Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Chương 77: Chương 77

Hồ Ly Đại Quân

02/02/2017

Thật ra thì hoàng lăng cách Hoàng thành một khoản không tính là gần, ta dùng khinh công một đường bay đến, ước chừng khoảng một canh giờ. Mà lúc ta đến hoàng lăng, bính lính thủ lăng quả thật không ít, nhưng cũng không tính là nhiều. Những binh lính đó tay cầm bó đuốc tụ thành từng nhóm, hơn nửa đêm nhìn thấy giống như những đóm lửa đó đang lơ lửng lập lòe. Ta nấp vào mõm đá cách đó không xa, trong núi rừng thỉnh thoảng còn có tiếng dã thú kêu gào, cảm giác thật vô cùng nguy hiểm.

Suy nghĩ cách tiến vào hoàng lăng.

Ở hiện đại, ta cũng đã xem không ít tiểu thuyết trộm mộ, lúc đó ta đã vô cùng sùng bái mấy chuyện đảo đấu đó rồi, hôm nay... Không bằng ta cũng học bọn họ một chút? Ở đây đào một cái đạo động, rồi cứ vậy mà đi vào? Nhưng suy nghĩ chung quy cũng chỉ là nghĩ, một chút công cụ ta còn không có, hơn nữa, ta cũng không phải là dân chuyên nghiệp, nói không chừng ra sức ca nửa ngày cũng không thu được cái gì.

Vì vậy những ý tưởng này cũng theo đó mà chết từ trong trứng, cuối cùng ta vẫn quyết định từ cửa hoàng lăng đi vào.

Trong nháy mắt, đêm cũng đã khuya.

Mà binh lính thủ lăng đã giảm hơn rất nhiều so với lúc nãy, thời cơ đã đến rồi. Ta liếm ngón cái, giơ lên không trung, cảm giác được gió đang nhẹ thổi. Mà hướng gió lại vừa vặn là thổi đến hướng những binh lính đó, thật là trời cũng giúp ta! Đem mê tán mà ta đã chuẩn bị từ trước lấy ra, sau đó thận trọng đến gần những bính lính kia.

Tranh thủ cho kịp thời cơ, ta đem mê tán rải nhẹ vào không trung. Đám phấn bột đó đều theo hướng gió bay đến hướng đám lính. Chỉ trong một chốc, toàn bộ đám lính đã ngã xuống đất.

Ta không dám khinh địch cho nên vẫn ngồi chờ một chút, chờ đến lúc đã chắc chắn xung quanh không còn một ai nữa, lúc này ta mới xuất hiện.

Cầm bản vẽ mà Bát công chúa đưa cho, ta dễ dàng đem cửa cơ quan mở ra, sau đó tiến vào trong hoàng lăng. Hoàng lăng này, thật đúng là còn hùng vĩ hơn nhiều so với ta tưởng tượng. Ta không dám lãng phí quá nhiều thời gian, vội vàng cầm hỏa chiết tử, dựa theo ký hiệu trên bản đồ tìm hiểu mộ thất của tiểu Cửu.

Nơi này hoang vu, đen đặc như mực thế này, ta nghĩ, nếu ta mà có biện pháp nào tốt hơn cách này dù chỉ một chút thì ta nhất định sẽ không đem tiểu Cửu cô đơn một mình đặt ở chỗ này.

Được rồi. Ta ổn định lại tinh thần, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa vì chuyện cần phải làm nhất bây giờ chính là nắm chặt thời cơ cứu tiểu Cửu ra. Nghĩ đến đây, ta tăng nhanh tốc độ, dựa theo những chỉ dẫn trên bản đồ đi vào trong mộ.

Cứ tìm như vậy gần hai khắc thời gian, ta mới tìm được mộ thất của tiểu Cửu, chẳng qua là nơi này quá mức sơ sài, một mộ thất lớn như sân bóng rỗ như vậy mà thậm chí ngay cả nửa mảnh minh khí* bồi táng cũng không có. Ở đây, có chăng chỉ có một cổ quan tài lẻ loi.

(*vật thu nhỏ tượng trưng cho đồ dùng hằng ngày, người xưa thường chôn theo trong mộ người chết.)

Ta hít sâu một hơi.

Đem bản đồ bỏ vào trong ngực, sau đó lấy ra những dụng cụ đã chuẩn bị trước, bắt đầu khai quan.

Trong quá trình đó ta không nói một lời nào, tâm tình lại càng không cách nào hình dung được. Ta chỉ nhớ khi nắp quan tài được mở ra, nhìn thấy dung nhan của tiểu Cửu, ta không thể cầm được nước mắt, không thể khống chế được cơn đau nhói ở tim, quá nhiều thứ không thể khống chế được.

Nàng an tĩnh nằm trong cỗ quan tài lạnh như băng, thế nhưng nàng lại đang mỉm cười.

Thời điểm lúc nàng uống vào thuốc độc là vui vẻ sao? Nàng biết lúc nàng mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên nàng nhìn thấy là ta ư? Nàng không muốn để ta nhìn thấy nàng tiều tụy, nàng sầu khổ, cho nên mới cười sao?

Đồ ngốc tiểu Cửu.

Ta phá lên cười, cố gắng đè ép nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng nâng sang một bên, sau đó đem nắp quan đóng kín lại. Hết thảy giống như mọi thứ vẫn còn nguyên, tựa như ta chưa từng đến đây, trừ phi Tam hoàng tử sai người khai quan một lần nữa, nếu không hắn chắc chắn không phát hiện ra.

Cho đến khi cảm thấy không còn bất cứ sơ hở nào nữa, lúc này ta mới bế tiểu Cửu, dựa vào trí nhớ một đường đi ra hoàng lăng.



Mà những binh lính hôn mê kia ta cũng không có thời gian để ý đến bọn họ. Cho dù sau khi bọn họ tỉnh lại cảm thấy quái dị nhưng thấy cửa vào hoàng lăng vẫn không có gì khác thường, vì bảo vệ tính mạng, bọn họ sẽ không bẩm báo chuyện này với Tam hoàng tử. Đây cũng là bản năng bảo mạng của con người.

...

Lúc trở lại khách điếm, trời cũng đã tờ mờ sáng. Đêm hôm qua vận khí của ta cũng thật tốt, nghĩ lại nếu như có chuyện gì xảy ra làm kế hoạch bị trì hoãn, đến khi trời sáng ta cùng tiểu Cửu cũng khó mà thoát ra an toàn.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, ta liền đem tiểu Cửu đặt lên giường sau đó lập tức đem thuốc giải đút cho tiểu Cửu uống, tiếp đó vận khí giúp nàng điều tức, chờ thuốc giải có hiệu quả, chờ tiểu Cửu tỉnh lại. Giờ khắc này, ta vô cùng vui vẻ, mà niềm vui này không có cách nào hình dung. Từ khi ta đến nơi này, đây là lần đầu tiên ta cùng tiểu Cửu xa nhau lâu như vậy. Gặp lại nhau sau tân hôn tiểu biệt, ta tin rằng bất cứ ai trong tình huống đó nhất định có thể hiểu được cảm thụ của ta lúc này.

Không lâu sau, ta nhìn thấy lông mi của tiểu Cửu nhẹ cử động.

Ta lập tức dừng mọi hoạt động, quỳ xuống bên giường nhìn tiểu Cửu. Vào lúc này, lần đầu tiên ta cảm thấy lòng mình tĩnh đến vậy, mọi suy nghĩ trong đầu lúc này đều dừng lại, chỉ cần cứ như vậy ngắm nhìn tiểu Cửu cả đời ta cũng nguyện ý. Lông mày, ánh mắt, còn cả cái mũi khuôn miệng xinh xắn của tiểu Cửu, cả làn da dương chi bạch ngọc. Tại sao lần đầu ta mới cảm thấy, tiểu tức phụ nhà ta so với tiên nữ hạ phàm còn đẹp hơn mấy phần a.

Đang nhìn chăm chú chợt thấy cánh môi tiểu Cửu khẽ mỡ, bên tai lại vang lên thanh âm lạnh lùng của nàng.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Ấy...

Lúc này, tiểu Cửu lười biếng nhẹ mở đôi mắt, ánh mắt dừng trên người ta, ánh mắt đó lạnh đến mức thiếu điều phóng ra hàn băng.

“Nhìn cái gì???” Ta nuốt nước miếng một cái, khó nhọc nói.

“Nhìn nàng.”

Vừa nói, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác quen thuộc lướt qua. Cái hình ảnh này sao lại quen đến vậy, thật giống như... Giống như lần đầu tiên ta đến nơi này, cảnh tượng đầu tiên khi ta gặp tiểu Cửu. Lúc đó nàng đối với ta như vậy là vì nàng thích ta, mà ta lại không thích nàng, vậy thì lúc này...

“Nàng tức giận sao?” Ta dè dặt.

Tiểu Cửu hung hãn trừng ta một cái.

“Đồ khốn kiếp!”

Ta lập tức cảm thấy thân hình của mình thu nhỏ lại mấy trăm lần, không khí bị suy giảm nghiêm trọng. Chuyện này cùng điều ta tưởng tượng quả thực khác xa quá! Lúc đầu ta nghĩ, sau khi tiểu Cửu tỉnh lại ít nhất cũng sẽ ôm ta khóc lóc chảy nước mắt nước mũi một phen chứ, tại sao hiện thực lại khác đến tàn nhẫn vậy! Xem ra tiểu Cửu chính là tiểu Cửu, căn bản không thể dùng chuẩn mực của các cô nương bình thường mà suy đoán nàng.

Nhưng ta tốn nhiều công sức như vậy cứu nàng từ chỗ Tam hoàng tử cũng không phải là muốn nghe nàng mắng ta là đồ khốn kiếp, vì vậy ta quyết định làm như không thấy, cúi thấp đầu, cùng nàng kéo gần khoảng cách, nhỏ giọng nói.

“Tiểu Cửu, nàng có nhớ ta không?”

Ai ngờ tiểu Cửu cũng không chịu thua, nàng hừ lạnh một tiếng.

“Nhớ ngươi làm gì? Nhớ rằng ngươi rất uy phong? Nhảy xuống núi rất anh dũng? Khen ngợi ngươi vứt bỏ ta ở lại? Ngươi...”

Tiểu Cửu còn muốn nói gì ta không biết, bởi vì ta quả thực không thể nghe nổi nữa cho nên dứt khoát dùng miệng ngăn nàng lại, kiên quyết cưỡng hôn, một phần cũng là để giải tỏa nỗi khổ tương tư của ta. Ban đầu tiểu Cửu còn dùng mọi cách phản kháng, có lẽ là do nàng vẫn vô cùng tức giận, nhưng... Nàng dù sao vẫn yêu ta, cho nên chỉ không bao lâu liền buông khí giới đầu hàng, dần dần bắt đầu đón lấy.



Nụ hôn này thật hận không thể hôn đến thiên hoang địa lão.

Cho đến tận khi ta không thở nổi mới buông tiểu Cửu ra, thở hổn hển cười hì hì nói.

“Ta nhớ nàng, không lúc nào không nhớ đến nàng cho nên nàng có thể không mắng ta hay không, ta sẽ rất thương tâm!”

Tiểu Cửu đỏ mặt thở hổn hển nhưng lại vẫn không định buông tha.

“Ngươi bị mắng là đáng, nào có ai giống như ngươi? Bỏ lại thê tử của mình chạy đi nhảy xuống núi, cũng may là ngươi mạng lớn, nếu chết thật, ngươi có bao giờ nghĩ đến ta phải làm sao không hả? Mấy ngày nay nếu không phải mỗi ngày ta đều tự nói với bản thân, Doãn Hiếu Ân ngươi phúc lớn mạng lớn, chỉ là một cái vách núi làm sao có thể lấy mạng của ngươi? Nếu không phải như vậy, ngươi nghĩ ta có thể giữ mạng sống đến bây giờ sao?”

“Tiểu Cửu...”

“Ngươi là cái đồ khốn kiếp!”

“Thật xin lỗi.” Ta lẩm bẩm nói ra, chóp mũi có chút chua xót.

“Lần sau ta nhất định sẽ không làm vậy nữa!”

Thần sắc tiểu Cửu có vẻ rất không thể tưởng tượng nổi.

“Còn có lần sau? Vô cùng tốt, nếu còn có lần sau, ta cho dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Không không không!” Ta vội vàng khoát tay nói.

“Là miệng thối của ta nói bừa! Không có lần sau! Nhất định không có lần sau! Sau này hai chúng ta ai cũng sẽ không xảy ra chuyện, hai chúng ta nhất định có thể sống đến tóc hoa râm, răng rụng hết sạch, mặt đầy nếp nhăn!”

Ta hồ đồ nói nhảm một lúc, tiểu Cửu trái lại không còn mắng ta nữa, nàng chỉ bình tĩnh nhìn ta, chỉ một chốc sau đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên. Ta nhìn thấy liền hốt hoàng, vội vàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng dỗ dành.

“Lại sao vậy? Ta lại nói sai chỗ nào sao? Ta nói sai nàng có thể đánh ta mắng ta mà, nàng khóc cái gì a? Đừng khóc.”

Tiểu Cửu nức nở, đứt quãng nói.

“Không cho phép ngươi lại biến mất. Ta là công chúa, ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Kiếp sau cũng không. Kiếp sau nữa cũng không. Đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không!”

Ta cong cong khóe miệng, trong lòng lại ngọt đến không thể nào hình dung, tiểu Cửu chính là đáng yêu như vậy.

“Được được. Ta đáp ứng nàng, đời này cũng sẽ không rời khỏi nàng nửa bước, nàng có đánh chết ta, ta cũng không đi.”

Nghe ta nói vậy, tiểu Cửu mới tựa như an tâm. Nàng cũng đưa tay ôm lấy ta, thật chặc, bỗng nhiên nàng nói.

“Ta yêu ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook