Chương 34
Quân Ước
05/03/2017
Nghê San gặp may.
Sau khi chạy mấy trăm mét trên con đường quạnh quẽ của vành đai thành phố, con bé đã gặp một chiếc taxi đi ngang qua.
Tài xế giật nảy mình nhìn bộ dạng con bé.
" Đi mau, đi mau".
Giọng Nghê San run rẩy. Con bé đóng mạnh cửa chiếc xe lại.
" Cô bé...".
Tài xế đang định hỏi một câu, Nghê San đã hét to: " Tôi phải về nhà. Đi mau lên". Hét xong câu đó, con bé kiệt sức, mặc cho tài xế hỏi thế nào đi nữa, cũng không đáp một câu.
Tài xế bất lực, nói: " Dù sao thì cháu cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ".
Nghê San nói địa chỉ.
Xe rời đi.
Nghê San không về nhà, con bé đến cửa hàng của Lý Tuệ. Con bé không có tiền trả tiền xe, bảo tài xế gọi cho Lý Tuệ. Lý Tuệ vội vàng chạy ra, thấy Nghê San hồn xiêu phách lạc. Nghê Sạn chạy lại ôm lấy Lý Tuệ.
" Mẹ, con phải về nhà, con phải về nhà".
Bốn giờ chiều, Nghê Chấn Bình bị Lý Tuệ gọi điện bảo về nhà. Trong điện thoại, Lý Tuệ nói không rõ ràng, Nghê Chấn Bình không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vừa vào nhà, chỉ thấy Lý Tuệ ngồi trên sofa khóc lóc. Nghê Chấn Bình hỏi cả buổi, Lý Tuệ mới thút thít nói rõ sự tình.
" San San không chịu nói, tắm rửa xong liền vào phòng, cũng không cho tôi chạm vào người nó. Ông xem này, ông xem này...".
Bà ta lại khóc rống lên, chạy vào nhà tắm cầm chiếc áo khoác của Nghê San ra. Trên góc áo có vết máu loang lổ. Nghê Chấn Bình cũng bị giật mình. Ông sửng sốt một lúc, kịp phản ứng, vội vã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm, được biết Nghê San đã về từ trưa, sau không thấy quay lại học, cặp sách vẫn để ở đó.
Nghê Chấn Bình cúp máy, đến gõ cửa phòng Nghê San, bên trong không có phản ứng. Lý Tuệ lau nước mắt, đi đến ôn tồn khuyên nhủ, dỗ dành Nghê San mở cửa.
Trong phòng. Nghê San co rúm ở trong chăn. Toàn thân con bé run rẩy, trên mặt không ngớt nóng ran đau đớn. Con bé ôm đầu, cảm giác não sắp nổ tung.
.Cô muốn chạy à? Thích chết thì chạy ngay đi để bọn chúng nhìn thấy...
... Im miệng chờ tôi ở đây. Làm loạn là tôi ném cô cho bọn chúng đấy...
... Trốn được rồi...
... Trốn được rồi...
...
Nghê San cắn răng, kéo gối che mắt, bóng tối khiến con bé cảm thấy yên ổn. Nhưng chỉ được một lát. Ngay lập tức, trước mắt lại bị vết máu tươi xóa không hết chiếm cứ. Con bé trợn mắt, nhắm mắt, đều giống nhau.
Máu vẫn chảy, chảy qua đống ván ghép, chảy tới chân con bé, thấm ướt vạt áo. Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ ngôi nhà hoang. Đó là máu của Nghê Giản.
Khi đó, con bé đang làm gì?
Con bé đang bụm chặt miệng mình, dồn hết sức lực để không thét lên. Bên tai, là giọng nói hoảng sợ của đám người kia.
" Đệt, chết rồi...".
" Tùng Bao. Con mẹ nó, mày giết người rồi".
"... Nó, nó chết rồi à?".
...
" Ngây ra đấy làm gì, chạy mau".
Bọn chúng bỏ chạy.
Sau đó, con bé cũng chạy.
Không hề liếc nhìn.
Nghê Giản chết rồi. Nghê Giản chết rồi, chết trong ngôi nhà hoang kia.
Nghê San kéo chăn ra, đầu đổ đầy mồ hôi. Nhưng toàn thân con bé ớn lạnh.
Chết rồi, là sao?
Nghê San nằm trên giường, ánh mắt tê dại. Con bé nhìn chằm chằm lên trần nhà trơn bóng.
Không biết qua bao lâu, con bé thấy trên đấy là gương mặt của Nghê Giản, đầy máu.
Con bé thét lên, cuồng loạn.
16h10', Lục Phồn tan làm.
Tiểu La thấy anh cầm theo đồ ăn, dò hỏi: " Anh Lục, có gì ngon thế?".
Lục Phồn đáp: " Móng giò".
Tiểu La ngạc nhiên: " Giữa trưa anh đi mua à? Mà sao anh lại chịu đi mua móng giò cơ chứ?".
Lục Phồn: " Đối tốt với cơ thể thôi".
Nói xong, anh lái xe gắn máy, rời đi nhanh như chớp.
Tiểu La hừm một tiếng, cảm thán: " Lạ kỳ".
Trương Hạo từ đâu đi đến, nhìn chiếc xe đã đi xa, lắc đầu: " Không thể cứu được".
Lục Phồn về nhà, bắt đầu làm cơm tối.
Lần trước, anh mang móng giò hầm cách thủy đến cho cô, nhưng kết quả cô chưa được miếng nào. Lần này anh hầm một nồi, chỉ để một mình cô ăn.
Nghe nói trong móng giò có chất dựa, rất tốt cho phụ nữ. Lục Phồn vừa rửa móng giò vừa nghĩ, nếu tốt như thế, sau này sẽ thường xuyên hầm cho cô ăn.
Lúc xào thức ăn là 5h10, Lục Phồn nhìn điện thoại, không thấy tin của Nghê Giản.
Anh nhắn cho cô: " Đang ở đâu vậy? Cơm tối xong rồi".
Đợi vài phút, không có hồi âm. Anh lại nhắn một tin nữa, ấn hai chữ rồi thôi.
Có vẻ như quá nóng lòng.
Năm rưỡi, Lục Phồn làm xong hết thảy, nồi cơm điện đã nhảy sang chế độ " giữ ấm", móng giò trong nồi cách thủy.
Nghê Giản vẫn không trả lời anh. Có lẽ cô không phát hiện ra.
Anh suy nghĩ một chút, gọi điên thoại cho cô nhưng nhận được thông báo thuê bao không liên lạc được.
Lúc này, có điện thoại gọi đến. Lục Phồn nhìn xem, là Nghê Chấn Bình. Anh nhận điện, vừa nghe hai câu, sắc mặt chuyển sang lo sợ, chạy vội ra ngoài.
Năm rưỡi, Mai Ánh Thiên ghi hình xong, được đài truyền hình sắp xếp xe đưa về.
Chiếc xe hòa vào đường lớn, cô vuốt vuốt mi tâm, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa mở nhìn, cô đã sững người.
" Sư phụ, quay đầu, nhanh lên".
Lái xe Tiểu Ca ngạc nhiên, dừng xe hỏi: " Sao thế?". Mai Ánh Thiên không kiên nhẫn, mở cửa xe, túm lái xe lôi ra, ngồi vào ghế lái, quay đầu chạy như bay. Trên đường, Mai Ánh Thiên vượt ba cái đèn đỏ, đến đường vành đai thành phố, chiếc xe gần như trong trạng thái trôi đi.
Sắc trời gần tối đen, trên đường vắng vẻ, chỉ có vài ba chiếc xe. Đằng chiếc có một chiếc xe gắn máy cũ đặc biệt dễ làm người ta chú ý.
Mai Ánh Thiên nhận ra người này. Chiếc xe của anh cũng chạy với tốc độ không bình thường.
Bọn họ gần như đến đích cùng một lúc, không ai để ý ai, xuống xe chạy vội.
Một chiếc xe taxi màu đỏ đỗ trước ngôi nhà xưởng cũ nát, Nghê Chấn Bình cũng vừa đến. Lý Tuệ dìu Nghê San.
Nghê San chỉ về phía một căn phòng. Hai mắt Nghê Chấn Bình đỏ sọng, xiết nắm tay tập tễnh chạy vào trong. Lúc này, một cái bóng màu xám chạy lướt qua ông, xông vào trước. Một cái bóng khác theo sát đằng sau.
Trong phòng cực tối, có rất nhiều phế liệu, mùi ẩm mốc xông vào mũi. Một mùi khác so với mùi ẩm mốc còn rõ ràng hơn. Tất cả mọi người đều ngửi thấy được.
Bên cửa sổ chồng chất hai đống gỗ ván. Nghê Giản nằm đó, bất động.
Lục Phồn chạy quá nhanh, dẫm phải máu, trượt một phát, té ngã bên cạnh Nghê Giản, tay đều là máu của cô.
Lạnh buốt dinh dính.
Giây phút này, thân thể của anh cũng lạnh toát, từ đầu đến chân.
Mai Ánh Thiên xông tới, đẩy anh ra, lật người Nghê Giản, kiểm tra hơi thở, mạch đập của cô. Mấy giây sau, quay người gào lên với Lục Phồn: " Vẫn còn thở, chuyển đi mau".
Lục Phồn ôm Nghê Giản chạy như điên ra ngoài. Mai Ánh Thiên chạy theo, mở cửa sau xe, nhảy vào ghế lái. Lục Phồn ôm Nghê Giản vào, cô lập tức lái xe.
Nhanh như tia xét.
Không ai để ý đằng sau một nhà ba người.
Toàn thân Nghê Giản đầy máu, sắc mặt tái nhợt không giống người sống. Lục Phồn ôm chặt lấy cô, hay tay run rẩy. Trên người cô có rất nhiều vết thương, sau lưng, trên ngực, cánh tay, gò má đều có. Lục Phồn cởi áo, nhấn lên những vết thương ấy. Anh cắn răng, dán môi lên trán cô.
" Chờ một chút". Anh im lặng cầu xin cô: " Nghê Giản, chờ một chút thôi".
Đến bệnh viện, Nghê Giản được đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó, cả nhà Nghê Chấn Bình chạy đến. Nghê Chấn Bình chạy trước, Lý Tuệ và Nghê San cùng theo sau.
" Tiểu Giản thế nào rồi?". Nghê Chấn Bình lau mắt, nghẹn ngào hỏi Lục Phồn. Sắc mặt Lục Phồn cực kém, ngồi xổm bên tường, không trả lời.
Mai Ánh Thiên liếc mắt nhìn anh, nói: " Không bị thương chỗ hiểm, nếu đưa đến đây sớm sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại mất máu quá nhiều, có thể chết".
Trước mắt Nghê Chấn Bình tối đen, bám vào tường mới không khỏi bị ngã.
" Tiểu Giản...". Ông bất lực gục đầu, tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay.
Đằng sau ông, gương mặt Lý Tuệ trắng bệch, cúi đầu nhìn Nghê San. Nghê San không ngăn được cơn ớn lạnh.
Mai Ánh Thiên im lặng, thu tất cả vào trong mắt. Cô đi thẳng tới trước mặt Nghê San.
" Có liên quan gì đến cô?".
Mai Ánh Thiên dáng người cao gầy, bộ dạng lạnh lùng cao ngạo khó tiếp cận, giọng cô lạnh tanh, chỉ cần hỏi một câu, Nghê San đã sợ rồi. Con bé hoảng hốt ngẩng đầu, co rúm bên cạnh Lý Tuệ.
Lý Tuệ bảo vệ con bé, bối rối nói với Mai Ánh Thiên: " San San vẫn là con nít, cô, cô...".
" Con nít?". Mai Ánh Thiên cười lạnh.
Nghê San khóc thành tiếng. Nghê Chấn Bình quay người quát to: " Khóc cái gì mà khóc?".
Trên mặt ông nước mắt giàn dụa: " Con nói sớm, Tiểu Giản sẽ không như vậy, sẽ không như vậy".
" Ông mắng con thì có tác dụng gì". Lý Tuệ cũng khóc: " Gặp chuyện thế này rồi, San San cũng sợ hãi, nó chỉ là một đứa bé thì biết gì chứ".
" Đứa bé, đứa bé, bà biết nó là trẻ con đấy". Nghê Chấn Bình suy sụp: " Tiểu Giản của tôi. Nó bị thương thành thế này, bị thương thành thế này...".
Có y tá đi tới. Vì vậy, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng khóc rấm rứt.
Lục Phồn ngồi xổm đằng kia, từ đầu tới cuối không nói một tiếng. Anh nắm chặt tay, một giây cũng không buông.
Sau khi chạy mấy trăm mét trên con đường quạnh quẽ của vành đai thành phố, con bé đã gặp một chiếc taxi đi ngang qua.
Tài xế giật nảy mình nhìn bộ dạng con bé.
" Đi mau, đi mau".
Giọng Nghê San run rẩy. Con bé đóng mạnh cửa chiếc xe lại.
" Cô bé...".
Tài xế đang định hỏi một câu, Nghê San đã hét to: " Tôi phải về nhà. Đi mau lên". Hét xong câu đó, con bé kiệt sức, mặc cho tài xế hỏi thế nào đi nữa, cũng không đáp một câu.
Tài xế bất lực, nói: " Dù sao thì cháu cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ".
Nghê San nói địa chỉ.
Xe rời đi.
Nghê San không về nhà, con bé đến cửa hàng của Lý Tuệ. Con bé không có tiền trả tiền xe, bảo tài xế gọi cho Lý Tuệ. Lý Tuệ vội vàng chạy ra, thấy Nghê San hồn xiêu phách lạc. Nghê Sạn chạy lại ôm lấy Lý Tuệ.
" Mẹ, con phải về nhà, con phải về nhà".
Bốn giờ chiều, Nghê Chấn Bình bị Lý Tuệ gọi điện bảo về nhà. Trong điện thoại, Lý Tuệ nói không rõ ràng, Nghê Chấn Bình không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vừa vào nhà, chỉ thấy Lý Tuệ ngồi trên sofa khóc lóc. Nghê Chấn Bình hỏi cả buổi, Lý Tuệ mới thút thít nói rõ sự tình.
" San San không chịu nói, tắm rửa xong liền vào phòng, cũng không cho tôi chạm vào người nó. Ông xem này, ông xem này...".
Bà ta lại khóc rống lên, chạy vào nhà tắm cầm chiếc áo khoác của Nghê San ra. Trên góc áo có vết máu loang lổ. Nghê Chấn Bình cũng bị giật mình. Ông sửng sốt một lúc, kịp phản ứng, vội vã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm, được biết Nghê San đã về từ trưa, sau không thấy quay lại học, cặp sách vẫn để ở đó.
Nghê Chấn Bình cúp máy, đến gõ cửa phòng Nghê San, bên trong không có phản ứng. Lý Tuệ lau nước mắt, đi đến ôn tồn khuyên nhủ, dỗ dành Nghê San mở cửa.
Trong phòng. Nghê San co rúm ở trong chăn. Toàn thân con bé run rẩy, trên mặt không ngớt nóng ran đau đớn. Con bé ôm đầu, cảm giác não sắp nổ tung.
.Cô muốn chạy à? Thích chết thì chạy ngay đi để bọn chúng nhìn thấy...
... Im miệng chờ tôi ở đây. Làm loạn là tôi ném cô cho bọn chúng đấy...
... Trốn được rồi...
... Trốn được rồi...
...
Nghê San cắn răng, kéo gối che mắt, bóng tối khiến con bé cảm thấy yên ổn. Nhưng chỉ được một lát. Ngay lập tức, trước mắt lại bị vết máu tươi xóa không hết chiếm cứ. Con bé trợn mắt, nhắm mắt, đều giống nhau.
Máu vẫn chảy, chảy qua đống ván ghép, chảy tới chân con bé, thấm ướt vạt áo. Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ ngôi nhà hoang. Đó là máu của Nghê Giản.
Khi đó, con bé đang làm gì?
Con bé đang bụm chặt miệng mình, dồn hết sức lực để không thét lên. Bên tai, là giọng nói hoảng sợ của đám người kia.
" Đệt, chết rồi...".
" Tùng Bao. Con mẹ nó, mày giết người rồi".
"... Nó, nó chết rồi à?".
...
" Ngây ra đấy làm gì, chạy mau".
Bọn chúng bỏ chạy.
Sau đó, con bé cũng chạy.
Không hề liếc nhìn.
Nghê Giản chết rồi. Nghê Giản chết rồi, chết trong ngôi nhà hoang kia.
Nghê San kéo chăn ra, đầu đổ đầy mồ hôi. Nhưng toàn thân con bé ớn lạnh.
Chết rồi, là sao?
Nghê San nằm trên giường, ánh mắt tê dại. Con bé nhìn chằm chằm lên trần nhà trơn bóng.
Không biết qua bao lâu, con bé thấy trên đấy là gương mặt của Nghê Giản, đầy máu.
Con bé thét lên, cuồng loạn.
16h10', Lục Phồn tan làm.
Tiểu La thấy anh cầm theo đồ ăn, dò hỏi: " Anh Lục, có gì ngon thế?".
Lục Phồn đáp: " Móng giò".
Tiểu La ngạc nhiên: " Giữa trưa anh đi mua à? Mà sao anh lại chịu đi mua móng giò cơ chứ?".
Lục Phồn: " Đối tốt với cơ thể thôi".
Nói xong, anh lái xe gắn máy, rời đi nhanh như chớp.
Tiểu La hừm một tiếng, cảm thán: " Lạ kỳ".
Trương Hạo từ đâu đi đến, nhìn chiếc xe đã đi xa, lắc đầu: " Không thể cứu được".
Lục Phồn về nhà, bắt đầu làm cơm tối.
Lần trước, anh mang móng giò hầm cách thủy đến cho cô, nhưng kết quả cô chưa được miếng nào. Lần này anh hầm một nồi, chỉ để một mình cô ăn.
Nghe nói trong móng giò có chất dựa, rất tốt cho phụ nữ. Lục Phồn vừa rửa móng giò vừa nghĩ, nếu tốt như thế, sau này sẽ thường xuyên hầm cho cô ăn.
Lúc xào thức ăn là 5h10, Lục Phồn nhìn điện thoại, không thấy tin của Nghê Giản.
Anh nhắn cho cô: " Đang ở đâu vậy? Cơm tối xong rồi".
Đợi vài phút, không có hồi âm. Anh lại nhắn một tin nữa, ấn hai chữ rồi thôi.
Có vẻ như quá nóng lòng.
Năm rưỡi, Lục Phồn làm xong hết thảy, nồi cơm điện đã nhảy sang chế độ " giữ ấm", móng giò trong nồi cách thủy.
Nghê Giản vẫn không trả lời anh. Có lẽ cô không phát hiện ra.
Anh suy nghĩ một chút, gọi điên thoại cho cô nhưng nhận được thông báo thuê bao không liên lạc được.
Lúc này, có điện thoại gọi đến. Lục Phồn nhìn xem, là Nghê Chấn Bình. Anh nhận điện, vừa nghe hai câu, sắc mặt chuyển sang lo sợ, chạy vội ra ngoài.
Năm rưỡi, Mai Ánh Thiên ghi hình xong, được đài truyền hình sắp xếp xe đưa về.
Chiếc xe hòa vào đường lớn, cô vuốt vuốt mi tâm, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa mở nhìn, cô đã sững người.
" Sư phụ, quay đầu, nhanh lên".
Lái xe Tiểu Ca ngạc nhiên, dừng xe hỏi: " Sao thế?". Mai Ánh Thiên không kiên nhẫn, mở cửa xe, túm lái xe lôi ra, ngồi vào ghế lái, quay đầu chạy như bay. Trên đường, Mai Ánh Thiên vượt ba cái đèn đỏ, đến đường vành đai thành phố, chiếc xe gần như trong trạng thái trôi đi.
Sắc trời gần tối đen, trên đường vắng vẻ, chỉ có vài ba chiếc xe. Đằng chiếc có một chiếc xe gắn máy cũ đặc biệt dễ làm người ta chú ý.
Mai Ánh Thiên nhận ra người này. Chiếc xe của anh cũng chạy với tốc độ không bình thường.
Bọn họ gần như đến đích cùng một lúc, không ai để ý ai, xuống xe chạy vội.
Một chiếc xe taxi màu đỏ đỗ trước ngôi nhà xưởng cũ nát, Nghê Chấn Bình cũng vừa đến. Lý Tuệ dìu Nghê San.
Nghê San chỉ về phía một căn phòng. Hai mắt Nghê Chấn Bình đỏ sọng, xiết nắm tay tập tễnh chạy vào trong. Lúc này, một cái bóng màu xám chạy lướt qua ông, xông vào trước. Một cái bóng khác theo sát đằng sau.
Trong phòng cực tối, có rất nhiều phế liệu, mùi ẩm mốc xông vào mũi. Một mùi khác so với mùi ẩm mốc còn rõ ràng hơn. Tất cả mọi người đều ngửi thấy được.
Bên cửa sổ chồng chất hai đống gỗ ván. Nghê Giản nằm đó, bất động.
Lục Phồn chạy quá nhanh, dẫm phải máu, trượt một phát, té ngã bên cạnh Nghê Giản, tay đều là máu của cô.
Lạnh buốt dinh dính.
Giây phút này, thân thể của anh cũng lạnh toát, từ đầu đến chân.
Mai Ánh Thiên xông tới, đẩy anh ra, lật người Nghê Giản, kiểm tra hơi thở, mạch đập của cô. Mấy giây sau, quay người gào lên với Lục Phồn: " Vẫn còn thở, chuyển đi mau".
Lục Phồn ôm Nghê Giản chạy như điên ra ngoài. Mai Ánh Thiên chạy theo, mở cửa sau xe, nhảy vào ghế lái. Lục Phồn ôm Nghê Giản vào, cô lập tức lái xe.
Nhanh như tia xét.
Không ai để ý đằng sau một nhà ba người.
Toàn thân Nghê Giản đầy máu, sắc mặt tái nhợt không giống người sống. Lục Phồn ôm chặt lấy cô, hay tay run rẩy. Trên người cô có rất nhiều vết thương, sau lưng, trên ngực, cánh tay, gò má đều có. Lục Phồn cởi áo, nhấn lên những vết thương ấy. Anh cắn răng, dán môi lên trán cô.
" Chờ một chút". Anh im lặng cầu xin cô: " Nghê Giản, chờ một chút thôi".
Đến bệnh viện, Nghê Giản được đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó, cả nhà Nghê Chấn Bình chạy đến. Nghê Chấn Bình chạy trước, Lý Tuệ và Nghê San cùng theo sau.
" Tiểu Giản thế nào rồi?". Nghê Chấn Bình lau mắt, nghẹn ngào hỏi Lục Phồn. Sắc mặt Lục Phồn cực kém, ngồi xổm bên tường, không trả lời.
Mai Ánh Thiên liếc mắt nhìn anh, nói: " Không bị thương chỗ hiểm, nếu đưa đến đây sớm sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại mất máu quá nhiều, có thể chết".
Trước mắt Nghê Chấn Bình tối đen, bám vào tường mới không khỏi bị ngã.
" Tiểu Giản...". Ông bất lực gục đầu, tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay.
Đằng sau ông, gương mặt Lý Tuệ trắng bệch, cúi đầu nhìn Nghê San. Nghê San không ngăn được cơn ớn lạnh.
Mai Ánh Thiên im lặng, thu tất cả vào trong mắt. Cô đi thẳng tới trước mặt Nghê San.
" Có liên quan gì đến cô?".
Mai Ánh Thiên dáng người cao gầy, bộ dạng lạnh lùng cao ngạo khó tiếp cận, giọng cô lạnh tanh, chỉ cần hỏi một câu, Nghê San đã sợ rồi. Con bé hoảng hốt ngẩng đầu, co rúm bên cạnh Lý Tuệ.
Lý Tuệ bảo vệ con bé, bối rối nói với Mai Ánh Thiên: " San San vẫn là con nít, cô, cô...".
" Con nít?". Mai Ánh Thiên cười lạnh.
Nghê San khóc thành tiếng. Nghê Chấn Bình quay người quát to: " Khóc cái gì mà khóc?".
Trên mặt ông nước mắt giàn dụa: " Con nói sớm, Tiểu Giản sẽ không như vậy, sẽ không như vậy".
" Ông mắng con thì có tác dụng gì". Lý Tuệ cũng khóc: " Gặp chuyện thế này rồi, San San cũng sợ hãi, nó chỉ là một đứa bé thì biết gì chứ".
" Đứa bé, đứa bé, bà biết nó là trẻ con đấy". Nghê Chấn Bình suy sụp: " Tiểu Giản của tôi. Nó bị thương thành thế này, bị thương thành thế này...".
Có y tá đi tới. Vì vậy, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng khóc rấm rứt.
Lục Phồn ngồi xổm đằng kia, từ đầu tới cuối không nói một tiếng. Anh nắm chặt tay, một giây cũng không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.