Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 5: Giờ Mình Giàu Rồi
Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo
25/10/2024
Đường Khê nín thở, tháo chiếc vòng ra, cảm nhận trọng lượng trong tay.
“Ui chà——” Cô không khỏi thốt lên.
Chiếc vòng này là vàng nguyên khối, ít nhất phải nặng tầm 50-60 gram.
Theo giá vàng hiện tại trên thị trường...
Dự tính sơ sơ cũng phải ba bốn mươi nghìn tệ chứ chẳng chơi?
“Phát tài rồi, phát tài rồi!” Đường Khê lẩm bẩm.
Cô mất mấy tiếng để bình tĩnh lại, rồi quan sát kỹ căn nhà nhỏ sau lưng.
Đây không phải là ngôi nhà đổ nát, mà là nơi khởi đầu cho những giấc mơ của cô!
Đường Khê dần nhận ra mình không chết, cũng không phải là ma.
Chàng trai đó cũng không phải ma, cả hai đều là những người sống.
“Cảm ơn trời đất vì tôi vẫn còn sống! Cảm ơn bố mẹ vì đã để lại cho con một ngôi nhà nhỏ kỳ diệu này! Nhìn xem, con sẽ sống thật tuyệt vời cho mà coi!”
Bầu trời bắt đầu rạng sáng, chim chóc ríu rít, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp người cô, tuyên bố rằng tất cả đều là thật chứ không phải mơ.
Đường Khê mân mê chiếc vòng vàng.
Bên trong vòng có khắc những ký tự mà cô không nhận ra, những nét cong tròn lạ mắt.
Bề mặt vòng không nhẵn mịn mà được phủ một lớp men màu, trên đó còn có những hoa văn kỳ lạ mà mắt thường khó thấy.
Chiếc vòng này toát lên vẻ tinh xảo, cô đoán chiếc vòng này có kích cỡ lớn, khoảng hơn 60 mm, dường như không phải dành cho phái nữ.
Đường Khê suy nghĩ, có lẽ nên tìm ai đó kiểm định xem sao. Biết đâu nó lại giá trị hơn cô tưởng.
Cô lấy điện thoại gọi đến một số.
“Xin lỗi, tài khoản của bạn hiện không đủ tiền, vui lòng nạp tiền để tiếp tục sử dụng dịch vụ!”
Đường Khê cạn lời, đến cước điện thoại cũng không còn tiền.
Cô mở ứng dụng nạp tiền. “Giờ mình giàu rồi, thôi nạp nhiều một chút vậy...”
Lẩm bẩm xong, cô nạp luôn 30 tệ...
“Haha, giờ tôi là người có tiền, 30 tệ xài cả năm còn chưa hết!”
Cô suy nghĩ, nếu chiếc vòng này là cổ vật thật thì vẫn phải tìm người đáng tin cậy.
Sau một hồi cân nhắc, cô bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Tiểu Thủy à!”
Điện thoại vừa kêu được vài tiếng thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Trời ơi bà cô của tớ ơi, sao giờ cậu mới chịu gọi cho tớ thế? Cậu không sao chứ? Tớ nói cho cậu nghe này, đừng nghĩ quẩn gì đấy nhé! Cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu đây!”
Nghe giọng lo lắng của đối phương, lòng Đường Khê bỗng thấy ấm áp.
May mắn thay cô vẫn còn một người bạn chân thành.
“Ui chà——” Cô không khỏi thốt lên.
Chiếc vòng này là vàng nguyên khối, ít nhất phải nặng tầm 50-60 gram.
Theo giá vàng hiện tại trên thị trường...
Dự tính sơ sơ cũng phải ba bốn mươi nghìn tệ chứ chẳng chơi?
“Phát tài rồi, phát tài rồi!” Đường Khê lẩm bẩm.
Cô mất mấy tiếng để bình tĩnh lại, rồi quan sát kỹ căn nhà nhỏ sau lưng.
Đây không phải là ngôi nhà đổ nát, mà là nơi khởi đầu cho những giấc mơ của cô!
Đường Khê dần nhận ra mình không chết, cũng không phải là ma.
Chàng trai đó cũng không phải ma, cả hai đều là những người sống.
“Cảm ơn trời đất vì tôi vẫn còn sống! Cảm ơn bố mẹ vì đã để lại cho con một ngôi nhà nhỏ kỳ diệu này! Nhìn xem, con sẽ sống thật tuyệt vời cho mà coi!”
Bầu trời bắt đầu rạng sáng, chim chóc ríu rít, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp người cô, tuyên bố rằng tất cả đều là thật chứ không phải mơ.
Đường Khê mân mê chiếc vòng vàng.
Bên trong vòng có khắc những ký tự mà cô không nhận ra, những nét cong tròn lạ mắt.
Bề mặt vòng không nhẵn mịn mà được phủ một lớp men màu, trên đó còn có những hoa văn kỳ lạ mà mắt thường khó thấy.
Chiếc vòng này toát lên vẻ tinh xảo, cô đoán chiếc vòng này có kích cỡ lớn, khoảng hơn 60 mm, dường như không phải dành cho phái nữ.
Đường Khê suy nghĩ, có lẽ nên tìm ai đó kiểm định xem sao. Biết đâu nó lại giá trị hơn cô tưởng.
Cô lấy điện thoại gọi đến một số.
“Xin lỗi, tài khoản của bạn hiện không đủ tiền, vui lòng nạp tiền để tiếp tục sử dụng dịch vụ!”
Đường Khê cạn lời, đến cước điện thoại cũng không còn tiền.
Cô mở ứng dụng nạp tiền. “Giờ mình giàu rồi, thôi nạp nhiều một chút vậy...”
Lẩm bẩm xong, cô nạp luôn 30 tệ...
“Haha, giờ tôi là người có tiền, 30 tệ xài cả năm còn chưa hết!”
Cô suy nghĩ, nếu chiếc vòng này là cổ vật thật thì vẫn phải tìm người đáng tin cậy.
Sau một hồi cân nhắc, cô bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Tiểu Thủy à!”
Điện thoại vừa kêu được vài tiếng thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Trời ơi bà cô của tớ ơi, sao giờ cậu mới chịu gọi cho tớ thế? Cậu không sao chứ? Tớ nói cho cậu nghe này, đừng nghĩ quẩn gì đấy nhé! Cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu đây!”
Nghe giọng lo lắng của đối phương, lòng Đường Khê bỗng thấy ấm áp.
May mắn thay cô vẫn còn một người bạn chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.