Chương 19
Lưu Thủy Thủy
17/09/2020
Edit: Dờ
Đối với phương pháp dùng dầu nóng xào đồ ăn lên này, Thu Thu thấy rất mới lạ. Nghe thấy giọng chị Tề, cậu ngừng tay tập trung nhìn chị làm. Chị Tề cũng đang mải xào đồ ăn, hai người đều không phát hiện ra có người đang lại gần.
Lý Thuận xoa xoa tay tới gần Thu Thu, khách sáo nói, "Nấu cơm đấy à."
Chị Tề không quen với các tài xế khác lắm, cũng không quen Lý Thuận, "Đang làm cơm đây."
Thu Thu thấy chị Tề cười nói với Lý Thuận thì cũng quay ra cười với hắn, sau đó cúi xuống tiếp tục làm cơm.
Nhìn thấy cô gái mềm mỏng nhỏ nhẹ này, Lý Thuận ngứa ngáy, "Chị, em gái chị đấy à? Xinh phết nhỉ."
Tuy chị Tề chỉ vừa mới quen biết Thu Thu nhưng thấy người khác khen cậu, không hiểu sao chị cũng thấy tự hào, coi cậu như em gái nhà mình, "Không phải không phải, lão nhà cổ còn đang đánh bài bên kia kìa, cổ muốn học nấu cơm."
Lý Thuận vô cùng hèn hạ nghĩ, hoa trong nhà sao thơm được bằng hoa bên ngoài, huống hồ đây là đóa hoa đã có chủ. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thu Thu, Lý Thuận càng nóng ruột.
Nơi để hàng lộ thiên nên phơi nắng một lát là đổ mồ hôi, Thu Thu và chị Tề còn đang nấu nướng nên càng thấy nóng.
Rửa đồ ăn xong, Thu Thu muốn lên xe tìm nước uống. Cậu trèo lên bàn đạp bò vào lấy nước khoáng.
Lý Thuận lén nhìn theo, hai chân Thu Thu sạch sẽ, mặc cái quần đùi ngắn, nếu đứng ở đầu xe nhìn lên có khi còn thấy cả bên trong.
Nước miếng ứa ra, Lý Thuận lặng lẽ đi về phía đầu xe, chưa kịp nhìn thì Thu Thu ôm mấy chai nước khoáng nhảy xuống, thấy Lý Thuận đứng ở dưới thì thuận tay đưa cho hắn một chai.
"Ấy! Cảm ơn nhé!" Thật là chu đáo, đúng gu của Lý Thuận. Như thể chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, hắn dính lấy Thu Thu cùng đi về chỗ chị Tề.
Thu Thu đưa cho chị Tề một chai nước, chị nhận lấy rồi nói, "Chỗ chị có lá kim ngân giải nhiệt, chốc chị lấy cho."
Chị Tề ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đàn ông kia đã ghé sát vào gần Thu Thu, chị thấy rất kỳ quái nhưng không hỏi nhiều, đi ra xe lấy lá kim ngân.
Chỉ còn Thu Thu và Lý Thuận ở lại, Lý Thuận càng lớn mật hơn, làm bộ nhiệt tình giúp Thu Thu vặn chai nước, "Em tên gì thế?"
Tên đàn ông cười nịnh nọt, Thu Thu bị hắn nhìn như hổ đói thì rất khó chịu, lại không hiểu hắn đang nói gì nên đành cười cười đi ra chỗ khác.
"Đi theo xe vừa mệt vừa nóng, lại còn chán nữa, sao em lại theo tới đây? Chồng em đối xử không tốt với em đúng không?" Lý Thuận nói, nhà ai có cô vợ xinh đẹp thế này mà nỡ lòng bắt người ta dầm mưa dãi nắng.
Đều là cợt nhả trêu chọc lải nhải không ngừng như nhau, nhưng nếu người trước mắt là Tần Sấm, Thu Thu chỉ ngượng ngùng né tránh anh, mà với tên đàn ông xa lạ này, cậu thấy ghét.
Vợ Lý Thuận làm hai món đơn giản rồi lên xe kêu hắn xuống ăn cơm, kết quả chẳng thấy bóng dáng Lý Thuận đâu, đi vòng vòng tìm thì thấy hắn đang mang bộ mặt háo sắc nói chuyện với con gái nhà người ta.
Không nói hai lời, vợ Lý Thuận đi ra giật lấy chai nước trong tay hắn, "Tôi còn đang nghĩ là anh đói bụng thật, không ngờ lại lừa tôi để tranh thủ đi thông đồng với con khác!"
Giọng rất lớn, Thu Thu sợ tới mức đứng lùi về phía sau. Thấy trên tay Thu Thu cũng cầm chai nước, không rõ là ai mua cho ai, người đàn bà kia nổi cơn tam bành, mặc kệ phải trái chửi ầm lên, "Cô có biết xấu hổ hay không mà đi dụ dỗ chồng người khác!"
Không biết vì sao người đàn bà trước mặt tự dưng nổi sùng lên, Thu Thu đứng ở sạp nấu cơm của chị Tề, đi cũng được, không đi cũng không xong, đành đứng tại chỗ.
Nghe được giọng quát, chị Tề xuống xe thì thấy một người đàn bà đang chống nạnh đứng cùng Thu Thu, "Có chuyện gì thế?"
Người đàn bà kia thở phì phò như chó điên, gặp ai cũng cắn, "Có phải gái nhà chị hay không? Đồ lăng loàn! Chồng người khác mà cũng dám dụ dỗ không biết nhục!"
Chị Tề cũng là người nóng tính, rõ ràng tên kia chủ động bắt chuyện, Thu Thu nghe còn không hiểu thì dụ với dỗ cái gì. Người đàn bà kia dám chửi thì chị Tề cũng không cần khách khí nữa.
"Nói chuyện một chút cũng tính là dụ dỗ à, cô nhìn chồng cô toát mồ hôi kia kìa, cho có chai nước cũng là dụ dỗ?" Chị Tề chỉ Thu Thu, "Cổ cũng cho tôi nước, thế là đang dụ dỗ tôi chắc? Sao cô ăn nói khó nghe thế, mới sáng ra đã giẫm phải phân!"
Đàn bà cãi nhau khiến mọi người chú ý, Tần Sấm vừa ngẩng đầu thì thấy Thu Thu co rúm người đứng cạnh chị Tề, anh vội vàng chạy lại.
"Chị, cãi nhau gì vậy?" Nhìn thấy Tần Sấm, Thu Thu chạy tới trốn ở phía sau anh.
Cũng không biết là ai lên tiếng, "Lý Thuận, cãi nhau gì với đám đàn bà thế?"
Lời vừa dứt, chị Tề nghe thấy thì xuýt xoa một tiếng, "Ối giời, tưởng ai hóa ra là Lý Thuận."
Chuyện rách nát của Lý Thuận đã truyền tai khắp đám tài xế, hôm qua chị Tề vừa nghe chồng kể xong. Chị quay ra nói với vợ hắn, "Hèn gì cô nhìn ai cũng nghĩ người ta dụ dỗ chồng cô, chính cô không quản được chồng thì đừng có hắt nước bẩn cho người khác. Chồng cô dính lấy con gái nhà người ta mà nói chuyện, người ta chỉ lịch sự cho chồng cô chai nước thôi, lại còn được đằng chân lân đằng đầu, dính sát vào như thế làm gì."
Đám tài xế đều tò mò chạy lại xem, chị Tề cũng chẳng nể nang, "Dụ dỗ cái gì? Cô bảo chồng cô đái một bãi nhìn xem, gớm chết nhìn cái mặt thận yếu thế kia, con gái nhà người ta thà dụ dỗ tôi cũng chẳng thèm dụ dỗ chồng cô!"
"Cô! Cô!" Bị người khác nói toẹt ra chuyện xấu nhà mình, vợ Lý Thuận như bị giẫm phải đuôi, tức thì khóc om sòm lên.
Chị Tề cúi xuống nhặt xẻng nấu ăn, chỉ vào người đàn bà, "Cô khóc đi tôi xem, tôi còn không trị được cô chắc." Dáng người chị Tề rất to cao, vợ Lý Thuận không trông cậy gì được vào chồng mình, đành muối mặt trợn trắng mắt.
Bắt trộm phải bắt tận tay, huống hồ Lý Thuận cũng chưa làm gì, Tần Sấm có tức cũng không biết xả đi đâu. Đám đông hóng biến cũng giảng hòa, "Thôi thôi, Thuận Tử, về xe với vợ đi."
Thu Thu đã sớm muốn quay về, cậu rất ngại những tình huống như thế này, cậu không biết mọi người đang đỏ gay mặt mũi cãi nhau cái gì, cậu chỉ thấy Tần Sấm nhíu mày, bàn tay siết chặt lại.
Giống như ngày hôm đó cậu theo bạn cùng thôn vượt biên qua Vân Nam, cậu không biết bạn mình đã nói gì với một người đàn ông lạ mặt, rất mịt mờ rất bất lực, rất muốn chạy trốn.
Tần Sấm vỗ vỗ tay Thu Thu, dịu dàng nói, "Lên xe đi."
Nhấc Thu Thu lên xe, Tần Sấm tiện tay đóng cửa lại, vừa quay đầu thì thấy Lý Thuận còn chưa đi. Hắn còn đang lén lút nhìn Thu Thu, chạm phải ánh mắt Tần Sấm thì cuống quít rời mắt đi.
Lửa giận bốc lên đầu, Tần Sấm ba bước thành hai vọt tới trước mặt hắn, vung một quyền lên nặng nề dộng vào mặt Lý Thuận, "*** mẹ mày cút, nhìn cái đéo!"
Đối với phương pháp dùng dầu nóng xào đồ ăn lên này, Thu Thu thấy rất mới lạ. Nghe thấy giọng chị Tề, cậu ngừng tay tập trung nhìn chị làm. Chị Tề cũng đang mải xào đồ ăn, hai người đều không phát hiện ra có người đang lại gần.
Lý Thuận xoa xoa tay tới gần Thu Thu, khách sáo nói, "Nấu cơm đấy à."
Chị Tề không quen với các tài xế khác lắm, cũng không quen Lý Thuận, "Đang làm cơm đây."
Thu Thu thấy chị Tề cười nói với Lý Thuận thì cũng quay ra cười với hắn, sau đó cúi xuống tiếp tục làm cơm.
Nhìn thấy cô gái mềm mỏng nhỏ nhẹ này, Lý Thuận ngứa ngáy, "Chị, em gái chị đấy à? Xinh phết nhỉ."
Tuy chị Tề chỉ vừa mới quen biết Thu Thu nhưng thấy người khác khen cậu, không hiểu sao chị cũng thấy tự hào, coi cậu như em gái nhà mình, "Không phải không phải, lão nhà cổ còn đang đánh bài bên kia kìa, cổ muốn học nấu cơm."
Lý Thuận vô cùng hèn hạ nghĩ, hoa trong nhà sao thơm được bằng hoa bên ngoài, huống hồ đây là đóa hoa đã có chủ. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Thu Thu, Lý Thuận càng nóng ruột.
Nơi để hàng lộ thiên nên phơi nắng một lát là đổ mồ hôi, Thu Thu và chị Tề còn đang nấu nướng nên càng thấy nóng.
Rửa đồ ăn xong, Thu Thu muốn lên xe tìm nước uống. Cậu trèo lên bàn đạp bò vào lấy nước khoáng.
Lý Thuận lén nhìn theo, hai chân Thu Thu sạch sẽ, mặc cái quần đùi ngắn, nếu đứng ở đầu xe nhìn lên có khi còn thấy cả bên trong.
Nước miếng ứa ra, Lý Thuận lặng lẽ đi về phía đầu xe, chưa kịp nhìn thì Thu Thu ôm mấy chai nước khoáng nhảy xuống, thấy Lý Thuận đứng ở dưới thì thuận tay đưa cho hắn một chai.
"Ấy! Cảm ơn nhé!" Thật là chu đáo, đúng gu của Lý Thuận. Như thể chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, hắn dính lấy Thu Thu cùng đi về chỗ chị Tề.
Thu Thu đưa cho chị Tề một chai nước, chị nhận lấy rồi nói, "Chỗ chị có lá kim ngân giải nhiệt, chốc chị lấy cho."
Chị Tề ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào tên đàn ông kia đã ghé sát vào gần Thu Thu, chị thấy rất kỳ quái nhưng không hỏi nhiều, đi ra xe lấy lá kim ngân.
Chỉ còn Thu Thu và Lý Thuận ở lại, Lý Thuận càng lớn mật hơn, làm bộ nhiệt tình giúp Thu Thu vặn chai nước, "Em tên gì thế?"
Tên đàn ông cười nịnh nọt, Thu Thu bị hắn nhìn như hổ đói thì rất khó chịu, lại không hiểu hắn đang nói gì nên đành cười cười đi ra chỗ khác.
"Đi theo xe vừa mệt vừa nóng, lại còn chán nữa, sao em lại theo tới đây? Chồng em đối xử không tốt với em đúng không?" Lý Thuận nói, nhà ai có cô vợ xinh đẹp thế này mà nỡ lòng bắt người ta dầm mưa dãi nắng.
Đều là cợt nhả trêu chọc lải nhải không ngừng như nhau, nhưng nếu người trước mắt là Tần Sấm, Thu Thu chỉ ngượng ngùng né tránh anh, mà với tên đàn ông xa lạ này, cậu thấy ghét.
Vợ Lý Thuận làm hai món đơn giản rồi lên xe kêu hắn xuống ăn cơm, kết quả chẳng thấy bóng dáng Lý Thuận đâu, đi vòng vòng tìm thì thấy hắn đang mang bộ mặt háo sắc nói chuyện với con gái nhà người ta.
Không nói hai lời, vợ Lý Thuận đi ra giật lấy chai nước trong tay hắn, "Tôi còn đang nghĩ là anh đói bụng thật, không ngờ lại lừa tôi để tranh thủ đi thông đồng với con khác!"
Giọng rất lớn, Thu Thu sợ tới mức đứng lùi về phía sau. Thấy trên tay Thu Thu cũng cầm chai nước, không rõ là ai mua cho ai, người đàn bà kia nổi cơn tam bành, mặc kệ phải trái chửi ầm lên, "Cô có biết xấu hổ hay không mà đi dụ dỗ chồng người khác!"
Không biết vì sao người đàn bà trước mặt tự dưng nổi sùng lên, Thu Thu đứng ở sạp nấu cơm của chị Tề, đi cũng được, không đi cũng không xong, đành đứng tại chỗ.
Nghe được giọng quát, chị Tề xuống xe thì thấy một người đàn bà đang chống nạnh đứng cùng Thu Thu, "Có chuyện gì thế?"
Người đàn bà kia thở phì phò như chó điên, gặp ai cũng cắn, "Có phải gái nhà chị hay không? Đồ lăng loàn! Chồng người khác mà cũng dám dụ dỗ không biết nhục!"
Chị Tề cũng là người nóng tính, rõ ràng tên kia chủ động bắt chuyện, Thu Thu nghe còn không hiểu thì dụ với dỗ cái gì. Người đàn bà kia dám chửi thì chị Tề cũng không cần khách khí nữa.
"Nói chuyện một chút cũng tính là dụ dỗ à, cô nhìn chồng cô toát mồ hôi kia kìa, cho có chai nước cũng là dụ dỗ?" Chị Tề chỉ Thu Thu, "Cổ cũng cho tôi nước, thế là đang dụ dỗ tôi chắc? Sao cô ăn nói khó nghe thế, mới sáng ra đã giẫm phải phân!"
Đàn bà cãi nhau khiến mọi người chú ý, Tần Sấm vừa ngẩng đầu thì thấy Thu Thu co rúm người đứng cạnh chị Tề, anh vội vàng chạy lại.
"Chị, cãi nhau gì vậy?" Nhìn thấy Tần Sấm, Thu Thu chạy tới trốn ở phía sau anh.
Cũng không biết là ai lên tiếng, "Lý Thuận, cãi nhau gì với đám đàn bà thế?"
Lời vừa dứt, chị Tề nghe thấy thì xuýt xoa một tiếng, "Ối giời, tưởng ai hóa ra là Lý Thuận."
Chuyện rách nát của Lý Thuận đã truyền tai khắp đám tài xế, hôm qua chị Tề vừa nghe chồng kể xong. Chị quay ra nói với vợ hắn, "Hèn gì cô nhìn ai cũng nghĩ người ta dụ dỗ chồng cô, chính cô không quản được chồng thì đừng có hắt nước bẩn cho người khác. Chồng cô dính lấy con gái nhà người ta mà nói chuyện, người ta chỉ lịch sự cho chồng cô chai nước thôi, lại còn được đằng chân lân đằng đầu, dính sát vào như thế làm gì."
Đám tài xế đều tò mò chạy lại xem, chị Tề cũng chẳng nể nang, "Dụ dỗ cái gì? Cô bảo chồng cô đái một bãi nhìn xem, gớm chết nhìn cái mặt thận yếu thế kia, con gái nhà người ta thà dụ dỗ tôi cũng chẳng thèm dụ dỗ chồng cô!"
"Cô! Cô!" Bị người khác nói toẹt ra chuyện xấu nhà mình, vợ Lý Thuận như bị giẫm phải đuôi, tức thì khóc om sòm lên.
Chị Tề cúi xuống nhặt xẻng nấu ăn, chỉ vào người đàn bà, "Cô khóc đi tôi xem, tôi còn không trị được cô chắc." Dáng người chị Tề rất to cao, vợ Lý Thuận không trông cậy gì được vào chồng mình, đành muối mặt trợn trắng mắt.
Bắt trộm phải bắt tận tay, huống hồ Lý Thuận cũng chưa làm gì, Tần Sấm có tức cũng không biết xả đi đâu. Đám đông hóng biến cũng giảng hòa, "Thôi thôi, Thuận Tử, về xe với vợ đi."
Thu Thu đã sớm muốn quay về, cậu rất ngại những tình huống như thế này, cậu không biết mọi người đang đỏ gay mặt mũi cãi nhau cái gì, cậu chỉ thấy Tần Sấm nhíu mày, bàn tay siết chặt lại.
Giống như ngày hôm đó cậu theo bạn cùng thôn vượt biên qua Vân Nam, cậu không biết bạn mình đã nói gì với một người đàn ông lạ mặt, rất mịt mờ rất bất lực, rất muốn chạy trốn.
Tần Sấm vỗ vỗ tay Thu Thu, dịu dàng nói, "Lên xe đi."
Nhấc Thu Thu lên xe, Tần Sấm tiện tay đóng cửa lại, vừa quay đầu thì thấy Lý Thuận còn chưa đi. Hắn còn đang lén lút nhìn Thu Thu, chạm phải ánh mắt Tần Sấm thì cuống quít rời mắt đi.
Lửa giận bốc lên đầu, Tần Sấm ba bước thành hai vọt tới trước mặt hắn, vung một quyền lên nặng nề dộng vào mặt Lý Thuận, "*** mẹ mày cút, nhìn cái đéo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.