Chương 18: Sự thật phơi bày lệ ướt mi
Lưu Diên Trường Ngưng
25/06/2021
“Nhược Cẩm!”. Nhân lúc Mộ Thanh thất thần, Lý Sóc Phong nhanh chóng đánh rơi kiếm trong tay nàng. Tuấn mã chạy như bay, đột ngột dừng lại trước đại doanh, nữ tử áo trắng ngay lập tức nhảy xuống, lảo đảo chạy về phía này, nắm chặt hai tay Mộ Thanh. Hai mắt đẫm lệ của Nhược Cẩm nhập vào trong lòng Mộ Thanh.
“Xin lỗi, Mộ Thanh….”. Thiên ngôn vạn ngữ, Nhược Cẩm lại nhịn không được chỉ nói một câu như vậy.
Khẽ lắc đầu, Mộ Thanh cười bình tĩnh nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, mặc kệ Lý Sóc Phong đang ở bên cạnh, mặc kệ tam ca Mộ Vân vội vã ghìm cương ngựa ngoài đại doanh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi là của ta!”.
Tâm bỗng nhiên cả kinh, Nhược Cẩm không thể tin được chính lỗ tai mình. Đôi môi nóng hổi của Mộ Thanh rơi xuống hai cánh hoa lạnh băng của nàng, hôn nàng thật sâu, thật sâu, uyển chuyển triền miên.
Mộ Thanh…. Thân thể của Nhược Cẩm trở nên mềm nhũn, lệ nóng cuồn cuồn chảy xuống, nhịn không được ôm chặt cổ Mộ Thanh, ngươi tha thứ cho ta sao? Vui mừng, sung sướng trong nháy mắt đốt cháy tâm can Nhược Cẩm, trái tim ấm nóng sưởi ấm cõi lòng nàng, như thể giờ khắc này trên thế giới chỉ có hai người các nàng ân ái triền miên.
“Ngươi….”. Mộ Vân nắm chặt dây cương, quay đầu đi chỗ khác. Mộ Thanh à Mộ Thanh, ngươi như vậy là đem Nhược Cẩm đẩy xuống địa ngục đó.
Lý Sóc Phong hoảng hốt tỉnh lại, hét lớn đến độ râu tóc đều dựng lên: “Hoang đường! Hoang đường!”.
Mộ Thanh rời khỏi môi Nhược Cẩm, ôm nàng gắt gao ở trong lòng: “Lưỡng tình lưỡng duyệt, hoang đường ở nơi nào? Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi? Lão đạo sĩ?”.
“Ngươi! Ngươi gọi ta là cái gì?”. Lý Sóc Phong lửa giận ngút trời: “Có làm đồ đệ của ta hay không, không phải do ngươi nói. Hôm nay ngươi vẫn là đồ đệ của ta, không thể đại nghịch vô đạo như vậy!”.
Dựa sát vào ngực Mộ Thanh, nghe thấy tiếng tim hừng hực lửa của nàng, men say trong đáy lòng của Nhược Cẩm dần dần bị lo âu xâm chiếm. Độc!. Ngươi là trúng kịch độc! Ta không muốn ngươi chỉ sủng ta lúc này, ta muốn ngươi sống sủng ta cả đời à!.
“Sư phụ?”. Mộ Thanh cười lạnh lùng: “Ta không có vị sư phụ đối xử lạnh lùng với nữ tử trong thiên hạ như vậy!”.
“Đủ rồi!”. Mộ Vân không biết xuống ngựa từ lúc nào bỗng nhiên đi đến bên người Mộ Thanh, hung hăng cho Mộ Thanh một bạt tai: “Ngươi còn muốn điên tới bao giờ? Ngươi quên rồi sao? Ngươi là nữ tử, giống như nàng là một nữ tử!”’.
Thân thể Nhược Cẩm bỗng rung lên, khẽ đẩy ra Mộ Thanh, không thể tin được nhìn nàng: “Ngươi…. Ngươi….”.
Hai hàng lệ chảy xuống, Mộ Thanh cười khổ: “Ta thật không ngờ, dĩ nhiên lại bị ngươi nói ra…..”. Giơ bàn tay bị thương đang chảy máu rút ra dây buộc tóc, mái tóc đen dài phiêu lãng trong gió, trong nháy mắt anh anh tuấn tú Đại Tống công tử biến thành ào ào thanh tú Đại Tống nữ tử.
Mộ Thanh đau xót nhìn Nhược Cẩm: “Tuy ta là nữ tử, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi không có một tia giả dối…..”. Bỗng nhiên cười lớn: “Giờ phút này ngươi cũng thấy thật hoang đường có đúng không? Muốn giết ta phải không?”. Đôi mắt đẫm lệ bình tĩnh nhìn nàng, Nhược Cẩm cũng cảm thấy một mảnh buồn bã tuyệt vọng: “Bây giờ ngươi nên giết ta, ngươi nếu không giết, ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi không rời đi một tấc, mang ngươi cùng nhau hoang đường xuống địa ngục!”.
“Tỉnh! Tỉnh lại đi Mộ Thanh!”. Mộ Vân lại tát Mộ Thanh, trên mặt đã sưng đỏ.
Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?.
Nhược Cẩm run run chạm lên môi mình, rõ ràng vừa mới một giây trước ngọt ngào như vậy, vì sao trong nháy mắt tất cả lại trở nên đau đớn như vậy? Muốn đuổi ngươi đi nhưng lại không thể mở miệng. Nếu ngươi thực sự đi không chỉ để lại cho ta một thế giới bất an còn để lại cho ta đau nhức vô hạn…
Nhìn gương mặt sưng đỏ của Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhịn không được muốn vươn tay ra nhưng lại đờ đẫn trong không trung.
Tại sao ngươi phải lừa dối ta? Vì sao lừa gạt đi trái tim của ta rồi hung hăng đả thương nó?.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh thì thào gọi một tiếng, nhịn không được đến gần nàng một chút, nàng ở trước mắt dần dần có chút hoảng hốt: “Triều Cẩm….”.
Thân thể Nhược Cẩm lại run lên, một trận đau lòng đột nhiên xông vào tim: “Ngươi gọi ta là gì?”.
Bàn tay đang rỉ máu đột nhiên cầm lấy tay nàng, mười ngón tương khấu, Mộ Thanh cười dịu dàng: “Kiếp này ta sẽ không để cho ngươi ngốc như vậy nữa, mười ngón tương khấu, ta hứa với ngươi kiếp này, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau, không rời không khí”.
Trong lòng bỗng đau xót, Nhược Cẩm không tự chủ được nắm chặt tay nàng.
[Nếu là có một ngày như vậy, ngươi cũng sẽ lại từ chối ta thôi].
[Đừng khóc, ngươi khóc rất khó coi].
[Triều Cẩm à, khẩu hạ lưu tình, đừng cắn chết ta!].
[Đời này kiếp này, ngươi nếu gặp chuyện ta sẽ liều mạng tới cứu ngươi!].
[Nếu ngươi không muốn, không ai có thể bức ngươi].
…………
Một đoạn rồi một đoạn hình ảnh hiện lên rõ ràng trong đầu, Nhược Cẩm lắc đầu, trong lòng bỗng hiện lên một cái tên dường như đã gọi cả nghìn lần: “Tử Thanh…”.
“Mộ Thanh! Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ lắm rồi!”. Mộ Vân bỗng nhiên kéo lấy Mộ Thanh, vung tay lên định đánh thêm lần nữa.
“Dừng tay!”. Nhược Cẩm đột nhiên lấy thân mình chắn trước Mộ Thanh, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Vân: “Ngươi đánh nàng một cái, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp vạn lần”.
“Ngươi…..”. Mộ Vân kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm: “Lẽ nào ngươi cũng muốn tiếp tục hoang đường?”.
“Chuyện của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta sao cần ngươi nhúng tay?”. Nhược Cẩm lạnh lùng hỏi một câu mà khiến tâm của Mộ Vân đau như bị vô số đao đâm.
“Nhược Cẩm, ngươi có sợ thân bại danh liệt không?”. Mộ Thanh đột nhiên hỏi.
Nhược Cẩm xoay người, lấy tay xoa nhẹ mặt Mộ Thanh: “Vậy ngươi có sợ thân bại danh liệt không?”.
Gượng cười, Mộ Thanh lắc đầu, tay kia nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Ta chỉ sợ ngươi không cần ta…”.
“Làm phu quân của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không dễ đâu”. Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười, mặc kệ ngươi là Tử Thanh hay Mộ Thanh, trọn kiếp này ngươi vĩnh viễn không bỏ được ta: “Ngươi câu dẫn ta, thì phải toàn tâm toàn ý với ta, nếu không…”.
Mỉm cười, Mộ Thanh lại hôn lên môi nàng: “Toàn tâm toàn ý…. Không nói hai lời….”. (a.k.a vợ nói cấm cãi).
“Ngươi điên rồi! Các ngươi thực sự điên rồi!”. Lý Sóc Phong ngã người hít một hơi, đột nhiên vận khí đánh ép hai người phải tách ra.
Vò rượu trong tay hung hăng rơi xuống mặt đất vỡ toang, Lý Sóc Phong tóm lấy Mộ Thanh: “Vi sư sẽ không để cho ngươi tiếp tục sai thêm nữa! Sẽ không!”. Nói xong đem kiếm chỉ về phía Nhược Cẩm đang định xông tới: “Yêu nữ chó Kim, ngươi không biết liêm sỉ, ngươi dám lại gần một bước, bần đạo bảo đảm ngươi sẽ chết ngay tức khắc”.
“Nực cười, tuy ngươi võ công cao cũng không ngăn được chuyện ta muốn làm!”. Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Lý Sóc Phong, không chút sợ hãi tiến lên từng bước.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh cười nhìn Nhược Cẩm bỗng cảm thấy một trận đau nhức từ xương cốt toàn thân truyền tới, nụ cười không khỏi co cứng lại, che ngực,phun ra một ngụm máu đen.
“Mộ Thanh!”. Nhược Cẩm hoảng hốt chạy tới ôm chặt lấy thân thể của nàng: “Không thể nào, rõ ràng vẫn còn một ngày, độc tính sao có thể phát tác?”.
“Độc?”. Mộ Vân kinh ngạc nhìn Mộ Thanh sắc mặt giờ đã trắng bệch: “Ngươi bị trúng độc?”.
Lý Sóc Phong hoảng hốt tiến lên kéo tay nàng, tỉ mỉ bắt mạch, đau lòng nói: “Đồ nhi ngu ngốc! Ngươi trúng độc còn tức giận, bây giờ độc khí công tâm, ngươi…”.
Không buồn nghe Lý Sóc Phong nói hết, ánh mắt Mộ Thanh lưu luyến trên mặt Nhược Cẩm, tay run run lau đi nước mắt của nàng: “Xin…. Lỗi…. kiếp này….. ta chỉ có thể cho ngươi ít như vậy…..”.
“Không được chết….. Ngươi còn nợ ta rất nhiều…. ta không cho phép ngươi chết!”. Nhược Cẩm sít sao ôm lấy Mộ Thanh, nước mắt vỡ ào trên y phục của nàng.
Mộ Thanh, không được chết, ta xin ngươi, không được chết, ta xin ngươi….
“Nhược Cẩm, hôm nay ta muốn nói với ngươi một câu…..”. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn vào mắt nàng. Bỗng nhiên hôn trụ môi Mộ Thanh, Nhược Cẩm mãnh liệt lắc đầu: “Ta không muốn nghe! Không muốn nghe! Đừng…..”. Gắt gao tựa vào Mộ Thanh: “Xin ngươi…. Đừng đi….”.
“Nhược Cẩm….”. Tất cả trước mắt bỗng trở nên tối sầm, Mộ Thanh nhịn không được ngã xuống, té xỉu trên người Nhược Cẩm.
“Mộ Thanh!!!!!!”. Một tiếng hét thê lương vang lên giữa đại doanh vắng vẻ, khiến lòng Mộ Vân đau thật đau.
Lý Sóc Phong thở dài nặng nề, đột nhiên tóm lại Mộ Thanh.
“Ngươi buông nàng ra!”. Nhược Cẩm hoảng hốt bắt lấy góc áo của Mộ Thanh: “Nàng là người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta! Ngươi không thể mang nàng đi!”.
Lý Sóc Phong lạnh lùng nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi cũng biết thế nào là âm dương hỗn loạn, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu”. Nói xong hờ hững lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự quan tâm đến nàng thì để ta cứu nàng một mạng, cũng coi như cứu ngươi một đời”.
“Ngươi có thể cứu nàng?”. Nhược Cẩm run rẩy nhìn Lý Sóc Phong: “Nếu ngươi có thể cứu nàng, muốn Nhược Cẩm làm gì cũng được!”.
“Là ngươi tự nói! Không cho phép đổi ý!”. Lý Sóc Phong hung hăng trừng Nhược Cẩm.
“Được!”. Nhược Cẩm gật đầu kiên định: “Tuyệt không đổi ý!”.
Không còn gì để nói, Lý Sóc Phong ôm Mộ Thanh vào lều lớn, trong lều bỗng nhiên vang lên một trận ào ào tiếng tay áo.
“Hoàn Nhan tiểu thư…”. Mộ Vân nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Lý đạo trưởng sẽ cứu được Mộ Thanh, ngươi không cần lo lắng”.
Nhược Cẩm thân thể bỗng run lên, quay lại hung hăng cho Mộ Vân một bạt tai: “Đây là ta thay Mộ Thanh đòi lại”. Kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm, Mộ Vân đau đớn lắc đầu: “Ngươi….”.
Nhược Cẩm hai mắt đẫm lệ, bình tĩnh nhìn Mộ Vân: “Trên đời này, ai cũng không được phép tổn thương nàng!”.
Mộ Vân cười tự giễu: “Mộ Thanh hoang đường, ngươi cũng muốn theo nàng hoang đường sao?”.
“Xin hỏi Vân thị vệ, chúng ta rốt cuộc hoang đường ở chỗ nào?”. Nhược Cẩm buồn bã lắc đầu, giơ tay ra trước mặt Mộ Vân, trên tay đều là máu của Mộ Thanh: “Nàng dùng tính mạng hứa với ta một đời, ta sao có thể vì hư danh mà cô phụ nàng? Như vậy thật khiến cho nàng chê cười!”.
Nhược Cẩm bỗng cười lạnh lùng: “Nàng là nữ tử thì sao? Lúc Tống công chúa chịu đủ khi dễ, vũ nhục trên điện, Vân thị vệ, ngươi có dám đứng ra không? Lúc hoàng thượng ban hôn, ngươi có dám kháng chỉ mà chọn người mình muốn không? Hoặc có lẽ, ngươi là biết nhưng không dám làm, không muốn vì nữ tử trong thiên hạ mà làm việc lớn vang động tứ phương?”.
“Ta!”. Mộ Vân lập tức nghẹn lời, nắm chặt hai tay: “Nhưng là ta có thể cho nữ tử một cái nhà, cho nàng một gia đình có mẹ có con hoàn chỉnh!”. Nhịn không được vươn tay qua nắm chặt hai vai của nàng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta thích ngươi!”. (Mộ Vân ngươi im đi, đừng có ích kỷ ấu trĩ, cái gì là có mẹ có con? Tất cả cũng chỉ vì bản thân ngươi thôi. Con chăm cha mẹ không bằng hai người tự chăm nhau, đừng tưởng có con mới là hạnh phúc của người phụ nữ. Ta khinh).
“Thích?”. Nhược Cẩm giật mình, nhìn Mộ Vân cười lạnh lùng: “Ngươi có thể vì ta làm cái gì? Hả Đại Tống Vân thị vệ?”.
Mộ Vân kiên định nhìn vào mắt nàng: “Ta có thể không cần tất cả, mang ngươi ẩn cư nơi rừng núi, làm một đôi tình nhân thần tiên”.
(Thân là nam nhi, động đến việc lại chỉ biết cúp đuôi chạy trốn, ngươi không xứng).
“Công chúa Uyển Hề thì phải làm sao đây?”. Nhược Cẩm nhếch miệng cười: “Ngươi có thể bỏ mặc nhìn nàng rơi vào tay Hoàn Nhan Lượng, sống không bằng chết?”.
“Ta…. Ta có thể mang nàng cùng đi!”.
“Sau đó thì sao?”. Nhược Cẩm nhìn hắn cười chế giễu: “Đại Tống công chúa có nhà nhưng về không được, chắc cũng cùng ngươi ẩn cư rừng núi, đến lúc đó ngươi muốn ta cùng nàng, hai người phục vụ ngươi?”.
“Không!”. Mộ Vân lắc đầu đột nhiên kéo nàng vào trong lòng: “Mộ Thanh có thể toàn tâm toàn ý, ta cũng làm được! Ta không kém nó”.
Kinh hãi đẩy hắn ra, Nhược Cẩm giương tay cho hắn thêm một bạt tai: “Chỉ bằng cử chỉ đường đột như vừa rồi của ngươi, ngươi đã kém nàng rồi!”.
“Ngươi!”. Mộ Vân trong mắt bừng lên lửa giận: “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha ta ra, chưa ai dám đánh ta, vậy mà ngươi hôm nay dám đánh ta hai cái”.
Nhược Cẩm đẫm lệ cười: “Nếu ngươi còn dám tiến lên, ta còn đánh ngươi ba cái bốn cái!”.
“Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục sai! Sẽ không!”. Mộ Vân phẫn nộ quát: “Ta sẽ làm cho ngươi tỉnh lại!”. Nói xong tiến lên kéo tay Nhược Cẩm, hung hăng lôi nàng vào trong lòng.
“Hành động của ngươi như vậy có khác gì Hoàn Nhan Lượng?”. Nhược Cẩm cười nhạt, đờ đẫn mặc cho hắm ôm vào trong lòng, nước mắt chảy xuống tung tóe trên mặt đất. Mộ Thanh, trên thế gian này không có cái ôm nào như cái ôm của ngươi, bình yên, thuần khiết. Ngươi không thể đi, ta muốn ngươi sau khi vượt qua thời khắc khó khăn, chăm chú ôm ta….
Mộ Vân thân thể run lên, buông tay ra: “Ta….”.
Nhược Cẩm hờ hững nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao: “Không chiếm được liền giữ lấy, ngươi cho Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta là cái gì?”.
“Xin lỗi”. Nghiến răng ken két, Mộ Vân không dám nhìn vào mắt nàng: “Ta chỉ muốn an ủi ngươi…”.
“Ta muốn là Mộ Thanh an ủi ta!”. Thanh âm bình tĩnh nhưng kiên định từ miệng Nhược Cẩm phát ra xé rách tim Mộ Vân.
Mộ Vân nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn ngập phẫn hận nhìn về phía lền lớn.
Vì sao ngươi biết rõ bản thân là nữ nhi mà vẫn cố ý hủy hoại Hoàn Nhan Nhược Cẩm? Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi có biết ngươi không chỉ tổn thương nàng mà còn tổn thương cả ta không?.
(Mộ Vân ngươi đúng là hết thuốc chữa, không biết tự xem lại bản thân còn đi đổ lỗi cho người khác, kiếp này ngươi đừng mơ có được hạnh phúc).
“Xin lỗi, Mộ Thanh….”. Thiên ngôn vạn ngữ, Nhược Cẩm lại nhịn không được chỉ nói một câu như vậy.
Khẽ lắc đầu, Mộ Thanh cười bình tĩnh nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, mặc kệ Lý Sóc Phong đang ở bên cạnh, mặc kệ tam ca Mộ Vân vội vã ghìm cương ngựa ngoài đại doanh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi là của ta!”.
Tâm bỗng nhiên cả kinh, Nhược Cẩm không thể tin được chính lỗ tai mình. Đôi môi nóng hổi của Mộ Thanh rơi xuống hai cánh hoa lạnh băng của nàng, hôn nàng thật sâu, thật sâu, uyển chuyển triền miên.
Mộ Thanh…. Thân thể của Nhược Cẩm trở nên mềm nhũn, lệ nóng cuồn cuồn chảy xuống, nhịn không được ôm chặt cổ Mộ Thanh, ngươi tha thứ cho ta sao? Vui mừng, sung sướng trong nháy mắt đốt cháy tâm can Nhược Cẩm, trái tim ấm nóng sưởi ấm cõi lòng nàng, như thể giờ khắc này trên thế giới chỉ có hai người các nàng ân ái triền miên.
“Ngươi….”. Mộ Vân nắm chặt dây cương, quay đầu đi chỗ khác. Mộ Thanh à Mộ Thanh, ngươi như vậy là đem Nhược Cẩm đẩy xuống địa ngục đó.
Lý Sóc Phong hoảng hốt tỉnh lại, hét lớn đến độ râu tóc đều dựng lên: “Hoang đường! Hoang đường!”.
Mộ Thanh rời khỏi môi Nhược Cẩm, ôm nàng gắt gao ở trong lòng: “Lưỡng tình lưỡng duyệt, hoang đường ở nơi nào? Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi? Lão đạo sĩ?”.
“Ngươi! Ngươi gọi ta là cái gì?”. Lý Sóc Phong lửa giận ngút trời: “Có làm đồ đệ của ta hay không, không phải do ngươi nói. Hôm nay ngươi vẫn là đồ đệ của ta, không thể đại nghịch vô đạo như vậy!”.
Dựa sát vào ngực Mộ Thanh, nghe thấy tiếng tim hừng hực lửa của nàng, men say trong đáy lòng của Nhược Cẩm dần dần bị lo âu xâm chiếm. Độc!. Ngươi là trúng kịch độc! Ta không muốn ngươi chỉ sủng ta lúc này, ta muốn ngươi sống sủng ta cả đời à!.
“Sư phụ?”. Mộ Thanh cười lạnh lùng: “Ta không có vị sư phụ đối xử lạnh lùng với nữ tử trong thiên hạ như vậy!”.
“Đủ rồi!”. Mộ Vân không biết xuống ngựa từ lúc nào bỗng nhiên đi đến bên người Mộ Thanh, hung hăng cho Mộ Thanh một bạt tai: “Ngươi còn muốn điên tới bao giờ? Ngươi quên rồi sao? Ngươi là nữ tử, giống như nàng là một nữ tử!”’.
Thân thể Nhược Cẩm bỗng rung lên, khẽ đẩy ra Mộ Thanh, không thể tin được nhìn nàng: “Ngươi…. Ngươi….”.
Hai hàng lệ chảy xuống, Mộ Thanh cười khổ: “Ta thật không ngờ, dĩ nhiên lại bị ngươi nói ra…..”. Giơ bàn tay bị thương đang chảy máu rút ra dây buộc tóc, mái tóc đen dài phiêu lãng trong gió, trong nháy mắt anh anh tuấn tú Đại Tống công tử biến thành ào ào thanh tú Đại Tống nữ tử.
Mộ Thanh đau xót nhìn Nhược Cẩm: “Tuy ta là nữ tử, nhưng tình cảm của ta đối với ngươi không có một tia giả dối…..”. Bỗng nhiên cười lớn: “Giờ phút này ngươi cũng thấy thật hoang đường có đúng không? Muốn giết ta phải không?”. Đôi mắt đẫm lệ bình tĩnh nhìn nàng, Nhược Cẩm cũng cảm thấy một mảnh buồn bã tuyệt vọng: “Bây giờ ngươi nên giết ta, ngươi nếu không giết, ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi không rời đi một tấc, mang ngươi cùng nhau hoang đường xuống địa ngục!”.
“Tỉnh! Tỉnh lại đi Mộ Thanh!”. Mộ Vân lại tát Mộ Thanh, trên mặt đã sưng đỏ.
Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?.
Nhược Cẩm run run chạm lên môi mình, rõ ràng vừa mới một giây trước ngọt ngào như vậy, vì sao trong nháy mắt tất cả lại trở nên đau đớn như vậy? Muốn đuổi ngươi đi nhưng lại không thể mở miệng. Nếu ngươi thực sự đi không chỉ để lại cho ta một thế giới bất an còn để lại cho ta đau nhức vô hạn…
Nhìn gương mặt sưng đỏ của Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhịn không được muốn vươn tay ra nhưng lại đờ đẫn trong không trung.
Tại sao ngươi phải lừa dối ta? Vì sao lừa gạt đi trái tim của ta rồi hung hăng đả thương nó?.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh thì thào gọi một tiếng, nhịn không được đến gần nàng một chút, nàng ở trước mắt dần dần có chút hoảng hốt: “Triều Cẩm….”.
Thân thể Nhược Cẩm lại run lên, một trận đau lòng đột nhiên xông vào tim: “Ngươi gọi ta là gì?”.
Bàn tay đang rỉ máu đột nhiên cầm lấy tay nàng, mười ngón tương khấu, Mộ Thanh cười dịu dàng: “Kiếp này ta sẽ không để cho ngươi ngốc như vậy nữa, mười ngón tương khấu, ta hứa với ngươi kiếp này, trọn đời trọn kiếp ở bên nhau, không rời không khí”.
Trong lòng bỗng đau xót, Nhược Cẩm không tự chủ được nắm chặt tay nàng.
[Nếu là có một ngày như vậy, ngươi cũng sẽ lại từ chối ta thôi].
[Đừng khóc, ngươi khóc rất khó coi].
[Triều Cẩm à, khẩu hạ lưu tình, đừng cắn chết ta!].
[Đời này kiếp này, ngươi nếu gặp chuyện ta sẽ liều mạng tới cứu ngươi!].
[Nếu ngươi không muốn, không ai có thể bức ngươi].
…………
Một đoạn rồi một đoạn hình ảnh hiện lên rõ ràng trong đầu, Nhược Cẩm lắc đầu, trong lòng bỗng hiện lên một cái tên dường như đã gọi cả nghìn lần: “Tử Thanh…”.
“Mộ Thanh! Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ lắm rồi!”. Mộ Vân bỗng nhiên kéo lấy Mộ Thanh, vung tay lên định đánh thêm lần nữa.
“Dừng tay!”. Nhược Cẩm đột nhiên lấy thân mình chắn trước Mộ Thanh, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Vân: “Ngươi đánh nàng một cái, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp vạn lần”.
“Ngươi…..”. Mộ Vân kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm: “Lẽ nào ngươi cũng muốn tiếp tục hoang đường?”.
“Chuyện của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta sao cần ngươi nhúng tay?”. Nhược Cẩm lạnh lùng hỏi một câu mà khiến tâm của Mộ Vân đau như bị vô số đao đâm.
“Nhược Cẩm, ngươi có sợ thân bại danh liệt không?”. Mộ Thanh đột nhiên hỏi.
Nhược Cẩm xoay người, lấy tay xoa nhẹ mặt Mộ Thanh: “Vậy ngươi có sợ thân bại danh liệt không?”.
Gượng cười, Mộ Thanh lắc đầu, tay kia nắm chặt tay Nhược Cẩm: “Ta chỉ sợ ngươi không cần ta…”.
“Làm phu quân của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không dễ đâu”. Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười, mặc kệ ngươi là Tử Thanh hay Mộ Thanh, trọn kiếp này ngươi vĩnh viễn không bỏ được ta: “Ngươi câu dẫn ta, thì phải toàn tâm toàn ý với ta, nếu không…”.
Mỉm cười, Mộ Thanh lại hôn lên môi nàng: “Toàn tâm toàn ý…. Không nói hai lời….”. (a.k.a vợ nói cấm cãi).
“Ngươi điên rồi! Các ngươi thực sự điên rồi!”. Lý Sóc Phong ngã người hít một hơi, đột nhiên vận khí đánh ép hai người phải tách ra.
Vò rượu trong tay hung hăng rơi xuống mặt đất vỡ toang, Lý Sóc Phong tóm lấy Mộ Thanh: “Vi sư sẽ không để cho ngươi tiếp tục sai thêm nữa! Sẽ không!”. Nói xong đem kiếm chỉ về phía Nhược Cẩm đang định xông tới: “Yêu nữ chó Kim, ngươi không biết liêm sỉ, ngươi dám lại gần một bước, bần đạo bảo đảm ngươi sẽ chết ngay tức khắc”.
“Nực cười, tuy ngươi võ công cao cũng không ngăn được chuyện ta muốn làm!”. Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Lý Sóc Phong, không chút sợ hãi tiến lên từng bước.
“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh cười nhìn Nhược Cẩm bỗng cảm thấy một trận đau nhức từ xương cốt toàn thân truyền tới, nụ cười không khỏi co cứng lại, che ngực,phun ra một ngụm máu đen.
“Mộ Thanh!”. Nhược Cẩm hoảng hốt chạy tới ôm chặt lấy thân thể của nàng: “Không thể nào, rõ ràng vẫn còn một ngày, độc tính sao có thể phát tác?”.
“Độc?”. Mộ Vân kinh ngạc nhìn Mộ Thanh sắc mặt giờ đã trắng bệch: “Ngươi bị trúng độc?”.
Lý Sóc Phong hoảng hốt tiến lên kéo tay nàng, tỉ mỉ bắt mạch, đau lòng nói: “Đồ nhi ngu ngốc! Ngươi trúng độc còn tức giận, bây giờ độc khí công tâm, ngươi…”.
Không buồn nghe Lý Sóc Phong nói hết, ánh mắt Mộ Thanh lưu luyến trên mặt Nhược Cẩm, tay run run lau đi nước mắt của nàng: “Xin…. Lỗi…. kiếp này….. ta chỉ có thể cho ngươi ít như vậy…..”.
“Không được chết….. Ngươi còn nợ ta rất nhiều…. ta không cho phép ngươi chết!”. Nhược Cẩm sít sao ôm lấy Mộ Thanh, nước mắt vỡ ào trên y phục của nàng.
Mộ Thanh, không được chết, ta xin ngươi, không được chết, ta xin ngươi….
“Nhược Cẩm, hôm nay ta muốn nói với ngươi một câu…..”. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn vào mắt nàng. Bỗng nhiên hôn trụ môi Mộ Thanh, Nhược Cẩm mãnh liệt lắc đầu: “Ta không muốn nghe! Không muốn nghe! Đừng…..”. Gắt gao tựa vào Mộ Thanh: “Xin ngươi…. Đừng đi….”.
“Nhược Cẩm….”. Tất cả trước mắt bỗng trở nên tối sầm, Mộ Thanh nhịn không được ngã xuống, té xỉu trên người Nhược Cẩm.
“Mộ Thanh!!!!!!”. Một tiếng hét thê lương vang lên giữa đại doanh vắng vẻ, khiến lòng Mộ Vân đau thật đau.
Lý Sóc Phong thở dài nặng nề, đột nhiên tóm lại Mộ Thanh.
“Ngươi buông nàng ra!”. Nhược Cẩm hoảng hốt bắt lấy góc áo của Mộ Thanh: “Nàng là người của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta! Ngươi không thể mang nàng đi!”.
Lý Sóc Phong lạnh lùng nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi cũng biết thế nào là âm dương hỗn loạn, các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu”. Nói xong hờ hững lắc đầu: “Nếu ngươi thật sự quan tâm đến nàng thì để ta cứu nàng một mạng, cũng coi như cứu ngươi một đời”.
“Ngươi có thể cứu nàng?”. Nhược Cẩm run rẩy nhìn Lý Sóc Phong: “Nếu ngươi có thể cứu nàng, muốn Nhược Cẩm làm gì cũng được!”.
“Là ngươi tự nói! Không cho phép đổi ý!”. Lý Sóc Phong hung hăng trừng Nhược Cẩm.
“Được!”. Nhược Cẩm gật đầu kiên định: “Tuyệt không đổi ý!”.
Không còn gì để nói, Lý Sóc Phong ôm Mộ Thanh vào lều lớn, trong lều bỗng nhiên vang lên một trận ào ào tiếng tay áo.
“Hoàn Nhan tiểu thư…”. Mộ Vân nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Lý đạo trưởng sẽ cứu được Mộ Thanh, ngươi không cần lo lắng”.
Nhược Cẩm thân thể bỗng run lên, quay lại hung hăng cho Mộ Vân một bạt tai: “Đây là ta thay Mộ Thanh đòi lại”. Kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm, Mộ Vân đau đớn lắc đầu: “Ngươi….”.
Nhược Cẩm hai mắt đẫm lệ, bình tĩnh nhìn Mộ Vân: “Trên đời này, ai cũng không được phép tổn thương nàng!”.
Mộ Vân cười tự giễu: “Mộ Thanh hoang đường, ngươi cũng muốn theo nàng hoang đường sao?”.
“Xin hỏi Vân thị vệ, chúng ta rốt cuộc hoang đường ở chỗ nào?”. Nhược Cẩm buồn bã lắc đầu, giơ tay ra trước mặt Mộ Vân, trên tay đều là máu của Mộ Thanh: “Nàng dùng tính mạng hứa với ta một đời, ta sao có thể vì hư danh mà cô phụ nàng? Như vậy thật khiến cho nàng chê cười!”.
Nhược Cẩm bỗng cười lạnh lùng: “Nàng là nữ tử thì sao? Lúc Tống công chúa chịu đủ khi dễ, vũ nhục trên điện, Vân thị vệ, ngươi có dám đứng ra không? Lúc hoàng thượng ban hôn, ngươi có dám kháng chỉ mà chọn người mình muốn không? Hoặc có lẽ, ngươi là biết nhưng không dám làm, không muốn vì nữ tử trong thiên hạ mà làm việc lớn vang động tứ phương?”.
“Ta!”. Mộ Vân lập tức nghẹn lời, nắm chặt hai tay: “Nhưng là ta có thể cho nữ tử một cái nhà, cho nàng một gia đình có mẹ có con hoàn chỉnh!”. Nhịn không được vươn tay qua nắm chặt hai vai của nàng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta thích ngươi!”. (Mộ Vân ngươi im đi, đừng có ích kỷ ấu trĩ, cái gì là có mẹ có con? Tất cả cũng chỉ vì bản thân ngươi thôi. Con chăm cha mẹ không bằng hai người tự chăm nhau, đừng tưởng có con mới là hạnh phúc của người phụ nữ. Ta khinh).
“Thích?”. Nhược Cẩm giật mình, nhìn Mộ Vân cười lạnh lùng: “Ngươi có thể vì ta làm cái gì? Hả Đại Tống Vân thị vệ?”.
Mộ Vân kiên định nhìn vào mắt nàng: “Ta có thể không cần tất cả, mang ngươi ẩn cư nơi rừng núi, làm một đôi tình nhân thần tiên”.
(Thân là nam nhi, động đến việc lại chỉ biết cúp đuôi chạy trốn, ngươi không xứng).
“Công chúa Uyển Hề thì phải làm sao đây?”. Nhược Cẩm nhếch miệng cười: “Ngươi có thể bỏ mặc nhìn nàng rơi vào tay Hoàn Nhan Lượng, sống không bằng chết?”.
“Ta…. Ta có thể mang nàng cùng đi!”.
“Sau đó thì sao?”. Nhược Cẩm nhìn hắn cười chế giễu: “Đại Tống công chúa có nhà nhưng về không được, chắc cũng cùng ngươi ẩn cư rừng núi, đến lúc đó ngươi muốn ta cùng nàng, hai người phục vụ ngươi?”.
“Không!”. Mộ Vân lắc đầu đột nhiên kéo nàng vào trong lòng: “Mộ Thanh có thể toàn tâm toàn ý, ta cũng làm được! Ta không kém nó”.
Kinh hãi đẩy hắn ra, Nhược Cẩm giương tay cho hắn thêm một bạt tai: “Chỉ bằng cử chỉ đường đột như vừa rồi của ngươi, ngươi đã kém nàng rồi!”.
“Ngươi!”. Mộ Vân trong mắt bừng lên lửa giận: “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha ta ra, chưa ai dám đánh ta, vậy mà ngươi hôm nay dám đánh ta hai cái”.
Nhược Cẩm đẫm lệ cười: “Nếu ngươi còn dám tiến lên, ta còn đánh ngươi ba cái bốn cái!”.
“Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục sai! Sẽ không!”. Mộ Vân phẫn nộ quát: “Ta sẽ làm cho ngươi tỉnh lại!”. Nói xong tiến lên kéo tay Nhược Cẩm, hung hăng lôi nàng vào trong lòng.
“Hành động của ngươi như vậy có khác gì Hoàn Nhan Lượng?”. Nhược Cẩm cười nhạt, đờ đẫn mặc cho hắm ôm vào trong lòng, nước mắt chảy xuống tung tóe trên mặt đất. Mộ Thanh, trên thế gian này không có cái ôm nào như cái ôm của ngươi, bình yên, thuần khiết. Ngươi không thể đi, ta muốn ngươi sau khi vượt qua thời khắc khó khăn, chăm chú ôm ta….
Mộ Vân thân thể run lên, buông tay ra: “Ta….”.
Nhược Cẩm hờ hững nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao: “Không chiếm được liền giữ lấy, ngươi cho Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta là cái gì?”.
“Xin lỗi”. Nghiến răng ken két, Mộ Vân không dám nhìn vào mắt nàng: “Ta chỉ muốn an ủi ngươi…”.
“Ta muốn là Mộ Thanh an ủi ta!”. Thanh âm bình tĩnh nhưng kiên định từ miệng Nhược Cẩm phát ra xé rách tim Mộ Vân.
Mộ Vân nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn ngập phẫn hận nhìn về phía lền lớn.
Vì sao ngươi biết rõ bản thân là nữ nhi mà vẫn cố ý hủy hoại Hoàn Nhan Nhược Cẩm? Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi có biết ngươi không chỉ tổn thương nàng mà còn tổn thương cả ta không?.
(Mộ Vân ngươi đúng là hết thuốc chữa, không biết tự xem lại bản thân còn đi đổ lỗi cho người khác, kiếp này ngươi đừng mơ có được hạnh phúc).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.