Chương 54
Lý Thư Cẩm
09/07/2023
Mạc Tiểu Vũ nói xong lời chúc mừng sinh nhật, hai mắt nhắm lại, hai cánh tay ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên, tựa vào bả vai Đoàn Hủ Nghiên ngủ, hô hấp vững vàng kéo dài.
Kiều Hành Tín lấy lại tinh thần lại có chút dở khóc dở cười, "Ngày mai mới là sinh nhật của tôi! "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, không nhịn được cười cúi đầu hôn cái trán trắng nõn trơn bóng kia, "Tiểu Vũ chúc phúc cho cậu trước, em ấy hẳn là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ. "
Kiều Hành Tín nghĩ đúng là vậy thật.
Đoàn Hủ Nghiên ôm người xoay người đi về phía biệt thự, Kiều Hành Tín xách balo đi phía sau cậu, "Bọn Diêu Thanh bọn họ đều tới cả rồi, ngày mai còn có hai người nữa tới. "
Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, hỏi: "Hồ bơi có thể dùng được không? "
"Có thể, mỗi năm ba tôi đập tiền ở chỗ này không ít, mọi thứ đều tốt, chỉ là không có người nấu cơm."
Đoàn Hủ Nghiên nghe được bước chân này dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh một cái, "Không phải cậu muốn tôi nấu cơm chứ? "
Kiều Hành Tín nói, "Mạc Tiểu Vũ mỗi ngày đều có thể ăn cơm cậu nấu, ngày sinh nhật của tôi, tôi muốn ăn cơm cậu nấu chẳng lẽ không được sao?! "
Đoàn Hủ Nghiên trong lúc nhất thời bị nghẹn không còn lời nào để nói.
Thấy mình "suýt thắng", anh vội vàng xách balo nghiêng người đi qua bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên, bước chân nhanh chóng vọt về phía thang máy, sau khi ấn cửa đi vào thấy Đoàn Hủ Nghiên đứng bất động còn lên tiếng thúc giục, "Nhanh lên, cẩn thận đừng đánh thức Tiểu Vũ. "
Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn người trong thang máy, ôm Mạc Tiểu Vũ đi qua.
Trang viên nghỉ dưỡng của ba Kiều Hành Tín là một biệt thự ba tầng, tất cả các phòng có thể ở đều tập trung ở tầng hai và tầng ba, tổng cộng có bảy phòng.
Đoàn Hủ Nghiên không cần phải nói dĩ nhiên là ở cùng một gian với Mạc Tiểu Vũ, lúc Kiều Hành Tín chuẩn bị phòng cố ý chọn một phòng có giường lớn cho hắn.
Sau khi đẩy cửa đi vào, Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận đặt Mạc Tiểu Vũ đang ngủ say lên giường, Kiều Hành Tín đưa điều khiển từ xa của điều hòa cho Đoàn Hủ Nghiên để hắn tự điều chỉnh, sau khi đặt balo xách xuống liền đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại nhìn chằm chằm Đoàn Hủ Nghiên.
Điều đó có nghĩa là xuống uống rượu.
Đoàn Hủ Nghiên lộ vẻ do dự, không lập tức gật đầu.
Kiều Hành Tín đỡ cửa, cằm hướng về người nằm trên giường, thanh âm nhỏ giọng như đang nói nhỏ, "Tiểu Vũ ngủ rồi cậu còn không yên tâm sao?! Đã bao lâu rồi cậu không uống rượu với chúng tôi?! "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Mạc Tiểu Vũ, suy nghĩ một chút sau khi mình từ Hạnh Vũ cổ trấn trở về, ngoại trừ lần đó đi golden wave, sau đó quả thật cũng không có cùng bọn Kiều Hành Tín tụ tập nữa, cuộc sống hiện tại của hắn toàn bộ trọng tâm đều đặt ở trên người Mạc Tiểu Vũ, một ngày ngoại trừ giờ làm việc cũng đều là vây quanh Mạc Tiểu Vũ.
Hắn đắm chìm trong đó vui vẻ không biết mệt mỏi, nhưng Kiều Hành Tín lại không thích nói
"Cậu thích cậu ấy, yêu cậu ấy , nuông chiều cậu ấy tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu cũng phải cho mình một chút thời gian đi, tôi không đáng để cậu dành ra một chút thời gian sao?!"
Thấy Kiều Hành Tín nói xong, Đoàn Hủ Nghiên bị anh nháo đến không có cách nào khác, đành phải gật đầu đáp ứng, "Được rồi, tôi sẽ đi, lát nữa sẽ đi xuống. "
Kiều Hành Tín lúc này mới hài lòng gật gật đầu, "Nhanh lên, chờ cậu nha. "
Sau khi Kiều Hành Tín rời đi, Đoàn Hủ Nghiên đắp chăn cho Mạc Tiểu Vũ, lấy quần áo mang theo ra treo vào tủ quần áo, đem đồ vệ sinh cá nhân đặt trong phòng vệ sinh, sửa sang lại tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo thoải mái hơn, đi đến đầu giường cúi người hôn Mạc Tiểu Vũ, đứng dậy ra cửa xuống lầu.
Lầu một biệt thự, mấy người Kiều Hành Tín và Diêu Thanh đã uống xong, thấy Đoàn Hủ Nghiên rốt cục cũng xuống, mọi người đều trêu ghẹo hắn.
"Tôi còn tưởng rằng cậu vì vợ mà không chịu xuống, thiếu chút nữa muốn cho Hành Tín đi hỏi lại."
"Lão Đoạn a, tôi cũng sắp quên cậu trông như thế nào rồi!"
Đoàn Hủ Nghiên đi tới bên cạnh Kiều Hành Tín ngồi xuống, nhận lấy ly rượu vang đưa tới, nhấp một ngụm rồi cười giải thích một câu, "Tôi chuẩn bị một số thứ nên hơi lâu. "
Diêu Thanh mặc áo ngủ trắng như tuyết nằm trên sô pha, nghiêng đầu nhìn hắn, nhướng mày nói: "Xem ra quan hệ của hai người rất tốt. "
Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười không nói gì.
Diêu Thanh nói, "Biết cậu và cậu ấy ở cùng một chỗ, tôi thật sự cũng không có ngạc nhiên, trái tim của cậu đều ở trên người cậu ấy rồi, khó mà thoát được. "
Kiều Hành Tín cũng nói: "Ngày đầu tiên Mạc Tiểu Vũ đi làm, lão Đoạn liền hoảng hốt trong lòng không yên, thừa cơ hội nghỉ trưa liền chạy đi tìm người. "
Đám người Diêu Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, nhất thời đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đám người bọn họ hiểu rõ Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên chính là một người cuồng công việc, khi làm việc sẽ quên ăn quên ngủ làm việc đến sinh bệnh xém chết.
Lúc này vừa nghe Kiều Hành Tín nói Đoàn Hủ Nghiên bởi vì Mạc Tiểu Vũ phân tâm trong khi làm việc, phản ứng đầu tiên của mấy người này đều là không tin.
"Làm sao có thể, đây chính là Đoàn Hủ Nghiên, là người luôn đặt công việc lên hàng đầu mà."
Kiều Hành Tín hừ nhẹ một tiếng, "Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ cậu ấy là Đoàn Hủ Nghiên người luôn đặt Mạc Tiểu Vũ lên hàng đầu. "
Diêu Thanh nghe được nhíu mày, tâm tình trong lúc cực kỳ phức tạp.
Y vẫn luôn ôm hảo cảm với Đoàn Hủ Nghiên, cũng không phải loại hảo cảm nhất định phải khăng khăng tỏ tình, mà là biết đây là một người rất ưu tú, các phương diện đều ưu tú, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra hảo cảm.
Y đã từng tưởng tượng nếu ở cùng một chỗ với người này thì sẽ tuyệt vời như thế nào?
Mạc Tiểu Vũ là người trả lời câu hỏi này của y, Diêu Thanh đối với chuyện này cảm thấy rất hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị với cậu.
Nhưng trong lòng y hiểu rõ hơn ai hết, cho dù không có Mạc Tiểu Vũ, người này cũng sẽ không phải là của y, y không có dũng khí này, cũng không cảm thấy Đoàn Hủ Nghiên sẽ đồng ý.
Hai người hiện tại rất tốt, là bạn bè tuy không thân nhưng cũng khá tốt.
Diêu Thanh mời Đoàn Hủ Nghiên một ly, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chúc cậu mọi chuyện thành công. "
Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng nâng ly lên, chất lỏng màu đỏ xoay vòng cung đẹp mắt chảy vào trong ly, "Cũng chúc những chuyện cậu thầm mong muốn đều sẽ như ý nguyện. "
Mấy người ngồi ở trong phòng khách, uống rượu vang nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác đã đến rạng sáng.
Mạc Tiểu Vũ ngủ ở phòng không biết vì sao, vốn ngủ rất ngon, lúc một giờ sáng bỗng nhiên tỉnh lại.
Cậu mở mắt từ trên giường ngồi dậy, sững sờ nhìn quanh căn phòng xa lạ, nhíu mày rốt cục nhớ tới chuyện mình và Đoàn Hủ Nghiên muốn tổ chức sinh nhật cho Kiều Hành Tín.
Nhưng... Đoàn Hủ Nghiên ở đâu?
Mạc Tiểu Vũ có chút luống cuống đi xuống giường, vô ý thức đi tới đi lui trong phòng, thấy cửa phòng đóng chặt mới nhớ tới muốn đi ra ngoài xem một chút.
Mạc Tiểu Vũ thật cẩn thận vặn tay nắm, từ trong cửa thò đầu ra, bên ngoài hành lang cũng rất xa lạ, rất im ắng, cũng may có bật đèn, không có tối.
Dưới sự yên tĩnh này, Mạc Tiểu Vũ nhịn xuống nỗi sợ hãi trong lòng đi ra ngoài, đi đến cầu thang, sau khi do dự một chút vẫn lựa chọn đi xuống, vịn tay vịn cầu thang, rón rén đi xuống cầu thang.
Người đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ là Diêu Thanh, vị trí của y là đối diện với cầu thang, thấy có người đi xuống, phản ứng đầu tiên của y là ngây ngẩn cả người, y không biết là ai đang ở trên đó.
Một giây sau Mạc Tiểu Vũ liền vịn tay vịn cầu thang cẩn thận thò nửa cái đầu ra, cậu nghe thấy dưới lầu có người đang nói chuyện, nhưng cậu không biết Đoàn Hủ Nghiên có ở đó hay không, cho nên không dám đi ra ngoài, chỉ có thể đứng ở trên cầu thang dùng một loại thanh âm chỉ có cậu mới có thể nghe thấy.
"Hủ Nghiên~"
Diêu Thanh nhìn thấy mím môi phát ra một tiếng cười buồn bực.
Phản ứng này của y làm cho mấy người khác hiểu lầm, cho rằng y muốn nói cái gì, không hẹn mà cùng dừng lại tiếng nói chuyện quay đầu nhìn về phía y, cả lầu một đột nhiên an tĩnh lại.
Dưới tình huống như vậy, âm thanh Mạc Tiểu Vũ trốn trên cầu thang liền trở nên rất rõ ràng.
"Hủ Nghiên ~ Hủ Nghiên ~"
Kiều Hành Tín lấy lại tinh thần lại có chút dở khóc dở cười, "Ngày mai mới là sinh nhật của tôi! "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, không nhịn được cười cúi đầu hôn cái trán trắng nõn trơn bóng kia, "Tiểu Vũ chúc phúc cho cậu trước, em ấy hẳn là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ. "
Kiều Hành Tín nghĩ đúng là vậy thật.
Đoàn Hủ Nghiên ôm người xoay người đi về phía biệt thự, Kiều Hành Tín xách balo đi phía sau cậu, "Bọn Diêu Thanh bọn họ đều tới cả rồi, ngày mai còn có hai người nữa tới. "
Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, hỏi: "Hồ bơi có thể dùng được không? "
"Có thể, mỗi năm ba tôi đập tiền ở chỗ này không ít, mọi thứ đều tốt, chỉ là không có người nấu cơm."
Đoàn Hủ Nghiên nghe được bước chân này dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh một cái, "Không phải cậu muốn tôi nấu cơm chứ? "
Kiều Hành Tín nói, "Mạc Tiểu Vũ mỗi ngày đều có thể ăn cơm cậu nấu, ngày sinh nhật của tôi, tôi muốn ăn cơm cậu nấu chẳng lẽ không được sao?! "
Đoàn Hủ Nghiên trong lúc nhất thời bị nghẹn không còn lời nào để nói.
Thấy mình "suýt thắng", anh vội vàng xách balo nghiêng người đi qua bên cạnh Đoàn Hủ Nghiên, bước chân nhanh chóng vọt về phía thang máy, sau khi ấn cửa đi vào thấy Đoàn Hủ Nghiên đứng bất động còn lên tiếng thúc giục, "Nhanh lên, cẩn thận đừng đánh thức Tiểu Vũ. "
Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn người trong thang máy, ôm Mạc Tiểu Vũ đi qua.
Trang viên nghỉ dưỡng của ba Kiều Hành Tín là một biệt thự ba tầng, tất cả các phòng có thể ở đều tập trung ở tầng hai và tầng ba, tổng cộng có bảy phòng.
Đoàn Hủ Nghiên không cần phải nói dĩ nhiên là ở cùng một gian với Mạc Tiểu Vũ, lúc Kiều Hành Tín chuẩn bị phòng cố ý chọn một phòng có giường lớn cho hắn.
Sau khi đẩy cửa đi vào, Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận đặt Mạc Tiểu Vũ đang ngủ say lên giường, Kiều Hành Tín đưa điều khiển từ xa của điều hòa cho Đoàn Hủ Nghiên để hắn tự điều chỉnh, sau khi đặt balo xách xuống liền đi ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại nhìn chằm chằm Đoàn Hủ Nghiên.
Điều đó có nghĩa là xuống uống rượu.
Đoàn Hủ Nghiên lộ vẻ do dự, không lập tức gật đầu.
Kiều Hành Tín đỡ cửa, cằm hướng về người nằm trên giường, thanh âm nhỏ giọng như đang nói nhỏ, "Tiểu Vũ ngủ rồi cậu còn không yên tâm sao?! Đã bao lâu rồi cậu không uống rượu với chúng tôi?! "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Mạc Tiểu Vũ, suy nghĩ một chút sau khi mình từ Hạnh Vũ cổ trấn trở về, ngoại trừ lần đó đi golden wave, sau đó quả thật cũng không có cùng bọn Kiều Hành Tín tụ tập nữa, cuộc sống hiện tại của hắn toàn bộ trọng tâm đều đặt ở trên người Mạc Tiểu Vũ, một ngày ngoại trừ giờ làm việc cũng đều là vây quanh Mạc Tiểu Vũ.
Hắn đắm chìm trong đó vui vẻ không biết mệt mỏi, nhưng Kiều Hành Tín lại không thích nói
"Cậu thích cậu ấy, yêu cậu ấy , nuông chiều cậu ấy tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu cũng phải cho mình một chút thời gian đi, tôi không đáng để cậu dành ra một chút thời gian sao?!"
Thấy Kiều Hành Tín nói xong, Đoàn Hủ Nghiên bị anh nháo đến không có cách nào khác, đành phải gật đầu đáp ứng, "Được rồi, tôi sẽ đi, lát nữa sẽ đi xuống. "
Kiều Hành Tín lúc này mới hài lòng gật gật đầu, "Nhanh lên, chờ cậu nha. "
Sau khi Kiều Hành Tín rời đi, Đoàn Hủ Nghiên đắp chăn cho Mạc Tiểu Vũ, lấy quần áo mang theo ra treo vào tủ quần áo, đem đồ vệ sinh cá nhân đặt trong phòng vệ sinh, sửa sang lại tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo thoải mái hơn, đi đến đầu giường cúi người hôn Mạc Tiểu Vũ, đứng dậy ra cửa xuống lầu.
Lầu một biệt thự, mấy người Kiều Hành Tín và Diêu Thanh đã uống xong, thấy Đoàn Hủ Nghiên rốt cục cũng xuống, mọi người đều trêu ghẹo hắn.
"Tôi còn tưởng rằng cậu vì vợ mà không chịu xuống, thiếu chút nữa muốn cho Hành Tín đi hỏi lại."
"Lão Đoạn a, tôi cũng sắp quên cậu trông như thế nào rồi!"
Đoàn Hủ Nghiên đi tới bên cạnh Kiều Hành Tín ngồi xuống, nhận lấy ly rượu vang đưa tới, nhấp một ngụm rồi cười giải thích một câu, "Tôi chuẩn bị một số thứ nên hơi lâu. "
Diêu Thanh mặc áo ngủ trắng như tuyết nằm trên sô pha, nghiêng đầu nhìn hắn, nhướng mày nói: "Xem ra quan hệ của hai người rất tốt. "
Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười không nói gì.
Diêu Thanh nói, "Biết cậu và cậu ấy ở cùng một chỗ, tôi thật sự cũng không có ngạc nhiên, trái tim của cậu đều ở trên người cậu ấy rồi, khó mà thoát được. "
Kiều Hành Tín cũng nói: "Ngày đầu tiên Mạc Tiểu Vũ đi làm, lão Đoạn liền hoảng hốt trong lòng không yên, thừa cơ hội nghỉ trưa liền chạy đi tìm người. "
Đám người Diêu Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, nhất thời đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đám người bọn họ hiểu rõ Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên chính là một người cuồng công việc, khi làm việc sẽ quên ăn quên ngủ làm việc đến sinh bệnh xém chết.
Lúc này vừa nghe Kiều Hành Tín nói Đoàn Hủ Nghiên bởi vì Mạc Tiểu Vũ phân tâm trong khi làm việc, phản ứng đầu tiên của mấy người này đều là không tin.
"Làm sao có thể, đây chính là Đoàn Hủ Nghiên, là người luôn đặt công việc lên hàng đầu mà."
Kiều Hành Tín hừ nhẹ một tiếng, "Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ cậu ấy là Đoàn Hủ Nghiên người luôn đặt Mạc Tiểu Vũ lên hàng đầu. "
Diêu Thanh nghe được nhíu mày, tâm tình trong lúc cực kỳ phức tạp.
Y vẫn luôn ôm hảo cảm với Đoàn Hủ Nghiên, cũng không phải loại hảo cảm nhất định phải khăng khăng tỏ tình, mà là biết đây là một người rất ưu tú, các phương diện đều ưu tú, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra hảo cảm.
Y đã từng tưởng tượng nếu ở cùng một chỗ với người này thì sẽ tuyệt vời như thế nào?
Mạc Tiểu Vũ là người trả lời câu hỏi này của y, Diêu Thanh đối với chuyện này cảm thấy rất hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị với cậu.
Nhưng trong lòng y hiểu rõ hơn ai hết, cho dù không có Mạc Tiểu Vũ, người này cũng sẽ không phải là của y, y không có dũng khí này, cũng không cảm thấy Đoàn Hủ Nghiên sẽ đồng ý.
Hai người hiện tại rất tốt, là bạn bè tuy không thân nhưng cũng khá tốt.
Diêu Thanh mời Đoàn Hủ Nghiên một ly, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chúc cậu mọi chuyện thành công. "
Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng nâng ly lên, chất lỏng màu đỏ xoay vòng cung đẹp mắt chảy vào trong ly, "Cũng chúc những chuyện cậu thầm mong muốn đều sẽ như ý nguyện. "
Mấy người ngồi ở trong phòng khách, uống rượu vang nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác đã đến rạng sáng.
Mạc Tiểu Vũ ngủ ở phòng không biết vì sao, vốn ngủ rất ngon, lúc một giờ sáng bỗng nhiên tỉnh lại.
Cậu mở mắt từ trên giường ngồi dậy, sững sờ nhìn quanh căn phòng xa lạ, nhíu mày rốt cục nhớ tới chuyện mình và Đoàn Hủ Nghiên muốn tổ chức sinh nhật cho Kiều Hành Tín.
Nhưng... Đoàn Hủ Nghiên ở đâu?
Mạc Tiểu Vũ có chút luống cuống đi xuống giường, vô ý thức đi tới đi lui trong phòng, thấy cửa phòng đóng chặt mới nhớ tới muốn đi ra ngoài xem một chút.
Mạc Tiểu Vũ thật cẩn thận vặn tay nắm, từ trong cửa thò đầu ra, bên ngoài hành lang cũng rất xa lạ, rất im ắng, cũng may có bật đèn, không có tối.
Dưới sự yên tĩnh này, Mạc Tiểu Vũ nhịn xuống nỗi sợ hãi trong lòng đi ra ngoài, đi đến cầu thang, sau khi do dự một chút vẫn lựa chọn đi xuống, vịn tay vịn cầu thang, rón rén đi xuống cầu thang.
Người đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ là Diêu Thanh, vị trí của y là đối diện với cầu thang, thấy có người đi xuống, phản ứng đầu tiên của y là ngây ngẩn cả người, y không biết là ai đang ở trên đó.
Một giây sau Mạc Tiểu Vũ liền vịn tay vịn cầu thang cẩn thận thò nửa cái đầu ra, cậu nghe thấy dưới lầu có người đang nói chuyện, nhưng cậu không biết Đoàn Hủ Nghiên có ở đó hay không, cho nên không dám đi ra ngoài, chỉ có thể đứng ở trên cầu thang dùng một loại thanh âm chỉ có cậu mới có thể nghe thấy.
"Hủ Nghiên~"
Diêu Thanh nhìn thấy mím môi phát ra một tiếng cười buồn bực.
Phản ứng này của y làm cho mấy người khác hiểu lầm, cho rằng y muốn nói cái gì, không hẹn mà cùng dừng lại tiếng nói chuyện quay đầu nhìn về phía y, cả lầu một đột nhiên an tĩnh lại.
Dưới tình huống như vậy, âm thanh Mạc Tiểu Vũ trốn trên cầu thang liền trở nên rất rõ ràng.
"Hủ Nghiên ~ Hủ Nghiên ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.