Chương 10: Làm loạn đại điện
Triệu Kit
16/12/2022
Trong khi Minh Anh còn đang đủ hướng suy đoán, phân tích động cơ mà tính ý mưu mô của Chân Qua và Tĩnh vương thì ở phía trước, vương tử Chân Lộc và Phan Đình Vũ đã bắt đầu khai bút. Nét bút của Phan Đình Vũ uyển chuyển, tinh tế, đường bút mềm mại, khắc họa chân thực thần thái phong tuệ thoát tục của một đóa liên hoa. Trái lại với gã, Chân Lộc một nét cũng không vẽ, chỉ dùng tay không chấm mực nguệch ngoạc tô vẽ trên trang giấy. Vua Thuận Thái cùng triều thần đều kinh ngạc. Còn chưa ai đoán ra dụng ý của Chân Lộc thì mọi người hốt nhiên phát hiện có một bầy bướm ngũ sắc không biết từ đâu tự nhiên bay đến vây xung quanh bức tranh của Chân Lộc. Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau thì một con bướm bay đến đậu lên mũi Hứa Du Nhiên, sau đó lại bay qua lượn lờ xung quanh bức tranh đang vẽ của Chân Lộc. Hứa Du Nhiên và Phan Đình Vũ vừa lo vẽ tranh, vừa để ý quan sát từng động tĩnh của Chân Lộc. Gã vương tử ấy thế nhưng vẫn thản nhiên không cầm bút, dùng tay tô màu một cách ung dung. Đến lúc những chú bướm kia vây kín chỗ giấy còn trắng chưa bị tô màu thì Hứa Du Nhiên mới kinh hoảng nhận ra, vội kêu lên:
- Không ổn! Chân Lộc dùng quỉ quái trong nước màu vẽ tranh. Xem ra hắn muốn dùng bươm bướm kia để chứng minh bút tích của hắn thần thông đến như thật. Phan huynh, hay là chúng ta...
Hứa Du Nhiên còn chưa nói xong, Chân Lộc bất ngờ đập tay một nhát vào bức tranh. Lập tức, đàn bướm kia bay túa ra, để lại trên nền tranh đầy màu lục nhàn nhạt là một đóa bạch liên nhụy vàng rực rỡ tinh khôi. Thật sự, bức tranh đẹp đến như thật. Đóa hoa sống động đến mức như một hồ sen thật sự, đang lóng lánh ánh nước phản chiếu trước mắt mọi người. Vua Thuận Thái nhìn xong bức tranh của Chân Lộc, khẽ nuốt thầm một ngụm. Không nghĩ đến khi ngài nhìn qua bức tranh của Phan Đình Vũ thì...
- Vị tân khoa đây, thứ ngài vẽ là quốc hoa của Nam Thiên? – Chân Lộc bất ngờ hỏi một câu khiến Phan Đình Vũ đã căng thẳng càng thêm căng thẳng. Vốn là hắn đã vẽ xong thế nhưng nhìn qua bức tranh của Chân Lộc thì không dám buông bút vì...không muốn nhận thua.
- Là liên hoa. – Phan Đình Vũ cắn răng đáp nhanh. Mồ hôi hắn cũng tươm ướt cả đầu tóc, mặt mũi. Hắn không dám ngẩng mặt lên. Phen này, hắn thật sự đã thua, thua một cách ê mặt. Sao có thể ngờ được vương tử Chân Qua lại có họa kĩ tài tình đến vậy? Ở đây hai người đồng thí đều thắng, chỉ có Phan Đình Vũ hắn thua. Vậy thì biết trước vận mệnh của hắn không xong rồi! Phan Đình Vũ cúi mặt, cả bút cũng đánh rơi xuống chân, không biết làm sao mà đối diện với hoàng thượng và triều thần trong nước.
- Bản vương cứ nghĩ quốc hoa của Nam Thiên quốc sẽ xinh đẹp lộng lẫy lắm. Ài! Thật không tin được, Bạch Liên Tử dưới ngòi bút của Nam Thiên tài tử chỉ là một tiểu hồng liên nhợt sắc thế kia à?
"Hừm! Giọng điệu hách dịch kia! Quả nhiên là Chân Qua bọn ngươi có âm mưu từ trước. Nhưng hắn có thể dùng bươm bướm để vẽ ra bức tranh, quả thật kĩ nghệ tuyệt đỉnh, không hề đơn giản!" Minh Anh chậm rãi đánh giá. Trước mắt, thắng thua đã rõ. Cho dù Phan Đình Vũ có vẽ lại cũng xem như đã bị thua. Bởi vì Chân Lộc đã cố ý nhấn mạnh hai lần Bạch Liên Tử là quốc hoa, nhưng Phan Đình Vũ lại là vẽ hồng liên hoa. Sai là do Phan Đình Vũ lại chỉ nghĩ là vẽ liên hoa cho nên thuận tiện dùng màu hồng chứ không phải màu trắng. Rõ ràng là Chân Lộc cố ý dẫn dắt, tiêu chí bảo là vẽ liên hoa, mà người Nam Thiên quốc lại không quen dùng màu trắng để vẽ tranh cho nên ngay cả khi vẽ quốc hoa, ở Nam Thiên quốc cũng thêm màu hồng nhạt hoặc màu vàng để tôn nét nổi bật cho hoa. Chính vì thói quen như vậy nên Phan Đình Vũ mới hớ hênh mắc vào ý đồ của Chân Lộc. Tình huống thế này, trở bại thành thắng thì không có thể nhưng Minh Anh vẫn còn cách để khiến cho bức tranh này của Phan Đình Vũ trở nên sinh động.
Nàng bất ngờ gọi thị vệ mang đến một bình rượu. Trong khi mọi người còn đang nhìn về phía Phan Đình Vũ đang lúng túng, Minh Anh đoạt bút trong tay hắn sau đó nguệch ngoạc thật nhanh vẽ thêm mấy nét chồng chéo thêm vào bên cạnh đóa liên hoa kia của Phan Đình Vũ. Chẳng những là vẽ màu hồng, còn là hồng đậm hơn đường nét ban đầu. Cả Phan Đình Vũ và Hứa Du Nhiên đều nhìn Minh Anh đầy kinh sợ. Người này rõ ràng muốn chết. Đã thua, còn cố ý tự mình bêu xấu thêm, muốn tìm chết hay sao? Vua Thuận Thái và bá quan cũng trợn mắt, căng thẳng bóp thái dương, nhìn chằm chằm ba kẻ tân khoa lúc này cứ y như ba con chim nhỏ đứng dính vào một bên thật là đáng thương. Hai người Hứa Du Nhiên muốn lên tiếng ngăn cản Minh Anh nhưng bọn họ không nói ra, một phần là vì hồi hộp, phần là cảm thấy nếu kẻ ngốc này muốn đưa chân, vậy thì để hắn làm một kẻ hi sinh, mở đường sống cho Phan Đình Vũ cũng không tệ.
Minh Anh vẽ thêm một lúc, bức tranh càng vẽ càng thêm xấu tệ. Nén hương báo giờ cũng đã sắp cháy hết. Chân Lộc cũng không đủ kiên nhẫn nhìn người này tiếp tục tự làm xấu nên hắn khoát tay, bước lên bảo:
- Lưu tài tử, thời gian đã hết. Có phải hay không ngài nên để quân chủ của quí quốc tự mình định đoạt tuyệt tác họa tích của các ngài. Hửm?
Chân Lộc mở miệng đầy ý châm biếm. Vốn đã chắc thắng nên hắn kiêu ngạo hẵn ra, không còn bộ dạng khiêm nhường như lúc đầu nữa. Trước mắt, mọi người nhìn thấy bức tranh trong tay Minh Anh chỉ là một bức tranh màu sắc hỗn tạp, bố cục loạn lẫn lại vẽ một cách rất bừa bãi, đóa hoa xấu xí đến không thể nhìn được.
- Ha ha! Lưu tài tử, bổn vương tử nghe nói người Nam Thiên đối với quốc hoa vô cùng tôn quí, xem là đại diện của thiên tiên, mang lại vận may. Như thế nào các vị tài tử đây lại hình dung quốc hoa ra bộ dạng hoa tàn bạc sắc đến mức...Ài!
Chân Lộc buông giọng mỉa mai. Trong bụng gã hết sức hả hê. Xem ra danh tiếng bách nghệ tinh thông, tài tình uyên bác của người Nam Thiên chỉ là một lời thêu dệt. Lần này, Nam Thiên quốc thua cho gã, thử xem về sau người Nam Thiên nào còn dám kiêu ngạo tự xưng là tinh anh, phỉ bang Chân Qua và các tiểu quốc lân bang là man tộc, không có lễ giáo.
Minh Anh lúc này cũng đã buông bút xuống. Sau đó bất ngờ, nàng cầm lấy bình rượu rót vào miệng, dùng nước rượu phun thẳng lên bức tranh. Nước rượu làm trôi tụt màu trên bức tranh, để lại cả một bức phông nền lấm tấm màu nước. Minh Anh lại dùng tay lau đi lớp màu vương vãi, đồng thời phun một ngụm nữa, lần này phun thẳng vào đóa liên hoa. Ngay lập tức, trước kinh ngạc của mọi người, đóa liên hoa tự mình nở ra, những cánh hoa màu hồng như tự động tả tơi rơi xuống. Rơi cho đến khi màu hồng đều lột hết, để lại một đóa bạch liên thật sự lộng lẫy trên nền tranh đẫm nước như đóa hoa chớm nở dưới sương mai. Kinh động nhất là lúc một giọt rượu còn vương đọng phía trên nền bức tranh tự nhiên rơi xuống giữa đóa hoa, đóa hoa lại thêm một lần nữa tách ra, lộ ra một đóa nhụy vàng tươi tỏa sáng. Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi sự huyền diệu diễn ra trước mắt. Ngay lúc ấy, Minh Anh lại bất ngờ gấp lại bức tranh, vừa bình thản nói:
- Nếu như muốn vẽ được quốc hoa, không phải chỉ vài đường bút là có thể diễn đạt được. Cái tinh túy, thần thái của liên hoa quốc bảo cũng không dễ hình dung được bằng một màu trắng, màu vàng hay màu hồng thôi. Một đóa liên hoa khởi sinh là màu xanh, trải qua bao nhiêu nắng gió, lăn lộn trong bùn đất nhưng vẫn không nhạt sắc, vẫn rực hương. Học trò cũng chỉ là một kẻ sĩ nhỏ nhoi, tài học thô sơ, chỉ có thể diễn tả một phần đơn giản nhất trong thiên dạng thần tình của liên hoa thánh khí. Nếu như muốn chiêm ngưỡng thực thể thần thái của liên hoa, phải đến tận Liên sơn bảo điện, nơi cao nhất Thiên Nam, đẹp nhất của thiên hạ. Nơi mà trời đất giao nhau, thiên nhiên hòa hợp tinh tế, liên hoa nơi ấy mới xứng đáng gọi là quốc hoa của Nam Thiên quốc. Còn hiện tại, ở đây chỉ có một tiểu liên tử đơn thuần trong trắng.
Nàng dứt câu, giơ lên bức tranh đã bị gấp lại. Thế nhưng, trước mắt mọi người phải trầm trồ kinh ngạc. Rõ ràng là một bức tranh bạch liên hoa sống động mỹ diệu nhất mà họ từng được xem. Bàn thua trông thấy như thế vẫn có thể cứu vãn, vua Thuận Thái kích động vỗ bàn, khen lớn:
- Hay lắm! Lưu khanh gia, khanh quả nhiên là một tuyệt thủ tài danh! Tuyệt lắm!
Chân Lộc vẫn còn không tin nổi nhìn chằm chằm bức tranh trên tay của Minh Anh. Vừa rồi rõ ràng gã thấy nàng chỉ vẽ bừa, hí hoáy tô bôi trên nền đóa hồng liên của Phan Đình Vũ, thế nhưng nàng gấp lại một chút lại ra được một đóa bạch liên to tướng rực rỡ vươn cao đầy kiêu ngạo nhưng không kém phần thanh tao, thật sự khiến gã phải mở rộng tầm mắt. Bởi vì tất cả ở đây đã bị Minh Anh qua mắt. Nàng đã kết hợp nhiều phương pháp vẽ hiện đại, cố ý dùng rượu làm nhòe đi nền tảng bức vẽ của Phan Đình Vũ để tất cả mọi người đều nghĩ rằng bức tranh là bị nàng vẽ hư. Nhưng sau đó, khi nước rượu làm nhòe, phai nhạt ra màu tranh lại khiến mọi người bị hấp dẫn trước hiệu ứng "cánh hoa rơi", sau đó lúc nàng gấp lại bức tranh, mọi người cũng không ai nghĩ đến hóa ra lại còn có cách vẽ "trong tranh có tranh". Nhờ dùng cách vẽ 3D để làm cho nét vẽ sinh động, có hồn hơn cho nên bức họa bạch liên này của Minh Anh nhìn vào hút mắt hơn so với của Chân Lộc. Nhưng nếu là một họa sĩ tinh tế sẽ nhìn ra bút pháp của nàng còn kém rất xa so với kẻ có thể dùng bướm tạo nét vẽ tranh. Hiển nhiên, Chân Lộc cũng đã nhìn ra huyễn thuật của nàng. Tuy vậy, nàng có thể làm đến mức độ này thật sự rất mới mẻ, gã cũng không thể không thán phục mà buột miệng nhấc môi:
- Hay lắm! Rõ ràng là một đóa hồng liên úa thẫm cũng có thể biến chuyển thành bạch liên tinh hương. Lưu tài tử, bản vương tử khâm phục! Thật khâm phục!
Biểu hiện của Minh Anh khiến vua Thuận Thái rất hài lòng, rất hả hê. Phần thi này, Chân Lộc không thắng, mà ba người Lưu, Phan, Hứa cũng không thua.
Hai bên đã đấu qua ba trận, Nam Thiên quốc chưa từng để thua nhưng cũng chưa đủ vinh quang để cho Chân Qua quốc khâm phục. Chân Lộc đã nhìn ra kẻ đáng lưu ý nhất trong ba người không phải là Hứa Du Nhiên tài tử phong lưu, cũng không phải Phan Đình Vũ danh sĩ đa nghệ mà lại một tiểu thư sinh quê mùa nhút nhát họ Lưu. Gã rất tán thưởng thái độ điềm tĩnh như một người không liên quan nhưng một khi bắt tay đều có cao chiêu, bản lĩnh không tệ. Gã mỉm cười nhìn Minh Anh, rồi quay sang Thuận Thái đế nói:
- Quả nhiên nhân sĩ của Nam Thiên tài cao bắc đẩu. Chân Lộc thật sự đã thấy qua, đã khâm phục!
Vua Thuận Thái mặt rồng tươi rói, gật đầu, vuốt râu, mỉm cười khoan khoái nói:
- Ha ha! Nếu như vương tử đã hài lòng, chúng ta cũng đã xem đấu đến mãn nhãn vậy thì lúc này đây cũng nên kết thúc?
- Bẩm, Chân Lộc vẫn còn một khoản muốn cùng ba vị tài tử đây thử thách.
- Hả? Vẫn còn muốn thí?
- Chỉ còn một khoản, về âm luật.
Vua Thuận Thái có một chút bất an. Đây mới là mục đích chính của Chân Qua. Nói về âm luật, người Chân Qua yêu thích ca xướng vũ kĩ hơn người Nam Thiên, cho nên về âm luật, vũ pháp hẳn phải cao minh hơn người Nam Thiên. Chân Lộc mới đầu nhân lúc vua say lừa vua kí khế ước tỉ thí bằng âm nhạc kĩ nghệ nhưng gã lại ranh mãnh không muốn đấu với Xướng Vũ phường của vua, lại cố ý vòng vèo đấu với ba vị tân khoa, làm cho vua và quần thần không để ý đến nữa, bây giờ mới quay lại chủ ý cũ vẫn là đấu âm luật. Đấu âm luật mà đấu với ba vị tân khoa, môn sinh Khổng gia, tư tưởng Nho gia xem xướng ca kĩ nghệ là vô loài hạ đẳng thì rõ ràng đang ép phía Nam Thiên xuống hạ phong. Nhưng đã đến nước này lại nói một câu không đấu, có phải quá mất tiết khí với Chân Qua hay không? Vua Thuận Thái khó xử, đắn đo hồi lâu. Ba vị tân khoa đều có tài năng nhưng vừa rồi cũng đã thấy qua, bọn họ thắng được Chân Lộc cũng không dễ dàng. Nếu lúc này họ thua cho Chân Qua cũng không thể trách họ. Nhưng đến nước này lại thua trận, vua có một chút không cam phục. Thế nhưng, Chân Lộc cũng không bỏ cuộc.
- Hoàng thượng, xin đừng lo lắng! Mục đích chính của lần cược thí này chẳng phải là âm luật vũ kĩ đấu hay sao? Phía Nam Thiên quốc đã ba lần thắng hiệp phụ. Nếu hiệp này không thắng cũng không tính là thua. Xem như giao ước hòa, có được hay không?
Vua Thuận Thái bị Chân Lộc nhìn thấu tâm tư, buông lời nhắc nhở khiến ngài ê chề, không thể tiếp tục im lặng nữa. Ngài hắng nhẹ một tiếng rồi quay sang ba tân khoa trên điện, hỏi:
- Hứa khanh, Phan khanh, Lưu ái khanh, các khanh thấy sao? Có thể cùng vương tử điện hạ đây thử tài âm luật chăng? Nếu không, hay là trẫm cử Phó sứ Xướng âm các thay các khanh thỉnh thí?
Cả ba người đều tự hiểu sức mình, không phải chuyên sâu nhạc lý kì âm, vốn đã không đủ tự tin bước lên. Vừa rồi lại đã thấy qua bản lĩnh bàn môn tả đạo của Chân Lộc khi dùng bướm để vẽ tranh. Bây giờ lại còn là đấu cùng sở trường của dân tộc Chân Qua, thật lòng cả ba người đều không có lòng tin chiến thắng. Chân Lộc quan sát từng thái độ của ba người rồi gã bật cười, nhàn nhạt xoa tay nói:
- Thật ra, bổn vương tử ngưỡng mộ văn hóa Nam Thiên, ngàn dặm đến đây cũng muốn học hỏi, giao lưu. Các vị cũng đừng e ngại thắng thua. Người Chân Qua của ta có câu "Thái lạc là trường sinh". Bổn vương tử cũng không tiếc gì năm trăm dặm đất đai, miễn sao được vui vẻ, sãng khoái thôi. Như vậy đi, bổn vương tử lập thêm một định ước với Nam Thiên, bất kể ta thắng hay thua, năm trăm dặm đất đai cùng số lễ vật cược thí kia đều thuộc về Nam Thiên. Nhưng nếu bổn vương tử thắng, chỉ thỉnh cầu hoàng thượng ban công chúa Vĩnh Ninh gả cho Chân Lộc làm chính phi.
"Tên khốn này! Vẫn không chịu buông tha, muốn đem Vĩnh Ninh công chúa đi cho bằng được sao?" Minh Anh nghiến răng, hừng hực oán giận trừng trừng liếc về phía gã Chân Lộc kia. Lời của Chân Lộc vừa nói thật sự đã động đến tâm tư của vua Thuận Thái và bá quan. Đây là một cơ hội quá hời! Chân Lộc này giàu có quá nên phát điên ư? Năm trăm dặm đất đai, cộng thêm ba gánh vàng, thuốc quí dâng không cho Nam Thiên, còn bảo "chỉ cần gã thấy sãng khoái và vui vẻ"? Bây giờ vua Thuận Thái chỉ cần gật đầu một cái, tài lợi lớn lập tức về tay Nam Thiên quốc, cùng lắm thì cũng chỉ hi sinh một công chúa gả đi xa. Lợi hời đến như thế này, ai lại không muốn đây?
Ngay lập tức, thái tử, Hồ thái sư, Tô thừa tướng, Dương quốc cửu cùng lúc nhìn vua, cúi đầu tán thuận. Vua Thuận Thái nhìn một loạt bá quan. Tất cả thế nhưng cùng lúc cúi đầu với vua, ý đồng một thể. Hiếm khi có lúc bá quan cùng về một hướng, tuy Vĩnh Ninh là hòn ngọc, bảo bối trong tay của vua nhưng chỉ bỏ ra một Vĩnh Ninh đã thu về bao nhiêu lợi ích như vậy, cũng không tính là thiệt thòi cho nàng ấy. Nghĩ thế, vua khẳng khái gật nhanh:
- Được. Chuẩn. Ba vị ái khanh, nếu vương tử đã hào phóng như vậy, các khanh cũng nên ra sức một chút, nhiệt tình bồi tiếp ngài đi! Nhưng Vĩnh Ninh là công chúa duy nhất của trẫm, là viên ngọc quí mà trẫm nâng niu hết mực. Đành rằng, nữ nhi thì trước sau cũng phải xuất giá, nhưng cũng thật xót khi phải gả nàng đến tận Chân Qua. Ngàn dặm xa xôi, ài...Như vầy đi, lần đấu này các khanh không cần lo lắng, vì các khanh thật sự đã chứng minh được thực lực của bản thân. Tuy nhiên, nếu lần này trong các khanh, ai có thể thắng được vương tử Chân Lộc, giúp trẫm giữ lại công chúa bên mình thì sẽ được chọn làm trạng nguyên, đồng thời trẫm sẽ chiêu tân trạng nguyên làm phò mã.
Trước mặt sứ giả Chân Qua và Chân Lộc mà vua Thuận Thái vẫn công nhiên như thế căn dặn ba vị tân khoa, đủ thấy vua đối với công chúa Vĩnh Ninh cực kì yêu quí. Chân Lộc cũng bình thản, không để lộ một thái độ nào cả. Thật cũng không biết làm sao dò được ý đồ trong lòng gã! Ai cũng nhìn thấy Chân Lộc nhàn nhạt kiêu mạn, hoàn toàn không có một chút ý tứ nào khi nhắc đến Vĩnh Ninh công chúa. Hiển nhiên, mục đích gã vào Nam Thiên quốc thỉnh đấu không phải vì muốn liên hôn với công chúa. Nói gã thăm dò cũng không giống, mọi động tĩnh của sứ đoàn Chân Qua ở Nam Thiên quốc thật không dễ qua mắt được binh lực hùng hậu của Nam Thiên. Chẳng lẽ gã thật sự là vì tỉ thí thôi sao?
Trong khi Minh Anh cố gắng suy đoán mưu đồ của Chân Qua thì hai người Hứa Du Nhiên, Phan Đình Vũ cũng đang rối rắm suy tư. Hứa Du Nhiên đối với Vĩnh Ninh đã ngưỡng mộ từ lâu, đương nhiên là muốn vì công chúa mà bước ra, nhưng hắn vẫn còn chỗ ngần ngại, không dám chắc. Lời của vua Thuận Thái vừa nói kia, rõ ràng vua rất xem trọng công chúa Vĩnh Ninh. Nếu hắn đắc thủ thì quá hay, rủi lại thua cho Chân Lộc kia, chính là hai tay đẩy người mà hắn yêu cho người ta. Lúc đó, đừng nói chỉ hoàng đế không vui, cả hắn cũng sẽ thấy thâm tâm cay đắng không cam, cả đời tiếc nuối mất. Còn Phan Đình Vũ càng là không muốn đấu. Hắn thật ra chỉ là một háo danh hám lợi. Tước vị trạng nguyên đương nhiên là hắn muốn nhưng khả năng hắn hắn tự rõ. Hắn không chuyên nhạc lý, không giỏi âm luật nên cũng không thể bạo dạn cả gan đứng ra. Lại nữa, hắn cũng khiếp nhược vị thế của Hứa Du Nhiên. Họ Hứa kia vừa là cháu ngoại thái sư, vừa là biểu đệ của đương kim thái tử Triệu Thành, thế lực cao thâm. Tuy kết quả thi đình hoàng đế vẫn chưa công bố ra nhưng Phan Đình Vũ thừa hiểu, chức trạng nguyên chắc chắn nằm trong tay họ Hứa. Hắn cũng không có gan đi vuốt râu hổ.
Chân Lộc cũng không bận tâm ba người sắp sẽ thi đấu với mình nghĩ điều gì. Gã gật đầu ra hiệu, liền có người mang lên một cây cổ cầm màu đỏ sẫm, ba mươi sáu dây lóng lánh ánh kim dưới mắt mọi người. Sau đó, bọn họ còn dắt ra một con trâu trắng thật lớn đến giữa đại điện. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết dụng ý của Chân Lộc ra sao. Chân Lộc bình thản bước lên, tay vuốt nhẹ mũi con trâu, nói:
- Tục ngữ có câu "đàn khảy tai trâu", ý nói trâu là loài vật ngu ngốc, vô tri, chẳng biết lắng nghe. Nhưng Chân Lộc lại có nuôi một con trâu rất thông minh, lại còn am hiểu âm luật. Con trâu này chẳng những có thể nghe hiểu nhạc lý, biết phân hay dở, còn có thể theo nhạc nhảy múa làm trò vui. Chỉ cần là nghe được giai điệu hay, nó sẽ tự nhiên đứng dậy khoan thai mà nhảy múa theo nhịp. Ngược lại nếu nhạc khúc không hay, nó sẽ không phản ứng đâu. Bẩm hoàng thượng, các vị tân khoa có thể dùng bất cứ nhạc khúc gì của Nam Thiên để tấu ra. Nếu có thể khiển được con trâu này của ta, Chân Lộc xin chịu thua. Ta sẽ tay trắng rời đi, không đòi hỏi Nam Thiên bất cứ điều gì cả.
Vua Thuận Thái nhìn con trâu, rồi hỏi lại Chân Lộc:
- Con trâu này có thể nghe hiểu nhạc khúc sao?
Chân Lộc không đáp lời vua mà thản nhiên ngồi xuống bên cổ cầm ung dung khảy. Một giai điệu thần tình lả lướt vang lên. Con trâu đang đứng ngây ngốc thế nhưng thật sự vì nhạc mà rung tai. Tiếp sau đó, nó bắt đầu từng bước vừa di chuyển vừa đánh đuôi. Tiếng nhạc càng du dương, con trâu càng tỏ ra phấn khích thích thú vừa gật vừa lắc cái đầu to, đem cặp sừng khủng bố múa mai cuồng nhiệt theo. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngước nhìn trâu. Thật không thể tin, con trâu thế nhưng nhảy theo đúng nhịp, vũ điệu nhún nhảy, rung lắc vô cùng hợp với nhạc khúc. Lẽ nào nó thật sự biết nghe nhạc sao? Chân Lộc dùng bài nhạc quốc lễ cung đình của Chân Qua để khảy ra nhạc khúc kia, đệm đàn rất hay, âm điệu ngân vang vừa cao sang vừa ưu nhã lại khiến người nghe cảm thấy thanh thản nhưng cũng dậy lên một nỗi niềm, ý chí muốn mạnh mẽ quyết tâm. Quả nhiên là một nhạc khúc hay! Có thể có nhạc khúc hay như vậy, đến con trâu cũng nghe hiểu, Chân Qua thật sự là một đất nước của thái bình an lạc, một đất nước siêu phàm về âm luật, đáng ngưỡng mộ vô cùng!
Hứa Du Nhiên và Phan Đình Vũ nhìn khí thế của Chân Lộc toát ra, tự bản thân đã nhận thua, không có khả năng nghĩ ra một nhạc khúc nào có thể sánh kịp. Bấy lâu nay, người Nam Thiên quốc luôn tự phụ tinh thông văn hóa, kim cổ sử xanh xem là quốc lý. Người Nam Thiên xưa kia không hề thích nhạc, mãi đến khi vua Thuận Thái đăng cơ, thiên hạ bước vào đại định an nhiên, vua mới dựng ra Xướng Vũ phường và Xướng Âm các để phục vụ nghi lễ hoàng gia, cùng là làm thú vui, giải trí cho cung đình. Cho nên các tài tử như họ Hứa, họ Phan cũng chẳng mấy khi nghe nhạc khúc đâu. Ngoài những cổ khúc được lưu danh, họ không nghe nhiều nên không biết cũng không có gì lạ.
Đang lúc đấy, Minh Anh bất chợt bật miệng nói nhỏ một câu:
- Chân Lộc thật gian manh! Đem con trâu điếc ra làm trò khỉ!
- Ngươi nói cái gì? – Hứa Du Nhiên kinh ngạc, trợn mắt nhìn Minh Anh hỏi. – Huynh dựa vào đâu nói như vậy?
Minh Anh phủi phủi tay, chỉ về một tên thị vệ đứng phía bên trái Chân Lộc, trước Điền Trí. Người đó đi trong đoàn sứ của vương tử, cư nhiên lại đội một cái mũ khác biệt với các thị vệ khác. Hơn nữa, vị trí của hắn đúng ra phải ở phía sau Điền Trí và cả hai vị sứ giả còn lại. Nhưng từ khi dắt con trâu ra điện, gã đó liền bước vào vị trí đáng ra phải là hộ vệ thiếp thân của vương tử mà đứng, rất rõ ràng hắn là quản ngưu, người thật sự điều khiển động tác của con trâu kia.
- Ta quan sát rất kĩ. Từ lúc con trâu ra điện, ánh mắt nó chỉ nhìn về gã thị vệ đó. Lúc Chân Lộc khảy đàn, mọi người đều nhìn về Chân Lộc. Sau đó khi con trâu nhảy múa thì mọi người đều nhìn con trâu nhưng không ai để ý ánh mắt của con trâu không hề nhìn đến Chân Lộc. Nó chỉ nhìn đến người huấn luyện nó. Và nếu để ý động tác của người đó một chút sẽ thấy hắn vuốt mũ thì con trâu cúi đầu, lắc sừng hướng về phía trước. Nhưng khi người đó vuốt tay áo thì con trâu liền dùng động tác chân múa đuôi lắc. Ta biết, lát nữa hắn sẽ còn một động tác khác và con trâu sẽ làm một hành động khiến cho mọi người thán nễ.
Nàng vừa dứt lời, đúng lúc Chân Lộc lướt đàn đánh ra một đoạn cao trào da diết. Lập tức, người thị vệ đứng sau gã đưa hai tay chắp vào nhau xoa nhẹ. Liền đó, con trâu nhảy lên một quãng, tiếp đó đáp xuống, lăn một vòng chổng bốn chân trên đại điện, còn ồm ồm kêu lên một tiếng nghe như phấn khích. Sau đó, tiếng đàn của Chân Lộc kết thúc, con trâu chạy đến, quì hai chân trước xuống trước mặt gã, ra vẻ kính ngưỡng nghiêm bái. Tất cả mọi người trong đại điện đều kinh hách. Không thể tin con trâu cũng có thể tài tình đến như vậy.
Lúc này, hai người Hứa, Phan đứng bên cạnh Minh Anh vừa rồi theo lời của nàng cũng đã để ý động tác của gã thị vệ đó. Hai người đã tin Minh Anh nói đúng, nhưng Phan Đình Vũ vẫn không nhịn được khó hiểu, hỏi Minh Anh:
- Nhưng Lưu Kì...Lưu huynh, ngươi dựa vào đâu lại nói con trâu đó bị điếc? Dù là có người huấn luyện ở bên cạnh Chân Lộc điều khiển nó cũng không nhất thiết là con trâu đó bị điếc, phải không?
Hắn còn định quay sang Hứa Du Nhiên kiếm sự đồng tình nhưng không ngờ, Hứa Du Nhiên trừng hắn một cái, cắt ngang:
- Nó có điếc hay không có quan trọng sao? Chỉ e là hôm nay chúng ta có đàn hay đến đâu, nó không có biểu hiện thì chúng ta đã thua. Xem ra, Chân Lộc vì công chúa thật sự đã hao tổn không ít tâm tư.
- Hắn hao tổn bao nhiêu thì mặc kệ hắn ta. Hắn muốn cái gì ta cũng chẳng quan tâm, chỉ nhưng hắn lại muốn công chúa Vĩnh Ninh thì phải hỏi qua ta đã!
Minh Anh hất hàm buông một câu phách lối. Hai người Hứa, Phan nhìn nàng ngây ngốc thì đã thấy nàng bước qua chỗ của mấy thị vệ phục mệnh chờ lệnh trong đại điện nói gì đó. Hứa Du Nhiên cảm thấy Minh Anh có kế sách. Hắn có một chút không cam phục nhưng lại hận bản thân vô năng, đành nhìn theo nàng mà suy tư. Vừa sợ nàng sẽ thành công, thắng được Chân Qua nhưng cũng sợ nàng chỉ được cái vẻ thôi, rồi sẽ thua. Hắn không nỡ để thua, khiến công chúa Vĩnh Ninh bị gả đi xa nhưng lại cũng sợ người thắng về vẻ vang lại không phải là hắn thì càng ê mặt hơn. Hắn nửa nhìn theo Minh Anh dò la, nửa lại hướng lên hữu điện long trang xem thái độ của Hồ thái sư, ông ngoại hắn. Trong khi Phan Đình Vũ lúc này tâm tư rất thoải mái. Hắn lo là khi đấu vì vinh nhục quốc gia, hắn sợ thua sẽ khiến ba chữ Phan tài tử của hắn trở thành ô danh, ngàn năm ghi hận. Bây giờ thế cuộc xoay chuyển, cuộc đấu này càng lúc càng không còn giá trị vinh nhục nữa. Hắn không muốn tranh giành với họ Hứa, càng không có hứng thú với công chúa. Phía trước, phần thi thắng thì ít mà nguy cơ thua thì nhiều. Đã như vậy, hắn chỉ cần im lặng chờ xem. Hắn không có một chút nào tin vào khả năng của kẻ gọi là Lưu Kì Anh. Vì thế, hắn định bụng sẽ chờ xem họ Lưu này sẽ như con nai ngốc bước ra và triệt bại.
Trước sự biểu diễn thần tình như thế của vương tử Chân Qua, triều đình đã bắt đầu cảm thấy hụt hẫng niềm tin. Vua Thuận Thái thở dài một hơi. Ài! Đừng nói là nhạc khúc siêu đẳng như của Chân Qua, có thể làm say đắm cả trâu. Chỉ sợ việc thuần trâu ngoan ngoãn thông minh được như người Chân Qua, Nam Thiên quốc cũng chưa từng có tiền lệ. Xem ra, vua đã quá đánh giá thấp Chân Lộc. Nghĩ đến khi Vĩnh Ninh công chúa nghe được tin phải bị gả đi xa, vua sẽ phải làm sao để đối mặt với sự bướng bỉnh ương ngạnh và nước mắt tủi phận của vị "bảo vật vương triều" này?
Triều thần nghe xong nhạc khúc tuyệt vời của Chân Lộc, cũng mãn nhãn với sự biểu diễn của con trâu Chân Lộc dẫn theo thì tự trong lòng mọi người đã hiểu, cũng không còn ai mong chờ gì khả năng của ba vị tân khoa thì lúc đó, Minh Anh mới chầm chậm bước lên, ngang qua mặt của Chân Lộc, dừng lại trước mặt của thị vệ đội chiếc mũ màu xanh khác biệt với những thị vệ còn lại. Nàng ung dung, mỉm cười, một tay gác lên vai, cúi đầu, bắt chước theo động tác chào của Chân Qua mà hướng vị thị vệ đó nói:
- Thỉnh cầu huynh đệ cho ta mượn cái mũ cái mũ của huynh, có được hay không?
Tức thì, vị thị vệ đó liền tỏ ra lúng túng và căng thẳng. Chân Lộc cũng hơi bở ngỡ, nhìn Minh Anh một lúc rồi lại nhìn về gã thị vệ đó và Điền Trí. Thế nhưng Điền Trí khẽ chớp mắt một cái, ý ưng thuận. Chân Lộc cũng liền gật nhẹ, cho phép thị vệ đó đưa mũ cho Minh Anh. Bọn gã cũng muốn xem thử, cho dù cầm được cái mũ của người quản ngưu, thử xem tài thử Nam Thiên quốc làm sao để khiển con trâu được như bọn hắn.
Minh Anh hai tay nhận cái mũ, ra vẻ khách khí mỉm cười với thị vệ đó sau đó cầm lấy cái mũ đem đến chỗ con trâu. Nàng vừa đi, vừa phủi phủi cái mũ sau đó lại đi đến chỗ một thị vệ chờ sẵn, cầm lấy chung nước màu đỏ, tưới màu đỏ vào mặt trong của chiếc mũ sau đó cầm đi lại gần con trâu, cho nó nhìn và ngửi cái mũ của người quản ngưu thân quen. Tiếp đó, nàng bất ngờ ném cái mũ xuống đất ngay tầm mắt nhìn của con trâu. Con trâu nhìn thấy màu đó liền hùng hổ kêu lên. Minh Anh nhân đó ra hiệu. Ngay lập tức, dàn thị vệ theo lệnh của nàng đánh trống, gõ chiêng, khua mõ ầm ĩ đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Mọi người bị loạt âm thanh làm kinh chấn. Tất cả đều đứng dậy, loạn hết cả đại điện. Con trâu thì đang phát điên vì cái màu đỏ trước mắt. Lại đúng lúc nhìn thấy người quản ngưu cùng tất thảy mọi người náo loạn, nó càng phát điên nhào lên giẫm đạp cái mũ dính màu đỏ. Càng giẫm, càng làm sàn nhà lem ra màu đỏ. Càng nhiều màu đỏ thì con trâu càng cuồng nộ xung thiên, nhảy tung lên giẫm đạp. Đám thị vệ theo đó mà đánh trống, nổi chiêng ầm ĩ. Từ vua, quan đến cả sứ đoàn của Chân Lộc đều chịu không nổi phải bịt mắt, bưng tai vừa rối vừa loạn. Đại điện trở nên hỗn độn không thể tin nổi. Giữa điện, con trâu vẫn là bị màu đỏ đó chi phối, chỉ biết nhảy lên giẫm giẫm mà bất chấp đến xung quanh. Đến lúc, vua Thuận Thái chịu không nổi nữa, giơ tay ra lệnh với Minh Anh:
- Đủ rồi!
Thị vệ lập tức ngưng nổi trống. Con trâu thấy mọi người dừng chuyển động, nó mới bắt đầu ngước lên tìm kiếm thân ảnh quản ngưu. Đúng lúc, quản ngưu cũng không muốn con trâu phát điên. Hắn nhìn qua vương tử Chân Lộc đang ngồi phịch xuống ghế thở dốc. Vừa rồi gã là bị âm thanh quá mức tra tấn, suýt nữa thì phát điên. Quản ngưu thấy vậy mới bước ra, hiệu lệnh cho con trâu dừng lại và thụp quì xuống. phục tùng. Đám thị vệ theo lệnh Minh Anh chỉ chờ đúng dịp như thế, gõ chiêng thêm một tiếng cheng nữa cùng lúc với động tác của quản ngưu, kiểu như là tiếng chiêng hiệu lệnh kết thúc tiết mục cho con trâu. Cả triều đình bị một màn tra tấn âm thanh của Minh Anh xong, cũng không đủ tinh tấn để xác định tiết mục ra sao. Vua Thuận Thái một tay ôm ngực, mặt đỏ bừng, thở hào hển nhìn Minh Anh. Cả đời vua là lần đầu tiên bị người ta dùng âm thanh hành xác kiểu như này đấy. Vua đang mắng cho tên cuồng sĩ tâm phong này một trận thì hốt nhiên đã có một người chiếm trước vua, nhanh miệng hét to:
- Tên cuồng đồ vô sỉ nhà ngươi! Giữa đường lớn dám xuất thủ dâm tâm, còn đánh lén bổn cung, đoạt y phục. Bây giờ còn cả gan vào tận hoàng cung, làm loạn nhiễu thiên uy. Để xem bổn cung làm sao mà xử trí ngươi!
- Không ổn! Chân Lộc dùng quỉ quái trong nước màu vẽ tranh. Xem ra hắn muốn dùng bươm bướm kia để chứng minh bút tích của hắn thần thông đến như thật. Phan huynh, hay là chúng ta...
Hứa Du Nhiên còn chưa nói xong, Chân Lộc bất ngờ đập tay một nhát vào bức tranh. Lập tức, đàn bướm kia bay túa ra, để lại trên nền tranh đầy màu lục nhàn nhạt là một đóa bạch liên nhụy vàng rực rỡ tinh khôi. Thật sự, bức tranh đẹp đến như thật. Đóa hoa sống động đến mức như một hồ sen thật sự, đang lóng lánh ánh nước phản chiếu trước mắt mọi người. Vua Thuận Thái nhìn xong bức tranh của Chân Lộc, khẽ nuốt thầm một ngụm. Không nghĩ đến khi ngài nhìn qua bức tranh của Phan Đình Vũ thì...
- Vị tân khoa đây, thứ ngài vẽ là quốc hoa của Nam Thiên? – Chân Lộc bất ngờ hỏi một câu khiến Phan Đình Vũ đã căng thẳng càng thêm căng thẳng. Vốn là hắn đã vẽ xong thế nhưng nhìn qua bức tranh của Chân Lộc thì không dám buông bút vì...không muốn nhận thua.
- Là liên hoa. – Phan Đình Vũ cắn răng đáp nhanh. Mồ hôi hắn cũng tươm ướt cả đầu tóc, mặt mũi. Hắn không dám ngẩng mặt lên. Phen này, hắn thật sự đã thua, thua một cách ê mặt. Sao có thể ngờ được vương tử Chân Qua lại có họa kĩ tài tình đến vậy? Ở đây hai người đồng thí đều thắng, chỉ có Phan Đình Vũ hắn thua. Vậy thì biết trước vận mệnh của hắn không xong rồi! Phan Đình Vũ cúi mặt, cả bút cũng đánh rơi xuống chân, không biết làm sao mà đối diện với hoàng thượng và triều thần trong nước.
- Bản vương cứ nghĩ quốc hoa của Nam Thiên quốc sẽ xinh đẹp lộng lẫy lắm. Ài! Thật không tin được, Bạch Liên Tử dưới ngòi bút của Nam Thiên tài tử chỉ là một tiểu hồng liên nhợt sắc thế kia à?
"Hừm! Giọng điệu hách dịch kia! Quả nhiên là Chân Qua bọn ngươi có âm mưu từ trước. Nhưng hắn có thể dùng bươm bướm để vẽ ra bức tranh, quả thật kĩ nghệ tuyệt đỉnh, không hề đơn giản!" Minh Anh chậm rãi đánh giá. Trước mắt, thắng thua đã rõ. Cho dù Phan Đình Vũ có vẽ lại cũng xem như đã bị thua. Bởi vì Chân Lộc đã cố ý nhấn mạnh hai lần Bạch Liên Tử là quốc hoa, nhưng Phan Đình Vũ lại là vẽ hồng liên hoa. Sai là do Phan Đình Vũ lại chỉ nghĩ là vẽ liên hoa cho nên thuận tiện dùng màu hồng chứ không phải màu trắng. Rõ ràng là Chân Lộc cố ý dẫn dắt, tiêu chí bảo là vẽ liên hoa, mà người Nam Thiên quốc lại không quen dùng màu trắng để vẽ tranh cho nên ngay cả khi vẽ quốc hoa, ở Nam Thiên quốc cũng thêm màu hồng nhạt hoặc màu vàng để tôn nét nổi bật cho hoa. Chính vì thói quen như vậy nên Phan Đình Vũ mới hớ hênh mắc vào ý đồ của Chân Lộc. Tình huống thế này, trở bại thành thắng thì không có thể nhưng Minh Anh vẫn còn cách để khiến cho bức tranh này của Phan Đình Vũ trở nên sinh động.
Nàng bất ngờ gọi thị vệ mang đến một bình rượu. Trong khi mọi người còn đang nhìn về phía Phan Đình Vũ đang lúng túng, Minh Anh đoạt bút trong tay hắn sau đó nguệch ngoạc thật nhanh vẽ thêm mấy nét chồng chéo thêm vào bên cạnh đóa liên hoa kia của Phan Đình Vũ. Chẳng những là vẽ màu hồng, còn là hồng đậm hơn đường nét ban đầu. Cả Phan Đình Vũ và Hứa Du Nhiên đều nhìn Minh Anh đầy kinh sợ. Người này rõ ràng muốn chết. Đã thua, còn cố ý tự mình bêu xấu thêm, muốn tìm chết hay sao? Vua Thuận Thái và bá quan cũng trợn mắt, căng thẳng bóp thái dương, nhìn chằm chằm ba kẻ tân khoa lúc này cứ y như ba con chim nhỏ đứng dính vào một bên thật là đáng thương. Hai người Hứa Du Nhiên muốn lên tiếng ngăn cản Minh Anh nhưng bọn họ không nói ra, một phần là vì hồi hộp, phần là cảm thấy nếu kẻ ngốc này muốn đưa chân, vậy thì để hắn làm một kẻ hi sinh, mở đường sống cho Phan Đình Vũ cũng không tệ.
Minh Anh vẽ thêm một lúc, bức tranh càng vẽ càng thêm xấu tệ. Nén hương báo giờ cũng đã sắp cháy hết. Chân Lộc cũng không đủ kiên nhẫn nhìn người này tiếp tục tự làm xấu nên hắn khoát tay, bước lên bảo:
- Lưu tài tử, thời gian đã hết. Có phải hay không ngài nên để quân chủ của quí quốc tự mình định đoạt tuyệt tác họa tích của các ngài. Hửm?
Chân Lộc mở miệng đầy ý châm biếm. Vốn đã chắc thắng nên hắn kiêu ngạo hẵn ra, không còn bộ dạng khiêm nhường như lúc đầu nữa. Trước mắt, mọi người nhìn thấy bức tranh trong tay Minh Anh chỉ là một bức tranh màu sắc hỗn tạp, bố cục loạn lẫn lại vẽ một cách rất bừa bãi, đóa hoa xấu xí đến không thể nhìn được.
- Ha ha! Lưu tài tử, bổn vương tử nghe nói người Nam Thiên đối với quốc hoa vô cùng tôn quí, xem là đại diện của thiên tiên, mang lại vận may. Như thế nào các vị tài tử đây lại hình dung quốc hoa ra bộ dạng hoa tàn bạc sắc đến mức...Ài!
Chân Lộc buông giọng mỉa mai. Trong bụng gã hết sức hả hê. Xem ra danh tiếng bách nghệ tinh thông, tài tình uyên bác của người Nam Thiên chỉ là một lời thêu dệt. Lần này, Nam Thiên quốc thua cho gã, thử xem về sau người Nam Thiên nào còn dám kiêu ngạo tự xưng là tinh anh, phỉ bang Chân Qua và các tiểu quốc lân bang là man tộc, không có lễ giáo.
Minh Anh lúc này cũng đã buông bút xuống. Sau đó bất ngờ, nàng cầm lấy bình rượu rót vào miệng, dùng nước rượu phun thẳng lên bức tranh. Nước rượu làm trôi tụt màu trên bức tranh, để lại cả một bức phông nền lấm tấm màu nước. Minh Anh lại dùng tay lau đi lớp màu vương vãi, đồng thời phun một ngụm nữa, lần này phun thẳng vào đóa liên hoa. Ngay lập tức, trước kinh ngạc của mọi người, đóa liên hoa tự mình nở ra, những cánh hoa màu hồng như tự động tả tơi rơi xuống. Rơi cho đến khi màu hồng đều lột hết, để lại một đóa bạch liên thật sự lộng lẫy trên nền tranh đẫm nước như đóa hoa chớm nở dưới sương mai. Kinh động nhất là lúc một giọt rượu còn vương đọng phía trên nền bức tranh tự nhiên rơi xuống giữa đóa hoa, đóa hoa lại thêm một lần nữa tách ra, lộ ra một đóa nhụy vàng tươi tỏa sáng. Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi sự huyền diệu diễn ra trước mắt. Ngay lúc ấy, Minh Anh lại bất ngờ gấp lại bức tranh, vừa bình thản nói:
- Nếu như muốn vẽ được quốc hoa, không phải chỉ vài đường bút là có thể diễn đạt được. Cái tinh túy, thần thái của liên hoa quốc bảo cũng không dễ hình dung được bằng một màu trắng, màu vàng hay màu hồng thôi. Một đóa liên hoa khởi sinh là màu xanh, trải qua bao nhiêu nắng gió, lăn lộn trong bùn đất nhưng vẫn không nhạt sắc, vẫn rực hương. Học trò cũng chỉ là một kẻ sĩ nhỏ nhoi, tài học thô sơ, chỉ có thể diễn tả một phần đơn giản nhất trong thiên dạng thần tình của liên hoa thánh khí. Nếu như muốn chiêm ngưỡng thực thể thần thái của liên hoa, phải đến tận Liên sơn bảo điện, nơi cao nhất Thiên Nam, đẹp nhất của thiên hạ. Nơi mà trời đất giao nhau, thiên nhiên hòa hợp tinh tế, liên hoa nơi ấy mới xứng đáng gọi là quốc hoa của Nam Thiên quốc. Còn hiện tại, ở đây chỉ có một tiểu liên tử đơn thuần trong trắng.
Nàng dứt câu, giơ lên bức tranh đã bị gấp lại. Thế nhưng, trước mắt mọi người phải trầm trồ kinh ngạc. Rõ ràng là một bức tranh bạch liên hoa sống động mỹ diệu nhất mà họ từng được xem. Bàn thua trông thấy như thế vẫn có thể cứu vãn, vua Thuận Thái kích động vỗ bàn, khen lớn:
- Hay lắm! Lưu khanh gia, khanh quả nhiên là một tuyệt thủ tài danh! Tuyệt lắm!
Chân Lộc vẫn còn không tin nổi nhìn chằm chằm bức tranh trên tay của Minh Anh. Vừa rồi rõ ràng gã thấy nàng chỉ vẽ bừa, hí hoáy tô bôi trên nền đóa hồng liên của Phan Đình Vũ, thế nhưng nàng gấp lại một chút lại ra được một đóa bạch liên to tướng rực rỡ vươn cao đầy kiêu ngạo nhưng không kém phần thanh tao, thật sự khiến gã phải mở rộng tầm mắt. Bởi vì tất cả ở đây đã bị Minh Anh qua mắt. Nàng đã kết hợp nhiều phương pháp vẽ hiện đại, cố ý dùng rượu làm nhòe đi nền tảng bức vẽ của Phan Đình Vũ để tất cả mọi người đều nghĩ rằng bức tranh là bị nàng vẽ hư. Nhưng sau đó, khi nước rượu làm nhòe, phai nhạt ra màu tranh lại khiến mọi người bị hấp dẫn trước hiệu ứng "cánh hoa rơi", sau đó lúc nàng gấp lại bức tranh, mọi người cũng không ai nghĩ đến hóa ra lại còn có cách vẽ "trong tranh có tranh". Nhờ dùng cách vẽ 3D để làm cho nét vẽ sinh động, có hồn hơn cho nên bức họa bạch liên này của Minh Anh nhìn vào hút mắt hơn so với của Chân Lộc. Nhưng nếu là một họa sĩ tinh tế sẽ nhìn ra bút pháp của nàng còn kém rất xa so với kẻ có thể dùng bướm tạo nét vẽ tranh. Hiển nhiên, Chân Lộc cũng đã nhìn ra huyễn thuật của nàng. Tuy vậy, nàng có thể làm đến mức độ này thật sự rất mới mẻ, gã cũng không thể không thán phục mà buột miệng nhấc môi:
- Hay lắm! Rõ ràng là một đóa hồng liên úa thẫm cũng có thể biến chuyển thành bạch liên tinh hương. Lưu tài tử, bản vương tử khâm phục! Thật khâm phục!
Biểu hiện của Minh Anh khiến vua Thuận Thái rất hài lòng, rất hả hê. Phần thi này, Chân Lộc không thắng, mà ba người Lưu, Phan, Hứa cũng không thua.
Hai bên đã đấu qua ba trận, Nam Thiên quốc chưa từng để thua nhưng cũng chưa đủ vinh quang để cho Chân Qua quốc khâm phục. Chân Lộc đã nhìn ra kẻ đáng lưu ý nhất trong ba người không phải là Hứa Du Nhiên tài tử phong lưu, cũng không phải Phan Đình Vũ danh sĩ đa nghệ mà lại một tiểu thư sinh quê mùa nhút nhát họ Lưu. Gã rất tán thưởng thái độ điềm tĩnh như một người không liên quan nhưng một khi bắt tay đều có cao chiêu, bản lĩnh không tệ. Gã mỉm cười nhìn Minh Anh, rồi quay sang Thuận Thái đế nói:
- Quả nhiên nhân sĩ của Nam Thiên tài cao bắc đẩu. Chân Lộc thật sự đã thấy qua, đã khâm phục!
Vua Thuận Thái mặt rồng tươi rói, gật đầu, vuốt râu, mỉm cười khoan khoái nói:
- Ha ha! Nếu như vương tử đã hài lòng, chúng ta cũng đã xem đấu đến mãn nhãn vậy thì lúc này đây cũng nên kết thúc?
- Bẩm, Chân Lộc vẫn còn một khoản muốn cùng ba vị tài tử đây thử thách.
- Hả? Vẫn còn muốn thí?
- Chỉ còn một khoản, về âm luật.
Vua Thuận Thái có một chút bất an. Đây mới là mục đích chính của Chân Qua. Nói về âm luật, người Chân Qua yêu thích ca xướng vũ kĩ hơn người Nam Thiên, cho nên về âm luật, vũ pháp hẳn phải cao minh hơn người Nam Thiên. Chân Lộc mới đầu nhân lúc vua say lừa vua kí khế ước tỉ thí bằng âm nhạc kĩ nghệ nhưng gã lại ranh mãnh không muốn đấu với Xướng Vũ phường của vua, lại cố ý vòng vèo đấu với ba vị tân khoa, làm cho vua và quần thần không để ý đến nữa, bây giờ mới quay lại chủ ý cũ vẫn là đấu âm luật. Đấu âm luật mà đấu với ba vị tân khoa, môn sinh Khổng gia, tư tưởng Nho gia xem xướng ca kĩ nghệ là vô loài hạ đẳng thì rõ ràng đang ép phía Nam Thiên xuống hạ phong. Nhưng đã đến nước này lại nói một câu không đấu, có phải quá mất tiết khí với Chân Qua hay không? Vua Thuận Thái khó xử, đắn đo hồi lâu. Ba vị tân khoa đều có tài năng nhưng vừa rồi cũng đã thấy qua, bọn họ thắng được Chân Lộc cũng không dễ dàng. Nếu lúc này họ thua cho Chân Qua cũng không thể trách họ. Nhưng đến nước này lại thua trận, vua có một chút không cam phục. Thế nhưng, Chân Lộc cũng không bỏ cuộc.
- Hoàng thượng, xin đừng lo lắng! Mục đích chính của lần cược thí này chẳng phải là âm luật vũ kĩ đấu hay sao? Phía Nam Thiên quốc đã ba lần thắng hiệp phụ. Nếu hiệp này không thắng cũng không tính là thua. Xem như giao ước hòa, có được hay không?
Vua Thuận Thái bị Chân Lộc nhìn thấu tâm tư, buông lời nhắc nhở khiến ngài ê chề, không thể tiếp tục im lặng nữa. Ngài hắng nhẹ một tiếng rồi quay sang ba tân khoa trên điện, hỏi:
- Hứa khanh, Phan khanh, Lưu ái khanh, các khanh thấy sao? Có thể cùng vương tử điện hạ đây thử tài âm luật chăng? Nếu không, hay là trẫm cử Phó sứ Xướng âm các thay các khanh thỉnh thí?
Cả ba người đều tự hiểu sức mình, không phải chuyên sâu nhạc lý kì âm, vốn đã không đủ tự tin bước lên. Vừa rồi lại đã thấy qua bản lĩnh bàn môn tả đạo của Chân Lộc khi dùng bướm để vẽ tranh. Bây giờ lại còn là đấu cùng sở trường của dân tộc Chân Qua, thật lòng cả ba người đều không có lòng tin chiến thắng. Chân Lộc quan sát từng thái độ của ba người rồi gã bật cười, nhàn nhạt xoa tay nói:
- Thật ra, bổn vương tử ngưỡng mộ văn hóa Nam Thiên, ngàn dặm đến đây cũng muốn học hỏi, giao lưu. Các vị cũng đừng e ngại thắng thua. Người Chân Qua của ta có câu "Thái lạc là trường sinh". Bổn vương tử cũng không tiếc gì năm trăm dặm đất đai, miễn sao được vui vẻ, sãng khoái thôi. Như vậy đi, bổn vương tử lập thêm một định ước với Nam Thiên, bất kể ta thắng hay thua, năm trăm dặm đất đai cùng số lễ vật cược thí kia đều thuộc về Nam Thiên. Nhưng nếu bổn vương tử thắng, chỉ thỉnh cầu hoàng thượng ban công chúa Vĩnh Ninh gả cho Chân Lộc làm chính phi.
"Tên khốn này! Vẫn không chịu buông tha, muốn đem Vĩnh Ninh công chúa đi cho bằng được sao?" Minh Anh nghiến răng, hừng hực oán giận trừng trừng liếc về phía gã Chân Lộc kia. Lời của Chân Lộc vừa nói thật sự đã động đến tâm tư của vua Thuận Thái và bá quan. Đây là một cơ hội quá hời! Chân Lộc này giàu có quá nên phát điên ư? Năm trăm dặm đất đai, cộng thêm ba gánh vàng, thuốc quí dâng không cho Nam Thiên, còn bảo "chỉ cần gã thấy sãng khoái và vui vẻ"? Bây giờ vua Thuận Thái chỉ cần gật đầu một cái, tài lợi lớn lập tức về tay Nam Thiên quốc, cùng lắm thì cũng chỉ hi sinh một công chúa gả đi xa. Lợi hời đến như thế này, ai lại không muốn đây?
Ngay lập tức, thái tử, Hồ thái sư, Tô thừa tướng, Dương quốc cửu cùng lúc nhìn vua, cúi đầu tán thuận. Vua Thuận Thái nhìn một loạt bá quan. Tất cả thế nhưng cùng lúc cúi đầu với vua, ý đồng một thể. Hiếm khi có lúc bá quan cùng về một hướng, tuy Vĩnh Ninh là hòn ngọc, bảo bối trong tay của vua nhưng chỉ bỏ ra một Vĩnh Ninh đã thu về bao nhiêu lợi ích như vậy, cũng không tính là thiệt thòi cho nàng ấy. Nghĩ thế, vua khẳng khái gật nhanh:
- Được. Chuẩn. Ba vị ái khanh, nếu vương tử đã hào phóng như vậy, các khanh cũng nên ra sức một chút, nhiệt tình bồi tiếp ngài đi! Nhưng Vĩnh Ninh là công chúa duy nhất của trẫm, là viên ngọc quí mà trẫm nâng niu hết mực. Đành rằng, nữ nhi thì trước sau cũng phải xuất giá, nhưng cũng thật xót khi phải gả nàng đến tận Chân Qua. Ngàn dặm xa xôi, ài...Như vầy đi, lần đấu này các khanh không cần lo lắng, vì các khanh thật sự đã chứng minh được thực lực của bản thân. Tuy nhiên, nếu lần này trong các khanh, ai có thể thắng được vương tử Chân Lộc, giúp trẫm giữ lại công chúa bên mình thì sẽ được chọn làm trạng nguyên, đồng thời trẫm sẽ chiêu tân trạng nguyên làm phò mã.
Trước mặt sứ giả Chân Qua và Chân Lộc mà vua Thuận Thái vẫn công nhiên như thế căn dặn ba vị tân khoa, đủ thấy vua đối với công chúa Vĩnh Ninh cực kì yêu quí. Chân Lộc cũng bình thản, không để lộ một thái độ nào cả. Thật cũng không biết làm sao dò được ý đồ trong lòng gã! Ai cũng nhìn thấy Chân Lộc nhàn nhạt kiêu mạn, hoàn toàn không có một chút ý tứ nào khi nhắc đến Vĩnh Ninh công chúa. Hiển nhiên, mục đích gã vào Nam Thiên quốc thỉnh đấu không phải vì muốn liên hôn với công chúa. Nói gã thăm dò cũng không giống, mọi động tĩnh của sứ đoàn Chân Qua ở Nam Thiên quốc thật không dễ qua mắt được binh lực hùng hậu của Nam Thiên. Chẳng lẽ gã thật sự là vì tỉ thí thôi sao?
Trong khi Minh Anh cố gắng suy đoán mưu đồ của Chân Qua thì hai người Hứa Du Nhiên, Phan Đình Vũ cũng đang rối rắm suy tư. Hứa Du Nhiên đối với Vĩnh Ninh đã ngưỡng mộ từ lâu, đương nhiên là muốn vì công chúa mà bước ra, nhưng hắn vẫn còn chỗ ngần ngại, không dám chắc. Lời của vua Thuận Thái vừa nói kia, rõ ràng vua rất xem trọng công chúa Vĩnh Ninh. Nếu hắn đắc thủ thì quá hay, rủi lại thua cho Chân Lộc kia, chính là hai tay đẩy người mà hắn yêu cho người ta. Lúc đó, đừng nói chỉ hoàng đế không vui, cả hắn cũng sẽ thấy thâm tâm cay đắng không cam, cả đời tiếc nuối mất. Còn Phan Đình Vũ càng là không muốn đấu. Hắn thật ra chỉ là một háo danh hám lợi. Tước vị trạng nguyên đương nhiên là hắn muốn nhưng khả năng hắn hắn tự rõ. Hắn không chuyên nhạc lý, không giỏi âm luật nên cũng không thể bạo dạn cả gan đứng ra. Lại nữa, hắn cũng khiếp nhược vị thế của Hứa Du Nhiên. Họ Hứa kia vừa là cháu ngoại thái sư, vừa là biểu đệ của đương kim thái tử Triệu Thành, thế lực cao thâm. Tuy kết quả thi đình hoàng đế vẫn chưa công bố ra nhưng Phan Đình Vũ thừa hiểu, chức trạng nguyên chắc chắn nằm trong tay họ Hứa. Hắn cũng không có gan đi vuốt râu hổ.
Chân Lộc cũng không bận tâm ba người sắp sẽ thi đấu với mình nghĩ điều gì. Gã gật đầu ra hiệu, liền có người mang lên một cây cổ cầm màu đỏ sẫm, ba mươi sáu dây lóng lánh ánh kim dưới mắt mọi người. Sau đó, bọn họ còn dắt ra một con trâu trắng thật lớn đến giữa đại điện. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết dụng ý của Chân Lộc ra sao. Chân Lộc bình thản bước lên, tay vuốt nhẹ mũi con trâu, nói:
- Tục ngữ có câu "đàn khảy tai trâu", ý nói trâu là loài vật ngu ngốc, vô tri, chẳng biết lắng nghe. Nhưng Chân Lộc lại có nuôi một con trâu rất thông minh, lại còn am hiểu âm luật. Con trâu này chẳng những có thể nghe hiểu nhạc lý, biết phân hay dở, còn có thể theo nhạc nhảy múa làm trò vui. Chỉ cần là nghe được giai điệu hay, nó sẽ tự nhiên đứng dậy khoan thai mà nhảy múa theo nhịp. Ngược lại nếu nhạc khúc không hay, nó sẽ không phản ứng đâu. Bẩm hoàng thượng, các vị tân khoa có thể dùng bất cứ nhạc khúc gì của Nam Thiên để tấu ra. Nếu có thể khiển được con trâu này của ta, Chân Lộc xin chịu thua. Ta sẽ tay trắng rời đi, không đòi hỏi Nam Thiên bất cứ điều gì cả.
Vua Thuận Thái nhìn con trâu, rồi hỏi lại Chân Lộc:
- Con trâu này có thể nghe hiểu nhạc khúc sao?
Chân Lộc không đáp lời vua mà thản nhiên ngồi xuống bên cổ cầm ung dung khảy. Một giai điệu thần tình lả lướt vang lên. Con trâu đang đứng ngây ngốc thế nhưng thật sự vì nhạc mà rung tai. Tiếp sau đó, nó bắt đầu từng bước vừa di chuyển vừa đánh đuôi. Tiếng nhạc càng du dương, con trâu càng tỏ ra phấn khích thích thú vừa gật vừa lắc cái đầu to, đem cặp sừng khủng bố múa mai cuồng nhiệt theo. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngước nhìn trâu. Thật không thể tin, con trâu thế nhưng nhảy theo đúng nhịp, vũ điệu nhún nhảy, rung lắc vô cùng hợp với nhạc khúc. Lẽ nào nó thật sự biết nghe nhạc sao? Chân Lộc dùng bài nhạc quốc lễ cung đình của Chân Qua để khảy ra nhạc khúc kia, đệm đàn rất hay, âm điệu ngân vang vừa cao sang vừa ưu nhã lại khiến người nghe cảm thấy thanh thản nhưng cũng dậy lên một nỗi niềm, ý chí muốn mạnh mẽ quyết tâm. Quả nhiên là một nhạc khúc hay! Có thể có nhạc khúc hay như vậy, đến con trâu cũng nghe hiểu, Chân Qua thật sự là một đất nước của thái bình an lạc, một đất nước siêu phàm về âm luật, đáng ngưỡng mộ vô cùng!
Hứa Du Nhiên và Phan Đình Vũ nhìn khí thế của Chân Lộc toát ra, tự bản thân đã nhận thua, không có khả năng nghĩ ra một nhạc khúc nào có thể sánh kịp. Bấy lâu nay, người Nam Thiên quốc luôn tự phụ tinh thông văn hóa, kim cổ sử xanh xem là quốc lý. Người Nam Thiên xưa kia không hề thích nhạc, mãi đến khi vua Thuận Thái đăng cơ, thiên hạ bước vào đại định an nhiên, vua mới dựng ra Xướng Vũ phường và Xướng Âm các để phục vụ nghi lễ hoàng gia, cùng là làm thú vui, giải trí cho cung đình. Cho nên các tài tử như họ Hứa, họ Phan cũng chẳng mấy khi nghe nhạc khúc đâu. Ngoài những cổ khúc được lưu danh, họ không nghe nhiều nên không biết cũng không có gì lạ.
Đang lúc đấy, Minh Anh bất chợt bật miệng nói nhỏ một câu:
- Chân Lộc thật gian manh! Đem con trâu điếc ra làm trò khỉ!
- Ngươi nói cái gì? – Hứa Du Nhiên kinh ngạc, trợn mắt nhìn Minh Anh hỏi. – Huynh dựa vào đâu nói như vậy?
Minh Anh phủi phủi tay, chỉ về một tên thị vệ đứng phía bên trái Chân Lộc, trước Điền Trí. Người đó đi trong đoàn sứ của vương tử, cư nhiên lại đội một cái mũ khác biệt với các thị vệ khác. Hơn nữa, vị trí của hắn đúng ra phải ở phía sau Điền Trí và cả hai vị sứ giả còn lại. Nhưng từ khi dắt con trâu ra điện, gã đó liền bước vào vị trí đáng ra phải là hộ vệ thiếp thân của vương tử mà đứng, rất rõ ràng hắn là quản ngưu, người thật sự điều khiển động tác của con trâu kia.
- Ta quan sát rất kĩ. Từ lúc con trâu ra điện, ánh mắt nó chỉ nhìn về gã thị vệ đó. Lúc Chân Lộc khảy đàn, mọi người đều nhìn về Chân Lộc. Sau đó khi con trâu nhảy múa thì mọi người đều nhìn con trâu nhưng không ai để ý ánh mắt của con trâu không hề nhìn đến Chân Lộc. Nó chỉ nhìn đến người huấn luyện nó. Và nếu để ý động tác của người đó một chút sẽ thấy hắn vuốt mũ thì con trâu cúi đầu, lắc sừng hướng về phía trước. Nhưng khi người đó vuốt tay áo thì con trâu liền dùng động tác chân múa đuôi lắc. Ta biết, lát nữa hắn sẽ còn một động tác khác và con trâu sẽ làm một hành động khiến cho mọi người thán nễ.
Nàng vừa dứt lời, đúng lúc Chân Lộc lướt đàn đánh ra một đoạn cao trào da diết. Lập tức, người thị vệ đứng sau gã đưa hai tay chắp vào nhau xoa nhẹ. Liền đó, con trâu nhảy lên một quãng, tiếp đó đáp xuống, lăn một vòng chổng bốn chân trên đại điện, còn ồm ồm kêu lên một tiếng nghe như phấn khích. Sau đó, tiếng đàn của Chân Lộc kết thúc, con trâu chạy đến, quì hai chân trước xuống trước mặt gã, ra vẻ kính ngưỡng nghiêm bái. Tất cả mọi người trong đại điện đều kinh hách. Không thể tin con trâu cũng có thể tài tình đến như vậy.
Lúc này, hai người Hứa, Phan đứng bên cạnh Minh Anh vừa rồi theo lời của nàng cũng đã để ý động tác của gã thị vệ đó. Hai người đã tin Minh Anh nói đúng, nhưng Phan Đình Vũ vẫn không nhịn được khó hiểu, hỏi Minh Anh:
- Nhưng Lưu Kì...Lưu huynh, ngươi dựa vào đâu lại nói con trâu đó bị điếc? Dù là có người huấn luyện ở bên cạnh Chân Lộc điều khiển nó cũng không nhất thiết là con trâu đó bị điếc, phải không?
Hắn còn định quay sang Hứa Du Nhiên kiếm sự đồng tình nhưng không ngờ, Hứa Du Nhiên trừng hắn một cái, cắt ngang:
- Nó có điếc hay không có quan trọng sao? Chỉ e là hôm nay chúng ta có đàn hay đến đâu, nó không có biểu hiện thì chúng ta đã thua. Xem ra, Chân Lộc vì công chúa thật sự đã hao tổn không ít tâm tư.
- Hắn hao tổn bao nhiêu thì mặc kệ hắn ta. Hắn muốn cái gì ta cũng chẳng quan tâm, chỉ nhưng hắn lại muốn công chúa Vĩnh Ninh thì phải hỏi qua ta đã!
Minh Anh hất hàm buông một câu phách lối. Hai người Hứa, Phan nhìn nàng ngây ngốc thì đã thấy nàng bước qua chỗ của mấy thị vệ phục mệnh chờ lệnh trong đại điện nói gì đó. Hứa Du Nhiên cảm thấy Minh Anh có kế sách. Hắn có một chút không cam phục nhưng lại hận bản thân vô năng, đành nhìn theo nàng mà suy tư. Vừa sợ nàng sẽ thành công, thắng được Chân Qua nhưng cũng sợ nàng chỉ được cái vẻ thôi, rồi sẽ thua. Hắn không nỡ để thua, khiến công chúa Vĩnh Ninh bị gả đi xa nhưng lại cũng sợ người thắng về vẻ vang lại không phải là hắn thì càng ê mặt hơn. Hắn nửa nhìn theo Minh Anh dò la, nửa lại hướng lên hữu điện long trang xem thái độ của Hồ thái sư, ông ngoại hắn. Trong khi Phan Đình Vũ lúc này tâm tư rất thoải mái. Hắn lo là khi đấu vì vinh nhục quốc gia, hắn sợ thua sẽ khiến ba chữ Phan tài tử của hắn trở thành ô danh, ngàn năm ghi hận. Bây giờ thế cuộc xoay chuyển, cuộc đấu này càng lúc càng không còn giá trị vinh nhục nữa. Hắn không muốn tranh giành với họ Hứa, càng không có hứng thú với công chúa. Phía trước, phần thi thắng thì ít mà nguy cơ thua thì nhiều. Đã như vậy, hắn chỉ cần im lặng chờ xem. Hắn không có một chút nào tin vào khả năng của kẻ gọi là Lưu Kì Anh. Vì thế, hắn định bụng sẽ chờ xem họ Lưu này sẽ như con nai ngốc bước ra và triệt bại.
Trước sự biểu diễn thần tình như thế của vương tử Chân Qua, triều đình đã bắt đầu cảm thấy hụt hẫng niềm tin. Vua Thuận Thái thở dài một hơi. Ài! Đừng nói là nhạc khúc siêu đẳng như của Chân Qua, có thể làm say đắm cả trâu. Chỉ sợ việc thuần trâu ngoan ngoãn thông minh được như người Chân Qua, Nam Thiên quốc cũng chưa từng có tiền lệ. Xem ra, vua đã quá đánh giá thấp Chân Lộc. Nghĩ đến khi Vĩnh Ninh công chúa nghe được tin phải bị gả đi xa, vua sẽ phải làm sao để đối mặt với sự bướng bỉnh ương ngạnh và nước mắt tủi phận của vị "bảo vật vương triều" này?
Triều thần nghe xong nhạc khúc tuyệt vời của Chân Lộc, cũng mãn nhãn với sự biểu diễn của con trâu Chân Lộc dẫn theo thì tự trong lòng mọi người đã hiểu, cũng không còn ai mong chờ gì khả năng của ba vị tân khoa thì lúc đó, Minh Anh mới chầm chậm bước lên, ngang qua mặt của Chân Lộc, dừng lại trước mặt của thị vệ đội chiếc mũ màu xanh khác biệt với những thị vệ còn lại. Nàng ung dung, mỉm cười, một tay gác lên vai, cúi đầu, bắt chước theo động tác chào của Chân Qua mà hướng vị thị vệ đó nói:
- Thỉnh cầu huynh đệ cho ta mượn cái mũ cái mũ của huynh, có được hay không?
Tức thì, vị thị vệ đó liền tỏ ra lúng túng và căng thẳng. Chân Lộc cũng hơi bở ngỡ, nhìn Minh Anh một lúc rồi lại nhìn về gã thị vệ đó và Điền Trí. Thế nhưng Điền Trí khẽ chớp mắt một cái, ý ưng thuận. Chân Lộc cũng liền gật nhẹ, cho phép thị vệ đó đưa mũ cho Minh Anh. Bọn gã cũng muốn xem thử, cho dù cầm được cái mũ của người quản ngưu, thử xem tài thử Nam Thiên quốc làm sao để khiển con trâu được như bọn hắn.
Minh Anh hai tay nhận cái mũ, ra vẻ khách khí mỉm cười với thị vệ đó sau đó cầm lấy cái mũ đem đến chỗ con trâu. Nàng vừa đi, vừa phủi phủi cái mũ sau đó lại đi đến chỗ một thị vệ chờ sẵn, cầm lấy chung nước màu đỏ, tưới màu đỏ vào mặt trong của chiếc mũ sau đó cầm đi lại gần con trâu, cho nó nhìn và ngửi cái mũ của người quản ngưu thân quen. Tiếp đó, nàng bất ngờ ném cái mũ xuống đất ngay tầm mắt nhìn của con trâu. Con trâu nhìn thấy màu đó liền hùng hổ kêu lên. Minh Anh nhân đó ra hiệu. Ngay lập tức, dàn thị vệ theo lệnh của nàng đánh trống, gõ chiêng, khua mõ ầm ĩ đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Mọi người bị loạt âm thanh làm kinh chấn. Tất cả đều đứng dậy, loạn hết cả đại điện. Con trâu thì đang phát điên vì cái màu đỏ trước mắt. Lại đúng lúc nhìn thấy người quản ngưu cùng tất thảy mọi người náo loạn, nó càng phát điên nhào lên giẫm đạp cái mũ dính màu đỏ. Càng giẫm, càng làm sàn nhà lem ra màu đỏ. Càng nhiều màu đỏ thì con trâu càng cuồng nộ xung thiên, nhảy tung lên giẫm đạp. Đám thị vệ theo đó mà đánh trống, nổi chiêng ầm ĩ. Từ vua, quan đến cả sứ đoàn của Chân Lộc đều chịu không nổi phải bịt mắt, bưng tai vừa rối vừa loạn. Đại điện trở nên hỗn độn không thể tin nổi. Giữa điện, con trâu vẫn là bị màu đỏ đó chi phối, chỉ biết nhảy lên giẫm giẫm mà bất chấp đến xung quanh. Đến lúc, vua Thuận Thái chịu không nổi nữa, giơ tay ra lệnh với Minh Anh:
- Đủ rồi!
Thị vệ lập tức ngưng nổi trống. Con trâu thấy mọi người dừng chuyển động, nó mới bắt đầu ngước lên tìm kiếm thân ảnh quản ngưu. Đúng lúc, quản ngưu cũng không muốn con trâu phát điên. Hắn nhìn qua vương tử Chân Lộc đang ngồi phịch xuống ghế thở dốc. Vừa rồi gã là bị âm thanh quá mức tra tấn, suýt nữa thì phát điên. Quản ngưu thấy vậy mới bước ra, hiệu lệnh cho con trâu dừng lại và thụp quì xuống. phục tùng. Đám thị vệ theo lệnh Minh Anh chỉ chờ đúng dịp như thế, gõ chiêng thêm một tiếng cheng nữa cùng lúc với động tác của quản ngưu, kiểu như là tiếng chiêng hiệu lệnh kết thúc tiết mục cho con trâu. Cả triều đình bị một màn tra tấn âm thanh của Minh Anh xong, cũng không đủ tinh tấn để xác định tiết mục ra sao. Vua Thuận Thái một tay ôm ngực, mặt đỏ bừng, thở hào hển nhìn Minh Anh. Cả đời vua là lần đầu tiên bị người ta dùng âm thanh hành xác kiểu như này đấy. Vua đang mắng cho tên cuồng sĩ tâm phong này một trận thì hốt nhiên đã có một người chiếm trước vua, nhanh miệng hét to:
- Tên cuồng đồ vô sỉ nhà ngươi! Giữa đường lớn dám xuất thủ dâm tâm, còn đánh lén bổn cung, đoạt y phục. Bây giờ còn cả gan vào tận hoàng cung, làm loạn nhiễu thiên uy. Để xem bổn cung làm sao mà xử trí ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.