Chương 43: Hồi ức nhất kiến chung tình (2)
Khối Ngũ Hoa Nhục
27/02/2022
"Em quá ngu ngốc, lại làm ba mẹ mất mặt, vĩnh viễn đều thua kém….thua kém chị gái….thật là quá ngu ngốc…"
Lâm Chi Hạ nhỏ giọng nức nở, thanh âm run rẩy, mỗi lần nói là dường như nước mắt sẽ rơi xuống.
Đặc biệt là lúc nói hai từ 'chị gái' kia, biểu tình của cô phá lệ ủy khuất, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một tia sợ hãi.
Cái người 'chị gái' không biết tên kia tuy rằng không ở nơi này, cho dù Lâm Chi Hạ đã say đến hồ đồ nhưng sức ảnh hưởng của người chị gái này cũng không giảm bớt.
Trong nháy mắt, Phó Hàn Xuyên cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng.
Ngực anh, bởi vì gặp được người con gái này, bởi vì cô nước mắt lập lòe, mà như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, nổi lên từng đợt chua xót.
Anh muốn vươn tay lau đi nước mắt của cô, nhưng lại sợ quấy nhiễu mỹ nhân say rượu trước mặt.
"Em không ngu ngốc, cũng không kém cỏi. Đại học A cũng tốt, không thua kém gì đại học S." Phó Hàn Xuyên không chút nghĩ ngợi thốt ra.
Anh nỗ lực muốn nói một ít lời an ủi Lâm Chi Hạ, nhưng loại tình huống này đối với anh mà nói quá mức xa lạ, vì vậy mà tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào.
Dưới sự khẩn trương, Phó Hàn Xuyên trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc, trịnh trọng nói.
"Em rất tốt, rõ ràng rất tốt."
Nghe được lời nói trầm thấp của anh, Lâm Chi Hạ sửng sốt. Nguyên bản là đang lã chã chực khóc lại lặp tức cứng người lại, nước mắt run rẩy trong hốc mắt, hai mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Phó Hàn Xuyên.
Tầm mắt Lâm Chi Hạ mơ hồ, hẳn là không thấy rõ Phó Hàn Xuyên mới đúng, nhưng mà cô lại nhìn rõ ràng, thậm chí cả biểu tình ngưng trọng trên mặt Phó Hàn Xuyên cô cũng thấy rõ.
"Thật…thật sự?" Cô chậm rãi, nghi hoặc hỏi lại anh.
"Thật sự." Phó Hàn Xuyên như cũ khiếp sợ, dùng sức gật gật đầu, so với lúc Lâm Chi Hạ gật đầu thậm chí còn dùng sức hơn.
Anh rất muốn nói cho Lâm Chi Hạ biết là cô rất tuyệt vời.
Tiếng nói hồn hậu, có lực của Phó Hàn Xuyên tiếp tục vang lên: "Anh biết đại học A nổi tiếng nhất là khoa văn học, nơi đó đã đào tạo ra rất nhiều tác giả nổi danh và nhiều giáo viên giỏi, bọn họ đều làm tốt sở trường của mình, không kém gì so với đại học S."
"Em ….Em…" tươi cười dần dần hiện lên trên khuôn mặt của Lâm Chi Hạ, cô nhẹ giọng nói: "Em chính là…học khoa văn…"
"Em xuất sắc như vậy, dựa vào thực lực của mình mà nỗ lực thi đậu, sao lại có thể tự coi nhẹ mình." Phó Hàn Xuyên kiên định khích lệ: "Em rất tốt, đã cố hết sức mình làm tốt nhất, căn bản không thể cùng người khác so sánh. Hơn nữa, trong lòng anh, em là tốt nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể so được với em."
Nếu lúc này Lâm Chi Hạ tỉnh táo, cô nhất định có thể nghe ra ý tứ của câu nói thập phần ái muội kia.
Đáng tiếc, cô đang say, trì độn không phát hiện ra điều đó.
Cô như bị Phó Hàn Xuyên thuyết phục, chính xác là bị khí tràng trầm ổn của anh thuyết phục, không tự chủ được mà tin tưởng mỗi câu mỗi chữ mà anh nói.
Bi thương trong ngực Lâm Chi Hạ vậy mà chậm rãi tan biến, nước mắt cũng không rơi nữa, ngược lại là run run nấc lên một cái.
"Hức."
Lâm Chi Hạ đè ngực, quẫn bách cười cười, trên mặt nhiễm một tầng phấn sắc.
Phó Hàn Xuyên nhìn cô chăm chú, trong lòng ngo ngoe rục rịch muốn vuốt ve mặt cô, da thịt tinh tế kia nhất định là vô cùng mượt mà.
Lúc sau, Lâm Chi Hạ đối với Phó Hàn Xuyên càng thêm tín nhiệm, bất tri bất giác xem anh như tri âm tri kỉ, bạn bè mà cùng nhau lải nhải.
Không cần Phó Hàn Xuyên hỏi, cô liền dùng một giọng nói thong thả chậm rãi đem những chuyện nhỏ trong trường học kể lại, một chuyện lại một chuyện kể cho anh nghe.
Nói đến chỗ cao hứng, hai người cùng cười ra tiếng.
Phó Hàn Xuyên đắm chìm trong cuộc trò chuyện với Lâm Chi Hạ, cũng không chú ý đến di động đang rung trong túi. Anh hoàn toàn ném công việc ra sau đầu, như chưa từng nhớ tới.
Ban đêm, hết thảy đều yên tĩnh lại tốt đẹp.
Lâm Chi Hạ say đến choáng váng, tốc độ nói chuyện ngày càng chậm, mí mắt cũng sụp xuống, xem ra là muốn ngủ.
Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng miễn cưỡng khởi động tinh thần của cô, có chút không muốn tha.
Anh ngồi, cái mông dịch chuyển, hướng đến gần bên cạnh Lâm Chi Hạ một chút. Thời điểm Lâm Chi Hạ lại một lần nữa gục đầu, cái trán vừa vặn dựa vào vai anh, nhẹ nhàng mà dựa sát vào nhau.
Trong nháy mắt, hô hấp Phó Hàn Xuyên có thêm một cỗ mùi hương. Không phải hương thơm của những đóa hoa nở rộ xung quanh mà là từ trên người của Lâm Chi Hạ phát ra.
Lâm Chi Hạ nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ hoàn toàn. Cô cảm nhận được hơi ấm phát ra từ trên người Phó Hàn Xuyên, cảm thấy như vậy rất thoải mái, rất an tâm.
Đối với người rất ít khi mở rộng cửa lòng và tâm sự như cô mà nói, gặp được một người 'bạn tốt' như vậy, cô không muốn cứ như thế này liền kết thúc.
"Anh…anh có biết không? Em đang có một cái phiền não nhỏ…thật sự rất phiền..." Khi Lâm Chi Hạ nói chuyện, cái mũi nhăn lại, trên mặt luôn luôn ngoan ngoãn lại có thêm một ít nghịch ngợm.
"Ừm?" Phó Hàn Xuyên nghe vậy, nhướng mày, nghe càng thêm cẩn thận: "Phiền não gì?"
"Anh…anh thật sự muốn biết?" Lâm Chi Hạ từ trên vai anh thoáng ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên đường cong hàm dưới thâm thúy của Phó Hàn Xuyên.
"Rất muốn biết, hơn nữa nói không chừng anh có thể giúp em giải quyết." Phó Hàn Xuyên trả lời.
Biểu tình của Lâm Chi Hạ đột nhiên lại trở về như lúc ban đầu mới gặp mặt. Cô mím môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một tia khẩn trương, nhưng có chút không giống đó chính là cô nhìn Phó Hàn Xuyên chưa từng lộ ra một tia sợ hãi, cũng không hề phòng bị.
Cô tựa hồ có chút khẩn trương, cánh môi mềm mại bị cọ xát đến đỏ thắm, nhỏ giọng nói: "Em chỉ nói cho một người, anh…anh không thể nói cho những người khác nghe."
"Anh bảo đảm, tuyệt đối không nói với bất cứ người nào." Phó Hàn Xuyên vẫn nghiêm trang như cũ, nghiêm túc hứa hẹn.
Lâm Chi Hạ lúc này mới yên tâm.
Cô nghiêng nghiêng người, mặt hướng đến Phó Hàn Xuyên, thân hình cô mảnh khảnh lung lay, dường như sắp té, hại Phó Hàn Xuyên thấp thỏm lo lắng một trận.
Phó Hàn Xuyên vươn cánh tay muốn bảo vệ cô, nhưng mà tay ở trên không trung lập tức bị Lâm Chi Hạ bắt được.
Nháy mắt khi lòng bàn tay mềm mại dán lên bàn tay anh, anh ngây ngẩn cả người.
Ngoài dự đoán còn ở phía sau.
Lâm Chi hạ bắt lấy bàn tay của anh, đè ở trên ngực cô.
Người trầm ổn, trấn định như Phó Hàn Xuyên ngay lúc này cũng kinh ngạc không ngừng.
Ngay lúc đó, anh chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại, một khối thịt... thật lớn....
Lâm Chi Hạ nhỏ giọng nức nở, thanh âm run rẩy, mỗi lần nói là dường như nước mắt sẽ rơi xuống.
Đặc biệt là lúc nói hai từ 'chị gái' kia, biểu tình của cô phá lệ ủy khuất, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một tia sợ hãi.
Cái người 'chị gái' không biết tên kia tuy rằng không ở nơi này, cho dù Lâm Chi Hạ đã say đến hồ đồ nhưng sức ảnh hưởng của người chị gái này cũng không giảm bớt.
Trong nháy mắt, Phó Hàn Xuyên cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng.
Ngực anh, bởi vì gặp được người con gái này, bởi vì cô nước mắt lập lòe, mà như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, nổi lên từng đợt chua xót.
Anh muốn vươn tay lau đi nước mắt của cô, nhưng lại sợ quấy nhiễu mỹ nhân say rượu trước mặt.
"Em không ngu ngốc, cũng không kém cỏi. Đại học A cũng tốt, không thua kém gì đại học S." Phó Hàn Xuyên không chút nghĩ ngợi thốt ra.
Anh nỗ lực muốn nói một ít lời an ủi Lâm Chi Hạ, nhưng loại tình huống này đối với anh mà nói quá mức xa lạ, vì vậy mà tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào.
Dưới sự khẩn trương, Phó Hàn Xuyên trầm mặt xuống, ngữ khí nghiêm túc, trịnh trọng nói.
"Em rất tốt, rõ ràng rất tốt."
Nghe được lời nói trầm thấp của anh, Lâm Chi Hạ sửng sốt. Nguyên bản là đang lã chã chực khóc lại lặp tức cứng người lại, nước mắt run rẩy trong hốc mắt, hai mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Phó Hàn Xuyên.
Tầm mắt Lâm Chi Hạ mơ hồ, hẳn là không thấy rõ Phó Hàn Xuyên mới đúng, nhưng mà cô lại nhìn rõ ràng, thậm chí cả biểu tình ngưng trọng trên mặt Phó Hàn Xuyên cô cũng thấy rõ.
"Thật…thật sự?" Cô chậm rãi, nghi hoặc hỏi lại anh.
"Thật sự." Phó Hàn Xuyên như cũ khiếp sợ, dùng sức gật gật đầu, so với lúc Lâm Chi Hạ gật đầu thậm chí còn dùng sức hơn.
Anh rất muốn nói cho Lâm Chi Hạ biết là cô rất tuyệt vời.
Tiếng nói hồn hậu, có lực của Phó Hàn Xuyên tiếp tục vang lên: "Anh biết đại học A nổi tiếng nhất là khoa văn học, nơi đó đã đào tạo ra rất nhiều tác giả nổi danh và nhiều giáo viên giỏi, bọn họ đều làm tốt sở trường của mình, không kém gì so với đại học S."
"Em ….Em…" tươi cười dần dần hiện lên trên khuôn mặt của Lâm Chi Hạ, cô nhẹ giọng nói: "Em chính là…học khoa văn…"
"Em xuất sắc như vậy, dựa vào thực lực của mình mà nỗ lực thi đậu, sao lại có thể tự coi nhẹ mình." Phó Hàn Xuyên kiên định khích lệ: "Em rất tốt, đã cố hết sức mình làm tốt nhất, căn bản không thể cùng người khác so sánh. Hơn nữa, trong lòng anh, em là tốt nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể so được với em."
Nếu lúc này Lâm Chi Hạ tỉnh táo, cô nhất định có thể nghe ra ý tứ của câu nói thập phần ái muội kia.
Đáng tiếc, cô đang say, trì độn không phát hiện ra điều đó.
Cô như bị Phó Hàn Xuyên thuyết phục, chính xác là bị khí tràng trầm ổn của anh thuyết phục, không tự chủ được mà tin tưởng mỗi câu mỗi chữ mà anh nói.
Bi thương trong ngực Lâm Chi Hạ vậy mà chậm rãi tan biến, nước mắt cũng không rơi nữa, ngược lại là run run nấc lên một cái.
"Hức."
Lâm Chi Hạ đè ngực, quẫn bách cười cười, trên mặt nhiễm một tầng phấn sắc.
Phó Hàn Xuyên nhìn cô chăm chú, trong lòng ngo ngoe rục rịch muốn vuốt ve mặt cô, da thịt tinh tế kia nhất định là vô cùng mượt mà.
Lúc sau, Lâm Chi Hạ đối với Phó Hàn Xuyên càng thêm tín nhiệm, bất tri bất giác xem anh như tri âm tri kỉ, bạn bè mà cùng nhau lải nhải.
Không cần Phó Hàn Xuyên hỏi, cô liền dùng một giọng nói thong thả chậm rãi đem những chuyện nhỏ trong trường học kể lại, một chuyện lại một chuyện kể cho anh nghe.
Nói đến chỗ cao hứng, hai người cùng cười ra tiếng.
Phó Hàn Xuyên đắm chìm trong cuộc trò chuyện với Lâm Chi Hạ, cũng không chú ý đến di động đang rung trong túi. Anh hoàn toàn ném công việc ra sau đầu, như chưa từng nhớ tới.
Ban đêm, hết thảy đều yên tĩnh lại tốt đẹp.
Lâm Chi Hạ say đến choáng váng, tốc độ nói chuyện ngày càng chậm, mí mắt cũng sụp xuống, xem ra là muốn ngủ.
Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng miễn cưỡng khởi động tinh thần của cô, có chút không muốn tha.
Anh ngồi, cái mông dịch chuyển, hướng đến gần bên cạnh Lâm Chi Hạ một chút. Thời điểm Lâm Chi Hạ lại một lần nữa gục đầu, cái trán vừa vặn dựa vào vai anh, nhẹ nhàng mà dựa sát vào nhau.
Trong nháy mắt, hô hấp Phó Hàn Xuyên có thêm một cỗ mùi hương. Không phải hương thơm của những đóa hoa nở rộ xung quanh mà là từ trên người của Lâm Chi Hạ phát ra.
Lâm Chi Hạ nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ hoàn toàn. Cô cảm nhận được hơi ấm phát ra từ trên người Phó Hàn Xuyên, cảm thấy như vậy rất thoải mái, rất an tâm.
Đối với người rất ít khi mở rộng cửa lòng và tâm sự như cô mà nói, gặp được một người 'bạn tốt' như vậy, cô không muốn cứ như thế này liền kết thúc.
"Anh…anh có biết không? Em đang có một cái phiền não nhỏ…thật sự rất phiền..." Khi Lâm Chi Hạ nói chuyện, cái mũi nhăn lại, trên mặt luôn luôn ngoan ngoãn lại có thêm một ít nghịch ngợm.
"Ừm?" Phó Hàn Xuyên nghe vậy, nhướng mày, nghe càng thêm cẩn thận: "Phiền não gì?"
"Anh…anh thật sự muốn biết?" Lâm Chi Hạ từ trên vai anh thoáng ngẩng đầu, tầm mắt đặt trên đường cong hàm dưới thâm thúy của Phó Hàn Xuyên.
"Rất muốn biết, hơn nữa nói không chừng anh có thể giúp em giải quyết." Phó Hàn Xuyên trả lời.
Biểu tình của Lâm Chi Hạ đột nhiên lại trở về như lúc ban đầu mới gặp mặt. Cô mím môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một tia khẩn trương, nhưng có chút không giống đó chính là cô nhìn Phó Hàn Xuyên chưa từng lộ ra một tia sợ hãi, cũng không hề phòng bị.
Cô tựa hồ có chút khẩn trương, cánh môi mềm mại bị cọ xát đến đỏ thắm, nhỏ giọng nói: "Em chỉ nói cho một người, anh…anh không thể nói cho những người khác nghe."
"Anh bảo đảm, tuyệt đối không nói với bất cứ người nào." Phó Hàn Xuyên vẫn nghiêm trang như cũ, nghiêm túc hứa hẹn.
Lâm Chi Hạ lúc này mới yên tâm.
Cô nghiêng nghiêng người, mặt hướng đến Phó Hàn Xuyên, thân hình cô mảnh khảnh lung lay, dường như sắp té, hại Phó Hàn Xuyên thấp thỏm lo lắng một trận.
Phó Hàn Xuyên vươn cánh tay muốn bảo vệ cô, nhưng mà tay ở trên không trung lập tức bị Lâm Chi Hạ bắt được.
Nháy mắt khi lòng bàn tay mềm mại dán lên bàn tay anh, anh ngây ngẩn cả người.
Ngoài dự đoán còn ở phía sau.
Lâm Chi hạ bắt lấy bàn tay của anh, đè ở trên ngực cô.
Người trầm ổn, trấn định như Phó Hàn Xuyên ngay lúc này cũng kinh ngạc không ngừng.
Ngay lúc đó, anh chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay là xúc cảm mềm mại, một khối thịt... thật lớn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.