Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 5: Cô điên rồi sao ?
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Cầm vali trên tay, bây giờ cô chẳng biết phải đi đâu về đâu nữa. Trên thế
giới này liệu còn nơi nào cho cô đi nữa. Giữa đêm mưa tầm tã, bóng dáng
một người con gái nhỏ bé đứng ở ngã ba đường. Bây giờ cô mới hiểu cái
cảm giác cô đơn khi đứng ở một con đường vắng. Chẳng có ai, chỉ có mưa
làm bạn cùng cô. Đường bây giờ vắng tanh, nhìn đi đâu cũng chỉ là một
màn đêm đen tối. Lục Vy lê đôi chân nhỏ yếu ớt đi bên đường. Rồi chợt
một đợt gió thổi qua, lạnh đến thấu xương cắt xé da thịt.
" Ước gì bây giờ có anh ở đây. "
Trong đầu cô lại hiện lên cái hình ảnh của anh. Anh vẫn luôn ân cần dịu dàng như thế, ít nhất là trong mắt cô. Cô thích mưa, mưa sẽ che đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, mưa mang anh đến bên cô. Chẳng biết đã đi bao lâu nhưng cô vẫn không thấy một ánh đèn sáng nào cả. Tất cả chỉ là một đáy sâu tối tăm.
" Bây giờ mày còn gì nữa ? Chồng ly hôn, mẹ ruồng bỏ lại vô sinh. Trở thành một quả phụ bị người đời dè bỉu, xa lánh. Đến cả ông trời còn muốn ngược đãi mày thì nói xem còn ai yêu thương mày nữa ? "
Cô cười, nụ cười lạnh đến nỗi đau lòng. Cảm giác như cả thế giới này đang quay lưng lại với cô vậy. Người cô đã bắt đầu ngấm lạnh, Lục Vy đưa tay ôm lấy cơ thể đang run lên của mình. Trong vali bây giờ cũng chẳng có lấy một chiếc áo khoác cho cô. Thứ duy nhất cô quan tâm đó là bức ảnh ngày cưới của cô và anh. Lục Vy chợt nhớ đến anh rồi đưa tay lên nhìn vào chiếc nhẫn. Mặt bên trong của nó còn khắc một dòng chữ kỳ lạ mà chính cô cũng không hiểu nổi. Đó là " MAPTEÉ ". Anh nói rằng đây là một thuật ngữ anh dành cho cô và dù cô có cố hỏi thì anh cũng không nói.
Cô nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu rồi bật khóc. Nước mưa nhanh chóng hoà tan nước mắt của cô. Đưa tay lên lau đi vệt nước mưa trên mặt, cô lại tiếp tục bước tiếp. Con đường vẫn vắng như vậy, chẳng có lấy một ánh đèn. Nhưng khi cô tuyệt vọng nhất thì phía xa tiến lại một chiếc xe ôtô. Cô nhìn như thôi miên vào nó nhưng thay vì gọi cô lại chạy ra đứng trước đầu xe. Lục Vy nhắm mắt lại, tay ôm chiếc nhẫn anh tặng không rời.
" Rầm. "
Một tiếng vang chói tai vang lên, cô cảm thấy đầu mình sao mà đau quá. Cánh tay buông thõng trong không trung, Lục Vy từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. Cô như vậy là đã chết rồi sao ?
- How is she ?
( Cô ấy sao rồi ? )
- The condition is better, there is no big wound, but it seems that the patient's mood isn't stable.
( Tình trạng tốt hơn, không có vết thương lớn nhưng có vẻ như tâm trạng bệnh nhân chưa ổn định. )
- So when will she wake up ?
( vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại. )
- I don't know. Due to being in the rain for too long, my body is weak, maybe tomorrow she will wake up.
( Tôi không biết. Do dầm mưa quá lâu, cơ thể suy nhược, có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tỉnh dậy. )
- Yes, thank you.
( Vâng, cảm ơn. )
Cô mơ hồ nghe được giọng nói của một người phụ nữ ngoại quốc. Hình như đó là vị bác sĩ vừa rồi. Tiếng bước chân xa dần rồi tiếng đóng cửa vang lên. Họ đã đi hết, lúc này Lục Vy mới cố gắng mở mắt ra. Xung quanh là một căn phòng được trang trí theo phong cách âu cổ khá đẹp. Chiếc giường cô đang nằm vừa êm lại sang trọng. Bên tay còn đang được truyền nước với những hoa quả, thuốc thang ở trên bàn.
Nơi này là đâu sao lại quái lạ như vậy. Cô nhớ là cô đã tự tử rồi mà. Ánh mắt cô chợt nhìn qua một góc tường thì thấy chiếc vali của mình đang được để ở đó. Phía bên ngoài đã được lau rửa sạch sẽ.
Lục Vy đi xuống dưới tiến đến gần chiếc vali thì bị ống truyền nước ở tay giữ lại. Cô quay người, mạnh tay rút ống dây truyền nước ra rồi đi đến bên chiếc vali mà mở ra. Chẳng cần biết đồ đạc của bản thân thiếu bao nhiêu nhưng chỉ cần bức ảnh ở đây là cô đã vui lắm rồi.
" Cạch. "
Tiếng mở cửa vang lên, bóng dáng một người phụ nữ bước vào. Nhìn qua thì cũng không lớn hơn cô là bao nhưng do cách trang điểm đậm mà cô ấy trở nên trưởng thành hơn nhiều.
- Cô tỉnh rồi sao ?
Thạch Huệ nhàn nhạt đi vào rồi tắt lửa điếu thuốc sắp tàn của mình. Nhìn sơ qua thì cô ta theo phong cách quyến rũ thanh lịch khá bắt mắt. Lục Vy ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình.
- Cô... cô là ai ?
Thạch Huệ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong góc tường. Người gì mà gầy đến trơ xương, gương mặt cũng có nét xinh đẹp đấy nhưng lạnh trắng toát, xanh xao.
- Tôi là người cứu cô đấy. Bộ cô bị ấm đầu sao ? Lao ra trước đầu xe của tôi làm gì chứ ? Cô muốn chết có thể đi chỗ khác chết đừng liên luỵ tới người khác. Tôi nếu không phang kịp thì có lẽ bây giờ tôi đã sắp ngồi tù rồi.
Thạch Huệ đưa tay vào túi áo lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Khói thuốc phả vào không khí rồi chạy đến chỗ cô.
" Khụ, khụ. "
Lục Vy ho khan rồi bịt mũi lại. Cái mùi gì đây chứ ? Vừa khó chịu lại vừa khó ngửi. Vậy mà chị ta vẫn có thể hút được.
- Không chịu được khói thuốc sao ?
Thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy Thạch Huệ liền dập đi điếu thuốc vừa hút được một chút.
- Cô đứng dậy đi, khoẻ rồi thì có thể rời khỏi đây. Cô cũng còn khá trẻ nhỉ, sao lại muốn tự tử ?
Thạch Huệ nói đến đây lại làm cô nhớ tới anh. Chuyện xảy ra nhanh như vậy chính cô cũng không ngờ tới. Tâm trạng của cô lại trùng xuống, hình ảnh anh đi bên cạnh người con gái khác lại hiện lên trong đầu cô. Lục Vy bất giác cảm thấy nơi khoé mắt có chút cay rồi thứ chất lỏng nóng nổi ấy lại trào ra.
- Này, này, cô sao vậy ? Tôi có làm gì cô đâu mà cô đã khóc rồi.
Thạch Huệ luống cuống chạy lại lau nước mắt cho cô. Hành động vụng về như này làm cô lại nhớ tới lần đầu tiên anh an ủi cô. Những cái vỗ lưng mạnh của anh cô vẫn còn nhớ. Lúc đó cô còn cười anh không biết an ủi người khác. Sau này anh cũng không còn có dịp được an ủi cô nữa vì suốt quãng thời gian ở bên anh cô đều rất hạnh phúc.
- Tôi... tôi không sao.
Cô nức nở, đưa tay lên gạt đi nước mắt. Thạch Huệ bỗng để ý tới chiếc nhẫn trên tay cô. Nhìn qua thì chiếc nhẫn này giá trị cũng không hề nhỏ.
- Cô là phu nhân của nhà nào vậy ?
Nghe thấy câu hỏi của Thạch Huệ cô có chút khó hiểu.
- Tôi chỉ là một người bình thường không phải phu nhân nhà nào cả.
Cô mỉm cười trả lời Thạch Huệ.
- Cô nói dối. Một người bình thường sao có thể sở hữu chiếc nhẫn đắt giá như vậy.
Thạch Huệ nhếch môi cười, tính lừa người sao ? Lục Vy cũng bất giác đưa tay lên rồi ngắm nhìn chiếc nhẫn. Chẳng phải anh nói chiếc nhẫn này chỉ vài triệu thôi sao ? Nhẫn cưới thì cái nào chẳng tầm đấy.
- Chiếc nhẫn này sao ? Đây là chiếc nhẫn kết hôn của tôi. Nhưng bây giờ thì trở thành đồ cũ rồi.
Cô cố gắng giữ cho cảm xúc được ổn định nhất. Nhưng không hiểu tại sao hình ảnh anh cứ mãi chạy tới chạy lui trong đầu cô. Trước đó cô đã nghĩ nếu như cô chết rồi sẽ không còn vướng bận gì nữa cũng không nhớ anh nữa. Nhưng bây giờ cô lại nghĩ khác, cô phải sống thật tốt để anh thấy cô vẫn mạnh mẽ khi không có anh và quan trọng là cô còn sống tốt hơn khi có anh.
" Ước gì bây giờ có anh ở đây. "
Trong đầu cô lại hiện lên cái hình ảnh của anh. Anh vẫn luôn ân cần dịu dàng như thế, ít nhất là trong mắt cô. Cô thích mưa, mưa sẽ che đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, mưa mang anh đến bên cô. Chẳng biết đã đi bao lâu nhưng cô vẫn không thấy một ánh đèn sáng nào cả. Tất cả chỉ là một đáy sâu tối tăm.
" Bây giờ mày còn gì nữa ? Chồng ly hôn, mẹ ruồng bỏ lại vô sinh. Trở thành một quả phụ bị người đời dè bỉu, xa lánh. Đến cả ông trời còn muốn ngược đãi mày thì nói xem còn ai yêu thương mày nữa ? "
Cô cười, nụ cười lạnh đến nỗi đau lòng. Cảm giác như cả thế giới này đang quay lưng lại với cô vậy. Người cô đã bắt đầu ngấm lạnh, Lục Vy đưa tay ôm lấy cơ thể đang run lên của mình. Trong vali bây giờ cũng chẳng có lấy một chiếc áo khoác cho cô. Thứ duy nhất cô quan tâm đó là bức ảnh ngày cưới của cô và anh. Lục Vy chợt nhớ đến anh rồi đưa tay lên nhìn vào chiếc nhẫn. Mặt bên trong của nó còn khắc một dòng chữ kỳ lạ mà chính cô cũng không hiểu nổi. Đó là " MAPTEÉ ". Anh nói rằng đây là một thuật ngữ anh dành cho cô và dù cô có cố hỏi thì anh cũng không nói.
Cô nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu rồi bật khóc. Nước mưa nhanh chóng hoà tan nước mắt của cô. Đưa tay lên lau đi vệt nước mưa trên mặt, cô lại tiếp tục bước tiếp. Con đường vẫn vắng như vậy, chẳng có lấy một ánh đèn. Nhưng khi cô tuyệt vọng nhất thì phía xa tiến lại một chiếc xe ôtô. Cô nhìn như thôi miên vào nó nhưng thay vì gọi cô lại chạy ra đứng trước đầu xe. Lục Vy nhắm mắt lại, tay ôm chiếc nhẫn anh tặng không rời.
" Rầm. "
Một tiếng vang chói tai vang lên, cô cảm thấy đầu mình sao mà đau quá. Cánh tay buông thõng trong không trung, Lục Vy từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. Cô như vậy là đã chết rồi sao ?
- How is she ?
( Cô ấy sao rồi ? )
- The condition is better, there is no big wound, but it seems that the patient's mood isn't stable.
( Tình trạng tốt hơn, không có vết thương lớn nhưng có vẻ như tâm trạng bệnh nhân chưa ổn định. )
- So when will she wake up ?
( vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại. )
- I don't know. Due to being in the rain for too long, my body is weak, maybe tomorrow she will wake up.
( Tôi không biết. Do dầm mưa quá lâu, cơ thể suy nhược, có lẽ ngày mai cô ấy sẽ tỉnh dậy. )
- Yes, thank you.
( Vâng, cảm ơn. )
Cô mơ hồ nghe được giọng nói của một người phụ nữ ngoại quốc. Hình như đó là vị bác sĩ vừa rồi. Tiếng bước chân xa dần rồi tiếng đóng cửa vang lên. Họ đã đi hết, lúc này Lục Vy mới cố gắng mở mắt ra. Xung quanh là một căn phòng được trang trí theo phong cách âu cổ khá đẹp. Chiếc giường cô đang nằm vừa êm lại sang trọng. Bên tay còn đang được truyền nước với những hoa quả, thuốc thang ở trên bàn.
Nơi này là đâu sao lại quái lạ như vậy. Cô nhớ là cô đã tự tử rồi mà. Ánh mắt cô chợt nhìn qua một góc tường thì thấy chiếc vali của mình đang được để ở đó. Phía bên ngoài đã được lau rửa sạch sẽ.
Lục Vy đi xuống dưới tiến đến gần chiếc vali thì bị ống truyền nước ở tay giữ lại. Cô quay người, mạnh tay rút ống dây truyền nước ra rồi đi đến bên chiếc vali mà mở ra. Chẳng cần biết đồ đạc của bản thân thiếu bao nhiêu nhưng chỉ cần bức ảnh ở đây là cô đã vui lắm rồi.
" Cạch. "
Tiếng mở cửa vang lên, bóng dáng một người phụ nữ bước vào. Nhìn qua thì cũng không lớn hơn cô là bao nhưng do cách trang điểm đậm mà cô ấy trở nên trưởng thành hơn nhiều.
- Cô tỉnh rồi sao ?
Thạch Huệ nhàn nhạt đi vào rồi tắt lửa điếu thuốc sắp tàn của mình. Nhìn sơ qua thì cô ta theo phong cách quyến rũ thanh lịch khá bắt mắt. Lục Vy ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình.
- Cô... cô là ai ?
Thạch Huệ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong góc tường. Người gì mà gầy đến trơ xương, gương mặt cũng có nét xinh đẹp đấy nhưng lạnh trắng toát, xanh xao.
- Tôi là người cứu cô đấy. Bộ cô bị ấm đầu sao ? Lao ra trước đầu xe của tôi làm gì chứ ? Cô muốn chết có thể đi chỗ khác chết đừng liên luỵ tới người khác. Tôi nếu không phang kịp thì có lẽ bây giờ tôi đã sắp ngồi tù rồi.
Thạch Huệ đưa tay vào túi áo lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Khói thuốc phả vào không khí rồi chạy đến chỗ cô.
" Khụ, khụ. "
Lục Vy ho khan rồi bịt mũi lại. Cái mùi gì đây chứ ? Vừa khó chịu lại vừa khó ngửi. Vậy mà chị ta vẫn có thể hút được.
- Không chịu được khói thuốc sao ?
Thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy Thạch Huệ liền dập đi điếu thuốc vừa hút được một chút.
- Cô đứng dậy đi, khoẻ rồi thì có thể rời khỏi đây. Cô cũng còn khá trẻ nhỉ, sao lại muốn tự tử ?
Thạch Huệ nói đến đây lại làm cô nhớ tới anh. Chuyện xảy ra nhanh như vậy chính cô cũng không ngờ tới. Tâm trạng của cô lại trùng xuống, hình ảnh anh đi bên cạnh người con gái khác lại hiện lên trong đầu cô. Lục Vy bất giác cảm thấy nơi khoé mắt có chút cay rồi thứ chất lỏng nóng nổi ấy lại trào ra.
- Này, này, cô sao vậy ? Tôi có làm gì cô đâu mà cô đã khóc rồi.
Thạch Huệ luống cuống chạy lại lau nước mắt cho cô. Hành động vụng về như này làm cô lại nhớ tới lần đầu tiên anh an ủi cô. Những cái vỗ lưng mạnh của anh cô vẫn còn nhớ. Lúc đó cô còn cười anh không biết an ủi người khác. Sau này anh cũng không còn có dịp được an ủi cô nữa vì suốt quãng thời gian ở bên anh cô đều rất hạnh phúc.
- Tôi... tôi không sao.
Cô nức nở, đưa tay lên gạt đi nước mắt. Thạch Huệ bỗng để ý tới chiếc nhẫn trên tay cô. Nhìn qua thì chiếc nhẫn này giá trị cũng không hề nhỏ.
- Cô là phu nhân của nhà nào vậy ?
Nghe thấy câu hỏi của Thạch Huệ cô có chút khó hiểu.
- Tôi chỉ là một người bình thường không phải phu nhân nhà nào cả.
Cô mỉm cười trả lời Thạch Huệ.
- Cô nói dối. Một người bình thường sao có thể sở hữu chiếc nhẫn đắt giá như vậy.
Thạch Huệ nhếch môi cười, tính lừa người sao ? Lục Vy cũng bất giác đưa tay lên rồi ngắm nhìn chiếc nhẫn. Chẳng phải anh nói chiếc nhẫn này chỉ vài triệu thôi sao ? Nhẫn cưới thì cái nào chẳng tầm đấy.
- Chiếc nhẫn này sao ? Đây là chiếc nhẫn kết hôn của tôi. Nhưng bây giờ thì trở thành đồ cũ rồi.
Cô cố gắng giữ cho cảm xúc được ổn định nhất. Nhưng không hiểu tại sao hình ảnh anh cứ mãi chạy tới chạy lui trong đầu cô. Trước đó cô đã nghĩ nếu như cô chết rồi sẽ không còn vướng bận gì nữa cũng không nhớ anh nữa. Nhưng bây giờ cô lại nghĩ khác, cô phải sống thật tốt để anh thấy cô vẫn mạnh mẽ khi không có anh và quan trọng là cô còn sống tốt hơn khi có anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.