Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!
Chương 38: Ánh mắt kì quặc
Thiên Nguyệt Phụng
15/01/2023
Chiếc băng ca được bác sĩ, y tá hối hả đẩy nhanh về phòng cấp cứu trên hành lang bệnh viện, và người đàn ông ấy vẫn nắm chặt tay cô gái, đôi mắt vừa lo vừa sợ chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt cô.
"Người nhà không được vào, vui lòng chờ bên ngoài."
Nữ y tá vừa nói xong thì cũng là lúc Phó Nhất Trác phải buông tay Triệu An Nghiên ra, nhìn cô dần khuất khỏi tầm mắt, cửa phòng cấp cứu đóng lại, bên trong sáng đèn mà tâm trạng anh càng thêm khó tả.
Anh hết đi rồi lại ngồi, ngồi được vài phút lại đứng lên nhìn vào trong, cứ lặp đi lặp lại như vậy đến khi lần đầu tiên có một vị bác sĩ bước ra, ông ấy nhìn Phó Nhất Trác và nói ngay:
"Theo như kết quả siêu âm ổ bụng cho thấy bệnh nhân bị viêm đại tràng rất nghiêm trọng, hiện tại cần phải phẫu thuật nội soi cắt bỏ phần đại trạng bị viêm, phiền người nhà ký tên vào thủ tục cần thiết thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật."
Vị bác sĩ nói xong thì một nữ y tá cũng vừa mang ra một tờ giấy, cô ấy đưa bút và tờ giấy cho Phó Nhất Trác.
Anh lập tức cầm bút, bắt đầu điền vào những thông tin cần kê khai vào tờ giấy, đến phần quan hệ với bệnh nhân thì anh thoáng chần chần khoảng chừng ba giây, sau đó dứt khoát điền vào một chữ "Chồng" rồi ký tên vào.
Phó Nhất Trác giao lại giấy, bút cho y tá, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn về phía vị bác sĩ:
"Các người nhất định phải cứu cô ấy."
"Anh yên tâm, phẫu thuật xong cô ấy sẽ ổn thôi!"
Nói rồi, cả vị bác sĩ và nữ y tá đều quay trở vào phòng cấp cứu, họ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho người con gái ấy.
Cũng nhờ một câu trấn an của bác sĩ mà Phó Nhất Trác đã bình tĩnh hơn phần nào. Lúc này, anh mới nhận ra vết thương sau lưng của mình dường như không ổn, cứ như có thứ gì đó ươn ướt dính vào áo, anh vòng tay ra phía sau chạm vào nơi ấy thử, đến khi nhìn lại những ngón tay thì mới biết vết thương đã bị chảy máu.
Dù biết rõ tình trạng của bản thân nhưng người đàn ông ấy vẫn quyết định ngồi chờ. Không biết qua vài phút sau anh đã nghĩ gì nên bấy giờ lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
*Tút...tút...tút...*
[Tôi nghe đây!]
"Cậu đến bệnh viện G ngay đi, tôi đang ở đây."
[Ừm!]
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Nhất Trác, Bành Thái Công cũng không hỏi gì thêm như mọi khi.
Sau khi tắt máy, một người hối hả chạy đến bệnh viện. Một người vẫn lặng lẽ ngồi chờ, trong khi vết thương càng lúc càng đau và máu vẫn cứ rỉ rả tuôn ra, thấm vào lớp áo sơ mi màu trắng.
Hơn 30 phút sau, Bành Thái Công cũng tìm được chỗ của Phó Nhất Trác, thấy anh ngồi đó anh ta liền nhanh chóng bước tới.
"Có chuyện gì vậy? Là ai đang cấp cứu bên trong?"
"Là Nghiên Nghiên. Lúc nãy tôi đến nhà tìm thì thấy cô ấy nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, cửa chính lại bị khóa nên tôi tông cửa xông vào bế cô ấy đưa vào đây."
Phó Nhất Trác lại trầm giọng trả lời, sau những gì anh nói và nhìn qua nét mặt trắng bệch cùng mồ hôi trên trán anh thì Bành Thái Công liền lật ra xem lại vết thương sau lưng Phó Nhất Trác ngay, và khi thấy máu ướt hết một mảng áo thì Bành Thái Công anh cũng gắt gao chau mày.
"Vết thương đang chảy máu cậu có biết không?"
Phó Nhất Trác tuyệt nhiên hờ hững đáp:
"Biết."
"Biết sao còn ngồi đây? Nó liên quan đến đốt sống lưng đấy Trác, cậu chán làm một người lành lặn, bình thường rồi hả?"
"Nếu chán thì tôi gọi cậu tới đây làm gì? Nghiên Nghiên đang phẫu thuật bên trong, giờ cậu ngồi đây chờ bác sĩ ra rồi xem tình hình của cô ấy thế nào, sau đó thay tôi chăm sóc cô ấy."
"Còn cậu?"
Phó Nhất Trác gượng người đứng dậy, anh nhìn Bành Thái Công, trên môi còn hơi cười trước rồi mới nói:
"Đương nhiên là đi tìm bác sĩ rồi. Tôi còn phải bảo vệ người con gái ấy cả đời thì sao có thể để bản thân xảy ra chuyện gì được."
Nói rồi, người đàn ông ấy mới chậm rãi rời đi, nhưng sau đó lại nghe thấy câu hỏi của Bành Thái Công vọng tới:
"Cậu thật lòng yêu cô ấy sao?"
Phó Nhất Trác quay lại nhìn người bạn thân nhiều năm của mình, nghiêm túc trả lời:
"Trước giờ tôi chưa từng yêu ai, ngoại trừ cô ấy!"
"Vậy thì yên tâm, tạm thời tôi sẽ thay cậu chăm sóc cô ấy!"
Trong lòng Phó Nhất Trác bây giờ cũng đã an yên hơn, anh dành một nụ cười tin tưởng với Bành Thái Công sau đó mới quay lưng đi.
Nhưng có lẽ anh không biết rằng, khi bản thân rời đi thì nét mặt của Bành Thái Công đã thay đổi, từ một ánh mắt của người lương thiện bỗng chốc thay đổi thành cái nhìn của kẻ mang lòng dã tâm.
Không lâu sau, ca phẫu thuật của Triệu An Nghiên được bác sĩ thông báo thành công và cô cũng được chuyển xuống phòng bệnh để người nhà chăm sóc.
Từ khi xuống phòng bệnh, Bành Thái Công vẫn luôn ngồi bên sofa chờ Triệu An Nghiên tỉnh lại, cuối cùng thì sau bao lâu thời gian anh cũng nhìn thấy người con gái ấy tỉnh dậy.
Nhanh chân bước tới giường bệnh, Bành Thái Công khẽ cất lời hỏi thăm:
"Triệu tổng, cô thấy trong người thế nào rồi?"
Nhìn người đàn ông bên cạnh mình lúc này mà Triệu An Nghiên không khỏi bất ngờ, cô hơi chau mày khi thấy người đó lại là Bành Thái Công.
"Tôi bị sao vậy?"
"Bác sĩ nói cô bị viêm đại tràng cấp nên phải phẫu thuật, cô yên tâm vì ca phẫu thuật rất thành công giờ chỉ còn việc nghỉ ngơi hợp lý nữa là sẽ hồi phục thôi."
"Vậy sao?"
Triệu An Nghiên gượng cười cho qua chuyện, sau đó ánh mắt cô lại nhìn xung quanh như đang tìm ai khác, thấy vậy Bành Thái Công liền hỏi:
"Cô đang tìm ai sao?"
"Phó Nhất Trác, hình như anh ấy là người đưa tôi vào bệnh viện đúng không?"
Bành Thái Công lộ rõ biểu cảm bất ngờ khi nghe Triệu An Nghiên nhắc tới Phó Nhất Trác, sau vài giây nhanh chóng suy nghĩ thì anh ta mới lên tiếng:
"Sao cô lại nghĩ rằng người đó là Phó Nhất Trác, trong khi tôi mới là người bên cạnh cô lúc này?"
Triệu An Nghiên chợt ngại ngùng sau câu hỏi của Bành Thái Công. Chẳng lẽ trong lúc mê man cô đã nhìn lầm người, nhưng nếu không phải Phó Nhất Trác thì người đó là ai? Nếu thật sự là người trước mặt thì sao anh ta lại biết nhà cô mà đến? Tự dưng đến tìm là vì lí do gì chứ?
"Người nhà không được vào, vui lòng chờ bên ngoài."
Nữ y tá vừa nói xong thì cũng là lúc Phó Nhất Trác phải buông tay Triệu An Nghiên ra, nhìn cô dần khuất khỏi tầm mắt, cửa phòng cấp cứu đóng lại, bên trong sáng đèn mà tâm trạng anh càng thêm khó tả.
Anh hết đi rồi lại ngồi, ngồi được vài phút lại đứng lên nhìn vào trong, cứ lặp đi lặp lại như vậy đến khi lần đầu tiên có một vị bác sĩ bước ra, ông ấy nhìn Phó Nhất Trác và nói ngay:
"Theo như kết quả siêu âm ổ bụng cho thấy bệnh nhân bị viêm đại tràng rất nghiêm trọng, hiện tại cần phải phẫu thuật nội soi cắt bỏ phần đại trạng bị viêm, phiền người nhà ký tên vào thủ tục cần thiết thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật."
Vị bác sĩ nói xong thì một nữ y tá cũng vừa mang ra một tờ giấy, cô ấy đưa bút và tờ giấy cho Phó Nhất Trác.
Anh lập tức cầm bút, bắt đầu điền vào những thông tin cần kê khai vào tờ giấy, đến phần quan hệ với bệnh nhân thì anh thoáng chần chần khoảng chừng ba giây, sau đó dứt khoát điền vào một chữ "Chồng" rồi ký tên vào.
Phó Nhất Trác giao lại giấy, bút cho y tá, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn về phía vị bác sĩ:
"Các người nhất định phải cứu cô ấy."
"Anh yên tâm, phẫu thuật xong cô ấy sẽ ổn thôi!"
Nói rồi, cả vị bác sĩ và nữ y tá đều quay trở vào phòng cấp cứu, họ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho người con gái ấy.
Cũng nhờ một câu trấn an của bác sĩ mà Phó Nhất Trác đã bình tĩnh hơn phần nào. Lúc này, anh mới nhận ra vết thương sau lưng của mình dường như không ổn, cứ như có thứ gì đó ươn ướt dính vào áo, anh vòng tay ra phía sau chạm vào nơi ấy thử, đến khi nhìn lại những ngón tay thì mới biết vết thương đã bị chảy máu.
Dù biết rõ tình trạng của bản thân nhưng người đàn ông ấy vẫn quyết định ngồi chờ. Không biết qua vài phút sau anh đã nghĩ gì nên bấy giờ lại lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
*Tút...tút...tút...*
[Tôi nghe đây!]
"Cậu đến bệnh viện G ngay đi, tôi đang ở đây."
[Ừm!]
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Nhất Trác, Bành Thái Công cũng không hỏi gì thêm như mọi khi.
Sau khi tắt máy, một người hối hả chạy đến bệnh viện. Một người vẫn lặng lẽ ngồi chờ, trong khi vết thương càng lúc càng đau và máu vẫn cứ rỉ rả tuôn ra, thấm vào lớp áo sơ mi màu trắng.
Hơn 30 phút sau, Bành Thái Công cũng tìm được chỗ của Phó Nhất Trác, thấy anh ngồi đó anh ta liền nhanh chóng bước tới.
"Có chuyện gì vậy? Là ai đang cấp cứu bên trong?"
"Là Nghiên Nghiên. Lúc nãy tôi đến nhà tìm thì thấy cô ấy nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, cửa chính lại bị khóa nên tôi tông cửa xông vào bế cô ấy đưa vào đây."
Phó Nhất Trác lại trầm giọng trả lời, sau những gì anh nói và nhìn qua nét mặt trắng bệch cùng mồ hôi trên trán anh thì Bành Thái Công liền lật ra xem lại vết thương sau lưng Phó Nhất Trác ngay, và khi thấy máu ướt hết một mảng áo thì Bành Thái Công anh cũng gắt gao chau mày.
"Vết thương đang chảy máu cậu có biết không?"
Phó Nhất Trác tuyệt nhiên hờ hững đáp:
"Biết."
"Biết sao còn ngồi đây? Nó liên quan đến đốt sống lưng đấy Trác, cậu chán làm một người lành lặn, bình thường rồi hả?"
"Nếu chán thì tôi gọi cậu tới đây làm gì? Nghiên Nghiên đang phẫu thuật bên trong, giờ cậu ngồi đây chờ bác sĩ ra rồi xem tình hình của cô ấy thế nào, sau đó thay tôi chăm sóc cô ấy."
"Còn cậu?"
Phó Nhất Trác gượng người đứng dậy, anh nhìn Bành Thái Công, trên môi còn hơi cười trước rồi mới nói:
"Đương nhiên là đi tìm bác sĩ rồi. Tôi còn phải bảo vệ người con gái ấy cả đời thì sao có thể để bản thân xảy ra chuyện gì được."
Nói rồi, người đàn ông ấy mới chậm rãi rời đi, nhưng sau đó lại nghe thấy câu hỏi của Bành Thái Công vọng tới:
"Cậu thật lòng yêu cô ấy sao?"
Phó Nhất Trác quay lại nhìn người bạn thân nhiều năm của mình, nghiêm túc trả lời:
"Trước giờ tôi chưa từng yêu ai, ngoại trừ cô ấy!"
"Vậy thì yên tâm, tạm thời tôi sẽ thay cậu chăm sóc cô ấy!"
Trong lòng Phó Nhất Trác bây giờ cũng đã an yên hơn, anh dành một nụ cười tin tưởng với Bành Thái Công sau đó mới quay lưng đi.
Nhưng có lẽ anh không biết rằng, khi bản thân rời đi thì nét mặt của Bành Thái Công đã thay đổi, từ một ánh mắt của người lương thiện bỗng chốc thay đổi thành cái nhìn của kẻ mang lòng dã tâm.
Không lâu sau, ca phẫu thuật của Triệu An Nghiên được bác sĩ thông báo thành công và cô cũng được chuyển xuống phòng bệnh để người nhà chăm sóc.
Từ khi xuống phòng bệnh, Bành Thái Công vẫn luôn ngồi bên sofa chờ Triệu An Nghiên tỉnh lại, cuối cùng thì sau bao lâu thời gian anh cũng nhìn thấy người con gái ấy tỉnh dậy.
Nhanh chân bước tới giường bệnh, Bành Thái Công khẽ cất lời hỏi thăm:
"Triệu tổng, cô thấy trong người thế nào rồi?"
Nhìn người đàn ông bên cạnh mình lúc này mà Triệu An Nghiên không khỏi bất ngờ, cô hơi chau mày khi thấy người đó lại là Bành Thái Công.
"Tôi bị sao vậy?"
"Bác sĩ nói cô bị viêm đại tràng cấp nên phải phẫu thuật, cô yên tâm vì ca phẫu thuật rất thành công giờ chỉ còn việc nghỉ ngơi hợp lý nữa là sẽ hồi phục thôi."
"Vậy sao?"
Triệu An Nghiên gượng cười cho qua chuyện, sau đó ánh mắt cô lại nhìn xung quanh như đang tìm ai khác, thấy vậy Bành Thái Công liền hỏi:
"Cô đang tìm ai sao?"
"Phó Nhất Trác, hình như anh ấy là người đưa tôi vào bệnh viện đúng không?"
Bành Thái Công lộ rõ biểu cảm bất ngờ khi nghe Triệu An Nghiên nhắc tới Phó Nhất Trác, sau vài giây nhanh chóng suy nghĩ thì anh ta mới lên tiếng:
"Sao cô lại nghĩ rằng người đó là Phó Nhất Trác, trong khi tôi mới là người bên cạnh cô lúc này?"
Triệu An Nghiên chợt ngại ngùng sau câu hỏi của Bành Thái Công. Chẳng lẽ trong lúc mê man cô đã nhìn lầm người, nhưng nếu không phải Phó Nhất Trác thì người đó là ai? Nếu thật sự là người trước mặt thì sao anh ta lại biết nhà cô mà đến? Tự dưng đến tìm là vì lí do gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.