Chương 29: Chương 29
Toái Toái Cửu Thập Tam
21/11/2017
Edit: Vi
Đổng Thư định đi mua đồ tết nhưng Giản Đan nói tết sẽ về nhà ba mẹ nên không cần mua, cuối cùng cách kì nghỉ tết hai ngày thì cậu nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ Giản nói anh cả và chị hai năm nay ở Mĩ không về, họ muốn đón ba mẹ Giản sang Mĩ. Ba mẹ Bạch Nguyễn cũng đi du lịch, còn hỏi Giản Đan và Bạch Nguyễn có muốn sang đó ăn tết không.
Giản Đan chúc ba mẹ và chú dì đi chơi vui vẻ, cậu sẽ không sang, bởi vì bạn nhỏ Giản Đan…say máy bay. Cậu từng đi Mĩ một lần, kết quả là ngồi trên máy bay chỉ có nôn từ lúc cất cánh tới lúc hạ cánh. Lại thêm không hợp thời tiết nên suốt một tuần ở đó chỉ nằm lì trong nhà chị hai hưởng gió điều hòa.
Còn Bạch Nguyễn thì khẳng định là anh sẽ không đi, tuy không biết anh cả đã làm gì Bạch Nguyễn nhưng việc hai người họ kị nhau như nước với lửa là sự thật.
Mẹ Giản trăm vạn dặn dò cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, phải gọi Bạch Nguyễn cùng đón năm mới, đừng tùy tiện làm cho qua, phải làm đúng theo tập tục, hàng tết cũng đừng mua bừa mà phải chọn kĩ.
Vì cú điện thoại này mà ba người đều loạn lên, trong nhà đồ tết không có gì cả, cứ thế này thì tết chỉ có thể ăn mì ăn liền.
Siêu thị vào những ngày trước tết thật sự là chiến trường, người người chen chúc mua các loại hàng tết, ba người họ đều bị xô đẩy đến ngã trái ngã phải.
Vào dịp tết thì thịt và rau dưa sẽ được bán ra với số lượng lớn, nếu không lựa chọn kĩ sẽ vớ phải đồ không tốt. Giản Đan và Bạch Nguyễn chưa bao giờ mua nên chẳng biết chọn thế nào, Đổng Thư đành để hai người đi mua đồ ăn vặt và ít hoa quả khô, còn anh thì mua rau dưa và thịt.
Cuối cùng thì rau dưa hết một xe hàng còn đồ ăn vặt, rượu và những thứ lung tung khác thì chất vào tận đôi ba xe. Vì đã vượt dự toán nên Đổng Thư phải hao tâm tổn trí dỗ Giản tiểu ngốc bớt đi chút đồ không cần.
Giản tiểu ngốc muốn cái này, cũng lại muốn cái kia, cứ thế ôm ghì lấy xe hàng không buông. Bạch Nguyễn đi theo cũng không chịu bỏ bớt rượu. Đổng Thư mặc kệ hai tên ngốc, tự mình đi thanh toán còn phần bội chi kia cứ đi hai tên ngốc tự tính với nhau. Kết quả là Bạch Nguyễn và Giản Đan phải bỏ tiền riêng ra trả mới đủ.
Tết thì phải chuẩn bị rất nhiều, Bạch Nguyễn thuê một phòng khá lớn nên để Đổng Thư và Giản Đan tới chỗ anh mừng năm mới.
Đổng Thư phải chuẩn bị tốt đồ ăn tết, Bạch Nguyễn và Giản Đan không chỉ không giúp được gì mà còn gây phiền. Đổng Thư làm một mình đã vội chết đi đươc lại còn phải trông hai con chuột ăn vụng.
Món điểm tâm vừa làm xong rất thơm, Đổng Thư vừa quay ra chuẩn bị đĩa thứ hai thì đĩa đầu tiên đã bị ăn vụng hơn nửa.
– Phù phù, nóng quá!
– A, nghẹn rồi, nghẹn rồi! Tiểu Bạch lấy cho em cốc nước!
Cứ thế vài lần, Đổng Thư không nhịn được nữa, đá hai tên ngốc ra ngoài mua câu đối và pháo, cứ để hai tên đó trong nhà thì chưa đến giao thừa đã hết đồ ăn rồi.
Nếu Đổng Thư biết rằng để hai người đó ra ngoài sẽ gây ra hậu quả này thì anh tuyệt đối không cho hai người cầm tiền ra khỏi cửa, bởi vì hai tên đó mua tới hai túi to toàn những thứ linh tinh…
Nào là Song ngư Trung Quốc kết, nào là pháo hoa, câu đối dán cửa sổ, lại còn có cả tranh tết và trống bỏi. Để chứng minh với Đổng Thư những thứ này đều hữu dụng, họ đã dủng cả một buổi chiều để trang trí nhà bằng tất cả những thứ lung tung kia.
– Đây là cái gì?
Đổng Thư run rẩy khóe miệng, nhìn cửa lớn nhà Bạch Nguyễn.
– Chữ “Phúc” đấy! Anh xem, dán ngược lại chính là “phúc tới rồi”.
Bạch Nguyễn đắc ý vô cùng, triển lãm thành quả của bản thân.
Đổng Thư thở dài:
– Thế anh nói cho tôi nghe, anh dán thế này thì làm sao nhìn được mắt mèo trên cửa?
– Á…
– Đổng Thư! Đổng Thư! Anh đóng đinh treo cái này lên giúp tôi với!
Giản Đan đứng trên ghế cao, phất tay với Đổng Thư, Đổng Thư đi đến giữ lấy ghế, tránh cho Giản Đan vì động tác mạnh mà ngã xuống.
Giản Đan giơ cái kết lên:
– Tôi muốn treo cái này lên.
– Em muốn để nó ở dưới đèn hả?
– Đúng!
– Mỗi ngày đều bật đèn rất lâu, nhiệt độ cao sẽ làm cháy cái kết, nhỡ đâu xảy ra hỏa hoạn thì nguy hiểm lắm.
Đổng Thư giúp Giản Đan xuống dưới rồi xoa xoa đầu cậu.
– A… Nhưng tôi treo kín phòng khách luôn rồi.
Quá trưa, gỡ xuống toàn bộ những thứ đã dán lên, câu đối xiêu vẹo rồi mấy chữ “phúc” bị dán nhăn nheo cũng gỡ ra dán lại. Bạch Nguyễn dùng nhựa cao su để dán, đã dán lên là không gỡ xuống được, mấy cánh cửa và cửa sổ đều nhoe nhoét như mặt diễn viên hí kịch.
Đổng Thư nhủ thầm may không phải nhà mình, nếu nhà mình mà có cái vinh dự được trang trí thế này thì hẳn là sau tết phải dọn dẹp mất vài ngày.
Lúc ăn cơm tối, chẳng biết Bạch Nguyễn lôi ở đâu ra được cái mâm nướng, cùng Giản Đan làm loạn đòi ăn đồ nướng. Đổng Thư đem thịt bò, thịt dê cắt thành miếng, thêm ít rau dưa và bánh mật, mang bia ra để ăn đồ nướng.
– Oa, ăn đồ nướng với bia là thích nhất đấy!
– Tiểu Bạch, anh ăn thịt bò của em!
– Ai bảo của cậu? Mặt trên viết tên cậu chắc?
– Được rồi mà, anh nướng thêm cho em, đừng khua đũa loạn lên thế.
Bánh mật cắt mỏng rồi phết tương lên, nướng một lúc thì chín vàng óng ánh, lúc cắn thì giòn tan, ăn thật ngon. Rau nướng qua cũng có mùi vị riêng, ngay cả người bình thường không bao giờ ăn rau như Giản Đan cũng không kìm lòng được mà ăn rất nhiều.
Lúc uống rượu, Bạch Nguyễn nghĩ mọi biện pháp để chuốc say Đổng Thư, đủ mọi lí do đều được đưa ra với mục đích ép Đổng Thư phải uống.
– Nào nào nào, đây là lần đầu tiên chúng ta tụ tập ăn uống, nào, cạn li!
– Hết tết là tôi phải đi rồi, Tiểu Giản còn phải nhờ anh chăm sóc. Nào, đừng nói gì hết, uống!
– Cạn!
– Li nữa nào!
Tửu lượng của Đổng Thư đúng là không tệ nhưng cũng chẳng chịu nổi độ chuốc rượu của Bạch Nguyễn, đã thế cái tên Bạch Nguyễn này còn không biết xấu hổ, lúc Đổng Thư uống thì anh chẳng uống, thế nên đến lúc Đổng Thư uống đến mức chả phân biệt nổi bốn phương thì Bạch Nguyễn vẫn còn vài phần tỉnh táo.
– Mẹ nó, Tiểu Bạch, anh làm gì chuốc rượu Đổng Thư kinh thế?
Giản Đan chưa bao giờ thấy Đổng Thư uống rượu, cậu có chút lo lắng, cảm giác khó chịu khi say cậu biết, Đổng Thư còn đang say đến mức không đứng lên nổi nữa.
Bạch Nguyễn thấy Đổng Thư đúng là say thật mới buông chai rượu, vỗ vỗ đầu Giản Đan:
– Cậu thì biết quái gì! Cái này gọi là chiến lược! Đi, ra mua cho anh bao thuốc đi!
Giản tiểu ngốc bị đá ra khỏi cửa, chờ đến lúc mua được thuốc lá về thì thấy cả Bạch Nguyễn lẫn Đổng Thư đều đang dựa trên bàn mà ngủ, Giản Đan vận dụng mọi sức lực như được buff máu, đem hai người kéo lên giường, trong suốt quá trình có khiến cánh tay cẳng chân họ va đập vào khung cửa không thì không cần biết.
Không có các bậc bô lão, ngày tết có vẻ thoải mái hơn, với người trẻ tuổi thì chuyện giao thừa cũng chỉ là một thói quen. Đêm 30, Đổng Thư làm một bàn đồ ăn rất lớn, ba tên đàn ông ngồi ăn, uống rượu, cũng giống như hơn mười triệu người đang ngồi ăn tất niên đón giao thừa.
Tết thật ra cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chẳng qua là một sự kiện sang năm mới đã quen thuộc từ nhỏ tới lớn, không có nó thì không cảm thấy một năm mới đã sang, nhìn gương mặt mình vẫn không hề đổi khác, vẫn dừng lại ở những năm tháng tươi đẹp nhất sẽ luôn là một giấc mộng tươi sáng.
Tâm sự về những kỉ niệm quá khứ cũng như những chí nguyện lớn lao trong tương lai, ba người đều vừa cười vừa nói. Bạch Nguyễn cười Giản tiểu ngốc trước đây từng muốn làm bác sĩ mà không sợ để quên đồ phẫu thuật trong bụng người ta. Giản tiểu ngốc không phục, phản kích rằng trước đây Bạch Nguyễn còn bị con sóc dọa cho phát khóc, thật không có tiền đồ! Đổng Thư ngồi nhìn hai người đang mượn rượu làm càn mà đấu võ mồm, ánh mắt nhìn Giản Đan tràn đầy yêu thương, chẳng qua Giản Đan còn đang bận cãi nhau với Bạch Nguyễn nên không nhìn thấy.
Gần 12h, người dẫn chương trình trên TV bắt đầu đếm ngược, Bạch Nguyễn ném một chùm pháo ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng pháo bùm bùm vang lên bên ngoài, ba người giơ chén rượu lên, chạm li.
– Chúc mừng năm mới!
– Chúc mừng năm mới!
– Chúc mừng năm mới!
Bạch Nguyễn ngửa cổ, cạn hết li rượu:
– Nhanh như vậy đã lại sang một năm mới rồi! Anh đây đã biết Giản Đan chú tới tận 20 năm! Thời gian qua con mẹ nó quá nhanh!
Giản Đan cười hí hí:
– Cho nên anh già rồi, nhìn xem, có cả nếp nhăn khóe mắt rồi kia kìa!
– Quá thối! Anh đây mà già? Cái này gọi là thành thục! Thành thục cậu hiểu không? Đây là sức hấp dẫn của đàn ông nhé!
– Cút qua một bên đi! Anh mà hấp dẫn cái gì? Hấp dẫn ruồi bọ phải không?
– Chẳng phải hấp dẫn cậu đấy thôi?
– Hức! Sao em lại muốn cho anh một trận thế này?
Hai người hi hi ha ha, Đổng Thư xoa đầu Giản Đan rồi vào bếp gọt hoa quả, Bạch Nguyễn thì ôm chầm lấy Giản Đan:
– Được rồi, không đùa với cậu nữa, nói thật, qua tết anh liền đi, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh lo lắng nhất là cậu đấy!
– … Có thấy kinh tởm không? Cút thì cút cho nhanh đi, ai mà thèm lưu luyến anh?
– Được rồi được rồi mà, cậu thật là, anh cũng chẳng thể dắt cậu theo cạp quần cả đời được. Ai bắt nạt cậu thì cứ gọi cho anh, về anh tẩn nó!
– Anh đi rồi, ở công ty sẽ không ai giúp em làm đồ án.
– Cậu có Đổng Thư còn gì? Mang về nhà bảo hắn làm giúp, nếu hắn không giúp cậu hoặc bắt nạt cậu, anh đây về đập chết hắn!
– Không giống, Tiểu Bạch, không giống.
Giản Đan uống rượu xong, lại dưới không khí trầm như vậy, than thở rồi liền khóc. Bạch Nguyễn chẳng biết nói gì, chỉ có thể xoa đầu cậu.
Tuy Giản Đan có anh chị, nhưng khi cậu sinh ra thì hai người đều đã lập gia đình, em trai so với con thì tất nhiên họ sẽ chăm con mình nhiều hơn. Tình cảm giữa Giản Đan và Bạch Nguyễn lại rất tốt, tiểu học, cấp hai, cấp ba, hai người đều học cùng nhau. Ai bắt nạt Giản Đan thì Bạch Nguyễn sẽ là người đầu tiên ra mặt, nói:
– Em trai tao, chỉ mình tao được bắt nạt, chúng mày đừng hòng động vào một ngón tay nó!
Vào thời điểm ấy, lời nói của Bạch Nguyễn còn có trọng lượng hơn cả mẹ Giản, Giản Đan thấy cho dù mình làm không tốt cũng chẳng sao, Bạch Nguyễn sẽ thu dọn tàn cục cho mình.
Giản Đan khóc xong thì ngủ. Bạch Nguyễn gọi Đổng Thư ra, đẩy Giản Đan vào lòng anh:
– Em trai tôi đành giao cho anh, cứ thử bắt nạt nó xem!
– Ừ.
– Biến mau đi, cho nó đi ngủ, tôi uống một lúc nữa.
Đặt Giản Đan lên giường, cậu liền túm một góc áo Đổng Thư:
– Đổng Thư, năm… mới… vui… vẻ.
– Ừ, năm mới vui vẻ.
– Em… Em… yêu… anh… Khò khò.
Động tác của Đổng Thư dừng một chút, sau đó đột nhiên cúi đầu, mỉm cười. cúi xuống hôn môi Giản Đan đã ngủ say.
– Ừ, anh cũng yêu em.
– Yêu em nhất.
Tác giả:
Một chương này đủ ngọt ngào chưa?
Tôi là mẹ đẻ đó nhá
Vì ngọt ngào này, mọi người ủng hộ tác giả đi
Đổng Thư định đi mua đồ tết nhưng Giản Đan nói tết sẽ về nhà ba mẹ nên không cần mua, cuối cùng cách kì nghỉ tết hai ngày thì cậu nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ Giản nói anh cả và chị hai năm nay ở Mĩ không về, họ muốn đón ba mẹ Giản sang Mĩ. Ba mẹ Bạch Nguyễn cũng đi du lịch, còn hỏi Giản Đan và Bạch Nguyễn có muốn sang đó ăn tết không.
Giản Đan chúc ba mẹ và chú dì đi chơi vui vẻ, cậu sẽ không sang, bởi vì bạn nhỏ Giản Đan…say máy bay. Cậu từng đi Mĩ một lần, kết quả là ngồi trên máy bay chỉ có nôn từ lúc cất cánh tới lúc hạ cánh. Lại thêm không hợp thời tiết nên suốt một tuần ở đó chỉ nằm lì trong nhà chị hai hưởng gió điều hòa.
Còn Bạch Nguyễn thì khẳng định là anh sẽ không đi, tuy không biết anh cả đã làm gì Bạch Nguyễn nhưng việc hai người họ kị nhau như nước với lửa là sự thật.
Mẹ Giản trăm vạn dặn dò cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, phải gọi Bạch Nguyễn cùng đón năm mới, đừng tùy tiện làm cho qua, phải làm đúng theo tập tục, hàng tết cũng đừng mua bừa mà phải chọn kĩ.
Vì cú điện thoại này mà ba người đều loạn lên, trong nhà đồ tết không có gì cả, cứ thế này thì tết chỉ có thể ăn mì ăn liền.
Siêu thị vào những ngày trước tết thật sự là chiến trường, người người chen chúc mua các loại hàng tết, ba người họ đều bị xô đẩy đến ngã trái ngã phải.
Vào dịp tết thì thịt và rau dưa sẽ được bán ra với số lượng lớn, nếu không lựa chọn kĩ sẽ vớ phải đồ không tốt. Giản Đan và Bạch Nguyễn chưa bao giờ mua nên chẳng biết chọn thế nào, Đổng Thư đành để hai người đi mua đồ ăn vặt và ít hoa quả khô, còn anh thì mua rau dưa và thịt.
Cuối cùng thì rau dưa hết một xe hàng còn đồ ăn vặt, rượu và những thứ lung tung khác thì chất vào tận đôi ba xe. Vì đã vượt dự toán nên Đổng Thư phải hao tâm tổn trí dỗ Giản tiểu ngốc bớt đi chút đồ không cần.
Giản tiểu ngốc muốn cái này, cũng lại muốn cái kia, cứ thế ôm ghì lấy xe hàng không buông. Bạch Nguyễn đi theo cũng không chịu bỏ bớt rượu. Đổng Thư mặc kệ hai tên ngốc, tự mình đi thanh toán còn phần bội chi kia cứ đi hai tên ngốc tự tính với nhau. Kết quả là Bạch Nguyễn và Giản Đan phải bỏ tiền riêng ra trả mới đủ.
Tết thì phải chuẩn bị rất nhiều, Bạch Nguyễn thuê một phòng khá lớn nên để Đổng Thư và Giản Đan tới chỗ anh mừng năm mới.
Đổng Thư phải chuẩn bị tốt đồ ăn tết, Bạch Nguyễn và Giản Đan không chỉ không giúp được gì mà còn gây phiền. Đổng Thư làm một mình đã vội chết đi đươc lại còn phải trông hai con chuột ăn vụng.
Món điểm tâm vừa làm xong rất thơm, Đổng Thư vừa quay ra chuẩn bị đĩa thứ hai thì đĩa đầu tiên đã bị ăn vụng hơn nửa.
– Phù phù, nóng quá!
– A, nghẹn rồi, nghẹn rồi! Tiểu Bạch lấy cho em cốc nước!
Cứ thế vài lần, Đổng Thư không nhịn được nữa, đá hai tên ngốc ra ngoài mua câu đối và pháo, cứ để hai tên đó trong nhà thì chưa đến giao thừa đã hết đồ ăn rồi.
Nếu Đổng Thư biết rằng để hai người đó ra ngoài sẽ gây ra hậu quả này thì anh tuyệt đối không cho hai người cầm tiền ra khỏi cửa, bởi vì hai tên đó mua tới hai túi to toàn những thứ linh tinh…
Nào là Song ngư Trung Quốc kết, nào là pháo hoa, câu đối dán cửa sổ, lại còn có cả tranh tết và trống bỏi. Để chứng minh với Đổng Thư những thứ này đều hữu dụng, họ đã dủng cả một buổi chiều để trang trí nhà bằng tất cả những thứ lung tung kia.
– Đây là cái gì?
Đổng Thư run rẩy khóe miệng, nhìn cửa lớn nhà Bạch Nguyễn.
– Chữ “Phúc” đấy! Anh xem, dán ngược lại chính là “phúc tới rồi”.
Bạch Nguyễn đắc ý vô cùng, triển lãm thành quả của bản thân.
Đổng Thư thở dài:
– Thế anh nói cho tôi nghe, anh dán thế này thì làm sao nhìn được mắt mèo trên cửa?
– Á…
– Đổng Thư! Đổng Thư! Anh đóng đinh treo cái này lên giúp tôi với!
Giản Đan đứng trên ghế cao, phất tay với Đổng Thư, Đổng Thư đi đến giữ lấy ghế, tránh cho Giản Đan vì động tác mạnh mà ngã xuống.
Giản Đan giơ cái kết lên:
– Tôi muốn treo cái này lên.
– Em muốn để nó ở dưới đèn hả?
– Đúng!
– Mỗi ngày đều bật đèn rất lâu, nhiệt độ cao sẽ làm cháy cái kết, nhỡ đâu xảy ra hỏa hoạn thì nguy hiểm lắm.
Đổng Thư giúp Giản Đan xuống dưới rồi xoa xoa đầu cậu.
– A… Nhưng tôi treo kín phòng khách luôn rồi.
Quá trưa, gỡ xuống toàn bộ những thứ đã dán lên, câu đối xiêu vẹo rồi mấy chữ “phúc” bị dán nhăn nheo cũng gỡ ra dán lại. Bạch Nguyễn dùng nhựa cao su để dán, đã dán lên là không gỡ xuống được, mấy cánh cửa và cửa sổ đều nhoe nhoét như mặt diễn viên hí kịch.
Đổng Thư nhủ thầm may không phải nhà mình, nếu nhà mình mà có cái vinh dự được trang trí thế này thì hẳn là sau tết phải dọn dẹp mất vài ngày.
Lúc ăn cơm tối, chẳng biết Bạch Nguyễn lôi ở đâu ra được cái mâm nướng, cùng Giản Đan làm loạn đòi ăn đồ nướng. Đổng Thư đem thịt bò, thịt dê cắt thành miếng, thêm ít rau dưa và bánh mật, mang bia ra để ăn đồ nướng.
– Oa, ăn đồ nướng với bia là thích nhất đấy!
– Tiểu Bạch, anh ăn thịt bò của em!
– Ai bảo của cậu? Mặt trên viết tên cậu chắc?
– Được rồi mà, anh nướng thêm cho em, đừng khua đũa loạn lên thế.
Bánh mật cắt mỏng rồi phết tương lên, nướng một lúc thì chín vàng óng ánh, lúc cắn thì giòn tan, ăn thật ngon. Rau nướng qua cũng có mùi vị riêng, ngay cả người bình thường không bao giờ ăn rau như Giản Đan cũng không kìm lòng được mà ăn rất nhiều.
Lúc uống rượu, Bạch Nguyễn nghĩ mọi biện pháp để chuốc say Đổng Thư, đủ mọi lí do đều được đưa ra với mục đích ép Đổng Thư phải uống.
– Nào nào nào, đây là lần đầu tiên chúng ta tụ tập ăn uống, nào, cạn li!
– Hết tết là tôi phải đi rồi, Tiểu Giản còn phải nhờ anh chăm sóc. Nào, đừng nói gì hết, uống!
– Cạn!
– Li nữa nào!
Tửu lượng của Đổng Thư đúng là không tệ nhưng cũng chẳng chịu nổi độ chuốc rượu của Bạch Nguyễn, đã thế cái tên Bạch Nguyễn này còn không biết xấu hổ, lúc Đổng Thư uống thì anh chẳng uống, thế nên đến lúc Đổng Thư uống đến mức chả phân biệt nổi bốn phương thì Bạch Nguyễn vẫn còn vài phần tỉnh táo.
– Mẹ nó, Tiểu Bạch, anh làm gì chuốc rượu Đổng Thư kinh thế?
Giản Đan chưa bao giờ thấy Đổng Thư uống rượu, cậu có chút lo lắng, cảm giác khó chịu khi say cậu biết, Đổng Thư còn đang say đến mức không đứng lên nổi nữa.
Bạch Nguyễn thấy Đổng Thư đúng là say thật mới buông chai rượu, vỗ vỗ đầu Giản Đan:
– Cậu thì biết quái gì! Cái này gọi là chiến lược! Đi, ra mua cho anh bao thuốc đi!
Giản tiểu ngốc bị đá ra khỏi cửa, chờ đến lúc mua được thuốc lá về thì thấy cả Bạch Nguyễn lẫn Đổng Thư đều đang dựa trên bàn mà ngủ, Giản Đan vận dụng mọi sức lực như được buff máu, đem hai người kéo lên giường, trong suốt quá trình có khiến cánh tay cẳng chân họ va đập vào khung cửa không thì không cần biết.
Không có các bậc bô lão, ngày tết có vẻ thoải mái hơn, với người trẻ tuổi thì chuyện giao thừa cũng chỉ là một thói quen. Đêm 30, Đổng Thư làm một bàn đồ ăn rất lớn, ba tên đàn ông ngồi ăn, uống rượu, cũng giống như hơn mười triệu người đang ngồi ăn tất niên đón giao thừa.
Tết thật ra cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chẳng qua là một sự kiện sang năm mới đã quen thuộc từ nhỏ tới lớn, không có nó thì không cảm thấy một năm mới đã sang, nhìn gương mặt mình vẫn không hề đổi khác, vẫn dừng lại ở những năm tháng tươi đẹp nhất sẽ luôn là một giấc mộng tươi sáng.
Tâm sự về những kỉ niệm quá khứ cũng như những chí nguyện lớn lao trong tương lai, ba người đều vừa cười vừa nói. Bạch Nguyễn cười Giản tiểu ngốc trước đây từng muốn làm bác sĩ mà không sợ để quên đồ phẫu thuật trong bụng người ta. Giản tiểu ngốc không phục, phản kích rằng trước đây Bạch Nguyễn còn bị con sóc dọa cho phát khóc, thật không có tiền đồ! Đổng Thư ngồi nhìn hai người đang mượn rượu làm càn mà đấu võ mồm, ánh mắt nhìn Giản Đan tràn đầy yêu thương, chẳng qua Giản Đan còn đang bận cãi nhau với Bạch Nguyễn nên không nhìn thấy.
Gần 12h, người dẫn chương trình trên TV bắt đầu đếm ngược, Bạch Nguyễn ném một chùm pháo ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng pháo bùm bùm vang lên bên ngoài, ba người giơ chén rượu lên, chạm li.
– Chúc mừng năm mới!
– Chúc mừng năm mới!
– Chúc mừng năm mới!
Bạch Nguyễn ngửa cổ, cạn hết li rượu:
– Nhanh như vậy đã lại sang một năm mới rồi! Anh đây đã biết Giản Đan chú tới tận 20 năm! Thời gian qua con mẹ nó quá nhanh!
Giản Đan cười hí hí:
– Cho nên anh già rồi, nhìn xem, có cả nếp nhăn khóe mắt rồi kia kìa!
– Quá thối! Anh đây mà già? Cái này gọi là thành thục! Thành thục cậu hiểu không? Đây là sức hấp dẫn của đàn ông nhé!
– Cút qua một bên đi! Anh mà hấp dẫn cái gì? Hấp dẫn ruồi bọ phải không?
– Chẳng phải hấp dẫn cậu đấy thôi?
– Hức! Sao em lại muốn cho anh một trận thế này?
Hai người hi hi ha ha, Đổng Thư xoa đầu Giản Đan rồi vào bếp gọt hoa quả, Bạch Nguyễn thì ôm chầm lấy Giản Đan:
– Được rồi, không đùa với cậu nữa, nói thật, qua tết anh liền đi, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, anh lo lắng nhất là cậu đấy!
– … Có thấy kinh tởm không? Cút thì cút cho nhanh đi, ai mà thèm lưu luyến anh?
– Được rồi được rồi mà, cậu thật là, anh cũng chẳng thể dắt cậu theo cạp quần cả đời được. Ai bắt nạt cậu thì cứ gọi cho anh, về anh tẩn nó!
– Anh đi rồi, ở công ty sẽ không ai giúp em làm đồ án.
– Cậu có Đổng Thư còn gì? Mang về nhà bảo hắn làm giúp, nếu hắn không giúp cậu hoặc bắt nạt cậu, anh đây về đập chết hắn!
– Không giống, Tiểu Bạch, không giống.
Giản Đan uống rượu xong, lại dưới không khí trầm như vậy, than thở rồi liền khóc. Bạch Nguyễn chẳng biết nói gì, chỉ có thể xoa đầu cậu.
Tuy Giản Đan có anh chị, nhưng khi cậu sinh ra thì hai người đều đã lập gia đình, em trai so với con thì tất nhiên họ sẽ chăm con mình nhiều hơn. Tình cảm giữa Giản Đan và Bạch Nguyễn lại rất tốt, tiểu học, cấp hai, cấp ba, hai người đều học cùng nhau. Ai bắt nạt Giản Đan thì Bạch Nguyễn sẽ là người đầu tiên ra mặt, nói:
– Em trai tao, chỉ mình tao được bắt nạt, chúng mày đừng hòng động vào một ngón tay nó!
Vào thời điểm ấy, lời nói của Bạch Nguyễn còn có trọng lượng hơn cả mẹ Giản, Giản Đan thấy cho dù mình làm không tốt cũng chẳng sao, Bạch Nguyễn sẽ thu dọn tàn cục cho mình.
Giản Đan khóc xong thì ngủ. Bạch Nguyễn gọi Đổng Thư ra, đẩy Giản Đan vào lòng anh:
– Em trai tôi đành giao cho anh, cứ thử bắt nạt nó xem!
– Ừ.
– Biến mau đi, cho nó đi ngủ, tôi uống một lúc nữa.
Đặt Giản Đan lên giường, cậu liền túm một góc áo Đổng Thư:
– Đổng Thư, năm… mới… vui… vẻ.
– Ừ, năm mới vui vẻ.
– Em… Em… yêu… anh… Khò khò.
Động tác của Đổng Thư dừng một chút, sau đó đột nhiên cúi đầu, mỉm cười. cúi xuống hôn môi Giản Đan đã ngủ say.
– Ừ, anh cũng yêu em.
– Yêu em nhất.
Tác giả:
Một chương này đủ ngọt ngào chưa?
Tôi là mẹ đẻ đó nhá
Vì ngọt ngào này, mọi người ủng hộ tác giả đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.