Chương 20: Chương 20
Hồ Ly Đại Quân
02/02/2017
Từ sau khi ta biết chuyện Cửu công chúa cũng biết thân phận nữ nhân của ta, ý niệm chạy trốn trong đầu ta hoàn toàn bị đánh mất. Hai ngày sau, nghĩ lại chuyện này, trái lại cảm thấy hành động của ta lúc đó quả thực rất lỗ mãng.
Dù ta trốn được cũng không quan trọng, đến lúc đó bất luận có bị bắt trở về hay không, toàn bộ Tướng Quân phủ xác định chắc chắn là xong đời.
Xem ra tính tình này của ta rốt cuộc phải sửa lại, về sau tổng không thể gặp chuyện gì cũng đều tự mình bỏ chạy được.
Sau đó, sau đó ta liền một lòng một dạ luyện độc, buổi tối ta cùng công chúa ở chung phòng nhưng không chung giường, ta ngủ dưới đất. Ban ngày rửa mặt xong liền chạy đến Dược Các, giữa trưa thì ở nơi đó dùng bữa. Công chúa đã nhiều ngày vẫn chăm chỉ tiến cung, mỗi lần nàng rời giường chuyện thứ nhất chính là chạy đến trong cung, cũng không biết nàng đi để làm gì, mà lúc nào cũng đến tận tối mịt mới thấy nàng hồi phủ.
Sau khi nàng trở về, đôi ta bắt đầu dùng bữa, buổi tối lại cùng nhau ngủ chung phòng.
Cứ như thế, hơn nửa tháng.
Những loại độc trong Độc Kinh đã được ta nghiên cứu hết bảy tám phần, những thứ nguy hiểm trong quá trình luyện dược ta sẽ không nói tỉ mỉ, nói chung là hữu kinh vô hiểm, chỉ cần là ta cảm thấy có thể chế ra được thuốc giải, ta đều sẽ luyện thử. Hơn nữa trải qua từng ấy thời gian luyện tập, công phu luyện độc của ta đột nhiên tăng mạnh, nếu đặt trên giang hồ, ta tin tưởng mặc dù không thể vang danh một phương, nhưng cũng có thể đảm bảo cho mạng nhỏ.
Nhưng những thứ này thật sự không thể làm ta hài lòng, luyện độc chính là luyện độc, ta trên cơ bản sẽ chế độc, cũng sẽ không hạ độc, vậy sao mà sử dụng đây? Theo sự hiểu biết của ta, độc này cực kỳ tương tự như biểu diễn ma thuật, động tác của ngươi phải nhanh đến vô hình mới có thể thành công.
Thế nhưng, ta có một thân nội lực, lại không sử dụng được dù chỉ một chút.
Tức giận nhất vẫn là xú lão đầu kia, đã không dạy ta công phu, lại còn chạy mất dạng, mà chạy mất cũng thôi đi, còn bảo ta tìm tiểu vương bát đản kia học công phu. Rốt cuộc là tìm hay là không tìm đây, cái này thật đúng là phiền chết ta mất.
Vì vấn đề này mà đã làm cho ta ngồi ở Dược Các suy nghĩ hết hai ngày. Đều nói cả đời một người, quan trọng nhất là thành thạo một nghề, ở hiện đại, chúng ta cần phải có một nghề để kiếm tiền, như vậy ở cổ đại thì phải có công phu để bảo toàn sinh mệnh.
Mạng nhỏ trọng yếu hay là mặt mũi trọng yếu đây?
Đau khổ hai ngày, ta lựa chọn mạng nhỏ.
Cho nên ngày hôm nay, chờ trời tối, sau khi công chúa hồi phủ, ta liền mang vẻ mặt a dua nịnh hót đi đến cọ cọ bên người Lão Cửu.
Lão Cửu vẫn cứ uống trà của nàng, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, mở miệng nói: “Có chuyện thì nói, có rắm* thì thả.”
(*Chính là ‘pháo’ đi ra bằng đường ‘cửa sau’ đấy ạ.:)))))
Ngươi muội!!!
Ta đè ép cơn tức cả nửa ngày thế này mới cười hì hì nói: “Gần đây ngươi liên tục chạy vào cung, thực chịu khó nha.”
Cửu công chúa hồ nghi liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Rồi sao?”
“Là có chuyện gì sao?” Tuy hỏi như vậy, thế nhưng ta một chút cũng không quan tâm, chỉ là da mặt ta quá mỏng, vốn dĩ chuyện mở miệng cầu người đã là chuyện khó nói rồi, đã vậy quan hệ của đôi ta lại còn kém đến như thế, cho nên lúc này ta chỉ có thể tận lực lôi kéo cùng nàng làm quen, rồi sau đó nói ra nguyện vọng trong lòng ta.
“Là chuyện Nam hạ.” Lão Cửu nói.
Ta nghe xong liền ngẩn ra, sau đó mới chợt nhớ tới không lâu trước đây Bát công chúa đến phủ đã nói Hoàng Thượng muốn cải trang vi hành Nam hạ mà. “Vậy đã quyết định khi nào thì đi sao?” Ta hỏi nàng.
“Một tháng sau.”
“Nga.” Ta gật gật đầu, cũng không tiếp tục lên tiếng, dù sao chuyện Nam hạ này cũng không có phần ta. Vẫn còn muốn tiếp tục cùng nàng lôi kéo quan hệ, thế nhưng ta lại phát hiện chuyện đôi ta có thể nói quả thực thiếu đến đáng thương, điều này thật đúng là làm ta khẩn trương muốn chết.
Đang lúc ta vắt hết óc tìm chủ đề, Lão Cửu lại đột nhiên lên tiếng, “Lần Nam hạ này, bản cung cũng đi theo.”
“Nga.” Ta vẫn tiếp tục đáp lời, lại đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng. “Ngươi đi? Ngươi không phải đã nói là ngươi không đi sao?”
Công chúa nhấp một ngụm trà, nói: “Bản cung chỉ nói là không nghĩ đi chứ bản cung cũng không nói là không đi.”
“Vậy còn ta?” Ta hỏi “Ta cũng đi sao?”
“Ngươi?” Công chúa đột nhiên giơ lên khóe miệng, trêu đùa ta, nói: “Ngươi có muốn đi hay không?”
Ta điên cuồng gật đầu, tất nhiên là muốn đi, lần trước khi Bát công chúa đến phủ ta đã liền bày tỏ thái độ mong muốn của mình, thế nhưng khi đó... Bất quá hiện tại cũng tốt, ta nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chuyện ta đi theo là chuyện tất yếu, bởi vì không có lý do gì không thể a, Cửu công chúa đều đi theo, ta thân là Cửu Phò mã như thế nào có thể ở lại Phò mã phủ chứ.
Cửu công chúa thấy ta gật đầu như giã tỏi, ý cười càng sâu, bất quá nàng lại nói: “Ngươi không đi.”
“Vì cái gì nha!” Lập tức, ta liền nhảy dựng, vì cái gì? Dựa vào cái gì? Ta thật sự không nghĩ ra.
“Đây chính là Nam hạ, lặn lội đường xa.”
“Ta biết a.” Những chuyện này tất nhiên ta đều biết, “Nhưng như vậy thì liên quan gì đến ta chứ? Hoàng Thượng nói lặn lội đường xa nên Phò mã không thể đi sao?”
“Ngươi quên à?” Công chúa nhẹ nhàng cười, nói “Trong mắt người bên ngoài, bao gồm cả phụ hoàng, ngươi là cái ma ốm, phụ hoàng đi Nam hạ cũng không phải đi chơi, tất nhiên sẽ không mang theo ngươi.”
Ta vừa nghe, nháy mắt cảm thấy rất ủy khuất, chết tiệt... Chết tiệt... Ta không biết tại sao lại trở thành giả Phò mã thì cũng thôi đi, thế nhưng hiện giờ... Nghĩ đến đây, mũi đều có chút chua xót. Ở hiện đại, từ lâu đã không còn lưu hành chuyện trọng nam khinh nữ, kì thị chủng tộc nữa, con mẹ nó vì sao xuyên qua đến nơi này còn gặp phải cái chuyện kì thị dân ngoại lai a!
Công chúa thấy bộ dáng sắp khóc đến nơi của ta, khỏi phải nói cũng biết vui vẻ đến mức nào, ta cảm thấy đây là từ sau khi mình tỉnh lại mới lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ, thoải mái như vậy. Nhưng ta cũng hy vọng nàng cười như vậy khi ta cũng vui vẻ như thế, mà không phải là giờ này khắc này, cõi lòng tan nát như bọt biển.
Ước chừng một lúc lâu sau, công chúa mới dần dần thu thanh, nhưng ý cười vẫn không giảm, ngay cả trong ánh mắt đều thể hiện ra tâm tình lúc này của nàng tốt như thế nào. Nàng ngồi thẳng người, không có hảo ý nói với ta: “Hiếu Ân thật sự muốn đi?”
Bây giờ hỏi điều này không phải vô nghĩa sao.
Thế nhưng nghe cách nói của nàng, không cho phép ta đi là ý của Hoàng Thượng, lão nhân gia hắn một câu “Không”, ai dám phản bác hắn? Ta còn không có ham chơi đến mức này, vì Nam hạ ngay cả mạng nhỏ cũng không cẩn, lập tức liền nói với công chúa: “Nếu Hoàng Thượng không đồng ý cho ta đi, vậy ta ở lại trong phủ cũng được.”
“Nhưng mà.” Lão Cửu tùy ý vân vê ống tay áo.
“Phụ hoàng chính là hiểu rõ ta nhất.” Như vậy xem như nàng đang nói ‘chỉ cần Hiếu Ân ngươi van cầu ta, nếu ta cảm thấy hài lòng, thì trước mặt phụ hoàng sẽ nói tốt giúp ngươi vài câu, ngươi nhất định có thể đi.’
Ta biết rõ lời này của nàng có ý tứ gì, nhưng cũng không mở nổi miệng đi cầu nàng. Trong lòng thầm mắng gần đây ta làm sao vậy chứ, có nhiều chuyện như vậy cần cầu tiểu vương bát đản này, quan hệ đôi ta vốn là không tốt, ta nếu thật có thể lay động nàng đi Nam hạ, vậy công phu nói không chừng sẽ không thành a.
Bên nào mới tốt đây.
Giờ phút này trong lòng ta như có một cây quả cân, một bên Nam hạ, một bên công phu, không biết phải nghiêng về bên nào. Nói quan trọng, nhất định là công phu so với chuyện đi chơi quan trọng hơn, thế nhưng ta từ trước đến giờ đều là người ham vui, đối với chuyện gì cũng đều cảm thấy hứng thú, tâm vui đùa nặng hơn một chút cũng không có gì đáng trách.
Cửu công chúa thấy ta im lặng không nói, trên mặt thoáng cái trở nên lạnh nhạt, “Như thế nào? Để ngươi cầu bản cung khó như vậy sao?”
Cầu hay là không cầu? Cầu hay là không cầu đây?
Trong lòng ta liên tiếp nói với chính mình, không thể nghĩ đến chuyện đi chơi nữa, không cầu nàng để đi Nam hạ, chỉ thỉnh cầu nàng chỉ điểm công phu. Thế nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn không thể nói ra.
“Công chúa, ngươi ở trước mặt phụ hoàng nói tốt giúp ta vài câu, cho ta cùng đi Nam hạ đi.” Ta nhớ rõ ta đã nói như vậy, ta như thế nào lại nói như vậy chứ!
Bởi vì ở một nơi nhỏ bé nào đó trong lòng ta, vẫn còn một ý niệm, đó là công phu còn nhiều thời gian, chỉ cần ta có kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể lay động được công chúa để nàng dạy ta công phu, nhưng Nam hạ cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, lần sau không biết sẽ đến khi nào.
Cho nên, Nam hạ thắng, công chúa thắng.
Ta mù.
“Ngươi đây là đang cầu bản cung sao?” Công chúa hỏi ta.
Ta chần chờ một chút rồi cũng gật gật đầu, chuyện đã tới nước này, cũng không cho phép ta đổi ý.
Ai ngờ Lão Cửu lại cười giảo hoạt, nói với ta: “Muộn rồi!”
Ngươi muội!!!
Tại sao ta lại ngu như vậy, thế nhưng không nhận ra tiểu vương bát đản này là đang lấy ta làm trò cười! Con mẹ nó hổ lạc đồng bằng bị chó khi, ta hung tợn trừng mắt tiểu vương bát đản kia, trong lòng liên tục mắng sau này ngươi tốt nhất đừng bao giờ để rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!
Chuyện đã như vậy, ta cũng không tính tiếp tục nói với nàng nữa, kết quả đã quá rõ ràng, cái gì Nam hạ, công phu, những chuyện này đều không thể! Nghĩ đến đây, ta xoay người bước đi, tiểu nhân Lão Cửu, lão nương không hầu hạ!
Công chúa ngồi phía sau lại càng cười sáng lạn động lòng người.
Dù ta trốn được cũng không quan trọng, đến lúc đó bất luận có bị bắt trở về hay không, toàn bộ Tướng Quân phủ xác định chắc chắn là xong đời.
Xem ra tính tình này của ta rốt cuộc phải sửa lại, về sau tổng không thể gặp chuyện gì cũng đều tự mình bỏ chạy được.
Sau đó, sau đó ta liền một lòng một dạ luyện độc, buổi tối ta cùng công chúa ở chung phòng nhưng không chung giường, ta ngủ dưới đất. Ban ngày rửa mặt xong liền chạy đến Dược Các, giữa trưa thì ở nơi đó dùng bữa. Công chúa đã nhiều ngày vẫn chăm chỉ tiến cung, mỗi lần nàng rời giường chuyện thứ nhất chính là chạy đến trong cung, cũng không biết nàng đi để làm gì, mà lúc nào cũng đến tận tối mịt mới thấy nàng hồi phủ.
Sau khi nàng trở về, đôi ta bắt đầu dùng bữa, buổi tối lại cùng nhau ngủ chung phòng.
Cứ như thế, hơn nửa tháng.
Những loại độc trong Độc Kinh đã được ta nghiên cứu hết bảy tám phần, những thứ nguy hiểm trong quá trình luyện dược ta sẽ không nói tỉ mỉ, nói chung là hữu kinh vô hiểm, chỉ cần là ta cảm thấy có thể chế ra được thuốc giải, ta đều sẽ luyện thử. Hơn nữa trải qua từng ấy thời gian luyện tập, công phu luyện độc của ta đột nhiên tăng mạnh, nếu đặt trên giang hồ, ta tin tưởng mặc dù không thể vang danh một phương, nhưng cũng có thể đảm bảo cho mạng nhỏ.
Nhưng những thứ này thật sự không thể làm ta hài lòng, luyện độc chính là luyện độc, ta trên cơ bản sẽ chế độc, cũng sẽ không hạ độc, vậy sao mà sử dụng đây? Theo sự hiểu biết của ta, độc này cực kỳ tương tự như biểu diễn ma thuật, động tác của ngươi phải nhanh đến vô hình mới có thể thành công.
Thế nhưng, ta có một thân nội lực, lại không sử dụng được dù chỉ một chút.
Tức giận nhất vẫn là xú lão đầu kia, đã không dạy ta công phu, lại còn chạy mất dạng, mà chạy mất cũng thôi đi, còn bảo ta tìm tiểu vương bát đản kia học công phu. Rốt cuộc là tìm hay là không tìm đây, cái này thật đúng là phiền chết ta mất.
Vì vấn đề này mà đã làm cho ta ngồi ở Dược Các suy nghĩ hết hai ngày. Đều nói cả đời một người, quan trọng nhất là thành thạo một nghề, ở hiện đại, chúng ta cần phải có một nghề để kiếm tiền, như vậy ở cổ đại thì phải có công phu để bảo toàn sinh mệnh.
Mạng nhỏ trọng yếu hay là mặt mũi trọng yếu đây?
Đau khổ hai ngày, ta lựa chọn mạng nhỏ.
Cho nên ngày hôm nay, chờ trời tối, sau khi công chúa hồi phủ, ta liền mang vẻ mặt a dua nịnh hót đi đến cọ cọ bên người Lão Cửu.
Lão Cửu vẫn cứ uống trà của nàng, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, mở miệng nói: “Có chuyện thì nói, có rắm* thì thả.”
(*Chính là ‘pháo’ đi ra bằng đường ‘cửa sau’ đấy ạ.:)))))
Ngươi muội!!!
Ta đè ép cơn tức cả nửa ngày thế này mới cười hì hì nói: “Gần đây ngươi liên tục chạy vào cung, thực chịu khó nha.”
Cửu công chúa hồ nghi liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Rồi sao?”
“Là có chuyện gì sao?” Tuy hỏi như vậy, thế nhưng ta một chút cũng không quan tâm, chỉ là da mặt ta quá mỏng, vốn dĩ chuyện mở miệng cầu người đã là chuyện khó nói rồi, đã vậy quan hệ của đôi ta lại còn kém đến như thế, cho nên lúc này ta chỉ có thể tận lực lôi kéo cùng nàng làm quen, rồi sau đó nói ra nguyện vọng trong lòng ta.
“Là chuyện Nam hạ.” Lão Cửu nói.
Ta nghe xong liền ngẩn ra, sau đó mới chợt nhớ tới không lâu trước đây Bát công chúa đến phủ đã nói Hoàng Thượng muốn cải trang vi hành Nam hạ mà. “Vậy đã quyết định khi nào thì đi sao?” Ta hỏi nàng.
“Một tháng sau.”
“Nga.” Ta gật gật đầu, cũng không tiếp tục lên tiếng, dù sao chuyện Nam hạ này cũng không có phần ta. Vẫn còn muốn tiếp tục cùng nàng lôi kéo quan hệ, thế nhưng ta lại phát hiện chuyện đôi ta có thể nói quả thực thiếu đến đáng thương, điều này thật đúng là làm ta khẩn trương muốn chết.
Đang lúc ta vắt hết óc tìm chủ đề, Lão Cửu lại đột nhiên lên tiếng, “Lần Nam hạ này, bản cung cũng đi theo.”
“Nga.” Ta vẫn tiếp tục đáp lời, lại đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng. “Ngươi đi? Ngươi không phải đã nói là ngươi không đi sao?”
Công chúa nhấp một ngụm trà, nói: “Bản cung chỉ nói là không nghĩ đi chứ bản cung cũng không nói là không đi.”
“Vậy còn ta?” Ta hỏi “Ta cũng đi sao?”
“Ngươi?” Công chúa đột nhiên giơ lên khóe miệng, trêu đùa ta, nói: “Ngươi có muốn đi hay không?”
Ta điên cuồng gật đầu, tất nhiên là muốn đi, lần trước khi Bát công chúa đến phủ ta đã liền bày tỏ thái độ mong muốn của mình, thế nhưng khi đó... Bất quá hiện tại cũng tốt, ta nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chuyện ta đi theo là chuyện tất yếu, bởi vì không có lý do gì không thể a, Cửu công chúa đều đi theo, ta thân là Cửu Phò mã như thế nào có thể ở lại Phò mã phủ chứ.
Cửu công chúa thấy ta gật đầu như giã tỏi, ý cười càng sâu, bất quá nàng lại nói: “Ngươi không đi.”
“Vì cái gì nha!” Lập tức, ta liền nhảy dựng, vì cái gì? Dựa vào cái gì? Ta thật sự không nghĩ ra.
“Đây chính là Nam hạ, lặn lội đường xa.”
“Ta biết a.” Những chuyện này tất nhiên ta đều biết, “Nhưng như vậy thì liên quan gì đến ta chứ? Hoàng Thượng nói lặn lội đường xa nên Phò mã không thể đi sao?”
“Ngươi quên à?” Công chúa nhẹ nhàng cười, nói “Trong mắt người bên ngoài, bao gồm cả phụ hoàng, ngươi là cái ma ốm, phụ hoàng đi Nam hạ cũng không phải đi chơi, tất nhiên sẽ không mang theo ngươi.”
Ta vừa nghe, nháy mắt cảm thấy rất ủy khuất, chết tiệt... Chết tiệt... Ta không biết tại sao lại trở thành giả Phò mã thì cũng thôi đi, thế nhưng hiện giờ... Nghĩ đến đây, mũi đều có chút chua xót. Ở hiện đại, từ lâu đã không còn lưu hành chuyện trọng nam khinh nữ, kì thị chủng tộc nữa, con mẹ nó vì sao xuyên qua đến nơi này còn gặp phải cái chuyện kì thị dân ngoại lai a!
Công chúa thấy bộ dáng sắp khóc đến nơi của ta, khỏi phải nói cũng biết vui vẻ đến mức nào, ta cảm thấy đây là từ sau khi mình tỉnh lại mới lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ, thoải mái như vậy. Nhưng ta cũng hy vọng nàng cười như vậy khi ta cũng vui vẻ như thế, mà không phải là giờ này khắc này, cõi lòng tan nát như bọt biển.
Ước chừng một lúc lâu sau, công chúa mới dần dần thu thanh, nhưng ý cười vẫn không giảm, ngay cả trong ánh mắt đều thể hiện ra tâm tình lúc này của nàng tốt như thế nào. Nàng ngồi thẳng người, không có hảo ý nói với ta: “Hiếu Ân thật sự muốn đi?”
Bây giờ hỏi điều này không phải vô nghĩa sao.
Thế nhưng nghe cách nói của nàng, không cho phép ta đi là ý của Hoàng Thượng, lão nhân gia hắn một câu “Không”, ai dám phản bác hắn? Ta còn không có ham chơi đến mức này, vì Nam hạ ngay cả mạng nhỏ cũng không cẩn, lập tức liền nói với công chúa: “Nếu Hoàng Thượng không đồng ý cho ta đi, vậy ta ở lại trong phủ cũng được.”
“Nhưng mà.” Lão Cửu tùy ý vân vê ống tay áo.
“Phụ hoàng chính là hiểu rõ ta nhất.” Như vậy xem như nàng đang nói ‘chỉ cần Hiếu Ân ngươi van cầu ta, nếu ta cảm thấy hài lòng, thì trước mặt phụ hoàng sẽ nói tốt giúp ngươi vài câu, ngươi nhất định có thể đi.’
Ta biết rõ lời này của nàng có ý tứ gì, nhưng cũng không mở nổi miệng đi cầu nàng. Trong lòng thầm mắng gần đây ta làm sao vậy chứ, có nhiều chuyện như vậy cần cầu tiểu vương bát đản này, quan hệ đôi ta vốn là không tốt, ta nếu thật có thể lay động nàng đi Nam hạ, vậy công phu nói không chừng sẽ không thành a.
Bên nào mới tốt đây.
Giờ phút này trong lòng ta như có một cây quả cân, một bên Nam hạ, một bên công phu, không biết phải nghiêng về bên nào. Nói quan trọng, nhất định là công phu so với chuyện đi chơi quan trọng hơn, thế nhưng ta từ trước đến giờ đều là người ham vui, đối với chuyện gì cũng đều cảm thấy hứng thú, tâm vui đùa nặng hơn một chút cũng không có gì đáng trách.
Cửu công chúa thấy ta im lặng không nói, trên mặt thoáng cái trở nên lạnh nhạt, “Như thế nào? Để ngươi cầu bản cung khó như vậy sao?”
Cầu hay là không cầu? Cầu hay là không cầu đây?
Trong lòng ta liên tiếp nói với chính mình, không thể nghĩ đến chuyện đi chơi nữa, không cầu nàng để đi Nam hạ, chỉ thỉnh cầu nàng chỉ điểm công phu. Thế nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn không thể nói ra.
“Công chúa, ngươi ở trước mặt phụ hoàng nói tốt giúp ta vài câu, cho ta cùng đi Nam hạ đi.” Ta nhớ rõ ta đã nói như vậy, ta như thế nào lại nói như vậy chứ!
Bởi vì ở một nơi nhỏ bé nào đó trong lòng ta, vẫn còn một ý niệm, đó là công phu còn nhiều thời gian, chỉ cần ta có kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể lay động được công chúa để nàng dạy ta công phu, nhưng Nam hạ cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, lần sau không biết sẽ đến khi nào.
Cho nên, Nam hạ thắng, công chúa thắng.
Ta mù.
“Ngươi đây là đang cầu bản cung sao?” Công chúa hỏi ta.
Ta chần chờ một chút rồi cũng gật gật đầu, chuyện đã tới nước này, cũng không cho phép ta đổi ý.
Ai ngờ Lão Cửu lại cười giảo hoạt, nói với ta: “Muộn rồi!”
Ngươi muội!!!
Tại sao ta lại ngu như vậy, thế nhưng không nhận ra tiểu vương bát đản này là đang lấy ta làm trò cười! Con mẹ nó hổ lạc đồng bằng bị chó khi, ta hung tợn trừng mắt tiểu vương bát đản kia, trong lòng liên tục mắng sau này ngươi tốt nhất đừng bao giờ để rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!
Chuyện đã như vậy, ta cũng không tính tiếp tục nói với nàng nữa, kết quả đã quá rõ ràng, cái gì Nam hạ, công phu, những chuyện này đều không thể! Nghĩ đến đây, ta xoay người bước đi, tiểu nhân Lão Cửu, lão nương không hầu hạ!
Công chúa ngồi phía sau lại càng cười sáng lạn động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.