Phò Mã Hoa Nhi Của Nhị Công Chúa
Chương 62: Cố nhân trở về (H+)
Bạch Bạch
08/10/2022
melshHànlgvdw{font-size: 1px}oxskoLamypaxb{font-size: 1px}frpbhVũguoge{font-size: 1px}nắmvtdonzxrah{font-size: 1px}chặtpjzmmfkydz{font-size: 1px}hqcgghaijbhqu{font-size: 1px}koxincánhbytao{font-size: 1px}tayoygqlrfkbh{font-size: 1px}hcapncủarbyeb{font-size: 1px}Đườnglxkswbwjli{font-size: 1px}Giailtneogeslh{font-size: 1px}pilejTuệ,lzwby{font-size: 1px}imvybcoowwrz{font-size: 1px}lặngusyjsmorkx{font-size: 1px}ngắmycrsejbayc{font-size: 1px}ctlugnhìnvorfc{font-size: 1px}ufgputhậtryfob{font-size: 1px}msgsakỹgswqb{font-size: 1px}từngrumbsvnbmq{font-size: 1px}ptauxnơikjgxr{font-size: 1px}trênzymsedrany{font-size: 1px}thânpqdmgyaamm{font-size: 1px}tlgmbthểrwswm{font-size: 1px} nàng.
Đường Giaijarbrsdran{font-size: 1px}aiqbqTuệzuwsn{font-size: 1px}khôngfxlnsylhcc{font-size: 1px}iwygjthểyjkpr{font-size: 1px}nhìnaexfcxbepe{font-size: 1px}xneytthấykcbwk{font-size: 1px}đượcdtxzpxsreu{font-size: 1px} y là ai bởi lớp vải dày quấn quanh mặt, chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng nóng bỏng đang nhìn nàng vô cùng ôn nhu có chút thân thuộc.
"Tuệ Nhi".
Tiếng gọi thân thương cất lên khiến cả người nàng đang vùng vẫy cũng đình trệ, đôi mắt Đường Giai Tuệ mở to nhìn xoáy vào gương mặt kia, nàng muốn biết người trước mặt này là ai.
Phải chăng là người mà nàng hằng đêm đẫm nước mắt vì nhung nhớ!
"Lam Vũ...là chàng có phải không?". Giọng Đường Giai Tuệ khàn nhẹ đứt quãng, nàng không khống chế được cảm xúc của bản thân được nữa rồi.
Đã từ rất lâu nàng không muốn chấp nhận Hàn Lam Vũ đã thực sự rời khỏi thế gian này, nhưng sự tìm kiếm vẫn là số không tròn trĩnh không một tung tích khiến Đường Giai Tuệ thất vọng tràn đầy.
Vậy mà giờ con người đó lại trở về trước mặt nàng, Đường Giai Tuệ sợ rằng một lần nữa đây chỉ là giấc mộng.
Không hiểudhssjtgsgm{font-size: 1px}qbjwmtừmftph{font-size: 1px}lúclvsnebiztq{font-size: 1px}zfbtinàovojrh{font-size: 1px}qqkhsmộtrumag{font-size: 1px}mànoqcpyudmgs{font-size: 1px}oeihysươngmcjll{font-size: 1px}oaahhmờqsuug{font-size: 1px}fptsxbaowepzv{font-size: 1px}slrfxquanhkhxoh{font-size: 1px}ygfkmđôilsfed{font-size: 1px}mắtfrscgnpgga{font-size: 1px}nâuemyyhuxsjx{font-size: 1px}kccapcủazlxck{font-size: 1px}mrzguĐườngdtvrc{font-size: 1px}Giailfwpkghnic{font-size: 1px}qfewqTuệ,cxnfl{font-size: 1px}teqivkhiếnrorqm{font-size: 1px} nàng càng thêm khó nhìn rõ được người trước mắt.
Hàn Lam Vũ bắt thấy đôi mắt của Đường Giai Tuệ đã nhuộm tầng tầng lớp lớp sương mờ không khỏi lúng túng "Tuệ Nhi ta...ta làm nàng đau sao? Nàng đừng khóc".
Đường Giai Tuệ không trả lời nàng vươn tay chạm vào miếng vải dày trên gương mặt đối diện kia, nhẹ nhàng gỡ bỏ. Chỉ vừa nhìn thấy rõ người mà đêm đêm ngày ngày nàng mong nhớ héo mòn liền khóc nức nở, đấm tay liên tục vào lồng ngực Hàn Lam Vũ.
"Ngốc nghếch...Tàn nhẫn...Đồ vô lương tâm. Tại sao? tại sao chọn từ bỏ, tại sao chàng bỏ rơi thiếp như vậy".
Bao nhiêu uỷ khuất trong lòng cứ thế trút cạn ra, Hàn Lam Vũ không tránh né những cái đánh nhẹ như lông của nàng, cúi người đặt xuống cánh môi đang hờn dỗi kia nụ hôn nóng bỏng gấp gáp.
Đã bao lâu rồi không được chạm vào cánh môi đỏ nhỏ nhắn này khiến Hàn Lam Vũ chỉ muốn nuốt trọn.
Đường Giai Tuệ cũng đáp lại Hàn Lam Vũ bằng tất cả nhớ nhung của nàng một cách nóng bỏng nhất "Ưmm..."
Tiếng ngâm nhẹ thoát ra ngoài kích thích bàn tay Hàn Lam Vũ động, nhanh chóng cởi từng lớp y phục trên người cả hai. Hai vật nóng ấm vẫn không tách nhau, liên tục quấn quýt lấy nhau không rời.
Nụ hôn không biết kéo dài đến bao lâu, Hàn Lam Vũ chỉ cảm nhận như đã rút cạn sinh khí trong người nàng mới dần nuối tiếc tách rời.
Hô hấp đôi bên không ổn định, Hàn Lam Vũ chạm nhẹ vào cánh môi đã dwbwfbịulcgg{font-size: 1px}hônhxgfvgerth{font-size: 1px}uqictđếnigslf{font-size: 1px}sưngdhnbagdkdb{font-size: 1px}ozptnđỏqyrzk{font-size: 1px}vẫnqurviqcgjs{font-size: 1px}cònupkjaweymn{font-size: 1px}vươnglajkqxvnff{font-size: 1px}lạifwbfwhnjrl{font-size: 1px}veglfnhữnglcszd{font-size: 1px}uraymvệtrotuv{font-size: 1px}nướcsdmhvgdqlm{font-size: 1px}óngakptqernfq{font-size: 1px}ánhqbubflhffy{font-size: 1px}zrbjr"Tuệxpnry{font-size: 1px}jvosoNhi,wmwyn{font-size: 1px}tamggzyjbhng{font-size: 1px}rấtfopkdsanac{font-size: 1px}oylkqnhớjjpan{font-size: 1px} nàng nhớ nàng chết đi được".
Tiếp tục cúi người xuống hôn vào vành tai của Đường Giai Tuệ, vật nóng ấm khám phá mọi ngóc ngách bên trong đến nỗi khiến chúng ửng đỏ lên mới di dời xuống cái cổ trắng ngần của nàng.
Liếm mút không đủ Hàn Lam Vũ chuyển sang cắn nhẹ vào bờ vai kia lưu lại vết tích của riêng nàng.
"Ưmmm...Lam Vũ" Có vẻ như đã rất lâu rồi Đường Giai Tuệ không cảm nhận được điều này nữa, bất chợt cảm xúc dâng trào bên thân dưới cũng không kiềm chế đã vô cùng ướt át.
Nàng ôm chặt lấy bờ vai kia như đang khuyến khích Hàn Lam Vũ gia tăng động tác hơn, tiếp tục giày vò bên dưới hai ngọn đồi đã đứng sững từ lâu.
Chúng vẫn vậy vẫn hồng hào và căng tròn thách thức, Hàn Lam Vũ cảm thấy nóng rực ở cổ nhẹ ngậm lấy mút mát hệt như tiểu hài.
"Ư..mm..A..hhhahh..Lam Vũ chàng..nhẹ một chút...Ahhh~"
Làm sao có thể nhẹ tay với nàng được, Hàn Lam Vũ cứ nghĩ đến nơi này đã bị tiểu tử kia động vào thì liền gia tăng lực mạnh hơn, các ngón tay cũng nắn nót se nắn đầu nhuỵ hồng đến sưng đỏ.
"A..hhh...Đau...Lam Vũ...Đau thiếp...Hahhh~...A..hhhahh" Mặc dù bị giày vò mạnh bạo nhưng Đường Giai Tuệ cảm thấy rất hạnh phúc, nàng biết Hàn Lam Vũ là đang thể hiện tình yêu vô hạn với nàng.
"Tuệ Nhi, chỗ này của nàng có sướng không? Ta làm tốt hơn tiểu quỷ kia không?".
Nhưng tật nói năng dung tung trong lúc ái ân vẫn là không thay đổi. Đường Giai Tuệ không hiểu Hàn Lam Vũ đang nói gì.
Chỉ cảm thấy cả người nàng như bị đun nóng bởi bàn tay của Hàn Lam Vũ. Liên tục rên rỉ dưới thân nàng.
Khẽ dùng đùi chạm nhẹ vào động huyệt của Đường Giai Tuệ, Hàn Lam Vũ hoàn toàn cảm nhận được nàng đã ướt đẫm cả một vùng.
Vừa di chuyển đùi ma sát nhẹ nhàng bên dưới động huyệt, vừa ngậm lấy ngọn đồi khoả mút mát, bên ngọn đồi kia cũng không được an phận được chăm sóc bởi bàn tay của Hàn Lam Vũ.
Bị kích thích ba nơi khi Đường Giai Tuệ dần trở nên mụ mị, nhìn nàng nằm dưới thân người rên rỉ không ngừng trông thật mê hoặc "Ahhh...hhha~...Lam Vũ..Lam Vũ..nơi đó thực nóng...Hahhh...Thiếp khó chịu..Ưmmm"
"Tuệ Nhi, ta muốn nàng di chuyển".
Hàn Lam Vũ xoay người nằm xuống đưa đùi lên cao, nàng mỉm cười tinh nghịch.
Là ý gì đây?
Đường Giai Tuệ "..."
Đường Giaijarbrsdran{font-size: 1px}aiqbqTuệzuwsn{font-size: 1px}khôngfxlnsylhcc{font-size: 1px}iwygjthểyjkpr{font-size: 1px}nhìnaexfcxbepe{font-size: 1px}xneytthấykcbwk{font-size: 1px}đượcdtxzpxsreu{font-size: 1px} y là ai bởi lớp vải dày quấn quanh mặt, chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng nóng bỏng đang nhìn nàng vô cùng ôn nhu có chút thân thuộc.
"Tuệ Nhi".
Tiếng gọi thân thương cất lên khiến cả người nàng đang vùng vẫy cũng đình trệ, đôi mắt Đường Giai Tuệ mở to nhìn xoáy vào gương mặt kia, nàng muốn biết người trước mặt này là ai.
Phải chăng là người mà nàng hằng đêm đẫm nước mắt vì nhung nhớ!
"Lam Vũ...là chàng có phải không?". Giọng Đường Giai Tuệ khàn nhẹ đứt quãng, nàng không khống chế được cảm xúc của bản thân được nữa rồi.
Đã từ rất lâu nàng không muốn chấp nhận Hàn Lam Vũ đã thực sự rời khỏi thế gian này, nhưng sự tìm kiếm vẫn là số không tròn trĩnh không một tung tích khiến Đường Giai Tuệ thất vọng tràn đầy.
Vậy mà giờ con người đó lại trở về trước mặt nàng, Đường Giai Tuệ sợ rằng một lần nữa đây chỉ là giấc mộng.
Không hiểudhssjtgsgm{font-size: 1px}qbjwmtừmftph{font-size: 1px}lúclvsnebiztq{font-size: 1px}zfbtinàovojrh{font-size: 1px}qqkhsmộtrumag{font-size: 1px}mànoqcpyudmgs{font-size: 1px}oeihysươngmcjll{font-size: 1px}oaahhmờqsuug{font-size: 1px}fptsxbaowepzv{font-size: 1px}slrfxquanhkhxoh{font-size: 1px}ygfkmđôilsfed{font-size: 1px}mắtfrscgnpgga{font-size: 1px}nâuemyyhuxsjx{font-size: 1px}kccapcủazlxck{font-size: 1px}mrzguĐườngdtvrc{font-size: 1px}Giailfwpkghnic{font-size: 1px}qfewqTuệ,cxnfl{font-size: 1px}teqivkhiếnrorqm{font-size: 1px} nàng càng thêm khó nhìn rõ được người trước mắt.
Hàn Lam Vũ bắt thấy đôi mắt của Đường Giai Tuệ đã nhuộm tầng tầng lớp lớp sương mờ không khỏi lúng túng "Tuệ Nhi ta...ta làm nàng đau sao? Nàng đừng khóc".
Đường Giai Tuệ không trả lời nàng vươn tay chạm vào miếng vải dày trên gương mặt đối diện kia, nhẹ nhàng gỡ bỏ. Chỉ vừa nhìn thấy rõ người mà đêm đêm ngày ngày nàng mong nhớ héo mòn liền khóc nức nở, đấm tay liên tục vào lồng ngực Hàn Lam Vũ.
"Ngốc nghếch...Tàn nhẫn...Đồ vô lương tâm. Tại sao? tại sao chọn từ bỏ, tại sao chàng bỏ rơi thiếp như vậy".
Bao nhiêu uỷ khuất trong lòng cứ thế trút cạn ra, Hàn Lam Vũ không tránh né những cái đánh nhẹ như lông của nàng, cúi người đặt xuống cánh môi đang hờn dỗi kia nụ hôn nóng bỏng gấp gáp.
Đã bao lâu rồi không được chạm vào cánh môi đỏ nhỏ nhắn này khiến Hàn Lam Vũ chỉ muốn nuốt trọn.
Đường Giai Tuệ cũng đáp lại Hàn Lam Vũ bằng tất cả nhớ nhung của nàng một cách nóng bỏng nhất "Ưmm..."
Tiếng ngâm nhẹ thoát ra ngoài kích thích bàn tay Hàn Lam Vũ động, nhanh chóng cởi từng lớp y phục trên người cả hai. Hai vật nóng ấm vẫn không tách nhau, liên tục quấn quýt lấy nhau không rời.
Nụ hôn không biết kéo dài đến bao lâu, Hàn Lam Vũ chỉ cảm nhận như đã rút cạn sinh khí trong người nàng mới dần nuối tiếc tách rời.
Hô hấp đôi bên không ổn định, Hàn Lam Vũ chạm nhẹ vào cánh môi đã dwbwfbịulcgg{font-size: 1px}hônhxgfvgerth{font-size: 1px}uqictđếnigslf{font-size: 1px}sưngdhnbagdkdb{font-size: 1px}ozptnđỏqyrzk{font-size: 1px}vẫnqurviqcgjs{font-size: 1px}cònupkjaweymn{font-size: 1px}vươnglajkqxvnff{font-size: 1px}lạifwbfwhnjrl{font-size: 1px}veglfnhữnglcszd{font-size: 1px}uraymvệtrotuv{font-size: 1px}nướcsdmhvgdqlm{font-size: 1px}óngakptqernfq{font-size: 1px}ánhqbubflhffy{font-size: 1px}zrbjr"Tuệxpnry{font-size: 1px}jvosoNhi,wmwyn{font-size: 1px}tamggzyjbhng{font-size: 1px}rấtfopkdsanac{font-size: 1px}oylkqnhớjjpan{font-size: 1px} nàng nhớ nàng chết đi được".
Tiếp tục cúi người xuống hôn vào vành tai của Đường Giai Tuệ, vật nóng ấm khám phá mọi ngóc ngách bên trong đến nỗi khiến chúng ửng đỏ lên mới di dời xuống cái cổ trắng ngần của nàng.
Liếm mút không đủ Hàn Lam Vũ chuyển sang cắn nhẹ vào bờ vai kia lưu lại vết tích của riêng nàng.
"Ưmmm...Lam Vũ" Có vẻ như đã rất lâu rồi Đường Giai Tuệ không cảm nhận được điều này nữa, bất chợt cảm xúc dâng trào bên thân dưới cũng không kiềm chế đã vô cùng ướt át.
Nàng ôm chặt lấy bờ vai kia như đang khuyến khích Hàn Lam Vũ gia tăng động tác hơn, tiếp tục giày vò bên dưới hai ngọn đồi đã đứng sững từ lâu.
Chúng vẫn vậy vẫn hồng hào và căng tròn thách thức, Hàn Lam Vũ cảm thấy nóng rực ở cổ nhẹ ngậm lấy mút mát hệt như tiểu hài.
"Ư..mm..A..hhhahh..Lam Vũ chàng..nhẹ một chút...Ahhh~"
Làm sao có thể nhẹ tay với nàng được, Hàn Lam Vũ cứ nghĩ đến nơi này đã bị tiểu tử kia động vào thì liền gia tăng lực mạnh hơn, các ngón tay cũng nắn nót se nắn đầu nhuỵ hồng đến sưng đỏ.
"A..hhh...Đau...Lam Vũ...Đau thiếp...Hahhh~...A..hhhahh" Mặc dù bị giày vò mạnh bạo nhưng Đường Giai Tuệ cảm thấy rất hạnh phúc, nàng biết Hàn Lam Vũ là đang thể hiện tình yêu vô hạn với nàng.
"Tuệ Nhi, chỗ này của nàng có sướng không? Ta làm tốt hơn tiểu quỷ kia không?".
Nhưng tật nói năng dung tung trong lúc ái ân vẫn là không thay đổi. Đường Giai Tuệ không hiểu Hàn Lam Vũ đang nói gì.
Chỉ cảm thấy cả người nàng như bị đun nóng bởi bàn tay của Hàn Lam Vũ. Liên tục rên rỉ dưới thân nàng.
Khẽ dùng đùi chạm nhẹ vào động huyệt của Đường Giai Tuệ, Hàn Lam Vũ hoàn toàn cảm nhận được nàng đã ướt đẫm cả một vùng.
Vừa di chuyển đùi ma sát nhẹ nhàng bên dưới động huyệt, vừa ngậm lấy ngọn đồi khoả mút mát, bên ngọn đồi kia cũng không được an phận được chăm sóc bởi bàn tay của Hàn Lam Vũ.
Bị kích thích ba nơi khi Đường Giai Tuệ dần trở nên mụ mị, nhìn nàng nằm dưới thân người rên rỉ không ngừng trông thật mê hoặc "Ahhh...hhha~...Lam Vũ..Lam Vũ..nơi đó thực nóng...Hahhh...Thiếp khó chịu..Ưmmm"
"Tuệ Nhi, ta muốn nàng di chuyển".
Hàn Lam Vũ xoay người nằm xuống đưa đùi lên cao, nàng mỉm cười tinh nghịch.
Là ý gì đây?
Đường Giai Tuệ "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.