Chương 73
Hoa Nhật Phi
22/04/2015
Editor: Chuongnhobe
Beta: Ngon gio nho
Trì Nam đến phủ Ngũ công chúa từ lúc quá giờ ngọ, ngồi nói chuyện phiếm với Hiếu Nhiễm một lúc thì Ngũ phò mã trở về. Hắn kể chuyện sáng sớm mình cùng Chu Phú đi tìm hiểu chuyện người bị hại, và nói cho Trì Nam biết kết quả bọn hắn đã thăm dò được.
Nghĩ đến Chu Phú qua đây giờ này nhất định là vì chuyện trên, nàng không biết tại sao Chu Phú và Ngũ phò mã mới chỉ ở cùng với nhau có nửa ngày, mà hắn đã lại tự mình tìm tới cửa.
Nhưng mà, chuyện đã đến bước này rồi, nàng cũng không thể gạt hắn nữa, nên để cho hắn biết thôi. Nếu hắn đã có ý muốn điều tra, thì sao nàng không chấp nhận đây, dù sao, có nhiều sự giúp đỡ cũng tốt.
Chu Phú đi theo phía sau quản gia, tới hậu viện rừng Nguyệt Quế. Nguyên là, hắn định đến đây để xác nhận lại một số tình tiết quan trọng đã nhìn thấy lúc sáng với Ngũ phò mã, không ngờ vào trong viện, thế nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy người kia - người mà hắn được nói hiện giờ không thể nghĩ đến, không thể nhìn thấy, không thể quan tâm - nương tử Trì Nam.
Cái này, cái này, cái này …. Loại tình huống này, hắn tiếp tục giả vờ? Hay là….
Sau màn chào hỏi với Ngũ công chúa, Chu Phú lén lút gửi cho Trì Nam một ánh mắt dò hỏi, lại không may, ánh mắt đó đã bị Ngũ công chúa thông minh phát giác ngay tại trận. Sau khi Trì Nam ho khan vài cái mập mờ, mới đáp lại cho nàng một ánh mắt khinh thường.
“Ngồi xống đi.”
Trì Nam vẫy vẫy tay với Chu Phú, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, rồi nhận ấm trà từ trong tay Ngũ công chúa, tự mình rót cho hắn một ly trà thơm.
“Ừm, nàng…. Cũng ở đây à?”
Chu Phú suy nghĩ một hồi, sau khi cân nhắc mãi từ ngữ nên dùng mới nói ra được một câu bất thân bất sơ(*) như vậy.
(*): Bất thân bất sơ: Không quá thân thiện mà cũng không quá sơ sài.
Trì Nam đặt bàn tay mềm mại của mình lên mu bàn tay Chu Phú, dịu dàng cười với hắn, nói: “Hiếu Nhiễm là người một nhà.”
“…”
Người một nhà…. Nghĩa là …. Chu Phú quay đầu liếc nhìn Ngũ Công chúa Hiếu Nhiễm đang cười đến rạng rỡ, lại nhìn nhìn Ngũ phò mã với vẻ mặt đang mù mịt, sau khi bắt gặp cái nhìn của Chu Phú, hắn lập tức tỏ thái độ: "Các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà người một nhà? Huynh đừng nhìn ta nha, ta, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đâu.”
Mặc dù nhìn tình cảnh trước mắt, Ngũ phò mã đại khái đã đoán được nguyên nhân của sự việc, nhưng sợ Chu Phú cho rằng, hắn đã biết được điều gì đó trước khi đi thăm dò cùng hắn ta lúc sáng nay rồi, nên vội vàng thanh minh để tránh tạo ra hiểu lầm không đáng có với Đại phò mã.
Thật ra thì, suy nghĩ của Chu Phú không được linh hoạt như Ngũ phò mã. Hắn nhìn Ngũ phò mã đơn giản chỉ là muốn hỏi: hắn có biết không?
Không ngờ, còn chưa hỏi Ngũ phò mã đã tự khai, bộ dạng lại cực kỳ căng thẳng. Chu Phú đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: "Vậy…. Các ngươi cũng đều biết, ta thật sự không mất trí nhớ rồi sao?”
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm mỉm cười miễn cho ý kiến, Ngũ phò mã thì thở dài một cái, thầm mắng mình chậm hiểu.
Trì Nam thấy Chu Phú bị Hiếu Nhiễm cười làm cho có chút xấu hổ, liền đứng ra giải vây cho hắn, nói.
“Được rồi, được rồi, đều là tại ta không thông báo kịp thời. Ngươi cũng đừng nhìn chàng nữa, da mặt chàng mỏng lắm.”
Công chúa Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói thế, không khỏi 'phì' một tiếng cười sung sướng hơn nữa, không phải nàng thích khoa trương, nhưng nhìn thái độ hiện tại của Trì Nam, trông rất giống gà mẹ che chở gà con, khác hoàn toàn với hình tượng lạnh lẽo của nàng lúc trước, vì thế nên nàng ấy mới cảm thấy buồn cười.
“A, trưởng công chúa bắt đầu bênh vực nha.” Ngũ công chúa cũng không định cứ như vậy mà buông tha cho bọn họ, bỏ qua hình ảnh mang tính lịch sử ngàn năm khó thấy này.
Ngũ phò mã và công chúa Hiếu Nhiễm tâm linh tương thông, nên hắn hiển nhiên đọc được suy nghĩ của nương tử mình, ngay lập tức đã phản ứng kịp, phụ họa thêm vào: "Đúng nha! Thật là ấm áp, làm cho chúng ta rất hâm mộ. Hiếu Nhiễm, sao nàng cũng không che chở cho ta như vậy hả?”
“…”
Trì Nam và Chu Phú nhìn nhau, đối với biểu hiện của hai người kia thì hoàn toàn im lặng. Lúc này, trong rừng Nguyệt quế đột nhiên gió khẽ nổi lên, hương quế lan tỏa, mưa hoa trút xuống, bốn người chuyện trò vui vẻ, tiếng nói tiếng cười không dứt bên tai.
__________________________________________
Nói cũng đã nói, cười cũng đã cười, mấy người ở cùng nhau cũng nên nói chuyện nghiêm chỉnh rồi.
Chu Phú đưa danh sách tên mấy vị đại nhân mình đã ghi lại cho Trì Nam xem. Sau khi nhận tờ danh sách, trên mặt nàng thoáng hiện nét ưu sầu. Chu Phú không biết nương tử mình đã nhìn ra điều gì trong đó, nhưng lúc này, hắn đã có một suy đoán lớn mật.
“Quan viên trong kinh thành nói ít cũng phải hơn một ngàn, nữ quyến quan viên đợi gả cũng không phải là số ít, tại sao cứ phải chọn tám nhà này?” Chu Phú uống một hớp trà thơm do Ngũ công chúa pha, không hiểu hỏi: “Hơn nữa, lúc chúng ta đến nhà tám vị đại nhân kia, mặc dù biểu cảm trên mặt đa số đều là căm phẫn, nhưng không có một ai dặn dò phải điều tra ra hung thủ, hoặc là nhất định đòi phải báo thù. Điều này đối với người nhà của người đã chết, cho dù người đã chết có không hoàn toàn là người ruột thịt, thì tóm lại, cũng rất không bình thường?!”
Nghe Chu Phú nói xong, Ngũ phò mã nhớ lại chuyện khi sáng đến thăm mấy vị đại nhân. Quả thật là bọn họ rất oán giận, rất đau lòng, nhưng sau khi bọn hắn nói rõ thân phận, đúng là không có một ai cảm thấy hứng thú đối với kết quả bọn hắn đã điều tra ra.
“Ý của Đại phò mã là…” Ngũ phò mã khoanh hai tay trước ngực, bày tỏ sự tán thưởng về sự nhạy cảm của Chu Phú.
Chu Phú nhìn lướt qua Trì Nam, Hiếu Nhiễm và Ngũ phò mã, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Ta cho rằng hung thủ lợi dụng việc giết người moi tim, tanh tưởi mùi máu này, nhằm che đậy chuyện khác.”
Công chúa Hiếu Nhiễm không hiểu gì: “Nói ví dụ như là chuyện gì?”
“…”
Chu Phú lắc đầu. Hắn thật sự không biết, bởi vì mặc dù những câu nói lớn mật này, đều là do hắn suy đoán, giả thiết, nếu như thật sự hỏi đến chứng cứ gì đó, hắn chắc chắn sẽ không lấy ra được.
Mọi người rơi vào sự trầm mặc, trong một khoảng khắc ngắn, chỉ nghe thấy Trì Nam lên tiếng: "Có lẽ….. Ta biết mục đích thật sự của hung thủ là gì.”
Tất cả ba người đều đem tầm mắt tập trung trên người nàng. Chu Phú nhướng mày, kinh ngạc nói: “Nương tử, sao nàng biết được?”
Đối với câu hỏi của Chu Phú, Trì Nam không trả lời. Sau khi hít sâu một hơi, nàng lấy tờ giấy trước đó Chu Phú đã đưa cho mình, mở bày ra giữa bàn trà, chỉ vào tên ở trên đó.
“Dù rằng hiện giờ mấy người này đều đã cởi áo về quê, người nào có việc người nấy, nhưng mười mấy năm về trước, những người này đều là tướng lĩnh trong quân, đều lập công lớn trong cuộc chiến ở Lạc Thủy.”
“Không thể nào. Mấy người bọn họ không phải què thì cũng cà nhắc. Có hai người tay còn đều là giả, sao có thể là tướng lĩnh trong quân đội được?” Ngũ phò mã nhớ lại mấy vị quan viên đã nhìn thấy lúc sáng, hắn vẫn luôn lấn cấn, đã từng suy đoán vô trách nhiệm, chẳng lẽ hung thủ chuyên chọn những quan viên là người tàn tật để ra tay, giờ nghe nói như vậy, hắn càng thêm khó hiểu.
Trì Nam lại nói: “Bọn họ thân thể tàn tật, đúng là do đã tham gia vào cuộc nhất chiến ở Lạc Thủy, tất cả đều liều chết xông pha, không sợ lửa đạn của quân địch, mới thành ra tàn tật như vậy.”
Nàng nói đến đây, Ngũ phò mã và Ngũ công chúa liền hiểu ra một chút. Cuộc nhất chiến ở Lạc Thủy có quan hệ đến sự tồn vong của Tiêu Quốc, nhìn các tướng sĩ còn sống sẽ biết được có bao nhiêu thê thảm.
Ngũ phò mã đặt một tay lên vai Chu Phú nói: “Đúng rồi, có phải phụ thân của Bách Lý phò mã, Bách Lý Củng tướng quân cũng đã chết trong trận nhất chiến ở Lạc Thủy đó không?”
Đột nhiên được nhắc tới, phụ thân thân sinh Bách Lý Củng mới chỉ xuất hiện qua lời kể của gia gia, bản thân mình cũng chưa từng thấy qua, trong lòng Chu Phú dâng lên một hồi thương cảm. Nhớ lại những lời gia gia nói, hắn chỉ biết phụ thân đã hi sinh trong một trận chiến vô cùng thảm liệt (bi thảm + oanh liệt), bởi vì không đợi được quân cứu viện, phụ thân đã dẫn đầu một nhóm quân, toàn quân bị tiêu diệt.
Trì Nam nói tiếp: "Không sai, đúng là Bách Lý tướng quân đã chết trong trận nhất chiến ở Lạc Thủy. Đội quân 20 vạn người, 138 vị tướng lĩnh, thế nhưng khi chiến thắng trở về chỉ còn lại 2 vạn binh lính cùng 29 vị tướng lĩnh. Tất cả số còn lại, đều hi sinh trên chiến trường ở Lạc Thủy.”
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm do dự nói: “Trì Nam, tỷ nói với chúng ta những thứ này, là muốn nói cho chúng ta biết, tám vị đại nhân kia và trận nhất chiến ở Lạc Thủy có liên quan đến nhau. Vậy tại sao hung thủ lại chọn bọn họ?”
Trì Nam không trả lời ngay, mà gấp tờ giấy cẩn thận lại, cất vào trong ống tay áo, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Chu Phú, nặng nề nói: "Trên người tám người bọn họ, đều giữ một phần mười sáu binh phù(*), là tướng quân ẩn hình của Tiêu Quốc.”
(*)Binh phù: Phù tiết hay ấn tín dùng để điều binh khiển tướng thời xưa)
“Binh phù?”
Ngũ phò mã kinh hãi, mấy vị quan trông tàn tật kia, sao có thể là tướng quân ẩn hình mang binh phù của đế quốc được? Điều này, điều này quá khó tin.
Trì Nam gật đầu, nàng biết nói ra những lời này, nhất định sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh nghi ngờ, nhưng mà, từ lúc nàng nhiếp chính tới nay, những vấn đề to nhỏ trong nội chính của Tiêu Quốc trong lòng nàng đều hiểu rõ. Trận nhất chiến ở Lạc Thủy, nàng cũng có biết, hiểu được, hiển nhiên sẽ không sai.
“Đúng vậy, binh phù. Nếu đem binh phù của Tiêu Quốc chia ra làm 4 phần, như vậy số binh phù trong tay tám vị đại nhân kia đã chiếm một phần tư, còn lại ba phần, một phần đang trong tay ta, một phần trong tay Bách Lý thừa tướng, còn một phần còn lại…. Hiện tại trong tay hoàng đế.”
Chu Phú không hiểu cái gì là binh phù với không binh phù, liền hỏi: “Ý của nương tử là, hung thủ vì muốn lấy được binh phù trong tay tám vị đại nhân, mà cố ý tạo ra vụ huyết án liên hoàn này?”
Ngũ phò mã bổ sung: “Cho nên, thực hiện chuyện biến thái như mổ bụng moi tim cũng chỉ là để che mắt người khác, căn bản không có ý nghĩa gì sao?”
Trì Nam và Hiếu Nhiễm nhìn nhau, công chúa Hiếu Nhiễm lên tiếng: “Ta cho rằng sẽ không hoàn toàn không có ý nghĩa, tối thiểu là hành động chọn nữ nhân đợi gả, rồi lấy tim, đã rất khả nghi rồi.”
Thấy mấy người vẫn không hiểu lắm, Hiếu Nhiễm lại kiên trì, tiếp tục nói: "Lấy trái tim xử nữ để nuôi cổ trùng công hiệu có thể tăng lên gấp trăm lần, nếu không phải có ý đó, vậy thì cần gì phải tìm nữ nhân đợi gả? Không phải giết luôn người ruột thịt của tám vị đại nhân kia là được rồi sao?”
Chu Phú nghĩ nghĩ nhưng có chút không tán đồng.
“Nhưng mà, nếu giết người ruột thịt của tám vị đại nhân, vậy mục đích thật sự của hung thủ là muốn lấy binh phù sẽ bị bại lộ rồi?!”
Chính vì người chết không phải là ruột thịt của tám vị đại nhân, điểm giống nhau đều là nữ nhân đợi gả, cho nên mới có thể thành công khiến mọi người chuyển hướng điều tra sang vấn đề mổ bụng moi tim, mà không phải người bình thường nào cũng biết được chuyện binh phù.
Công chúa Hiếu Nhiễm nghe Chu Phú chất vấn như vậy, cảm thấy hắn nói cũng có chút lý, nhưng nàng có thể đưa ra kiến nghị, những cái khác, chân tướng sự thật như thế nào, cũng chẳng ai biết được.
“Có vẻ như các ngươi nói đều có lý, vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Chúng ta nên đi theo hướng nào? Rốt cục là vì binh phù mới mổ bụng moi tim hay là vì mổ bụng moi tim, chuyện binh phù chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi?” Ngũ phò mã dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên miệng ly trà, tỏ ra không biết làm thế nào đối với vấn đề khó biết rõ đầu đuôi này.
Sau khi ba người nhận xét xong, liền đưa mắt nhìn sang Trì Nam vẫn trầm không nói gì, người kia sau khi do dự một chút, giọng lạnh nhạt như thường nói: "Tới cùng là vì cái gì…. Vậy thì phải xem, chuyện kế tiếp nảy nở rồi.”
Công chúa Hiếu Nhiễm nhướng mày hỏi: “Nói như thế nghĩa là?”
Bên môi Trì Nam lộ ra nụ cười dịu dàng: “Nếu là vì binh phù, vậy…. Người mang binh phù, cũng không chỉ có tám vị đại nhân kia.”
Đúng vậy, người mang binh phù còn có Nhiếp chính vương Tiêu Trì Nam và thừa tướng Bách Lý Tung Hoành…. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, người bên cạnh hai người này cũng xảy ra chuyện lớn, vậy thì có thể xác định được ngay mục đích của hung thủ rồi.
Mặc dù lời Trì Nam nói ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ai cũng đều không thấy nhẹ nhàng, bởi vì ý tứ những lời này của Trì Nam chính là, muốn lấy mình ra làm mồi nhử, dùng một phần tư binh phù đang có trên người để thăm dò mục đích thật sự của hung thủ.
Beta: Ngon gio nho
Trì Nam đến phủ Ngũ công chúa từ lúc quá giờ ngọ, ngồi nói chuyện phiếm với Hiếu Nhiễm một lúc thì Ngũ phò mã trở về. Hắn kể chuyện sáng sớm mình cùng Chu Phú đi tìm hiểu chuyện người bị hại, và nói cho Trì Nam biết kết quả bọn hắn đã thăm dò được.
Nghĩ đến Chu Phú qua đây giờ này nhất định là vì chuyện trên, nàng không biết tại sao Chu Phú và Ngũ phò mã mới chỉ ở cùng với nhau có nửa ngày, mà hắn đã lại tự mình tìm tới cửa.
Nhưng mà, chuyện đã đến bước này rồi, nàng cũng không thể gạt hắn nữa, nên để cho hắn biết thôi. Nếu hắn đã có ý muốn điều tra, thì sao nàng không chấp nhận đây, dù sao, có nhiều sự giúp đỡ cũng tốt.
Chu Phú đi theo phía sau quản gia, tới hậu viện rừng Nguyệt Quế. Nguyên là, hắn định đến đây để xác nhận lại một số tình tiết quan trọng đã nhìn thấy lúc sáng với Ngũ phò mã, không ngờ vào trong viện, thế nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy người kia - người mà hắn được nói hiện giờ không thể nghĩ đến, không thể nhìn thấy, không thể quan tâm - nương tử Trì Nam.
Cái này, cái này, cái này …. Loại tình huống này, hắn tiếp tục giả vờ? Hay là….
Sau màn chào hỏi với Ngũ công chúa, Chu Phú lén lút gửi cho Trì Nam một ánh mắt dò hỏi, lại không may, ánh mắt đó đã bị Ngũ công chúa thông minh phát giác ngay tại trận. Sau khi Trì Nam ho khan vài cái mập mờ, mới đáp lại cho nàng một ánh mắt khinh thường.
“Ngồi xống đi.”
Trì Nam vẫy vẫy tay với Chu Phú, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, rồi nhận ấm trà từ trong tay Ngũ công chúa, tự mình rót cho hắn một ly trà thơm.
“Ừm, nàng…. Cũng ở đây à?”
Chu Phú suy nghĩ một hồi, sau khi cân nhắc mãi từ ngữ nên dùng mới nói ra được một câu bất thân bất sơ(*) như vậy.
(*): Bất thân bất sơ: Không quá thân thiện mà cũng không quá sơ sài.
Trì Nam đặt bàn tay mềm mại của mình lên mu bàn tay Chu Phú, dịu dàng cười với hắn, nói: “Hiếu Nhiễm là người một nhà.”
“…”
Người một nhà…. Nghĩa là …. Chu Phú quay đầu liếc nhìn Ngũ Công chúa Hiếu Nhiễm đang cười đến rạng rỡ, lại nhìn nhìn Ngũ phò mã với vẻ mặt đang mù mịt, sau khi bắt gặp cái nhìn của Chu Phú, hắn lập tức tỏ thái độ: "Các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà người một nhà? Huynh đừng nhìn ta nha, ta, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đâu.”
Mặc dù nhìn tình cảnh trước mắt, Ngũ phò mã đại khái đã đoán được nguyên nhân của sự việc, nhưng sợ Chu Phú cho rằng, hắn đã biết được điều gì đó trước khi đi thăm dò cùng hắn ta lúc sáng nay rồi, nên vội vàng thanh minh để tránh tạo ra hiểu lầm không đáng có với Đại phò mã.
Thật ra thì, suy nghĩ của Chu Phú không được linh hoạt như Ngũ phò mã. Hắn nhìn Ngũ phò mã đơn giản chỉ là muốn hỏi: hắn có biết không?
Không ngờ, còn chưa hỏi Ngũ phò mã đã tự khai, bộ dạng lại cực kỳ căng thẳng. Chu Phú đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: "Vậy…. Các ngươi cũng đều biết, ta thật sự không mất trí nhớ rồi sao?”
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm mỉm cười miễn cho ý kiến, Ngũ phò mã thì thở dài một cái, thầm mắng mình chậm hiểu.
Trì Nam thấy Chu Phú bị Hiếu Nhiễm cười làm cho có chút xấu hổ, liền đứng ra giải vây cho hắn, nói.
“Được rồi, được rồi, đều là tại ta không thông báo kịp thời. Ngươi cũng đừng nhìn chàng nữa, da mặt chàng mỏng lắm.”
Công chúa Hiếu Nhiễm nghe Trì Nam nói thế, không khỏi 'phì' một tiếng cười sung sướng hơn nữa, không phải nàng thích khoa trương, nhưng nhìn thái độ hiện tại của Trì Nam, trông rất giống gà mẹ che chở gà con, khác hoàn toàn với hình tượng lạnh lẽo của nàng lúc trước, vì thế nên nàng ấy mới cảm thấy buồn cười.
“A, trưởng công chúa bắt đầu bênh vực nha.” Ngũ công chúa cũng không định cứ như vậy mà buông tha cho bọn họ, bỏ qua hình ảnh mang tính lịch sử ngàn năm khó thấy này.
Ngũ phò mã và công chúa Hiếu Nhiễm tâm linh tương thông, nên hắn hiển nhiên đọc được suy nghĩ của nương tử mình, ngay lập tức đã phản ứng kịp, phụ họa thêm vào: "Đúng nha! Thật là ấm áp, làm cho chúng ta rất hâm mộ. Hiếu Nhiễm, sao nàng cũng không che chở cho ta như vậy hả?”
“…”
Trì Nam và Chu Phú nhìn nhau, đối với biểu hiện của hai người kia thì hoàn toàn im lặng. Lúc này, trong rừng Nguyệt quế đột nhiên gió khẽ nổi lên, hương quế lan tỏa, mưa hoa trút xuống, bốn người chuyện trò vui vẻ, tiếng nói tiếng cười không dứt bên tai.
__________________________________________
Nói cũng đã nói, cười cũng đã cười, mấy người ở cùng nhau cũng nên nói chuyện nghiêm chỉnh rồi.
Chu Phú đưa danh sách tên mấy vị đại nhân mình đã ghi lại cho Trì Nam xem. Sau khi nhận tờ danh sách, trên mặt nàng thoáng hiện nét ưu sầu. Chu Phú không biết nương tử mình đã nhìn ra điều gì trong đó, nhưng lúc này, hắn đã có một suy đoán lớn mật.
“Quan viên trong kinh thành nói ít cũng phải hơn một ngàn, nữ quyến quan viên đợi gả cũng không phải là số ít, tại sao cứ phải chọn tám nhà này?” Chu Phú uống một hớp trà thơm do Ngũ công chúa pha, không hiểu hỏi: “Hơn nữa, lúc chúng ta đến nhà tám vị đại nhân kia, mặc dù biểu cảm trên mặt đa số đều là căm phẫn, nhưng không có một ai dặn dò phải điều tra ra hung thủ, hoặc là nhất định đòi phải báo thù. Điều này đối với người nhà của người đã chết, cho dù người đã chết có không hoàn toàn là người ruột thịt, thì tóm lại, cũng rất không bình thường?!”
Nghe Chu Phú nói xong, Ngũ phò mã nhớ lại chuyện khi sáng đến thăm mấy vị đại nhân. Quả thật là bọn họ rất oán giận, rất đau lòng, nhưng sau khi bọn hắn nói rõ thân phận, đúng là không có một ai cảm thấy hứng thú đối với kết quả bọn hắn đã điều tra ra.
“Ý của Đại phò mã là…” Ngũ phò mã khoanh hai tay trước ngực, bày tỏ sự tán thưởng về sự nhạy cảm của Chu Phú.
Chu Phú nhìn lướt qua Trì Nam, Hiếu Nhiễm và Ngũ phò mã, giọng nói bình tĩnh thản nhiên: "Ta cho rằng hung thủ lợi dụng việc giết người moi tim, tanh tưởi mùi máu này, nhằm che đậy chuyện khác.”
Công chúa Hiếu Nhiễm không hiểu gì: “Nói ví dụ như là chuyện gì?”
“…”
Chu Phú lắc đầu. Hắn thật sự không biết, bởi vì mặc dù những câu nói lớn mật này, đều là do hắn suy đoán, giả thiết, nếu như thật sự hỏi đến chứng cứ gì đó, hắn chắc chắn sẽ không lấy ra được.
Mọi người rơi vào sự trầm mặc, trong một khoảng khắc ngắn, chỉ nghe thấy Trì Nam lên tiếng: "Có lẽ….. Ta biết mục đích thật sự của hung thủ là gì.”
Tất cả ba người đều đem tầm mắt tập trung trên người nàng. Chu Phú nhướng mày, kinh ngạc nói: “Nương tử, sao nàng biết được?”
Đối với câu hỏi của Chu Phú, Trì Nam không trả lời. Sau khi hít sâu một hơi, nàng lấy tờ giấy trước đó Chu Phú đã đưa cho mình, mở bày ra giữa bàn trà, chỉ vào tên ở trên đó.
“Dù rằng hiện giờ mấy người này đều đã cởi áo về quê, người nào có việc người nấy, nhưng mười mấy năm về trước, những người này đều là tướng lĩnh trong quân, đều lập công lớn trong cuộc chiến ở Lạc Thủy.”
“Không thể nào. Mấy người bọn họ không phải què thì cũng cà nhắc. Có hai người tay còn đều là giả, sao có thể là tướng lĩnh trong quân đội được?” Ngũ phò mã nhớ lại mấy vị quan viên đã nhìn thấy lúc sáng, hắn vẫn luôn lấn cấn, đã từng suy đoán vô trách nhiệm, chẳng lẽ hung thủ chuyên chọn những quan viên là người tàn tật để ra tay, giờ nghe nói như vậy, hắn càng thêm khó hiểu.
Trì Nam lại nói: “Bọn họ thân thể tàn tật, đúng là do đã tham gia vào cuộc nhất chiến ở Lạc Thủy, tất cả đều liều chết xông pha, không sợ lửa đạn của quân địch, mới thành ra tàn tật như vậy.”
Nàng nói đến đây, Ngũ phò mã và Ngũ công chúa liền hiểu ra một chút. Cuộc nhất chiến ở Lạc Thủy có quan hệ đến sự tồn vong của Tiêu Quốc, nhìn các tướng sĩ còn sống sẽ biết được có bao nhiêu thê thảm.
Ngũ phò mã đặt một tay lên vai Chu Phú nói: “Đúng rồi, có phải phụ thân của Bách Lý phò mã, Bách Lý Củng tướng quân cũng đã chết trong trận nhất chiến ở Lạc Thủy đó không?”
Đột nhiên được nhắc tới, phụ thân thân sinh Bách Lý Củng mới chỉ xuất hiện qua lời kể của gia gia, bản thân mình cũng chưa từng thấy qua, trong lòng Chu Phú dâng lên một hồi thương cảm. Nhớ lại những lời gia gia nói, hắn chỉ biết phụ thân đã hi sinh trong một trận chiến vô cùng thảm liệt (bi thảm + oanh liệt), bởi vì không đợi được quân cứu viện, phụ thân đã dẫn đầu một nhóm quân, toàn quân bị tiêu diệt.
Trì Nam nói tiếp: "Không sai, đúng là Bách Lý tướng quân đã chết trong trận nhất chiến ở Lạc Thủy. Đội quân 20 vạn người, 138 vị tướng lĩnh, thế nhưng khi chiến thắng trở về chỉ còn lại 2 vạn binh lính cùng 29 vị tướng lĩnh. Tất cả số còn lại, đều hi sinh trên chiến trường ở Lạc Thủy.”
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm do dự nói: “Trì Nam, tỷ nói với chúng ta những thứ này, là muốn nói cho chúng ta biết, tám vị đại nhân kia và trận nhất chiến ở Lạc Thủy có liên quan đến nhau. Vậy tại sao hung thủ lại chọn bọn họ?”
Trì Nam không trả lời ngay, mà gấp tờ giấy cẩn thận lại, cất vào trong ống tay áo, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Chu Phú, nặng nề nói: "Trên người tám người bọn họ, đều giữ một phần mười sáu binh phù(*), là tướng quân ẩn hình của Tiêu Quốc.”
(*)Binh phù: Phù tiết hay ấn tín dùng để điều binh khiển tướng thời xưa)
“Binh phù?”
Ngũ phò mã kinh hãi, mấy vị quan trông tàn tật kia, sao có thể là tướng quân ẩn hình mang binh phù của đế quốc được? Điều này, điều này quá khó tin.
Trì Nam gật đầu, nàng biết nói ra những lời này, nhất định sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh nghi ngờ, nhưng mà, từ lúc nàng nhiếp chính tới nay, những vấn đề to nhỏ trong nội chính của Tiêu Quốc trong lòng nàng đều hiểu rõ. Trận nhất chiến ở Lạc Thủy, nàng cũng có biết, hiểu được, hiển nhiên sẽ không sai.
“Đúng vậy, binh phù. Nếu đem binh phù của Tiêu Quốc chia ra làm 4 phần, như vậy số binh phù trong tay tám vị đại nhân kia đã chiếm một phần tư, còn lại ba phần, một phần đang trong tay ta, một phần trong tay Bách Lý thừa tướng, còn một phần còn lại…. Hiện tại trong tay hoàng đế.”
Chu Phú không hiểu cái gì là binh phù với không binh phù, liền hỏi: “Ý của nương tử là, hung thủ vì muốn lấy được binh phù trong tay tám vị đại nhân, mà cố ý tạo ra vụ huyết án liên hoàn này?”
Ngũ phò mã bổ sung: “Cho nên, thực hiện chuyện biến thái như mổ bụng moi tim cũng chỉ là để che mắt người khác, căn bản không có ý nghĩa gì sao?”
Trì Nam và Hiếu Nhiễm nhìn nhau, công chúa Hiếu Nhiễm lên tiếng: “Ta cho rằng sẽ không hoàn toàn không có ý nghĩa, tối thiểu là hành động chọn nữ nhân đợi gả, rồi lấy tim, đã rất khả nghi rồi.”
Thấy mấy người vẫn không hiểu lắm, Hiếu Nhiễm lại kiên trì, tiếp tục nói: "Lấy trái tim xử nữ để nuôi cổ trùng công hiệu có thể tăng lên gấp trăm lần, nếu không phải có ý đó, vậy thì cần gì phải tìm nữ nhân đợi gả? Không phải giết luôn người ruột thịt của tám vị đại nhân kia là được rồi sao?”
Chu Phú nghĩ nghĩ nhưng có chút không tán đồng.
“Nhưng mà, nếu giết người ruột thịt của tám vị đại nhân, vậy mục đích thật sự của hung thủ là muốn lấy binh phù sẽ bị bại lộ rồi?!”
Chính vì người chết không phải là ruột thịt của tám vị đại nhân, điểm giống nhau đều là nữ nhân đợi gả, cho nên mới có thể thành công khiến mọi người chuyển hướng điều tra sang vấn đề mổ bụng moi tim, mà không phải người bình thường nào cũng biết được chuyện binh phù.
Công chúa Hiếu Nhiễm nghe Chu Phú chất vấn như vậy, cảm thấy hắn nói cũng có chút lý, nhưng nàng có thể đưa ra kiến nghị, những cái khác, chân tướng sự thật như thế nào, cũng chẳng ai biết được.
“Có vẻ như các ngươi nói đều có lý, vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Chúng ta nên đi theo hướng nào? Rốt cục là vì binh phù mới mổ bụng moi tim hay là vì mổ bụng moi tim, chuyện binh phù chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi?” Ngũ phò mã dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên miệng ly trà, tỏ ra không biết làm thế nào đối với vấn đề khó biết rõ đầu đuôi này.
Sau khi ba người nhận xét xong, liền đưa mắt nhìn sang Trì Nam vẫn trầm không nói gì, người kia sau khi do dự một chút, giọng lạnh nhạt như thường nói: "Tới cùng là vì cái gì…. Vậy thì phải xem, chuyện kế tiếp nảy nở rồi.”
Công chúa Hiếu Nhiễm nhướng mày hỏi: “Nói như thế nghĩa là?”
Bên môi Trì Nam lộ ra nụ cười dịu dàng: “Nếu là vì binh phù, vậy…. Người mang binh phù, cũng không chỉ có tám vị đại nhân kia.”
Đúng vậy, người mang binh phù còn có Nhiếp chính vương Tiêu Trì Nam và thừa tướng Bách Lý Tung Hoành…. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, người bên cạnh hai người này cũng xảy ra chuyện lớn, vậy thì có thể xác định được ngay mục đích của hung thủ rồi.
Mặc dù lời Trì Nam nói ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ai cũng đều không thấy nhẹ nhàng, bởi vì ý tứ những lời này của Trì Nam chính là, muốn lấy mình ra làm mồi nhử, dùng một phần tư binh phù đang có trên người để thăm dò mục đích thật sự của hung thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.