu hiện như vậy là trong lòng cậu đang rất khó chịu rất không vui, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì Mạc Tiểu Vũ không phải là người vì chút chuyện vặt này mà không vui.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên có chút đau lòng cũng có chút buồn cười, cũng không để ý bên cạnh còn có người nhìn mình, kề mặt lại gần cậu, hắn hỏi: "Tiểu Vũ thật sự không cho Hủ Nghiên ăn sao? Không cho một chút nào sao? "
Mạc Tiểu Vũ cũng không nhìn hắn, hai tay di chuyển đĩa bánh ngọt hướng về phía bên phải một chút, ngay cả bánh ngọt cũng không ăn, nĩa thì cầm trên tay.
Cậu dời đi một chút, Đoàn Hủ Nghiên liền tiến về phía cậu một chút, tiến lên một chút liền gọi cậu một tiếng, "Tiểu Vũ? "
Sau khi kêu liên tục hai tiếng, Mạc Tiểu Vũ mới hơi mím môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên một tay chống lên đầu gối, bàn tay nâng mặt nhìn đĩa bánh ngọt kia, giọng điệu có chút hâm mộ, "Oa, bánh ngọt này trong ngon và ngọt quá, tôi thật sự muốn ăn một miếng. "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này hơi nghiêng mặt, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa nghiêm túc nhìn biểu tình trên mặt Đoàn Hủ Nghiên, giống như đang xác định hắn có thật sự rất muốn ăn hay không, sau đó đưa cái nĩa trong tay cho hắn.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cái nĩa kia nhưng không có đưa tay nhận lận, biểu tình cùng ánh mắt tràn ngập mất mát nhìn cậu, "Tiểu Vũ không thể cho Hủ Nghiên ăn một miếng sao? "
Mạc Tiểu Vũ rất kiên cường, cậu không dễ dỗ dành như vậy, "Là Hủ Nghiên không muốn. "
"Hủ Nghiên muốn." Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ không cho Hủ Nghiên, Hủ Nghiên sẽ không ăn, Hủ Nghiên đói bụng. "
Diêu Thanh ngồi đối diện hai người suýt chút nữa bật cười, ho hai tiếng lấy tay che môi.
Đám người Kiều Hành Tín đối với Mạc Tiểu Vũ không có hứng thú lớn như vậy, không quan tâm hai người bọn họ đang nói cái gì, bên Kiều Hành Tín nói chuyện có chút lớn, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên kia.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên không lấy nĩa, Mạc Tiểu Vũ liền rút cái nĩa lại, lấy một miếng bánh ngọt lên, cậu không ăn cũng không có ý muốn đút cho Đoàn Hủ Nghiên, cậu ngước mắt lên nhìn Diêu Thanh đang ngồi đối diện.
Diêu Thanh bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cậu, sửng sốt, "Cậu ấy muốn cho tôi ăn? "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn mà sửng sốt, hắn nhìn về phía Diêu Thanh, bỗng nhiên có chút hiểu được, hắn nói với Diêu Thanh: "Gọi tôi đi. "
Diêu Thanh vẻ mặt nghi hoặc, "Gọi gì là gọi gì? "
"Bình thường cậu gọi tôi như thế nào?"
"...... A Nghiên? "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy hai chữ này, mím môi, rũ mắt xuống buông cái nĩa trong tay xuống.
Đoàn Hủ Nghiên thấy thế tay nâng mặt đổi thành che mắt, cười đến bả vai đều run rẩy.
Diêu Thanh vẻ mặt mờ mịt, "Tôi gọi A Nghiên thì làm sao? Tôi vẫn thường gọi cậu như vậy mà..."
Đoàn Hủ Nghiên buông tay đang che mắt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười anh tuấn, hắn vừa nói chuyện với Diêu Thanh vừa vươn tay phải nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai hơi lạnh của Mạc Tiểu Vũ, "Không sao, trong lòng cậu ấy có chút kỳ lạ. "
Diêu Thanh không nghe hiểu, "Kì lạ chỗ nào? "
"Cậu ấy cảm thấy kì lạ khi chỉ có mỗi mình cậu là gọi tôi như vậy." Đoàn Hủ Nghiên nói xong cười cười quay đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Có phải không? "
Mạc Tiểu Vũ không trả lời, cũng không né tránh Đoàn Hủ Nghiên đang sờ vành tai cậu.
Diêu Thanh nghĩ không ra cách xưng hô này có gì lạ.
Đoàn Hủ Nghiên giải thích: "Ở đây chỉ có cậu gọi tôi như vậy, cậu ấy sẽ thấy kỳ lạ là vì sao chỉ có cậu gọi như vậy, sau đó sẽ nghĩ có phải quan hệ giữa tôi và cậu rất tốt phải không mà chỉ có cậu mới có thể gọi tôi như vậy. "
Diêu Thanh nghe hiểu, "À, ghen rồi. "
Đoàn Hủ Nghiên nắm vành tai Mạc Tiểu Vũ, dùng mu bàn tay trỏ nhẹ nhàng sờ sờ một bên nhẵn nhụi trắng nõn khuôn mặt, "Vừa rồi cậu ấy cho tôi ăn bánh ngọt không phải là thói quen, hẳn là cậu ấy làm cho cậu xem. "
Diêu Thanh nghe được dở khóc dở cười, "Làm cho tôi xem? Làm tôi ghen à? "
"Cậu ấy không nghĩ như vậy, cậu ấy chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy quan hệ của cậu ấy và tôi tốt hơn thôi." Nói xong Đoàn Hủ Nghiên rút tay đang nhéo vành tai của cậu ra, vươn tay cầm lấy tay đã buông xuống của Mạc Tiểu Vũ, hắn cắn một cái phần còn lại đút cho Mạc Tiểu Vũ, vừa dỗ dành vừa trấn an, "Tôi và Tiểu Vũ là tốt nhất. "
Mạc Tiểu Vũ giương mắt nhìn hắn, đáy mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên đang nở nụ cười, bởi vì người vì cách xưng hô mà có chút ủ rũ cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, há miệng ăn miếng bánh ngọt được đưa tới miệng.
Diêu Thanh nhìn mà nhướng mày, từ khi hắn và cậu xuất hiện đến giờ, Diêu Thanh đã có một câu hỏi muốn hỏi, bây giờ nhịn không được liền hỏi, "Hai người đang hẹn hò sao? "
Đoàn Hủ Nghiên nghe được hơi sửng sốt, kinh ngạc quay mặt nhìn y, ngay cả nụ cười cũng ngưng lại, "Cậu nói cái gì? "
Diêu Thanh nhún nhún vai, "Tôi chỉ cảm thấy, hai người ở chung quá mức thân mật, giống như tình nhân, không đúng... Nhìn giống vợ chồng hơn..... "
Đoàn Hủ Nghiên không nói gì nữa.
Diêu Thanh nhìn hắn nói: "Đừng nói là cậu không có ý này, bộ dạng cười cười vừa rồi của cậu từ lúc quen biết cậu tới giờ tôi chưa từng thấy cậu như vậy, tôi nghĩ Hành Tín cũng chưa từng thấy qua. "
Nói xong Diêu Thanh nhìn Mạc Tiểu Vũ đang cúi đầu ăn bánh ngọt, "Cậu ấy rất ỷ lại vào cậu đó, mà cậu cũng rõ ràng cũng rất tận hưởng sự ỷ lại đó, cậu.....cậu thích cậu ta hay là...? "
Còn chưa nói xong nhưng Đoàn Hủ Nghiên đại khái có thể hiểu được y muốn nói cái gì.
Miếng bánh ngọt nhỏ kia to bằng bàn tay, không bao lâu Mạc Tiểu Vũ đã ăn xong, cậu còn rút một tờ giấy trên bàn để lau miệng, sau đó bưng ly sữa còn ấm lên uống, sữa hẳn là ngọt, bởi vì Mạc Tiểu Vũ chỉ uống một ngụm lông mày liền vui vẻ nhướng lên, trên môi còn có dấu vết của sữa trắng.
Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên dừng trên người cậu, các biểu hiện của cậu đều được hắn nhìn rất cẩn thận, hắn tự nhận mình đủ hiểu Mạc Tiểu Vũ, mặc dù Mạc Tiểu Vũ chỉ hơi nhướng mày nhưng hắn liền biết cậu muốn gì.
Lời nói của Diêu Thanh đi thẳng vào vấn đề, Đoàn Hủ Nghiên tuy có chút sững sờ nhưng hắn không ý thức được, bởi vì tình yêu là bản năng, nó diễn ra một cách nồng nhiệt trong từng chi tiết trong cuộc sống của hắn và Mạc Tiểu Vũ.
Hắn lấy ôn nhu làm chất dinh dưỡng không ngừng tưới cho cánh đồng hoa nhỏ này, nhìn rễ của nó nảy mầm, phát triển mạnh mẽ, sau đó mở ra một Mạc Tiểu Vũ tin tưởng hắn, ỷ lại hắn, trong trái tim chỉ có một mình hắn.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Mạc Tiểu Vũ đang cầm ly sữa, bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt sữa trên môi Mạc Tiểu Vũ, "Đương nhiên là tôi thích em ấy, không thích em ấy thì làm sao có thể chỉ vì thương hại em ấy mà làm nhiều việc cho em ấy như vậy. "
Người vô tình giao nộp toàn bộ trái tim vẫn là hắn.
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này quay mặt nghi hoặc nhìn hắn, mở to đôi mắt ,"Hả? "
Đoàn Hủ Nghiên ôn nhu nói: "Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ nhất. "
Mạc Tiểu Vũ mím môi cười, ánh mắt đều cong lên, cười cười hai tiếng, "Tiểu Vũ cũng thích Hủ Nghiên nhất. "
Diêu Thanh một tay nâng trán, dùng ngón tay gõ gõ huyệt thái dương, nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của Mạc Tiểu Vũ, nói: "Cậu cảm thấy cậu ta có thể hiểu được thế nào là thích sao? Chẳng lẽ cậu ta chưa từng gặp qua người như cậu sao? Tính cách ôn nhu của cậu chính là một loại vũ khí, đừng nói là cậu ta, cho dù là người trưởng thành bình thường sợ cũng rất khó cưỡng lại được sự quan tâm này của cậu. "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn y, tầm mắt Diêu Thanh vẫn nhìn chăm chú Mạc Tiểu Vũ.
"Đầu tiên cậu ta gặp được Đoàn Hủ Nghiên cậu, nhưng nếu cậu ta có thể gặp được 'Đoàn Hủ Nghiên' tiếp theo thì như thế nào? Hoặc là trước khi cậu xuất hiện cậu ta đã có một 'Đoàn Hủ Nghiên' thì sao, vậy cậu ta còn có thể giống như bây giờ ỷ lại cậu, thích cậu sao? Làm thế nào để cậu chắc chắn rằng cậu ta thích cậu chứ không phải là sự quan tâm của cậu dành cho cậu ấy? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.