Chương 14: Tiểu Kiều Lại Tới Rồi (B)
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
04/05/2021
Tin tức Phụ thân được phục hồi nguyên chức, cùng Đại đệ được đặc xá rất nhanh truyền đến tai Tô Phu nhân, Tô phu nhân còn chưa kịp ca tụng hoàng ân của Hoàng thượng, lại nghe thấy tin tức làm nàng lo lắng ----- biểu đệ Chu Thế An của Tô Tranh được thăng chức làm Kinh Triệu Phủ doãn, ít ngày nữa sẽ vào kinh nhận chức, cũng tức là Chu Tiểu kiều cũng sẽ theo cha vào kinh.
Tô phu nhân sợ vị Chu gia tiểu cô cô này.
Tìm Tô lão thái gia thương lượng đối sách, Tô lão thái gia cũng hết đường xoay xở, cuối cùng chỉ thở dài nói, " Hạo nhi bây giờ đã là Phò Mã gia của Đương Kim hoàng thượng, đứa bé Tiểu Kiều từ bé đã được nuông chiều, cũng không dám vượt qua lễ nghi, huống hồ từ Dương Châu đến Kinh Thành cũng cần có thời gian, việc này có thể từ từ suy tính."
Tô phu nhân nghĩ trong lòng , Chu Tiểu Kiều này được Chu Thế An cưng sủng nào khác gì công chúa, làm sao còn biết hoàng gia lễ nghi ra sao? Tuy nghĩ thế cũng chỉ đành gật gù , "Bây giờ cũng chỉ còn cách từ từ suy nghĩ biện pháp."
Nghĩ lần trước cùng người nhà họ Chu qua loa lấy lệ, bây giờ phải giải thích như thế nào mới tốt? Thực sự là rất lúng túng, không khỏi càng nhăn lông mày.
Tô Hạo ngoại trừ cùng các vị hoàng tử đọc sách, thời gian còn lại đều ở thư phòng đọc sách, có lúc thì đi hậu hoa viên ngắm hoa, hoặc là cùng Tô Phu nhân học đàn tranh.
Chừng hơn chục ngày đã qua, Trường Ninh vẫn chưa trở về phò mã phủ, cũng không phái người triệu kiến Tô Hạo đến phủ công chúa, Tô Hạo không khỏi buồn bã, lúc ban đêm, trong đầu đều hiện lên dung nhan lạnh lùng của công chúa, muốn quên không được, lăn lộn khó ngủ, thiếu niên đã biết mùi vị tương tư a.
Buổi chiều ngày hôm đó.
"Phu nhân, ngoài cửa khách từ xa tới, bảo là muốn gặp phò mã gia."
Người gác cửa hướng về Tô phu nhân bẩm báo.
Trên tay Tô phu nhân đang bưng chén trà, nghe được, tay run lên, "Rầm" một tiếng, chén trà rơi trên mặt đất.
"Khách mời có mang theo thiệp mời không? Dáng vẻ ra sao ?
"Hồi phu nhân, khách mời không mang theo thiệp mời, là hai vị công tử thiếu niên tuấn tú cưỡi ngựa, đứng trái phải hai bên kiệu, người trong kiệu vẫn chưa lộ diện, vì lẽ đó tiểu nhân còn chưa thấy dáng dấp."
Tô phu nhân vừa nghe, tâm trạng đã nguội tám phần, lập tức dặn dò gia nhân, "Này tám phần mười là vị tiểu cô cô Chu gia đến rồi, mau mau thông báo xuống, các nơi phòng bị."
Sau đó, Tô phu nhân liền nghĩ, theo lý không thể đến nhanh như vậy, một bên dẫn những người đắc lực trong nhà ra ngoài cửa xem rõ ngọn ngành.
Vừa ra cửa nách, quả nhiên thấy huynh đệ Chu Lập, Chu Hành đang ngồi ngay ngắn, có chừng mười gia đinh vây quanh cỗ kiệu.
"Ơ, đây không phải hai vị Biểu thiếu gia sao? Nhanh như vậy đã đến!"
Tô phu nhân cầm khăn nở nụ cười đáng yêu đi ra nghênh đón.
Chu lập, Chu Hành vội vàng xuống ngựa, hướng về Tô phu nhân hành lễ, xong xuôi Chu Lập giải thích "Hai huynh đệ chúng ta cùng Tiểu Kiều đến trước, gia phụ cùng gia mẫu còn đang trên đường."
Tô phu nhân vừa nghe đến hai chữ "Tiểu Kiều", không khỏi hãi hùng khiếp vía, trên mặt vẫn cười nói như cũ, "Thì ra là như vậy, đáng thương cho ta sau khi nghe được tin tức, trái chờ mong, phải chờ mong, hôm nay cuối cũng cũng có thể gặp được các ngươi, trên đường đi nhất định là mệt mỏi a? Mau vào bên trong nghỉ ngơi một chút" Dặn dò hạ nhân nghênh tiến vào trong viện, lại nghe phía sau truyền tới tiếng "Oa...." thán phục.
Hóa ra là Chu Tiểu Kiều từ trong kiệu đi xuống.
Tô phu nhân cúi đầu đem khăn đưa lên miệng ho khan một tiếng, lúc ngẩng đầu lên đã cười rạng rỡ, "Ai da, một năm không gặp, tiểu Kiều ngươi. . . . . ." Vốn là chuẩn bị nói chút lời khích lệ , lại phát hiện Chu Tiểu kiều căn bản không nhìn nàng.
Chu Tiểu Kiều đang ngẩng đầu lên nhìn ba chữ trên cửa lớn "Phò Mã Phủ", đôi mắt đen láy bị một tầng nước bao phủ.
Tô phu nhân thấy nàng như vậy, không khỏi cũng có chút đau lòng, chính là đang âm thầm thương tiếc, đã thấy Chu Tiểu kiều cầm quạt tròn trong tay , khinh vung váy dài, eo nhỏ thấp thoáng, đứng trước cửa uyển chuyển nhảy múa.
". . . . . ."
Trong lúc nhất thời, không chỉ Tô phu nhân cùng người trong phò mã phủ, mà cả hai huynh đệ Chu gia cũng đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, con mắt cùng cằm đồng thời chỉ muốn rơi xuống đất.
Mọi người sớm bị đều điệu nhảy của nàng biến thành ngây ngốc, bao gồm cả Tô phu nhân.
Chu Tiểu Kiều tiến vào phò mã phủ, nhìn thấy hàng loạt thị nữ trong cung canh giữ đứng trước cửa viện, liền lập tức đi tới.
Phò Mã gia lúc này đang trong lương đình hậu hoa viên ngồi đọc sách, cung nữ hồi môn của công chúa nghe được lời căn dặn của phu nhân, đề phòng phát sinh ra chuyện, liền canh giữ trước cửa hậu hoa viên, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể chặn lại Chu Tiểu Kiều.
Cho đến khi Chu Tiểu Kiều đi đến trước mặt một đám thị nữ, mọi người đang muốn can ngăn, đã thấy Chu Tiểu Kiều bỗng nhiên vô lực ôm lấy một cậy cột trụ, nước mắt như mưa, con ngươi ngâm đầy lệ quang bên trong, thật đen, thật sáng, thật thống khổ.
Chúng thị nữ thấy một thiếu nữ Quốc Sắc Thiên Hương khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi cũng lau mắt gạt lệ.
Bên này Chu Tiểu Kiều một bên khóc, một bên dùng giọng nói run rẩy ngâm thơ, "Xuân đi hồi xuân tư dồn dập, tiều tụy rời ra vì là Ức Quân. Không tin vô duyên trường dưới lệ, cuối cùng cũng phải thu về váy xòe."
Ngâm đến hai chữ "Váy xòe" giọng bỗng cao vút, con mắt đột nhiên sáng lên, "Tô lang! ! ! !" , phát một tiếng gọi, vọt vào trong sân.
Chúng cung nữ không kịp ngăn cản.
Bởi vì lúc đó chưa kịp lấy lại tinh thần.
"Tiểu Kiều tiểu thư!"
"Tiểu Kiều tiểu thư đến rồi!"
Trời vừa sáng Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm đã phụng mệnh canh giữ ở chòi nghỉ mát cách đó không xa, thấy Chu Tiểu kiều đi vào hậu hoa viên, không khỏi song song vén lên ống tay áo, nghĩ thầm nếu Chu Tiểu kiều đến quấy rối, liền chuẩn bị cùng nàng đánh một trận sống mái.
Ai biết Chu Tiểu Kiều đi tới trước mặt hai người, cũng không nhìn về hướng chòi nghỉ mát, mà ngẩng đầu nhìn cây Hạnh Hoa đang nở rộ, nhìn chốc lát, hắng giọng một cái, say sưa ngâm một bài thơ, "Cây cỏ Tri Xuân lâu không về , mọi cách hồng sắc tía đấu mùi thơm. Chỉ có Hạnh Hoa có tài tư, hóa thành đầy trời làm tuyết bay." Ngâm xong, đối với Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm nở nụ cười xinh đẹp.
". . . . . ."
Hai Tiểu Thị nữ sững sờ tại chỗ ----quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nụ cười quả nhiên đẹp đến vậy.
Lúc này Chu Tiểu Kiều đã thấy thân ảnh màu trắng kia trong lương đình.
Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm vừa thấy, lập tức phục hồi tinh thần, đem ống tay áo đang bị đờ ra một lần nữa đưa lên, không ngờ, Chu Tiểu Kiều lầm bầm hoán một câu, "Tô lang. . . . . ." , nhắm hai mắt lại, thân thể bỗng chùn xuống, đột nhiên té xỉu trên mặt đất.
"A! Tiểu Kiều tiểu thư lại té xỉu rồi !"
"Làm sao bây giờ?"
"Chúng ta nhanh đi gọi phu nhân!"
"Đúng đúng đúng, đi mau đi mau!"
Hai Tiểu Thị Nữ thương nghị xong xuôi, luống cuống tay chân chạy ra ngoài, trong lòng còn nghĩ, "Tiểu Kiều tiểu thư cũng thật là si tình a, cách một năm nhìn thấy công tử chúng ta liền lần thứ hai khuynh đảo té xỉu trên đất."
Tiểu Kiều trở mình một cái từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, bĩu bĩu miệng nhỏ.
Đều nói gừng càng già càng cay, ta xem không hẳn.
"Tô lang!"
Chạy về hướng Tô Hạo.
Phủ công chúa.
Trường Ninh luyện xong kiếm, đang ngồi tại bàn xem một bức bản đồ biên ải, bỗng nhiên mí mắt giật giật, hơn nữa liên tiếp giật giật mấy lần.
Trường Ninh dụi dụi con mắt, nghĩ, "Có thể là quá mệt mỏi đi."
Ty lễ mẫu cùng hai thị nữ đi tới.
Thị nữ đem bánh ngọt cùng một bình trà đặt ở trước mặt Trường Ninh xong liền lui xuống, Ty lễ mẫu vẫn đứng bên cạnh bàn.
"Mười mấy ngày liên tiếp Công chúa không triệu kiến Phò mã, làm trái phu thê chi đạo, thỉnh cầu công chúa....."
"Ơ, " Trường Ninh công chúa đánh gãy lời Ty Lễ mẫu, từ trong bản đồ ngẩng đầu lên, nhìn bàn bánh ngọt một chút, "Vậy phái người đưa tới phủ phò mã một phần bánh ngọt là được rồi."
"Công chúa. . . . . ."
"Lui ra đi."
"Vâng."
Ty Lễ mẫu lắc đầu đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Kiều đuổi tới, Trường Ninh ngươi còn bình tĩnh thế sao ? o(n_n)o
Tô phu nhân sợ vị Chu gia tiểu cô cô này.
Tìm Tô lão thái gia thương lượng đối sách, Tô lão thái gia cũng hết đường xoay xở, cuối cùng chỉ thở dài nói, " Hạo nhi bây giờ đã là Phò Mã gia của Đương Kim hoàng thượng, đứa bé Tiểu Kiều từ bé đã được nuông chiều, cũng không dám vượt qua lễ nghi, huống hồ từ Dương Châu đến Kinh Thành cũng cần có thời gian, việc này có thể từ từ suy tính."
Tô phu nhân nghĩ trong lòng , Chu Tiểu Kiều này được Chu Thế An cưng sủng nào khác gì công chúa, làm sao còn biết hoàng gia lễ nghi ra sao? Tuy nghĩ thế cũng chỉ đành gật gù , "Bây giờ cũng chỉ còn cách từ từ suy nghĩ biện pháp."
Nghĩ lần trước cùng người nhà họ Chu qua loa lấy lệ, bây giờ phải giải thích như thế nào mới tốt? Thực sự là rất lúng túng, không khỏi càng nhăn lông mày.
Tô Hạo ngoại trừ cùng các vị hoàng tử đọc sách, thời gian còn lại đều ở thư phòng đọc sách, có lúc thì đi hậu hoa viên ngắm hoa, hoặc là cùng Tô Phu nhân học đàn tranh.
Chừng hơn chục ngày đã qua, Trường Ninh vẫn chưa trở về phò mã phủ, cũng không phái người triệu kiến Tô Hạo đến phủ công chúa, Tô Hạo không khỏi buồn bã, lúc ban đêm, trong đầu đều hiện lên dung nhan lạnh lùng của công chúa, muốn quên không được, lăn lộn khó ngủ, thiếu niên đã biết mùi vị tương tư a.
Buổi chiều ngày hôm đó.
"Phu nhân, ngoài cửa khách từ xa tới, bảo là muốn gặp phò mã gia."
Người gác cửa hướng về Tô phu nhân bẩm báo.
Trên tay Tô phu nhân đang bưng chén trà, nghe được, tay run lên, "Rầm" một tiếng, chén trà rơi trên mặt đất.
"Khách mời có mang theo thiệp mời không? Dáng vẻ ra sao ?
"Hồi phu nhân, khách mời không mang theo thiệp mời, là hai vị công tử thiếu niên tuấn tú cưỡi ngựa, đứng trái phải hai bên kiệu, người trong kiệu vẫn chưa lộ diện, vì lẽ đó tiểu nhân còn chưa thấy dáng dấp."
Tô phu nhân vừa nghe, tâm trạng đã nguội tám phần, lập tức dặn dò gia nhân, "Này tám phần mười là vị tiểu cô cô Chu gia đến rồi, mau mau thông báo xuống, các nơi phòng bị."
Sau đó, Tô phu nhân liền nghĩ, theo lý không thể đến nhanh như vậy, một bên dẫn những người đắc lực trong nhà ra ngoài cửa xem rõ ngọn ngành.
Vừa ra cửa nách, quả nhiên thấy huynh đệ Chu Lập, Chu Hành đang ngồi ngay ngắn, có chừng mười gia đinh vây quanh cỗ kiệu.
"Ơ, đây không phải hai vị Biểu thiếu gia sao? Nhanh như vậy đã đến!"
Tô phu nhân cầm khăn nở nụ cười đáng yêu đi ra nghênh đón.
Chu lập, Chu Hành vội vàng xuống ngựa, hướng về Tô phu nhân hành lễ, xong xuôi Chu Lập giải thích "Hai huynh đệ chúng ta cùng Tiểu Kiều đến trước, gia phụ cùng gia mẫu còn đang trên đường."
Tô phu nhân vừa nghe đến hai chữ "Tiểu Kiều", không khỏi hãi hùng khiếp vía, trên mặt vẫn cười nói như cũ, "Thì ra là như vậy, đáng thương cho ta sau khi nghe được tin tức, trái chờ mong, phải chờ mong, hôm nay cuối cũng cũng có thể gặp được các ngươi, trên đường đi nhất định là mệt mỏi a? Mau vào bên trong nghỉ ngơi một chút" Dặn dò hạ nhân nghênh tiến vào trong viện, lại nghe phía sau truyền tới tiếng "Oa...." thán phục.
Hóa ra là Chu Tiểu Kiều từ trong kiệu đi xuống.
Tô phu nhân cúi đầu đem khăn đưa lên miệng ho khan một tiếng, lúc ngẩng đầu lên đã cười rạng rỡ, "Ai da, một năm không gặp, tiểu Kiều ngươi. . . . . ." Vốn là chuẩn bị nói chút lời khích lệ , lại phát hiện Chu Tiểu kiều căn bản không nhìn nàng.
Chu Tiểu Kiều đang ngẩng đầu lên nhìn ba chữ trên cửa lớn "Phò Mã Phủ", đôi mắt đen láy bị một tầng nước bao phủ.
Tô phu nhân thấy nàng như vậy, không khỏi cũng có chút đau lòng, chính là đang âm thầm thương tiếc, đã thấy Chu Tiểu kiều cầm quạt tròn trong tay , khinh vung váy dài, eo nhỏ thấp thoáng, đứng trước cửa uyển chuyển nhảy múa.
". . . . . ."
Trong lúc nhất thời, không chỉ Tô phu nhân cùng người trong phò mã phủ, mà cả hai huynh đệ Chu gia cũng đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, con mắt cùng cằm đồng thời chỉ muốn rơi xuống đất.
Mọi người sớm bị đều điệu nhảy của nàng biến thành ngây ngốc, bao gồm cả Tô phu nhân.
Chu Tiểu Kiều tiến vào phò mã phủ, nhìn thấy hàng loạt thị nữ trong cung canh giữ đứng trước cửa viện, liền lập tức đi tới.
Phò Mã gia lúc này đang trong lương đình hậu hoa viên ngồi đọc sách, cung nữ hồi môn của công chúa nghe được lời căn dặn của phu nhân, đề phòng phát sinh ra chuyện, liền canh giữ trước cửa hậu hoa viên, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể chặn lại Chu Tiểu Kiều.
Cho đến khi Chu Tiểu Kiều đi đến trước mặt một đám thị nữ, mọi người đang muốn can ngăn, đã thấy Chu Tiểu Kiều bỗng nhiên vô lực ôm lấy một cậy cột trụ, nước mắt như mưa, con ngươi ngâm đầy lệ quang bên trong, thật đen, thật sáng, thật thống khổ.
Chúng thị nữ thấy một thiếu nữ Quốc Sắc Thiên Hương khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi cũng lau mắt gạt lệ.
Bên này Chu Tiểu Kiều một bên khóc, một bên dùng giọng nói run rẩy ngâm thơ, "Xuân đi hồi xuân tư dồn dập, tiều tụy rời ra vì là Ức Quân. Không tin vô duyên trường dưới lệ, cuối cùng cũng phải thu về váy xòe."
Ngâm đến hai chữ "Váy xòe" giọng bỗng cao vút, con mắt đột nhiên sáng lên, "Tô lang! ! ! !" , phát một tiếng gọi, vọt vào trong sân.
Chúng cung nữ không kịp ngăn cản.
Bởi vì lúc đó chưa kịp lấy lại tinh thần.
"Tiểu Kiều tiểu thư!"
"Tiểu Kiều tiểu thư đến rồi!"
Trời vừa sáng Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm đã phụng mệnh canh giữ ở chòi nghỉ mát cách đó không xa, thấy Chu Tiểu kiều đi vào hậu hoa viên, không khỏi song song vén lên ống tay áo, nghĩ thầm nếu Chu Tiểu kiều đến quấy rối, liền chuẩn bị cùng nàng đánh một trận sống mái.
Ai biết Chu Tiểu Kiều đi tới trước mặt hai người, cũng không nhìn về hướng chòi nghỉ mát, mà ngẩng đầu nhìn cây Hạnh Hoa đang nở rộ, nhìn chốc lát, hắng giọng một cái, say sưa ngâm một bài thơ, "Cây cỏ Tri Xuân lâu không về , mọi cách hồng sắc tía đấu mùi thơm. Chỉ có Hạnh Hoa có tài tư, hóa thành đầy trời làm tuyết bay." Ngâm xong, đối với Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm nở nụ cười xinh đẹp.
". . . . . ."
Hai Tiểu Thị nữ sững sờ tại chỗ ----quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nụ cười quả nhiên đẹp đến vậy.
Lúc này Chu Tiểu Kiều đã thấy thân ảnh màu trắng kia trong lương đình.
Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm vừa thấy, lập tức phục hồi tinh thần, đem ống tay áo đang bị đờ ra một lần nữa đưa lên, không ngờ, Chu Tiểu Kiều lầm bầm hoán một câu, "Tô lang. . . . . ." , nhắm hai mắt lại, thân thể bỗng chùn xuống, đột nhiên té xỉu trên mặt đất.
"A! Tiểu Kiều tiểu thư lại té xỉu rồi !"
"Làm sao bây giờ?"
"Chúng ta nhanh đi gọi phu nhân!"
"Đúng đúng đúng, đi mau đi mau!"
Hai Tiểu Thị Nữ thương nghị xong xuôi, luống cuống tay chân chạy ra ngoài, trong lòng còn nghĩ, "Tiểu Kiều tiểu thư cũng thật là si tình a, cách một năm nhìn thấy công tử chúng ta liền lần thứ hai khuynh đảo té xỉu trên đất."
Tiểu Kiều trở mình một cái từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, bĩu bĩu miệng nhỏ.
Đều nói gừng càng già càng cay, ta xem không hẳn.
"Tô lang!"
Chạy về hướng Tô Hạo.
Phủ công chúa.
Trường Ninh luyện xong kiếm, đang ngồi tại bàn xem một bức bản đồ biên ải, bỗng nhiên mí mắt giật giật, hơn nữa liên tiếp giật giật mấy lần.
Trường Ninh dụi dụi con mắt, nghĩ, "Có thể là quá mệt mỏi đi."
Ty lễ mẫu cùng hai thị nữ đi tới.
Thị nữ đem bánh ngọt cùng một bình trà đặt ở trước mặt Trường Ninh xong liền lui xuống, Ty lễ mẫu vẫn đứng bên cạnh bàn.
"Mười mấy ngày liên tiếp Công chúa không triệu kiến Phò mã, làm trái phu thê chi đạo, thỉnh cầu công chúa....."
"Ơ, " Trường Ninh công chúa đánh gãy lời Ty Lễ mẫu, từ trong bản đồ ngẩng đầu lên, nhìn bàn bánh ngọt một chút, "Vậy phái người đưa tới phủ phò mã một phần bánh ngọt là được rồi."
"Công chúa. . . . . ."
"Lui ra đi."
"Vâng."
Ty Lễ mẫu lắc đầu đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Kiều đuổi tới, Trường Ninh ngươi còn bình tĩnh thế sao ? o(n_n)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.