Chương 7: Chương 7
Hồ Ly Đại Quân
02/02/2017
Ta trừng mắt nhìn nàng thế nhưng ngoài miệng cũng không dám mắng nàng, ta không biết tất cả có phải do nàng cố ý sắp đặt hay không, cũng không biết nàng sắp đặt như vậy rốt cuộc là có ý gì. Tóm lại, lúc này tâm tình của ta thật không tốt, cảm giác như bị người đùa giỡn.
Đối với cái người không thể đụng vào như ai kia, ta chỉ có thể cưỡng chế hỏa khí trong lòng, bất đắc dĩ nói với nàng: “Ta mất trí nhớ.”
Cho nên những thứ này ta cũng không nhớ rõ.
Nàng gật đầu: “Bản cung biết, không cần ngươi hết lần này tới lần khác nhắc nhở.”
Ta thở dài chán nản.
Cải Trắng ở trên đầu vai của ta vẫn hết sức chuyên tâm ăn dẻ cao của nó, hoàn toàn không để ý những mảnh vụn bánh đang rơi trên người ta. Nhìn rác rưởi cứ từng mảnh từng mảnh đáp xuống trên người, ta quả thật cảm thấy trời đất tối sầm, có thể nói là thế giới sẽ không có ánh bình minh.
Thật sự không biết rốt cuộc đời trước ta đã tạo ra cái nghiệp chướng gì.
Bây giờ, cho dù ta là tên ăn hàng thì đối với những thứ mỹ thực này cũng không còn muốn ăn tiếp.
Công chúa cũng không để ý ta nữa, nàng quay lại tiếp tục uống trà của nàng. Ta ngồi trên ghế đá, thật sự là đủ loại rối rắm.
Một lúc sau, ta đột nhiên cảm thấy một trận chuyển động trên đầu vai, nhíu nhíu mày, trong lòng nói Cải Trắng này lại làm sao vậy. Đang muốn xoay lại trừng nó lại đột nhiên cảm thấy đầu vai nhẹ hẳn, ngay sau đó, trên bàn đá đột nhiên xuất hiện một đại vật toàn thân tuyết trắng. Đại Cải Trắng.
À. Không, không không, là đại hồ ly!
Lần này gần như tóc gáy toàn thân ta đều dựng hết lên! Cái đầu con hồ ly này thật không nhỏ, lúc này nó nằm trên bàn, cả thân mình chiếm gần một phần ba mặt bàn, ta chỉ sợ cái đuôi của nó mà đảo qua một phát là sẽ ‘dọn sạch’ những thứ mỹ vị này xuống đất ngay!
Nếu mà nó đem cái bàn ‘dọn sạch’, vậy ta đây...
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!!!
Trong lòng ta kêu cha gọi mẹ, nhắm mắt lại chờ tận thế kéo đến. Nhưng thật lâu sau vẫn không có thanh âm chén dĩa bị đạp đổ như ta tưởng tượng. Không dám lơ là, ta hơi hé hé mắt nhìn, đến khi nhìn thấy rõ, một màn trước mặt thật sự làm cho ta không khỏi khiếp sợ.
Không phải là một màn này có bao nhiêu hỏng bét, mà là một màn trước mắt thật sự làm ta không ngờ tới.
Cải Trắng rất có linh tính, nó nhu thuận nằm trên một khoảng không giản nhỏ, cũng không có làm đổ bàn ăn, cho nên điều làm ta kinh hách tất nhiên không phải nó mà là... Công chúa. Vừa rồi, công chúa một tiếng gọi ‘Cải Trắng’ thật đúng là chán ghét. Không phải là nàng rất ghét con hồ ly này sao? Tại sao bây giờ còn chủ động lấy dẻ cao đút cho nó???
Đúng, đúng, đúng. Tuy rằng hiện tại trên mặt Cửu công chúa cũng không thấy nhiều vui vẻ cho lắm, quả thật tuy biểu cảm trên mặt nàng đúng là xem thường nhưng lại tự tay đút cao điểm cho Cải Trắng.
Cái này nói lên, rắn rết tiểu mỹ nhân cũng không phải thực chán ghét Cái Trắng đúng không? Hoặc là nói, Cửu công chúa của chúng ta chính là loại mặt lãnh tâm nhiệt*?
(*Ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong tâm lại rất ấm áp, ôn nhu.)
Ta vẫn còn đang trầm tư nhìn Cửu công chúa.
“Nhìn cái gì?” Công chúa đột nhiên mở miệng.
Nàng bất ngờ lên tiếng làm cho ta không kịp phải ứng chỉ theo bản năng vội vàng lắc đầu.
“Ngươi nhìn bản cung từ nãy giờ rồi, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Công chúa nói, trên mặt ngoại trừ chán ghét chính là chán ghét. “Tuy rằng ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưng tính tình tại sao cũng khác nhiều như vậy? Không phải là...”
“Không phải cái gì?” Tim ta đập mạnh đến sắp nhảy ra khỏi cổ họng mất.
“Quên đi.” Công chúa đột nhiên lắc đầu. “Sợ là bản cung nghĩ nhiều.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Dừng một chút, nàng lại nói: “Hai ngày sau Bát tỷ sẽ đến, ngươi ngoan ngoãn chuẩn bị một chút, mua thêm một bộ đồ mới đi, đừng cứ cả ngày mặc những bộ quần áo rách nát này nữa, với lại không được mang theo Cải Trắng.”
Ta gật đầu, đồng thời trong đầu cũng không ngừng chuyển động.
Bát tỷ của nàng, không phải là Bát công chúa sao? Bát công chúa? Cái danh tự này nghe rất quen, hình như là ta đã nghe qua ở đâu thì phải???
Thế nhưng ta nghĩ nát óc cũng không nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu. Dù sao ta vẫn cảm thấy Bát công chúa này nghe rất quen.
“Ta... Đã từng gặp qua Bát tỷ sao?” Ta hỏi công chúa.
Cửu công chúa nhăn mặt chau mày, đem chung trà buông xuống, nhìn ta nói: “Nàng là Bát tỷ của bản cung, không phải Bát tỷ của ngươi.”
...
“Vậy... Ta đã gặp qua Bát công chúa sao?”.
“Đương nhiên.” Công chúa đột nhiên mỉm cười, dáng vẻ thật sự là bình tĩnh nhàn nhã. Nàng nói tiếp: “Hai người không chỉ gặp riêng nhau, mà Bát tỷ còn vô cùng chung tình với ngươi ấy chứ, lúc ngươi sinh bệnh nàng vẫn thường tới thăm ngươi.”
“Ách.” Ta nghe mà mồ hôi lạnh túa ra như mưa, đột nhiên cảm thấy tình thế có chút không đúng: “Còn ta?”
“Ngươi?” Công chúa lại tiếp tục mỉm cười, ngoài miệng lại nói: “Ngươi cũng thực thích Bát tỷ nha, hai người liền không kiêng nể gì ở trước mặt bản cung liếc mắt đưa tình.”
Dừng lại, dừng lại. Ta muốn rút lại lời lúc nãy vừa nói, công chúa không phải là bình tĩnh nhàn nhã mỉm cười mà là tiếu lý tàng đao*, giết người vô hình a!
(*Giấu dao trong nụ cười)
Lúc này, ta đột nhiên tỉnh ngộ, bây giờ ta đã biết Bát công chúa này là thần thánh phương nào rồi. Quả Đào từng nói, trước lúc vị rắn rết tiểu mỹ nhân này đi thỉnh hôn thì còn có hai vị công chúa nữa cũng hướng Hoàng đế thỉnh hôn, trong hai người đó có Bát công chúa a.
Không biết tại sao ta đột nhiên có cảm giác không ổn.
Công chúa lại ném một khối hạt dẻ cao cho Cải Trắng, sau đó nói: “Cho nên, lần này ngươi nhất định phải quản cho tốt ánh mắt của ngươi, nếu để bản cung tiếp tục thấy ngươi liếc mắt đưa tình, bản cung nhất định sẽ móc mắt của ngươi.”
... Thật ác độc!
“Ngươi dựa vào cái gì!” Ta la lên. “Cũng không phải một mình ta liếc mắt đưa tình, tại sao ngươi chỉ móc mắt ta, có bản lĩnh ngươi cũng móc mắt của Bát tỷ ngươi luôn đi!”
“Dựa vào cái gì?” Tiểu ác ma kia lại học theo cách nói chuyện của ta. “Đó là Bát tỷ của bản cung.”
Ta quýnh lên, thuận miệng nói: “Ta cũng là phò mã của ngươi!”
Lời này vừa thốt lên thế nhưng không ngờ tiểu ma lại ngẩn ra, có điều nàng rất nhanh khôi phục hình tượng ác độc như ban đầu, chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt không thể tin được nói: “Hiếu Ân quả thật là mất trí nhớ, nếu như là trước kia, ngươi căn bản sẽ không đem bản cung để vào mắt, chứ đừng nói gì đến phò mã hay không phò mã.”
Lần này đến lượt ta ngây người, ta vốn chỉ nghĩ rằng việc phò mã cùng công chúa bất hòa nhất định là do công chúa cả ngày một bộ dáng tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt. Nhưng hiện giờ, nghe nàng nói như thế, bên trong tám phần cũng có lỗi của phò mã.
Vẫn là một cây làm chẳng nên non.
Ta không hề lên tiếng, trong đầu trong tự chủ được tưởng tượng đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, nhưng dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ được gì, vì Doãn Hiếu Ân lúc trước cũng không phải là ta, ta đối với những chuyện trước kia cũng rất mơ hồ, quả thực là không có một chút ấn tượng gì!
Cứ như vậy, chúng ta ngồi trong lương đình một lát liền trực tiếp dùng bữa trong này. Mùa này gió nhẹ chầm chậm, xuân ý dạt dào, ở trong hoa viên dùng bữa nhưng thật ra lại có một loại phong vị khác.
Ta đã sớm đói bụng muốn chết, chờ thức ăn vừa được mang lên bàn ta liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, lễ tiết gì gì đó cũng không thèm quan tâm nữa. Công chúa thì vẫn một bộ dáng đó, chậm rãi chậm rãi, một lần cũng chỉ gắp tí xíu như kiến, có lẽ những người ở thời đại này đều ‘đức hạnh’ như vậy, nhưng ta thấy, mấy lão thái thái 70 tuổi xem ra còn ăn nhanh hơn nàng ấy chứ.
Dùng cơm xong hai chúng ta đều tự tách ra, ta không biết nàng đi đâu, nhiệm vụ của ta bây giờ là đi gặp mặt mấy người ở cái Cẩm Tú phường gì đấy để chọn màu vải cho bọn họ may y phục cho ta.
Thật trùng hợp, hiện giờ ta đang rất không hài lòng với bộ y phục đang mặc trên người, cho nên ta vô cùng tình nguyện đi làm cái việc vô bổ này.
Bên ngoài Cẩm Tú phường có một tiểu nữ hài đã đứng đợi ta từ lâu, sau khi nàng thỉnh an xong liền cùng ta vào nhà. Vừa mới ngồi xuống ghế thì có đã mấy quyển sách được bày ra mấy trước mặt, ta mở một quyển trong đó xem thử, thì ra là các mẫu y phục a.
Hắc, ở cổ đại mà cũng có chế độ này sao.
Lật xem mấy quyển, ta liền không còn hứng thú, mấy bộ y phục này hoàn toàn không hợp khẩu vị của ta. Ở Trung Quốc có rất nhiều triều đại, mà ta thích nhất chính là Hán phục, lúc nãy ta vừa tỉ mỉ nhìn mấy quyển, phát hiện trang phục của triều đại này cũng không khác mấy so với Hán phục, chỉ là cổ tay áo nhỏ hơn hai ba vòng.
Ta suy nghĩ, trong lòng không ngừng nói nếu bản thân may vài bộ trang phục nhà Hán, ra ngoài chắc sẽ không bị coi là quái vật đâu nhỉ? Gặp Hoàng đế có lẽ sẽ không bị chém đầu đâu? Nghĩ xong ta cũng bật cười, tự mắng mình cũng quá cẩn thận đi, chẳng qua chỉ là vài bộ y phục thôi mà. Mà biết đâu sau khi ta mặc rồi có thể sẽ khởi đầu cho trào lưu mặc Hán phục thì sao.
Sau khi tự kỷ xong, ta liền bảo Quả Đào lấy giấy bút, vẽ trên khoản trống trong họa quyển*.
(*Bức tranh cuộn tròn. Kiểu như miếng thánh chỉ á.)
Sau một khắc đồng hồ, ta đem bức tranh giao cho tiểu cô nương của Cẩm Tú phường, đồng thời nói với nàng: “Cứ theo như bức họa mà làm, còn về màu sắc, đừng lấy hoa văn gì hết, đen trắng đỏ lam mỗi màu hai bộ.”
Cô nương kia nhìn bức họa ta đưa cho nàng, sau khi nghe ta nói xong liền vô cùng choáng váng, nàng ra sức chớp chớp mắt, không dám tin hỏi lại ta: “Phò mã gia, màu đỏ sao?”
Ta nhìn nàng, nghĩ rằng có lẽ nàng không hiểu màu đỏ là nghĩa gì, suy nghĩ một lát liền nói ‘phi sắc’.
Thế nhưng nàng vẫn là bộ dáng như gặp quỷ, nghi vấn nói: “Nô tỳ biết, chính là màu đỏ tươi, là ngài mặc sao phò mã gia?”
“Thế nào?” Ta hỏi nàng. “Ở đây quy định phò mã không thể mặc đồ màu đỏ sao?”.
“Không không không.” Cô nương kia lập tức kinh sợ quỳ xuống nói: “Nô tỳ lắm miệng, nô tỳ biết sai rồi!”
...
Ta chưa có làm cái gì hết nha.
Nàng ấy đột nhiên quỳ xuống làm ta thật hoảng sợ, ta theo phản xạ tính đỡ nàng, ai ngờ nàng lại càng sợ hãi. Ta đứng hình, thật sự không hiểu nổi mấy thứ phép tắc này. Sau cùng ta liền xua tay, làm ra vẻ nói: “Được rồi đứng lên đi, không trách tội ngươi, ngươi mau chóng đi chuẩn bị y phục đi.”
Cô nương kia lúc này mới liên tục tạ ơn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoải.
Ta xuy một tiếng, bật cười, trong lòng nói thầm thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Chờ cô nương kia đi khỏi, Quả Đào lại đi đến bên cạnh ta, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ta nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện, thế nhưng đợi cả nửa ngày nàng cũng không nói cái gì, ta nóng nảy hỏi nàng: “Lại làm sao vậy?”
Nàng nghĩ nghĩ, lúc này mới hỏi ta: “Gia, ngài thật sự muốn mặc bộ y phục màu đỏ tươi kia sao?”
“Đúng vậy, có gì sao? Vừa rồi tiểu cô nương kia không phải đã nói là sẽ làm sao?”
“Làm thì cũng được.” Quả Đào khó xử nói. “Thế nhưng, Gia, y phục màu đỏ không phải đều là của y phục của các cô nương sao? Vả lại ngày thường cũng không có cô nương nào mặc y phục màu đỏ, đó đều là y phục mặc lúc thành thân.”
Vậy sao, ta gật đầu: "Chả phải ta cũng là cô nương sao, thế nào, đã tự ý quyết định làm cho ta phải mặc y phục nam nhân cả đời rồi, bây giờ ngay cả quyền được mặc y phục màu đỏ cũng muốn cướp đoạt luôn sao?
“Không phải, gia...”
“Vậy thì lại là thế nào? Sợ ta mặc rồi bị người khác nghĩ là Đông Phương Bất Bại sao?”
Đối với cái người không thể đụng vào như ai kia, ta chỉ có thể cưỡng chế hỏa khí trong lòng, bất đắc dĩ nói với nàng: “Ta mất trí nhớ.”
Cho nên những thứ này ta cũng không nhớ rõ.
Nàng gật đầu: “Bản cung biết, không cần ngươi hết lần này tới lần khác nhắc nhở.”
Ta thở dài chán nản.
Cải Trắng ở trên đầu vai của ta vẫn hết sức chuyên tâm ăn dẻ cao của nó, hoàn toàn không để ý những mảnh vụn bánh đang rơi trên người ta. Nhìn rác rưởi cứ từng mảnh từng mảnh đáp xuống trên người, ta quả thật cảm thấy trời đất tối sầm, có thể nói là thế giới sẽ không có ánh bình minh.
Thật sự không biết rốt cuộc đời trước ta đã tạo ra cái nghiệp chướng gì.
Bây giờ, cho dù ta là tên ăn hàng thì đối với những thứ mỹ thực này cũng không còn muốn ăn tiếp.
Công chúa cũng không để ý ta nữa, nàng quay lại tiếp tục uống trà của nàng. Ta ngồi trên ghế đá, thật sự là đủ loại rối rắm.
Một lúc sau, ta đột nhiên cảm thấy một trận chuyển động trên đầu vai, nhíu nhíu mày, trong lòng nói Cải Trắng này lại làm sao vậy. Đang muốn xoay lại trừng nó lại đột nhiên cảm thấy đầu vai nhẹ hẳn, ngay sau đó, trên bàn đá đột nhiên xuất hiện một đại vật toàn thân tuyết trắng. Đại Cải Trắng.
À. Không, không không, là đại hồ ly!
Lần này gần như tóc gáy toàn thân ta đều dựng hết lên! Cái đầu con hồ ly này thật không nhỏ, lúc này nó nằm trên bàn, cả thân mình chiếm gần một phần ba mặt bàn, ta chỉ sợ cái đuôi của nó mà đảo qua một phát là sẽ ‘dọn sạch’ những thứ mỹ vị này xuống đất ngay!
Nếu mà nó đem cái bàn ‘dọn sạch’, vậy ta đây...
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!!!
Trong lòng ta kêu cha gọi mẹ, nhắm mắt lại chờ tận thế kéo đến. Nhưng thật lâu sau vẫn không có thanh âm chén dĩa bị đạp đổ như ta tưởng tượng. Không dám lơ là, ta hơi hé hé mắt nhìn, đến khi nhìn thấy rõ, một màn trước mặt thật sự làm cho ta không khỏi khiếp sợ.
Không phải là một màn này có bao nhiêu hỏng bét, mà là một màn trước mắt thật sự làm ta không ngờ tới.
Cải Trắng rất có linh tính, nó nhu thuận nằm trên một khoảng không giản nhỏ, cũng không có làm đổ bàn ăn, cho nên điều làm ta kinh hách tất nhiên không phải nó mà là... Công chúa. Vừa rồi, công chúa một tiếng gọi ‘Cải Trắng’ thật đúng là chán ghét. Không phải là nàng rất ghét con hồ ly này sao? Tại sao bây giờ còn chủ động lấy dẻ cao đút cho nó???
Đúng, đúng, đúng. Tuy rằng hiện tại trên mặt Cửu công chúa cũng không thấy nhiều vui vẻ cho lắm, quả thật tuy biểu cảm trên mặt nàng đúng là xem thường nhưng lại tự tay đút cao điểm cho Cải Trắng.
Cái này nói lên, rắn rết tiểu mỹ nhân cũng không phải thực chán ghét Cái Trắng đúng không? Hoặc là nói, Cửu công chúa của chúng ta chính là loại mặt lãnh tâm nhiệt*?
(*Ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong tâm lại rất ấm áp, ôn nhu.)
Ta vẫn còn đang trầm tư nhìn Cửu công chúa.
“Nhìn cái gì?” Công chúa đột nhiên mở miệng.
Nàng bất ngờ lên tiếng làm cho ta không kịp phải ứng chỉ theo bản năng vội vàng lắc đầu.
“Ngươi nhìn bản cung từ nãy giờ rồi, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Công chúa nói, trên mặt ngoại trừ chán ghét chính là chán ghét. “Tuy rằng ngươi không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưng tính tình tại sao cũng khác nhiều như vậy? Không phải là...”
“Không phải cái gì?” Tim ta đập mạnh đến sắp nhảy ra khỏi cổ họng mất.
“Quên đi.” Công chúa đột nhiên lắc đầu. “Sợ là bản cung nghĩ nhiều.”
Ta nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Dừng một chút, nàng lại nói: “Hai ngày sau Bát tỷ sẽ đến, ngươi ngoan ngoãn chuẩn bị một chút, mua thêm một bộ đồ mới đi, đừng cứ cả ngày mặc những bộ quần áo rách nát này nữa, với lại không được mang theo Cải Trắng.”
Ta gật đầu, đồng thời trong đầu cũng không ngừng chuyển động.
Bát tỷ của nàng, không phải là Bát công chúa sao? Bát công chúa? Cái danh tự này nghe rất quen, hình như là ta đã nghe qua ở đâu thì phải???
Thế nhưng ta nghĩ nát óc cũng không nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu. Dù sao ta vẫn cảm thấy Bát công chúa này nghe rất quen.
“Ta... Đã từng gặp qua Bát tỷ sao?” Ta hỏi công chúa.
Cửu công chúa nhăn mặt chau mày, đem chung trà buông xuống, nhìn ta nói: “Nàng là Bát tỷ của bản cung, không phải Bát tỷ của ngươi.”
...
“Vậy... Ta đã gặp qua Bát công chúa sao?”.
“Đương nhiên.” Công chúa đột nhiên mỉm cười, dáng vẻ thật sự là bình tĩnh nhàn nhã. Nàng nói tiếp: “Hai người không chỉ gặp riêng nhau, mà Bát tỷ còn vô cùng chung tình với ngươi ấy chứ, lúc ngươi sinh bệnh nàng vẫn thường tới thăm ngươi.”
“Ách.” Ta nghe mà mồ hôi lạnh túa ra như mưa, đột nhiên cảm thấy tình thế có chút không đúng: “Còn ta?”
“Ngươi?” Công chúa lại tiếp tục mỉm cười, ngoài miệng lại nói: “Ngươi cũng thực thích Bát tỷ nha, hai người liền không kiêng nể gì ở trước mặt bản cung liếc mắt đưa tình.”
Dừng lại, dừng lại. Ta muốn rút lại lời lúc nãy vừa nói, công chúa không phải là bình tĩnh nhàn nhã mỉm cười mà là tiếu lý tàng đao*, giết người vô hình a!
(*Giấu dao trong nụ cười)
Lúc này, ta đột nhiên tỉnh ngộ, bây giờ ta đã biết Bát công chúa này là thần thánh phương nào rồi. Quả Đào từng nói, trước lúc vị rắn rết tiểu mỹ nhân này đi thỉnh hôn thì còn có hai vị công chúa nữa cũng hướng Hoàng đế thỉnh hôn, trong hai người đó có Bát công chúa a.
Không biết tại sao ta đột nhiên có cảm giác không ổn.
Công chúa lại ném một khối hạt dẻ cao cho Cải Trắng, sau đó nói: “Cho nên, lần này ngươi nhất định phải quản cho tốt ánh mắt của ngươi, nếu để bản cung tiếp tục thấy ngươi liếc mắt đưa tình, bản cung nhất định sẽ móc mắt của ngươi.”
... Thật ác độc!
“Ngươi dựa vào cái gì!” Ta la lên. “Cũng không phải một mình ta liếc mắt đưa tình, tại sao ngươi chỉ móc mắt ta, có bản lĩnh ngươi cũng móc mắt của Bát tỷ ngươi luôn đi!”
“Dựa vào cái gì?” Tiểu ác ma kia lại học theo cách nói chuyện của ta. “Đó là Bát tỷ của bản cung.”
Ta quýnh lên, thuận miệng nói: “Ta cũng là phò mã của ngươi!”
Lời này vừa thốt lên thế nhưng không ngờ tiểu ma lại ngẩn ra, có điều nàng rất nhanh khôi phục hình tượng ác độc như ban đầu, chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt không thể tin được nói: “Hiếu Ân quả thật là mất trí nhớ, nếu như là trước kia, ngươi căn bản sẽ không đem bản cung để vào mắt, chứ đừng nói gì đến phò mã hay không phò mã.”
Lần này đến lượt ta ngây người, ta vốn chỉ nghĩ rằng việc phò mã cùng công chúa bất hòa nhất định là do công chúa cả ngày một bộ dáng tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt. Nhưng hiện giờ, nghe nàng nói như thế, bên trong tám phần cũng có lỗi của phò mã.
Vẫn là một cây làm chẳng nên non.
Ta không hề lên tiếng, trong đầu trong tự chủ được tưởng tượng đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, nhưng dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ được gì, vì Doãn Hiếu Ân lúc trước cũng không phải là ta, ta đối với những chuyện trước kia cũng rất mơ hồ, quả thực là không có một chút ấn tượng gì!
Cứ như vậy, chúng ta ngồi trong lương đình một lát liền trực tiếp dùng bữa trong này. Mùa này gió nhẹ chầm chậm, xuân ý dạt dào, ở trong hoa viên dùng bữa nhưng thật ra lại có một loại phong vị khác.
Ta đã sớm đói bụng muốn chết, chờ thức ăn vừa được mang lên bàn ta liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, lễ tiết gì gì đó cũng không thèm quan tâm nữa. Công chúa thì vẫn một bộ dáng đó, chậm rãi chậm rãi, một lần cũng chỉ gắp tí xíu như kiến, có lẽ những người ở thời đại này đều ‘đức hạnh’ như vậy, nhưng ta thấy, mấy lão thái thái 70 tuổi xem ra còn ăn nhanh hơn nàng ấy chứ.
Dùng cơm xong hai chúng ta đều tự tách ra, ta không biết nàng đi đâu, nhiệm vụ của ta bây giờ là đi gặp mặt mấy người ở cái Cẩm Tú phường gì đấy để chọn màu vải cho bọn họ may y phục cho ta.
Thật trùng hợp, hiện giờ ta đang rất không hài lòng với bộ y phục đang mặc trên người, cho nên ta vô cùng tình nguyện đi làm cái việc vô bổ này.
Bên ngoài Cẩm Tú phường có một tiểu nữ hài đã đứng đợi ta từ lâu, sau khi nàng thỉnh an xong liền cùng ta vào nhà. Vừa mới ngồi xuống ghế thì có đã mấy quyển sách được bày ra mấy trước mặt, ta mở một quyển trong đó xem thử, thì ra là các mẫu y phục a.
Hắc, ở cổ đại mà cũng có chế độ này sao.
Lật xem mấy quyển, ta liền không còn hứng thú, mấy bộ y phục này hoàn toàn không hợp khẩu vị của ta. Ở Trung Quốc có rất nhiều triều đại, mà ta thích nhất chính là Hán phục, lúc nãy ta vừa tỉ mỉ nhìn mấy quyển, phát hiện trang phục của triều đại này cũng không khác mấy so với Hán phục, chỉ là cổ tay áo nhỏ hơn hai ba vòng.
Ta suy nghĩ, trong lòng không ngừng nói nếu bản thân may vài bộ trang phục nhà Hán, ra ngoài chắc sẽ không bị coi là quái vật đâu nhỉ? Gặp Hoàng đế có lẽ sẽ không bị chém đầu đâu? Nghĩ xong ta cũng bật cười, tự mắng mình cũng quá cẩn thận đi, chẳng qua chỉ là vài bộ y phục thôi mà. Mà biết đâu sau khi ta mặc rồi có thể sẽ khởi đầu cho trào lưu mặc Hán phục thì sao.
Sau khi tự kỷ xong, ta liền bảo Quả Đào lấy giấy bút, vẽ trên khoản trống trong họa quyển*.
(*Bức tranh cuộn tròn. Kiểu như miếng thánh chỉ á.)
Sau một khắc đồng hồ, ta đem bức tranh giao cho tiểu cô nương của Cẩm Tú phường, đồng thời nói với nàng: “Cứ theo như bức họa mà làm, còn về màu sắc, đừng lấy hoa văn gì hết, đen trắng đỏ lam mỗi màu hai bộ.”
Cô nương kia nhìn bức họa ta đưa cho nàng, sau khi nghe ta nói xong liền vô cùng choáng váng, nàng ra sức chớp chớp mắt, không dám tin hỏi lại ta: “Phò mã gia, màu đỏ sao?”
Ta nhìn nàng, nghĩ rằng có lẽ nàng không hiểu màu đỏ là nghĩa gì, suy nghĩ một lát liền nói ‘phi sắc’.
Thế nhưng nàng vẫn là bộ dáng như gặp quỷ, nghi vấn nói: “Nô tỳ biết, chính là màu đỏ tươi, là ngài mặc sao phò mã gia?”
“Thế nào?” Ta hỏi nàng. “Ở đây quy định phò mã không thể mặc đồ màu đỏ sao?”.
“Không không không.” Cô nương kia lập tức kinh sợ quỳ xuống nói: “Nô tỳ lắm miệng, nô tỳ biết sai rồi!”
...
Ta chưa có làm cái gì hết nha.
Nàng ấy đột nhiên quỳ xuống làm ta thật hoảng sợ, ta theo phản xạ tính đỡ nàng, ai ngờ nàng lại càng sợ hãi. Ta đứng hình, thật sự không hiểu nổi mấy thứ phép tắc này. Sau cùng ta liền xua tay, làm ra vẻ nói: “Được rồi đứng lên đi, không trách tội ngươi, ngươi mau chóng đi chuẩn bị y phục đi.”
Cô nương kia lúc này mới liên tục tạ ơn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoải.
Ta xuy một tiếng, bật cười, trong lòng nói thầm thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Chờ cô nương kia đi khỏi, Quả Đào lại đi đến bên cạnh ta, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ta nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện, thế nhưng đợi cả nửa ngày nàng cũng không nói cái gì, ta nóng nảy hỏi nàng: “Lại làm sao vậy?”
Nàng nghĩ nghĩ, lúc này mới hỏi ta: “Gia, ngài thật sự muốn mặc bộ y phục màu đỏ tươi kia sao?”
“Đúng vậy, có gì sao? Vừa rồi tiểu cô nương kia không phải đã nói là sẽ làm sao?”
“Làm thì cũng được.” Quả Đào khó xử nói. “Thế nhưng, Gia, y phục màu đỏ không phải đều là của y phục của các cô nương sao? Vả lại ngày thường cũng không có cô nương nào mặc y phục màu đỏ, đó đều là y phục mặc lúc thành thân.”
Vậy sao, ta gật đầu: "Chả phải ta cũng là cô nương sao, thế nào, đã tự ý quyết định làm cho ta phải mặc y phục nam nhân cả đời rồi, bây giờ ngay cả quyền được mặc y phục màu đỏ cũng muốn cướp đoạt luôn sao?
“Không phải, gia...”
“Vậy thì lại là thế nào? Sợ ta mặc rồi bị người khác nghĩ là Đông Phương Bất Bại sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.