Chương 15: Phó phu nhân cảm thấy thẹn thùng
Khối Ngũ Hoa Nhục
27/02/2022
Đem nội y cởi ra.
Phó Hàn Xuyên vừa nói lại không chờ Lâm Chi Hạ động đậy, bởi vì anh biết tính tình của cô trời sinh ngượng ngùng.
Tiếng thở dốc của Lâm Chi Hạ ngày càng nặng nề. Tay của Phó Hàn Xuyên đã đặt trên khóa áo lót, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua da thịt trắng sữa, đầu ngón tay khẽ khàng mở khóa.
Ngón tay của anh ấm áp, không thể nói là quá lạnh, nhưng so với độ nóng ngày càng tăng lên trong ngực của Lâm Hạ Chi vẫn là thấp hơn một chút.
Trong nháy mắt khi bị lòng bàn tay đó cọ xát, da thịt mềm mại cùng lông tơ của cô đều dựng đứng lên, thật sự ngứa ngáy.
"Không..." muốn...
Không đợi Lâm Chi Hạ nói dứt câu, một bên áo lót đã bị cởi bỏ, trên vai buông lỏng, vì thiếu lực nâng đỡ nên một bên vú cũng đã rũ xuống.
Hơi hơi đong đưa, đỉnh anh đào nhọn nhọn đã dựng thẳng đứng.
Tiếp theo là bên kia, Phó Hàn Xuyên cũng làm như thế.
Sau đó, bàn tay dọc theo phía dưới, thâm nhập vào trong áo sơ mi trắng, hướng đến sau lưng của cô sờ soạng.
Phó Hàn Xuyên một bên động tay, một bên vừa nghĩ, có lẽ nên đổi kiểu áo lót, dù sao vú Lâm Chi Hạ vừa tròn vừa mềm, không có đai an toàn bao bọc cũng sẽ có một đường cong hoàn mỹ.
Tốt nhất vẫn nên là loại có móc khóa phía trước, như vậy tháo ra càng dễ hơn, bầu vú lập tức có thể lộ ra.
Anh nghĩ đến cả người liền nóng rực.
Khi cánh tay anh ở phía sau Lâm Chi Hạ, khoảng cách giữa hai người cũng được thu nhỏ lại.
Mặc dù Phó Hàn Xuyên không đụng đến, nhưng toàn bộ hơi thở ấm áp của anh đều phun lên bộ ngực tròn trịa của cô, nhiệt khí còn len lỏi cả vào rãnh ngực.
Quá...
Quá thân mật...
Thân mật như vậy, kỳ thật không kém lúc trần trụi làm tình là bao.
Nhưng mà thời điểm bọn họ làm tình phần lớn đều là ở trong phòng, tắt đèn, trên giường lớn quen thuộc. Đâu giống hôm nay, rõ ràng như ban ngày, đã vậy còn ở nhà mẹ đẻ của cô, xung quanh là những thứ quen thuộc lại ẩn ẩn một chút cảm giác xa lạ, thậm chí thỉnh thoảng cô còn nghe được cả tiếng ho khan của Lâm ba.
Tâm trí thẹn thùng của Lâm Chi Hạ không ngừng bị tra tấn, cánh tay đặt trên vai Phó Hàn Xuyên run rẩy, không biết là nên đẩy anh ra hay là vẫn muốn ôm chặt lấy anh.
Ngón tay Phó Hàn Xuyên đã sớm sờ đến quần lót màu đen của cô, giống như cố ý làm như vậy.
Anh lôi kéo một lần nữa, nhưng lại không đem quần lót cởi bỏ.
Trên trán Lâm Chi Hạ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, gấp đến mức muốn tự mình động thủ, nhịn không được thúc giục nói: "Anh mau một chút."
Tới khi cô lăn lộn muốn xuống, cả người đều vô lực, thân hình gần như khụy xuống, bầu vú lại giống như đưa đến trước mặt Phó Hàn Xuyên...
Phó Hàn Xuyên nghe được giọng của cô mới kết thúc trêu đùa, hai tay cử động, lưu loát cởi khóa nội y.
Trói buộc trước ngực Lâm Chi Hạ buông lỏng ra, cô nhịn không được thở phào một hơi, đôi môi khẽ nhếch phù phù thở dốc.
Phó Hàn Xuyên nhìn biểu tình ý loạn trầm mê của cô, cảm thấy không đủ, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Trong con ngươi đen nhánh là một mảnh thâm ý.
Anh đem nội y trên người Lâm Chi Hạ cởi xuống, tùy ý ném xuống đất, sau đó nắm vạt áo sơ mi dùng lực kéo một lần nữa.
Lần này thuận lợi hơn nhiều.
Đã không còn sự trói buộc, anh có thể tùy ý chà đạp vú trắng mềm mại thành đủ loại hình dạng. Quầng vú phấn nộn cùng núm vú đều bị đè nén, bộ dáng tròn tròn thật ngây thơ.
Mỗi một lần bị đè ép, bầu vú đều bị xoa nắn, ép tới phát đau nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, càng muốn nhiều hơn.
"A..."
Lâm Chi Hạ không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, rồi lại bị chính âm thanh của mình dọa sợ. Như vậy thật dâm đãng, thật không biết xấu hổ, cô lập tức cắn chặt môi, cố nén lại âm thanh dâm đãng.
Phó Hàn Xuyên hiểu rõ nhất cử nhất động của cô, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
Cài xong nút áo đầu tiên, hai nút sau cũng trở nên dễ dàng, sau đó lại cài một cái rồi đến một cái, áo sơ mi cuối cùng cũng mặc vào hoàn chỉnh.
Anh cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, trong mắt tràn ngập ý cười, vừa lòng nói: "Vẫn còn có thể mặc vào."
Lâm Chi Hạ nghe Phó Hàn Xuyên nói thế, biết được chuyện này rốt cuộc cũng đã kết thúc, ngực thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi cô thoáng đứng dậy, hai mắt nhìn xuống, liền thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Thật sự là... Quá dâm đãng!
Cô rõ ràng là mặc áo sơ mi, vậy mà vải áo mỏng như xuyên thấu, không chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ bầu ngực, ngay cả núm vú cũng lộ ra một cách rõ ràng.
Quầng vú nhàn nhạt, đầu v* nho nhỏ, viên anh đào nhỏ bị cọ xát đến dựng đứng làm mặt vải nhô lên. Quả là cảnh xuân hạn.
Phó Hàn Xuyên vừa nói lại không chờ Lâm Chi Hạ động đậy, bởi vì anh biết tính tình của cô trời sinh ngượng ngùng.
Tiếng thở dốc của Lâm Chi Hạ ngày càng nặng nề. Tay của Phó Hàn Xuyên đã đặt trên khóa áo lót, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua da thịt trắng sữa, đầu ngón tay khẽ khàng mở khóa.
Ngón tay của anh ấm áp, không thể nói là quá lạnh, nhưng so với độ nóng ngày càng tăng lên trong ngực của Lâm Hạ Chi vẫn là thấp hơn một chút.
Trong nháy mắt khi bị lòng bàn tay đó cọ xát, da thịt mềm mại cùng lông tơ của cô đều dựng đứng lên, thật sự ngứa ngáy.
"Không..." muốn...
Không đợi Lâm Chi Hạ nói dứt câu, một bên áo lót đã bị cởi bỏ, trên vai buông lỏng, vì thiếu lực nâng đỡ nên một bên vú cũng đã rũ xuống.
Hơi hơi đong đưa, đỉnh anh đào nhọn nhọn đã dựng thẳng đứng.
Tiếp theo là bên kia, Phó Hàn Xuyên cũng làm như thế.
Sau đó, bàn tay dọc theo phía dưới, thâm nhập vào trong áo sơ mi trắng, hướng đến sau lưng của cô sờ soạng.
Phó Hàn Xuyên một bên động tay, một bên vừa nghĩ, có lẽ nên đổi kiểu áo lót, dù sao vú Lâm Chi Hạ vừa tròn vừa mềm, không có đai an toàn bao bọc cũng sẽ có một đường cong hoàn mỹ.
Tốt nhất vẫn nên là loại có móc khóa phía trước, như vậy tháo ra càng dễ hơn, bầu vú lập tức có thể lộ ra.
Anh nghĩ đến cả người liền nóng rực.
Khi cánh tay anh ở phía sau Lâm Chi Hạ, khoảng cách giữa hai người cũng được thu nhỏ lại.
Mặc dù Phó Hàn Xuyên không đụng đến, nhưng toàn bộ hơi thở ấm áp của anh đều phun lên bộ ngực tròn trịa của cô, nhiệt khí còn len lỏi cả vào rãnh ngực.
Quá...
Quá thân mật...
Thân mật như vậy, kỳ thật không kém lúc trần trụi làm tình là bao.
Nhưng mà thời điểm bọn họ làm tình phần lớn đều là ở trong phòng, tắt đèn, trên giường lớn quen thuộc. Đâu giống hôm nay, rõ ràng như ban ngày, đã vậy còn ở nhà mẹ đẻ của cô, xung quanh là những thứ quen thuộc lại ẩn ẩn một chút cảm giác xa lạ, thậm chí thỉnh thoảng cô còn nghe được cả tiếng ho khan của Lâm ba.
Tâm trí thẹn thùng của Lâm Chi Hạ không ngừng bị tra tấn, cánh tay đặt trên vai Phó Hàn Xuyên run rẩy, không biết là nên đẩy anh ra hay là vẫn muốn ôm chặt lấy anh.
Ngón tay Phó Hàn Xuyên đã sớm sờ đến quần lót màu đen của cô, giống như cố ý làm như vậy.
Anh lôi kéo một lần nữa, nhưng lại không đem quần lót cởi bỏ.
Trên trán Lâm Chi Hạ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, gấp đến mức muốn tự mình động thủ, nhịn không được thúc giục nói: "Anh mau một chút."
Tới khi cô lăn lộn muốn xuống, cả người đều vô lực, thân hình gần như khụy xuống, bầu vú lại giống như đưa đến trước mặt Phó Hàn Xuyên...
Phó Hàn Xuyên nghe được giọng của cô mới kết thúc trêu đùa, hai tay cử động, lưu loát cởi khóa nội y.
Trói buộc trước ngực Lâm Chi Hạ buông lỏng ra, cô nhịn không được thở phào một hơi, đôi môi khẽ nhếch phù phù thở dốc.
Phó Hàn Xuyên nhìn biểu tình ý loạn trầm mê của cô, cảm thấy không đủ, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Trong con ngươi đen nhánh là một mảnh thâm ý.
Anh đem nội y trên người Lâm Chi Hạ cởi xuống, tùy ý ném xuống đất, sau đó nắm vạt áo sơ mi dùng lực kéo một lần nữa.
Lần này thuận lợi hơn nhiều.
Đã không còn sự trói buộc, anh có thể tùy ý chà đạp vú trắng mềm mại thành đủ loại hình dạng. Quầng vú phấn nộn cùng núm vú đều bị đè nén, bộ dáng tròn tròn thật ngây thơ.
Mỗi một lần bị đè ép, bầu vú đều bị xoa nắn, ép tới phát đau nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, càng muốn nhiều hơn.
"A..."
Lâm Chi Hạ không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, rồi lại bị chính âm thanh của mình dọa sợ. Như vậy thật dâm đãng, thật không biết xấu hổ, cô lập tức cắn chặt môi, cố nén lại âm thanh dâm đãng.
Phó Hàn Xuyên hiểu rõ nhất cử nhất động của cô, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
Cài xong nút áo đầu tiên, hai nút sau cũng trở nên dễ dàng, sau đó lại cài một cái rồi đến một cái, áo sơ mi cuối cùng cũng mặc vào hoàn chỉnh.
Anh cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, trong mắt tràn ngập ý cười, vừa lòng nói: "Vẫn còn có thể mặc vào."
Lâm Chi Hạ nghe Phó Hàn Xuyên nói thế, biết được chuyện này rốt cuộc cũng đã kết thúc, ngực thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi cô thoáng đứng dậy, hai mắt nhìn xuống, liền thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Thật sự là... Quá dâm đãng!
Cô rõ ràng là mặc áo sơ mi, vậy mà vải áo mỏng như xuyên thấu, không chỉ có thể nhìn thấy toàn bộ bầu ngực, ngay cả núm vú cũng lộ ra một cách rõ ràng.
Quầng vú nhàn nhạt, đầu v* nho nhỏ, viên anh đào nhỏ bị cọ xát đến dựng đứng làm mặt vải nhô lên. Quả là cảnh xuân hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.