Chương 59
Hoa Nhật Phi
10/04/2015
Sáng sớm ngày hôm sau…
Trì Nam tỉnh lại trong căn phòng ấm áp, ánh mặt trời từ khung cửa sổ chạm khắc hoa mai rọi vào trong phòng, chiếu lên cả sóng mũi cao thẳng của Chu Phú. Một vệt nắng rơi xuống khoé môi hơi hé khiến hàm răng trắng như tuyết được phản chiếu khiến người chói mắt.
Trì Nam cảm thấy điều này rất vui, nàng đưa tay chạm vào ánh mặt trời nghịch ngợm này. Ai ngờ vừa chạm đến Chu Phú hắn liền mở mắt ra.
Mặc dù hai người đã thành thân một năm, từng có vô số lần đụng chạm da thịt, thế nhưng tình huống như này Trì Nam vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Phú lật người kéo Trì Nam vào trong ngực, hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng cọ xát làm nũng, một chân thì chen vào giữa hai chân Trì Nam, bắp đùi để ở mảnh đất trung tâm nhạy cảm khiến nàng ngượng ngùng không thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể khép chân lại được.
“Thế nào, tối qua làm còn chưa đủ?” Trì Nam giả bộ tức giận vung nắm đấm về phía Chu Phú.
Chu Phú cố tình dùng bắp đùi đẩy về phía trước, lại cọ xát lung tung trên người nương tử, hắn giống như một sắc quỷ ăn vạ nói: “Tất nhiên chưa đủ. Nương tử, nàng không biết nàng mê người cỡ nào ư? Dù làm bao nhiêu lần đi nữa ta vẫn cảm thấy không đủ, vừa nhìn thấy nàng nơi đó liền tự cứng lên.”
Toàn thân Trì Nam bị những ngón tay của hắn trêu ghẹo đến ngứa ngáy. Nàng cố nén cười, tận lực để giọng nói của mình trở nên nghiêm túc: “Nói bậy.”
Thấy nương tử nhà mình không tin, Chu Phú liền dùng sức nắm tay Trì Nam kéo về nơi đó của mình. Gương mặt Trì Nam đỏ lên, tay nàng bị hắn dẫn dắt đến nắm một cây gậy nóng bỏng đang ngẩng cao đầu diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Sao?? Ta không lừa nàng đúng không?” Vẻ mặt Chu Phú ngây thơ như muốn nói ‘nàng xem nàng xem, tất cả đều tại nàng’. Gương mặt hắn dưới ánh mặt trời tăng thêm vài phần thành thục, ngay cả làn da ngăm đen cũng trở nên sáng loáng.
Trì Nam vừa bực mình vừa buồn cười, cả người nàng như có một ngọn núi lớn đè lên khiến nàng không thể động đậy. Nàng nhìn thẳng vào mắt Chu Phú với mong muốn dùng ánh mắt bức lui đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại được bộ dáng phô trương của hắn. Nàng bật cười, tay khẽ dùng sức: “Nếu phiền toái như vậy thì phế nó đi.”
Trì Nam nửa thật nửa giả nói. Nàng khó mà quên được vật gì tối qua đã khiến nàng mất hết cả hình tượng, giống như một người phụ nữ bị điên rên rỉ gào thét, cho dù nàng cầu xin tha thứ như nào cũng vô dụng.
“Nhẹ… nhẹ một chút!! Có phản ứng có phản ứng.” Nhược điểm của Chu Phú bị bắt, không biết là hắn đang nói thật hay đang đùa giỡn mà hắn nhắm mắt lại, bộ dáng như vô cùng khổ sở vặn vẹo trên người Trì Nam.
Trì Nam bị hắn quấy nhiễu như vậy nên bàn tay cũng nới lỏng ra, ngay sau đó đã thất thủ. Đầu Chu Phú chui vào váy nàng, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt loạn liếm loạn cắn da thịt nàng. Trì Nam bị hắn chọc cười không thành tiếng, không ngừng né trái tránh phải.
“Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa. Ta đầu hàng có được không?” Cuối cùng thì Trì Nam cũng không thắng được công kích vô sỉ của hắn đành phải giao vũ khí đầu hàng.
“Không được. Nương tử là người động thủ với nó, vậy thì phải động đến cuối cùng. Khà khà, ta tới đây.” Chu Phú càng náo càng hung, bộ dáng mạnh như rồng như hổ, biểu tình như muốn đại chiến 300 hiệp. Trì Nam không thể chịu nỗi nữa đành dùng toàn lực đẩy Chu Phú từ trên thân mình ra, giày cũng không kịp đi đã chạy xuống giường.
Chu Phú từ trên giường nhảy lên nhìn bộ dáng xốc xếch của Trì Nam, hắn lè lưỡi liếm trái liếm phải, làm đủ hành động nên có của một tên công tử dâm loạn. Hắn mở vạt áo của mình để lộ lồng ngực cường tráng, đuổi từ trên giường đến cuối giường.
Hai người ở trong phòng ngươi truy ta đuổi, cuối cùng thì Trì Nam mảnh mai vẫn bị Chu Phú bắt được. Hắn áp nàng thật chặt trên chiếc bàn tròn ở trong phòng. Sắc quỷ Chu Phú cách lớp quần nhỏ không ngừng hoạt động giữa hai chân nàng. Trì Nam cười đến đau bụng đành phải dùng chân để ở vai hắn.
Một buổi sáng tốt đẹp trôi qua trong tiếng nói cười. Hai người lại trở về trên giường nằm ôm nhau. Trì Nam ôm chặt hông Chu Phú, nói: “Chu Phú, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy, có đúng không?”
Chu Phú dịu dàng vuốt ve bờ lưng mảnh khảnh của nương tử nhà mình, kiên định gật đầu: “Dĩ nhiên!!”
Trì Nam mỉm cười hôn lên môi hắn một cái: “Chàng sẽ luôn tin tưởng ta như bây giờ, có đúng hay không?”
Nương tử chỉ hôn nhẹ hắn một cái, Chu Phú thấy chưa thoả mãn càng muốn nhiều hơn: “Đương nhiên, nàng là nương tử của ta, ta không tin nàng vậy tin ai?”
“…” Trì Nam vô cùng vui mừng nhìn Chu Phú, nàng giống như một tiểu cô nương mới yêu lần đầu, xấu hổ chui vào ngực hắn si ngốc bật cười.
Thời gian lãng mạn ấm áp vẫn đang tiếp tục…
Đợi đến lúc hai người ra khỏi cửa phòng ngủ thì đã qua giờ Thìn, Trì Nam không thể vào triều được nữa, mà Chu Phú cũng vì làm bạn với nương tử nhà mình nên sai A Thu đến doanh nha xin nghỉ phép.
Đang suy nghĩ xem nên trải qua một ngày của hai người như thế nào thì người gác cổng sai người báo lại có Tứ Phò mã và Tứ Công chúa đến thăm.
Trì Nam và Chu Phú liếc mắt nhìn nhau, không biết hai vị này đến phủ là có chuyện gì. Cả hai cùng đi đến tiền sảnh.
Vừa vào cửa đã thấy có vài rương đỏ đặt trên đất, trên bàn tròn trong phòng cũng có vài hộp được bao ngoài tinh xảo. Hỏi thì mới biết hoá ra Tứ Phò mã và Tứ Công chúa đến để đáp tạ việc hôm qua, may mà Chu Phú kịp thời cứu nguy nên một trong hai người mới không bị thương.
Chu Phú xua tay, nói thẳng không cần. Nhưng Tứ Phò mã lại kiên trì dâng lễ vật lên, Trì Nam thấy thế đành khuyên Chu Phú nhận lấy.
“Trừ những thứ kia, ở đây còn có bánh ngọt do Thanh Dao làm. Nàng nói giữa nàng và hai người có chút hiểu lầm, nhưng ngại tự mình tới cửa nên… Kính xin.. tỷ phu và… tỷ tỷ thưởng thức.” Đây là lần đầu tiên Tứ Công chúa Tinh Thần gọi Chu Phú và Trì Nam như vậy nên gương mặt ửng đỏ, giọng nói cũng có phần mất tự nhiên.
Nàng mở hộp thức ăn tinh xảo đẹp đẽ ra, mùi thơm của từng miếng bánh hoa cao xông vào mũi, hình thức cũng vô cùng xinh đẹp. Chu Phú và Trì Nam không ngờ Nhị Công chúa Thanh Dao phong tình vạn chủng cũng là cao thủ nấu nướng.
Chu Phú lấy một miếng đưa cho Trì Nam, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống ăn ngấu nghiến: “Buổi sáng thức dậy vẫn chưa ăn điểm tâm, bánh ngọt của Nhị muội được đưa tới thật kịp thời.”
“Thời điểm Thanh Dao nhờ chúng ta đưa tới có nói, nếu tỷ phu thích thì mỗi ngày nàng sẽ làm rồi sai người đưa tới.”
Công chúa Tinh Thần tận tâm thuật lại lời nói của Nhị Công chúa Thanh Dao. Mặc dù ngày thường nàng và Thanh Dao ít qua lại với nhau, nhưng dù sao nàng và nàng ta cũng là tỷ muội cùng mẹ. Nếu Thanh Dao đã đích thân nhờ thì nàng cũng không thể từ chối. Nàng chỉ không ngờ rằng Thanh Dao lại dụng tâm với Đại Phò mã như vậy mà thôi.
Chu Phú nhét đầy bánh ngọt trong miệng, nghe thấy Tứ Công chúa nói như vậy liền xin lỗi khoát tay, nói không rõ: “Không cần không cần, sao có thể không biết xấu hổ để Nhị muội làm rồi đưa đến đây mỗi ngày. Ta ăn thử là được rồi.”
Tứ Công chúa nghe Chu Phú nói như vậy cũng chỉ cười, không trả lời hắn. Bánh ngọt không phải là nàng làm, nàng không có tư cách quyết định thay Thanh Dao trả lời có đưa hay không.
Đúng lúc này, người gác cổng lại sai người vào báo, nói có Tam Phò mã và Tam Công chúa cùng tới.
“Hả? Tam Phò mã và Tam Công chúa cũng tới?” Chu Phú ngạc nhiên nói.
Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao ngày trước không có ai đến, vậy mà hôm lại lại đến một loạt. Chu Phú đang buồn bực thì nghe thấy giọng nói phô trương của Tam Phò mã: "Ha ha ha, ta đã đến phủ doanh chờ huynh từ sớm, lại nghe được gã sai vặt trong phủ nói Đại Phò mã xin nghỉ hôm nay, ta liền ngựa không ngừng vó chạy đến đây. Không ngờ Tứ Công chúa và Tứ Phò mã cũng ở đây, thật là khó có dịp, khó có dịp.”
Chu Phú nghe thấy hắn nói như vậy, biết là đang nói với mình liền lau miệng, nghênh đón.
Tam Phò mã tuỳ tiện ngồi xuống, sau đó khí thế bức người chỉ vào ghế Thái sư sau lưng mình, vênh váo tự đắc nói với Tam Công chúa Khanh Điệp: “Nàng ngồi ở đây, ta không cho phép nàng đứng thì không được đứng, có biết hay không?”
“…”
Lời này vừa thốt ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây sững sờ tại chỗ. Tam Phò mã… Đang chỉ huy Tam Công chúa sao? Chuyện này cũng khiến người khác quá là kinh hãi rồi. Tam Công chúa là người có tính tình nóng nảy đứng đầu cả nước, nhóm Công chúa Quận chúa âm thầm đặt riêng cho nàng một biệt hiệu là “pháo đốt”. Mà nàng cũng rất hợp với biệt hiệu này, hơi chút liền phát hoả. Vậy mà hôm nay Tam Phò mã lại dám nói với nàng như vậy khiến mọi người phải dụi lau hai mắt ngồi chờ Tam Phò mã bị tiểu pháo đốt dọn dẹp.
Nhưng cảnh tượng hoả bạo được mong đợi không hề xuất hiện, Tam Công chúa Khanh Điệp chỉ nhíu mày một cái, vẻ mặt rất không tình nguyện nhưng cũng không nói gì dù chỉ một câu, nàng ta ngoan ngoãn ngồi xuống ghế Thái sư phía sau lưng Tam Phò mã.
Dưới ánh nhìn vô cùng bội phục của mọi người, Tam Phò mã hài lòng quay đầu lại nói chuyện với Chu Phú: “Nữ nhân ấy mà, vốn nên nghe lời nam nhân. Nếu ngày thường nam nhân lơ là quản giáo, vậy thì các nàng sẽ bò lên đầu chúng ta để đi tiểu, nữ nhân là không thể cưng chiều.”
“A…. Hả…?’’
Chu Phú nhìn nét mặt vô cùng không tốt của Tam Công chúa, vậy mà nàng ta lại không chút phản ứng với nhũng gì Tam Phò mã vừa nói, trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói gì.
“Thử dạy dỗ một lần xem. Huynh nhìn đi, hiện tại ta chỉ nơi nào nàng liền đi nơi đó, căn bản không dám trái lời.”
Tam Phò mã phách lối nói, mọi người líu lưỡi, sắc mặt Tam Công chúa Khanh Điệp vô cùng không tốt, nàng ta cắn răng nghiến lợi nói: “Sài Thiều….” Hai tay nàng ta nắm lại thành quả đấm: “Chàng cẩn thận cho ta, nên có chừng mực.”
Lời uy hiếp được nặn ra từ giữa kẽ răng của Tam Công chúa quả thật khiến cho Tam Phò mã Sài Thiều rụt cổ một cái, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần: “Có chừng mực?? Nàng nói ta phải có chừng mực?? Vậy lúc nàng ném phu bỏ tử*, đuổi theo phía sau nam nhân khác sao không nghĩ tới phải có chừng mực??”
*ném phu bỏ tử: ném chồng bỏ con
“…” Tam Công chúa Khanh Điệp nhìn bốn phía xung quanh, nàng ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúng túng mỉm cười với mọi người. Trong lòng thì hiểu rõ tính tình gà mái của nam nhân nhà mình. Nếu lúc này tranh luận với hắn thì chỉ dẫn đến nhiều chuyện cười hơn mà thôi, tốt nhất là ngậm miệng không so đo với hắn.
Từ lời nói của Tam Phò mã mọi người mới vỡ lẽ. Thì ra không phải Tam Công chúa không phát hoả mà là bị Tam Phò mã bắt được cái chuôi, hiện giờ nàng ta đang trong thời kỳ “bị quản giáo”. Khó trách khó trách….
Tứ Công chúa liếc nhìn Tứ Phò mã, xấu hổ cúi đầu. Tứ Phò mã dịu dàng sờ sờ đầu rồi vỗ nhẹ bả vai nàng ta, khẽ nói bên tai: “Không sao. Đều là chuyện đã qua, không cần đặt ở trong lòng.”
“…”
Tam Công chúa thấy Tứ Phò mã săn sóc như vậy thì âm thầm phiền muộn. Tại sao nàng không gặp được một vị phu quân dịu dàng như vậy?”
“Được rồi được rồi, không nói.” Tam Phò mã thấy thái độ Tam Công chúa tạm được mới quyết định tạm bỏ qua cho nàng ta, sau đó nói với Chu Phú: “Huynh đã nghe nói chuyện gì chưa? Hai ngày sau là đại hội tuyển võ tướng, ta nghe nói Đại Phò mã huynh cũng báo danh.”
Chu Phú nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, khó hiểu nói: “Đại hội tuyển võ tướng?? Là cái gì?”
Hắn không biết đây là chuyện gì nên càng không thể có chuyện hắn đi báo danh.
Trì Nam ngồi ở một bên uống trà nghe Tam Phò mã nói vậy liền giương mắt hỏi: “Là ai báo danh cho Đại Phò mã?”
Tam Phò mã suy nghĩ một lát: “Là…. Bách Lý Thừa Tướng, hai người không biết ư?”
Chu Phú và Trì Nam liếc mắt nhìn nhau, căn bản là không một ai nói cho bọn họ biết chuyện này có được hay không? Rốt cuộc là Bách Lý Thừa Tướng muốn làm gì?
-Hết chương 59-
Trì Nam tỉnh lại trong căn phòng ấm áp, ánh mặt trời từ khung cửa sổ chạm khắc hoa mai rọi vào trong phòng, chiếu lên cả sóng mũi cao thẳng của Chu Phú. Một vệt nắng rơi xuống khoé môi hơi hé khiến hàm răng trắng như tuyết được phản chiếu khiến người chói mắt.
Trì Nam cảm thấy điều này rất vui, nàng đưa tay chạm vào ánh mặt trời nghịch ngợm này. Ai ngờ vừa chạm đến Chu Phú hắn liền mở mắt ra.
Mặc dù hai người đã thành thân một năm, từng có vô số lần đụng chạm da thịt, thế nhưng tình huống như này Trì Nam vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Chu Phú lật người kéo Trì Nam vào trong ngực, hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng cọ xát làm nũng, một chân thì chen vào giữa hai chân Trì Nam, bắp đùi để ở mảnh đất trung tâm nhạy cảm khiến nàng ngượng ngùng không thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể khép chân lại được.
“Thế nào, tối qua làm còn chưa đủ?” Trì Nam giả bộ tức giận vung nắm đấm về phía Chu Phú.
Chu Phú cố tình dùng bắp đùi đẩy về phía trước, lại cọ xát lung tung trên người nương tử, hắn giống như một sắc quỷ ăn vạ nói: “Tất nhiên chưa đủ. Nương tử, nàng không biết nàng mê người cỡ nào ư? Dù làm bao nhiêu lần đi nữa ta vẫn cảm thấy không đủ, vừa nhìn thấy nàng nơi đó liền tự cứng lên.”
Toàn thân Trì Nam bị những ngón tay của hắn trêu ghẹo đến ngứa ngáy. Nàng cố nén cười, tận lực để giọng nói của mình trở nên nghiêm túc: “Nói bậy.”
Thấy nương tử nhà mình không tin, Chu Phú liền dùng sức nắm tay Trì Nam kéo về nơi đó của mình. Gương mặt Trì Nam đỏ lên, tay nàng bị hắn dẫn dắt đến nắm một cây gậy nóng bỏng đang ngẩng cao đầu diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Sao?? Ta không lừa nàng đúng không?” Vẻ mặt Chu Phú ngây thơ như muốn nói ‘nàng xem nàng xem, tất cả đều tại nàng’. Gương mặt hắn dưới ánh mặt trời tăng thêm vài phần thành thục, ngay cả làn da ngăm đen cũng trở nên sáng loáng.
Trì Nam vừa bực mình vừa buồn cười, cả người nàng như có một ngọn núi lớn đè lên khiến nàng không thể động đậy. Nàng nhìn thẳng vào mắt Chu Phú với mong muốn dùng ánh mắt bức lui đối phương, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại được bộ dáng phô trương của hắn. Nàng bật cười, tay khẽ dùng sức: “Nếu phiền toái như vậy thì phế nó đi.”
Trì Nam nửa thật nửa giả nói. Nàng khó mà quên được vật gì tối qua đã khiến nàng mất hết cả hình tượng, giống như một người phụ nữ bị điên rên rỉ gào thét, cho dù nàng cầu xin tha thứ như nào cũng vô dụng.
“Nhẹ… nhẹ một chút!! Có phản ứng có phản ứng.” Nhược điểm của Chu Phú bị bắt, không biết là hắn đang nói thật hay đang đùa giỡn mà hắn nhắm mắt lại, bộ dáng như vô cùng khổ sở vặn vẹo trên người Trì Nam.
Trì Nam bị hắn quấy nhiễu như vậy nên bàn tay cũng nới lỏng ra, ngay sau đó đã thất thủ. Đầu Chu Phú chui vào váy nàng, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt loạn liếm loạn cắn da thịt nàng. Trì Nam bị hắn chọc cười không thành tiếng, không ngừng né trái tránh phải.
“Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa. Ta đầu hàng có được không?” Cuối cùng thì Trì Nam cũng không thắng được công kích vô sỉ của hắn đành phải giao vũ khí đầu hàng.
“Không được. Nương tử là người động thủ với nó, vậy thì phải động đến cuối cùng. Khà khà, ta tới đây.” Chu Phú càng náo càng hung, bộ dáng mạnh như rồng như hổ, biểu tình như muốn đại chiến 300 hiệp. Trì Nam không thể chịu nỗi nữa đành dùng toàn lực đẩy Chu Phú từ trên thân mình ra, giày cũng không kịp đi đã chạy xuống giường.
Chu Phú từ trên giường nhảy lên nhìn bộ dáng xốc xếch của Trì Nam, hắn lè lưỡi liếm trái liếm phải, làm đủ hành động nên có của một tên công tử dâm loạn. Hắn mở vạt áo của mình để lộ lồng ngực cường tráng, đuổi từ trên giường đến cuối giường.
Hai người ở trong phòng ngươi truy ta đuổi, cuối cùng thì Trì Nam mảnh mai vẫn bị Chu Phú bắt được. Hắn áp nàng thật chặt trên chiếc bàn tròn ở trong phòng. Sắc quỷ Chu Phú cách lớp quần nhỏ không ngừng hoạt động giữa hai chân nàng. Trì Nam cười đến đau bụng đành phải dùng chân để ở vai hắn.
Một buổi sáng tốt đẹp trôi qua trong tiếng nói cười. Hai người lại trở về trên giường nằm ôm nhau. Trì Nam ôm chặt hông Chu Phú, nói: “Chu Phú, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy, có đúng không?”
Chu Phú dịu dàng vuốt ve bờ lưng mảnh khảnh của nương tử nhà mình, kiên định gật đầu: “Dĩ nhiên!!”
Trì Nam mỉm cười hôn lên môi hắn một cái: “Chàng sẽ luôn tin tưởng ta như bây giờ, có đúng hay không?”
Nương tử chỉ hôn nhẹ hắn một cái, Chu Phú thấy chưa thoả mãn càng muốn nhiều hơn: “Đương nhiên, nàng là nương tử của ta, ta không tin nàng vậy tin ai?”
“…” Trì Nam vô cùng vui mừng nhìn Chu Phú, nàng giống như một tiểu cô nương mới yêu lần đầu, xấu hổ chui vào ngực hắn si ngốc bật cười.
Thời gian lãng mạn ấm áp vẫn đang tiếp tục…
Đợi đến lúc hai người ra khỏi cửa phòng ngủ thì đã qua giờ Thìn, Trì Nam không thể vào triều được nữa, mà Chu Phú cũng vì làm bạn với nương tử nhà mình nên sai A Thu đến doanh nha xin nghỉ phép.
Đang suy nghĩ xem nên trải qua một ngày của hai người như thế nào thì người gác cổng sai người báo lại có Tứ Phò mã và Tứ Công chúa đến thăm.
Trì Nam và Chu Phú liếc mắt nhìn nhau, không biết hai vị này đến phủ là có chuyện gì. Cả hai cùng đi đến tiền sảnh.
Vừa vào cửa đã thấy có vài rương đỏ đặt trên đất, trên bàn tròn trong phòng cũng có vài hộp được bao ngoài tinh xảo. Hỏi thì mới biết hoá ra Tứ Phò mã và Tứ Công chúa đến để đáp tạ việc hôm qua, may mà Chu Phú kịp thời cứu nguy nên một trong hai người mới không bị thương.
Chu Phú xua tay, nói thẳng không cần. Nhưng Tứ Phò mã lại kiên trì dâng lễ vật lên, Trì Nam thấy thế đành khuyên Chu Phú nhận lấy.
“Trừ những thứ kia, ở đây còn có bánh ngọt do Thanh Dao làm. Nàng nói giữa nàng và hai người có chút hiểu lầm, nhưng ngại tự mình tới cửa nên… Kính xin.. tỷ phu và… tỷ tỷ thưởng thức.” Đây là lần đầu tiên Tứ Công chúa Tinh Thần gọi Chu Phú và Trì Nam như vậy nên gương mặt ửng đỏ, giọng nói cũng có phần mất tự nhiên.
Nàng mở hộp thức ăn tinh xảo đẹp đẽ ra, mùi thơm của từng miếng bánh hoa cao xông vào mũi, hình thức cũng vô cùng xinh đẹp. Chu Phú và Trì Nam không ngờ Nhị Công chúa Thanh Dao phong tình vạn chủng cũng là cao thủ nấu nướng.
Chu Phú lấy một miếng đưa cho Trì Nam, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống ăn ngấu nghiến: “Buổi sáng thức dậy vẫn chưa ăn điểm tâm, bánh ngọt của Nhị muội được đưa tới thật kịp thời.”
“Thời điểm Thanh Dao nhờ chúng ta đưa tới có nói, nếu tỷ phu thích thì mỗi ngày nàng sẽ làm rồi sai người đưa tới.”
Công chúa Tinh Thần tận tâm thuật lại lời nói của Nhị Công chúa Thanh Dao. Mặc dù ngày thường nàng và Thanh Dao ít qua lại với nhau, nhưng dù sao nàng và nàng ta cũng là tỷ muội cùng mẹ. Nếu Thanh Dao đã đích thân nhờ thì nàng cũng không thể từ chối. Nàng chỉ không ngờ rằng Thanh Dao lại dụng tâm với Đại Phò mã như vậy mà thôi.
Chu Phú nhét đầy bánh ngọt trong miệng, nghe thấy Tứ Công chúa nói như vậy liền xin lỗi khoát tay, nói không rõ: “Không cần không cần, sao có thể không biết xấu hổ để Nhị muội làm rồi đưa đến đây mỗi ngày. Ta ăn thử là được rồi.”
Tứ Công chúa nghe Chu Phú nói như vậy cũng chỉ cười, không trả lời hắn. Bánh ngọt không phải là nàng làm, nàng không có tư cách quyết định thay Thanh Dao trả lời có đưa hay không.
Đúng lúc này, người gác cổng lại sai người vào báo, nói có Tam Phò mã và Tam Công chúa cùng tới.
“Hả? Tam Phò mã và Tam Công chúa cũng tới?” Chu Phú ngạc nhiên nói.
Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao ngày trước không có ai đến, vậy mà hôm lại lại đến một loạt. Chu Phú đang buồn bực thì nghe thấy giọng nói phô trương của Tam Phò mã: "Ha ha ha, ta đã đến phủ doanh chờ huynh từ sớm, lại nghe được gã sai vặt trong phủ nói Đại Phò mã xin nghỉ hôm nay, ta liền ngựa không ngừng vó chạy đến đây. Không ngờ Tứ Công chúa và Tứ Phò mã cũng ở đây, thật là khó có dịp, khó có dịp.”
Chu Phú nghe thấy hắn nói như vậy, biết là đang nói với mình liền lau miệng, nghênh đón.
Tam Phò mã tuỳ tiện ngồi xuống, sau đó khí thế bức người chỉ vào ghế Thái sư sau lưng mình, vênh váo tự đắc nói với Tam Công chúa Khanh Điệp: “Nàng ngồi ở đây, ta không cho phép nàng đứng thì không được đứng, có biết hay không?”
“…”
Lời này vừa thốt ra thì tất cả mọi người có mặt ở đây sững sờ tại chỗ. Tam Phò mã… Đang chỉ huy Tam Công chúa sao? Chuyện này cũng khiến người khác quá là kinh hãi rồi. Tam Công chúa là người có tính tình nóng nảy đứng đầu cả nước, nhóm Công chúa Quận chúa âm thầm đặt riêng cho nàng một biệt hiệu là “pháo đốt”. Mà nàng cũng rất hợp với biệt hiệu này, hơi chút liền phát hoả. Vậy mà hôm nay Tam Phò mã lại dám nói với nàng như vậy khiến mọi người phải dụi lau hai mắt ngồi chờ Tam Phò mã bị tiểu pháo đốt dọn dẹp.
Nhưng cảnh tượng hoả bạo được mong đợi không hề xuất hiện, Tam Công chúa Khanh Điệp chỉ nhíu mày một cái, vẻ mặt rất không tình nguyện nhưng cũng không nói gì dù chỉ một câu, nàng ta ngoan ngoãn ngồi xuống ghế Thái sư phía sau lưng Tam Phò mã.
Dưới ánh nhìn vô cùng bội phục của mọi người, Tam Phò mã hài lòng quay đầu lại nói chuyện với Chu Phú: “Nữ nhân ấy mà, vốn nên nghe lời nam nhân. Nếu ngày thường nam nhân lơ là quản giáo, vậy thì các nàng sẽ bò lên đầu chúng ta để đi tiểu, nữ nhân là không thể cưng chiều.”
“A…. Hả…?’’
Chu Phú nhìn nét mặt vô cùng không tốt của Tam Công chúa, vậy mà nàng ta lại không chút phản ứng với nhũng gì Tam Phò mã vừa nói, trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói gì.
“Thử dạy dỗ một lần xem. Huynh nhìn đi, hiện tại ta chỉ nơi nào nàng liền đi nơi đó, căn bản không dám trái lời.”
Tam Phò mã phách lối nói, mọi người líu lưỡi, sắc mặt Tam Công chúa Khanh Điệp vô cùng không tốt, nàng ta cắn răng nghiến lợi nói: “Sài Thiều….” Hai tay nàng ta nắm lại thành quả đấm: “Chàng cẩn thận cho ta, nên có chừng mực.”
Lời uy hiếp được nặn ra từ giữa kẽ răng của Tam Công chúa quả thật khiến cho Tam Phò mã Sài Thiều rụt cổ một cái, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần: “Có chừng mực?? Nàng nói ta phải có chừng mực?? Vậy lúc nàng ném phu bỏ tử*, đuổi theo phía sau nam nhân khác sao không nghĩ tới phải có chừng mực??”
*ném phu bỏ tử: ném chồng bỏ con
“…” Tam Công chúa Khanh Điệp nhìn bốn phía xung quanh, nàng ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúng túng mỉm cười với mọi người. Trong lòng thì hiểu rõ tính tình gà mái của nam nhân nhà mình. Nếu lúc này tranh luận với hắn thì chỉ dẫn đến nhiều chuyện cười hơn mà thôi, tốt nhất là ngậm miệng không so đo với hắn.
Từ lời nói của Tam Phò mã mọi người mới vỡ lẽ. Thì ra không phải Tam Công chúa không phát hoả mà là bị Tam Phò mã bắt được cái chuôi, hiện giờ nàng ta đang trong thời kỳ “bị quản giáo”. Khó trách khó trách….
Tứ Công chúa liếc nhìn Tứ Phò mã, xấu hổ cúi đầu. Tứ Phò mã dịu dàng sờ sờ đầu rồi vỗ nhẹ bả vai nàng ta, khẽ nói bên tai: “Không sao. Đều là chuyện đã qua, không cần đặt ở trong lòng.”
“…”
Tam Công chúa thấy Tứ Phò mã săn sóc như vậy thì âm thầm phiền muộn. Tại sao nàng không gặp được một vị phu quân dịu dàng như vậy?”
“Được rồi được rồi, không nói.” Tam Phò mã thấy thái độ Tam Công chúa tạm được mới quyết định tạm bỏ qua cho nàng ta, sau đó nói với Chu Phú: “Huynh đã nghe nói chuyện gì chưa? Hai ngày sau là đại hội tuyển võ tướng, ta nghe nói Đại Phò mã huynh cũng báo danh.”
Chu Phú nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, khó hiểu nói: “Đại hội tuyển võ tướng?? Là cái gì?”
Hắn không biết đây là chuyện gì nên càng không thể có chuyện hắn đi báo danh.
Trì Nam ngồi ở một bên uống trà nghe Tam Phò mã nói vậy liền giương mắt hỏi: “Là ai báo danh cho Đại Phò mã?”
Tam Phò mã suy nghĩ một lát: “Là…. Bách Lý Thừa Tướng, hai người không biết ư?”
Chu Phú và Trì Nam liếc mắt nhìn nhau, căn bản là không một ai nói cho bọn họ biết chuyện này có được hay không? Rốt cuộc là Bách Lý Thừa Tướng muốn làm gì?
-Hết chương 59-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.