Chương 45: Phò mã lên đường
Hoa Nhật Phi
02/04/2015
Editor: nguyetanh
Betaer: nhok tinh nghich
Như thành ở ngay cạnh kinh thành, phong cảnh và khí hậu đều rất dễ chịu, Tiên hoàng chỉ mới đi tới một lần liền vô cùng thích nơi này.
Bởi vì đường sá không quá xa lại có Chu Phú đi cùng, nên Trì Nam liền bỏ qua xe ngựa, cũng không dẫn theo tùy tùng, cùng Chu Phú cưỡi ngựa mà đi. Hai con ngựa một đỏ một trắng, là hai con tuấn mã được Chu Phú cứu ở Hồ Quốc, vô cùng trung thành với Chu Phú, bảo đi hướng đông tuyệt không đi hướng tây, bảo chạy nhanh tuyệt không dám chạy chậm.
Con màu đỏ tính tình vô cùng hung dữ do Chu Phú cưỡi. Con màu trắng tính tình ôn hòa hơn nên để Trì Nam cưỡi, chậm rãi đi về phía trước.
Phong cảnh non nước tươi đẹp hai bên đường đi khiến cho tâm trạng của Chu Phú vô cùng tốt, vứt hết những buồn bực của mấy ngày nay ra sau đầu, quyết định xong liền bỏ lại tất cả, hưởng thụ hai ngày đi đường hiếm khi có này.
“Nương tử, tối nay chúng ta ở đâu?” Chu Phú ngồi trên lưng ngựa, gặm mấy trái cây rừng, thuận miệng hỏi.
Trì Nam cũng cắn một quả, cảm thấy sau khi vị chua tan đi liền thấy vô cùng ngọt, nhìn Chu Phú ăn giống như khỉ hoang, nàng không khỏi bật cười, nói: “Ở lại trong núi.”
Chú Phú nghiêm túc gật đầu một cái, ném hạt quả vừa ăn xong ra sau, nói: “Ở trong núi cũng tốt, ta chưa được thử qua cảnh màn trời chiếu đất. Nương tử, tối nay chúng ta ở lại trong núi.”
“…” Trì Nam dở khóc dở cười nhìn hắn, lắc đầu liếc hắn: “Đừng quên chúng ta là đi tế Tiên hoàng, chàng nói như vậy, không sợ Tiên hoàng trách chàng bất hiếu sao?”
Trì Nam chỉ giả vờ nói một câu như vậy, chỉ muốn đùa Chu Phú một chút, không ngờ tới câu trả lời của người kia lại khiến nàng giật mình: “Phụ thân sẽ không trách đâu. Ngài còn mong chúng ta mỗi ngày đều ân ái, lúc nào cũng ân ái, sớm sinh cho ngài mấy đứa cháu trai mập mạp, ngài sẽ rất vui vẻ.”
“…” diễn❂đàn♪lê❂quý♪đôn
Thấy Trì Nam không nói gì nhưng lại thúc ngựa đi nhanh hơn, Chu Phú cũng kẹp chặt bụng ngựa, vượt qua Trì Nam, nói không ngừng: “Nương tử, chúng ta sinh con đi. Ta đã nghĩ xong tên cho con rồi.”
Trì Nam nhướn mày, tò mò mà nói: “Tên cũng đã nghĩ xong? Tên gì?”
Chu Phú trầm ngâm một lát, bình tĩnh tự tin nói: “Gọi là… Phú Quý! Cái tên này thì dù là họ Chu hay họ Tiêu, gọi lên đều dễ nghe.”
Lần này, Trì Nam không có hứng thú để ý đến nữa. Chàng đã tên là Chu Phú, đã đủ đất rồi, lại muốn đặt tên nhi tử là Phú Quý, lập tức bị bác bỏ: “Chàng đừng hòng mơ tưởng.”
Chu Phú không thuận theo, bám theo nói: “Đừng nghĩ cái gì? Là đừng nghĩ nàng sẽ không sinh nhi tử, hay là đừng nghĩ đặt tên nhi tử là Phú Quý?”
“…” Trì Nam cảm thấy trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy việc giao tiếp với người nào đó càng ngày càng trục trặc, dứt khoát hừ lạnh nói: “Cả hai đều đừng nghĩ!”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng thúc Tiểu Bạch mã. Tiểu Bạch có linh tính liền chạy nhanh hơn khiến Chu Phú ở đằng sau gào thét một lúc.
Trên đường đi hai người cười đùa vui vẻ, rốt cuộc cũng đi đến ngoại ô, lăng mộ của Tiên hoàng nằm sâu trong rừng trúc xanh ngắt.
Tiên hoàng rất thích trúc, lúc xây lăng mộ, đặc biệt sai người trồng lan trúc quý hiếm ở bốn phía trong phạm vi lớn.d-đlq-đ Bây giờ là mùa hè, lan trong rừng trúc nhẹ nhàng đong đưa theo gió khiến cho người ta lưu luyến không muốn về.
Chu Phú đi theo nương tử vào rừng trúc, trên lưng hắn đeo một bọc lớn. Từ khi bắt đầu lên đường, Trì Nam đã hỏi đó là cái gì, hắn nhất định không chịu nói. Trì Nam cũng không muốn hỏi nhiều, cũng kệ hắn, lại phát hiện lúc xuống ngựa hắn cũng không quên đeo cái bọc lớn đó, dáng vẻ như thể sợ quên mất nó.
“Nương tử, trong này rộng quá.” Chu Phú đi trên con đường nhỏ trong rừng, không nhịn được nhìn ngắm xung quanh rồi ngửa đầu nhìn trời.
“Ừ, lăng tẩm của Tiên hoàng thì tất nhiên diện tích phải lớn rồi. Bây giờ chúng ta mới đi được một nửa, lăng mộ ở phía sau, cũng được trồng toàn lan trúc cao vút, nối thẳng đến sườn núi Hạo Thiên.” Trì Nam nâng vạt váy, bước từng bước lên bậc thang bằng đá.
Chu Phú lần đầu biết được độ rộng của lăng tẩm, không khỏi líu lưỡi không nói nên lời. Mảnh đất lớn như thế, chính là thể hiện phong thái của hoàng gia. Dân chúng bình thường chỉ cần có một miếng đất để an nghỉ là vui lắm rồi. Nhưng nhạc phụ của hắn là hoàng đế, nếu là diện tích nhỏ, cho dù ngài có đồng ý, thì đám sử quan, gián quan trong triều cũng không đồng ý.
Lăng tẩm của Tiên hoàng nằm ở lưng chừng núi. Chu Phú và Trì Nam đi bộ nửa canh giờ mới lờ mờ thấy được bóng dáng của lăng mộ. Thể chất của Trì Nam khá yếu, thường ngày hầu hết đi lại đều bằng xe ngựa, hôm nay lại phải đi xa như vậy, tất nhiên thể lực cạn kiệt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi. Chu Phú nhìn thấy liền đau lòng, nên đề nghị cõng nàng lên núi nhưng lại bị nàng từ chối. “Nữ nhi đến thăm mộ cha, sao có thể lười biếng được? Nhất định phải tự mình đi.”
Chu Phú suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Tuy đoạn đường này khiến nương tử mệt chết nhưng đó là tấm lòng hiếu thảo của nàng. Nếu nàng không đồng ý để hắn cõng thì hắn đỡ nàng một chút là được.
Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đến được trước cửa lăng tẩm. Bia mộ sừng sững, văn tự mạnh mẽ, lưng huyền vũ bằng đá, chu tước hót véo von, thanh long bay lên trời, bạch hổ trấn giữ, khí thế của hoàng gia thật lớn. D9Đ4L5Q7Đ
Tin tức Chu Phú và Trì Nam đến sớm đã truyền cho thị vệ canh giữ lăng mộ, cho nên từ lúc đi vào vẫn không có thị vệ xuất hiện ngăn cản.
Trì Nam nhẹ nhàng quỳ xuống trước phần mộ của phụ thân, cũng không nói câu gì, chỉ yên lặng dập đầu, kéo Chu Phú cùng lạy với nàng, lại thấy hắn đứng bên cạnh bia mộ, tay bận rộn lục lọi muốn tìm đồ gì đó.
“Chu Phú.” Trì Nam gọi một tiếng, nhưng không thấy hắn trả lời. Nàng khó hiểu đi đến gần nhìn thử, chỉ thấy Chu Phú lấy hương nến và thịt khô từ trong bọc đồ ra… Không sai, Trì Nam dụi dụi mắt, chính xác là thịt khô, còn có ba loại nước trái cây, còn có một khay cá hồng nướng….
Sao hắn lại mang những thứ này tới? Đây là vấn đề đầu tiên hiện lên trong đầu Trì Nam.
Lúc nàng đang kinh ngạc không biết nói gì, Chu Phú đã sắp xếp xong những đồ cúng tế, đốt ba nén nhang, miệng thầm nói: “Nhạc phụ đại nhân ở trên, tiểu tế Chu Phú đặc biệt tới bái tế ngài, lần đầu ra mắt, không biết mang gì, những thứ đồ này, mời ngài dùng.” Vừa nói vừa bái lạy vô cùng thành kính.
Trì Nam nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu tại sao, lòng dâng lên một loại tình cảm vô cùng ấm áp. Không thể nghi ngờ, hành động giản dị của Chu Phú hơi buồn cười, nhưng lại có thể đánh động vào lòng người. Bởi vì dù thế nào cũng đều là hắn thật tâm mà làm, hơn nữa sự tôn kính đối với Tiên hoàng là xuất phát từ nội tâm. Những hành vi này có thể hơi lỗi thời trong mắt người bình thường nhưng cũng chắc chắn hơn những người bề ngoài có vẻ tôn kính, tổ chức lễ tế phô trương phung phí nhưng cảm xúc trong lòng không giả dối như vẻ bề ngoài nhiều.
“Nhạc phụ đại nhân, ngài dùng tạm. Nếu đặc biệt muốn ăn gì đó thì báo mộng cho con, sau khi con tỉnh lại sẽ cưỡi ngựa mang đến đây cho ngài…” Sau khi Chu Phú dập đầu xong thì bắt đầu tán gẫu việc nhà với Tiên hoàng: “Nếu không đủ tiền dùng, lần tới con sẽ mang cho ngài chút kim bảo… còn có tiền vàng…”
Trì Nam đứng sau lưng nghe hắn nói một lúc, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen. Được rồi, tuy là lòng hiếu thảo nhưng tới chỗ cần ngăn cản thì vẫn phải có người cản. Trì Nam bất đắc dĩ mà kéo Chu Phú đang lải nhải trước hoàng lăng lên. Ai ngờ đối phương lại không vui, còn lẩm bẩm cáo biệt cùng nhạc phụ đại nhân, Trì Nam thầm thở dài một hơi.
Có người chồng như vậy, con còn mong gì hơn? Đúng không, phụ hoàng?
Từ lưng chừng núi đi xuống, Chu Phú nhìn sắc trời một chút. Mặt trời sắp xuống núi mà nương tử vẫn từng bước từng bước đi xuống. Nếu với tốc độ của nàng, trước khi trời tối có thể ra khỏi rừng trúc hay không cũng là một vấn đề.
Hắn đang định mở miệng nhắc nhở lại thấy nương tử rẽ vào một đường nhỏ. Chu Phú nhớ đây không phải là đường xuống núi, hô lên một tiếng, nương tử lại bảo hắn đừng nói, chỉ bảo hắn đi theo.
Chu Phú ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo nương tử, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, ở cuối ngã ba nhỏ vẫn còn có một nơi ở u tĩnh như vậy.
Phòng ở đều được làm từ trúc, trong sân trồng rau, có ao cá, có lu nước, có bàn đá, còn có một gốc hoa hải đường đang nở đầy hoa, mấy con gà con vịt con đang vây quanh gốc cây nhặt thức ăn.
Có thế nào Chu Phú cũng không ngờ rằng xung quanh lăng tẩm của Tiên hoàng lại có sẵn một gian nhà như thế này, hơn nữa nhìn qua bên ngoài giống như thường xuyên có người ở đây.
“Nơi này là…” Chu Phú nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn bị quang cảnh trước mắt hấp dẫn.
Trì Nam đẩy cửa trúc ra, tránh mấy con gà dưới chân, đi vào trong.
“Có ai ở đây không?” Chu Phú lớn tiếng hỏi thăm, phòng ốc vẫn đóng chặt. Hắn vò đầu tự hỏi: “Không có sao? Chẳng lẽ đi đốn củi? Hay là đi nấu nước?”
Trì Nam thấy hắn tự hỏi tự đáp, cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà lên tiếng trả lời: “Đừng gọi nữa, chủ nhà không có ở đây. Hai ngày nay hắn bôn ba khắp nơi, không rảnh trở lại đây.”
Chu Phú ngạc nhiên nói: “Làm sao nương tử biết?”
Nghe giọng điệu của nương tử giống như chủ nhà và nương tử vô cùng thân quen, nhưng hắn chưa từng nghe nương tử nói có quen một người như thế.
“Chính là có quen biết.” Trì Nam đưa tay phủi qua chiếc ghế đá trong sân, rồi ngồi xuống, tựa vào bàn, nói với Chu Phú: “Tối nay chúng ta ở lại đây, tướng công cảm thấy không tốt sao?”
Chu Phú có chút không hiểu: “Nhưng mà đây là nhà người khác, chủ nhân căn nhà không biết chúng ta vào ở, như vậy có được không?”
Trì Nam khẽ nhướng mày bên phải, bắt một con gà con lông xù trên đất, vừa nghịch vừa nói: “Có gì mà không tốt. Người đó không có ở nhà, chúng ta ở đây chờ, khi người đó quay về, không phải là sẽ biết sao?”
Đạo lý này của nương tử nghe thật là mới mẻ, Chu Phú vừa cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời vừa quan sát viện một vòng. Hắn bước lên bậc thềm trúc, thử đẩy cửa phòng một cái, thế mà cửa lại đẩy được, ghé đầu nhìn vào trong, tất cả đồ dùng trong đó đều được làm bằng trúc, khắp nơi tỏa ra một mùi hương.
Nếu nương tử đã nói là ở lại nơi này, vậy thì ở đây cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Chu Phú liền xắn ống tay áo lên, cầm lấy thùng gỗ nhỏ trong sân, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Trì Nam gọi lại: “Chàng đi đâu vậy?”
Chu Phú cười lộ ra hàm răng trắng, giơ thùng nước trong tay lên, cười nói: “Đi lấy nước nha. Nếu nương tử muốn thử cuộc sống một nhà nông, vậy tướng công ta tất nhiên sẽ phối hợp nha. Nương tử yên tâm, ta sẽ phục vụ nàng thoải thoải mái mái, để cho nàng được làm một nông phụ hạnh phúc nhất.”
Dứt lời, Chu Phú không đợi Trì Nam phản ứng kịp, liền xách theo thùng nước ra cửa đi tìm nguồn nước. Trì Nam ngồi trên ghế đá, đưa mắt nhìn con gà con lông xù trong tay, chợt lộ ra nụ cười.
Được, nàng cũng muốn thử nghiệm một lần, thử xem cảm giác làm một nông phụ hạnh phúc là như thế nào.
Betaer: nhok tinh nghich
Như thành ở ngay cạnh kinh thành, phong cảnh và khí hậu đều rất dễ chịu, Tiên hoàng chỉ mới đi tới một lần liền vô cùng thích nơi này.
Bởi vì đường sá không quá xa lại có Chu Phú đi cùng, nên Trì Nam liền bỏ qua xe ngựa, cũng không dẫn theo tùy tùng, cùng Chu Phú cưỡi ngựa mà đi. Hai con ngựa một đỏ một trắng, là hai con tuấn mã được Chu Phú cứu ở Hồ Quốc, vô cùng trung thành với Chu Phú, bảo đi hướng đông tuyệt không đi hướng tây, bảo chạy nhanh tuyệt không dám chạy chậm.
Con màu đỏ tính tình vô cùng hung dữ do Chu Phú cưỡi. Con màu trắng tính tình ôn hòa hơn nên để Trì Nam cưỡi, chậm rãi đi về phía trước.
Phong cảnh non nước tươi đẹp hai bên đường đi khiến cho tâm trạng của Chu Phú vô cùng tốt, vứt hết những buồn bực của mấy ngày nay ra sau đầu, quyết định xong liền bỏ lại tất cả, hưởng thụ hai ngày đi đường hiếm khi có này.
“Nương tử, tối nay chúng ta ở đâu?” Chu Phú ngồi trên lưng ngựa, gặm mấy trái cây rừng, thuận miệng hỏi.
Trì Nam cũng cắn một quả, cảm thấy sau khi vị chua tan đi liền thấy vô cùng ngọt, nhìn Chu Phú ăn giống như khỉ hoang, nàng không khỏi bật cười, nói: “Ở lại trong núi.”
Chú Phú nghiêm túc gật đầu một cái, ném hạt quả vừa ăn xong ra sau, nói: “Ở trong núi cũng tốt, ta chưa được thử qua cảnh màn trời chiếu đất. Nương tử, tối nay chúng ta ở lại trong núi.”
“…” Trì Nam dở khóc dở cười nhìn hắn, lắc đầu liếc hắn: “Đừng quên chúng ta là đi tế Tiên hoàng, chàng nói như vậy, không sợ Tiên hoàng trách chàng bất hiếu sao?”
Trì Nam chỉ giả vờ nói một câu như vậy, chỉ muốn đùa Chu Phú một chút, không ngờ tới câu trả lời của người kia lại khiến nàng giật mình: “Phụ thân sẽ không trách đâu. Ngài còn mong chúng ta mỗi ngày đều ân ái, lúc nào cũng ân ái, sớm sinh cho ngài mấy đứa cháu trai mập mạp, ngài sẽ rất vui vẻ.”
“…” diễn❂đàn♪lê❂quý♪đôn
Thấy Trì Nam không nói gì nhưng lại thúc ngựa đi nhanh hơn, Chu Phú cũng kẹp chặt bụng ngựa, vượt qua Trì Nam, nói không ngừng: “Nương tử, chúng ta sinh con đi. Ta đã nghĩ xong tên cho con rồi.”
Trì Nam nhướn mày, tò mò mà nói: “Tên cũng đã nghĩ xong? Tên gì?”
Chu Phú trầm ngâm một lát, bình tĩnh tự tin nói: “Gọi là… Phú Quý! Cái tên này thì dù là họ Chu hay họ Tiêu, gọi lên đều dễ nghe.”
Lần này, Trì Nam không có hứng thú để ý đến nữa. Chàng đã tên là Chu Phú, đã đủ đất rồi, lại muốn đặt tên nhi tử là Phú Quý, lập tức bị bác bỏ: “Chàng đừng hòng mơ tưởng.”
Chu Phú không thuận theo, bám theo nói: “Đừng nghĩ cái gì? Là đừng nghĩ nàng sẽ không sinh nhi tử, hay là đừng nghĩ đặt tên nhi tử là Phú Quý?”
“…” Trì Nam cảm thấy trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy việc giao tiếp với người nào đó càng ngày càng trục trặc, dứt khoát hừ lạnh nói: “Cả hai đều đừng nghĩ!”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng thúc Tiểu Bạch mã. Tiểu Bạch có linh tính liền chạy nhanh hơn khiến Chu Phú ở đằng sau gào thét một lúc.
Trên đường đi hai người cười đùa vui vẻ, rốt cuộc cũng đi đến ngoại ô, lăng mộ của Tiên hoàng nằm sâu trong rừng trúc xanh ngắt.
Tiên hoàng rất thích trúc, lúc xây lăng mộ, đặc biệt sai người trồng lan trúc quý hiếm ở bốn phía trong phạm vi lớn.d-đlq-đ Bây giờ là mùa hè, lan trong rừng trúc nhẹ nhàng đong đưa theo gió khiến cho người ta lưu luyến không muốn về.
Chu Phú đi theo nương tử vào rừng trúc, trên lưng hắn đeo một bọc lớn. Từ khi bắt đầu lên đường, Trì Nam đã hỏi đó là cái gì, hắn nhất định không chịu nói. Trì Nam cũng không muốn hỏi nhiều, cũng kệ hắn, lại phát hiện lúc xuống ngựa hắn cũng không quên đeo cái bọc lớn đó, dáng vẻ như thể sợ quên mất nó.
“Nương tử, trong này rộng quá.” Chu Phú đi trên con đường nhỏ trong rừng, không nhịn được nhìn ngắm xung quanh rồi ngửa đầu nhìn trời.
“Ừ, lăng tẩm của Tiên hoàng thì tất nhiên diện tích phải lớn rồi. Bây giờ chúng ta mới đi được một nửa, lăng mộ ở phía sau, cũng được trồng toàn lan trúc cao vút, nối thẳng đến sườn núi Hạo Thiên.” Trì Nam nâng vạt váy, bước từng bước lên bậc thang bằng đá.
Chu Phú lần đầu biết được độ rộng của lăng tẩm, không khỏi líu lưỡi không nói nên lời. Mảnh đất lớn như thế, chính là thể hiện phong thái của hoàng gia. Dân chúng bình thường chỉ cần có một miếng đất để an nghỉ là vui lắm rồi. Nhưng nhạc phụ của hắn là hoàng đế, nếu là diện tích nhỏ, cho dù ngài có đồng ý, thì đám sử quan, gián quan trong triều cũng không đồng ý.
Lăng tẩm của Tiên hoàng nằm ở lưng chừng núi. Chu Phú và Trì Nam đi bộ nửa canh giờ mới lờ mờ thấy được bóng dáng của lăng mộ. Thể chất của Trì Nam khá yếu, thường ngày hầu hết đi lại đều bằng xe ngựa, hôm nay lại phải đi xa như vậy, tất nhiên thể lực cạn kiệt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi. Chu Phú nhìn thấy liền đau lòng, nên đề nghị cõng nàng lên núi nhưng lại bị nàng từ chối. “Nữ nhi đến thăm mộ cha, sao có thể lười biếng được? Nhất định phải tự mình đi.”
Chu Phú suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Tuy đoạn đường này khiến nương tử mệt chết nhưng đó là tấm lòng hiếu thảo của nàng. Nếu nàng không đồng ý để hắn cõng thì hắn đỡ nàng một chút là được.
Lại qua nửa canh giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đến được trước cửa lăng tẩm. Bia mộ sừng sững, văn tự mạnh mẽ, lưng huyền vũ bằng đá, chu tước hót véo von, thanh long bay lên trời, bạch hổ trấn giữ, khí thế của hoàng gia thật lớn. D9Đ4L5Q7Đ
Tin tức Chu Phú và Trì Nam đến sớm đã truyền cho thị vệ canh giữ lăng mộ, cho nên từ lúc đi vào vẫn không có thị vệ xuất hiện ngăn cản.
Trì Nam nhẹ nhàng quỳ xuống trước phần mộ của phụ thân, cũng không nói câu gì, chỉ yên lặng dập đầu, kéo Chu Phú cùng lạy với nàng, lại thấy hắn đứng bên cạnh bia mộ, tay bận rộn lục lọi muốn tìm đồ gì đó.
“Chu Phú.” Trì Nam gọi một tiếng, nhưng không thấy hắn trả lời. Nàng khó hiểu đi đến gần nhìn thử, chỉ thấy Chu Phú lấy hương nến và thịt khô từ trong bọc đồ ra… Không sai, Trì Nam dụi dụi mắt, chính xác là thịt khô, còn có ba loại nước trái cây, còn có một khay cá hồng nướng….
Sao hắn lại mang những thứ này tới? Đây là vấn đề đầu tiên hiện lên trong đầu Trì Nam.
Lúc nàng đang kinh ngạc không biết nói gì, Chu Phú đã sắp xếp xong những đồ cúng tế, đốt ba nén nhang, miệng thầm nói: “Nhạc phụ đại nhân ở trên, tiểu tế Chu Phú đặc biệt tới bái tế ngài, lần đầu ra mắt, không biết mang gì, những thứ đồ này, mời ngài dùng.” Vừa nói vừa bái lạy vô cùng thành kính.
Trì Nam nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu tại sao, lòng dâng lên một loại tình cảm vô cùng ấm áp. Không thể nghi ngờ, hành động giản dị của Chu Phú hơi buồn cười, nhưng lại có thể đánh động vào lòng người. Bởi vì dù thế nào cũng đều là hắn thật tâm mà làm, hơn nữa sự tôn kính đối với Tiên hoàng là xuất phát từ nội tâm. Những hành vi này có thể hơi lỗi thời trong mắt người bình thường nhưng cũng chắc chắn hơn những người bề ngoài có vẻ tôn kính, tổ chức lễ tế phô trương phung phí nhưng cảm xúc trong lòng không giả dối như vẻ bề ngoài nhiều.
“Nhạc phụ đại nhân, ngài dùng tạm. Nếu đặc biệt muốn ăn gì đó thì báo mộng cho con, sau khi con tỉnh lại sẽ cưỡi ngựa mang đến đây cho ngài…” Sau khi Chu Phú dập đầu xong thì bắt đầu tán gẫu việc nhà với Tiên hoàng: “Nếu không đủ tiền dùng, lần tới con sẽ mang cho ngài chút kim bảo… còn có tiền vàng…”
Trì Nam đứng sau lưng nghe hắn nói một lúc, chỉ cảm thấy đầu đầy vạch đen. Được rồi, tuy là lòng hiếu thảo nhưng tới chỗ cần ngăn cản thì vẫn phải có người cản. Trì Nam bất đắc dĩ mà kéo Chu Phú đang lải nhải trước hoàng lăng lên. Ai ngờ đối phương lại không vui, còn lẩm bẩm cáo biệt cùng nhạc phụ đại nhân, Trì Nam thầm thở dài một hơi.
Có người chồng như vậy, con còn mong gì hơn? Đúng không, phụ hoàng?
Từ lưng chừng núi đi xuống, Chu Phú nhìn sắc trời một chút. Mặt trời sắp xuống núi mà nương tử vẫn từng bước từng bước đi xuống. Nếu với tốc độ của nàng, trước khi trời tối có thể ra khỏi rừng trúc hay không cũng là một vấn đề.
Hắn đang định mở miệng nhắc nhở lại thấy nương tử rẽ vào một đường nhỏ. Chu Phú nhớ đây không phải là đường xuống núi, hô lên một tiếng, nương tử lại bảo hắn đừng nói, chỉ bảo hắn đi theo.
Chu Phú ngoan ngoãn ngậm miệng, đi theo nương tử, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, ở cuối ngã ba nhỏ vẫn còn có một nơi ở u tĩnh như vậy.
Phòng ở đều được làm từ trúc, trong sân trồng rau, có ao cá, có lu nước, có bàn đá, còn có một gốc hoa hải đường đang nở đầy hoa, mấy con gà con vịt con đang vây quanh gốc cây nhặt thức ăn.
Có thế nào Chu Phú cũng không ngờ rằng xung quanh lăng tẩm của Tiên hoàng lại có sẵn một gian nhà như thế này, hơn nữa nhìn qua bên ngoài giống như thường xuyên có người ở đây.
“Nơi này là…” Chu Phú nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn bị quang cảnh trước mắt hấp dẫn.
Trì Nam đẩy cửa trúc ra, tránh mấy con gà dưới chân, đi vào trong.
“Có ai ở đây không?” Chu Phú lớn tiếng hỏi thăm, phòng ốc vẫn đóng chặt. Hắn vò đầu tự hỏi: “Không có sao? Chẳng lẽ đi đốn củi? Hay là đi nấu nước?”
Trì Nam thấy hắn tự hỏi tự đáp, cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà lên tiếng trả lời: “Đừng gọi nữa, chủ nhà không có ở đây. Hai ngày nay hắn bôn ba khắp nơi, không rảnh trở lại đây.”
Chu Phú ngạc nhiên nói: “Làm sao nương tử biết?”
Nghe giọng điệu của nương tử giống như chủ nhà và nương tử vô cùng thân quen, nhưng hắn chưa từng nghe nương tử nói có quen một người như thế.
“Chính là có quen biết.” Trì Nam đưa tay phủi qua chiếc ghế đá trong sân, rồi ngồi xuống, tựa vào bàn, nói với Chu Phú: “Tối nay chúng ta ở lại đây, tướng công cảm thấy không tốt sao?”
Chu Phú có chút không hiểu: “Nhưng mà đây là nhà người khác, chủ nhân căn nhà không biết chúng ta vào ở, như vậy có được không?”
Trì Nam khẽ nhướng mày bên phải, bắt một con gà con lông xù trên đất, vừa nghịch vừa nói: “Có gì mà không tốt. Người đó không có ở nhà, chúng ta ở đây chờ, khi người đó quay về, không phải là sẽ biết sao?”
Đạo lý này của nương tử nghe thật là mới mẻ, Chu Phú vừa cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời vừa quan sát viện một vòng. Hắn bước lên bậc thềm trúc, thử đẩy cửa phòng một cái, thế mà cửa lại đẩy được, ghé đầu nhìn vào trong, tất cả đồ dùng trong đó đều được làm bằng trúc, khắp nơi tỏa ra một mùi hương.
Nếu nương tử đã nói là ở lại nơi này, vậy thì ở đây cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Chu Phú liền xắn ống tay áo lên, cầm lấy thùng gỗ nhỏ trong sân, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Trì Nam gọi lại: “Chàng đi đâu vậy?”
Chu Phú cười lộ ra hàm răng trắng, giơ thùng nước trong tay lên, cười nói: “Đi lấy nước nha. Nếu nương tử muốn thử cuộc sống một nhà nông, vậy tướng công ta tất nhiên sẽ phối hợp nha. Nương tử yên tâm, ta sẽ phục vụ nàng thoải thoải mái mái, để cho nàng được làm một nông phụ hạnh phúc nhất.”
Dứt lời, Chu Phú không đợi Trì Nam phản ứng kịp, liền xách theo thùng nước ra cửa đi tìm nguồn nước. Trì Nam ngồi trên ghế đá, đưa mắt nhìn con gà con lông xù trong tay, chợt lộ ra nụ cười.
Được, nàng cũng muốn thử nghiệm một lần, thử xem cảm giác làm một nông phụ hạnh phúc là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.