Chương 77: Hồi Vị (B)
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
04/05/2021
Huyền Tuyết nhìn về phía nữ tử áo đen, "Nói"
"Tề quân công phá thành công thành Thanh Hà , loạn tiễn bắn chết Thanh Hà vương, đem thủ cấp cùng một bức phong thư trên người hắn đưa đến Kinh Thành."
Huyền Tuyết nhíu mày, "Thanh Hà vương dễ dàng bị giết chết vậy sao ?" Lại hỏi, "Nội dung của phong mật thư kia là gì ?"
"Điện hạ!"
Tuyết Tích nhảy nhảy nhót nhót từ phía sau vào trong lều, một luồng khí hoạt bát thổi truyền đến Huyền Tuyết cùng nữ tử áo đen kia.
Tuyết Tích bắt được ống tay áo Huyền Tuyết lắc lắc hỏi,
"Điện hạ nhìn thấy Tuyết Tích có vui hay không ?"
Huyền Tuyết nở ra nụ cười, "Vui."
Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn rút tay ra khỏi tay Tuyết Tích.
Tuyết Tích nghe xong không khỏi nở ra nụ cười tươi như hoa, nhảy ra phía sau Huyền Tuyết, ôm ôm cổ Huyền Tuyết, "Tuyết Tích cũng rất vui !"
Đem cằm tựa trên vai Huyền Tuyết, đưa đầu nhỏ dựa vào đầu Huyền Tuyết, thân thể ôm chặt, đung đưa đung đưa thân thể mình cùng Huyền Tuyết.
". . . . . ."
Huyền Tuyết không nói gì chỉ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng về nữ tử áo đen nói, "Tử Oánh, nói tiếp."
Tử Oánh hé miệng cười cợt, sau đó nghiêm mặt nói, "Phong thư này thuộc hạ cũng không tận mắt thấy, chỉ nghe loáng thoáng được Tử Trân nói về nội dung thư."
Tử Trân chính là người Huyền Tuyết phái đến vương phủ Thanh Hà vương nằm vùng ba năm.
Huyền Tuyết gật gù, ra hiệu Tử Oánh nói tiếp.
"Ừ, nói là. . . . . . Đại Tề Phò mã Tô Hạo là nữ tử."
"Cái gì?"
Huyền Tuyết nhíu lông mày, "Ngươi lặp lại lần nữa."
"Tử Trân nói, trên mật thư viết, phò mã của Trường Ninh công chúa là nữ tử."
"Ồ! Ngươi loạn ngôn !" Tuyết Tích kinh ngạc lên tiếng, "Hai nữ tử làm sao có thể thành phu thê ?"
Tử Oánh nói, "Ta cũng cảm thấy không thể tin."
"Tử Oánh, "
Huyền Tuyết run lên hồi lâu nói, "Ngươi không ngại nguy hiểm mà đến, một đường khổ cực, trước về lều bạt nghỉ ngơi đi thôi."
"Vâng, Cung chủ."
"Tuyết Tích, ngươi lần trước tới Kinh Thành ở phò mã phủ đã gặp Tô Hạo, ngươi cảm thấy hắn có thể là nữ tử hay sao ?"
Tử Oánh đi rồi, Huyền Tuyết hỏi Tuyết Tích, biểu hiện đăm chiêu.
Tuyết Tích lúc đó vì hướng về Huyền Tuyết tranh công, sau khi trở lại Sở doanh đối với Huyền Tuyết nói đã trị thương xong cho Tô Hạo, sau đó đem thư do đích thân Trường Ninh viết giao cho Huyền Tuyết, Huyền Tuyết tin tưởng không nghi ngờ.
Đối với lần đó, Tuyết Tích vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, hôm nay thấy Huyền Tuyết hỏi, liền quyết tâm mang chuyện hôm đó nêu rõ sự tình.
"Điện hạ, "
Tuyết Tích thả ra Huyền Tuyết, tay nhỏ nắm lấy vạt áo Huyền Tuyết, hạ thấp làn mi, khuôn mặt ửng đỏ nói, "Kỳ thực, Tuyết Tích nói dối rồi. . . . . ." Liền mang chân tướng nói lại một lần.
"Chờ một chút, " Huyền Tuyết nhìn Tuyết Tích, "Ngươi nói 'Mỹ nhân muội muội' dung mạo ra sao ?"
"Chính là mỹ nhân lớn lên rất xinh đẹp a," Tuyết Tích chớp chớp đôi mắt nói, "Có hoa khó so, có họa khó tả, xinh đẹp không giống người phàm."
". . . . . ."
Nói xong cũng không cảm thấy có gì khác lạ, Huyền Tuyết thở dài, suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Nàng kia cao bao nhiêu?"
"Ừ, " Tuyết Tích trừng mắt nhìn, "Cao hơn ta nửa cái đầu, so với Trường Ninh công chúa thấp hơn nửa cái đầu."
"Này, giọng của nàng nói chuyện như thế nào ?"
"Cực kì ôn nhu, nhẹ nhàng, ồ ? Vì sao Điện hạ hỏi Tuyết Tích vấn đề này ?"
"Không tại sao, " Huyền Tuyết khoát tay áo một cái, "Ta mệt mỏi, muốn một mình yên lặng một chút, ngươi cùng cô cô ngươi đi chơi đi."
"Ơ."
Tuyết Tích chu miệng nhỏ, lòng không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài.
Tề quân trụ sở.
Ngô Tương cũng cùng theo quân sĩ đi tới Bội Huyện, liền đang cùng Giang Tuấn ở trong viện.
Trước đây, bất kể là ở Hàng Châu Vạn An, phò mã phủ ở Kinh Thành hay là tiểu viện trong rừng trúc Thái Sơn, hắn đều đi cùng với Tô Hạo, lần này là lần đầu tiên tách ra không ở chung với Tô Hạo trong một viện ----- bây giờ phò mã cùng công chúa đang ở cùng một viện, thân già hắn cũng không nỡ làm kì đà quấy rối hai người trẻ thanh tĩnh.
Ngô Tương quay lưng đứng ở dưới mái hiên nhỏ, nhìn trời mưa thầm nghĩ.
Không có sư phụ giám sát, không biết Phò mã có kiên trì mỗi ngày luyện tập phương pháp điều hòa thân khí hay luyện viết chữ hay không đây ?
Ngay vào lúc này, có thị vệ khoác áo choàng đi tới, chắp tay nói, "Ngô sư phụ, công chúa cho mời."
Công chúa tìm lão phu có chuyện gì ?
Ngô Tương trầm ngâm một khắc, nói, "Được, tại hạ liền qua ngay."
Trường Ninh ngồi ở trong đình viện, tay bưng một chén trà, thấy Ngô Tương đi tới, liền đặt chén trà xuống, cong tay gảy một luồng ánh kiếm đến thẳng trước ngực Ngô Tương.
Ngô Tương vẫn chưa né tránh, bước đi cùng phương hướng vẫn không một chút thay đổi, chỉ là ánh kiếm kia đến trong nháy mắt, thân hình hắn bỗng nhiên mơ hồ, đợi được đến khi thân hình khôi phục rõ ràng, ánh kiếm kia đã không thấy tung tích.
Trường Ninh lập tức chớp mắt vung một chưởng tới, Ngô Tương vẫn không chuyển động, chắp tay sau lưng như cũ, biểu hiện như không đi tới, đi vài bước bỗng dừng lại, khẽ mỉm cười, "Công phu của Điện hạ so với trước kia tiến bộ không ít."
Trường Ninh cũng nhợt nhạt nở nụ cười, "Cùng so với công phu của Ngô sư phụ thật như muối bỏ bể."
"Không biết Điện hạ gọi lão phu đến có gì sai bảo ?"
"Sai bảo thì không dám."
Trường Ninh ra hiệu Ngô Tương ngồi xuống, "Vãn bối là có chuyện muốn nhờ."
Ngô Tương vẫn đứng, "Lão phu chỉ là hạ nhân, làm sao có thể cùng Điện hạ ngồi chung," hơi dừng lại một chút, lại nói, "Điện hạ có việc cứ nói thẳng, lão phu nếu có thể làm được, tất nhiên sẽ làm toàn lực."
"Chuyện của Phò mã, nói vậy hẳn Ngô sư phụ đã biết đến," Trường Ninh nói, "Bây giờ phụ hoàng cũng biết, Ngô sư phụ cảm thấy Bổn cung phải làm như thế nào?"
Ngô Tương tiếc nuối nói, "Chuyện này lão phu không tiện xen vào."
Trường Ninh trực tiếp nói, "Bổn cung nếu phản bội phụ hoàng, Ngô sư phụ cũng vẫn giữ thái độ như thế ?"
Ngô Tương gật gù, "Cũng là chuyện đơn giản." Dĩ nhiên đối với Trường Ninh cũng không một tia kinh ngạc.
"Bổn cung đã nói xong rồi."
". . . . . ." Ngô Tương ngẩn ra, hiểu được, "Lão phu này liền cáo từ."
Trường Ninh nhìn đăm chiêu Ngô Tương đã quay lưng.
Trong đầu vô số nghi hoặc giống như là mực nước tản ra.
Khi Tô Hạo trở về trời cũng đã tối muộn, vào nhà liền hắt hơi một cái.
Trường Ninh một bên thay nàng cởi xuống áo choàng, một bên khẽ nói, "Đây rõ ràng là cảm lạnh , biết rõ Sở Quân khó có thể qua sông, sao lại còn muốn đến bờ sông khảo sát làm chi. " Có ý tứ oán trách.
Tô Hạo cười nói, "Không có chuyện gì, một lúc nữa uống một bát canh gừng sẽ khá hơn thôi."
"Góc áo đều ướt cả rồi, "
Trường Ninh tự tay đi lấy một bộ y phục sạch sẽ cho Tô Hạo thay, "Lên giường ấm ngồi đi."
Tô Hạo nghe theo, nhấc chân chui vào trong ổ chăn, một luồng ấm áp truyền vào trong lòng.
Trường Ninh đến nhà bếp dặn dò nhà bếp nấu canh gừng cho Tô Hạo, Tô Hạo tháo trâm gài tóc xuống, tóc buông ra, Trường Ninh đang bưng canh gừng vào trong phòng nhìn thấy sững sờ một khắc, sau đó nói, "Trời vẫn còn sớm, Phò mã đang làm gì vậy ?"
Tô Hạo vẫn chưa để ý đến lời Trường Ninh, chỉ nói. "Sao ngươi lại tự mình bưng làm gì, để cho thị nữ bưng lên là được rồi."
Trường Ninh nói, "Phòng của chúng ta vẫn nên để các nàng ít vào thì tốt hơn."
Tô Hạo uống canh gừng xong trán dày đặc một tầng mồ hôi, Trường Ninh nhẹ nhàng lấy khăn lau đi cho Tô Hạo, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn ngắm Tô Hạo.
Tô Hạo đối diện với ánh mắt của Trường Ninh, chốc lát thất thần, hồi lâu nói, "Điện hạ cũng vào đây đi."
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, "Phò mã muốn làm cái gì, cơm tối còn chưa ăn đó," Nói xong nhẹ nhàng đem tóc Tô Hạo vén ra sau tai.
Tô Hạo tỉnh táo lại, mặt không khỏi đỏ, ". . . . . ." .
Sở Quân đại doanh, lều của công chúa ánh đèn sáng choang.
Diệp Tôn hướng về Huyền Tuyết đang ngồi bên trên nói, "Không biết Điện hạ suốt đêm triệu tập chúng thần có chuyện gì quan trọng?"
Huyền Tuyết cũng không trả lời, chỉ hỏi ngược lại "Theo suy nghĩ của Diệp nguyên soái, mạo hiểm trời mưa quân sĩ đi qua cầu nổi có mấy phần thắng ?"
Diệp Tôn ngẩn ra, "Điện hạ là muốn đại quân không quản mưa gió qua sông ?"
"Không sai, " Huyền Tuyết gật gù, "Bổn cung hai ngày nay một mực nghĩ, vạn vật đều có khuyết điểm, như vậy nhược điểm của hoả súng là gì ?"
Diệp Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Gió càng lớn, hỏa súng bắn càng khó trúng mục tiêu, hơn nữa thao tác sẽ chậm chạp đi, nếu như ở dưới trời mưa sắp xếp quân sĩ hợp lí phát động tập kích, Tề quân ắt loạn."
Diệp Tôn nói, "Xác thực vẫn có thể xem là một ý kiến hay."
"Thế nhưng phương pháp này cũng vô cùng nguy hiểm, vì lẽ chỉ có bảy phần thắng, không thể không cân nhắc kĩ."
Huyền Tuyết nói tiếp, "Số tiền lớn thuê trai tráng tuy rằng quen thuộc kĩ năng bơi lội tốt như không có kinh nghiệm lão luyện nhất, Diệp nguyên soái nên đi tìm những lão ngư có tuổi hỏi ý kiến mới phải."
Diệp Tôn nghiêm nghị nói, "Vâng."
Hôm nay Điện hạ so với hôm qua khác nhau một trời một vực, không khỏi để cho quân sĩ nhìn nàng bằng ánh mắt khác sưa.
Diệp Tinh trong lòng vui mừng không ngớt.
Điện hạ nếu như hạ quyết tâm như thế, phản Tề phục Sở liền có thể nằm trong tầm tay.
Kinh Thành, Đoan Bổn Cung.
Tiểu Kiều nhìn thấy Thái tử vừa mới hồi cung vội hỏi, "Ta giao cho ngươi nhiệm vụ can giám phụ hoàng ngươi làm như thế nào rồi ?"
Thái tử lắc đầu, "Phụ hoàng hai ngày nay sắc mặt không tốt, ta căn bản không dám mở miệng."
Tiểu Kiều dựng lên lông mày, "Vậy ngươi còn dám trở về?"
Thái tử cười nói, "Ngươi bất quá là tính khí trẻ con, ngoài miệng bất chấp, nhưng cũng không để lại hậu quả gì," nói tới chỗ này vẻ mặt chợt buồn bã, "Phụ hoàng sẽ không như thế, quyền sinh quyền sát trong tay, sấm vang chớp giật, một câu nói sai, tiền đồ hủy diệt sạch không nói, còn sẽ liên lụy tính mạng."
Tiểu Kiều bĩu môi nói, "Có người ham sống sợ chết a."
"Ngươi xem, lại thế nữa rồi, " Thái tử lắc lắc đầu, tiện đà nhớ tới một chuyện, "Tuy rằng chuyện của Tô Hạo ta không thể hướng về phụ hoàng can gián, nhưng hôm nay mới biết một chuyện, ngươi nghe xong sẽ nhất định bất ngờ."
"Còn không mau nói."
"Sở Quân ôm lập tân quân -- Đức Hiền công chúa, chính là đồng môn của Trường Ninh ---- Sư tỷ Huyền Tuyết."
"Huyền Tuyết. . . . . . Nàng? !"
Tiểu Kiều từ trên ghế đứng dậy, "Ngươi nói con quạ đen kia là công chúa nước Sở ?"
"Quạ đen ? Cái miệng này của ngươi," Thái tử cười khổ nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ đối với ta ác miệng."
"Y, ngươi không khỏi quá đề cao mình, " Tiểu Kiều liếc Thái tử một chút, tùy tiện nói, "Ta còn đang không hiểu tại sao phụ hoàng có ý tốt để Trường Ninh đi giám quân, còn tưởng rằng để bầu bạn với Tô Hạo, bây giờ nghĩ lại căn bản là khảo nghiệm Trường Ninh, cố ý làm khó Trường Ninh."
Thái tử tựa như vẫn chưa nghe được tiểu Kiều nói cái gì, tự nhủ "Các nàng đi như vậy cũng tốt rồi......"
Tiểu Kiều nhíu mày, "Ngươi nói cái gì?"
Thái tử thở dài, "Không nói gì."
Tiểu Kiều thu tầm mắt lại, hồi tưởng ngày xưa Trường Ninh cùng Huyền Tuyết đối xử với nhau như thế nào, bỗng nhiên nói, "Cho dù Trường Ninh có thể đối với Huyền Tuyết tuyệt tình, Huyền Tuyết cũng khó có thể đối với Trường Ninh vong tình. . . . . ."
Thái tử ngưng lông mày, "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Kiều xua tay, "Ta không nói gì."
"Tề quân công phá thành công thành Thanh Hà , loạn tiễn bắn chết Thanh Hà vương, đem thủ cấp cùng một bức phong thư trên người hắn đưa đến Kinh Thành."
Huyền Tuyết nhíu mày, "Thanh Hà vương dễ dàng bị giết chết vậy sao ?" Lại hỏi, "Nội dung của phong mật thư kia là gì ?"
"Điện hạ!"
Tuyết Tích nhảy nhảy nhót nhót từ phía sau vào trong lều, một luồng khí hoạt bát thổi truyền đến Huyền Tuyết cùng nữ tử áo đen kia.
Tuyết Tích bắt được ống tay áo Huyền Tuyết lắc lắc hỏi,
"Điện hạ nhìn thấy Tuyết Tích có vui hay không ?"
Huyền Tuyết nở ra nụ cười, "Vui."
Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn rút tay ra khỏi tay Tuyết Tích.
Tuyết Tích nghe xong không khỏi nở ra nụ cười tươi như hoa, nhảy ra phía sau Huyền Tuyết, ôm ôm cổ Huyền Tuyết, "Tuyết Tích cũng rất vui !"
Đem cằm tựa trên vai Huyền Tuyết, đưa đầu nhỏ dựa vào đầu Huyền Tuyết, thân thể ôm chặt, đung đưa đung đưa thân thể mình cùng Huyền Tuyết.
". . . . . ."
Huyền Tuyết không nói gì chỉ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng về nữ tử áo đen nói, "Tử Oánh, nói tiếp."
Tử Oánh hé miệng cười cợt, sau đó nghiêm mặt nói, "Phong thư này thuộc hạ cũng không tận mắt thấy, chỉ nghe loáng thoáng được Tử Trân nói về nội dung thư."
Tử Trân chính là người Huyền Tuyết phái đến vương phủ Thanh Hà vương nằm vùng ba năm.
Huyền Tuyết gật gù, ra hiệu Tử Oánh nói tiếp.
"Ừ, nói là. . . . . . Đại Tề Phò mã Tô Hạo là nữ tử."
"Cái gì?"
Huyền Tuyết nhíu lông mày, "Ngươi lặp lại lần nữa."
"Tử Trân nói, trên mật thư viết, phò mã của Trường Ninh công chúa là nữ tử."
"Ồ! Ngươi loạn ngôn !" Tuyết Tích kinh ngạc lên tiếng, "Hai nữ tử làm sao có thể thành phu thê ?"
Tử Oánh nói, "Ta cũng cảm thấy không thể tin."
"Tử Oánh, "
Huyền Tuyết run lên hồi lâu nói, "Ngươi không ngại nguy hiểm mà đến, một đường khổ cực, trước về lều bạt nghỉ ngơi đi thôi."
"Vâng, Cung chủ."
"Tuyết Tích, ngươi lần trước tới Kinh Thành ở phò mã phủ đã gặp Tô Hạo, ngươi cảm thấy hắn có thể là nữ tử hay sao ?"
Tử Oánh đi rồi, Huyền Tuyết hỏi Tuyết Tích, biểu hiện đăm chiêu.
Tuyết Tích lúc đó vì hướng về Huyền Tuyết tranh công, sau khi trở lại Sở doanh đối với Huyền Tuyết nói đã trị thương xong cho Tô Hạo, sau đó đem thư do đích thân Trường Ninh viết giao cho Huyền Tuyết, Huyền Tuyết tin tưởng không nghi ngờ.
Đối với lần đó, Tuyết Tích vẫn luôn hổ thẹn trong lòng, hôm nay thấy Huyền Tuyết hỏi, liền quyết tâm mang chuyện hôm đó nêu rõ sự tình.
"Điện hạ, "
Tuyết Tích thả ra Huyền Tuyết, tay nhỏ nắm lấy vạt áo Huyền Tuyết, hạ thấp làn mi, khuôn mặt ửng đỏ nói, "Kỳ thực, Tuyết Tích nói dối rồi. . . . . ." Liền mang chân tướng nói lại một lần.
"Chờ một chút, " Huyền Tuyết nhìn Tuyết Tích, "Ngươi nói 'Mỹ nhân muội muội' dung mạo ra sao ?"
"Chính là mỹ nhân lớn lên rất xinh đẹp a," Tuyết Tích chớp chớp đôi mắt nói, "Có hoa khó so, có họa khó tả, xinh đẹp không giống người phàm."
". . . . . ."
Nói xong cũng không cảm thấy có gì khác lạ, Huyền Tuyết thở dài, suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Nàng kia cao bao nhiêu?"
"Ừ, " Tuyết Tích trừng mắt nhìn, "Cao hơn ta nửa cái đầu, so với Trường Ninh công chúa thấp hơn nửa cái đầu."
"Này, giọng của nàng nói chuyện như thế nào ?"
"Cực kì ôn nhu, nhẹ nhàng, ồ ? Vì sao Điện hạ hỏi Tuyết Tích vấn đề này ?"
"Không tại sao, " Huyền Tuyết khoát tay áo một cái, "Ta mệt mỏi, muốn một mình yên lặng một chút, ngươi cùng cô cô ngươi đi chơi đi."
"Ơ."
Tuyết Tích chu miệng nhỏ, lòng không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài.
Tề quân trụ sở.
Ngô Tương cũng cùng theo quân sĩ đi tới Bội Huyện, liền đang cùng Giang Tuấn ở trong viện.
Trước đây, bất kể là ở Hàng Châu Vạn An, phò mã phủ ở Kinh Thành hay là tiểu viện trong rừng trúc Thái Sơn, hắn đều đi cùng với Tô Hạo, lần này là lần đầu tiên tách ra không ở chung với Tô Hạo trong một viện ----- bây giờ phò mã cùng công chúa đang ở cùng một viện, thân già hắn cũng không nỡ làm kì đà quấy rối hai người trẻ thanh tĩnh.
Ngô Tương quay lưng đứng ở dưới mái hiên nhỏ, nhìn trời mưa thầm nghĩ.
Không có sư phụ giám sát, không biết Phò mã có kiên trì mỗi ngày luyện tập phương pháp điều hòa thân khí hay luyện viết chữ hay không đây ?
Ngay vào lúc này, có thị vệ khoác áo choàng đi tới, chắp tay nói, "Ngô sư phụ, công chúa cho mời."
Công chúa tìm lão phu có chuyện gì ?
Ngô Tương trầm ngâm một khắc, nói, "Được, tại hạ liền qua ngay."
Trường Ninh ngồi ở trong đình viện, tay bưng một chén trà, thấy Ngô Tương đi tới, liền đặt chén trà xuống, cong tay gảy một luồng ánh kiếm đến thẳng trước ngực Ngô Tương.
Ngô Tương vẫn chưa né tránh, bước đi cùng phương hướng vẫn không một chút thay đổi, chỉ là ánh kiếm kia đến trong nháy mắt, thân hình hắn bỗng nhiên mơ hồ, đợi được đến khi thân hình khôi phục rõ ràng, ánh kiếm kia đã không thấy tung tích.
Trường Ninh lập tức chớp mắt vung một chưởng tới, Ngô Tương vẫn không chuyển động, chắp tay sau lưng như cũ, biểu hiện như không đi tới, đi vài bước bỗng dừng lại, khẽ mỉm cười, "Công phu của Điện hạ so với trước kia tiến bộ không ít."
Trường Ninh cũng nhợt nhạt nở nụ cười, "Cùng so với công phu của Ngô sư phụ thật như muối bỏ bể."
"Không biết Điện hạ gọi lão phu đến có gì sai bảo ?"
"Sai bảo thì không dám."
Trường Ninh ra hiệu Ngô Tương ngồi xuống, "Vãn bối là có chuyện muốn nhờ."
Ngô Tương vẫn đứng, "Lão phu chỉ là hạ nhân, làm sao có thể cùng Điện hạ ngồi chung," hơi dừng lại một chút, lại nói, "Điện hạ có việc cứ nói thẳng, lão phu nếu có thể làm được, tất nhiên sẽ làm toàn lực."
"Chuyện của Phò mã, nói vậy hẳn Ngô sư phụ đã biết đến," Trường Ninh nói, "Bây giờ phụ hoàng cũng biết, Ngô sư phụ cảm thấy Bổn cung phải làm như thế nào?"
Ngô Tương tiếc nuối nói, "Chuyện này lão phu không tiện xen vào."
Trường Ninh trực tiếp nói, "Bổn cung nếu phản bội phụ hoàng, Ngô sư phụ cũng vẫn giữ thái độ như thế ?"
Ngô Tương gật gù, "Cũng là chuyện đơn giản." Dĩ nhiên đối với Trường Ninh cũng không một tia kinh ngạc.
"Bổn cung đã nói xong rồi."
". . . . . ." Ngô Tương ngẩn ra, hiểu được, "Lão phu này liền cáo từ."
Trường Ninh nhìn đăm chiêu Ngô Tương đã quay lưng.
Trong đầu vô số nghi hoặc giống như là mực nước tản ra.
Khi Tô Hạo trở về trời cũng đã tối muộn, vào nhà liền hắt hơi một cái.
Trường Ninh một bên thay nàng cởi xuống áo choàng, một bên khẽ nói, "Đây rõ ràng là cảm lạnh , biết rõ Sở Quân khó có thể qua sông, sao lại còn muốn đến bờ sông khảo sát làm chi. " Có ý tứ oán trách.
Tô Hạo cười nói, "Không có chuyện gì, một lúc nữa uống một bát canh gừng sẽ khá hơn thôi."
"Góc áo đều ướt cả rồi, "
Trường Ninh tự tay đi lấy một bộ y phục sạch sẽ cho Tô Hạo thay, "Lên giường ấm ngồi đi."
Tô Hạo nghe theo, nhấc chân chui vào trong ổ chăn, một luồng ấm áp truyền vào trong lòng.
Trường Ninh đến nhà bếp dặn dò nhà bếp nấu canh gừng cho Tô Hạo, Tô Hạo tháo trâm gài tóc xuống, tóc buông ra, Trường Ninh đang bưng canh gừng vào trong phòng nhìn thấy sững sờ một khắc, sau đó nói, "Trời vẫn còn sớm, Phò mã đang làm gì vậy ?"
Tô Hạo vẫn chưa để ý đến lời Trường Ninh, chỉ nói. "Sao ngươi lại tự mình bưng làm gì, để cho thị nữ bưng lên là được rồi."
Trường Ninh nói, "Phòng của chúng ta vẫn nên để các nàng ít vào thì tốt hơn."
Tô Hạo uống canh gừng xong trán dày đặc một tầng mồ hôi, Trường Ninh nhẹ nhàng lấy khăn lau đi cho Tô Hạo, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn ngắm Tô Hạo.
Tô Hạo đối diện với ánh mắt của Trường Ninh, chốc lát thất thần, hồi lâu nói, "Điện hạ cũng vào đây đi."
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, "Phò mã muốn làm cái gì, cơm tối còn chưa ăn đó," Nói xong nhẹ nhàng đem tóc Tô Hạo vén ra sau tai.
Tô Hạo tỉnh táo lại, mặt không khỏi đỏ, ". . . . . ." .
Sở Quân đại doanh, lều của công chúa ánh đèn sáng choang.
Diệp Tôn hướng về Huyền Tuyết đang ngồi bên trên nói, "Không biết Điện hạ suốt đêm triệu tập chúng thần có chuyện gì quan trọng?"
Huyền Tuyết cũng không trả lời, chỉ hỏi ngược lại "Theo suy nghĩ của Diệp nguyên soái, mạo hiểm trời mưa quân sĩ đi qua cầu nổi có mấy phần thắng ?"
Diệp Tôn ngẩn ra, "Điện hạ là muốn đại quân không quản mưa gió qua sông ?"
"Không sai, " Huyền Tuyết gật gù, "Bổn cung hai ngày nay một mực nghĩ, vạn vật đều có khuyết điểm, như vậy nhược điểm của hoả súng là gì ?"
Diệp Tinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Gió càng lớn, hỏa súng bắn càng khó trúng mục tiêu, hơn nữa thao tác sẽ chậm chạp đi, nếu như ở dưới trời mưa sắp xếp quân sĩ hợp lí phát động tập kích, Tề quân ắt loạn."
Diệp Tôn nói, "Xác thực vẫn có thể xem là một ý kiến hay."
"Thế nhưng phương pháp này cũng vô cùng nguy hiểm, vì lẽ chỉ có bảy phần thắng, không thể không cân nhắc kĩ."
Huyền Tuyết nói tiếp, "Số tiền lớn thuê trai tráng tuy rằng quen thuộc kĩ năng bơi lội tốt như không có kinh nghiệm lão luyện nhất, Diệp nguyên soái nên đi tìm những lão ngư có tuổi hỏi ý kiến mới phải."
Diệp Tôn nghiêm nghị nói, "Vâng."
Hôm nay Điện hạ so với hôm qua khác nhau một trời một vực, không khỏi để cho quân sĩ nhìn nàng bằng ánh mắt khác sưa.
Diệp Tinh trong lòng vui mừng không ngớt.
Điện hạ nếu như hạ quyết tâm như thế, phản Tề phục Sở liền có thể nằm trong tầm tay.
Kinh Thành, Đoan Bổn Cung.
Tiểu Kiều nhìn thấy Thái tử vừa mới hồi cung vội hỏi, "Ta giao cho ngươi nhiệm vụ can giám phụ hoàng ngươi làm như thế nào rồi ?"
Thái tử lắc đầu, "Phụ hoàng hai ngày nay sắc mặt không tốt, ta căn bản không dám mở miệng."
Tiểu Kiều dựng lên lông mày, "Vậy ngươi còn dám trở về?"
Thái tử cười nói, "Ngươi bất quá là tính khí trẻ con, ngoài miệng bất chấp, nhưng cũng không để lại hậu quả gì," nói tới chỗ này vẻ mặt chợt buồn bã, "Phụ hoàng sẽ không như thế, quyền sinh quyền sát trong tay, sấm vang chớp giật, một câu nói sai, tiền đồ hủy diệt sạch không nói, còn sẽ liên lụy tính mạng."
Tiểu Kiều bĩu môi nói, "Có người ham sống sợ chết a."
"Ngươi xem, lại thế nữa rồi, " Thái tử lắc lắc đầu, tiện đà nhớ tới một chuyện, "Tuy rằng chuyện của Tô Hạo ta không thể hướng về phụ hoàng can gián, nhưng hôm nay mới biết một chuyện, ngươi nghe xong sẽ nhất định bất ngờ."
"Còn không mau nói."
"Sở Quân ôm lập tân quân -- Đức Hiền công chúa, chính là đồng môn của Trường Ninh ---- Sư tỷ Huyền Tuyết."
"Huyền Tuyết. . . . . . Nàng? !"
Tiểu Kiều từ trên ghế đứng dậy, "Ngươi nói con quạ đen kia là công chúa nước Sở ?"
"Quạ đen ? Cái miệng này của ngươi," Thái tử cười khổ nói, "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ đối với ta ác miệng."
"Y, ngươi không khỏi quá đề cao mình, " Tiểu Kiều liếc Thái tử một chút, tùy tiện nói, "Ta còn đang không hiểu tại sao phụ hoàng có ý tốt để Trường Ninh đi giám quân, còn tưởng rằng để bầu bạn với Tô Hạo, bây giờ nghĩ lại căn bản là khảo nghiệm Trường Ninh, cố ý làm khó Trường Ninh."
Thái tử tựa như vẫn chưa nghe được tiểu Kiều nói cái gì, tự nhủ "Các nàng đi như vậy cũng tốt rồi......"
Tiểu Kiều nhíu mày, "Ngươi nói cái gì?"
Thái tử thở dài, "Không nói gì."
Tiểu Kiều thu tầm mắt lại, hồi tưởng ngày xưa Trường Ninh cùng Huyền Tuyết đối xử với nhau như thế nào, bỗng nhiên nói, "Cho dù Trường Ninh có thể đối với Huyền Tuyết tuyệt tình, Huyền Tuyết cũng khó có thể đối với Trường Ninh vong tình. . . . . ."
Thái tử ngưng lông mày, "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Kiều xua tay, "Ta không nói gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.