Chương 4: Chương 4
Hồ Ly Đại Quân
02/02/2017
Có thể có trò gì hay chứ?
Không lẽ ta bị đánh bại xong, lại còn phải nghênh đón cái mùa xuân thứ hai trong cuộc đời sao?
Nga. Đúng rồi, trò hay chính là sau khi ta bị đánh te tua tơi tả thì được cái rắn rết tiểu mỹ nhân chú ý. Trở thành phò mã gia, nhưng thực ra là trở thành đối tượng bị Cửu công chúa ngược đãi.
Chậc chậc, khẩu vị của Cửu công chúa cũng quá ba chấm rồi.
Ta càng nghĩ lại càng bắt đầu suy diễn.
Quả Đào thấy biểu tình của ta quá mức phong phú, vì thế xòe tay ở trước mặt ta quơ quơ, ta phục hồi lại tinh thần, lúc này mới có vẻ lúng túng nói: “Ngươi nói tiếp đi, ta nghe đây.”
Quả Đào gật đầu, biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, ta thực chăm chú lắng nghe, nàng thì lại giống như những vị tiên sinh chuyên kể chuyện, miêu tả sinh động như thật.
...
Ngay lúc trảo thủ của công tử Lý gia sắp trảo đến trên mặt của ta thì xảy ra một màn không ngờ, chỉ thấy tay phải của ta cầm chiết phiến đang để trước mặt đột nhiên vung lên, đồng thời thân thể chợt nghiên qua bên phải một cái, thoải mái né tránh.
Mà vị công tử Lý gia kia thì không biết tại sao rốt cuộc lại từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất!
Cùng với âm thanh ‘phù phù’ vang lên, biểu tình trên mặt mọi người đều run rẩy, cũng run đến lòng người.
Phía trên đại điện nháy mắt đều ồ lên, lại có không ít quan nhân vì để nhìn rõ mà đều đứng lên, bọn họ đám thì chụm đầu ghé tai, đám thì hai mặt nhìn nhau. Một màn xoay chuyển hết sức ngoạn mục này làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả người đã sinh thành dưỡng dục ta - phụ thân Doãn Quốc Bình, còn có Quả Đào là người đã dốc lòng chăm sóc ta trong mấy năm qua cũng không khỏi kinh ngạc.
Hoàng đế ngồi ở phía trên cũng thực như trong sương mù mà nhìn một màn này, nhưng mà hắn thân là cửu ngũ chí tôn, bản lĩnh đối mặt ‘Núi thái sơn sập cũng không đổi sắc’ tất nhiên đã sớm luyện đến đắc đạo, chỉ thấy hắn chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn, mặt không thay đổi chậm rãi hỏi ta: “Doãn Hiếu Ân, đây là có chuyện gì?”
Ta nhẹ lay động chiết phiến, vô cùng tùy ý nói: “Có lẽ là Lý công tử rất mệt nên ngủ rồi.”
Hình như một câu này của ta rất có tính tranh luận thì phải, âm thanh nghị luận phía trên đại điện càng nhiều, hữu tướng quân trực tiếp bước ra, sắc mặt ửng đỏ nổi giận nói: “Ngươi! Ngươi đã sử dụng vu thuật gì? Còn không mau làm cho con ta tỉnh lại?!”
Hoàng đế lão nhân mặt vẫn như cũ, hắn đưa ánh mắt chuyển hướng Lý tướng quân, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Mọi người thường bảo rằng ‘Đừng bao giờ đoán tâm tư Hoàng đế’, những lời này quả thật rất chí lý. Hoàng đế lão nhân gia lúc này, mặc dù trên mặt hắn vẫn không thể hiện gì thế nhưng ai biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì? Không giận tự uy, ngôi cửu ngũ chí tôn này cũng không phải là ai muốn thì có thể ngồi, Lý tướng quân hiển nhiên hiểu được điều này cho nên hắn ngoan ngoãn lui xuống.
Lúc này, Hoàng đế lão gia lại đưa ánh mắt về phía ta, mà ta cũng không chút úy kỵ nhìn thẳng hắn.
Những người liên quan phía trên đại điện đều đang chờ xem kịch vui.
Nhưng ai ngờ Hoàng đế lại đột nhiên cười ha ha, đợi khi cười đủ hắn mới nói: "Giỏi cho một cái tiểu thiếu gia Doãn phủ, cái này cùng tin đồn ma ốm nhưng thật không hợp. Ngươi gặp chuyện nguy không loạn, tâm tư kín đáo, mọi chuyện từ trước đến giờ đều là do ngươi đại trí giả ngu* phải không?
(*Người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên vẻ ngoài trông có vẻ đần độn)
Ta thở dài nói: “Bệ hạ khen lầm rồi, thảo dân thật sự là cái ma ốm, hôm đúng là do may mắn, sử dụng chút bàng môn tà đạo nên mới thắng Lý huynh.”
Ta nói xong câu này, trên đại điện thật lâu cũng không có âm thanh.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới hé miệng cười, nói: “Thôi được, đã như thế, ngươi hãy làm cho Lý Thế Lâm tỉnh lại đi.”
Ta lại thở dài, lúc này mới đi đến chỗ công tử Lý gia đang nằm ngủ say sưa dưới đất, ta ngồi ngay phía trên đầu hắn vừa lấy chiết phiến gõ vào phía sau ót của hắn vừa nói: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, trời còn chưa có tối đâu.”
Lời vừa nói xong, vị công tử Lý gia kia thật sự cử động thân mình, tỉnh lại.
Cả đại điện lại một trận ồ lên.
Quả Đào nói, nàng chưa bao giờ cảm thấy tự hào như lúc đó, nàng cũng tin tưởng, Doãn tướng quân là cực kỳ tự hào, sĩ diện thế này, thật đúng là làm cho người ta quá thỏa mãn.
Ta cũng vì vậy mà một trận chiến thành danh.
Chỉ trong một đêm, tên của ta, sự tích của ta lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nếu ngươi đến trước mặt một tiểu hài tử ba tuổi, hỏi hắn Doãn Hiếu Ân là ai? Hắn sẽ thật sùng bái nói cho ngươi biết, Doãn ca ca thật là lợi hại! Hắn chỉ cần đem cây quạt vung lên một phát, Lý trạng nguyên kia liền trực tiếp chết không kịp ngáp!
Thì ra ở cổ đại cũng có hiệu ứng minh tinh như vậy sao.
Ta ở trên giường nghe vô cùng thỏa mãn, đến bây giờ ta mới hiểu được câu nói ‘Trò hay còn ở phía sau’ kia của Quả Đào là có ý gì, cái này quả nhiên là trò hay nha, ta hãnh diện, cũng giúp Doãn Quốc Bình kiếm đủ mặt mũi.
Nhưng nghĩ như vậy một chút, đồng thời ta cũng biết hậu quả xấu phía sau, hậu quả xấu chính là vì lần nổi bật này mà ta cùng cô nàng Cửu ác ma thành thân.
Quả nhiên, Quả Đào đã giúp ta xác minh cái ý tưởng này.
Chính là vì cái ý tưởng rất đơn giản này, nói tỉ mỉ ra lại là một đoạn chuyện xưa ly kì, rối rắm đến như vậy.
Ngay hôm sau bữa tiệc, một tin tức truyền tới suýt làm nổ tung tướng quân phủ đồng thời xém nổ banh xác luôn cái tên Doãn Hiếu Ân nổi danh khắp phố lớn ngõ nhỏ. Thì ra ngay sáng sớm hôm đó, hai vị công chúa chưa được tứ hôn là Thất công chúa và Bát công chúa lại đồng thời thỉnh cầu Hoàng thượng mong muốn ta có thể làm phò mã của các nàng!
Lúc tin tức này đến tay tướng quân phủ thì đã là buổi chiều, nghiễm nhiên, nó giống như là quả bom, thiếu chút nữa là đem tướng quân phủ nổ thành bọt biển! Cha ta đi tới đi lui, mồ hôi đầm đìa, ta cũng không tốt hơn là bao.
Hắn vừa đi vừa thở dài còn không ngừng nói: “Hồ đồ, hồ đồ! Chỉ vì nhất thời bận tâm mặt mũi của ta mà ngươi đem toàn bộ tướng quân phủ đẩy vào trong hố lửa sao? Thân phận của ngươi một khi bị phát hiện thì tội không chỉ riêng ngươi, mà chính là tịch thu tài sản xử trảm cả nhà!”
Ta chỉ phải buồn bực không lên tiếng. Cúi đầu ngồi ở một bên.
Nghe đến đó, trong lòng ta đột nhiên giống như bị lửa đốt hừng hực, đốt đến ta thẳng mũi trừng mắt.
Vạn ác là thiên tính bẩm sinh của nhân loại, ta thật sự là vì Doãn Hiếu Ân mà bất bình, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì được lợi nhiều nhất là cái lão Doãn tướng quân đó, đến khi có chuyện thì toàn bộ sai lầm đều thành của ta.
Ta kiềm chế tức tối bất bình trong lòng, hỏi Quả Đào: “Sau đó ra sao, Thất cùng Bát công chúa thỉnh hôn, tại sao ta lại trở thành Cửu phò mã?”
Quả Đào cười cười nói “Gia, ngài đừng nóng vội, ta sắp nói đến đây.”
Ta cùng Doãn Quốc Bình ngồi ở thư phòng suốt một buổi chiều, bữa tối cũng không có tâm trạng ăn, nhưng cho dù là như thế, cũng không có một chút biện pháp giải quyết nào. Ngay lúc chúng ta đang không biết làm sao thì gã sai vặt đến gõ cữa bẩm báo, nói là Cửu công chúa đến phủ.
Cha ta cùng mọi người trong nhà đều ra nghênh đón, nghe Quả Đào nói, đó là lần đầu tiên ta cùng vị Cửu công chúa mà mọi người đồn đãi này đối mặt.
Nghe đồn?
Nghe đồn là sao?
Nghe đồn cái vị Cửu công chúa này mặc dù là một bộ dáng tiểu thư khuê các, quốc sắc thiên hương nhưng thực chất là một tiểu ác ma không hơn không kém, từ nhỏ đến lớn luôn là một tiểu ác bá. Trong cung, từ cung tần quan viên đến những cung nữ thái giám không có ai mà không từng bị nàng chỉnh qua. Ngay cả người đứng đầu vương triều Đại Văn – Hoàng đế lão nhân cũng không có cách nào với nàng, vị cửu ngũ chí tôn này thế nhưng lại đem nàng sủng đến tận trời xanh. Việc này càng làm cho cái vị Cửu công chúa mà vừa nghe đến tên đã làm cho người khác sợ mất mật này càng thêm càng rỡ.
Đêm đó gió thổi nhè nhẹ, công chúa đứng ở bên trong đại sảnh. Sau một hồi chào hỏi, cuối cùng Cửu công chúa chỉ đích danh ta, muốn cùng ta trò chuyện vài câu. Mọi người nghi hoặc nhưng bên trong cũng có chút rõ ràng, tất nhiên là vì chuyện hôn sự rồi, chẳng qua là chiến lược của vị Cửu công chúa này cùng hai vị Thất và Bát công chúa khác nhau thôi.
...
Ta ngồi trên giường nghe hết sức chăm chú, đồng thời trong đầu cũng suy nghĩ: ‘Việc “Ta” cùng Cửu công chúa này thành thân, e rằng chín phần mười là do cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng là nói cái gì chứ?’
Quả Đào cũng không lên tiếng.
Ta sốt ruột vội hỏi nàng: “Rồi sao? Rồi sao? Sao ngươi không nói a!”
Quả Đào lắc đầu nói: “Nô tì cũng không biết. Đêm đó, chỉ có ngài cùng công chúa, nô tì cũng không có đi theo hầu hạ.”
Ta ủ rủ, cảm giác cứ như sắp tìm được đáp án bỗng dưng trước mặt lại có một bức tường ngăn cản.
“Tóm lại, từ sau cái đêm nói chuyện đó, ta cùng công chúa liền thành thân như dự đoán đúng không?” Ta hỏi Quả Đào.
Quả Đào gật đầu xác nhận đáp án của ta. Nàng nói: “Hai ngày sau bệ hạ xuống chỉ, một tháng sau, gia cùng công chúa thành thân.”
Trong lòng ta nói ‘Xem ra nghi điểm vẫn còn chồng chất a’
Chuyện cũ nói xong trời cũng đã sắp tối, bụng ta cũng đúng lúc đánh lô tô, Quả Đào theo phép tắc đi chuẩn bị cơm cho ta.
Không lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Lần đầu tiên, ta được nhìn thấy hình dáng của những món đồ ăn thời xưa, vốn tưởng rằng chúng sẽ không bằng hiện đại nhưng ai ngờ ăn vào lại rất ngon, dùng ‘món ngon mỹ vị’ để hình dung một chút cũng không đủ. Bất luận là kiểu cách món ăn, dù là củ cải hay cải trắng đều được làm hết sức tinh xảo, ta nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao mà nỡ ăn đây.
Đương nhiên, cuối cùng ta vẫn ăn chúng nó thôi.
...
Một ngày nay, ta đã tin rằng ta không nằm mơ, ta đã tin những thứ này không phải là đồ giả. Ta chẳng biết tại sao lại đi vào cái triều đại không rõ ràng này, lại trở thành Cửu phò mã của vương triều Đại Văn, trở thành giấc mộng của mỗi một cái nam nhân.
Đây là trời ban thưởng lương duyên?
Đáng tiếc, công chúa là hoa, mà ta... Cũng là một đóa hoa a.
Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng lại thật sự không có một chút biện pháp gì. Kiếp trước kiếp này, ta ngủ chết ở hiện đại, sống lại ở cổ đại, hết thảy đều không thể quay lại được nữa...
Bất chợt, ta cảm thấy những thứ đồ ăn tinh mỹ này lại khó nuốt giống như độc dược, ta cố nén, cố nén cảm xúc nhớ nhà, nhớ cái đám bạn đáng yêu ở bệnh viện nơi ta làm việc.
Từ hôm nay, Hạ Chỉ Phàm đã chết, sống chính là Doãn Hiếu Ân, mà ta phải thay Doãn Hiếu Ân sống hết nữa đời còn lại.
Nên thấy may mắn hay là bi ai đây?
Cũng may ta trời sinh lạc quan, dù sao ta không cha không mẹ, ngoại trừ đám bạn ở bệnh viện, ta cũng không có một chút lưu luyến gì. Mà ở nơi đây ta có hết thảy mọi thứ mà ta từng mong ước.
Ta ép buộc chính mình nuốt xuống đồ ăn trong miệng, mũi đã có chút chua xót.
Không lẽ ta bị đánh bại xong, lại còn phải nghênh đón cái mùa xuân thứ hai trong cuộc đời sao?
Nga. Đúng rồi, trò hay chính là sau khi ta bị đánh te tua tơi tả thì được cái rắn rết tiểu mỹ nhân chú ý. Trở thành phò mã gia, nhưng thực ra là trở thành đối tượng bị Cửu công chúa ngược đãi.
Chậc chậc, khẩu vị của Cửu công chúa cũng quá ba chấm rồi.
Ta càng nghĩ lại càng bắt đầu suy diễn.
Quả Đào thấy biểu tình của ta quá mức phong phú, vì thế xòe tay ở trước mặt ta quơ quơ, ta phục hồi lại tinh thần, lúc này mới có vẻ lúng túng nói: “Ngươi nói tiếp đi, ta nghe đây.”
Quả Đào gật đầu, biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, ta thực chăm chú lắng nghe, nàng thì lại giống như những vị tiên sinh chuyên kể chuyện, miêu tả sinh động như thật.
...
Ngay lúc trảo thủ của công tử Lý gia sắp trảo đến trên mặt của ta thì xảy ra một màn không ngờ, chỉ thấy tay phải của ta cầm chiết phiến đang để trước mặt đột nhiên vung lên, đồng thời thân thể chợt nghiên qua bên phải một cái, thoải mái né tránh.
Mà vị công tử Lý gia kia thì không biết tại sao rốt cuộc lại từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất!
Cùng với âm thanh ‘phù phù’ vang lên, biểu tình trên mặt mọi người đều run rẩy, cũng run đến lòng người.
Phía trên đại điện nháy mắt đều ồ lên, lại có không ít quan nhân vì để nhìn rõ mà đều đứng lên, bọn họ đám thì chụm đầu ghé tai, đám thì hai mặt nhìn nhau. Một màn xoay chuyển hết sức ngoạn mục này làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả người đã sinh thành dưỡng dục ta - phụ thân Doãn Quốc Bình, còn có Quả Đào là người đã dốc lòng chăm sóc ta trong mấy năm qua cũng không khỏi kinh ngạc.
Hoàng đế ngồi ở phía trên cũng thực như trong sương mù mà nhìn một màn này, nhưng mà hắn thân là cửu ngũ chí tôn, bản lĩnh đối mặt ‘Núi thái sơn sập cũng không đổi sắc’ tất nhiên đã sớm luyện đến đắc đạo, chỉ thấy hắn chậm rãi đặt chén rượu xuống bàn, mặt không thay đổi chậm rãi hỏi ta: “Doãn Hiếu Ân, đây là có chuyện gì?”
Ta nhẹ lay động chiết phiến, vô cùng tùy ý nói: “Có lẽ là Lý công tử rất mệt nên ngủ rồi.”
Hình như một câu này của ta rất có tính tranh luận thì phải, âm thanh nghị luận phía trên đại điện càng nhiều, hữu tướng quân trực tiếp bước ra, sắc mặt ửng đỏ nổi giận nói: “Ngươi! Ngươi đã sử dụng vu thuật gì? Còn không mau làm cho con ta tỉnh lại?!”
Hoàng đế lão nhân mặt vẫn như cũ, hắn đưa ánh mắt chuyển hướng Lý tướng quân, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Mọi người thường bảo rằng ‘Đừng bao giờ đoán tâm tư Hoàng đế’, những lời này quả thật rất chí lý. Hoàng đế lão nhân gia lúc này, mặc dù trên mặt hắn vẫn không thể hiện gì thế nhưng ai biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì? Không giận tự uy, ngôi cửu ngũ chí tôn này cũng không phải là ai muốn thì có thể ngồi, Lý tướng quân hiển nhiên hiểu được điều này cho nên hắn ngoan ngoãn lui xuống.
Lúc này, Hoàng đế lão gia lại đưa ánh mắt về phía ta, mà ta cũng không chút úy kỵ nhìn thẳng hắn.
Những người liên quan phía trên đại điện đều đang chờ xem kịch vui.
Nhưng ai ngờ Hoàng đế lại đột nhiên cười ha ha, đợi khi cười đủ hắn mới nói: "Giỏi cho một cái tiểu thiếu gia Doãn phủ, cái này cùng tin đồn ma ốm nhưng thật không hợp. Ngươi gặp chuyện nguy không loạn, tâm tư kín đáo, mọi chuyện từ trước đến giờ đều là do ngươi đại trí giả ngu* phải không?
(*Người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên vẻ ngoài trông có vẻ đần độn)
Ta thở dài nói: “Bệ hạ khen lầm rồi, thảo dân thật sự là cái ma ốm, hôm đúng là do may mắn, sử dụng chút bàng môn tà đạo nên mới thắng Lý huynh.”
Ta nói xong câu này, trên đại điện thật lâu cũng không có âm thanh.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới hé miệng cười, nói: “Thôi được, đã như thế, ngươi hãy làm cho Lý Thế Lâm tỉnh lại đi.”
Ta lại thở dài, lúc này mới đi đến chỗ công tử Lý gia đang nằm ngủ say sưa dưới đất, ta ngồi ngay phía trên đầu hắn vừa lấy chiết phiến gõ vào phía sau ót của hắn vừa nói: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, trời còn chưa có tối đâu.”
Lời vừa nói xong, vị công tử Lý gia kia thật sự cử động thân mình, tỉnh lại.
Cả đại điện lại một trận ồ lên.
Quả Đào nói, nàng chưa bao giờ cảm thấy tự hào như lúc đó, nàng cũng tin tưởng, Doãn tướng quân là cực kỳ tự hào, sĩ diện thế này, thật đúng là làm cho người ta quá thỏa mãn.
Ta cũng vì vậy mà một trận chiến thành danh.
Chỉ trong một đêm, tên của ta, sự tích của ta lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nếu ngươi đến trước mặt một tiểu hài tử ba tuổi, hỏi hắn Doãn Hiếu Ân là ai? Hắn sẽ thật sùng bái nói cho ngươi biết, Doãn ca ca thật là lợi hại! Hắn chỉ cần đem cây quạt vung lên một phát, Lý trạng nguyên kia liền trực tiếp chết không kịp ngáp!
Thì ra ở cổ đại cũng có hiệu ứng minh tinh như vậy sao.
Ta ở trên giường nghe vô cùng thỏa mãn, đến bây giờ ta mới hiểu được câu nói ‘Trò hay còn ở phía sau’ kia của Quả Đào là có ý gì, cái này quả nhiên là trò hay nha, ta hãnh diện, cũng giúp Doãn Quốc Bình kiếm đủ mặt mũi.
Nhưng nghĩ như vậy một chút, đồng thời ta cũng biết hậu quả xấu phía sau, hậu quả xấu chính là vì lần nổi bật này mà ta cùng cô nàng Cửu ác ma thành thân.
Quả nhiên, Quả Đào đã giúp ta xác minh cái ý tưởng này.
Chính là vì cái ý tưởng rất đơn giản này, nói tỉ mỉ ra lại là một đoạn chuyện xưa ly kì, rối rắm đến như vậy.
Ngay hôm sau bữa tiệc, một tin tức truyền tới suýt làm nổ tung tướng quân phủ đồng thời xém nổ banh xác luôn cái tên Doãn Hiếu Ân nổi danh khắp phố lớn ngõ nhỏ. Thì ra ngay sáng sớm hôm đó, hai vị công chúa chưa được tứ hôn là Thất công chúa và Bát công chúa lại đồng thời thỉnh cầu Hoàng thượng mong muốn ta có thể làm phò mã của các nàng!
Lúc tin tức này đến tay tướng quân phủ thì đã là buổi chiều, nghiễm nhiên, nó giống như là quả bom, thiếu chút nữa là đem tướng quân phủ nổ thành bọt biển! Cha ta đi tới đi lui, mồ hôi đầm đìa, ta cũng không tốt hơn là bao.
Hắn vừa đi vừa thở dài còn không ngừng nói: “Hồ đồ, hồ đồ! Chỉ vì nhất thời bận tâm mặt mũi của ta mà ngươi đem toàn bộ tướng quân phủ đẩy vào trong hố lửa sao? Thân phận của ngươi một khi bị phát hiện thì tội không chỉ riêng ngươi, mà chính là tịch thu tài sản xử trảm cả nhà!”
Ta chỉ phải buồn bực không lên tiếng. Cúi đầu ngồi ở một bên.
Nghe đến đó, trong lòng ta đột nhiên giống như bị lửa đốt hừng hực, đốt đến ta thẳng mũi trừng mắt.
Vạn ác là thiên tính bẩm sinh của nhân loại, ta thật sự là vì Doãn Hiếu Ân mà bất bình, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì được lợi nhiều nhất là cái lão Doãn tướng quân đó, đến khi có chuyện thì toàn bộ sai lầm đều thành của ta.
Ta kiềm chế tức tối bất bình trong lòng, hỏi Quả Đào: “Sau đó ra sao, Thất cùng Bát công chúa thỉnh hôn, tại sao ta lại trở thành Cửu phò mã?”
Quả Đào cười cười nói “Gia, ngài đừng nóng vội, ta sắp nói đến đây.”
Ta cùng Doãn Quốc Bình ngồi ở thư phòng suốt một buổi chiều, bữa tối cũng không có tâm trạng ăn, nhưng cho dù là như thế, cũng không có một chút biện pháp giải quyết nào. Ngay lúc chúng ta đang không biết làm sao thì gã sai vặt đến gõ cữa bẩm báo, nói là Cửu công chúa đến phủ.
Cha ta cùng mọi người trong nhà đều ra nghênh đón, nghe Quả Đào nói, đó là lần đầu tiên ta cùng vị Cửu công chúa mà mọi người đồn đãi này đối mặt.
Nghe đồn?
Nghe đồn là sao?
Nghe đồn cái vị Cửu công chúa này mặc dù là một bộ dáng tiểu thư khuê các, quốc sắc thiên hương nhưng thực chất là một tiểu ác ma không hơn không kém, từ nhỏ đến lớn luôn là một tiểu ác bá. Trong cung, từ cung tần quan viên đến những cung nữ thái giám không có ai mà không từng bị nàng chỉnh qua. Ngay cả người đứng đầu vương triều Đại Văn – Hoàng đế lão nhân cũng không có cách nào với nàng, vị cửu ngũ chí tôn này thế nhưng lại đem nàng sủng đến tận trời xanh. Việc này càng làm cho cái vị Cửu công chúa mà vừa nghe đến tên đã làm cho người khác sợ mất mật này càng thêm càng rỡ.
Đêm đó gió thổi nhè nhẹ, công chúa đứng ở bên trong đại sảnh. Sau một hồi chào hỏi, cuối cùng Cửu công chúa chỉ đích danh ta, muốn cùng ta trò chuyện vài câu. Mọi người nghi hoặc nhưng bên trong cũng có chút rõ ràng, tất nhiên là vì chuyện hôn sự rồi, chẳng qua là chiến lược của vị Cửu công chúa này cùng hai vị Thất và Bát công chúa khác nhau thôi.
...
Ta ngồi trên giường nghe hết sức chăm chú, đồng thời trong đầu cũng suy nghĩ: ‘Việc “Ta” cùng Cửu công chúa này thành thân, e rằng chín phần mười là do cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng là nói cái gì chứ?’
Quả Đào cũng không lên tiếng.
Ta sốt ruột vội hỏi nàng: “Rồi sao? Rồi sao? Sao ngươi không nói a!”
Quả Đào lắc đầu nói: “Nô tì cũng không biết. Đêm đó, chỉ có ngài cùng công chúa, nô tì cũng không có đi theo hầu hạ.”
Ta ủ rủ, cảm giác cứ như sắp tìm được đáp án bỗng dưng trước mặt lại có một bức tường ngăn cản.
“Tóm lại, từ sau cái đêm nói chuyện đó, ta cùng công chúa liền thành thân như dự đoán đúng không?” Ta hỏi Quả Đào.
Quả Đào gật đầu xác nhận đáp án của ta. Nàng nói: “Hai ngày sau bệ hạ xuống chỉ, một tháng sau, gia cùng công chúa thành thân.”
Trong lòng ta nói ‘Xem ra nghi điểm vẫn còn chồng chất a’
Chuyện cũ nói xong trời cũng đã sắp tối, bụng ta cũng đúng lúc đánh lô tô, Quả Đào theo phép tắc đi chuẩn bị cơm cho ta.
Không lâu sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Lần đầu tiên, ta được nhìn thấy hình dáng của những món đồ ăn thời xưa, vốn tưởng rằng chúng sẽ không bằng hiện đại nhưng ai ngờ ăn vào lại rất ngon, dùng ‘món ngon mỹ vị’ để hình dung một chút cũng không đủ. Bất luận là kiểu cách món ăn, dù là củ cải hay cải trắng đều được làm hết sức tinh xảo, ta nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao mà nỡ ăn đây.
Đương nhiên, cuối cùng ta vẫn ăn chúng nó thôi.
...
Một ngày nay, ta đã tin rằng ta không nằm mơ, ta đã tin những thứ này không phải là đồ giả. Ta chẳng biết tại sao lại đi vào cái triều đại không rõ ràng này, lại trở thành Cửu phò mã của vương triều Đại Văn, trở thành giấc mộng của mỗi một cái nam nhân.
Đây là trời ban thưởng lương duyên?
Đáng tiếc, công chúa là hoa, mà ta... Cũng là một đóa hoa a.
Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng lại thật sự không có một chút biện pháp gì. Kiếp trước kiếp này, ta ngủ chết ở hiện đại, sống lại ở cổ đại, hết thảy đều không thể quay lại được nữa...
Bất chợt, ta cảm thấy những thứ đồ ăn tinh mỹ này lại khó nuốt giống như độc dược, ta cố nén, cố nén cảm xúc nhớ nhà, nhớ cái đám bạn đáng yêu ở bệnh viện nơi ta làm việc.
Từ hôm nay, Hạ Chỉ Phàm đã chết, sống chính là Doãn Hiếu Ân, mà ta phải thay Doãn Hiếu Ân sống hết nữa đời còn lại.
Nên thấy may mắn hay là bi ai đây?
Cũng may ta trời sinh lạc quan, dù sao ta không cha không mẹ, ngoại trừ đám bạn ở bệnh viện, ta cũng không có một chút lưu luyến gì. Mà ở nơi đây ta có hết thảy mọi thứ mà ta từng mong ước.
Ta ép buộc chính mình nuốt xuống đồ ăn trong miệng, mũi đã có chút chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.