Chương 73: Ngài không thể đi
Triệu Kit
16/12/2022
Trong thư phòng, Vĩnh Ninh xem thư xong nét mặt vô cùng căng thẳng. Trong thư nói An Định vương Triệu Vinh đột nhiên phát điên đã chính tay giết chết An Định vương phi, còn dùng răng cắn xé muốn ăn thịt của nàng ấy. Dương Minh đế lo lắng cho nên mới đem Triệu Vinh giữ lại ở Vĩ Phúc cung để cho thái y chữa trị. Nói là chữa trị, thực chất chính là giam lỏng. Triệu Vinh đang có dự mưu khởi binh bây giờ đột nhiên phát điên, rõ ràng là bất ổn, Triệu Vinh mười phần sẽ gặp nguy. Thế nhưng bây giờ hắn chỉ còn có mỗi Vĩnh Ninh, mà khả năng của Vĩnh Ninh cũng không thể cầm quân cứu hắn.
Lần trước, sau khi hắn đến thức tỉnh và báo cho Vĩnh Ninh biết là Lưu Kì Anh còn sống. May nhờ hắn nói kịp lúc mới vực được Vĩnh Ninh từ chỗ chết hồi sinh. Sau đó Thanh Nhi và Tiểu Phụng mới đưa Vĩnh Ninh đến Thái Bình trấn nhờ Vũ thần y, phụ thân của Vũ Nguyệt Tuyền chữa mắt cho. Vĩnh Ninh đã phải mất hai tháng để hồi phục thân thể, lại mất thêm một tháng mới có thể chữa lành đôi mắt kia. Nàng chỉ có một tâm nguyện là có thể tìm lại phò mã. Triệu Vinh đã nói ngày đó Chân Lộc và Chân Ny đến tìm hắn, đã đưa quốc thư của quốc vương xác nhận thân phận của Lưu Kì Anh cho hắn xem và nhờ hắn giúp đỡ. Với khả năng dịch dung của Chân Lộc thì Triệu Vinh tuyệt không nghi ngại. Nhưng vì ngày đó, không muốn để lộ chuyện sợ phụ hoàng sẽ nhìn ra nên hắn mới giấu cả với Vĩnh Ninh, lại không ngờ đến Vĩnh Ninh vì Lưu Kì Anh mà thương tâm quá độ, suýt nữa là tự hại bản thân.
Sau khi biết phò mã còn sống và đang ở chỗ của huynh muội Chân Lộc, Chân Ny thì Vĩnh Ninh rất an tâm. Nàng mãnh liệt mong muốn được gặp lại phò mã nên mới gắng gượng. Thân thể nàng thương tổn lâu ngày, dù đã tốn không ít thuốc thang nhưng hiện vẫn còn xanh xao và mỏng manh lắm. Nàng vẫn kiên trì hi vọng nhất định phải thật nhanh hồi phục để đến Chân Qua tìm phò mã về đây. Đang lúc nàng còn Thái Bình trấn thì Tiểu Phụng truyền tin sang bảo rằng đã nhìn thấy một người rất giống phò mã đang ở cùng với Vũ Nguyệt Tuyền. Nếu là ở cùng với Vũ Nguyệt Tuyền chắc là không nhầm rồi. Vì thế Vĩnh Ninh vừa chữa xong mắt buổi sáng, buổi chiều đã tức tốc lên đường sang Sở Nam để nhìn phò mã. Thật may là nàng còn nhìn thấy lại được.
Lúc này, người đã gặp được, tin khẩn cũng vừa xem xong. Mắt nàng lại vì vừa rồi kích động quá mức mà khóc cho nên lúc này lại rất căng thẳng và đau đớn. Thanh Nhi lo lắng nên liền mang nước thuốc đến cho công chúa ngâm mắt. Nước thuốc vừa đắp lên chưa được bao lâu thì lại nghe thủ hạ vào báo Vũ Nguyệt Tuyền dẫn theo người đến đòi đưa Chân Khanh rời đi. Vĩnh Ninh tức tốc bật dậy chạy ra xem.
Giữa hậu viện, Vũ Nguyệt Tuyền dắt tay Chân Khanh đi ra. Đi cùng nàng còn có đến hai mươi gia đinh hộ tống. Hiển nhiên, số người này trong mắt Lục Tiểu Phụng chỉ cần một cái búng tay là đã hạ xong. Vậy nhưng lúc này, Lục Tiểu Phụng lại chần chừ ở đó trong khi Vũ Nguyệt Tuyền sắp đưa Chân Khanh rời khỏi đào nguyên rồi. Vĩnh Ninh không chờ được nữa liền gắt to:
- Vũ Nguyệt Tuyền ngươi thật quá đáng! Ngươi ngang nhiên giấu đi phò mã của bổn cung. Bổn cung còn chưa tính toán, ngươi lại còn dám đến đây cướp người?
Vĩnh Ninh vừa lên tiếng, lập tức có một đoàn thủ hạ xông ra bao vây lấy. Vũ Nguyệt Tuyền vẫn điềm nhiên kéo Chân Khanh lùi về sau mình rồi mỉm cười bước lên nói:
- Công chúa lớn tiếng như vậy lại không ngại người ta biết công chúa nàng nhận nhầm người rồi sao?
Nàng mỉm cười quay lại chỉ Chân Khanh:
- Rõ ràng đây là một cô nương, nàng như thế nào lại khăng khăng gọi là phò mã?
- Vũ Nguyệt Tuyền, ngươi...!
Vĩnh Ninh tức mà không thể đáp trả. Vũ Nguyệt Tuyền rõ ràng là cố ý, nàng ấy nhất định sẽ không trả phò mã lại cho nàng đâu.
- Công chúa, ta biết nàng bị đả kích nghiêm trọng cho nên mới không thể tiếp nhận sự thật. Phò mã của nàng đã mất rồi. Là bị triều đình của nàng trảm thủ rồi. Thế cuộc thế này là do người nào tạo? Công chúa, người hiểu rõ hơn ta. Nếu ngươi còn chút lương tri thì đừng ở đây làm vạ nữa. Nàng còn muốn liên lụy thêm bao nhiêu người?
Lời của Vũ Nguyệt Tuyền cực kì quyết liệt. Thanh Nhi và Tiểu Phụng nghe cũng cảm thấy chói tai. Thanh Nhi đang định lên tiếng thì đột nhiên bị công chúa chặn lại. Công chúa bước lên mấy bước tiến lại gần Chân Khanh và nhìn nàng thật lâu. Chân Khanh lại rất sợ hãi, cúi đầu nhắm mắt, ép sát mặt vào vai Nguyệt Tuyền. Vĩnh Ninh cắn chặt răng nén lại một cỗ nghẹn ngào. Có lẽ phò mã thật sự đã xảy ra chuyện gì đó nên mới không thể nhận ra nàng. Nhưng phò mã lại chỉ không nhận ra nàng. Những lời phò mã đã hứa, lời tự tình ngọt ngào ngày đó còn văng vẳng đây...
Vĩnh Ninh ngẩng mặt, giấu đi giọt lệ vào tim. Nghĩ lại, Nguyệt Tuyền nói cũng không sai. Là nàng đã không cứu được phò mã. Thật ra phò mã đã chết trong tay phụ hoàng của nàng. Từ sau khi mất phò mã, Vĩnh Ninh mới chân chính hiểu được tầm quan trọng của việc phải tự cường. Nàng đã âm thầm nuôi được một vạn quân đóng trú ở bên ngoài kinh thành. Ban đầu nàng còn có ý nghĩ rằng nàng có thực lực rồi về sau cũng không cần sợ hãi. Bất cứ ai muốn hãm hại nàng và phò mã đều không phải dễ dàng động đến được đâu. Nhưng sau khi bị Vũ Nguyệt Tuyền nói xong, nàng mới ý thức được một chuyện, hoàng triều nhà nàng đang đại biến, tứ hoàng huynh thương yêu nàng nhất lại đang lâm nguy. Lần này nàng trở về là để đối đầu với hoàng đế huynh trưởng để cứu ra tứ hoàng huynh. Thực lực mà nàng vẫn tự tin ấy so với hoàng đế chỉ là đám ô hợp thôi. Nàng còn chưa biết vận mệnh mình sẽ ra sao, làm sao lại cố chấp kéo thêm phò mã vào nguy hiểm?
Tâm tư nàng thật sự đã có quyết định. Thế nhưng nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại phò mã, nàng không đành lòng, nàng chỉ muốn được nhìn thêm một lúc. Cảm ngộ khi thấy người mà mình yêu thương nhất đột nhiên lại xa lạ, không nhìn ra mình thật sự là đau rất đau.
Vĩnh Ninh cứ đứng nhìn như vậy dù Chân Khanh từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu giấu mặt. Sau đó, bất chợt lại có thêm hai tiếng chim hiệu đến nữa. Cuối cùng, Vĩnh Ninh cũng cắn lòng nuốt lệ, quả quyết nói nhanh:
- Đi đi!
Nói xong, nàng quay mặt vào và bước thật nhanh. Nàng sợ nếu còn chần chừ thêm nhất định sẽ lại bật khóc trước mặt phò mã. Phò mã vẫn là người đó nhưng người đó đã không còn là phò mã của nàng nữa. Có những chuyện đã là định số thì cho dù cố chấp cũng không thể thay đổi kết quả.
Vũ Nguyệt Tuyền cũng không ngờ Vĩnh Ninh đột nhiên lại thay đổi ý định dễ dàng như vậy mà buông tha cho các nàng. Nguyệt Tuyền quay lại nhìn Chân Khanh vẫn còn đang thút thít bên cạnh mình. Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng phải là Chân Khanh bị ép bức cho nên mới ủy khuất như thế. Nguyệt Tuyền nhẹ nhàng ôm đầu Chân Khanh an ủi sau đó nắm tay nàng đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa biệt phủ chợt nghe tiếng Tiểu Linh đuổi theo gọi lại:
- Lưu chưởng sứ, người đừng đi!
Bước chân Chân Khanh đột nhiên cứng đơ. Nguyệt Tuyền cũng khó tin. Nàng vậy nhưng lại ấn tượng với ba chữ Lưu chưởng sứ.
- Chưởng sứ, ngài không thể đi như vậy được! Công chúa đã rất khổ sở vì ngài. Hôm ấy, sau khi nghe tin hoàng thượng muốn trảm ngài, công chúa đã quỳ ở cửa dập đầu khấu lạy một ngày một đêm để cầu xin. Thế nhưng hoàng thượng không tha. Đến hôm sau, tứ vương gia lại đưa đến một cỗ thi thể. Công chúa nghĩ ngài đã mất, đả kích đến kịch chấn. Công chúa đã bị mù và cũng không hề muốn sống. Sau đó cũng vì nghĩ ngài còn sống nên mới có thể gượng đến hồi phục như ngày hôm nay. Những gì công chúa đã trải qua thật sự không hề tốt hơn với chưởng sứ. Nhưng chưởng sứ, lần này nếu ngài không ngăn cản, chỉ sợ là ngài sẽ không còn gặp lại công chúa được nữa đâu.
Vốn dĩ, Nguyệt Tuyền nghĩ Chân Khanh sẽ không quan tâm nhưng không ngờ nàng ấy nghe xong lại đột nhiên buông tay Nguyệt Tuyền và lại nhìn Tiểu Linh mà nói:
- Nguyệt Tuyền, ta muốn đi xem một chút. Dù sao thì...chuyện này dường như...dường như đã có liên quan đến ta.
Nói xong nàng vẫn còn ngần ngại, nửa nhìn Nguyệt Tuyền, nửa nhìn Tiểu Linh. Nguyệt Tuyền không phản ứng gì cả khiến nàng cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Linh rất nghiêm túc căng thẳng, nàng lại không đành lòng bỏ mặc mà đi.
Cuối cùng, Nguyệt Tuyền vẫn phải chịu thua. Nàng nhỏ giọng buông một tiếng "được" rồi quay mặt đi để Chân Khanh không áy náy. Nhìn bóng dáng Chân Khanh theo sau Tiểu Linh đã khuất vào sau cánh cửa lớn, Nguyệt Tuyền ngẩng đầu thở dài, giấu lại giọt nước mắt chua xót kia. Cứ nghĩ, người đã mất đi kí ức, nàng có thể đường đường chính chính đi vào cuộc sống của người ấy, có thể thuận lợi mà tiến thêm một bước vào trái tim đối phương. Ấy nhưng vô dụng thôi, dù nàng ở cạnh người ta sớm hôm, chăm lo từ mọi thứ nhưng nàng vẫn không giá trị bằng một câu nói "công chúa cần ngươi"
Nguyệt Tuyền chua xót ngậm nước mắt mà bỏ đi. Sớm biết là không phải duyên nhưng cứ mãi cố chấp cho nên mới tự mình chuốc khổ. Rốt cuộc cũng đến lúc nàng phải buông bỏ rồi. Bước chân từng vệt kéo dài, nàng lặng lẽ rời đi.
- --------
Trong thư phòng, Vĩnh Ninh trầm trọng sắc mặt nhìn về hai bức thư tín vừa mới gửi đến. Hai bức thư là do hai vị thống lĩnh ở Thần Vũ quân và Vũ Lâm vệ gửi đến hối nàng về kinh. Họ nói đã sẵn sàng tất cả, nội ứng ngoại hợp nhất định sẽ giúp nàng cứu được tứ vương gia. Vĩnh Ninh bán tín bán nghi, thế nhưng lúc này nàng thật sự vô cùng lo lắng cho an nguy của hoàng huynh. Nếu không đi thì sợ lỡ, đi thì cũng sợ sẽ vào bẫy của người ta.
Vĩnh Ninh càng nghĩ càng lo. Sau đó bất ngờ, nàng hai tay đập bàn một cái, rồi ngẩng lên bảo Thanh Nhi:
- Lập tức đi thôi. Nhất định phải kịp đến trước đêm kia. Dù không chắc chắn nhưng cũng phải thử thôi. Bổn cung cũng chỉ còn mỗi tứ hoàng huynh, bổn cung không thể để huynh ấy có chuyện.
Lúc Thanh Nhi chuẩn bị xong, Vĩnh Ninh và Tiểu Phụng đã ra tới xe ngựa. Trước lúc lên xe, Vĩnh Ninh quay đầu nhìn lại đào nguyên này một lần rồi quả quyết bảo Tiểu Phụng:
- Nói Tiểu Linh đốt bỏ nơi này đi. Người đã không giữ được, đào nguyên ở đây còn nghĩa lý gì chứ?
Cỗ xe ngựa vững chải rời đi. Ở trong cỗ xe, Vĩnh Ninh vẫn nghe mùi Dạ Lai hương còn vấn vương trong mũi. Nàng khẽ thở dài một tiếng.
"Phò mã, kiếp này chúng ta thật không thể trọn duyên rồi!"
Lần trước, sau khi hắn đến thức tỉnh và báo cho Vĩnh Ninh biết là Lưu Kì Anh còn sống. May nhờ hắn nói kịp lúc mới vực được Vĩnh Ninh từ chỗ chết hồi sinh. Sau đó Thanh Nhi và Tiểu Phụng mới đưa Vĩnh Ninh đến Thái Bình trấn nhờ Vũ thần y, phụ thân của Vũ Nguyệt Tuyền chữa mắt cho. Vĩnh Ninh đã phải mất hai tháng để hồi phục thân thể, lại mất thêm một tháng mới có thể chữa lành đôi mắt kia. Nàng chỉ có một tâm nguyện là có thể tìm lại phò mã. Triệu Vinh đã nói ngày đó Chân Lộc và Chân Ny đến tìm hắn, đã đưa quốc thư của quốc vương xác nhận thân phận của Lưu Kì Anh cho hắn xem và nhờ hắn giúp đỡ. Với khả năng dịch dung của Chân Lộc thì Triệu Vinh tuyệt không nghi ngại. Nhưng vì ngày đó, không muốn để lộ chuyện sợ phụ hoàng sẽ nhìn ra nên hắn mới giấu cả với Vĩnh Ninh, lại không ngờ đến Vĩnh Ninh vì Lưu Kì Anh mà thương tâm quá độ, suýt nữa là tự hại bản thân.
Sau khi biết phò mã còn sống và đang ở chỗ của huynh muội Chân Lộc, Chân Ny thì Vĩnh Ninh rất an tâm. Nàng mãnh liệt mong muốn được gặp lại phò mã nên mới gắng gượng. Thân thể nàng thương tổn lâu ngày, dù đã tốn không ít thuốc thang nhưng hiện vẫn còn xanh xao và mỏng manh lắm. Nàng vẫn kiên trì hi vọng nhất định phải thật nhanh hồi phục để đến Chân Qua tìm phò mã về đây. Đang lúc nàng còn Thái Bình trấn thì Tiểu Phụng truyền tin sang bảo rằng đã nhìn thấy một người rất giống phò mã đang ở cùng với Vũ Nguyệt Tuyền. Nếu là ở cùng với Vũ Nguyệt Tuyền chắc là không nhầm rồi. Vì thế Vĩnh Ninh vừa chữa xong mắt buổi sáng, buổi chiều đã tức tốc lên đường sang Sở Nam để nhìn phò mã. Thật may là nàng còn nhìn thấy lại được.
Lúc này, người đã gặp được, tin khẩn cũng vừa xem xong. Mắt nàng lại vì vừa rồi kích động quá mức mà khóc cho nên lúc này lại rất căng thẳng và đau đớn. Thanh Nhi lo lắng nên liền mang nước thuốc đến cho công chúa ngâm mắt. Nước thuốc vừa đắp lên chưa được bao lâu thì lại nghe thủ hạ vào báo Vũ Nguyệt Tuyền dẫn theo người đến đòi đưa Chân Khanh rời đi. Vĩnh Ninh tức tốc bật dậy chạy ra xem.
Giữa hậu viện, Vũ Nguyệt Tuyền dắt tay Chân Khanh đi ra. Đi cùng nàng còn có đến hai mươi gia đinh hộ tống. Hiển nhiên, số người này trong mắt Lục Tiểu Phụng chỉ cần một cái búng tay là đã hạ xong. Vậy nhưng lúc này, Lục Tiểu Phụng lại chần chừ ở đó trong khi Vũ Nguyệt Tuyền sắp đưa Chân Khanh rời khỏi đào nguyên rồi. Vĩnh Ninh không chờ được nữa liền gắt to:
- Vũ Nguyệt Tuyền ngươi thật quá đáng! Ngươi ngang nhiên giấu đi phò mã của bổn cung. Bổn cung còn chưa tính toán, ngươi lại còn dám đến đây cướp người?
Vĩnh Ninh vừa lên tiếng, lập tức có một đoàn thủ hạ xông ra bao vây lấy. Vũ Nguyệt Tuyền vẫn điềm nhiên kéo Chân Khanh lùi về sau mình rồi mỉm cười bước lên nói:
- Công chúa lớn tiếng như vậy lại không ngại người ta biết công chúa nàng nhận nhầm người rồi sao?
Nàng mỉm cười quay lại chỉ Chân Khanh:
- Rõ ràng đây là một cô nương, nàng như thế nào lại khăng khăng gọi là phò mã?
- Vũ Nguyệt Tuyền, ngươi...!
Vĩnh Ninh tức mà không thể đáp trả. Vũ Nguyệt Tuyền rõ ràng là cố ý, nàng ấy nhất định sẽ không trả phò mã lại cho nàng đâu.
- Công chúa, ta biết nàng bị đả kích nghiêm trọng cho nên mới không thể tiếp nhận sự thật. Phò mã của nàng đã mất rồi. Là bị triều đình của nàng trảm thủ rồi. Thế cuộc thế này là do người nào tạo? Công chúa, người hiểu rõ hơn ta. Nếu ngươi còn chút lương tri thì đừng ở đây làm vạ nữa. Nàng còn muốn liên lụy thêm bao nhiêu người?
Lời của Vũ Nguyệt Tuyền cực kì quyết liệt. Thanh Nhi và Tiểu Phụng nghe cũng cảm thấy chói tai. Thanh Nhi đang định lên tiếng thì đột nhiên bị công chúa chặn lại. Công chúa bước lên mấy bước tiến lại gần Chân Khanh và nhìn nàng thật lâu. Chân Khanh lại rất sợ hãi, cúi đầu nhắm mắt, ép sát mặt vào vai Nguyệt Tuyền. Vĩnh Ninh cắn chặt răng nén lại một cỗ nghẹn ngào. Có lẽ phò mã thật sự đã xảy ra chuyện gì đó nên mới không thể nhận ra nàng. Nhưng phò mã lại chỉ không nhận ra nàng. Những lời phò mã đã hứa, lời tự tình ngọt ngào ngày đó còn văng vẳng đây...
Vĩnh Ninh ngẩng mặt, giấu đi giọt lệ vào tim. Nghĩ lại, Nguyệt Tuyền nói cũng không sai. Là nàng đã không cứu được phò mã. Thật ra phò mã đã chết trong tay phụ hoàng của nàng. Từ sau khi mất phò mã, Vĩnh Ninh mới chân chính hiểu được tầm quan trọng của việc phải tự cường. Nàng đã âm thầm nuôi được một vạn quân đóng trú ở bên ngoài kinh thành. Ban đầu nàng còn có ý nghĩ rằng nàng có thực lực rồi về sau cũng không cần sợ hãi. Bất cứ ai muốn hãm hại nàng và phò mã đều không phải dễ dàng động đến được đâu. Nhưng sau khi bị Vũ Nguyệt Tuyền nói xong, nàng mới ý thức được một chuyện, hoàng triều nhà nàng đang đại biến, tứ hoàng huynh thương yêu nàng nhất lại đang lâm nguy. Lần này nàng trở về là để đối đầu với hoàng đế huynh trưởng để cứu ra tứ hoàng huynh. Thực lực mà nàng vẫn tự tin ấy so với hoàng đế chỉ là đám ô hợp thôi. Nàng còn chưa biết vận mệnh mình sẽ ra sao, làm sao lại cố chấp kéo thêm phò mã vào nguy hiểm?
Tâm tư nàng thật sự đã có quyết định. Thế nhưng nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại phò mã, nàng không đành lòng, nàng chỉ muốn được nhìn thêm một lúc. Cảm ngộ khi thấy người mà mình yêu thương nhất đột nhiên lại xa lạ, không nhìn ra mình thật sự là đau rất đau.
Vĩnh Ninh cứ đứng nhìn như vậy dù Chân Khanh từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu giấu mặt. Sau đó, bất chợt lại có thêm hai tiếng chim hiệu đến nữa. Cuối cùng, Vĩnh Ninh cũng cắn lòng nuốt lệ, quả quyết nói nhanh:
- Đi đi!
Nói xong, nàng quay mặt vào và bước thật nhanh. Nàng sợ nếu còn chần chừ thêm nhất định sẽ lại bật khóc trước mặt phò mã. Phò mã vẫn là người đó nhưng người đó đã không còn là phò mã của nàng nữa. Có những chuyện đã là định số thì cho dù cố chấp cũng không thể thay đổi kết quả.
Vũ Nguyệt Tuyền cũng không ngờ Vĩnh Ninh đột nhiên lại thay đổi ý định dễ dàng như vậy mà buông tha cho các nàng. Nguyệt Tuyền quay lại nhìn Chân Khanh vẫn còn đang thút thít bên cạnh mình. Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng phải là Chân Khanh bị ép bức cho nên mới ủy khuất như thế. Nguyệt Tuyền nhẹ nhàng ôm đầu Chân Khanh an ủi sau đó nắm tay nàng đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa biệt phủ chợt nghe tiếng Tiểu Linh đuổi theo gọi lại:
- Lưu chưởng sứ, người đừng đi!
Bước chân Chân Khanh đột nhiên cứng đơ. Nguyệt Tuyền cũng khó tin. Nàng vậy nhưng lại ấn tượng với ba chữ Lưu chưởng sứ.
- Chưởng sứ, ngài không thể đi như vậy được! Công chúa đã rất khổ sở vì ngài. Hôm ấy, sau khi nghe tin hoàng thượng muốn trảm ngài, công chúa đã quỳ ở cửa dập đầu khấu lạy một ngày một đêm để cầu xin. Thế nhưng hoàng thượng không tha. Đến hôm sau, tứ vương gia lại đưa đến một cỗ thi thể. Công chúa nghĩ ngài đã mất, đả kích đến kịch chấn. Công chúa đã bị mù và cũng không hề muốn sống. Sau đó cũng vì nghĩ ngài còn sống nên mới có thể gượng đến hồi phục như ngày hôm nay. Những gì công chúa đã trải qua thật sự không hề tốt hơn với chưởng sứ. Nhưng chưởng sứ, lần này nếu ngài không ngăn cản, chỉ sợ là ngài sẽ không còn gặp lại công chúa được nữa đâu.
Vốn dĩ, Nguyệt Tuyền nghĩ Chân Khanh sẽ không quan tâm nhưng không ngờ nàng ấy nghe xong lại đột nhiên buông tay Nguyệt Tuyền và lại nhìn Tiểu Linh mà nói:
- Nguyệt Tuyền, ta muốn đi xem một chút. Dù sao thì...chuyện này dường như...dường như đã có liên quan đến ta.
Nói xong nàng vẫn còn ngần ngại, nửa nhìn Nguyệt Tuyền, nửa nhìn Tiểu Linh. Nguyệt Tuyền không phản ứng gì cả khiến nàng cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Linh rất nghiêm túc căng thẳng, nàng lại không đành lòng bỏ mặc mà đi.
Cuối cùng, Nguyệt Tuyền vẫn phải chịu thua. Nàng nhỏ giọng buông một tiếng "được" rồi quay mặt đi để Chân Khanh không áy náy. Nhìn bóng dáng Chân Khanh theo sau Tiểu Linh đã khuất vào sau cánh cửa lớn, Nguyệt Tuyền ngẩng đầu thở dài, giấu lại giọt nước mắt chua xót kia. Cứ nghĩ, người đã mất đi kí ức, nàng có thể đường đường chính chính đi vào cuộc sống của người ấy, có thể thuận lợi mà tiến thêm một bước vào trái tim đối phương. Ấy nhưng vô dụng thôi, dù nàng ở cạnh người ta sớm hôm, chăm lo từ mọi thứ nhưng nàng vẫn không giá trị bằng một câu nói "công chúa cần ngươi"
Nguyệt Tuyền chua xót ngậm nước mắt mà bỏ đi. Sớm biết là không phải duyên nhưng cứ mãi cố chấp cho nên mới tự mình chuốc khổ. Rốt cuộc cũng đến lúc nàng phải buông bỏ rồi. Bước chân từng vệt kéo dài, nàng lặng lẽ rời đi.
- --------
Trong thư phòng, Vĩnh Ninh trầm trọng sắc mặt nhìn về hai bức thư tín vừa mới gửi đến. Hai bức thư là do hai vị thống lĩnh ở Thần Vũ quân và Vũ Lâm vệ gửi đến hối nàng về kinh. Họ nói đã sẵn sàng tất cả, nội ứng ngoại hợp nhất định sẽ giúp nàng cứu được tứ vương gia. Vĩnh Ninh bán tín bán nghi, thế nhưng lúc này nàng thật sự vô cùng lo lắng cho an nguy của hoàng huynh. Nếu không đi thì sợ lỡ, đi thì cũng sợ sẽ vào bẫy của người ta.
Vĩnh Ninh càng nghĩ càng lo. Sau đó bất ngờ, nàng hai tay đập bàn một cái, rồi ngẩng lên bảo Thanh Nhi:
- Lập tức đi thôi. Nhất định phải kịp đến trước đêm kia. Dù không chắc chắn nhưng cũng phải thử thôi. Bổn cung cũng chỉ còn mỗi tứ hoàng huynh, bổn cung không thể để huynh ấy có chuyện.
Lúc Thanh Nhi chuẩn bị xong, Vĩnh Ninh và Tiểu Phụng đã ra tới xe ngựa. Trước lúc lên xe, Vĩnh Ninh quay đầu nhìn lại đào nguyên này một lần rồi quả quyết bảo Tiểu Phụng:
- Nói Tiểu Linh đốt bỏ nơi này đi. Người đã không giữ được, đào nguyên ở đây còn nghĩa lý gì chứ?
Cỗ xe ngựa vững chải rời đi. Ở trong cỗ xe, Vĩnh Ninh vẫn nghe mùi Dạ Lai hương còn vấn vương trong mũi. Nàng khẽ thở dài một tiếng.
"Phò mã, kiếp này chúng ta thật không thể trọn duyên rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.