Chương 43: Chương 43
Hồ Ly Đại Quân
02/02/2017
Sau khi đã thu thập thỏa đáng, chúng ta liền vội vàng xuất phát.
Ban đầu, chúng ta dự định là đợi sau khi ta học được cưỡi ngựa thì mỗi người sẽ cưỡi một con, như vậy ngựa sẽ không quá mệt, hành trình của chúng ta cũng có thể nhanh hơn một chút. Nhưng, trải qua đêm hôm qua, trong lòng cả hai đều nổi lên biến hóa nghiêng trời lệc đất. Mới nếm thử tư vị của tình yêu, tất nhiên là phải ‘chàng chàng thiếp thiếp’, nị nị chết người không đền mạng, cho nên việc cưỡi ngựa này liền không ai nhắc lại, chúng ta tiếp tục cùng cưỡi một con ngựa.
Ta ở phía sau, Lão Cửu ở phía trước, nàng ngồi trong lòng ta, quả nhiên hình ảnh đẹp mắt hơn rất nhiều.
Người đi đường thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi trong các trà quán ven đường, nhìn thấy chúng ta, trong mắt đều lộ vẻ ngưỡng mộ một đôi tuấn nam mỹ nữ, trời đất tạo nên. Ta đương nhiên là nhìn ra sự ngưỡng mộ đó, tất nhiên trong lòng cũng có nho nhỏ đắc ý. Cảm thấy người có thể xứng đôi với Lão Cửu, người có thể làm cho Lão Cửu toàn tâm toàn ý thích cũng chỉ có mỗi mình ta thôi.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm quyết tâm, sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng hơn cả bản thân.
...
Rời khỏi đoàn người của Hoàng thượng, tuy tốc độ của chúng ta chậm hơn rất nhiều nhưng lại có thể chiêm ngưỡng hết toàn bộ phong cảnh trên đường. Đi qua các thành trấn cũng có thể đi tham thú những chỗ thú vị của nơi đó. Như thế này mới gọi là du ngoạn chứ. Có điều dù sao cũng kém hơn so với hiện đại, có đôi khi vẫn có vài chuyện phiền toái xảy ra, chẳng hạn như khoảng cách từ thành trấn này đến thành trấn thành kia, mặc dù ra roi thúc ngựa cũng phải gần hai ngày thời gian mới có thể chạy đến, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ, miễn cưỡng qua một đêm. Vận khí tốt thì tìm được vài hộ gia đình xin tá túc, vận khí không tốt thì một căn miếu đổ nát cũng đã là may mắn.
Vốn nghĩ Lão Cửu nhất định sẽ không chịu nổi mà càu nhàu, nhưng lại không ngờ nàng ngay cả than thở cũng chưa từng nói một tiếng.
Ta một bên vô cùng áy náy đồng thời cũng thật tâm cảm thấy được Lão Cửu là một cô nương tốt.
Cứ như vậy, suốt cả một chặng đường vừa đi vừa dừng gần mười ngày thì đã đến được Thiệu thành.
Nghe Lão Cửu nói, Thiệu thành này ở Đại Văn cũng tương đương với thành phố bậc nhất ở hiện đại. Nơi đây sản vật phong phú, phần lớn người dân trong thành đều lấy việc buôn bán tơ lụa cùng châu báo làm sinh ý, cũng coi như là phú giáp một phương. Ta tùy ý nghe nhưng thật sự đối với những thứ này cũng không quá để ý, chỉ là ta cảm thấy gần đây thời tiết càng ngày càng ẩm ướt, có lẽ là cũng không còn cách phía Nam bao xa nữa.
Ta hỏi Lão Cửu, nàng cũng nói là đã sắp đến phía Nam, Thiệu thành này chính là cột mốc ở phía Nam.
Ta nghe xong liền có một chút kinh ngạc, tất nhiên là cảm thấy có chút nhanh nhưng ngẫm lại cũng không có gì. Đại Văn này không thể so với Trung Quốc, chúng ta đi gần một tháng đã đến phía Nam thì cũng không có gì không đúng.
Lúc đến được Thiệu thành thì đã là chạng vạng, đã nhiều ngày chúng ta phóng ngựa một đường đến thẳng đây, chưa từng nghỉ ngơi, cho nên vừa tới Thiệu thành việc đầu tiên là phải chạy nhanh tìm một khách điếm, sau đó tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say.
Hắc, phải nói vào những lúc này, ta với Lão Cửu luôn luôn vô cùng ăn ý.
Hai người chúng ta tìm được một tửu lâu thượng đẳng, lập tức liền bảo tiểu nhị dẫn đường đến gian thượng phòng. Không lâu sau, tiểu nhị đã đưa cơm đến, ta nhẹ nhàng cười đến mở cửa để hắn tiến vào, cũng lại nhẹ nhàng cười tiễn hắn đi trở ra, ngay sau đó liền hóa thành quỷ chết đói đầu thai.
So với ta, Lão Cửu cũng không khá hơn bao nhiêu, mặc dù nàng không biểu hiện ra mặt nhưng hành động của nàng lại chứng minh sự thật, ta vừa đưa tiểu nhị ra ngoài một chút, quay người lại thì Lão Cửu đã cầm đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.
Nói thật, ta chưa bao giờ thấy qua Lão Cửu cũng ngày có thể không để ý đến hình tượng mà ăn như lang thôn hổ yết như vậy.
Chỉ trách ta, mấy ngày nay thật sự là đã làm cho Lão Cửu nhà ta chịu khổ. Vốn hai ta đã tính rằng nếu chạy nhanh thì đến Thiệu thành chỉ cần một ngày, nhưng Lão Cửu đã ở thâm cung ngây ngốc mấy chục năm, ta thì cũng chỉ mới đến nơi này, thật không ngờ lại bị lạc đường.
Hai chúng ta đi tới đi lui, lương khô một ngày đường đã ăn hết mà vẫn chưa tìm được đường ra. Mà đã lạc đường thì thôi đi, cố tình lại còn lạc ngay cái nơi ‘trước không thôn làng sau không khách điếm’ nữa chứ. Một sấp ngân phiếu mang theo bên người giờ đã vô dụng như đống giấy bỏ đi. Quả thật là xui hết chỗ nói.
Cũng may... Mà quên đi, nếu phải kể ra, thì ta thật muốn khóc a.
Hai chúng ta ăn nhiều một chút, sau đó liền ngâm mình trong nước ấm, lúc này mới có thể cảm thấy nhân sinh lại no đủ.
Cơm no rượu say rồi chuyện tiếp theo tất nhiên là buồn ngủ. Ta gần như là vừa nằm xuống thì liền đã muốn ngủ ngay. Thế nhưng Lão Cửu dường như lại không muốn thỏa ước nguyện của ta, nàng lấy cánh tay đẩy đẩy ta một chút, sau đó nói: “Chúng ta cũng thay đổi thân phận đi.”
“Hả?” Nhất thời ta không phản ứng kịp.
“Phụ hoàng đi Nam hạ ngụy trang thành một thương đội, cho nên chúng ta cũng đóng giả một chút đi.” Lão Cửu nhìn lên trần nhà, tựa như có điều suy nghĩ.
Ta đang buồn ngủ muốn chết cho nên cũng liền chỉ nói cho có lệ: “Nàng cải trang làm gì? Hoàng Thượng cải trang là vì hắn là Hoàng Thượng. Thay đổi thân phận cũng tốt cho việc vi hành dân gian.”
“Ta đây dù sao cũng là công chúa a.”
“Ở dân gian sẽ không có ai quan tâm nàng là công chúa đâu, ta nói cho nàng biết, nếu nàng không lấy lệnh bài thì dù có nói ra cũng chưa chắc có ai tin rằng nàng là công chúa!”
Lão Cửu nghe xong liền ngẩn ra, nhưng ngẫm lại tựa hồ cũng có lý, vì thế liền gật đầu. Thấy nàng như vậy, ta liền nghĩ rằng mình đã có thể ngủ, ai ngờ mới vừa mơ mơ màng màng một chút, Lão Cửu lại có vẻ không cam lòng nói tiếp: “Không được, phải cải trang.”
Thật sự là ta sắp phát điên rồi đấy. “Nàng nhất định muốn cải trang để làm gì a?”
Suy nghĩ suy nghĩ một chút, Lão Cửu nói: “Ta không thể đối mặt.”
Cái gì với cái gì?
“Nàng không thể đối mặt với cái gì?” Ngay lập tức, ta cũng không còn buồn ngủ nữa, trong lòng lẫn trong đầu đều đang tò mò về chuyện mà Lão Cửu không thể đối mặt, rốt cuộc là chuyện gì?
Lão Cửu lại đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta không thể đối mặt với những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, Cửu công chúa không thể làm ra... Mấy chuyện như vậy được.”
...
Thì ra là thế.
Ta đột nhiên cười to, cũng không biết là nên khen Lão Cửu nhà ta đáng yêu hay vẫn là quá sĩ diện đây.
Lão Cửu thấy ta cười liền trở mình rồi ngẩng đầu lên, hung hăn trừng mắt liếc ta một cái. Ta bị ánh mắt của nàng dọa hết hồn, lúc này mới thu hồi ý cười, sau đó đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Ai nói công chúa không thể làm ra những chuyện này. Công chúa cũng là người, công chúa cũng sẽ lạc đường, cũng sẽ đói bụng. Huống hồ cũng không phải chỉ mình nàng làm ra chuyện ngốc nghếch này, trong đó cũng có một phần của ta mà. Hơn nửa chuyện này chỉ có ta biết, nàng biết, trời biết, đất biết, nàng không nói ta không nói thì ai sẽ biết chứ?”
“Nghĩ đến, ta – Văn Nhân Lạc anh minh...”
Ta ngớ ra. Lão Cửu còn chưa nói xong ta liền ngắt lời. “Cái gì Lạc?”
Lão Cửu không lên tiếng nhưng đôi lông mày thì lại đang có xu hướng nhíu lại, ánh mắt nguy hiểm kia gắt gao nhìn ta.
Ấy...
Ta nghĩ thầm, bộ dạng của Lão Cửu như thế này rất quen thuộc a, là đã thấy qua ở đâu rồi nhỉ?
Lại tiếp tục nghĩ nghĩ một lát, ta liền ngộ ra. Không phải là lúc trước ta đã từng được ‘lĩnh ngộ’ qua rồi sao. Lúc trước, khi hai người chúng ta còn chưa cùng một chỗ, mỗi khi ta nói sai một câu thì nàng chính là bộ dạng như thế này. Xem ra là ta đã sống thoải mái lâu quá rồi, cho nên lúc trước Lão Cửu là người ra sao cũng đã sớm quăng ra sau đầu.
Nhưng những điều này cứ để sau hãy bàn, bởi vì lúc đó ta căn bản là không ý thức được.
“Văn Nhân Lạc.” Lão Cửu lập lại lần nữa.
Ta ngay cả nghĩ cũng không, há mồm liền hỏi: “Ai a?”
Lão Cửu vừa nghe xong thì lập tức áp khí xung quanh liền bắt đầu xuống thấp giống như là bị kết băng. Ta vừa thấy bộ dạng đó của nàng thì trong lòng cũng tự giác ý thức được bản thân đã nói sai rồi. Thế nhưng nghĩ lại, lại thật sự không nghĩ ra là ta đã giẫm phải ‘mìn’ ở đâu. Văn Nhân Lạc... Văn Nhân Lạc, ta quả thật không biết cái người Văn Nhân cái gì Lạc kia a.
Suy nghĩ một chút, lại nghe Lão Cửu nói: “Ngày thường ngươi gọi ta là gì?”
Khóe miệng vừa kéo, trong lòng lại nghĩ ‘Ta có thể nói là Lão Cửu không! Nhất định là không được rồi!’ . Vì thế ta vô cùng trái lương tâm nói: “Tiểu Cửu.” Lời vừa thốt lên, trong đầu ta đột nhiên lóe ra một tia chớp. Bây giờ ta thật hối hận a, hối hận đến ruột đều xanh rồi, xem ra ta qua nhiên là buồn ngủ đến ngu đi rồi. Cuộc đối thoại rõ ràng như thế, vậy mà ta vẫn không ý thức được cái người tên Văn Nhân Lạc kia chính là Lão Cửu!
Lão Cửu thấy bộ dáng giống như hối hận của ta e rằng củng đã biết ta đã đoán ra. Nàng cười lạnh một cái, nói: “Ngươi lại muốn lấy chuyện mất trí nhớ ra nói sao?”
...
Ta xấu hổ cười cười, nghĩ thầm ‘quả nhiên là ở chung lâu, Lão Cửu cùng ta đúng thật là ngày càng ăn ý, đúng là giống như giun trong bụng ta a.’ .
“Làm sao có thể chứ.” Ta bất đắc dĩ cười. “Ta... Ta...” Ta cũng không còn lý do gì để thoái thác nha!
“Cửu công chúa Văn Nhân Lạc, đây cũng không phải là thiên đại bí mật gì. Người trong Hoàng thành dù là dốt đặc cán mai hay tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chuyện này, ấy vậy mà ngươi lại không biết, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Tốt xấu gì thì Cửu công chúa Văn Nhân Lạc này cũng là do Doãn Hiếu Ân ngươi cưới về làm phu nhân ba năm. Thế mà giờ ngươi nói là ngươi không biết chuyện này, ngươi không thấy là quá không thích hợp sao.”
Lúc này đây ta thật sự muốn khóc: “Ta thật sự là mất trí nhớ mà...”
“Ngươi mất trí nhớ nhưng Quả Đào thì không, tất cả hạ nhân trên dưới Phò Mã phủ củng không mất trí nhớ. Nếu ngươi có tâm thì mất trí nhớ có tính là gì?”
Được rồi, xem ra là ta đã hết đường chối cãi, khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi.
��-|9^�U
Ban đầu, chúng ta dự định là đợi sau khi ta học được cưỡi ngựa thì mỗi người sẽ cưỡi một con, như vậy ngựa sẽ không quá mệt, hành trình của chúng ta cũng có thể nhanh hơn một chút. Nhưng, trải qua đêm hôm qua, trong lòng cả hai đều nổi lên biến hóa nghiêng trời lệc đất. Mới nếm thử tư vị của tình yêu, tất nhiên là phải ‘chàng chàng thiếp thiếp’, nị nị chết người không đền mạng, cho nên việc cưỡi ngựa này liền không ai nhắc lại, chúng ta tiếp tục cùng cưỡi một con ngựa.
Ta ở phía sau, Lão Cửu ở phía trước, nàng ngồi trong lòng ta, quả nhiên hình ảnh đẹp mắt hơn rất nhiều.
Người đi đường thỉnh thoảng dừng chân nghỉ ngơi trong các trà quán ven đường, nhìn thấy chúng ta, trong mắt đều lộ vẻ ngưỡng mộ một đôi tuấn nam mỹ nữ, trời đất tạo nên. Ta đương nhiên là nhìn ra sự ngưỡng mộ đó, tất nhiên trong lòng cũng có nho nhỏ đắc ý. Cảm thấy người có thể xứng đôi với Lão Cửu, người có thể làm cho Lão Cửu toàn tâm toàn ý thích cũng chỉ có mỗi mình ta thôi.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm quyết tâm, sau này nhất định phải đối xử tốt với nàng hơn cả bản thân.
...
Rời khỏi đoàn người của Hoàng thượng, tuy tốc độ của chúng ta chậm hơn rất nhiều nhưng lại có thể chiêm ngưỡng hết toàn bộ phong cảnh trên đường. Đi qua các thành trấn cũng có thể đi tham thú những chỗ thú vị của nơi đó. Như thế này mới gọi là du ngoạn chứ. Có điều dù sao cũng kém hơn so với hiện đại, có đôi khi vẫn có vài chuyện phiền toái xảy ra, chẳng hạn như khoảng cách từ thành trấn này đến thành trấn thành kia, mặc dù ra roi thúc ngựa cũng phải gần hai ngày thời gian mới có thể chạy đến, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ, miễn cưỡng qua một đêm. Vận khí tốt thì tìm được vài hộ gia đình xin tá túc, vận khí không tốt thì một căn miếu đổ nát cũng đã là may mắn.
Vốn nghĩ Lão Cửu nhất định sẽ không chịu nổi mà càu nhàu, nhưng lại không ngờ nàng ngay cả than thở cũng chưa từng nói một tiếng.
Ta một bên vô cùng áy náy đồng thời cũng thật tâm cảm thấy được Lão Cửu là một cô nương tốt.
Cứ như vậy, suốt cả một chặng đường vừa đi vừa dừng gần mười ngày thì đã đến được Thiệu thành.
Nghe Lão Cửu nói, Thiệu thành này ở Đại Văn cũng tương đương với thành phố bậc nhất ở hiện đại. Nơi đây sản vật phong phú, phần lớn người dân trong thành đều lấy việc buôn bán tơ lụa cùng châu báo làm sinh ý, cũng coi như là phú giáp một phương. Ta tùy ý nghe nhưng thật sự đối với những thứ này cũng không quá để ý, chỉ là ta cảm thấy gần đây thời tiết càng ngày càng ẩm ướt, có lẽ là cũng không còn cách phía Nam bao xa nữa.
Ta hỏi Lão Cửu, nàng cũng nói là đã sắp đến phía Nam, Thiệu thành này chính là cột mốc ở phía Nam.
Ta nghe xong liền có một chút kinh ngạc, tất nhiên là cảm thấy có chút nhanh nhưng ngẫm lại cũng không có gì. Đại Văn này không thể so với Trung Quốc, chúng ta đi gần một tháng đã đến phía Nam thì cũng không có gì không đúng.
Lúc đến được Thiệu thành thì đã là chạng vạng, đã nhiều ngày chúng ta phóng ngựa một đường đến thẳng đây, chưa từng nghỉ ngơi, cho nên vừa tới Thiệu thành việc đầu tiên là phải chạy nhanh tìm một khách điếm, sau đó tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say.
Hắc, phải nói vào những lúc này, ta với Lão Cửu luôn luôn vô cùng ăn ý.
Hai người chúng ta tìm được một tửu lâu thượng đẳng, lập tức liền bảo tiểu nhị dẫn đường đến gian thượng phòng. Không lâu sau, tiểu nhị đã đưa cơm đến, ta nhẹ nhàng cười đến mở cửa để hắn tiến vào, cũng lại nhẹ nhàng cười tiễn hắn đi trở ra, ngay sau đó liền hóa thành quỷ chết đói đầu thai.
So với ta, Lão Cửu cũng không khá hơn bao nhiêu, mặc dù nàng không biểu hiện ra mặt nhưng hành động của nàng lại chứng minh sự thật, ta vừa đưa tiểu nhị ra ngoài một chút, quay người lại thì Lão Cửu đã cầm đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.
Nói thật, ta chưa bao giờ thấy qua Lão Cửu cũng ngày có thể không để ý đến hình tượng mà ăn như lang thôn hổ yết như vậy.
Chỉ trách ta, mấy ngày nay thật sự là đã làm cho Lão Cửu nhà ta chịu khổ. Vốn hai ta đã tính rằng nếu chạy nhanh thì đến Thiệu thành chỉ cần một ngày, nhưng Lão Cửu đã ở thâm cung ngây ngốc mấy chục năm, ta thì cũng chỉ mới đến nơi này, thật không ngờ lại bị lạc đường.
Hai chúng ta đi tới đi lui, lương khô một ngày đường đã ăn hết mà vẫn chưa tìm được đường ra. Mà đã lạc đường thì thôi đi, cố tình lại còn lạc ngay cái nơi ‘trước không thôn làng sau không khách điếm’ nữa chứ. Một sấp ngân phiếu mang theo bên người giờ đã vô dụng như đống giấy bỏ đi. Quả thật là xui hết chỗ nói.
Cũng may... Mà quên đi, nếu phải kể ra, thì ta thật muốn khóc a.
Hai chúng ta ăn nhiều một chút, sau đó liền ngâm mình trong nước ấm, lúc này mới có thể cảm thấy nhân sinh lại no đủ.
Cơm no rượu say rồi chuyện tiếp theo tất nhiên là buồn ngủ. Ta gần như là vừa nằm xuống thì liền đã muốn ngủ ngay. Thế nhưng Lão Cửu dường như lại không muốn thỏa ước nguyện của ta, nàng lấy cánh tay đẩy đẩy ta một chút, sau đó nói: “Chúng ta cũng thay đổi thân phận đi.”
“Hả?” Nhất thời ta không phản ứng kịp.
“Phụ hoàng đi Nam hạ ngụy trang thành một thương đội, cho nên chúng ta cũng đóng giả một chút đi.” Lão Cửu nhìn lên trần nhà, tựa như có điều suy nghĩ.
Ta đang buồn ngủ muốn chết cho nên cũng liền chỉ nói cho có lệ: “Nàng cải trang làm gì? Hoàng Thượng cải trang là vì hắn là Hoàng Thượng. Thay đổi thân phận cũng tốt cho việc vi hành dân gian.”
“Ta đây dù sao cũng là công chúa a.”
“Ở dân gian sẽ không có ai quan tâm nàng là công chúa đâu, ta nói cho nàng biết, nếu nàng không lấy lệnh bài thì dù có nói ra cũng chưa chắc có ai tin rằng nàng là công chúa!”
Lão Cửu nghe xong liền ngẩn ra, nhưng ngẫm lại tựa hồ cũng có lý, vì thế liền gật đầu. Thấy nàng như vậy, ta liền nghĩ rằng mình đã có thể ngủ, ai ngờ mới vừa mơ mơ màng màng một chút, Lão Cửu lại có vẻ không cam lòng nói tiếp: “Không được, phải cải trang.”
Thật sự là ta sắp phát điên rồi đấy. “Nàng nhất định muốn cải trang để làm gì a?”
Suy nghĩ suy nghĩ một chút, Lão Cửu nói: “Ta không thể đối mặt.”
Cái gì với cái gì?
“Nàng không thể đối mặt với cái gì?” Ngay lập tức, ta cũng không còn buồn ngủ nữa, trong lòng lẫn trong đầu đều đang tò mò về chuyện mà Lão Cửu không thể đối mặt, rốt cuộc là chuyện gì?
Lão Cửu lại đột nhiên thở dài một tiếng: “Ta không thể đối mặt với những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, Cửu công chúa không thể làm ra... Mấy chuyện như vậy được.”
...
Thì ra là thế.
Ta đột nhiên cười to, cũng không biết là nên khen Lão Cửu nhà ta đáng yêu hay vẫn là quá sĩ diện đây.
Lão Cửu thấy ta cười liền trở mình rồi ngẩng đầu lên, hung hăn trừng mắt liếc ta một cái. Ta bị ánh mắt của nàng dọa hết hồn, lúc này mới thu hồi ý cười, sau đó đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Ai nói công chúa không thể làm ra những chuyện này. Công chúa cũng là người, công chúa cũng sẽ lạc đường, cũng sẽ đói bụng. Huống hồ cũng không phải chỉ mình nàng làm ra chuyện ngốc nghếch này, trong đó cũng có một phần của ta mà. Hơn nửa chuyện này chỉ có ta biết, nàng biết, trời biết, đất biết, nàng không nói ta không nói thì ai sẽ biết chứ?”
“Nghĩ đến, ta – Văn Nhân Lạc anh minh...”
Ta ngớ ra. Lão Cửu còn chưa nói xong ta liền ngắt lời. “Cái gì Lạc?”
Lão Cửu không lên tiếng nhưng đôi lông mày thì lại đang có xu hướng nhíu lại, ánh mắt nguy hiểm kia gắt gao nhìn ta.
Ấy...
Ta nghĩ thầm, bộ dạng của Lão Cửu như thế này rất quen thuộc a, là đã thấy qua ở đâu rồi nhỉ?
Lại tiếp tục nghĩ nghĩ một lát, ta liền ngộ ra. Không phải là lúc trước ta đã từng được ‘lĩnh ngộ’ qua rồi sao. Lúc trước, khi hai người chúng ta còn chưa cùng một chỗ, mỗi khi ta nói sai một câu thì nàng chính là bộ dạng như thế này. Xem ra là ta đã sống thoải mái lâu quá rồi, cho nên lúc trước Lão Cửu là người ra sao cũng đã sớm quăng ra sau đầu.
Nhưng những điều này cứ để sau hãy bàn, bởi vì lúc đó ta căn bản là không ý thức được.
“Văn Nhân Lạc.” Lão Cửu lập lại lần nữa.
Ta ngay cả nghĩ cũng không, há mồm liền hỏi: “Ai a?”
Lão Cửu vừa nghe xong thì lập tức áp khí xung quanh liền bắt đầu xuống thấp giống như là bị kết băng. Ta vừa thấy bộ dạng đó của nàng thì trong lòng cũng tự giác ý thức được bản thân đã nói sai rồi. Thế nhưng nghĩ lại, lại thật sự không nghĩ ra là ta đã giẫm phải ‘mìn’ ở đâu. Văn Nhân Lạc... Văn Nhân Lạc, ta quả thật không biết cái người Văn Nhân cái gì Lạc kia a.
Suy nghĩ một chút, lại nghe Lão Cửu nói: “Ngày thường ngươi gọi ta là gì?”
Khóe miệng vừa kéo, trong lòng lại nghĩ ‘Ta có thể nói là Lão Cửu không! Nhất định là không được rồi!’ . Vì thế ta vô cùng trái lương tâm nói: “Tiểu Cửu.” Lời vừa thốt lên, trong đầu ta đột nhiên lóe ra một tia chớp. Bây giờ ta thật hối hận a, hối hận đến ruột đều xanh rồi, xem ra ta qua nhiên là buồn ngủ đến ngu đi rồi. Cuộc đối thoại rõ ràng như thế, vậy mà ta vẫn không ý thức được cái người tên Văn Nhân Lạc kia chính là Lão Cửu!
Lão Cửu thấy bộ dáng giống như hối hận của ta e rằng củng đã biết ta đã đoán ra. Nàng cười lạnh một cái, nói: “Ngươi lại muốn lấy chuyện mất trí nhớ ra nói sao?”
...
Ta xấu hổ cười cười, nghĩ thầm ‘quả nhiên là ở chung lâu, Lão Cửu cùng ta đúng thật là ngày càng ăn ý, đúng là giống như giun trong bụng ta a.’ .
“Làm sao có thể chứ.” Ta bất đắc dĩ cười. “Ta... Ta...” Ta cũng không còn lý do gì để thoái thác nha!
“Cửu công chúa Văn Nhân Lạc, đây cũng không phải là thiên đại bí mật gì. Người trong Hoàng thành dù là dốt đặc cán mai hay tiểu hài tử ba tuổi cũng biết chuyện này, ấy vậy mà ngươi lại không biết, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Tốt xấu gì thì Cửu công chúa Văn Nhân Lạc này cũng là do Doãn Hiếu Ân ngươi cưới về làm phu nhân ba năm. Thế mà giờ ngươi nói là ngươi không biết chuyện này, ngươi không thấy là quá không thích hợp sao.”
Lúc này đây ta thật sự muốn khóc: “Ta thật sự là mất trí nhớ mà...”
“Ngươi mất trí nhớ nhưng Quả Đào thì không, tất cả hạ nhân trên dưới Phò Mã phủ củng không mất trí nhớ. Nếu ngươi có tâm thì mất trí nhớ có tính là gì?”
Được rồi, xem ra là ta đã hết đường chối cãi, khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi.
��-|9^�U
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.