Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 20: Khoái cảm cực lạc (H+)
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng đến lúc định trả lời thì anh lại động
mà trêu chọc cô. Lục Vy đưa tay lên miệng rồi cố gắng không phát ra âm
thanh. Khoé môi anh nhẹ cong lên rồi thứ dị vật kia cũng nhanh chóng
tiến sâu vào bên trong cô.
- Hức...
Cô khóc nấc lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Anh vẫn không để tâm tới việc bên ngoài kia đang có ai mà trực tiếp tiến sâu vào bên trong cô. Cậu bé của anh nhanh chóng chà sát bên trong cô liên hồi khiến cơ thể cô bắt đầu run lên.
- Ah... ưm.. ~
Cô rên lên rồi đưa tay bám vào vai anh. Phía bên ngoài Hứa phu nhân đang lo lắng vô cùng nên lại tiếp tục gõ cửa rồi gọi.
- Lục Vy à, con không sao chứ ? Nếu con có ở trong đó thì lên tiếng đi.
Cô giật mình đưa tay lên che miệng lại. Cả người mềm nhũn trượt xuống rơi vào vòng tay anh. Minh Lâm mỉm cười ôm lấy cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Hứa phu nhân đang ở ngoài kia. Lục Vy, nếu em không nhỏ giọng lại bà ấy sẽ phát hiện mất. Mau trả lời bà ấy đi.
Nói rồi anh cúi xuống cắn nhẹ lên nhũ hoa đang đỏ ửng của cô. Mắt cô mờ dần đi nhìn về phía cửa mà khóc nấc.
- Con không sao... Ah~ chỉ là... chỉ là có hơi chóng mặt nên muốn nghỉ một chú... chút.
Nơi mật đạo của cô đang bị anh thâm nhập hết lần này tới lần khác. Minh Lâm vòng tay qua ôm lấy cô giữ cho cơ thể cô ngồi thẳng trên ghế. Phía dưới lại không ngừng thâm nhập vào nơi mật đạo riêng tư của cô. Lục Vỹ nhíu mày, cố gắng giữ cho giọng của mình không quá lớn. Nếu như bây giờ để Hứa phu nhân phát hiện cô nhất định sẽ không còn mặt mũi mà nhìn Hứa gia nữa.
- Con không sao thật chứ ? Giọng của con khàn hẳn đi rồi.
Hứa phu nhân bên ngoài lo lắng cho con gái nhỏ của mình còn cô lại mong bà sớm rời đi hơn bao giờ hết.
- Con... con thực sự không sao đâu mà... Một... một lát nữa liền khỏe nên mẹ đừng lo lắng quá.
Cô cố gắng giữ cho giọng mình bình thường nhất rồi trả lời bà. Tuy là vẫn còn lo lắng cho cô nhưng cuối cùng bà cũng chịu rời đi.
" Chắc nó chưa quen nên mới mệt mỏi như vậy. "
Bước chân bà xa dần rồi khuất hẳn sau hành lang dài. Thạch Huệ và Ninh Thoại vẫn còn ở ngoài để tiếp khách dự tiệc thay cho cô. Nhưng nhân vật chính đột nhiên biến mất nên vẫn có một số người hỏi thăm. Hứa phu nhân cũng chỉ trả lời là do cô không được khỏe nên đã trở về nghỉ sớm rồi họ cũng không hỏi gì thêm. Tuy nhiên lại có rất nhiều thiếu gia nhà giàu đến sau lỡ mất cơ hội được nhìn thấy nhan sắc tuyệt đẹp của cô nên có hơi nuối tiếc. Còn những người đã nhìn thấy rồi lại muốn gặp lại cô để ngắm nhìn nhan sắc ấy.
Trong căn phòng thay đồ giọng của Lục Vy vang lên không ngớt. Cả người cô mèm nhũn dựa vào trong lòng anh. Minh Lâm ôm lấy cô rồi bế cô ra ghế sofa dài mà đặt xuống. Cô ngồi trên người anh, ánh mắt gợi tình đến độ anh nhìn vào liền muốn trêu chọc cô. Minh Lâm ngồi xuống ghế rồi bế cô lên đặt trên đùi mình, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô rồi khẽ mỉm cười.
- Vợ à em có biết là vị trí em đang ngồi là niềm mơ ước của biết bao nữ nhân không ?
Khóe miệng anh cong lên gian xảo mà nhìn biểu hiện của cô. Lục Vy nghe anh nói vậy liền nhíu mày mà phản bác.
- Vậy sao anh không để mấy cô gái đó ngồi lên đi.
Cô giận dỗi định leo xuống thì bị anh giữ lại rồi ôm chặt trong lòng. Nhìn cô những lúc giận dỗi như này lại khiến anh thích thú hơn hẳn.
- Bởi vì có chủ rồi sẽ không để những cô gái khác ngồi lên nữa.
Lời này của anh đã phần nào xoa dịu đi sự giận dỗi trong lòng cô. Đúng thật là dẻo miệng mà cô cho dù muốn giận dỗi anh cũng không thể giận quá vài phút nói chi là cả tiếng trời. Lục Vy đưa ánh nhìn qua anh rồi chu chu môi mà trách.
- Anh dẻo miệng như này thì có biết bao nữ nhân muốn anh đây chứ ?
Đúng thật là cho dù về nhan sắc hay danh phận, tiền tài anh đều có cả. Ôn nhu cũng có, dịu dàng lại càng thừa. Đây chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của biết người rồi. Nhưng anh lại có chút ủy khuất nhớ đến cái cảnh tượng cô nói chuyện vui vẻ với tên thiếu gia kia. Minh Lâm cúi xuống gục vào vai cô mà nhỏ giọng.
- Vợ anh cũng xinh đẹp như này thì biết bao tên thiếu gia mong muốn có được chứ ?
Cô nhìn biểu hiện của anh mà bật cười. Mới chỉ vậy mà đã muốn giữ cô rồi sao ? Lại còn ghen như vậy nữa. Từ trước tới nay có rất ít lần cô nhìn thấy anh ghen nhưng một khi anh đã ghen thì cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Không bắt bẻ trực tiếp không lớn tiếng la mắng mà chỉ đơn giản là ngồi lại ôm lấy cô mà bày tỏ lòng mình. Cho đến bây giờ sau ba năm hôn nhân chung sống với nhau số lần cả hai giận nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Nhưng nơi này chỉ có một mình người con trai mang tên Phó Minh Lâm thôi.
Cô nắm lấy tay anh rồi đặt lên trên tim cô. Trong thoáng chốc anh có thể cảm nhận được lòng ngực của cô đang đập nhanh. Có lẽ chỉ khi ở bên anh trái tim cô mới đập nhanh đến như vậy.
- Vợ cứ như này thì lát nữa làm sao anh nỡ rời xa vợ được chứ ?
Anh gục đầu lên vai cô rồi nhỏ giọng hỏi. Lục Vy mỉm cười nâng gương mặt đang ủ rũ của anh lên rồi nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
- Vậy thì không cần phải rời đi nữa.
Như chỉ đợi lời này của cô anh ôm lấy cô rồi cúi sát xuống đôi môi nhỏ xinh đẹp kia. Chiếc lưỡi không yên phận liền cuốn lấy cô rồi tách đôi môi đỏ mọng kia ra để xâm nhập vào bên trong. Cái cảm giác ướt át chiếm lấy tâm trí cô nhưng cũng vô cùng nóng ấm. Chiếc lưỡi nhỏ của cô để mặc cho anh trêu đùa mà không thể làm gì. Minh Lâm hôn cô đến mụ mị đầu óc mới buông ra nhưng vẫn không quên để lại một vệt tơ vương.
Anh nhìn cô mà trong lòng lại nổi hứng liền cúi xuống cắn lên đôi môi nhỏ kia. Cái cảm giác đau xâm chiếm lấy cơ thể cô rồi lan rộng đến các giác quan. Nhưng rồi khoái cảm lập tức xâm chiếm lấy cơ thể cô. Minh Lâm như một con thứ dữ lâu ngày không được ăn mà liên tục cắn mút lên người cô. Từ cổ cho đến bụng nơi nào cũng là dấu vết do anh để lại.
- Lâm...
Cô nhỏ giọng gọi anh nhưng anh lại cố tình như không nghe thấy. Trên cơ thể cô cũng phải có đến năm bảy vết do anh để lại nhưng anh vẫn không có ý định dừng. Cô nhíu mày vòng tay qua cổ anh rồi ôm lấy anh.
- Đừng để lại vết...
Cô lúc này mới lên tiếng nhắc nhở anh nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Từ cổ cho tới bụng cô nơi nào cũng có những vết tím do anh để lại. Cô thở dài bắt buộc phải chịu trận thôi, ai nói cô dễ dàng cuốn theo anh đến vậy chứ ?
Cái thứ dị vật kia một lần nữa lại tiến sâu vào bên trong cô. Cô có thể cảm nhận được cái sự nóng ran như đốt cháy trong người từ phía dưới. Đôi môi nóng ấm của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, phía bên dưới thứ dị vật kia nhẹ nhàng từng nhịp cứ vậy chạy qua khiến cô chẳng còn tâm trí để tâm đến những chuyện khác. Hơi thở ấm nóng hoà quyện với nhau, tiếng rên rỉ đến khàn giọng chìm trong khoái cảm. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, bàn tay đan chặt vào nhau rồi như hoà làm một.
- Hức...
Cô khóc nấc lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Anh vẫn không để tâm tới việc bên ngoài kia đang có ai mà trực tiếp tiến sâu vào bên trong cô. Cậu bé của anh nhanh chóng chà sát bên trong cô liên hồi khiến cơ thể cô bắt đầu run lên.
- Ah... ưm.. ~
Cô rên lên rồi đưa tay bám vào vai anh. Phía bên ngoài Hứa phu nhân đang lo lắng vô cùng nên lại tiếp tục gõ cửa rồi gọi.
- Lục Vy à, con không sao chứ ? Nếu con có ở trong đó thì lên tiếng đi.
Cô giật mình đưa tay lên che miệng lại. Cả người mềm nhũn trượt xuống rơi vào vòng tay anh. Minh Lâm mỉm cười ôm lấy cô rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
- Hứa phu nhân đang ở ngoài kia. Lục Vy, nếu em không nhỏ giọng lại bà ấy sẽ phát hiện mất. Mau trả lời bà ấy đi.
Nói rồi anh cúi xuống cắn nhẹ lên nhũ hoa đang đỏ ửng của cô. Mắt cô mờ dần đi nhìn về phía cửa mà khóc nấc.
- Con không sao... Ah~ chỉ là... chỉ là có hơi chóng mặt nên muốn nghỉ một chú... chút.
Nơi mật đạo của cô đang bị anh thâm nhập hết lần này tới lần khác. Minh Lâm vòng tay qua ôm lấy cô giữ cho cơ thể cô ngồi thẳng trên ghế. Phía dưới lại không ngừng thâm nhập vào nơi mật đạo riêng tư của cô. Lục Vỹ nhíu mày, cố gắng giữ cho giọng của mình không quá lớn. Nếu như bây giờ để Hứa phu nhân phát hiện cô nhất định sẽ không còn mặt mũi mà nhìn Hứa gia nữa.
- Con không sao thật chứ ? Giọng của con khàn hẳn đi rồi.
Hứa phu nhân bên ngoài lo lắng cho con gái nhỏ của mình còn cô lại mong bà sớm rời đi hơn bao giờ hết.
- Con... con thực sự không sao đâu mà... Một... một lát nữa liền khỏe nên mẹ đừng lo lắng quá.
Cô cố gắng giữ cho giọng mình bình thường nhất rồi trả lời bà. Tuy là vẫn còn lo lắng cho cô nhưng cuối cùng bà cũng chịu rời đi.
" Chắc nó chưa quen nên mới mệt mỏi như vậy. "
Bước chân bà xa dần rồi khuất hẳn sau hành lang dài. Thạch Huệ và Ninh Thoại vẫn còn ở ngoài để tiếp khách dự tiệc thay cho cô. Nhưng nhân vật chính đột nhiên biến mất nên vẫn có một số người hỏi thăm. Hứa phu nhân cũng chỉ trả lời là do cô không được khỏe nên đã trở về nghỉ sớm rồi họ cũng không hỏi gì thêm. Tuy nhiên lại có rất nhiều thiếu gia nhà giàu đến sau lỡ mất cơ hội được nhìn thấy nhan sắc tuyệt đẹp của cô nên có hơi nuối tiếc. Còn những người đã nhìn thấy rồi lại muốn gặp lại cô để ngắm nhìn nhan sắc ấy.
Trong căn phòng thay đồ giọng của Lục Vy vang lên không ngớt. Cả người cô mèm nhũn dựa vào trong lòng anh. Minh Lâm ôm lấy cô rồi bế cô ra ghế sofa dài mà đặt xuống. Cô ngồi trên người anh, ánh mắt gợi tình đến độ anh nhìn vào liền muốn trêu chọc cô. Minh Lâm ngồi xuống ghế rồi bế cô lên đặt trên đùi mình, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô rồi khẽ mỉm cười.
- Vợ à em có biết là vị trí em đang ngồi là niềm mơ ước của biết bao nữ nhân không ?
Khóe miệng anh cong lên gian xảo mà nhìn biểu hiện của cô. Lục Vy nghe anh nói vậy liền nhíu mày mà phản bác.
- Vậy sao anh không để mấy cô gái đó ngồi lên đi.
Cô giận dỗi định leo xuống thì bị anh giữ lại rồi ôm chặt trong lòng. Nhìn cô những lúc giận dỗi như này lại khiến anh thích thú hơn hẳn.
- Bởi vì có chủ rồi sẽ không để những cô gái khác ngồi lên nữa.
Lời này của anh đã phần nào xoa dịu đi sự giận dỗi trong lòng cô. Đúng thật là dẻo miệng mà cô cho dù muốn giận dỗi anh cũng không thể giận quá vài phút nói chi là cả tiếng trời. Lục Vy đưa ánh nhìn qua anh rồi chu chu môi mà trách.
- Anh dẻo miệng như này thì có biết bao nữ nhân muốn anh đây chứ ?
Đúng thật là cho dù về nhan sắc hay danh phận, tiền tài anh đều có cả. Ôn nhu cũng có, dịu dàng lại càng thừa. Đây chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của biết người rồi. Nhưng anh lại có chút ủy khuất nhớ đến cái cảnh tượng cô nói chuyện vui vẻ với tên thiếu gia kia. Minh Lâm cúi xuống gục vào vai cô mà nhỏ giọng.
- Vợ anh cũng xinh đẹp như này thì biết bao tên thiếu gia mong muốn có được chứ ?
Cô nhìn biểu hiện của anh mà bật cười. Mới chỉ vậy mà đã muốn giữ cô rồi sao ? Lại còn ghen như vậy nữa. Từ trước tới nay có rất ít lần cô nhìn thấy anh ghen nhưng một khi anh đã ghen thì cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Không bắt bẻ trực tiếp không lớn tiếng la mắng mà chỉ đơn giản là ngồi lại ôm lấy cô mà bày tỏ lòng mình. Cho đến bây giờ sau ba năm hôn nhân chung sống với nhau số lần cả hai giận nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Nhưng nơi này chỉ có một mình người con trai mang tên Phó Minh Lâm thôi.
Cô nắm lấy tay anh rồi đặt lên trên tim cô. Trong thoáng chốc anh có thể cảm nhận được lòng ngực của cô đang đập nhanh. Có lẽ chỉ khi ở bên anh trái tim cô mới đập nhanh đến như vậy.
- Vợ cứ như này thì lát nữa làm sao anh nỡ rời xa vợ được chứ ?
Anh gục đầu lên vai cô rồi nhỏ giọng hỏi. Lục Vy mỉm cười nâng gương mặt đang ủ rũ của anh lên rồi nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
- Vậy thì không cần phải rời đi nữa.
Như chỉ đợi lời này của cô anh ôm lấy cô rồi cúi sát xuống đôi môi nhỏ xinh đẹp kia. Chiếc lưỡi không yên phận liền cuốn lấy cô rồi tách đôi môi đỏ mọng kia ra để xâm nhập vào bên trong. Cái cảm giác ướt át chiếm lấy tâm trí cô nhưng cũng vô cùng nóng ấm. Chiếc lưỡi nhỏ của cô để mặc cho anh trêu đùa mà không thể làm gì. Minh Lâm hôn cô đến mụ mị đầu óc mới buông ra nhưng vẫn không quên để lại một vệt tơ vương.
Anh nhìn cô mà trong lòng lại nổi hứng liền cúi xuống cắn lên đôi môi nhỏ kia. Cái cảm giác đau xâm chiếm lấy cơ thể cô rồi lan rộng đến các giác quan. Nhưng rồi khoái cảm lập tức xâm chiếm lấy cơ thể cô. Minh Lâm như một con thứ dữ lâu ngày không được ăn mà liên tục cắn mút lên người cô. Từ cổ cho đến bụng nơi nào cũng là dấu vết do anh để lại.
- Lâm...
Cô nhỏ giọng gọi anh nhưng anh lại cố tình như không nghe thấy. Trên cơ thể cô cũng phải có đến năm bảy vết do anh để lại nhưng anh vẫn không có ý định dừng. Cô nhíu mày vòng tay qua cổ anh rồi ôm lấy anh.
- Đừng để lại vết...
Cô lúc này mới lên tiếng nhắc nhở anh nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Từ cổ cho tới bụng cô nơi nào cũng có những vết tím do anh để lại. Cô thở dài bắt buộc phải chịu trận thôi, ai nói cô dễ dàng cuốn theo anh đến vậy chứ ?
Cái thứ dị vật kia một lần nữa lại tiến sâu vào bên trong cô. Cô có thể cảm nhận được cái sự nóng ran như đốt cháy trong người từ phía dưới. Đôi môi nóng ấm của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, phía bên dưới thứ dị vật kia nhẹ nhàng từng nhịp cứ vậy chạy qua khiến cô chẳng còn tâm trí để tâm đến những chuyện khác. Hơi thở ấm nóng hoà quyện với nhau, tiếng rên rỉ đến khàn giọng chìm trong khoái cảm. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, bàn tay đan chặt vào nhau rồi như hoà làm một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.