Chương 22: Phó Hàn Xuyên vừa hư vừa háo sắc
Khối Ngũ Hoa Nhục
27/02/2022
Lâm Chi Hạ cảm thấy Phó Hàn Xuyên vừa hư vừa háo sắc. Hừ hừ, cô tỏ vẻ mình thật tức giận.
Lâm Chi Hạ đi lại vài bước thì cảm giác khó chịu ở hạ thân ngày càng tăng, tinh dịch bị quần lót bao lấy hướng tới tiểu huyệt mà cọ xát, theo từng bước đi mà thấm vào trong.
Thật ra anh không bắn ở bên trong nhưng tình huống bây giờ so với bắn vào trong cũng không có gì khác biệt.
Trong lòng Lâm Chi Hạ không cao hứng nhưng lại không dám oán giận với Phó Hàn Xuyên, chỉ có thể cố nén đỏ mặt, vội vội vàng vàng mà đem quần áo thủy thủ thay ra, mặc lại bộ đồ ban đầu.
Vài lần nhấc chân thật là muốn mệnh của cô.
Trong lúc đó Phó Hàn Xuyên dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một bên, đem côn th*t đã bắn nhét vào quần lót, anh kéo khóa quần lên trở về bộ dáng người đàn ông cao lãnh, không chút cẩu thả.
Đến nỗi d*m thủy dính trên quần của anh, ở trên vải dệt màu đen căn bản nhìn không ra.
Anh nhìn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá.
Gấu bông bên cạnh gối đầu, trên bàn sách chỉnh tề có nhiều miếng dán, treo trên vách tường là những sợi dây nhỏ,... Tất cả đều là dấu vết sinh hoạt trước kia của Lâm Chi Hạ.
Ánh mắt Phó Hàn Xuyên lập tức ôn nhu, chăm chú nhìn những thứ đáng yêu đó thật lâu.
Chờ khi bọn họ ra khỏi phòng, ba mẹ Lâm đã ngồi ở trong phòng khách, nhìn dáng vẻ hẳn là đã đợi lâu, lâu lâu lại duỗi cổ nhìn xung quanh.
"Chi Hạ, sao con lại thế này, tại sao lại lâu như vậy---"
Mẹ Lâm thấy Lâm Chi Hạ đi ở phía trước, cau mày không vui nói, ngay sau đó mới nhìn thấy Phó Hàn Xuyên theo phía sau, lời răn dạy lập tức đều nén lại trong cổ họng.
Đối với Phó Hành Xuyên, bọn họ lấy lòng còn không kịp làm sao lại dám oán giận.
Lâm Chi Hạ đối với việc này sớm đã thành thói quen, không buồn cũng không giận.
Không nghĩ tới là Phó Hàn Xuyên đứng phía sau cô lại thay đổi biểu tình, đôi mắt đen toàn là lệ khí âm lãnh, Lâm mẹ lập tức ngừng nói.
Lâm ba ở một bên khó xử lên tiếng hoà giải, phản bác lại Lâm mẹ: "Chi Hạ đều đã lớn như vậy rồi, cũng đã kết hôn, bà còn quản nhiều như thế làm gì. Nếu muốn quản thì cũng phải là Hàn Xuyên quản."
"Đúng đúng, chính là như thế." Lâm mẹ lập tức áp bách cúi đầu.
Phó Hàn Xuyên lặng im không một tiếng động thu lại thần sắc. Cuối cùng anh cùng ba mẹ Lâm hàn huyên vài câu, lễ phép mà khách khí để lại mặt mũi cho bọn họ, sau đó mới cáo từ rời đi.
Lâm Chi Hạ thừa dịp bọn họ nói chuyện, lấy cớ đi toilet nhưng thực chất là trở về phòng đem quần áo thủy thủ kia bỏ vào túi xách.
Nguyên bản là quần áo còn tốt lại bị làm cho nhăn thành một đoàn.
Nếu tiếp tục để lại, khẳng định sẽ bị mẹ Lâm phát hiện, nên cô dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm là phải làm đến cùng, hủy thi diệt tích.
Lâm Chi Hạ đối với 'cơ trí' của mình vô cùng vừa lòng, không nghĩ rằng vừa mới ra khỏi cửa liền hối hận.
Đang đợi thang máy đến, Phó Hàn Xuyên đột nhiên nói một câu: "Anh tưởng em lấy về nhà mặc tiếp."
Đôi tay Lâm Chi Hạ che lại túi xách, hai mắt trợn to trừng Phó Hàn Xuyên, tức giận nói: "Mặc cái gì mà mặc, em mới không mặc, càng sẽ không mặc cho anh xem."
"Anh cũng chưa nói muốn em mặc cho anh xem. Hay em vốn là muốn như vậy?"
Lâm Chi Hạ da mặt mỏng, nhất thời á
khẩu, muốn cùng với Phó Hàn Xuyên tranh cãi căn bản là tự mình tìm đường chết.
Phó Hàn Xuyên cười khẽ, thấp giọng mà bồi thêm một câu: "Được rồi, đừng nóng giận. Quần áo không vừa chúng ta không cần, bây giờ mua một bộ mới vừa người, em lại mặc cho anh xem."
"Em đã nói sẽ không mặc cho anh xem, anh đừng ở đó mà nói hươu nói vượn! Hừ."
Lâm Chi Hạ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía bên kia, đối mặt với Phó Hàn Xuyên lại là một mảnh hồng rực ở cổ.
Chiếm tiện nghi, lại trêu đùa Lâm Chi Hạ, tâm tình Phó Hàn Xuyên ngày hôm nay thực tốt, thẳng đến bữa tối ở trên bàn cơm đều là ba món mà anh không thích ăn.
Cà rốt, bông cải xanh, còn có ớt xanh, cô là một hơi liền lấy ra toàn bộ đòn sát thủ.
Lâm Chi Hạ liều mạng gắp đồ ăn để vào chén của Phó Hàn Xuyên, ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại không ăn, là do em làm đồ ăn dở sao?"
"Không phải." Phó Hàn Xuyên nhìn một mảnh xanh mượt trong chén, có chút đau đầu.
Lâm Chi Hạ cười xán lạn, vui vẻ nói: "Vậy thích thì ăn nhiều một chút. Em hôm nay không cẩn thận làm hơi nhiều, anh đừng lãng phí lương thực, nhất định phải ăn hết nha~~"
Phó tiên sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng~.
Lâm Chi Hạ đi lại vài bước thì cảm giác khó chịu ở hạ thân ngày càng tăng, tinh dịch bị quần lót bao lấy hướng tới tiểu huyệt mà cọ xát, theo từng bước đi mà thấm vào trong.
Thật ra anh không bắn ở bên trong nhưng tình huống bây giờ so với bắn vào trong cũng không có gì khác biệt.
Trong lòng Lâm Chi Hạ không cao hứng nhưng lại không dám oán giận với Phó Hàn Xuyên, chỉ có thể cố nén đỏ mặt, vội vội vàng vàng mà đem quần áo thủy thủ thay ra, mặc lại bộ đồ ban đầu.
Vài lần nhấc chân thật là muốn mệnh của cô.
Trong lúc đó Phó Hàn Xuyên dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi một bên, đem côn th*t đã bắn nhét vào quần lót, anh kéo khóa quần lên trở về bộ dáng người đàn ông cao lãnh, không chút cẩu thả.
Đến nỗi d*m thủy dính trên quần của anh, ở trên vải dệt màu đen căn bản nhìn không ra.
Anh nhìn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá.
Gấu bông bên cạnh gối đầu, trên bàn sách chỉnh tề có nhiều miếng dán, treo trên vách tường là những sợi dây nhỏ,... Tất cả đều là dấu vết sinh hoạt trước kia của Lâm Chi Hạ.
Ánh mắt Phó Hàn Xuyên lập tức ôn nhu, chăm chú nhìn những thứ đáng yêu đó thật lâu.
Chờ khi bọn họ ra khỏi phòng, ba mẹ Lâm đã ngồi ở trong phòng khách, nhìn dáng vẻ hẳn là đã đợi lâu, lâu lâu lại duỗi cổ nhìn xung quanh.
"Chi Hạ, sao con lại thế này, tại sao lại lâu như vậy---"
Mẹ Lâm thấy Lâm Chi Hạ đi ở phía trước, cau mày không vui nói, ngay sau đó mới nhìn thấy Phó Hàn Xuyên theo phía sau, lời răn dạy lập tức đều nén lại trong cổ họng.
Đối với Phó Hành Xuyên, bọn họ lấy lòng còn không kịp làm sao lại dám oán giận.
Lâm Chi Hạ đối với việc này sớm đã thành thói quen, không buồn cũng không giận.
Không nghĩ tới là Phó Hàn Xuyên đứng phía sau cô lại thay đổi biểu tình, đôi mắt đen toàn là lệ khí âm lãnh, Lâm mẹ lập tức ngừng nói.
Lâm ba ở một bên khó xử lên tiếng hoà giải, phản bác lại Lâm mẹ: "Chi Hạ đều đã lớn như vậy rồi, cũng đã kết hôn, bà còn quản nhiều như thế làm gì. Nếu muốn quản thì cũng phải là Hàn Xuyên quản."
"Đúng đúng, chính là như thế." Lâm mẹ lập tức áp bách cúi đầu.
Phó Hàn Xuyên lặng im không một tiếng động thu lại thần sắc. Cuối cùng anh cùng ba mẹ Lâm hàn huyên vài câu, lễ phép mà khách khí để lại mặt mũi cho bọn họ, sau đó mới cáo từ rời đi.
Lâm Chi Hạ thừa dịp bọn họ nói chuyện, lấy cớ đi toilet nhưng thực chất là trở về phòng đem quần áo thủy thủ kia bỏ vào túi xách.
Nguyên bản là quần áo còn tốt lại bị làm cho nhăn thành một đoàn.
Nếu tiếp tục để lại, khẳng định sẽ bị mẹ Lâm phát hiện, nên cô dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm là phải làm đến cùng, hủy thi diệt tích.
Lâm Chi Hạ đối với 'cơ trí' của mình vô cùng vừa lòng, không nghĩ rằng vừa mới ra khỏi cửa liền hối hận.
Đang đợi thang máy đến, Phó Hàn Xuyên đột nhiên nói một câu: "Anh tưởng em lấy về nhà mặc tiếp."
Đôi tay Lâm Chi Hạ che lại túi xách, hai mắt trợn to trừng Phó Hàn Xuyên, tức giận nói: "Mặc cái gì mà mặc, em mới không mặc, càng sẽ không mặc cho anh xem."
"Anh cũng chưa nói muốn em mặc cho anh xem. Hay em vốn là muốn như vậy?"
Lâm Chi Hạ da mặt mỏng, nhất thời á
khẩu, muốn cùng với Phó Hàn Xuyên tranh cãi căn bản là tự mình tìm đường chết.
Phó Hàn Xuyên cười khẽ, thấp giọng mà bồi thêm một câu: "Được rồi, đừng nóng giận. Quần áo không vừa chúng ta không cần, bây giờ mua một bộ mới vừa người, em lại mặc cho anh xem."
"Em đã nói sẽ không mặc cho anh xem, anh đừng ở đó mà nói hươu nói vượn! Hừ."
Lâm Chi Hạ hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía bên kia, đối mặt với Phó Hàn Xuyên lại là một mảnh hồng rực ở cổ.
Chiếm tiện nghi, lại trêu đùa Lâm Chi Hạ, tâm tình Phó Hàn Xuyên ngày hôm nay thực tốt, thẳng đến bữa tối ở trên bàn cơm đều là ba món mà anh không thích ăn.
Cà rốt, bông cải xanh, còn có ớt xanh, cô là một hơi liền lấy ra toàn bộ đòn sát thủ.
Lâm Chi Hạ liều mạng gắp đồ ăn để vào chén của Phó Hàn Xuyên, ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại không ăn, là do em làm đồ ăn dở sao?"
"Không phải." Phó Hàn Xuyên nhìn một mảnh xanh mượt trong chén, có chút đau đầu.
Lâm Chi Hạ cười xán lạn, vui vẻ nói: "Vậy thích thì ăn nhiều một chút. Em hôm nay không cẩn thận làm hơi nhiều, anh đừng lãng phí lương thực, nhất định phải ăn hết nha~~"
Phó tiên sinh tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.