Chương 53: Sinh thần
Triệu Kit
16/12/2022
Trong hoàng lăng thật rộng lớn và trang nghiêm tĩnh lặng, Vĩnh Ninh cùng phò mã dưới sự hướng dẫn của thái giám trông giữ lăng đến khấu đầu dâng hương cho các vị liệt tổ tiên vương, sau đó đến điện thờ Diêm vương và chư thần rồi mới đến mộ của Hoa quí phi. Ở đây cũng không cho phép người ngoài đi vào cho nên chỉ có công chúa phò mã được vào. Kể cả Thanh Nhi, Minh Hiến và mã phu đều ở bên ngoài cả.
Lúc này, phò mã đang giúp công chúa bày biện lễ vật, lão thái giám gác lăng giúp hai người đốt nhang và giấy tiền cho nương nương. Vĩnh Ninh quỳ trước bài vị mẫu phi, cầm nhang khấn vái:
- Mẫu phi, hôm nay là ngày kị của mẫu phi, lại qua thêm một năm nữa, Vĩnh Ninh lại thêm một tuổi.
Phò mã ở kế bên nghe nàng khấn mà cảm thấy chả hiểu ra làm sao? Công chúa khấn lạ nhỉ, ngày kị thân mẫu của mình, lại đi kể tuổi của mình?
Ý! Không lẽ nào...
Trước đây trong sử sách có chép Vĩnh Ninh công chúa là Hoa phi sinh nhưng không nói năm mất của Hoa phi. Mà Vĩnh Ninh công chúa là do hoàng hậu một tay nuôi dưỡng. Chẳng lẽ là...
- Ài! Công chúa, xin đừng quá thương tâm. Hoa phi... đã lâu như vậy rồi. Nếu người trên trời biết được công chúa bây giờ đã trưởng thành và còn chiêu được một phò mã tài mạo song toàn vô cùng hạnh phúc, hẳn là nương nương cũng cảm thấy an ủi.
- ....
Minh Anh cả buổi đều không có lên tiếng, yên lặng nghe công chúa khấn vái, nghe nàng cùng lão thái giám đôi lời trao đổi. Minh Anh cũng không để tâm. Trong đầu nàng bây giờ đang tò mò nghĩ không biết Hoa phi vì sao mà mất? À thì, không phải là nàng nhiều chuyện hóng hớt nhưng mà dù sao nàng cũng mang tiếng là "con rễ" Hoa phi nha. Hôm nay lại đang cúng ngày kị của mẹ vợ, nàng thân là "con rễ" không để ý chút nào đến thì coi sao được?
Nhưng tất nhiên nàng sẽ không hỏi công chúa. Nàng vẫn không có tâm lý tốt khi đối diện với nữ nhân gọi là "thê tử" này. Thế là, nàng đợi công chúa bái tế xong rồi quay về xe ngựa, nàng giả vờ quên đồ để quay lại tìm lão thái giám hỏi thăm. Đến khi quay trở lại xe ngựa, nàng cũng chỉ ngước nhìn công chúa một lần sau đó lại cúi đầu đọc sách. Công chúa lúc này lại không còn tâm trạng tinh thần được như lúc sáng. Nàng trầm mặc lặng lẽ, tiếng thở chậm rãi, cũng không hay ngước nhìn lên. Trong lòng phò mã chợt nhiên có ảo tưởng: "Không lẽ công chúa đang tủi thân?"
Tiếp đó, hai người vẫn như cũ. Về đến phủ, công chúa về phòng, phò mã lại đi Xướng Âm các ngay. Công chúa đứng trong cửa nhìn theo bóng lưng xa dần của phò mã. Phò mã không sao biết công chúa lúc này vô cùng mong muốn một sự quan tâm dù là nhỏ nhất của nàng. Thế nhưng, nàng một chút cũng không buồn nhìn đến nàng ấy.
Công chúa nén lại một cỗ tủi hận, cúi đầu lủi thủi đi vào. Nhưng nàng đi chưa được mười bước, mã phu đã chạy đến hai tay dâng ra cho nàng miếng mộc bài chưởng sử lệnh của phò mã gia để quên. Công chúa cầm mộc bài trên tay, khoé môi không kìm được nhẹ nâng lên. Rốt cuộc thì cũng có lí do. Nàng hướng mã phu, phân phó:
- Đi! Chúng ta đến Xướng Âm các đưa đồ cho phò mã!
Lúc lên xe ngựa rồi, nàng gõ thành xe, lại nói với mã phu:
- Đi chậm thôi.
Đi chậm thôi, đừng cố đuổi kịp phò mã. Đợi phò mã đến chỗ rồi, nàng mới có cớ để đường đường chính chính đến Xướng Âm các thăm dò, ý nhầm, là đi tham quan.
- -----------
Trong Xướng Âm các, nhóm vũ cơ đang tất bật tập luyện. Nhóm ca cơ cũng đang cùng chưởng đạo thảo luận nhạc khúc mới. Có một vũ đài đang dựng lên. Minh Anh cùng Phạm Dương chưởng đạo, người phụ trách hậu kì và đảm nhiệm chưởng đạo tạp kĩ đang cầm bản vẽ, thảo luận về ý tứ kết cấu đài diễn cũng như cách bố trí thế nào để thích hợp xuất hiện kĩ xảo thần tình hơn.
Minh Anh trình bày suy nghĩ của mình cho Phạm Dương hình dung. Nàng nói muốn thử các hiệu ứng sân khấu như tiếng sấm, tiếng gió, pháo sáng, khói lửa và kĩ thuật làm cho vũ cơ bay lên. Phạm Dương mới đầu hết sức bâng khuâng, nhưng sau đó nghĩ lại, không phải không thể thực hiện. Vậy là hai người quyết định chuẩn bị thử. Phạm Dương bắt tay đi làm ngay. Minh Anh lại tiếp tục đảo một vòng quan sát, thể hiện chức trách của một vị chưởng sử tâm huyết.
Các vũ cơ tập luyện rất siêng năng và cố gắng. Chỉ có mấy động tác đơn giản nhưng bị chưởng đạo bắt tập đi tập lại, họ vẫn ngoan ngoãn tập đi tập lại như thế. Đương nhiên, phải là có lí do và động lực. Đó chính là buổi diễn vào đêm trung thu. Hôm đó không chỉ là lần ngự tiền biểu diễn mà còn là cơ hội ba năm có một, các nàng có thể sẽ được chọn vào cung. Bởi vì trước đây đã từng có một vũ cơ nhờ cơ hội như thế mà lọt vào tầm mắt Thuận Thái đế, sau đó nghiễm nhiên được ngài vô cùng sủng ái. Tận đến lúc này, người đó vẫn là truyền kì trong giới vũ cơ, chính là vị cố phi đắc sủng, Hoa phi nương nương.
Minh Anh xem hết một vòng, cũng bắt đầu cảm thấy mỏi chân nên định qua bàn bên cạnh ngồi nghỉ. Trên bàn có một mâm hoa quả cùng ít bánh ngọt. Minh Anh đang thắc mắc sao hôm nay người ở đây hậu đãi nàng thế. Đúng lúc nàng buồn miệng, định nhón tay bốc một miếng quả thì bất ngờ nghe giọng Mộc chưởng đạo cao giọng hô lên:
- Mời mọi người tạm nghỉ sang đây một lúc đi!
Mộc chưởng đạo là nữ chưởng đạo duy nhất ở đây, nàng phụ trách truyền dạy vũ kĩ cho các vũ cơ. Mộc chưởng đạo Mộc Tố Tố lúc trẻ rất nổi danh, nghe nói từng là đối thủ của Hoa phi nhưng nàng không chọn nhập cung mà ở lại đây làm nữ quan, cũng chưa từng xuất giá.
Lúc này, mọi người đều đã đến đông đủ, Mộc chưởng đạo vẻ mặt hồ hởi nâng cao mâm hoa quả, hướng mọi người nói:
- Hôm nay, Xướng Âm các có hai chuyện vui, thứ nhất là vừa được hoàng thượng khen thưởng, hầu bao chúng ta sẽ được nặng thêm. Thứ hai là ăn mừng thọ thần của Đỗ Ngân Tiên cô nương. Nhân có Lưu chưởng sử ở đây, xin mời ngài cùng chúng ta tham dự!
Mọi người đồng loạt vỗ tay, không khí vô cùng hào hứng. Minh Anh cũng vui vẻ quay nhìn Đỗ Ngân Tiên được mọi người trong đoàn vũ cơ dẫn lên. Đúng vậy, nàng ấy chính là danh kĩ tài nữ Đỗ Ngân Tiên của Tụ Oanh các ngày trước. Hôm nay nàng lại trở thành vũ cơ sáng giá được Mộc chưởng đạo vô cùng ưu ái hết lòng nâng đỡ. Hôm nhận chức Minh Anh đã nhận ra nàng ấy nhưng bận rộn không kịp trò chuyện, không ngờ lúc có cơ hội lại trùng hợp là sinh thần của Đỗ Ngân Tiên.
Trùng hợp hôm nay còn là sinh thần của một người khác.
Minh Anh nhìn Đỗ Ngân Tiên đang thẹn thùng tiếp nhận lời chúc cùng thành ý của mọi người. Nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi bỏ đi vào phòng chưởng sử. Đỗ Ngân Tiên bị mọi người vây lấy nhưng ánh vẫn âm thầm để ý nhìn về phía Minh Anh. Nhác thấy nàng bỏ đi, Ngân Tiên thoáng chút thấy mất mát, nàng bối rối không biết làm sao tránh thoát vòng vây của mọi người để đuổi theo. Chỉ có nội tâm nàng mới hiểu, nàng không quan tâm cơ hội thành tựu, không quan tâm đến cảm nhận của người khác nhưng nàng không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một ánh nhìn của Lưu đại nhân.
Cũng may, Minh Anh chỉ đi một lúc rồi quay lại ngay. Hơn nữa, trên tay nàng còn cầm một lễ vật thật tinh tế và đẹp mắt, hoa giấy.
Nãy giờ là Minh Anh về phòng xếp hoa giấy, hơn nữa còn dùng giấy đỏ để xếp. Bảy đoá hoa hồng giấy rực rỡ xinh đẹp trên tay, nàng mỉm cười thân thiết đến trước mặt Ngân Tiên, giọng trầm nhỏ dễ nghe, thân tình nói:
- Ngân Tiên cô nương, chúc nàng sinh thần vui vẻ, tâm thành ý toại, viên mãn tinh thần.
Khoảnh khắc, Minh Anh trịnh trọng trao tay bó hoa đỏ cho người thọ thần, dưới mắt mọi người, cảnh tình này thật là chói loá. Nụ cười của hai người đều ấm áp, cốt cách tương xứng, dung mạo tương hợp, thoạt nhìn như đôi tình lữ vô cùng đẹp đôi. Mọi người thích thú, nhìn đến hút mắt say mê. Thỉnh thoảng có mấy người khẽ nói nhỏ với nhau, đều khen chưởng sử và Đỗ Ngân Tiên thật xứng đôi. Hơn nữa hai người dường như đã biết nhau. Còn nói ánh mắt chưởng sử nhìn Ngân Tiên thật dịu dàng, còn thái độ của Ngân Tiên với chưởng sử cũng quá ám muội.
Tất cả những hình ảnh kia cùng lời bàn tán ấy rốt cuộc đều bị Vĩnh Ninh đứng một góc gần đó nghe thấy hết. Nàng đến từ lúc nhìn thấy Minh Anh đi vào phòng chưởng sử. Vốn còn định đi theo vào đấy, lấy lí do trả mộc bài nhân tiện bắt chuyện với "phu quân". Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Lúc hai người đối diện chưa từng có thể nhẹ nhàng nói chuyện. Nàng cũng lo lắng nhỡ đâu vào trong lại không thể mở miệng được thì công toi. Chỉ là nàng không sao ngờ, phò mã của nàng vậy nhưng có thể dịu dàng chu đáo, ân cần tinh tế, phong độ hào hoa đến như vậy nha! Phò mã có thể vì người khác mà xếp hoa giấy chúc sinh thần. Lại có thể cùng người khác trước muôn người nói lời thân tình tha thiết, ánh mắt dịu dàng quyến luyến. Trong khi đó lại đối với nàng vô cùng lãnh đạm và xa cách. Phò mã thật sự chán ghét nàng đến như thế? Nàng không có hi vọng gì nữa sao?
Đang lúc nàng cảm thấy tâm tư bị tổn thương, uất ức đến sắp khóc thì bị Mộc chưởng đạo nhìn thấy. Mộc chưởng đạo là vũ cơ gạo cội từng rất nhiều lần vào cung nên hiển nhiên nhận ra Vĩnh Ninh. Lúc nàng bật miệng kêu một tiếng công chúa, mọi người đồng loạt nhìn theo. Minh Anh cũng nhìn thấy nhưng còn chưa đi qua bỗng nghe nổ "đùng" một tiếng. Tiếp đó thì cả diễn đài to lớn đổ sập xuống. Minh Anh hoảng hốt vội kéo Đỗ Ngân Tiên đứng gần nàng nhất cùng chạy đi.
"Rầm, ầm" mấy tiếng vang động, những khối gỗ to làm trụ cho diễn đài gãy vỡ đổ xuống. Lúc Minh Anh nhìn thấy tầm hướng rơi của nó hướng về phía công chúa, nàng lập tức hét lên hai tiếng "cẩn thận" rồi tung chân muốn chạy sang chỗ công chúa nhưng không ngờ tay lại bị Ngân Tiên bắt chặt. Khoảnh khắc cột gỗ rơi xuống, tim Minh Anh căng phồng muốn vỡ. Trong lòng nàng không ngừng gào thét kinh hoảng. Đến lúc cột đã đổ xuống, vẫn còn cách công chúa một khoảng an toàn. Công chúa vẫn hoàn hảo không bị thương. Nhưng là ánh mắt công chúa nhìn về phía phò mã lại tột độ bi thương. Nàng không nói một câu đã lẳng lặng bỏ đi. Phò mã ngơ ngẩn nhìn theo, cũng không rõ hiện trong lòng là cảm giác gì nữa.
Lúc này, phò mã đang giúp công chúa bày biện lễ vật, lão thái giám gác lăng giúp hai người đốt nhang và giấy tiền cho nương nương. Vĩnh Ninh quỳ trước bài vị mẫu phi, cầm nhang khấn vái:
- Mẫu phi, hôm nay là ngày kị của mẫu phi, lại qua thêm một năm nữa, Vĩnh Ninh lại thêm một tuổi.
Phò mã ở kế bên nghe nàng khấn mà cảm thấy chả hiểu ra làm sao? Công chúa khấn lạ nhỉ, ngày kị thân mẫu của mình, lại đi kể tuổi của mình?
Ý! Không lẽ nào...
Trước đây trong sử sách có chép Vĩnh Ninh công chúa là Hoa phi sinh nhưng không nói năm mất của Hoa phi. Mà Vĩnh Ninh công chúa là do hoàng hậu một tay nuôi dưỡng. Chẳng lẽ là...
- Ài! Công chúa, xin đừng quá thương tâm. Hoa phi... đã lâu như vậy rồi. Nếu người trên trời biết được công chúa bây giờ đã trưởng thành và còn chiêu được một phò mã tài mạo song toàn vô cùng hạnh phúc, hẳn là nương nương cũng cảm thấy an ủi.
- ....
Minh Anh cả buổi đều không có lên tiếng, yên lặng nghe công chúa khấn vái, nghe nàng cùng lão thái giám đôi lời trao đổi. Minh Anh cũng không để tâm. Trong đầu nàng bây giờ đang tò mò nghĩ không biết Hoa phi vì sao mà mất? À thì, không phải là nàng nhiều chuyện hóng hớt nhưng mà dù sao nàng cũng mang tiếng là "con rễ" Hoa phi nha. Hôm nay lại đang cúng ngày kị của mẹ vợ, nàng thân là "con rễ" không để ý chút nào đến thì coi sao được?
Nhưng tất nhiên nàng sẽ không hỏi công chúa. Nàng vẫn không có tâm lý tốt khi đối diện với nữ nhân gọi là "thê tử" này. Thế là, nàng đợi công chúa bái tế xong rồi quay về xe ngựa, nàng giả vờ quên đồ để quay lại tìm lão thái giám hỏi thăm. Đến khi quay trở lại xe ngựa, nàng cũng chỉ ngước nhìn công chúa một lần sau đó lại cúi đầu đọc sách. Công chúa lúc này lại không còn tâm trạng tinh thần được như lúc sáng. Nàng trầm mặc lặng lẽ, tiếng thở chậm rãi, cũng không hay ngước nhìn lên. Trong lòng phò mã chợt nhiên có ảo tưởng: "Không lẽ công chúa đang tủi thân?"
Tiếp đó, hai người vẫn như cũ. Về đến phủ, công chúa về phòng, phò mã lại đi Xướng Âm các ngay. Công chúa đứng trong cửa nhìn theo bóng lưng xa dần của phò mã. Phò mã không sao biết công chúa lúc này vô cùng mong muốn một sự quan tâm dù là nhỏ nhất của nàng. Thế nhưng, nàng một chút cũng không buồn nhìn đến nàng ấy.
Công chúa nén lại một cỗ tủi hận, cúi đầu lủi thủi đi vào. Nhưng nàng đi chưa được mười bước, mã phu đã chạy đến hai tay dâng ra cho nàng miếng mộc bài chưởng sử lệnh của phò mã gia để quên. Công chúa cầm mộc bài trên tay, khoé môi không kìm được nhẹ nâng lên. Rốt cuộc thì cũng có lí do. Nàng hướng mã phu, phân phó:
- Đi! Chúng ta đến Xướng Âm các đưa đồ cho phò mã!
Lúc lên xe ngựa rồi, nàng gõ thành xe, lại nói với mã phu:
- Đi chậm thôi.
Đi chậm thôi, đừng cố đuổi kịp phò mã. Đợi phò mã đến chỗ rồi, nàng mới có cớ để đường đường chính chính đến Xướng Âm các thăm dò, ý nhầm, là đi tham quan.
- -----------
Trong Xướng Âm các, nhóm vũ cơ đang tất bật tập luyện. Nhóm ca cơ cũng đang cùng chưởng đạo thảo luận nhạc khúc mới. Có một vũ đài đang dựng lên. Minh Anh cùng Phạm Dương chưởng đạo, người phụ trách hậu kì và đảm nhiệm chưởng đạo tạp kĩ đang cầm bản vẽ, thảo luận về ý tứ kết cấu đài diễn cũng như cách bố trí thế nào để thích hợp xuất hiện kĩ xảo thần tình hơn.
Minh Anh trình bày suy nghĩ của mình cho Phạm Dương hình dung. Nàng nói muốn thử các hiệu ứng sân khấu như tiếng sấm, tiếng gió, pháo sáng, khói lửa và kĩ thuật làm cho vũ cơ bay lên. Phạm Dương mới đầu hết sức bâng khuâng, nhưng sau đó nghĩ lại, không phải không thể thực hiện. Vậy là hai người quyết định chuẩn bị thử. Phạm Dương bắt tay đi làm ngay. Minh Anh lại tiếp tục đảo một vòng quan sát, thể hiện chức trách của một vị chưởng sử tâm huyết.
Các vũ cơ tập luyện rất siêng năng và cố gắng. Chỉ có mấy động tác đơn giản nhưng bị chưởng đạo bắt tập đi tập lại, họ vẫn ngoan ngoãn tập đi tập lại như thế. Đương nhiên, phải là có lí do và động lực. Đó chính là buổi diễn vào đêm trung thu. Hôm đó không chỉ là lần ngự tiền biểu diễn mà còn là cơ hội ba năm có một, các nàng có thể sẽ được chọn vào cung. Bởi vì trước đây đã từng có một vũ cơ nhờ cơ hội như thế mà lọt vào tầm mắt Thuận Thái đế, sau đó nghiễm nhiên được ngài vô cùng sủng ái. Tận đến lúc này, người đó vẫn là truyền kì trong giới vũ cơ, chính là vị cố phi đắc sủng, Hoa phi nương nương.
Minh Anh xem hết một vòng, cũng bắt đầu cảm thấy mỏi chân nên định qua bàn bên cạnh ngồi nghỉ. Trên bàn có một mâm hoa quả cùng ít bánh ngọt. Minh Anh đang thắc mắc sao hôm nay người ở đây hậu đãi nàng thế. Đúng lúc nàng buồn miệng, định nhón tay bốc một miếng quả thì bất ngờ nghe giọng Mộc chưởng đạo cao giọng hô lên:
- Mời mọi người tạm nghỉ sang đây một lúc đi!
Mộc chưởng đạo là nữ chưởng đạo duy nhất ở đây, nàng phụ trách truyền dạy vũ kĩ cho các vũ cơ. Mộc chưởng đạo Mộc Tố Tố lúc trẻ rất nổi danh, nghe nói từng là đối thủ của Hoa phi nhưng nàng không chọn nhập cung mà ở lại đây làm nữ quan, cũng chưa từng xuất giá.
Lúc này, mọi người đều đã đến đông đủ, Mộc chưởng đạo vẻ mặt hồ hởi nâng cao mâm hoa quả, hướng mọi người nói:
- Hôm nay, Xướng Âm các có hai chuyện vui, thứ nhất là vừa được hoàng thượng khen thưởng, hầu bao chúng ta sẽ được nặng thêm. Thứ hai là ăn mừng thọ thần của Đỗ Ngân Tiên cô nương. Nhân có Lưu chưởng sử ở đây, xin mời ngài cùng chúng ta tham dự!
Mọi người đồng loạt vỗ tay, không khí vô cùng hào hứng. Minh Anh cũng vui vẻ quay nhìn Đỗ Ngân Tiên được mọi người trong đoàn vũ cơ dẫn lên. Đúng vậy, nàng ấy chính là danh kĩ tài nữ Đỗ Ngân Tiên của Tụ Oanh các ngày trước. Hôm nay nàng lại trở thành vũ cơ sáng giá được Mộc chưởng đạo vô cùng ưu ái hết lòng nâng đỡ. Hôm nhận chức Minh Anh đã nhận ra nàng ấy nhưng bận rộn không kịp trò chuyện, không ngờ lúc có cơ hội lại trùng hợp là sinh thần của Đỗ Ngân Tiên.
Trùng hợp hôm nay còn là sinh thần của một người khác.
Minh Anh nhìn Đỗ Ngân Tiên đang thẹn thùng tiếp nhận lời chúc cùng thành ý của mọi người. Nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi bỏ đi vào phòng chưởng sử. Đỗ Ngân Tiên bị mọi người vây lấy nhưng ánh vẫn âm thầm để ý nhìn về phía Minh Anh. Nhác thấy nàng bỏ đi, Ngân Tiên thoáng chút thấy mất mát, nàng bối rối không biết làm sao tránh thoát vòng vây của mọi người để đuổi theo. Chỉ có nội tâm nàng mới hiểu, nàng không quan tâm cơ hội thành tựu, không quan tâm đến cảm nhận của người khác nhưng nàng không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một ánh nhìn của Lưu đại nhân.
Cũng may, Minh Anh chỉ đi một lúc rồi quay lại ngay. Hơn nữa, trên tay nàng còn cầm một lễ vật thật tinh tế và đẹp mắt, hoa giấy.
Nãy giờ là Minh Anh về phòng xếp hoa giấy, hơn nữa còn dùng giấy đỏ để xếp. Bảy đoá hoa hồng giấy rực rỡ xinh đẹp trên tay, nàng mỉm cười thân thiết đến trước mặt Ngân Tiên, giọng trầm nhỏ dễ nghe, thân tình nói:
- Ngân Tiên cô nương, chúc nàng sinh thần vui vẻ, tâm thành ý toại, viên mãn tinh thần.
Khoảnh khắc, Minh Anh trịnh trọng trao tay bó hoa đỏ cho người thọ thần, dưới mắt mọi người, cảnh tình này thật là chói loá. Nụ cười của hai người đều ấm áp, cốt cách tương xứng, dung mạo tương hợp, thoạt nhìn như đôi tình lữ vô cùng đẹp đôi. Mọi người thích thú, nhìn đến hút mắt say mê. Thỉnh thoảng có mấy người khẽ nói nhỏ với nhau, đều khen chưởng sử và Đỗ Ngân Tiên thật xứng đôi. Hơn nữa hai người dường như đã biết nhau. Còn nói ánh mắt chưởng sử nhìn Ngân Tiên thật dịu dàng, còn thái độ của Ngân Tiên với chưởng sử cũng quá ám muội.
Tất cả những hình ảnh kia cùng lời bàn tán ấy rốt cuộc đều bị Vĩnh Ninh đứng một góc gần đó nghe thấy hết. Nàng đến từ lúc nhìn thấy Minh Anh đi vào phòng chưởng sử. Vốn còn định đi theo vào đấy, lấy lí do trả mộc bài nhân tiện bắt chuyện với "phu quân". Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Lúc hai người đối diện chưa từng có thể nhẹ nhàng nói chuyện. Nàng cũng lo lắng nhỡ đâu vào trong lại không thể mở miệng được thì công toi. Chỉ là nàng không sao ngờ, phò mã của nàng vậy nhưng có thể dịu dàng chu đáo, ân cần tinh tế, phong độ hào hoa đến như vậy nha! Phò mã có thể vì người khác mà xếp hoa giấy chúc sinh thần. Lại có thể cùng người khác trước muôn người nói lời thân tình tha thiết, ánh mắt dịu dàng quyến luyến. Trong khi đó lại đối với nàng vô cùng lãnh đạm và xa cách. Phò mã thật sự chán ghét nàng đến như thế? Nàng không có hi vọng gì nữa sao?
Đang lúc nàng cảm thấy tâm tư bị tổn thương, uất ức đến sắp khóc thì bị Mộc chưởng đạo nhìn thấy. Mộc chưởng đạo là vũ cơ gạo cội từng rất nhiều lần vào cung nên hiển nhiên nhận ra Vĩnh Ninh. Lúc nàng bật miệng kêu một tiếng công chúa, mọi người đồng loạt nhìn theo. Minh Anh cũng nhìn thấy nhưng còn chưa đi qua bỗng nghe nổ "đùng" một tiếng. Tiếp đó thì cả diễn đài to lớn đổ sập xuống. Minh Anh hoảng hốt vội kéo Đỗ Ngân Tiên đứng gần nàng nhất cùng chạy đi.
"Rầm, ầm" mấy tiếng vang động, những khối gỗ to làm trụ cho diễn đài gãy vỡ đổ xuống. Lúc Minh Anh nhìn thấy tầm hướng rơi của nó hướng về phía công chúa, nàng lập tức hét lên hai tiếng "cẩn thận" rồi tung chân muốn chạy sang chỗ công chúa nhưng không ngờ tay lại bị Ngân Tiên bắt chặt. Khoảnh khắc cột gỗ rơi xuống, tim Minh Anh căng phồng muốn vỡ. Trong lòng nàng không ngừng gào thét kinh hoảng. Đến lúc cột đã đổ xuống, vẫn còn cách công chúa một khoảng an toàn. Công chúa vẫn hoàn hảo không bị thương. Nhưng là ánh mắt công chúa nhìn về phía phò mã lại tột độ bi thương. Nàng không nói một câu đã lẳng lặng bỏ đi. Phò mã ngơ ngẩn nhìn theo, cũng không rõ hiện trong lòng là cảm giác gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.