Chương 40: Chương 40
Hồ Ly Đại Quân
02/02/2017
Ngẩn ra trong chốc lát, ta lại cười khổ.
Nghĩ kỹ lại trong lòng bỗng dưng có chút chua xót.
“Ta tất nhiên chỉ có thể khoát một cái danh hiệu, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau đều là nữ tử, ngươi làm sao có thể thích nữ tử.”
Hắc.
Ta cũng thật khờ.
Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất quên mất. Công chúa là hoa, ta cũng là hoa. Nàng không giống như ta, nếu là thích thì không cần quản người đó là ai, là tốt hay xấu, thậm chí có phải là người hay không ta cũng không quan tâm. Nhưng những thứ này trong mắt nàng cũng chỉ là cỏ, chỉ có thể là cỏ rác. Ta thích nàng thì có ích gì? Cho dù là ta thật sự có thể hiểu được lòng mình, ngày sau vì nàng vào nước sôi lửa bỏng, nàng thấy cũng không nhất định sẽ giao trái tim cho ta.
Uổng cho ta chiếm được vị trí Cửu phò mã, hiện giờ xem ra ta mới là người không có khả năng đi cùng Lão Cửu nhất.
Lão Cửu nghe ta nói một câu kia xong đột nhiên nét mặt căng thẳng, ta cũng không nhìn ra đây là biểu tình gì, đôi ta im lặng vài giây, bỗng dưng nàng lại hừ lạnh một tiếng, châm biếm nói: “Nói giống như bản cung đã phạm tội không thể tha thứ vậy, ngươi thì biết cái gì?”
Cái dạng đối thoại này căn bản không hề có ý nghĩa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta cũng sẽ chỉ cãi nhau, quan hệ sẽ lại càng kém hơn nữa.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này lại có chuyện có thể khiến cho thần kinh của ta mâu thuẫn thành như vậy, hiện tại trong đầu của ta hỗn loạn còn hơn tương hồ, thật mệt quá.
“Thôi.” Ta vô lực nói: “Mặc dù ta cái gì cũng không biết, nhưng ta biết ta và ngươi đều là nữ tử, chuyện của chúng ta căn bản không thể có kết quả. Nếu như ngươi thật sự thích tên nam tử đó thì đến khi hồi cung, ngươi có thể thỉnh chỉ hưu ta.”
“Bản cung nói muốn cùng ngươi tách ra khi nào?” Lão Cửu tới gần chất vấn ta.
Ta mặc dù lui về sau, nhưng khí thế cũng không kém hơn nàng. “Chuyện sớm muộn thôi, cho dù không phải hắn sau này cũng sẽ là tên nam tử khác, ngươi lại không thích nữ tử, làm sao có thể cùng ta trải qua cả đời.”
Lão Cửu đột nhiên cười to, vừa cười vừa mỉa mai: “Sao chứ? Không nghĩ tới ngươi lại trở thành thần tiên khi nào vậy? Ngươi là ta sao? Có thể biết hiểu rõ ta không thích nữ tử à?”
Này...
“Là ngươi cảm thấy ta không thích nữ tử hay là ngươi căn bản không thích nữ tử?”
“Ngươi nếu không mù, không ngốc, ba năm qua những chuyện ta đã làm cho ngươi ngươi đều phải rõ hơn bất cứ ai chứ!”
“Đáng tiếc ngươi vừa mù lại vừa ngu ngốc.”
“Ngươi một câu ‘ngăn ngừa rắc rối không muốn tiến cung làm quan.’, ta liền mỗi ngày đều vào cung cầu phụ hoàng suốt gần hai tháng. Ngươi một câu ‘sợ ngựa.’, ta liền ra lệnh bắt buộc không thể có một con ngựa nào được xuất hiện trong phủ. Ngươi một câu ‘hoa Sơn Trà thật đẹp.’ Ta liền sai người đem toàn bộ hoa viên đổi thành đủ loại hoa Sơn Trà. Nhớ đồ ăn ở tướng quân phủ; Nhớ mẫu thân của ngươi; Muốn đi Nam hạ..., thử hỏi có chuyện gì mà Doãn Hiếu Ân ngươi muốn, Doãn Hiếu Ân ngươi nhớ, mà bản cung không thỏa mãn cho ngươi hay không?”
Ta...
Giờ phút này ta cảm thấy không một từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm thụ của ta hiện giờ, chính bản thân ta cũng không hiểu được, nghe Lão Cửu nói xong tất cả, cảm nhận thật sự của ta cuối cùng là cái gì đây? Là khiếp sợ? Là vui sướng? Cũng có lẽ là áy náy...
Ta chỉ cảm thấy ta đang run, thân thể không tự chủ được phát run, đến cả trong lòng cũng run rẩy.
Hốc mắt Lão Cửu càng đỏ lên, đây là lần đầu tiên từ sau khi ta tỉnh lại nhìn thấy nàng đỏ mắt, cũng có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng đỏ mắt. Thấy nàng như thế, trong nháy mắt trái tim lại cảm thấy khó chịu đến hít thở không thông, suýt chút nữa là tắt thở.
Nên làm cái gì bây giờ? Lúc này ta nên làm cái gì mới tốt đây?
Lý trí không còn, suy nghĩ không còn, may mà bản năng chiếm thượng phong, ta liền thuận theo thân thể, làm theo bản năng. Giờ phút này nó chính là bảo ta phải chạy đến, ôm lấy Lão Cửu, phải hung hăng đem nàng ôm lấy, ôm vào trong ngực, nhu tiến vào trong lòng.
Thân thể nhỏ nhắn của Lão Cửu ở trong lòng ta liền hiện ra yếu đuối mỏng manh như vậy. Ba năm, nàng làm sao có thể trải qua được vậy? Nghĩ đến đây, mũi của ta liền cay cay, thật hận không thể đem tên Doãn Hiếu Ân lúc trước bắt đến đánh một trận mới hả dạ, nàng mới chân chính là kẻ ngốc, kẻ ngốc, đáng đời nàng bị Lão Cửu một chưởng đánh bay linh hồn nhỏ bé. Đáng lý phải đánh nàng hồn phi phách tán mới đúng!
“Bây giờ ngươi ôm ta làm gì? Đang thương hại ta sao?” Lão Cửu ở trong lòng của ta, ngữ khí vô cùng buồn bực.
Ta cũng không thể nói được gì, thật muốn nói cho nàng ‘người trước kia không phải ta’, thế nhưng ta phải nói thế nào đây? Nói ra ai sẽ tin chứ?!
Chỉ mới ngẩn ra một chút, Lão Cửu đã bắt đầu giãy dụa, nàng cho rằng ta không trả lời chính là cam chịu, nhưng mà không phải vậy, làm sao bây giờ?!
Ta chỉ có thể càng thêm dùng lực, gắt gao ôm chặt nàng không cho nàng thoát ra, không cho nàng chạy ra khỏi lòng của ta, nhưng tính tình của nàng quả thật là quật cường, dường như muốn cùng ta ganh đua vậy. Ta càng ôm chặt nàng lại càng muốn thoát ra. Ta gấp đến cả người đầy mồ hôi, cuối cùng không biết lấy dũng khí ở đâu, một tay đem nàng đẩy ra, nâng cằm của nàng cường hôn lên!
Ta thế nhưng lại hôn nàng, bản thân đều bị hành động của mình làm cho hoảng sợ.
Mà bị giật mình đâu chỉ có ta, Lão Cửu cũng bị dọa không nhẹ. Mới lúc nãy nàng còn mạnh mẽ giãy dụa mà giờ lại cứng nhắc như tảng đá.
Môi của ta dừng trên môi nàng, giằng co.
Ta cảm thấy kinh ngạc vì bản thân có thể làm ra hành động này, thật không giống phong cách của ta, nhưng mà cuộc đời con người chung quy cũng nên có thời điểm xúc động không lý trí, cho nên trong nháy mắt, ta để tay lên trên ngực tự hỏi ‘hối hận sao?’.
Đáp án tất nhiên là không, âm thanh tận sâu trong đáy lòng làm ta kinh ngạc, ta biết chỉ cần môi ta vừa động, tất cả mọi thứ đều sẽ không thể trở về được nữa, nhưng mà ta không hối hận, một chút cũng không.
Hương khí trên môi Lão Cửu không ngừng quanh quẩn trên chóp mũi, bên trong cơ thể lại càng nóng, ta cũng không khống chế được nữa, bắt đầu hôn lên. Môi của nàng vô cùng mềm mại thơm mát, ta hôn một lát trong cơ thể đã khô nóng thành một mảng, không thể tự kềm chế. Thế nhưng, Lão Cửu lại vẫn không chút động tĩnh, chưa từng nghênh hợp, cũng chưa từng cự tuyệt. Ta vô cùng buồn bực liền buông nàng ra, nhìn nàng.
Chẳng qua là vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng ta sáng tỏ.
Ta cười, cả đời chưa bao giờ ôn nhu giống như bây giờ. “Là ta trời sinh ngu dốt nên không nhận ra rằng trong lòng ta đã sớm bị nàng chiếm giữ, nếu không phải tại hôm nay tên công tử đó đột nhiên xuất hiện thì đầu gỗ như ta đây vẫn chưa thể thông suốt.”
Hai mắt Lão Cửu trợn to, tựa như đang nghe thấy một chuyện không có khả năng xảy ra.
Chẳng lẽ ta nói chưa rõ sao?
Ta nhìn vào mắt của nàng, chân thành thâm tình nói: “Ta thích nàng.”
Ta đoán ba chữ này đối với Lão Cửu mà nói quả thật là không thể xem nhẹ. Quả nhiên sau khi nàng nghe thấy liền nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, nói không ra lời.
Thế nhưng Lão Cửu dù sao cũng là Lão Cửu, thông minh như nàng, đáng yêu như nàng, cho dù nghe được dạng lời nói chấn kinh như thế thì cũng chỉ năm ba giây sau nàng liền phục hồi lại tinh thần, cuối cùng lại còn cười, nói với ta: “Ngươi nói ai?”
Nụ cười đó của nàng làm sao còn vẻ sầu khổ như vừa rồi. Rõ ràng là hài lòng, rõ ràng là vui sướng.
Ta biết tính tình phúc hắc của nàng lại tái phát cho nên cũng không bực bội. Nàng cười, ta cũng cười theo nàng. “Nàng cho rằng là ai? Ở đây trừ nàng cùng ta, còn có ai chứ?”
“Có thể là Cải Trắng.”
Nữ nhân này!
Ta cả giận nói: “Nàng cho rằng ta sẽ chơi trò nhân súc luyến sao?”
“Nếu thật tình thích thì còn quan tâm gì tới việc nó có phải là súc sinh hay không.”
Ta kinh ngạc, thật sự không ngờ rằng đến triều đại này còn có thể xuất hiện một cái tư tưởng mà ở hiện đại còn vô cùng hiếm gặp như vậy, rất tiên tiến. Có điều suy nghĩ cũng chỉ suy nghĩ, loại chuyện này làm sao mà có thể chứ? Ta lại đem nàng gắt gao ôm chặt, nói: “Cũng chỉ có thể trách Cái Trắng đã đến chậm. Ta đã nói thích nàng thì cho dù đến chết vẫn sẽ thích nàng.”
Cả người Lão Cửu run lên.
Gần cả nửa buổi, ta lại đột nhiên cảm giác hai tay nàng cử động, nàng cũng bắt đầu ôm lại ta.
Ta bật cười.
Đúng rồi, nếu tất cả mọi chuyện của ta cùng Lão Cửu đều là nghiệt duyên thì ta cũng cam tâm tình nguyện, bất quá thì trầm luân thôi, có nàng bên cạnh ta còn sợ gì nữa?
- --------------------
Editor: Lão Cửu đáng yêu chết mất >////< Đúng kiểu mẫu người ta thích a:)))
Nghĩ kỹ lại trong lòng bỗng dưng có chút chua xót.
“Ta tất nhiên chỉ có thể khoát một cái danh hiệu, bởi vì ta cùng ngươi giống nhau đều là nữ tử, ngươi làm sao có thể thích nữ tử.”
Hắc.
Ta cũng thật khờ.
Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng lại đem chuyện quan trọng nhất quên mất. Công chúa là hoa, ta cũng là hoa. Nàng không giống như ta, nếu là thích thì không cần quản người đó là ai, là tốt hay xấu, thậm chí có phải là người hay không ta cũng không quan tâm. Nhưng những thứ này trong mắt nàng cũng chỉ là cỏ, chỉ có thể là cỏ rác. Ta thích nàng thì có ích gì? Cho dù là ta thật sự có thể hiểu được lòng mình, ngày sau vì nàng vào nước sôi lửa bỏng, nàng thấy cũng không nhất định sẽ giao trái tim cho ta.
Uổng cho ta chiếm được vị trí Cửu phò mã, hiện giờ xem ra ta mới là người không có khả năng đi cùng Lão Cửu nhất.
Lão Cửu nghe ta nói một câu kia xong đột nhiên nét mặt căng thẳng, ta cũng không nhìn ra đây là biểu tình gì, đôi ta im lặng vài giây, bỗng dưng nàng lại hừ lạnh một tiếng, châm biếm nói: “Nói giống như bản cung đã phạm tội không thể tha thứ vậy, ngươi thì biết cái gì?”
Cái dạng đối thoại này căn bản không hề có ý nghĩa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta cũng sẽ chỉ cãi nhau, quan hệ sẽ lại càng kém hơn nữa.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới thế gian này lại có chuyện có thể khiến cho thần kinh của ta mâu thuẫn thành như vậy, hiện tại trong đầu của ta hỗn loạn còn hơn tương hồ, thật mệt quá.
“Thôi.” Ta vô lực nói: “Mặc dù ta cái gì cũng không biết, nhưng ta biết ta và ngươi đều là nữ tử, chuyện của chúng ta căn bản không thể có kết quả. Nếu như ngươi thật sự thích tên nam tử đó thì đến khi hồi cung, ngươi có thể thỉnh chỉ hưu ta.”
“Bản cung nói muốn cùng ngươi tách ra khi nào?” Lão Cửu tới gần chất vấn ta.
Ta mặc dù lui về sau, nhưng khí thế cũng không kém hơn nàng. “Chuyện sớm muộn thôi, cho dù không phải hắn sau này cũng sẽ là tên nam tử khác, ngươi lại không thích nữ tử, làm sao có thể cùng ta trải qua cả đời.”
Lão Cửu đột nhiên cười to, vừa cười vừa mỉa mai: “Sao chứ? Không nghĩ tới ngươi lại trở thành thần tiên khi nào vậy? Ngươi là ta sao? Có thể biết hiểu rõ ta không thích nữ tử à?”
Này...
“Là ngươi cảm thấy ta không thích nữ tử hay là ngươi căn bản không thích nữ tử?”
“Ngươi nếu không mù, không ngốc, ba năm qua những chuyện ta đã làm cho ngươi ngươi đều phải rõ hơn bất cứ ai chứ!”
“Đáng tiếc ngươi vừa mù lại vừa ngu ngốc.”
“Ngươi một câu ‘ngăn ngừa rắc rối không muốn tiến cung làm quan.’, ta liền mỗi ngày đều vào cung cầu phụ hoàng suốt gần hai tháng. Ngươi một câu ‘sợ ngựa.’, ta liền ra lệnh bắt buộc không thể có một con ngựa nào được xuất hiện trong phủ. Ngươi một câu ‘hoa Sơn Trà thật đẹp.’ Ta liền sai người đem toàn bộ hoa viên đổi thành đủ loại hoa Sơn Trà. Nhớ đồ ăn ở tướng quân phủ; Nhớ mẫu thân của ngươi; Muốn đi Nam hạ..., thử hỏi có chuyện gì mà Doãn Hiếu Ân ngươi muốn, Doãn Hiếu Ân ngươi nhớ, mà bản cung không thỏa mãn cho ngươi hay không?”
Ta...
Giờ phút này ta cảm thấy không một từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm thụ của ta hiện giờ, chính bản thân ta cũng không hiểu được, nghe Lão Cửu nói xong tất cả, cảm nhận thật sự của ta cuối cùng là cái gì đây? Là khiếp sợ? Là vui sướng? Cũng có lẽ là áy náy...
Ta chỉ cảm thấy ta đang run, thân thể không tự chủ được phát run, đến cả trong lòng cũng run rẩy.
Hốc mắt Lão Cửu càng đỏ lên, đây là lần đầu tiên từ sau khi ta tỉnh lại nhìn thấy nàng đỏ mắt, cũng có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng đỏ mắt. Thấy nàng như thế, trong nháy mắt trái tim lại cảm thấy khó chịu đến hít thở không thông, suýt chút nữa là tắt thở.
Nên làm cái gì bây giờ? Lúc này ta nên làm cái gì mới tốt đây?
Lý trí không còn, suy nghĩ không còn, may mà bản năng chiếm thượng phong, ta liền thuận theo thân thể, làm theo bản năng. Giờ phút này nó chính là bảo ta phải chạy đến, ôm lấy Lão Cửu, phải hung hăng đem nàng ôm lấy, ôm vào trong ngực, nhu tiến vào trong lòng.
Thân thể nhỏ nhắn của Lão Cửu ở trong lòng ta liền hiện ra yếu đuối mỏng manh như vậy. Ba năm, nàng làm sao có thể trải qua được vậy? Nghĩ đến đây, mũi của ta liền cay cay, thật hận không thể đem tên Doãn Hiếu Ân lúc trước bắt đến đánh một trận mới hả dạ, nàng mới chân chính là kẻ ngốc, kẻ ngốc, đáng đời nàng bị Lão Cửu một chưởng đánh bay linh hồn nhỏ bé. Đáng lý phải đánh nàng hồn phi phách tán mới đúng!
“Bây giờ ngươi ôm ta làm gì? Đang thương hại ta sao?” Lão Cửu ở trong lòng của ta, ngữ khí vô cùng buồn bực.
Ta cũng không thể nói được gì, thật muốn nói cho nàng ‘người trước kia không phải ta’, thế nhưng ta phải nói thế nào đây? Nói ra ai sẽ tin chứ?!
Chỉ mới ngẩn ra một chút, Lão Cửu đã bắt đầu giãy dụa, nàng cho rằng ta không trả lời chính là cam chịu, nhưng mà không phải vậy, làm sao bây giờ?!
Ta chỉ có thể càng thêm dùng lực, gắt gao ôm chặt nàng không cho nàng thoát ra, không cho nàng chạy ra khỏi lòng của ta, nhưng tính tình của nàng quả thật là quật cường, dường như muốn cùng ta ganh đua vậy. Ta càng ôm chặt nàng lại càng muốn thoát ra. Ta gấp đến cả người đầy mồ hôi, cuối cùng không biết lấy dũng khí ở đâu, một tay đem nàng đẩy ra, nâng cằm của nàng cường hôn lên!
Ta thế nhưng lại hôn nàng, bản thân đều bị hành động của mình làm cho hoảng sợ.
Mà bị giật mình đâu chỉ có ta, Lão Cửu cũng bị dọa không nhẹ. Mới lúc nãy nàng còn mạnh mẽ giãy dụa mà giờ lại cứng nhắc như tảng đá.
Môi của ta dừng trên môi nàng, giằng co.
Ta cảm thấy kinh ngạc vì bản thân có thể làm ra hành động này, thật không giống phong cách của ta, nhưng mà cuộc đời con người chung quy cũng nên có thời điểm xúc động không lý trí, cho nên trong nháy mắt, ta để tay lên trên ngực tự hỏi ‘hối hận sao?’.
Đáp án tất nhiên là không, âm thanh tận sâu trong đáy lòng làm ta kinh ngạc, ta biết chỉ cần môi ta vừa động, tất cả mọi thứ đều sẽ không thể trở về được nữa, nhưng mà ta không hối hận, một chút cũng không.
Hương khí trên môi Lão Cửu không ngừng quanh quẩn trên chóp mũi, bên trong cơ thể lại càng nóng, ta cũng không khống chế được nữa, bắt đầu hôn lên. Môi của nàng vô cùng mềm mại thơm mát, ta hôn một lát trong cơ thể đã khô nóng thành một mảng, không thể tự kềm chế. Thế nhưng, Lão Cửu lại vẫn không chút động tĩnh, chưa từng nghênh hợp, cũng chưa từng cự tuyệt. Ta vô cùng buồn bực liền buông nàng ra, nhìn nàng.
Chẳng qua là vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng ta sáng tỏ.
Ta cười, cả đời chưa bao giờ ôn nhu giống như bây giờ. “Là ta trời sinh ngu dốt nên không nhận ra rằng trong lòng ta đã sớm bị nàng chiếm giữ, nếu không phải tại hôm nay tên công tử đó đột nhiên xuất hiện thì đầu gỗ như ta đây vẫn chưa thể thông suốt.”
Hai mắt Lão Cửu trợn to, tựa như đang nghe thấy một chuyện không có khả năng xảy ra.
Chẳng lẽ ta nói chưa rõ sao?
Ta nhìn vào mắt của nàng, chân thành thâm tình nói: “Ta thích nàng.”
Ta đoán ba chữ này đối với Lão Cửu mà nói quả thật là không thể xem nhẹ. Quả nhiên sau khi nàng nghe thấy liền nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, nói không ra lời.
Thế nhưng Lão Cửu dù sao cũng là Lão Cửu, thông minh như nàng, đáng yêu như nàng, cho dù nghe được dạng lời nói chấn kinh như thế thì cũng chỉ năm ba giây sau nàng liền phục hồi lại tinh thần, cuối cùng lại còn cười, nói với ta: “Ngươi nói ai?”
Nụ cười đó của nàng làm sao còn vẻ sầu khổ như vừa rồi. Rõ ràng là hài lòng, rõ ràng là vui sướng.
Ta biết tính tình phúc hắc của nàng lại tái phát cho nên cũng không bực bội. Nàng cười, ta cũng cười theo nàng. “Nàng cho rằng là ai? Ở đây trừ nàng cùng ta, còn có ai chứ?”
“Có thể là Cải Trắng.”
Nữ nhân này!
Ta cả giận nói: “Nàng cho rằng ta sẽ chơi trò nhân súc luyến sao?”
“Nếu thật tình thích thì còn quan tâm gì tới việc nó có phải là súc sinh hay không.”
Ta kinh ngạc, thật sự không ngờ rằng đến triều đại này còn có thể xuất hiện một cái tư tưởng mà ở hiện đại còn vô cùng hiếm gặp như vậy, rất tiên tiến. Có điều suy nghĩ cũng chỉ suy nghĩ, loại chuyện này làm sao mà có thể chứ? Ta lại đem nàng gắt gao ôm chặt, nói: “Cũng chỉ có thể trách Cái Trắng đã đến chậm. Ta đã nói thích nàng thì cho dù đến chết vẫn sẽ thích nàng.”
Cả người Lão Cửu run lên.
Gần cả nửa buổi, ta lại đột nhiên cảm giác hai tay nàng cử động, nàng cũng bắt đầu ôm lại ta.
Ta bật cười.
Đúng rồi, nếu tất cả mọi chuyện của ta cùng Lão Cửu đều là nghiệt duyên thì ta cũng cam tâm tình nguyện, bất quá thì trầm luân thôi, có nàng bên cạnh ta còn sợ gì nữa?
- --------------------
Editor: Lão Cửu đáng yêu chết mất >////< Đúng kiểu mẫu người ta thích a:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.