Chương 26
Lưu Thủy Thủy
17/09/2020
Edit: Dờ
Có đôi khi việc chở hàng này rất xui xẻo. Tần Sấm tới Vân Nam cũng không thể bốc hàng đi Lào ngay, may là anh không vội việc khác, một tháng chạy được dăm chuyến, lời được năm sáu nghìn tệ.
So với việc chạy đôn chạy đáo cả ngày, Tần Sấm thích an nhàn tự tại hơn, rảnh rỗi có thời gian sẽ đi trêu chọc Thu Thu.
Vì lúc trước dùng di động để làm một số việc không thể miêu tả, Thu Thu không thích dùng, vẫn cứ là thái độ bình nứt cho vỡ luôn, có thể hiểu thì tốt, không hiểu thì mặc kệ Tần Sấm.
Tần Sấm sao có thể để Thu Thu làm vậy, tiếng Trung là phải học, dù dùng phương thức nào đi nữa.
Thu Thu để di động cạnh gối đầu rồi ngồi cách thật xa, chuyên chú xem TV.
Tần Sấm bật cười, "Em xem có hiểu không?" Phim tiếng Trung, ngay cả phụ đề cũng là tiếng Trung.
Tất nhiên là Thu Thu không hiểu, cậu chỉ nhìn hình ảnh giết thời gian thôi, nghe thấy Tần Sấm nói chuyện thì quay lại nhìn anh.
Tần Sấm nằm trên giường vẫy tay, "Lại đây."
Một người đàn ông đang cởi trần, nhướn mày vênh mặt đắc ý bảo bạn về giường, là người đứng đắn thì đều không muốn đến gần.
Sau cái đêm ấy, Tần Sấm không ép Thu Thu làm gì nữa, nhưng tay chân chẳng an phận là bao. Thu Thu ngoan ngoãn, cứ để anh sờ soạng chán chê, không còn hơi sức mà bực mình.
Thu Thu có giận cũng chỉ một lúc rồi thôi, quá lắm thì trừng mắt với Tần Sấm, sau đó giả câm giả điếc mặc kệ anh.
Nhưng Tần Sấm mặt dày, dùng giọng điệu uy hiếp nói với Thu Thu, "Thu Thu, nếu em không lại đây anh sẽ ra bắt em đấy, bắt được rồi sẽ không buông tha cho em đâu."
Dù Thu Thu không hiểu nhưng vẫn nghe ra được giọng điệu ngả ngớn của anh.
Cậu chần chừ một lát rồi miễn cưỡng đứng dậy.
Tần Sấm gõ gõ di động của Thu Thu, màn hình sáng lên, anh mở app phiên dịch ra, "Hửm? Không cần di động nữa à?"
Bây giờ di động với Thu Thu như một quả bom nổ chậm, cậu không muốn động vào.
Tần Sấm lại nói, "Của em." (你的/ Yours.)
Thu Thu rất muốn nói là cậu không cần nữa, không phải của cậu. Tần Sấm bóp má Thu Thu nặng nề lặp lại, "Của em." (你的/ Yours.)
Cậu không biết anh đang muốn dạy cậu tiếng Trung hay muốn cậu nhận điện thoại, Thu Thu đành cầm lấy, ngập ngừng nói: "Của anh." (你的/ Yours.)
"Ha ha." Tần Sấm vui vẻ, "Không phải của anh (你的/Yours), là của em(我的/ Mine)."
Anh muốn sửa lại cách dùng từ cho Thu Thu, bèn đứng ở góc độ của Thu Thu chỉ vào di động, "Của em." Sau đó lại chỉ Thu Thu, "Của anh."
Tần Sấm hất cằm chỉ vào di dộng, Thu Thu nói với vẻ không chắc chắn, "Của em..."
Tần Sấm lại chỉ cậu, Thu Thu hơi hiểu ra vấn đề, "Của anh..."
Tần Sấm đắc ý vênh mặt lên trời, chụt một cái hôn lên mặt Thu Thu, "Đúng, đúng rồi! Là của anh!"
Tần Sấm phần lớn dạy Thu Thu các từ vựng, đôi khi sẽ dạy cậu đánh vần từng chữ một. Hiện tại Thu Thu có thể hiểu được những từ đơn giản thường dùng.
Tuy chuyện chở hàng không vội nhưng xe đã trùng tu xong, Tần Sấm không thể để xe của mình chiếm chỗ làm ăn của người ta.
Hai người ăn xong, Tần Sấm mang Thu Thu tới lấy xe. Thanh toán xong xuôi, A Lan cười nói: "Sao vội đi thế, phí đỗ xe có hai ba chục một ngày thôi, mà cũng không chiếm chỗ đâu."
Tần Sấm cười, "Phiền lắm, chỗ em còn phải làm ăn chứ. Với lại cứ đỗ mãi ở đây cũng không phải cách, ra bãi thì chỉ được mấy ngày."
A Lan cũng biết chút chút về nghề lái xe, những tài xế ghé qua thỉnh thoảng sẽ kể chuyện dăm câu.
"Mấy ngày nay vừa lúc chưa có hàng mà?" A Lan nói chuyện cứ thích động chân động tay với Tần Sấm, ngón tay không biết từ bao giờ sờ lên cánh tay anh, "Anh lại còn khách khí với em."
Nói xong cô lại quay ra nhìn Thu Thu, "Cậu nói có đúng không?" A Lan nói tiếng Trung, Thu Thu không hiểu, Tần Sấm cũng không biết A Lan có ý gì.
Thu Thu mở miệng nhưng không nói, cậu không thích những lúc thế này, cậu không biết họ đang nói gì, giống như thế giới bên ngoài ngăn cách bởi Tần Sấm không hề an toàn, rất xô bồ chen lấn.
Đáng sợ nhất là có thể A Lan đang ngầm khiêu khích, cái cảm giác mơ hồ này chỉ có Thu Thu và cô nàng biết, Tần Sấm không hề nhìn ra.
A Lan đột nhiên gọi một công nhân lại, "Trời nóng, lấy cho cậu nhóc này chai nước lạnh." Bắt nạt người miệng mềm, huống hồ Thu Thu còn không thể đáp lại.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp, "Sấm ca có uống gì không?"
Những lời này quả nhiên vẫn có sức hấp dẫn, trên đường chạy xe Tần Sấm không có cơ hội uống. Nếu không ai nhắc thì cơn thèm rượu này sẽ không tồn tại, nhưng một khi đã nhắc tới, cơn thèm bắt đầu dâng lên.
"Sốt ruột lái xe làm gì, đang sẵn ít đồ nhắm đây, uống một chút chứ?"
Đúng là không vội vã gì thật, A lan cứ mời mãi, anh ngại từ chối trước mặt bao nhiêu công nhân nên định đồng ý, lời ra tới miệng thì Thu Thu kéo áo anh lại.
Cậu không biết Tần Sấm muốn làm gì, nhưng lần trước tới đây tự dưng anh lại cởi quần áo, tóm lại cô gái A Lan này rất nguy hiểm.
"Sao vậy?" Tần Sấm hỏi, thấy Thu Thu giật khóe môi muốn nói lại thôi, anh định lấy di động ra để Thu Thu nói chuyện.
Ai dè Thu Thu bước tới gần Tần Sấm, thầm thì với anh một câu, "Của em..."
A Lan khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Thu Thu, cô nàng không hề ngạc nhiên, nghe Thu Thu nói xong thì cô không dính lấy Tần Sấm nữa.
Tần Sấm thì hơi giật mình, xoay người lại hỏi, "Hả? Gì?"
Anh rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn muốn hỏi lại, giống như người cha trẻ tuổi lần đầu tiên nghe con mình gọi ba, phấn khích đến run rẩy.
Thu Thu nắm tay anh kéo về phía xe, muốn anh đi về. Tần Sấm còn đang phê pha quên trời đất, vừa đi theo Thu Thu vừa nói với A Lan, "Thôi, em ấy không muốn ở lại."
Thấy Tần Sấm vẫn còn quay đầu nói chuyện với A Lan, Thu Thu không vui siết chặt cổ tay anh, "Ưm!" Giục anh lên xe.
Khóe miệng sắp toét ra tới mang tai, Tần Sấm nhanh nhẹn trèo lên, đóng cửa cắm chìa khóa xe. Anh vẫn chưa lái đi vội mà vẫy tay với Thu Thu, cậu hiểu ý, bò từ giường nhỏ ra sau lưng anh.
Thông qua điện thoại phiên dịch, Tần Sấm hỏi có phải cậu ghen hay không, sắc mặt Thu Thu hết đỏ lại trắng.
Thu Thu không đáp được, dáng vẻ đắc ý của Tần Sấm khiến cậu nghẹn họng.
Thấy Thu Thu đang ngượng nghịu, Tần Sấm vươn tay ra ôm, cắn một miếng lên miệng cậu.
Anh vô sỉ nói, "Người ta mời anh uống rượu, giờ em kéo anh đi về, em đền anh kiểu gì đây?"
Thu Thu thấy chua chua, hóa ra Tần Sấm muốn ở lại. Cậu lén lút cào lên ghế lái, thầm trút ra cảm xúc bất an trong lòng.
Dáng vẻ tức giận mà không dám xả ra của cậu khiến Tần Sấm yêu thương vô cùng, anh bóp hai má cậu, "Về khách sạn xử lý em sau."
Có đôi khi việc chở hàng này rất xui xẻo. Tần Sấm tới Vân Nam cũng không thể bốc hàng đi Lào ngay, may là anh không vội việc khác, một tháng chạy được dăm chuyến, lời được năm sáu nghìn tệ.
So với việc chạy đôn chạy đáo cả ngày, Tần Sấm thích an nhàn tự tại hơn, rảnh rỗi có thời gian sẽ đi trêu chọc Thu Thu.
Vì lúc trước dùng di động để làm một số việc không thể miêu tả, Thu Thu không thích dùng, vẫn cứ là thái độ bình nứt cho vỡ luôn, có thể hiểu thì tốt, không hiểu thì mặc kệ Tần Sấm.
Tần Sấm sao có thể để Thu Thu làm vậy, tiếng Trung là phải học, dù dùng phương thức nào đi nữa.
Thu Thu để di động cạnh gối đầu rồi ngồi cách thật xa, chuyên chú xem TV.
Tần Sấm bật cười, "Em xem có hiểu không?" Phim tiếng Trung, ngay cả phụ đề cũng là tiếng Trung.
Tất nhiên là Thu Thu không hiểu, cậu chỉ nhìn hình ảnh giết thời gian thôi, nghe thấy Tần Sấm nói chuyện thì quay lại nhìn anh.
Tần Sấm nằm trên giường vẫy tay, "Lại đây."
Một người đàn ông đang cởi trần, nhướn mày vênh mặt đắc ý bảo bạn về giường, là người đứng đắn thì đều không muốn đến gần.
Sau cái đêm ấy, Tần Sấm không ép Thu Thu làm gì nữa, nhưng tay chân chẳng an phận là bao. Thu Thu ngoan ngoãn, cứ để anh sờ soạng chán chê, không còn hơi sức mà bực mình.
Thu Thu có giận cũng chỉ một lúc rồi thôi, quá lắm thì trừng mắt với Tần Sấm, sau đó giả câm giả điếc mặc kệ anh.
Nhưng Tần Sấm mặt dày, dùng giọng điệu uy hiếp nói với Thu Thu, "Thu Thu, nếu em không lại đây anh sẽ ra bắt em đấy, bắt được rồi sẽ không buông tha cho em đâu."
Dù Thu Thu không hiểu nhưng vẫn nghe ra được giọng điệu ngả ngớn của anh.
Cậu chần chừ một lát rồi miễn cưỡng đứng dậy.
Tần Sấm gõ gõ di động của Thu Thu, màn hình sáng lên, anh mở app phiên dịch ra, "Hửm? Không cần di động nữa à?"
Bây giờ di động với Thu Thu như một quả bom nổ chậm, cậu không muốn động vào.
Tần Sấm lại nói, "Của em." (你的/ Yours.)
Thu Thu rất muốn nói là cậu không cần nữa, không phải của cậu. Tần Sấm bóp má Thu Thu nặng nề lặp lại, "Của em." (你的/ Yours.)
Cậu không biết anh đang muốn dạy cậu tiếng Trung hay muốn cậu nhận điện thoại, Thu Thu đành cầm lấy, ngập ngừng nói: "Của anh." (你的/ Yours.)
"Ha ha." Tần Sấm vui vẻ, "Không phải của anh (你的/Yours), là của em(我的/ Mine)."
Anh muốn sửa lại cách dùng từ cho Thu Thu, bèn đứng ở góc độ của Thu Thu chỉ vào di động, "Của em." Sau đó lại chỉ Thu Thu, "Của anh."
Tần Sấm hất cằm chỉ vào di dộng, Thu Thu nói với vẻ không chắc chắn, "Của em..."
Tần Sấm lại chỉ cậu, Thu Thu hơi hiểu ra vấn đề, "Của anh..."
Tần Sấm đắc ý vênh mặt lên trời, chụt một cái hôn lên mặt Thu Thu, "Đúng, đúng rồi! Là của anh!"
Tần Sấm phần lớn dạy Thu Thu các từ vựng, đôi khi sẽ dạy cậu đánh vần từng chữ một. Hiện tại Thu Thu có thể hiểu được những từ đơn giản thường dùng.
Tuy chuyện chở hàng không vội nhưng xe đã trùng tu xong, Tần Sấm không thể để xe của mình chiếm chỗ làm ăn của người ta.
Hai người ăn xong, Tần Sấm mang Thu Thu tới lấy xe. Thanh toán xong xuôi, A Lan cười nói: "Sao vội đi thế, phí đỗ xe có hai ba chục một ngày thôi, mà cũng không chiếm chỗ đâu."
Tần Sấm cười, "Phiền lắm, chỗ em còn phải làm ăn chứ. Với lại cứ đỗ mãi ở đây cũng không phải cách, ra bãi thì chỉ được mấy ngày."
A Lan cũng biết chút chút về nghề lái xe, những tài xế ghé qua thỉnh thoảng sẽ kể chuyện dăm câu.
"Mấy ngày nay vừa lúc chưa có hàng mà?" A Lan nói chuyện cứ thích động chân động tay với Tần Sấm, ngón tay không biết từ bao giờ sờ lên cánh tay anh, "Anh lại còn khách khí với em."
Nói xong cô lại quay ra nhìn Thu Thu, "Cậu nói có đúng không?" A Lan nói tiếng Trung, Thu Thu không hiểu, Tần Sấm cũng không biết A Lan có ý gì.
Thu Thu mở miệng nhưng không nói, cậu không thích những lúc thế này, cậu không biết họ đang nói gì, giống như thế giới bên ngoài ngăn cách bởi Tần Sấm không hề an toàn, rất xô bồ chen lấn.
Đáng sợ nhất là có thể A Lan đang ngầm khiêu khích, cái cảm giác mơ hồ này chỉ có Thu Thu và cô nàng biết, Tần Sấm không hề nhìn ra.
A Lan đột nhiên gọi một công nhân lại, "Trời nóng, lấy cho cậu nhóc này chai nước lạnh." Bắt nạt người miệng mềm, huống hồ Thu Thu còn không thể đáp lại.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp, "Sấm ca có uống gì không?"
Những lời này quả nhiên vẫn có sức hấp dẫn, trên đường chạy xe Tần Sấm không có cơ hội uống. Nếu không ai nhắc thì cơn thèm rượu này sẽ không tồn tại, nhưng một khi đã nhắc tới, cơn thèm bắt đầu dâng lên.
"Sốt ruột lái xe làm gì, đang sẵn ít đồ nhắm đây, uống một chút chứ?"
Đúng là không vội vã gì thật, A lan cứ mời mãi, anh ngại từ chối trước mặt bao nhiêu công nhân nên định đồng ý, lời ra tới miệng thì Thu Thu kéo áo anh lại.
Cậu không biết Tần Sấm muốn làm gì, nhưng lần trước tới đây tự dưng anh lại cởi quần áo, tóm lại cô gái A Lan này rất nguy hiểm.
"Sao vậy?" Tần Sấm hỏi, thấy Thu Thu giật khóe môi muốn nói lại thôi, anh định lấy di động ra để Thu Thu nói chuyện.
Ai dè Thu Thu bước tới gần Tần Sấm, thầm thì với anh một câu, "Của em..."
A Lan khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Thu Thu, cô nàng không hề ngạc nhiên, nghe Thu Thu nói xong thì cô không dính lấy Tần Sấm nữa.
Tần Sấm thì hơi giật mình, xoay người lại hỏi, "Hả? Gì?"
Anh rõ ràng đã nghe thấy nhưng vẫn muốn hỏi lại, giống như người cha trẻ tuổi lần đầu tiên nghe con mình gọi ba, phấn khích đến run rẩy.
Thu Thu nắm tay anh kéo về phía xe, muốn anh đi về. Tần Sấm còn đang phê pha quên trời đất, vừa đi theo Thu Thu vừa nói với A Lan, "Thôi, em ấy không muốn ở lại."
Thấy Tần Sấm vẫn còn quay đầu nói chuyện với A Lan, Thu Thu không vui siết chặt cổ tay anh, "Ưm!" Giục anh lên xe.
Khóe miệng sắp toét ra tới mang tai, Tần Sấm nhanh nhẹn trèo lên, đóng cửa cắm chìa khóa xe. Anh vẫn chưa lái đi vội mà vẫy tay với Thu Thu, cậu hiểu ý, bò từ giường nhỏ ra sau lưng anh.
Thông qua điện thoại phiên dịch, Tần Sấm hỏi có phải cậu ghen hay không, sắc mặt Thu Thu hết đỏ lại trắng.
Thu Thu không đáp được, dáng vẻ đắc ý của Tần Sấm khiến cậu nghẹn họng.
Thấy Thu Thu đang ngượng nghịu, Tần Sấm vươn tay ra ôm, cắn một miếng lên miệng cậu.
Anh vô sỉ nói, "Người ta mời anh uống rượu, giờ em kéo anh đi về, em đền anh kiểu gì đây?"
Thu Thu thấy chua chua, hóa ra Tần Sấm muốn ở lại. Cậu lén lút cào lên ghế lái, thầm trút ra cảm xúc bất an trong lòng.
Dáng vẻ tức giận mà không dám xả ra của cậu khiến Tần Sấm yêu thương vô cùng, anh bóp hai má cậu, "Về khách sạn xử lý em sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.