Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 27: Khao khát được làm mẹ
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Cô nhanh chóng được dẫn tới một phòng riêng để kiểm tra về các nhạc lý cơ
bản. Trong đó bao gồm đọc nốt nhạc, nhớ ký hiệu hợp âm, thứ tự dấu hóa
(thăng, giáng), trường độ nốt nhạc, các chỉ số nhịp cơ bản. Tiếp đó là
nhớ vị trí nốt nhạc trên bàn phím. Đây đều là những điều cơ bản cần
trong việc luyện tập piano. Chỉ cần luyện tập một vài lần cô liền có thể thuộc được các phím đàn. Tuy không phải là tất cả nhưng như vậy là cũng đã học nhanh lắm rồi.
Hứa phu nhân đã sớm ra về để lại cô ở chỗ Sương Hoa phu nhân học đàn. Sau một buổi sáng cuối cùng cô cũng học được các điều cơ bản và có thể đánh được một bản nhạc ở cấp độ dễ.
- Em cảm ơn cô đã dành một buổi sáng để chỉ dạy em.
Cô cúi đầu cảm ơn Sương Hoa phu nhân. Trong ánh mắt bà hiện rõ một tia vui mừng, bà nắm lấy vai cô rồi kéo cô lại gần.
- Không có gì, nếu như em xứng đáng tôi có thể dạy em tới khuya cũng được.
Cô là một trong số những người hiếm hoi bà gặp được có trí nhớ anh và tài năng bẩm sinh tốt đến vậy. Có rất ít học trò của bà học được các điều cơ bản trong piano và đánh được một bản nhạc dễ chỉ trong một buổi sáng. Nói như vậy có thể hiểu rằng cô có một tài năng thiên phú về đàn.
- Như vậy phiền phu nhân quá, Lục Vy không dám.
Cô lễ phép cười trả lời bà. Sương Hoa phu nhân lại vô cùng hài lòng về người học trò thứ bảy này của mình. Cô nhất định sẽ trở thành một thiên tài piano nếu được chỉ dạy kỹ lưỡng.
- Từ hôm nay em sẽ chính thức là học trò thứ bảy của Lục Sương Hoa. Mỗi ngày bốn tiếng, em muốn chọn khung giờ nào cũng được.
Cô vừa nghe thấy bản thân mình thực sự đã trở thành học trò của Sương Hoa phu nhân liền không ngừng vui vẻ mà mỉm cười. Vậy là tương lai về sau của cô nhất định sẽ không còn tăm tối. Lục Vy lùi lại một chút rồi cúi đầu xuống.
- Lục Vy thực sự rất vui khi được làm học trò của người. Thực sự cảm ơn phu nhân đã chịu nhận một đứa vô dụng như con làm học trò.
Cô nắm lấy tay Sương Hoa phu nhân như thể hiện lòng biết ơn vô hạn đối với bà. Nếu như có thể trở thành một nghệ sĩ piano không chừng cô còn có thể có chỗ đứng riêng cho mình. Cuộc đời Tô Lục Vy không cần dựa dẫm vào ai cả.
Sau buổi sáng cô gọi tài xế riêng tới đón. Cô không về nhà ngay mà đi dạo một vòng quanh thành phố. Ở nhà ngột ngạt lại thiếu tự do như chim nhốt trong lồng không thể sải cánh mà bay đi. Cô không muốn giam mình ở trong bốn bức tường mãi như vậy.
Gió nhẹ thổi qua từng lọn tóc, Lục Vy nhắm mắt lại mà cảm nhận sự yên bình chốc lát này. Cô thực sự không muốn trở về nhà. Lúc này đây cô chỉ muốn được hoà vào với dòng người tấp nập ngoài kia để che đi mọi ưu phiền đang vây quanh.
- Chú à, dừng xe ở đây được rồi.
Cô lên tiếng gọi tài xế dừng lại trước một khu công viên rộng lớn.
- Vâng thưa tiểu thư. Tôi sẽ chờ cô ở đây.
Cô mỉm cười cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
- Cháu cảm ơn ạ.
Nói rồi cô quay người đi vào bên trong. Đây là một khu công viên cũng không quá lớn nhưng trẻ con đến đây chơi cũng khá nhiều. Vì xung quanh đây hầu như có rất nhiều nhà dân. Cô bước từng bước đi vào bên trong rồi nhìn lũ trẻ đang chơi đùa.
" Chúng tôi không chấp nhận một đứa con dâu vô sinh như cô. "
" Phó gia cần con trai để nối dõi. "
Từng lời nói lúc trước của Phó phu nhân lại ùa về trong tiềm thức của cô. Lục Vy bất giác cảm thấy chạnh lòng, nhìn một gia đình bốn người đang cho con đi chơi. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể có được cái hạnh phúc ấy. Có lẽ cả đời này cô cũng không có được niềm vui khi chào đón đứa con đầu lòng, được ôm nó rồi nghe nó gọi hai chữ " mẹ ơi ". Từ nhỏ cô đã rất sợ sinh con vì nghe nói sinh con sẽ đau lắm, đau như xé từng khúc ruột, từng đoạn xương. Nhưng bây giờ cô lại mong có được cái cảm giác ấy, được mong thai nghén chín tháng mười ngày như bao người kia.
Lục Vy chầm chậm đi đến một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống. Cô đưa mắt nhìn về phía một bé gái đang cầm chong chóng chạy qua chạy lại. Miệng nó mỉm cười toát lên vẻ ngây thơ lại vô cùng đáng yêu. Cô cứ nhìn nó mãi như bị thôi miên không cách nào thoát khỏi.
- Chị ơi, chị ơi.
Cô giật mình vì tiếng gọi non nớt của một bé gái. Đó chính là bé gái cầm chong chóng khi nãy. Đôi mắt nó mở to, tròn xoe nhìn cô. Trong chốc lát cô không biết nên nói gì hay hành xử ra sao. Nó thấy cô có vẻ buồn liền đưa tay lên xoa xoa đùi cô rồi an ủi.
- Hình như chị gái xinh đẹp đang có chuyện buồn đúng không ? Chị sắp khóc luôn rồi kìa. Mẹ em nói khóc là không ngoan đâu. Chị phải cười lên, như này này.
Nói rồi nó đưa tay lên miệng làm ra hành động mỉm cười. Nụ cười ngây thơ, đáng yêu làm cô quặn đau đến nhói lòng. Lục Vy xoa xoa đầu nó rồi cúi xuống hỏi.
- Sao em biết chị đang buồn ?
Nó buông tay xuống rồi trả lời.
- Em không biết nữa nhưng chắc chắn là chị đang có chuyện buồn. Mẹ em nói em là thiên thần, em phải mang niềm vui đến cho mọi người.
Nó nói một cách ngây ngô làm cô bất giác mà mỉm cười theo. Nó nhìn thấy cô cười cũng vui vẻ mà nhảy lên.
- A, chị cười rồi. Chị cười nhìn đẹp thật đấy, như bà tiên trong truyện cổ tích vậy.
Nó cười tít mắt rồi đứng đối diện với cô. Lục Vy nhẹ đưa tay lên chạm vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó. Hai bím tóc xinh xinh, đôi môi căng mọng chúm chím thật khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Chị đẹp đến mức đó sao ?
Cô mỉm cười hỏi lại nó.
- Vâng ạ, rất đẹp. Mẹ em nói những người xinh đẹp, hiền lành, tốt bụng như bà tiên nhất định sẽ có được hạnh phúc.
Từng câu từng chữ nó nói ra đều là lời thật lòng. Vì trẻ con nào ai biết nói dối, nào ai chỉ biết dành lời ngon ngọt để lấy lòng người khác. Đôi lúc cô đã nghĩ cuộc sống này đều là những điều dối trá nhưng trẻ con thì lúc nào cũng nói lời thật lòng, lời nói sâu bên trong tim nó.
- Vậy chị cũng sẽ có được hạnh phúc đúng không ?
Cô mông lung hỏi nó trong mơ hồ. Cuộc sống bây giờ của cô sau này sẽ hạnh phúc chứ ? Cô có thể ở bên anh hay không ?
- Dạ vâng, chị xinh đẹp như này nhất định sẽ có được hạnh phúc. Vậy nên chị đừng buồn nữa, phải cười lên như này mới xinh.
Cô nhìn nó rồi cũng mỉm cười theo. Uớc gì cô cũng có thể hồn nhiên, ngây thơ như nó. Uớc gì cô cũng có thể vô lo vô nghĩ mà chạy nhảy tự do. Và uớc gì cô có thể có một đứa con gái đáng yêu như nó. Nhưng điều ước cuối cùng cũng chỉ là điều ước, rốt cuộc nó cũng chỉ có ở trong mơ.
- Em tặng chị này. Chị phải cười lên nhé, cười thật nhiều vào. Bởi vì chị cười nhìn rất xinh đẹp.
Nó đặt vào tay cô một chiếc chong chóng rồi vội quay người rời đi. Cô thẫn thờ nhìn theo bóng dáng nó đi xa mãi dưới cái nắng nhẹ buông xuống đất.
- Cô bé, em tên là gì vậy ?
Cô lớn tiếng gọi hỏi với theo nó. Chỉ thấy nó khựng lại trong giây lát rồi quay lại nói với cô.
- Em tên là Thiên Cẩm.
Hứa phu nhân đã sớm ra về để lại cô ở chỗ Sương Hoa phu nhân học đàn. Sau một buổi sáng cuối cùng cô cũng học được các điều cơ bản và có thể đánh được một bản nhạc ở cấp độ dễ.
- Em cảm ơn cô đã dành một buổi sáng để chỉ dạy em.
Cô cúi đầu cảm ơn Sương Hoa phu nhân. Trong ánh mắt bà hiện rõ một tia vui mừng, bà nắm lấy vai cô rồi kéo cô lại gần.
- Không có gì, nếu như em xứng đáng tôi có thể dạy em tới khuya cũng được.
Cô là một trong số những người hiếm hoi bà gặp được có trí nhớ anh và tài năng bẩm sinh tốt đến vậy. Có rất ít học trò của bà học được các điều cơ bản trong piano và đánh được một bản nhạc dễ chỉ trong một buổi sáng. Nói như vậy có thể hiểu rằng cô có một tài năng thiên phú về đàn.
- Như vậy phiền phu nhân quá, Lục Vy không dám.
Cô lễ phép cười trả lời bà. Sương Hoa phu nhân lại vô cùng hài lòng về người học trò thứ bảy này của mình. Cô nhất định sẽ trở thành một thiên tài piano nếu được chỉ dạy kỹ lưỡng.
- Từ hôm nay em sẽ chính thức là học trò thứ bảy của Lục Sương Hoa. Mỗi ngày bốn tiếng, em muốn chọn khung giờ nào cũng được.
Cô vừa nghe thấy bản thân mình thực sự đã trở thành học trò của Sương Hoa phu nhân liền không ngừng vui vẻ mà mỉm cười. Vậy là tương lai về sau của cô nhất định sẽ không còn tăm tối. Lục Vy lùi lại một chút rồi cúi đầu xuống.
- Lục Vy thực sự rất vui khi được làm học trò của người. Thực sự cảm ơn phu nhân đã chịu nhận một đứa vô dụng như con làm học trò.
Cô nắm lấy tay Sương Hoa phu nhân như thể hiện lòng biết ơn vô hạn đối với bà. Nếu như có thể trở thành một nghệ sĩ piano không chừng cô còn có thể có chỗ đứng riêng cho mình. Cuộc đời Tô Lục Vy không cần dựa dẫm vào ai cả.
Sau buổi sáng cô gọi tài xế riêng tới đón. Cô không về nhà ngay mà đi dạo một vòng quanh thành phố. Ở nhà ngột ngạt lại thiếu tự do như chim nhốt trong lồng không thể sải cánh mà bay đi. Cô không muốn giam mình ở trong bốn bức tường mãi như vậy.
Gió nhẹ thổi qua từng lọn tóc, Lục Vy nhắm mắt lại mà cảm nhận sự yên bình chốc lát này. Cô thực sự không muốn trở về nhà. Lúc này đây cô chỉ muốn được hoà vào với dòng người tấp nập ngoài kia để che đi mọi ưu phiền đang vây quanh.
- Chú à, dừng xe ở đây được rồi.
Cô lên tiếng gọi tài xế dừng lại trước một khu công viên rộng lớn.
- Vâng thưa tiểu thư. Tôi sẽ chờ cô ở đây.
Cô mỉm cười cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
- Cháu cảm ơn ạ.
Nói rồi cô quay người đi vào bên trong. Đây là một khu công viên cũng không quá lớn nhưng trẻ con đến đây chơi cũng khá nhiều. Vì xung quanh đây hầu như có rất nhiều nhà dân. Cô bước từng bước đi vào bên trong rồi nhìn lũ trẻ đang chơi đùa.
" Chúng tôi không chấp nhận một đứa con dâu vô sinh như cô. "
" Phó gia cần con trai để nối dõi. "
Từng lời nói lúc trước của Phó phu nhân lại ùa về trong tiềm thức của cô. Lục Vy bất giác cảm thấy chạnh lòng, nhìn một gia đình bốn người đang cho con đi chơi. Có lẽ cả đời này cô cũng không thể có được cái hạnh phúc ấy. Có lẽ cả đời này cô cũng không có được niềm vui khi chào đón đứa con đầu lòng, được ôm nó rồi nghe nó gọi hai chữ " mẹ ơi ". Từ nhỏ cô đã rất sợ sinh con vì nghe nói sinh con sẽ đau lắm, đau như xé từng khúc ruột, từng đoạn xương. Nhưng bây giờ cô lại mong có được cái cảm giác ấy, được mong thai nghén chín tháng mười ngày như bao người kia.
Lục Vy chầm chậm đi đến một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống. Cô đưa mắt nhìn về phía một bé gái đang cầm chong chóng chạy qua chạy lại. Miệng nó mỉm cười toát lên vẻ ngây thơ lại vô cùng đáng yêu. Cô cứ nhìn nó mãi như bị thôi miên không cách nào thoát khỏi.
- Chị ơi, chị ơi.
Cô giật mình vì tiếng gọi non nớt của một bé gái. Đó chính là bé gái cầm chong chóng khi nãy. Đôi mắt nó mở to, tròn xoe nhìn cô. Trong chốc lát cô không biết nên nói gì hay hành xử ra sao. Nó thấy cô có vẻ buồn liền đưa tay lên xoa xoa đùi cô rồi an ủi.
- Hình như chị gái xinh đẹp đang có chuyện buồn đúng không ? Chị sắp khóc luôn rồi kìa. Mẹ em nói khóc là không ngoan đâu. Chị phải cười lên, như này này.
Nói rồi nó đưa tay lên miệng làm ra hành động mỉm cười. Nụ cười ngây thơ, đáng yêu làm cô quặn đau đến nhói lòng. Lục Vy xoa xoa đầu nó rồi cúi xuống hỏi.
- Sao em biết chị đang buồn ?
Nó buông tay xuống rồi trả lời.
- Em không biết nữa nhưng chắc chắn là chị đang có chuyện buồn. Mẹ em nói em là thiên thần, em phải mang niềm vui đến cho mọi người.
Nó nói một cách ngây ngô làm cô bất giác mà mỉm cười theo. Nó nhìn thấy cô cười cũng vui vẻ mà nhảy lên.
- A, chị cười rồi. Chị cười nhìn đẹp thật đấy, như bà tiên trong truyện cổ tích vậy.
Nó cười tít mắt rồi đứng đối diện với cô. Lục Vy nhẹ đưa tay lên chạm vào gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của nó. Hai bím tóc xinh xinh, đôi môi căng mọng chúm chím thật khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Chị đẹp đến mức đó sao ?
Cô mỉm cười hỏi lại nó.
- Vâng ạ, rất đẹp. Mẹ em nói những người xinh đẹp, hiền lành, tốt bụng như bà tiên nhất định sẽ có được hạnh phúc.
Từng câu từng chữ nó nói ra đều là lời thật lòng. Vì trẻ con nào ai biết nói dối, nào ai chỉ biết dành lời ngon ngọt để lấy lòng người khác. Đôi lúc cô đã nghĩ cuộc sống này đều là những điều dối trá nhưng trẻ con thì lúc nào cũng nói lời thật lòng, lời nói sâu bên trong tim nó.
- Vậy chị cũng sẽ có được hạnh phúc đúng không ?
Cô mông lung hỏi nó trong mơ hồ. Cuộc sống bây giờ của cô sau này sẽ hạnh phúc chứ ? Cô có thể ở bên anh hay không ?
- Dạ vâng, chị xinh đẹp như này nhất định sẽ có được hạnh phúc. Vậy nên chị đừng buồn nữa, phải cười lên như này mới xinh.
Cô nhìn nó rồi cũng mỉm cười theo. Uớc gì cô cũng có thể hồn nhiên, ngây thơ như nó. Uớc gì cô cũng có thể vô lo vô nghĩ mà chạy nhảy tự do. Và uớc gì cô có thể có một đứa con gái đáng yêu như nó. Nhưng điều ước cuối cùng cũng chỉ là điều ước, rốt cuộc nó cũng chỉ có ở trong mơ.
- Em tặng chị này. Chị phải cười lên nhé, cười thật nhiều vào. Bởi vì chị cười nhìn rất xinh đẹp.
Nó đặt vào tay cô một chiếc chong chóng rồi vội quay người rời đi. Cô thẫn thờ nhìn theo bóng dáng nó đi xa mãi dưới cái nắng nhẹ buông xuống đất.
- Cô bé, em tên là gì vậy ?
Cô lớn tiếng gọi hỏi với theo nó. Chỉ thấy nó khựng lại trong giây lát rồi quay lại nói với cô.
- Em tên là Thiên Cẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.