Phó Thiếu, Phu Nhân Của Anh Là Ai?
Chương 73: Quay về Nhan gia tìm sự giúp đỡ
Mộc Thanh Kí
21/06/2023
Nhan phu nhân ngồi bên cạnh cô cũng chẳng biết phải nói gì. Trong suốt những năm ở Phó gia bà chưa một lần quay lại Nhan gia thăm ba mẹ. Cũng chỉ vì cái cuộc sống mà Phó Tần Minh đã đem lại làm bà biến chất không còn như ngày trước nữa. Năm nay Nhan phu nhân cũng đã bốn mươi lăm tuổi, Nhan
lão gia cũng đã đến cái tuổi xế chiều nhưng may mắn rằng họ vẫn còn có
sức khoẻ tốt.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở trước cửa Nhan gia, biết bao hoài niệm cảm xúc lại ùa về. Tô Lục Vy đỡ tay bà xuống xe rồi quay lại trả tiền taxi. Nhìn ngôi nhà thân thuộc ngày nào mà bà có chút dao động. Cánh cổng này vẫn như cái ngày mà bà thường hay ngắm nhìn, cả những chậu hoa mà bà hay tưới nước vẫn còn nguyên đó. Thấy Nhan phu nhân có chút xúc động Lục Vy đưa tay nắm lấy tay bà.
- Chúng ta vào thôi, Minh Lâm vẫn đang đợi.
Nhan phu nhân gật đầu rồi đưa tay lên xác nhận dấu vân tay. Khong ngờ rằng đã hơn hai mươi năm trôi qua mà bà vẫn còn có thể vào nhà được bằng cách này. Cô đi theo bà vào bên trong, có lẽ nghe thấy tiếng động nên Nhan lão phu nhân đi xuống xem. Vừa nhìn thấy đứa con gái lâu ngày không trở về bà lập tức xúc động đến không ngừng khóc.
- Mạc Đình, là con đấy sao ? Có đúng là Mạc Đình của mẹ không ?
Nghe thấy tiếng vợ mình đang khóc ở dưới Nhan lão gia cùng Nhan Đông Thành - đại thiếu gia Nhan gia đi xuống. Vừa nhìn thấy bà họ liền vui mừng không thôi chạy lại ôm. Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống khi cả nhà được đoàn tụ, có lẽ đây là khoảnh khắc đáng được ghi nhớ nhất.
- Mạc Đình, sao mấy năm qua con không về thăm nhà ? Ba mẹ có ghé qua chỗ con nhiều lần nhưng lại không thể gặp được con.
Nhan lão gia đưa tay lên chạm vào mái tóc, gương mặt rồi bàn tay của bà. Cô đứng bên cạnh chứng kiến một màn vừa rồi cũng thấy hạnh phúc. Hình ảnh này lại gợi cho cô nhớ đến mẹ cô, có lẽ nếu bà biết cô chính là đứa con đã mất năm đó của bà thì bà cũng sẽ vui mừng lắm.
- Chuyện đó chúng ta sẽ nói sau được không ? Con... con gái bất hiếu, lần này về nhà là muốn ba mẹ giúp con.
Nhan phu nhân ngập ngừng rồi sau đó mọi người cùng đi vào trong phòng khách. Bà cố gắng kể lại chi tiết ngắn gọn nhất nhưng vẫn đủ để mọi người có thể hiểu. Bây giờ việc cấp bách là đến cứu anh và Phi Dạ chứ không phải ngồi đây hàn huyên chuyện cũ.
- Vậy cô gái này là ?
Sau khi nghe xong câu chuyện và cũng dần hiểu được hoàn cảnh của con gái bây giờ Nhan lão gia mới quay sang nhìn cô. Lục Vy giật mình, nhìn qua bà rồi lại nhìn Nhan lão gia. Cô phải nói cô có thân phận gì đây ?
- Đây là con dâu của con, là vợ của Minh Lâm.
Bà nắm lấy tay cô rồi mỉm cười. Trong lòng Lục Vy bất giác dậy lên cái thứ cảm xúc hạnh phúc đến khó tả. Lần đầu tiên cô được người nhà của anh công nhận là con dâu và hơn hết người đó lại là mẹ của anh.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp con.
Nhan gia ngày trước là một tập đoàn lớn mạnh nên không tránh khỏi việc bị đố kị, bị những tập đoàn lớn khác nhắm tới. Vậy nên Nhan gia luôn có một thế lực ngầm để bảo vệ gia đình cũng như khi ở công ty. Nhan lão gia đã nhận nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi cha mẹ sau đó cho chúng ăn học, cho chúng nhà để ở và cho chúng cuộc sống chúng mong muốn với điều kiện là trở thành những vệ sĩ đắc lực của Nhan gia.
Những vệ sĩ riêng của Nhan gia được xem là có thân thủ nhanh như gió, tĩnh lặng như rừng cây, dữ dội như lửa, vững chãi như núi, vô hình như bóng tối, chớp nhoáng như sấm sét. Và đó chính là nguyên lý chung mà họ luôn tuân thủ : phong lâm hoả sơn âm lôi.
- Đông Thành, lập tức đi tập hợp họ. Chúng ta nhất định phải cứu lấy đứa cháu ngoại của ta.
Nhan lão gia quay sang nhìn Đông Thành rồi nói. Cậu ta hiểu ý liền trở lên phòng và tập hợp tất cả những vệ sĩ của Nhan gia. Họ là những cô gái còn đang học cấp ba hay những người đã thành công trên con đường riêng. Và rồi khi nhận được lệnh tập hợp, tất cả lại tập hợp lại nghe lệnh của Nhan lão gia.
Chỉ vài phút sau những thân thủ mặc đồ đen nhanh chóng đứng trước cửa Nhan gia. Tĩnh lặng như rừng cây, không có lấy một tiếng động.
- Cũng đã khá lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Thành thật vô cùng xin lỗi các con trong đêm khuya lại gọi các con tới. Nhưng Nhan gia hôm nay có chuyện cần phải nhờ đến sự trợ giúp của các con.
Họ đều là những gương mặt trẻ tuổi nhưng thân thủ lại không kém những người có tiếng tăm. Nghe Nhan lão gia nói một cô gái đi lên có vẻ là còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi cô hoặc có lẽ còn nhỏ hơn.
- Lão gia có ơn với chúng con, cho chúng con cuộc sống tự do như bây giờ. Chỉ một việc nhỏ nhỏ như này bọn con nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ được thiếu gia.
Ngay sau đó mọi người đã cùng tụ họp lại để tìm đường đi vào bên trong và bắt lấy bọn người trong tổ chức nhanh nhất. Ở đây cũng chỉ có đến mười lăm mười sáu người còn trong tổ chức kia Phó Tần Minh có đến hàng trăm người. Vậy nên không thể đáng trực diện chỉ có thể thừa thời cơ mà đánh.
Nhan lão gia cũng không muốn họ bị thương nên chọn cách đánh nhanh thắng nhanh. Sau khi đã quyết định được hướng đi tất cả cùng trở ra xe rồi đi tới khu nhà máy.
Cô và Nhan phu nhân ngồi cùng nhau ở ghế sau rồi đi trước để chỉ đường. Lục Vy lo lắng, đan hai tay vào nhau rồi nhìn ra ngoài đường. Đêm nay tất cả đều đã ngủ say còn riêng cô cô lại chọn con đường thức trắng.
- Con đang lo lắng sao ?
Nhìn thấy cô bồn chồn mãi bà liền đưa tay sang nắm lấy tay cô để trấn an. Lục Vy nhìn bà rồi cố gắng bình tĩnh lại.
- Con không sao.
Rất nhanh tất cả đã có mặt ở trước khu nhà máy nơi căn cứ của Phó Tần Minh. Không có lấy một tiếng động, cô dẫn họ đi vào bên trong con đường mật mà Phi Dạ đã chỉ cô.
- Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, Tô Lục Vy, Nhan Mạc Đình.
Trong bóng tối, Phó Tần Minh đi tới đứng trước mặt cô. Tất cả đều dừng lại, những người phía sau nấp sang một bên để tránh bị ông ta phát hiện. Nhan Đông Thành đi tới đứng cạnh cô rồi chỉ tay vào mặt ông ta quát lớn.
- Phó Tần Minh, năm đó đáng lẽ ra tao không nên để Mạc Đình gả cho mày.
Nhận ra người quen cũ ông ta mỉm cười rồi trả lời.
- Ồ, anh dâu. Chúng ta lại gặp nhau và sau bao nhiêu năm thì cái tính cách đó của anh vẫn không bỏ nhỉ.
Năm đó ông ta cưới Nhan phu nhân rốt cuộc cũng vì tiền nên mới cưới. Hắn ra điều kiện rằng Nhan gia phải lấy hai lăm phần trăm cổ phần của công ty đưa cho hắn. Thêm nữa là phải giúp Phó gia hưng thịnh trở lại. Nhan Đông Thành thấy hắn ra điều kiện quá nhiều và cũng không thể chấp nhận được nên đã liên tục phản đối cuộc hôn nhân này. Tuy vậy Nhan Mạc Đình lại không đồng ý gả cho ai ngoài Phó Tần Minh nên cuối cùng những điều kiện của hắn mới được đáp ứng.
Tuy vậy Nhan Đông Thành chưa từng chấp nhận đứa em rể này dù gì là một lần. Mỗi khi nhắc đến hắn Đông Thành lại vô cùng khó chịu nhưng nghĩ tới việc em gái hắn đang hạnh phúc nên hắn đành bỏ qua.
- Nếu như tao sớm biết trong hơn hai mươi năm qua mày đối xử với em tao như này thì tao đã phanh thây mày làm trăm mảnh rồi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng ở trước cửa Nhan gia, biết bao hoài niệm cảm xúc lại ùa về. Tô Lục Vy đỡ tay bà xuống xe rồi quay lại trả tiền taxi. Nhìn ngôi nhà thân thuộc ngày nào mà bà có chút dao động. Cánh cổng này vẫn như cái ngày mà bà thường hay ngắm nhìn, cả những chậu hoa mà bà hay tưới nước vẫn còn nguyên đó. Thấy Nhan phu nhân có chút xúc động Lục Vy đưa tay nắm lấy tay bà.
- Chúng ta vào thôi, Minh Lâm vẫn đang đợi.
Nhan phu nhân gật đầu rồi đưa tay lên xác nhận dấu vân tay. Khong ngờ rằng đã hơn hai mươi năm trôi qua mà bà vẫn còn có thể vào nhà được bằng cách này. Cô đi theo bà vào bên trong, có lẽ nghe thấy tiếng động nên Nhan lão phu nhân đi xuống xem. Vừa nhìn thấy đứa con gái lâu ngày không trở về bà lập tức xúc động đến không ngừng khóc.
- Mạc Đình, là con đấy sao ? Có đúng là Mạc Đình của mẹ không ?
Nghe thấy tiếng vợ mình đang khóc ở dưới Nhan lão gia cùng Nhan Đông Thành - đại thiếu gia Nhan gia đi xuống. Vừa nhìn thấy bà họ liền vui mừng không thôi chạy lại ôm. Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống khi cả nhà được đoàn tụ, có lẽ đây là khoảnh khắc đáng được ghi nhớ nhất.
- Mạc Đình, sao mấy năm qua con không về thăm nhà ? Ba mẹ có ghé qua chỗ con nhiều lần nhưng lại không thể gặp được con.
Nhan lão gia đưa tay lên chạm vào mái tóc, gương mặt rồi bàn tay của bà. Cô đứng bên cạnh chứng kiến một màn vừa rồi cũng thấy hạnh phúc. Hình ảnh này lại gợi cho cô nhớ đến mẹ cô, có lẽ nếu bà biết cô chính là đứa con đã mất năm đó của bà thì bà cũng sẽ vui mừng lắm.
- Chuyện đó chúng ta sẽ nói sau được không ? Con... con gái bất hiếu, lần này về nhà là muốn ba mẹ giúp con.
Nhan phu nhân ngập ngừng rồi sau đó mọi người cùng đi vào trong phòng khách. Bà cố gắng kể lại chi tiết ngắn gọn nhất nhưng vẫn đủ để mọi người có thể hiểu. Bây giờ việc cấp bách là đến cứu anh và Phi Dạ chứ không phải ngồi đây hàn huyên chuyện cũ.
- Vậy cô gái này là ?
Sau khi nghe xong câu chuyện và cũng dần hiểu được hoàn cảnh của con gái bây giờ Nhan lão gia mới quay sang nhìn cô. Lục Vy giật mình, nhìn qua bà rồi lại nhìn Nhan lão gia. Cô phải nói cô có thân phận gì đây ?
- Đây là con dâu của con, là vợ của Minh Lâm.
Bà nắm lấy tay cô rồi mỉm cười. Trong lòng Lục Vy bất giác dậy lên cái thứ cảm xúc hạnh phúc đến khó tả. Lần đầu tiên cô được người nhà của anh công nhận là con dâu và hơn hết người đó lại là mẹ của anh.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ giúp con.
Nhan gia ngày trước là một tập đoàn lớn mạnh nên không tránh khỏi việc bị đố kị, bị những tập đoàn lớn khác nhắm tới. Vậy nên Nhan gia luôn có một thế lực ngầm để bảo vệ gia đình cũng như khi ở công ty. Nhan lão gia đã nhận nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi cha mẹ sau đó cho chúng ăn học, cho chúng nhà để ở và cho chúng cuộc sống chúng mong muốn với điều kiện là trở thành những vệ sĩ đắc lực của Nhan gia.
Những vệ sĩ riêng của Nhan gia được xem là có thân thủ nhanh như gió, tĩnh lặng như rừng cây, dữ dội như lửa, vững chãi như núi, vô hình như bóng tối, chớp nhoáng như sấm sét. Và đó chính là nguyên lý chung mà họ luôn tuân thủ : phong lâm hoả sơn âm lôi.
- Đông Thành, lập tức đi tập hợp họ. Chúng ta nhất định phải cứu lấy đứa cháu ngoại của ta.
Nhan lão gia quay sang nhìn Đông Thành rồi nói. Cậu ta hiểu ý liền trở lên phòng và tập hợp tất cả những vệ sĩ của Nhan gia. Họ là những cô gái còn đang học cấp ba hay những người đã thành công trên con đường riêng. Và rồi khi nhận được lệnh tập hợp, tất cả lại tập hợp lại nghe lệnh của Nhan lão gia.
Chỉ vài phút sau những thân thủ mặc đồ đen nhanh chóng đứng trước cửa Nhan gia. Tĩnh lặng như rừng cây, không có lấy một tiếng động.
- Cũng đã khá lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau. Thành thật vô cùng xin lỗi các con trong đêm khuya lại gọi các con tới. Nhưng Nhan gia hôm nay có chuyện cần phải nhờ đến sự trợ giúp của các con.
Họ đều là những gương mặt trẻ tuổi nhưng thân thủ lại không kém những người có tiếng tăm. Nghe Nhan lão gia nói một cô gái đi lên có vẻ là còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi cô hoặc có lẽ còn nhỏ hơn.
- Lão gia có ơn với chúng con, cho chúng con cuộc sống tự do như bây giờ. Chỉ một việc nhỏ nhỏ như này bọn con nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ được thiếu gia.
Ngay sau đó mọi người đã cùng tụ họp lại để tìm đường đi vào bên trong và bắt lấy bọn người trong tổ chức nhanh nhất. Ở đây cũng chỉ có đến mười lăm mười sáu người còn trong tổ chức kia Phó Tần Minh có đến hàng trăm người. Vậy nên không thể đáng trực diện chỉ có thể thừa thời cơ mà đánh.
Nhan lão gia cũng không muốn họ bị thương nên chọn cách đánh nhanh thắng nhanh. Sau khi đã quyết định được hướng đi tất cả cùng trở ra xe rồi đi tới khu nhà máy.
Cô và Nhan phu nhân ngồi cùng nhau ở ghế sau rồi đi trước để chỉ đường. Lục Vy lo lắng, đan hai tay vào nhau rồi nhìn ra ngoài đường. Đêm nay tất cả đều đã ngủ say còn riêng cô cô lại chọn con đường thức trắng.
- Con đang lo lắng sao ?
Nhìn thấy cô bồn chồn mãi bà liền đưa tay sang nắm lấy tay cô để trấn an. Lục Vy nhìn bà rồi cố gắng bình tĩnh lại.
- Con không sao.
Rất nhanh tất cả đã có mặt ở trước khu nhà máy nơi căn cứ của Phó Tần Minh. Không có lấy một tiếng động, cô dẫn họ đi vào bên trong con đường mật mà Phi Dạ đã chỉ cô.
- Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, Tô Lục Vy, Nhan Mạc Đình.
Trong bóng tối, Phó Tần Minh đi tới đứng trước mặt cô. Tất cả đều dừng lại, những người phía sau nấp sang một bên để tránh bị ông ta phát hiện. Nhan Đông Thành đi tới đứng cạnh cô rồi chỉ tay vào mặt ông ta quát lớn.
- Phó Tần Minh, năm đó đáng lẽ ra tao không nên để Mạc Đình gả cho mày.
Nhận ra người quen cũ ông ta mỉm cười rồi trả lời.
- Ồ, anh dâu. Chúng ta lại gặp nhau và sau bao nhiêu năm thì cái tính cách đó của anh vẫn không bỏ nhỉ.
Năm đó ông ta cưới Nhan phu nhân rốt cuộc cũng vì tiền nên mới cưới. Hắn ra điều kiện rằng Nhan gia phải lấy hai lăm phần trăm cổ phần của công ty đưa cho hắn. Thêm nữa là phải giúp Phó gia hưng thịnh trở lại. Nhan Đông Thành thấy hắn ra điều kiện quá nhiều và cũng không thể chấp nhận được nên đã liên tục phản đối cuộc hôn nhân này. Tuy vậy Nhan Mạc Đình lại không đồng ý gả cho ai ngoài Phó Tần Minh nên cuối cùng những điều kiện của hắn mới được đáp ứng.
Tuy vậy Nhan Đông Thành chưa từng chấp nhận đứa em rể này dù gì là một lần. Mỗi khi nhắc đến hắn Đông Thành lại vô cùng khó chịu nhưng nghĩ tới việc em gái hắn đang hạnh phúc nên hắn đành bỏ qua.
- Nếu như tao sớm biết trong hơn hai mươi năm qua mày đối xử với em tao như này thì tao đã phanh thây mày làm trăm mảnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.