Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 60: Bình yên vốn không có
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Cô ở lại với Tử Linh đến tối cũng giúp nó sửa sang lại nhà cửa. Ít nhất cô có thể giúp nó sống tốt hơn. Lăng Sở vẫn còn yếu sau những lần tra tấn
dã man của Mạc gia. Chỉ cần nhìn tay hắn cũng có thể thấy được rất nhiều vết thương lớn nhỏ có mới có cũ.
Lục Vy nhìn lên đồng hồ, đã là năm rưỡi chiều. Hoàng hôn dần tắt trên những tán cây còn vương lại chút lưu luyến với cuộc sống bận rộn. Tử Linh đang làm bữa trong bếp, cô cũng chẳng biết giúp gì cho nó vì hầu như nó đã làm hết.
Nơi này khá bình yên, là một vùng quê cách xa với thành phố náo nhiệt. Cô bước một mình trên con đường làng. Hoàng hôn dần tắt phía xa nơi chân trời, cô vẫn còn có thể cảm nhận được cái ánh nắng dịu nhẹ ấy. Từng tia nắng cuối ngày vương trên mặt đất để rồi hoàng hôn chợt tắt trả lại cái bóng đêm ùa về.
- Mẹ à, tối nay con không về dùng cơm.
Cô ngồi trên một vách đá thoải mái để chân đung đưa vô định trong không gian. Khung cảnh vừa đẹp lại thơ mộng, không gian lắng đọng như đang lắng nghe tâm sự của người. Tiếc là ở đây không có anh, nếu có thêm anh thì có lẽ khoảnh khắc này sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất. Đã bao lâu rồi cô không có cái cảm giác bình yên như vậy, chính cô cũng không nhớ nữa.
Cuộc sống dần đưa đẩy cô đến những vòng xoáy không tên để rồi biết bao nhiêu chuyện được khám phá lại là bấy nhiêu thứ phải lo toan. Cô ước gì mình cũng có thể đến một nơi thật xa, được cùng anh sống hết quãng đời còn lại. Nhưng điều đó thật khó phải không ? Hoàn cảnh hiện tại của cô không cho phép cô rời đi bất cứ lúc nào.
- Chị Lục Vy.
Phía xa là Tử Linh đang đi lại gần. Ánh nắng chiều tà vương lại trên mí mắt nặng trĩu những ưu phiền của nó. Cô nhìn lên chỉ thấy nó đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Lăng Sở sao rồi ?
Cô nhìn về phía cánh đồng xa xa nơi gió thổi nhẹ nhàng trên những cánh lá. Dường như không gian yên tĩnh chỉ còn có hai người con gái với hai số phận đang ngồi bên nhau.
- Anh ấy ngủ rồi. Cả đêm qua anh ấy mất ngủ có lẽ bây giờ sẽ ngủ lâu lắm.
Cô lại không nói gì chỉ nhẹ gật đầu rồi cứ mãi vô định nhìn về một hướng. Tử Linh nhìn lên gương mặt cô cũng đã đoán được cô có rất nhiều tâm sự. Cùng là con gái với nhau, những chuyện này đương nhiên nó biết và có thể nhìn ra được.
- Chị đang có tâm sự sao ? Có thể nói với em không ?
Cô thở dài quay sang nhìn nó. Giá mà nó là một người thân của cô thì hay biết mấy, như em gái chẳng hạn. Tuy không có sự liên kết nào về quan hệ nhưng cả cô và Tử Linh lại có một mối tình đầy sóng gió giống như nhau.
- Em có nhìn thấy hoàng hôn phía xa kia không ?
Cô đưa tay chỉ về nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Nó không hiểu lắm nhưng cũng nhìn theo cánh tay cô.
- Nhìn xem, phía bên kia lại là trăng. Lúc mặt trời lặn lại là lúc trăng lên. Cũng như chúng ta vậy, người này rời đi thì người kia đến để rồi cả đời chẳng biết có gặp được nhau hay không.
Cứ mãi chờ đợi, cứ mãi thương nhớ. Cả hai đều nghĩ rằng đối phương không đến nhưng thực ra chỉ là một người đến quá sớm còn người kia lại đến quá muộn. Vậy là lỡ mất nhau cả một đời người. Chẳng có chuyến tàu nào dừng lại chỉ để chờ đợi một người nhưng nếu nó dừng lại thì nhất định người đó là vô cùng quan trọng.
- Cuộc đời của chúng ta nhất định sẽ bỏ qua nhiều chuyến tàu. Nhưng rồi chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta gặp được chuyến tàu phù hợp với bản thân mình nhất. Lựa chọn tin tưởng rồi một ngày nào đó chuyến tàu ấy sẽ đưa chúng ta đến một vùng đất xinh đẹp chỉ thuộc về ta.
Cô thở dài chống tay ra phía sau. Cuộc sống này đối xử với cô tệ bao nhiêu cô lại càng phải mạnh mẽ hơn để đón nhận nó. Có những chuyện chỉ riêng mình cô biết, có những chuyện chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu nhưng cũng có những chuyện mà cho dù dùng cả đời đi tìm đáp án của nó cũng mãi mãi không tìm được.
Tử Linh lặng lẽ ngồi bên cô để cô trút hết bầu tâm sự. Nó biết cuộc sống hiện tại của nó như này ổn hơn cô rất nhiều. Tuy rằng mỗi ngày đều phải canh cánh trong lòng việc bị ba phát hiện nơi ở nhưng lại là một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Còn cô, cô luôn phải sống trong dè chừng, lúc nào cũng phải cẩn trọng từng bước đi và hơn hết cô lại không thể chạy đến bên anh để ôm anh vào lòng những lúc yếu đuối nhất.
- Chuyện của chị và anh Lâm sao rồi ? Hai người...
Nó quan sát biểu hiện của cô rồi ngập ngừng như không muốn nhắc đến nỗi đau khắc sâu trong tim cô. Lục Vy mỉm cười chua chát, cô hận cuộc sống đã đối xử với cô quá ác nhưng cô vẫn phải cảm ơn nó vì đã cho cô gặp được anh.
- Em có biết khi một người đang đứng bên bờ vực thẳm tiếp tục đi sẽ rơi xuống còn quay đầu lại cũng sẽ bị dồn ép vào con đường cùng sẽ như nào không ? Chị và anh ấy cũng như vậy.
Đúng vậy, khi một người đã chẳng còn gì để mất dù lựa chọn như nào cũng sẽ chết thì tại sao không chọn lấy con đường hạnh phúc nhất. Một lần lựa chọn là một lần mở ra cánh cửa mới. Cô lựa chọn ở bên anh, chiến đấu đến cùng để có được hạnh phúc. Như vậy cô đã chọn ở lại chứ không phải đi thẳng xuống dưới vực thẳm kia.
- Có lẽ nói những điều này em sẽ không hiểu nhưng Tử Linh, em phải nắm lấy cơ hội. Chị cũng mong muốn một ngày chị và anh ấy sẽ cùng sống trong một ngôi nhà, bé thôi nhưng... nhưng có đủ bốn người.
Nó nghe cô nói mà trong lòng lại nhói lên. Một ước mơ xa vời trong vũng bùn lầy dưới chân. Một mái nhà yên bình có cô và anh đã là khó còn mong muốn về hai đứa con có phải là càng khó hơn không ?
- Chị đã tìm ra nguyên nhân chị không thể mang thai chưa ?
Câu hỏi của nó chợt làm cô nhớ đến đề nghị của giáo sư. Phẫu thuật với tỷ lệ sống chỉ là một trên một nghìn có đáng hay không ?
- Chị tìm thấy rồi, chị cũng đã tìm ra cách để chị có thể được làm mẹ một lần.
Giọng cô trầm hẳn xuống kéo theo bầu không khí cũng trôi theo cảm giác của cô. Nó không hiểu tại sao một người đã tìm ra cách để chữa trị cho bản thân tại sao lại buồn như vậy. Nó cúi đầu xuống nhìn phía dưới là một cánh đồng dài trải bát ngát.
- Đó là cách gì vậy ?
Tuy rằng nó biết không nên tò mò quá mức chuyện của người khác nhưng nó thực sự muốn giúp cô và muốn nghe những tâm sự của cô để cô có thể thoải mái hơn.
- Phẫu thuật, cơ hội sống chỉ có một trên một nghìn.
Thì ra là vì như vậy. Cách này quả thực là không thể dùng tới vì cơ hội sống nhỏ bé như vậy làm sao có thể có đủ may mắn để tiếp tục mở mắt ra đây ?
- Vậy chị đã quyết định chưa ?
Nó quay sang hỏi cô chỉ thấy cô nằm xuống bãi cỏ xanh phía sau.
- Chưa, chị vẫn đang phân vân. Chị muốn mạo hiểm một lần để được thử cảm giác được làm mẹ nhưng cũng không muốn rời đi quá vội vàng để lại những thứ chị vẫn chưa muốn rời xa.
Đối với hai sự lựa chọn khó khăn như vậy quả thực là cũng không thể chọn lựa được. Một quyết định đúng có khi lại cứu cả đời người nhưng ván cờ này quá mạo hiểm để cô đặt cược một ván quyết định.
- Em không muốn xen vào chuyện của chị nhưng nếu có cơ hội hãy nắm bắt lấy nó. Có điều anh Minh Lâm sẽ không muốn mất đi chị sau bao nhiêu cố gắng như vậy.
Cô nhắm mắt lại rồi cảm nhận tiếng gió thổi qua. Từng cảm xúc bây giờ mà cô có, từng hy vọng đang le lói trong lòng cô, từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực. Tất cả đều là vì anh.
Lục Vy nhìn lên đồng hồ, đã là năm rưỡi chiều. Hoàng hôn dần tắt trên những tán cây còn vương lại chút lưu luyến với cuộc sống bận rộn. Tử Linh đang làm bữa trong bếp, cô cũng chẳng biết giúp gì cho nó vì hầu như nó đã làm hết.
Nơi này khá bình yên, là một vùng quê cách xa với thành phố náo nhiệt. Cô bước một mình trên con đường làng. Hoàng hôn dần tắt phía xa nơi chân trời, cô vẫn còn có thể cảm nhận được cái ánh nắng dịu nhẹ ấy. Từng tia nắng cuối ngày vương trên mặt đất để rồi hoàng hôn chợt tắt trả lại cái bóng đêm ùa về.
- Mẹ à, tối nay con không về dùng cơm.
Cô ngồi trên một vách đá thoải mái để chân đung đưa vô định trong không gian. Khung cảnh vừa đẹp lại thơ mộng, không gian lắng đọng như đang lắng nghe tâm sự của người. Tiếc là ở đây không có anh, nếu có thêm anh thì có lẽ khoảnh khắc này sẽ là khoảnh khắc đẹp nhất. Đã bao lâu rồi cô không có cái cảm giác bình yên như vậy, chính cô cũng không nhớ nữa.
Cuộc sống dần đưa đẩy cô đến những vòng xoáy không tên để rồi biết bao nhiêu chuyện được khám phá lại là bấy nhiêu thứ phải lo toan. Cô ước gì mình cũng có thể đến một nơi thật xa, được cùng anh sống hết quãng đời còn lại. Nhưng điều đó thật khó phải không ? Hoàn cảnh hiện tại của cô không cho phép cô rời đi bất cứ lúc nào.
- Chị Lục Vy.
Phía xa là Tử Linh đang đi lại gần. Ánh nắng chiều tà vương lại trên mí mắt nặng trĩu những ưu phiền của nó. Cô nhìn lên chỉ thấy nó đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Lăng Sở sao rồi ?
Cô nhìn về phía cánh đồng xa xa nơi gió thổi nhẹ nhàng trên những cánh lá. Dường như không gian yên tĩnh chỉ còn có hai người con gái với hai số phận đang ngồi bên nhau.
- Anh ấy ngủ rồi. Cả đêm qua anh ấy mất ngủ có lẽ bây giờ sẽ ngủ lâu lắm.
Cô lại không nói gì chỉ nhẹ gật đầu rồi cứ mãi vô định nhìn về một hướng. Tử Linh nhìn lên gương mặt cô cũng đã đoán được cô có rất nhiều tâm sự. Cùng là con gái với nhau, những chuyện này đương nhiên nó biết và có thể nhìn ra được.
- Chị đang có tâm sự sao ? Có thể nói với em không ?
Cô thở dài quay sang nhìn nó. Giá mà nó là một người thân của cô thì hay biết mấy, như em gái chẳng hạn. Tuy không có sự liên kết nào về quan hệ nhưng cả cô và Tử Linh lại có một mối tình đầy sóng gió giống như nhau.
- Em có nhìn thấy hoàng hôn phía xa kia không ?
Cô đưa tay chỉ về nơi mặt trời đang dần lặn xuống. Nó không hiểu lắm nhưng cũng nhìn theo cánh tay cô.
- Nhìn xem, phía bên kia lại là trăng. Lúc mặt trời lặn lại là lúc trăng lên. Cũng như chúng ta vậy, người này rời đi thì người kia đến để rồi cả đời chẳng biết có gặp được nhau hay không.
Cứ mãi chờ đợi, cứ mãi thương nhớ. Cả hai đều nghĩ rằng đối phương không đến nhưng thực ra chỉ là một người đến quá sớm còn người kia lại đến quá muộn. Vậy là lỡ mất nhau cả một đời người. Chẳng có chuyến tàu nào dừng lại chỉ để chờ đợi một người nhưng nếu nó dừng lại thì nhất định người đó là vô cùng quan trọng.
- Cuộc đời của chúng ta nhất định sẽ bỏ qua nhiều chuyến tàu. Nhưng rồi chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta gặp được chuyến tàu phù hợp với bản thân mình nhất. Lựa chọn tin tưởng rồi một ngày nào đó chuyến tàu ấy sẽ đưa chúng ta đến một vùng đất xinh đẹp chỉ thuộc về ta.
Cô thở dài chống tay ra phía sau. Cuộc sống này đối xử với cô tệ bao nhiêu cô lại càng phải mạnh mẽ hơn để đón nhận nó. Có những chuyện chỉ riêng mình cô biết, có những chuyện chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu nhưng cũng có những chuyện mà cho dù dùng cả đời đi tìm đáp án của nó cũng mãi mãi không tìm được.
Tử Linh lặng lẽ ngồi bên cô để cô trút hết bầu tâm sự. Nó biết cuộc sống hiện tại của nó như này ổn hơn cô rất nhiều. Tuy rằng mỗi ngày đều phải canh cánh trong lòng việc bị ba phát hiện nơi ở nhưng lại là một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Còn cô, cô luôn phải sống trong dè chừng, lúc nào cũng phải cẩn trọng từng bước đi và hơn hết cô lại không thể chạy đến bên anh để ôm anh vào lòng những lúc yếu đuối nhất.
- Chuyện của chị và anh Lâm sao rồi ? Hai người...
Nó quan sát biểu hiện của cô rồi ngập ngừng như không muốn nhắc đến nỗi đau khắc sâu trong tim cô. Lục Vy mỉm cười chua chát, cô hận cuộc sống đã đối xử với cô quá ác nhưng cô vẫn phải cảm ơn nó vì đã cho cô gặp được anh.
- Em có biết khi một người đang đứng bên bờ vực thẳm tiếp tục đi sẽ rơi xuống còn quay đầu lại cũng sẽ bị dồn ép vào con đường cùng sẽ như nào không ? Chị và anh ấy cũng như vậy.
Đúng vậy, khi một người đã chẳng còn gì để mất dù lựa chọn như nào cũng sẽ chết thì tại sao không chọn lấy con đường hạnh phúc nhất. Một lần lựa chọn là một lần mở ra cánh cửa mới. Cô lựa chọn ở bên anh, chiến đấu đến cùng để có được hạnh phúc. Như vậy cô đã chọn ở lại chứ không phải đi thẳng xuống dưới vực thẳm kia.
- Có lẽ nói những điều này em sẽ không hiểu nhưng Tử Linh, em phải nắm lấy cơ hội. Chị cũng mong muốn một ngày chị và anh ấy sẽ cùng sống trong một ngôi nhà, bé thôi nhưng... nhưng có đủ bốn người.
Nó nghe cô nói mà trong lòng lại nhói lên. Một ước mơ xa vời trong vũng bùn lầy dưới chân. Một mái nhà yên bình có cô và anh đã là khó còn mong muốn về hai đứa con có phải là càng khó hơn không ?
- Chị đã tìm ra nguyên nhân chị không thể mang thai chưa ?
Câu hỏi của nó chợt làm cô nhớ đến đề nghị của giáo sư. Phẫu thuật với tỷ lệ sống chỉ là một trên một nghìn có đáng hay không ?
- Chị tìm thấy rồi, chị cũng đã tìm ra cách để chị có thể được làm mẹ một lần.
Giọng cô trầm hẳn xuống kéo theo bầu không khí cũng trôi theo cảm giác của cô. Nó không hiểu tại sao một người đã tìm ra cách để chữa trị cho bản thân tại sao lại buồn như vậy. Nó cúi đầu xuống nhìn phía dưới là một cánh đồng dài trải bát ngát.
- Đó là cách gì vậy ?
Tuy rằng nó biết không nên tò mò quá mức chuyện của người khác nhưng nó thực sự muốn giúp cô và muốn nghe những tâm sự của cô để cô có thể thoải mái hơn.
- Phẫu thuật, cơ hội sống chỉ có một trên một nghìn.
Thì ra là vì như vậy. Cách này quả thực là không thể dùng tới vì cơ hội sống nhỏ bé như vậy làm sao có thể có đủ may mắn để tiếp tục mở mắt ra đây ?
- Vậy chị đã quyết định chưa ?
Nó quay sang hỏi cô chỉ thấy cô nằm xuống bãi cỏ xanh phía sau.
- Chưa, chị vẫn đang phân vân. Chị muốn mạo hiểm một lần để được thử cảm giác được làm mẹ nhưng cũng không muốn rời đi quá vội vàng để lại những thứ chị vẫn chưa muốn rời xa.
Đối với hai sự lựa chọn khó khăn như vậy quả thực là cũng không thể chọn lựa được. Một quyết định đúng có khi lại cứu cả đời người nhưng ván cờ này quá mạo hiểm để cô đặt cược một ván quyết định.
- Em không muốn xen vào chuyện của chị nhưng nếu có cơ hội hãy nắm bắt lấy nó. Có điều anh Minh Lâm sẽ không muốn mất đi chị sau bao nhiêu cố gắng như vậy.
Cô nhắm mắt lại rồi cảm nhận tiếng gió thổi qua. Từng cảm xúc bây giờ mà cô có, từng hy vọng đang le lói trong lòng cô, từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực. Tất cả đều là vì anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.