Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 13: Cuộc gặp bí mật
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Nhân viên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi dẫn cô vào bên trong. Dáng cô vừa mảnh lại cao, gương mặt dịu dàng nên khá phù hợp với váy. Chỉ
nhìn sơ qua cũng biết gian hàng này là độc quyền Saint Laurent. Với
những thiết kế sang trọng và quý phái. Hương nước hoa dịu nhẹ cùng những chiếc túi xách quý phái.
Nhân viên bắt đầu chọn lựa cho cop một bộ váy dáng ôm để tôn lên đường nét trên cơ thể cô. Lục Vy nhìn qua một hồi nhưng vẫn là không quen những kiểu thiết kế như này.
- Tiểu thư không vừa ý với bộ váy này sao ?
Nhân viên ân cần hỏi cô rồi cũng nhanh tay chọn cho cô một bộ váy khác. Cũng là tông màu đen chủ đạo cũng là bó sát tôn lên dáng cô. Một chiếc nơ trắng bản to che đi phần ngực bên trên, váy hai dây, độ dài trên đầu gối. Cô nhìn qua cũng không dám mặc loại váy như này, nó quá hở so với đồ cô hay mặc.
- Vẫn không vừa ý sao ? Hay để chị chọn giúp em nhé.
Thạch Huệ đi đến bên cạnh hỏi cô rồi thuận tay cầm lấy một chiếc váy có thiết kế kín đáo hơn. Với tay áo lỡ cùng chân váy dài qua đầu gối có lẽ nó sẽ phù hợp với cô hơn.
- Cũng được. Nhưng hôm nay em không có chủ ý đi mua quần áo.
Cô cầm lấy chiếc váy trên tay Thạch Huệ rồi ngắm nhìn một lần. Quả là thiết kế của Saint Laurent không làm người ta thất vọng.
- Chị tặng em mà, thích gì cứ lấy đi.
Thạch Huệ cầm bôn váy trên tay cô rồi đưa cho nhân viên giữ lại. Trong tình huống này cô cũng có chút do dự vì bản thân đã nợ quá nhiều thứ của chị rồi.
- Phó phu nhân tới mà cũng không ai ra tiếp sao ?
Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa, cô giật mình quay lại nhìn. Đó chẳng phải là mẹ chồng cũ của cô sao ? Nếu như bây giờ bà gặp cô ở đây nhất định sẽ không được vui. Nghĩ đến đây Lục Vy liền lảng tránh chạy ngay vào phòng thay đồ gần đó rồi đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa đã thu hút sự chú ý của Phó phu nhân, bà dẫn Tử Linh đi đến trước mặt Thạch Huệ rồi mỉm cười chào hỏi.
- Thì ra là chủ tịch Hứa. Tôi còn đang nghĩ xem là ai có sức hút hơn Phó gia để nhân viên ở đây tập trung về một nơi như thế. Hứa tiểu thư hôm nay lại có hứng đi mua váy sao ?
Bà nhướn mày, tay vẫn khoác tay của Tử Linh mà nói như châm chọc. Vẻ mặt Thạch Huệ vẫn như khi nãy không hề quan tâm đến lời bà ta nói.
- Phó phu nhân chức cao quyền lớn một Thạch Huệ nhỏ bé sao dám nói gì.
Vốn không định động tới bà ta nhưng bà ta lại gây sự trước thì Thạch Huệ cũng đâu thể để yên.
- Không dám. Hứa tiểu thư cứ xem đồ tiếp, ta và con dâu ta sẽ đi qua phía kia.
Nói rồi Phó phu nhân dẫn Tử Linh đi về gian hàng của hãng Dior nổi tiếng và xa xỉ. Nghe nói nhãn hàng này đang khá đắt khách vì gương mặt đại diện vô cùng ưu tú. Kim Jisoo một ca sĩ nổi tiếng của nhóm nhạc đang là tâm điểm thời gian gần đây.
Thạch Huệ lúc này mới để ý đến cô, ánh mắt đảo quanh một vòng không thấy cô liền lo lắng gọi.
- Lục Vy, em ở đâu vậy ?
Nghe thấy tiếng Thạch Huệ cô cũng nhẹ nhàng mở cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Khi đã chắc chắn là hai người kia đã đi cô mới rời khỏi phòng thay đồ.
- Chị Huệ.
Cô đứng phía sau gọi Thạch Huệ rồi chạy tới bên cạnh chị. Bàn tay nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Thạch Huệ rồi nhìn ngang ngó dọc. Hiểu được tâm ý của cô, chị gõ nhẹ đầu rồi cười.
- Đi rồi, không cần nhìn ngang ngó dọc như đi ăn trộm vậy đâu.
Cô ngại ngùng đưa mắt đi hướng khác tránh né cái nhìn của chị. Chẳng hiểu tại sao chị luôn là người đoán được mọi ý nghĩ của cô cho dù là nhỏ nhất.
- Chúng ta đi ăn được không ? Em... em thấy hơi đói.
Lục Vy đưa tay xoa xoa bụng ý nói cô rất đói rồi. Nhìn hành động và biểu cảm đáng yêu của cô bất giác chị lại khẽ mỉm cười.
- Được rồi vậy chúng ta đi ăn.
Cô vui vẻ bám theo Thạch Huệ đi ra ngoài xe để lại phía sau là biết bao nhân viên đang tròn mắt nhìn. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Lục Vy đung đưa chân nhìn ra bên ngoài. Cả một khu phố rộng lớn bất giác lại thu nhỏ vào trong ánh mắt của cô. Đối với cô thì việc được đi ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này là một chuyện vô cùng thú vị.
" Reng, reng. "
Tiếng chuông điện thoại của Thạch Huệ vang lên thu hút sự chú ý của cô. Nhưng rồi cái bản tính tò mò lại bị phép lịch sự tối thiểu đánh bay, cô nhanh chóng quay lại khung cửa kính nhìn ra bên ngoài. Cảm nhận từng đợt gió lướt qua, mát mẻ nhưng vô cùng bình yên.
- Alo.
Chị cầm điện thoại lên rồi bắt mắt. Chỉ thấy trong ánh mắt có hơi giao động, ý cười nơi khoé miệng cũng lộ rõ.
- Vâng, con và em ấy sẽ đến ngay.
Cô không nghe được đầu dây bên kia nói gì cũng không biết họ là ai nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại đó chị đã rẽ hướng đi về phía ngược lại.
- Chị Huệ, chúng ta không đi ăn sao ?
- Có chứ.
Nét cười trên môi rõ dần rồi chị tăng ga đi nhanh hơn. Cô cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ dù là đi đâu thì cô cũng phải theo chị. Suốt dọc đường cả hai không nói thêm lời nào, người chăm chú lái xe người thì chìm trong suy nghĩ mông lung của bản thân.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một cửa hàng sang trọng. Nơi đây đều là dành cho những quý cô sang trọng, những thiếu gia lắm tiền nhiều của lui tới. Thạch Huệ xuống xe rồi đi ra phía sau mở cửa xe cho cô.
Cô nắm lấy tay chị rồi đi ra bên ngoài. Nơi này vô cùng rộng với ba gian nhà khác biệt nhau. Gian đầu tiên cũng là trung tâm với đặc sản là các món Trung. Phía bên tay trái là các món Hàn - Nhật còn phía bên phải là các món Anh - Ý. Cô cùng Thạch Huệ đi vào gian trung tâm rồi đi đến thang máy.
- Chúng ta sẽ ăn ở đây sao ?
Vừa đi cô vừa hỏi chị. Chỉ thấy chị gật đầu rồi trả lời.
- Lát nữa em sẽ gặp ba mẹ chị. Họ rất mong muốn được nhìn thấy em.
Nghe tới hai chữ " ba mẹ " cô liền có chút căng thẳng. Vậy ra khi nãy là ba mẹ chị gọi cho chị sao ? Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô Thạch Huệ mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô.
- Đừng quá lo lắng họ không làm gì em đâu.
Cánh cửa thang máy nhanh chóng mở ra, một tiếng " ting " vang lên kéo cô về với thực tại. Nhìn Thạch Huệ bước ra ngoài cô lại có chút lo lắng trong lòng. Cô chỉ là một thư ký được chị nhặt về thì làm sao có thể ngồi chung bàn với Hứa lão gia và Hứa phu nhân.
- Đi nào, đừng căng thẳng như vậy.
Thạch Huệ mỉm cười trấn an cô rồi kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của Lục Vy. Đến căn phòng phía cuối dãy chị đẩy cửa rồi đi vào trong. Cô đứng nép sau lưng chị không dám nhìn ra ngoài.
- Đây là Lục Vy thư ký mà con đã nói với mọi người.
Vừa nói Thạch Huệ vừa kéo tay cô về phía trước. Đối diện cô là Hứa lão gia và Hứa phu nhân ngồi cạnh nhau. Bên cạnh còn có một cậu con trai khá nổi bật. Gương mặt góc cạnh nhìn đẹp vô cùng nhưng nhất định là không thể đẹp bằng anh.
Vừa nhìn thấy cô Hứa phu nhân đã lập tức đứng dậy. Đôi mắt long lanh như sắp khóc, chân run run đi đến bên cạnh cô.
- Giống... giống quá. Miêu An của mẹ...
Nhân viên bắt đầu chọn lựa cho cop một bộ váy dáng ôm để tôn lên đường nét trên cơ thể cô. Lục Vy nhìn qua một hồi nhưng vẫn là không quen những kiểu thiết kế như này.
- Tiểu thư không vừa ý với bộ váy này sao ?
Nhân viên ân cần hỏi cô rồi cũng nhanh tay chọn cho cô một bộ váy khác. Cũng là tông màu đen chủ đạo cũng là bó sát tôn lên dáng cô. Một chiếc nơ trắng bản to che đi phần ngực bên trên, váy hai dây, độ dài trên đầu gối. Cô nhìn qua cũng không dám mặc loại váy như này, nó quá hở so với đồ cô hay mặc.
- Vẫn không vừa ý sao ? Hay để chị chọn giúp em nhé.
Thạch Huệ đi đến bên cạnh hỏi cô rồi thuận tay cầm lấy một chiếc váy có thiết kế kín đáo hơn. Với tay áo lỡ cùng chân váy dài qua đầu gối có lẽ nó sẽ phù hợp với cô hơn.
- Cũng được. Nhưng hôm nay em không có chủ ý đi mua quần áo.
Cô cầm lấy chiếc váy trên tay Thạch Huệ rồi ngắm nhìn một lần. Quả là thiết kế của Saint Laurent không làm người ta thất vọng.
- Chị tặng em mà, thích gì cứ lấy đi.
Thạch Huệ cầm bôn váy trên tay cô rồi đưa cho nhân viên giữ lại. Trong tình huống này cô cũng có chút do dự vì bản thân đã nợ quá nhiều thứ của chị rồi.
- Phó phu nhân tới mà cũng không ai ra tiếp sao ?
Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên ngoài cửa, cô giật mình quay lại nhìn. Đó chẳng phải là mẹ chồng cũ của cô sao ? Nếu như bây giờ bà gặp cô ở đây nhất định sẽ không được vui. Nghĩ đến đây Lục Vy liền lảng tránh chạy ngay vào phòng thay đồ gần đó rồi đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa đã thu hút sự chú ý của Phó phu nhân, bà dẫn Tử Linh đi đến trước mặt Thạch Huệ rồi mỉm cười chào hỏi.
- Thì ra là chủ tịch Hứa. Tôi còn đang nghĩ xem là ai có sức hút hơn Phó gia để nhân viên ở đây tập trung về một nơi như thế. Hứa tiểu thư hôm nay lại có hứng đi mua váy sao ?
Bà nhướn mày, tay vẫn khoác tay của Tử Linh mà nói như châm chọc. Vẻ mặt Thạch Huệ vẫn như khi nãy không hề quan tâm đến lời bà ta nói.
- Phó phu nhân chức cao quyền lớn một Thạch Huệ nhỏ bé sao dám nói gì.
Vốn không định động tới bà ta nhưng bà ta lại gây sự trước thì Thạch Huệ cũng đâu thể để yên.
- Không dám. Hứa tiểu thư cứ xem đồ tiếp, ta và con dâu ta sẽ đi qua phía kia.
Nói rồi Phó phu nhân dẫn Tử Linh đi về gian hàng của hãng Dior nổi tiếng và xa xỉ. Nghe nói nhãn hàng này đang khá đắt khách vì gương mặt đại diện vô cùng ưu tú. Kim Jisoo một ca sĩ nổi tiếng của nhóm nhạc đang là tâm điểm thời gian gần đây.
Thạch Huệ lúc này mới để ý đến cô, ánh mắt đảo quanh một vòng không thấy cô liền lo lắng gọi.
- Lục Vy, em ở đâu vậy ?
Nghe thấy tiếng Thạch Huệ cô cũng nhẹ nhàng mở cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Khi đã chắc chắn là hai người kia đã đi cô mới rời khỏi phòng thay đồ.
- Chị Huệ.
Cô đứng phía sau gọi Thạch Huệ rồi chạy tới bên cạnh chị. Bàn tay nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Thạch Huệ rồi nhìn ngang ngó dọc. Hiểu được tâm ý của cô, chị gõ nhẹ đầu rồi cười.
- Đi rồi, không cần nhìn ngang ngó dọc như đi ăn trộm vậy đâu.
Cô ngại ngùng đưa mắt đi hướng khác tránh né cái nhìn của chị. Chẳng hiểu tại sao chị luôn là người đoán được mọi ý nghĩ của cô cho dù là nhỏ nhất.
- Chúng ta đi ăn được không ? Em... em thấy hơi đói.
Lục Vy đưa tay xoa xoa bụng ý nói cô rất đói rồi. Nhìn hành động và biểu cảm đáng yêu của cô bất giác chị lại khẽ mỉm cười.
- Được rồi vậy chúng ta đi ăn.
Cô vui vẻ bám theo Thạch Huệ đi ra ngoài xe để lại phía sau là biết bao nhân viên đang tròn mắt nhìn. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Lục Vy đung đưa chân nhìn ra bên ngoài. Cả một khu phố rộng lớn bất giác lại thu nhỏ vào trong ánh mắt của cô. Đối với cô thì việc được đi ngắm nhìn thành phố xinh đẹp này là một chuyện vô cùng thú vị.
" Reng, reng. "
Tiếng chuông điện thoại của Thạch Huệ vang lên thu hút sự chú ý của cô. Nhưng rồi cái bản tính tò mò lại bị phép lịch sự tối thiểu đánh bay, cô nhanh chóng quay lại khung cửa kính nhìn ra bên ngoài. Cảm nhận từng đợt gió lướt qua, mát mẻ nhưng vô cùng bình yên.
- Alo.
Chị cầm điện thoại lên rồi bắt mắt. Chỉ thấy trong ánh mắt có hơi giao động, ý cười nơi khoé miệng cũng lộ rõ.
- Vâng, con và em ấy sẽ đến ngay.
Cô không nghe được đầu dây bên kia nói gì cũng không biết họ là ai nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại đó chị đã rẽ hướng đi về phía ngược lại.
- Chị Huệ, chúng ta không đi ăn sao ?
- Có chứ.
Nét cười trên môi rõ dần rồi chị tăng ga đi nhanh hơn. Cô cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ dù là đi đâu thì cô cũng phải theo chị. Suốt dọc đường cả hai không nói thêm lời nào, người chăm chú lái xe người thì chìm trong suy nghĩ mông lung của bản thân.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một cửa hàng sang trọng. Nơi đây đều là dành cho những quý cô sang trọng, những thiếu gia lắm tiền nhiều của lui tới. Thạch Huệ xuống xe rồi đi ra phía sau mở cửa xe cho cô.
Cô nắm lấy tay chị rồi đi ra bên ngoài. Nơi này vô cùng rộng với ba gian nhà khác biệt nhau. Gian đầu tiên cũng là trung tâm với đặc sản là các món Trung. Phía bên tay trái là các món Hàn - Nhật còn phía bên phải là các món Anh - Ý. Cô cùng Thạch Huệ đi vào gian trung tâm rồi đi đến thang máy.
- Chúng ta sẽ ăn ở đây sao ?
Vừa đi cô vừa hỏi chị. Chỉ thấy chị gật đầu rồi trả lời.
- Lát nữa em sẽ gặp ba mẹ chị. Họ rất mong muốn được nhìn thấy em.
Nghe tới hai chữ " ba mẹ " cô liền có chút căng thẳng. Vậy ra khi nãy là ba mẹ chị gọi cho chị sao ? Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô Thạch Huệ mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô.
- Đừng quá lo lắng họ không làm gì em đâu.
Cánh cửa thang máy nhanh chóng mở ra, một tiếng " ting " vang lên kéo cô về với thực tại. Nhìn Thạch Huệ bước ra ngoài cô lại có chút lo lắng trong lòng. Cô chỉ là một thư ký được chị nhặt về thì làm sao có thể ngồi chung bàn với Hứa lão gia và Hứa phu nhân.
- Đi nào, đừng căng thẳng như vậy.
Thạch Huệ mỉm cười trấn an cô rồi kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của Lục Vy. Đến căn phòng phía cuối dãy chị đẩy cửa rồi đi vào trong. Cô đứng nép sau lưng chị không dám nhìn ra ngoài.
- Đây là Lục Vy thư ký mà con đã nói với mọi người.
Vừa nói Thạch Huệ vừa kéo tay cô về phía trước. Đối diện cô là Hứa lão gia và Hứa phu nhân ngồi cạnh nhau. Bên cạnh còn có một cậu con trai khá nổi bật. Gương mặt góc cạnh nhìn đẹp vô cùng nhưng nhất định là không thể đẹp bằng anh.
Vừa nhìn thấy cô Hứa phu nhân đã lập tức đứng dậy. Đôi mắt long lanh như sắp khóc, chân run run đi đến bên cạnh cô.
- Giống... giống quá. Miêu An của mẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.