Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng
Chương 46: Phiên ngoại 3 – Kết hôn châu Âu + Gặp gia trưởng
Lữ Thiên Dật
24/11/2020
Ngô Liệt và Hà Hi thoải mái nắm tay, đi dạo trên con phố cổ phong tình Châu Âu.
Bầu trời xanh như được thanh tẩy, ánh nắng mặt trời trong vắt chiếu rọi ngôi nhà nhỏ màu trắng bên cạnh khiến nó trở nên đáng yêu thêm mấy phần, đài phun nước xinh đẹp trên quảng trường trở thành nơi cho đoàn chim bồ câu lười biếng phơi nắng.
Hà Hi đi dưới bóng râm mái hiên, lấy kính mát xuống say sưa ngắm nhìn thế giới này.
Bọn họ trước đó đã nộp đơn xin kết hôn, sáng hôm nay vừa mới nhận được giấy chứng nhận, còn có một số công văn và nghi thức để tiến hành kết hôn.
Ngày hôm nay Hà Hi lấy giấy hôn thú ra xem rất nhiều lần, xem như bảo bối mà nhìn tới nhìn lui, Ngô Liệt cũng đến gần xem.
“Anh rất rất vui!” Đôi mắt đẹp của Hà Hi cười đến cong cong, “Ha ha ha! Ưm ưm ha ha ha!”
“Ha ha!” Ngô Liệt ôm cậu, hun một cái thật mạnh, “Ha ha ha ha!”
Luôn tà mị quyến rũ Ngô tiên sinh, hiện lại lại cùng bà xã đứng trên đường cười ngu, càng khủng khiếp hơn là, căn bản không dừng được.
Bởi vì tất cả mọi chuyện thật sự quá suông sẻ, quả thật giống như một câu chuyện cổ tích.
Duy chỉ có một chuyện đặc biệt khiến người ta đau trứng!
“Tại sao địa điểm kết hôn lại là giáo đường!” Hà Hi nhe hai cái răng nanh nhỏ ra, “Không biết bản bảo bảo là Vampire sao?”
Ngô Liệt cười tủm tỉm: “Đúng là không biết.”
Hà Hi phùng má: “Còn phải nghe cha xứ đọc kinh.”
“Chỉ có hòa thượng mới đọc kinh, cha xứ là cầu nguyện.” Ngô Liệt tâm tình tốt sửa sai.
“Đều phiền giống nhau!” Hà Hi ngoài miệng nói phiền, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thu lại.
Đi đi, hai người đi tới một quán cà phê bên đường có phong cách rất dễ thương, chuẩn bị nghỉ chân uống nước một lúc.
Nhân viên tạp vụ đẹp trai tóc vàng mắt xanh lịch sự nho nhã dùng tiếng Anh hỏi bọn họ cần gì.
Rốt cuộc có thể nói bậy mà không ai nghe hiểu, Hà Hi nghiêm mặt nghiêm trang nói: “Cho tôi một ly máu, thêm đá, nhớ gắn thêm hai lát chanh.”
Huyết tộc, chính là có phong cách như thế!
Nhân viên tạp vụ im lặng một lúc, nói một câu tiếng Trung không được lưu loát: “Xin lỗi, tiên sinh, quán chúng tôi không bán máu.”
Ngô Liệt cười ngã ngửa: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hà Hi trong chớp mắt ngồi thẳng lại, vội nói: “Thật ngại quá, tôi đùa thôi.”
Cuối cùng hai người gọi hai ly cà phê, chậm rãi uống, trong tiệm cà phê phủ đầy hoa tươi, bầu không khí vừa ấm áp lại lãng mạn.
Trong chớp mắt, đã đến thời gian cử hành hôn lễ.
Ngoại trừ anh em người sói, Hà Hi hầu như không có bạn thân khác, cho nên khách mời đến hôn lễ bên Hà Hi chỉ mời Mộc Phong và Mộc Thần, cộng thêm hai người nhà bọn họ, bốn người tham gia hôn lễ hơn nữa còn có thể thuận tiện ở Châu Âu chơi một vòng, vô cùng sảng khoái. Mà bên Ngô Liệt thì mời tới khá nhiều người, có bạn bè là yêu tinh yêu quái, bao gồm cả bác sĩ gà mờ Mạnh Phồn tìm lại trí nhớ cho Hà Hi, còn có các đồng sự lúc còn là thợ săn quái vật, trong đó có một người từng bắt Hà Hi.
“Chính là anh!” Hà Hi mặc quần áo đặt may riêng trong ngày cưới, đẹp đến kinh thiên động địa, chỉ vào đồng sự trước mặt Ngô Liệt, dậm chân, “Anh từng bắt tôi!”
Ngô Liệt lập tức hung dữ trừng người đồng nghiệp kia: “Thật? Mày bắt vợ tao làm gì?”
Đồng nghiệp rất oan ức: “Ai bảo cậu ta thấy tao đã bỏ chạy, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đừng để trong lòng nha.”
Hà Hi nhéo Ngô Liệt một cái: “Có trách, cũng là do em làm cho anh sợ, hại anh nhìn thấy thợ săn liền chạy.”
Ngô Liệt cười đến vô cùng dịu dàng: “Ừ, trách em.”
Đồng nghiệp: “Đúng vậy, đều do Ngô Liệt.”
Ngô Liệt liếc hắn: “Cút đi.”
“…” Đồng nghiệp nhất thời rất muốn huhu chạy đi! Đã bay tới đây bị ngược cẩu FA, còn bị chửi!
“Hà Hi! Hôm nay anh đẹp lắm! Vô cùng đẹp trai!” Mộc Thần moe moe chạy tới xoay quanh Hà Hi hai vòng, cười đến lộ ra hai cái răng nanh, cậu và ca ca đều đã nghe qua chuyện cũ của Hà Hi, trúc mã thành đôi, quả thật không còn gì tuyệt vời hơn.
“Em cũng đẹp trai!” Vampire lập tức cùng sói nhỏ nhiệt liệt ôm một cái, phong cách nhìn có chút giống như khuê mật…
“Vợ!” Lâm Sở não căng ra, từ phía sau ôm lấy Mộc Thần, điên cuồng tạo ra cảm giác tồn tại.
Mộc Thần: …
Hà Hi: …
Mộc Phong cũng đi tới nói vài câu chúc phúc, nói được phân nửa, đã bị Giang Hàn nhéo một cái, vô cùng thận trọng.
Hà Hi không tim không phổi: “Ha ha ha ha!”
Giang Hàn: “Hừ!”
Mộc Phong bật cười, không thể làm gì khác là lôi Giang tiểu thụ thích ăn giấm chua trở về chỗ ngồi.
Kỳ thật trước khi tới Châu Âu, bốn người bọn họ đều đã gặp qua gia trưởng của nhau.
Ba mẹ Mộc Phong và Mộc Thần sống quanh năm ở nước ngoài, đối với hai đứa con trai người sói chọn cách nuôi thả, còn đối với chuyện đồng tính hay không, ba sói mẹ sói tỏ vẻ người sói vốn không để ý chuyện nhỏ nhặt này, người sói sống trong thế giới do con người làm chủ đã rất không dễ dàng, cho nên bọn họ chỉ hy vọng hai đứa nhỏ có thể thật vui vẻ mà trải qua cuộc sống này.
Lúc sáu người gặp mặt căng thẳng nhất chính là Lâm Sở, lúc ăn hắn cố ý ngồi giữa Mộc Thần và Giang Hàn, một bên là người yêu, một bên là bạn gay, rất có hiệu quả tăng thêm lòng can đảm! Lúc ba sói mẹ sói đi tới nam thần vô cùng hoảng hốt tay trái nắm tay Mộc Thần, tay phải chụp lấy Giang Hàn, Mộc Thần trấn an nắm ngược lại tay hắn, còn Giang Hàn thì nhanh chóng hất tay Lâm Sở ra, bực mình nói: “Đừng có mò lung tung!”
Ông đây là người đã có gia đình! Chú em chú ý thể diện!
“Sờ chỗ nào rồi?” Mộc Phong không vui, trong chớp mắt khấu trừ 50 điểm của Lâm Sở.
Lâm Sở cơ trí chỉ ra: “Giang Hàn tay anh run, anh cũng căng thẳng.”
Giang Hàn thẹn quá hóa giận: “Câm miệng, cả nhà em mới căng thẳng.”
“Cậu sờ tay em ấy làm gì?” Mộc Phong nhíu mày, lại khấu trừ Lâm Sở 100 điểm.
Lâm Sở còn chưa kịp trả lời, ba sói mẹ sói đã ngồi xuống.
Ngoài dự đoán của Lâm Sở và Giang Hàn, mẹ sói mặc dù là một nữ người sói, nhưng lại vô cùng đẹp, hơn nữa nhìn cũng rất trẻ, thân cao, vẫn giữ được dáng người, có chút hoang dã lại quyến rũ, khí chất hay ngũ quan của Mộc Thần hoàn toàn thừa kế từ mẹ sói, mà Mộc Phong chính là bản sao của ba sói, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần hung hãn, thế nhưng khi nói chuyện lại rất điềm đạm.
Lo lắng căng thẳng không yên ban đầu qua đi, mọi người vui vẻ trò chuyện, ba sói mẹ sói đều là người tính tình thẳng thắn, đối với Lâm Sở và Giang Hàn rất hài lòng, hơn nữa khi biết mẹ Giang Hàn lại chính là nữ thần quốc dân nổi tiếng khắp giang nam đại bắc nhiều năm trước đây mẹ sói liền woa woa lên bày tỏ muốn được kí tên!
“Khụ… Anh cũng muốn.” Trên mặt ba sói nổi tầng đỏ ửng quỷ dị.
“Ai nha ông xã anh không thể được!” Mẹ sói quở trách, giống như làm nũng khẽ đẩy đầu ba sói một cái.
Đầu ba sói lập tức ‘duang’ một cái đập lên tường!
“…” Ba sói xoa xoa đầu, mặt ngơ ngác.
“Phì.” Bốn tiểu bối lén che miệng cười.
Bên kia, vì Lâm Sở come out tương đối sớm, lúc 16 tuổi bị phát hiện trốn trong phòng ngủ xem manga nam nam nên come out luôn tính hướng, cho nên cả nhà dù có khổ sở dằn vặt thì cũng đã qua, đã nhiều năm như vậy nguyện vọng lớn nhất của ba Lâm mẹ Lâm chính là Lâm Sở có thể tìm được một người bạn trai đáng tin, dù sao con trai nhà mình cũng có một chút ngu ngốc, rất dễ bị phần tử xấu lừa gạt.
Cho nên khi Lâm Sở đưa Mộc Thần về nhà ra mắt ba Lâm mẹ Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Thần dáng dấp dễ thương lại đơn giản, ngoan ngoãn lại lễ phép, lúc ăn khen cơm mẹ Lâm nấu ngon không dứt miệng, còn không ngừng khen mẹ Lâm trẻ đẹp, cái miệng nhỏ ngọt vô cùng, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác xu nịnh, một đôi mắt to đẹp mang theo mấy phần ngây thơ không rành thế sự, cơm nước xong còn chủ động giúp dọn dẹp chén đũa lau bàn.
Thế là thành công hạ gục ba Lâm mẹ Lâm!
Sau khi ăn uống no đủ Lâm Sở dẫn Mộc Thần lên phòng mình tham quan, mà ba Lâm mẹ Lâm thì tỏ ý mình phải ra ngoài quảng trường tập múa.
“Đây chính là giường cậu ngủ từ nhỏ đến lớn…” Mộc Thần kéo Lâm Sở ngồi xuống giường, ở trên giường nhún nhún hai cái, mặt ngây thơ hồn nhiên nói: “Co dãn rất tốt, còn mềm.”
Lâm Sở ngơ ngác tỏ vẻ tán thành: “Đúng vậy.”
“…” Mộc Thần cắn cắn môi, cởi giày nằm xuống giường, “Có muốn cùng nhau nằm hay không?”
Lâm Sở: …
Vợ tui hình như lại câu dẫn tui!? Σ(°°)︴
“Đóng cửa chưa?” Mộc Thần vẻ mặt đơn thuần.
“Tớ đi khóa!” Lâm Sở nhanh chóng nhảy xuống giường đi khóa cửa, rồi phủi bụi nhảy lên giường hung hăng đè vợ mình!
Nệm quả thật rất mềm rất đàn hồi.
Bên Giang Hàn cũng rất thuận lợi, mẹ Giang dù sao cũng là người từng ở trong giới giải trí, suy nghĩ càng tiến bộ hơn, hơn nữa Giang Hàn khi còn nhỏ ba mẹ cứ bận rộn công việc, được bốn trưởng bối thay phiên chăm, là con một hơn nữa trong nhà lại có tiền, cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều tới lớn, tính tình kiêu căng không ai bì nổi, mỗi ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm ai nói cũng không nghe.
Nhưng một đại thiếu gia như thế, từ sau khi yêu đương cả người lại hoàn toàn thay đổi, không chỉ biết thường xuyên về thăm nhà, tính tình cũng thay đổi khá nhiều, vả lại khi Giang ba ba không biết lần thứ mấy chục yêu cầu cậu tới công ty học hỏi Giang Hàn lần này lại phá lệ đồng ý, còn dần dần cắt đứt liên lạc với đám hồ bằng cẩu hữu bên ngoài, ba Giang mẹ Giang mừng tới mức hận không thể đi vào miếu đốt hai cái lư hương.
Đối phương có ảnh hưởng tích cực cho con trai như vậy, hơn nữa Giang Hàn lúc ở không là cứ tẩy não cho ba mẹ, khen Mộc Phong rồi tung hô lên tận trời, vì vậy sự mâu thuẫn của ba Giang mẹ Giang cũng dần dần phai nhạt.
Lần đầu tiên bốn người gặp nhau là ở một hội quán gia đình, Mộc Phong cũng hiếm khi căng thẳng, chẳng qua không có ảnh hưởng tới biểu hiện, nghe giọng nói dịu dàng của mẹ Giang: “Tiểu Hàn mỗi lần về nhà, đều không ngừng kể cho chúng ta biết chuyện của hai đứa”, Mộc Phong quay sang mỉm cười nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn cúi đầu lùa cơm cực nhanh, hoàn toàn không phát hiện cái chén đã trống không, hai cái lỗ tai đo đỏ, phát hiện Mộc Phong đang nhìn mình không chớp mắt, lập tức không có chút khí thế nào mà trừng mắt liếc hắn, nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì hử!”
Mẹ Giang đụng đụng cánh tay con trai, trêu chọc nói: “Tiểu Hàn, không phải con nói con thích nhất là dáng vẻ lúc bạn trai nhìn con sao? Con nói ánh mắt của người ta rất dịu dàng, rất thâm tình, thì ra con là vì vậy mà thích người ta.”
Giang ba ba bổ thêm một nhát: “Khụ, đúng là nói như vậy.”
Mộc Phong mỉm cười, bình tĩnh nhìn Giang Hàn, viền mắt có chút phiếm đỏ.
“Mẹ! Ba! Con sai rồi! Hai người đừng nói nữa được không?” Giang Hàn trở mình, như ngồi trên đống than.
Cơm này quả thật không có cách nào ăn!
Lúc này, trong giáo đường vang giai điệu cử hành hôn lễ, hai người Hà Hi và Ngô Liệt cùng nhau đi trên thảm đỏ, sắc mặt vợ chồng son rất hạnh phúc, vô cùng ân ái.
Cha xứ chủ trì bắt đầu đọc diễn văn.
Giống như trong phim, hai người lần lượt nghiêm trang nhìn cha xứ nói ba chữ “Tôi đồng ý”, sau đó Ngô Liệt đem chiếc nhẫn gỡ xuống trước hôn lễ đeo lên lần nữa cho Hà Hi, Hà Hi cũng đeo cho Ngô Liệt một chiếc nhẫn tình nhân giống y đúc.
Cha xứ tóc hoa râm dùng tiếng Anh cầu nguyện: “Cầu chúa ban phúc, chiếc nhẫn này là bằng chứng cho lời thề vĩnh viễn của hai con, các con từ nay về sau sẽ yêu thương nhau, vĩnh viễn không chia cách, chúa sẽ đi cùng các con, A-men!”
Không được tui không có muốn chúa đi cùng đâu! Tiểu Vampire lập tức sợ run cả người.
Ngô Liệt cười nhéo nhéo ngón tay của cậu, trong tiếng hoan hô của khách mời ghé vào bên tai Hà Hi nói: “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em!” Hà Hi kích động ngẩng đầu hôn hắn.
Tiếng reo hò lập tức trở nên vang dội hơn.
Sau khi hôn lễ kết thúc hai người đến một trong các khách sạn năm sao, vào phòng đã đặt trước khi đi tuần trăng mật.
Đêm tân hôn, rất đáng để mong chờ.
Hai người ở phòng tắm tắm, vì để có hiệu quả tốt sau chuyển hóa, Ngô Liệt còn cố ý cắt móng tay, dù sao sau khi biến thành Vampire từ trên xuống dưới bất cứ cái gì thuộc thân thể cũng sẽ trở thành hình dáng ban đầu khi mặt trời lặn.
“Em… Chuẩn bị xong chưa?” Hà Hi rất căng thẳng, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu tiến hành chuyển hóa cho người khác.
“Được rồi.” Ngô Liệt vén áo ngủ lên, lộ ra bắp đùi đẹp thon dài, “Trong thời gian ngắn phải hút đi rất nhiều máu, anh không cảm thấy hút bắp đùi nhanh hơn hút cổ sao?”
“Em đúng là nhân loại hư hỏng!” Mặt Hà Hi đỏ bừng.
“Ngoan, tới, hút em.” Ngô Liệt cười xấu xa dụ dỗ.
Thế là Tiểu Hà Hi dâng trào quyết định nhào tới! Bởi vì căng thẳng, còn ở giữa hai chân Ngô Liệt hít sâu một cái.
Ngô Liệt cười đến tà ác.
Hà Hi trừng hắn một cái, cúi đầu cắn xuống.
Huyết dịch ngon ngọt chảy vào yết hầu, Ngô Liệt đè đầu Hà Hi lại, mười ngón tay ở trong mái tóc đen run rẩy, còn không ngừng phát ra âm thanh trầm thấp dễ nghe. Ừm, nhìn sang hoàn toàn không giống như là đang hút máu…
“Hút máu thôi mà sao em rên dâm đãng thế hả?” Hà Hi vụng về kháng nghị.
Ngô Liệt mất máu quá nhiều, môi trắng bệch, nhẹ đẩy đẩy Hà Hi nói: “Tạm được rồi bảo bối, hút nữa sẽ chết.”
Hà Hi lập tức ngồi dậy, dùng một cây dao nhỏ đã chuẩn bị rạch một đường ở cổ tay, đưa đến bên môi Ngô Liệt, Ngô Liệt sáp tới, mút như vô cùng đói khát.
Máu của huyết tộc có năng lực thần kỳ chảy vào trong người cảm giác thống khổ như lửa cháy toàn thân, Ngô Liệt hút đủ máu, buông cổ tay Hà Hi ra ôm chặt lấy cậu, cắn môi chịu đựng sự giày vò chuyển hóa mang tới.
“Em có thể vĩnh viễn cùng anh…” Chuyển hóa hoàn thành, Ngô Liệt đặt cái trán ướt đẫm mồ hôi ở trước ngực Hà Hi, cố gắng thích ứng cơ thể mới biến hóa.
Hà Hi ánh mắt lấp lánh, xoa nhẹ tóc Ngô Liệt, nói: “Gọi ba ba.”
Trong thế giới Huyết tộc có một quy định mà mọi người đều biết — đó là Vampire sau khi tiến hành chuyển hóa, Vampire mới sinh phải xưng hô với Vampire chuyển hóa mình là father, cũng chính là ba ba.
Ngô Liệt nhìn chằm chằm Hà Hi như sói: …
Tiểu Hà Hi tiếp tục tìm đường chết: “Nhanh lên, gọi ba ba, phụ thân cũng được.”
Ngô Liệt lảo đảo ngồi dậy, lắc đầu, tỉnh táo được một chút, nắm cằm Hà Hi lên, chậm rãi lặp lại: “Ba ba?”
“Ngoan!” Hà Hi kiêu ngạo ưỡn cao ngực.
Thế là giây kế tiếp cậu bị Ngô Liệt ôm quăng lên giường thuần thục lột sạch, thanh âm trầm thấp lại mị hoặc của ác ma Ngô Liệt cứ chậm rãi vang bên tai: “Đêm tân hôn muốn play phụ tử? Khẩu vị đúng là nặng nha, phụ thân đại nhân.”
“Không phải! Em câm miệng aaaa!!” Tiểu Hà Hi như bị sét đánh, hoảng hốt muốn chạy.
“Đừng nhúc nhích.” Ngô Liệt thấp giọng cười, giơ tay lên đem cậu kéo vào trong lòng ôm chặt, “Cho em ôm thế này một lúc.”
Hà Hi trở người, cùng hắn mặt đối mặt, chóp mũi cọ chóp mũi, mắt hai người đều cười đến híp lại.
Trên bầu trời đêm nổi cơn gió mạnh, thổi qua khe hở rèm cửa, cuốn lên tất cả cánh hoa hồng được rải khắp nơi trong phòng, thổi cao lên, rồi lại bỗng nhiên biến mất.
Cánh hoa bay lả tả xuống đất, giống như một cơn mưa thật nhẹ nhàng và êm dịu.
.:. Toàn Văn Hoàn.:.
Bầu trời xanh như được thanh tẩy, ánh nắng mặt trời trong vắt chiếu rọi ngôi nhà nhỏ màu trắng bên cạnh khiến nó trở nên đáng yêu thêm mấy phần, đài phun nước xinh đẹp trên quảng trường trở thành nơi cho đoàn chim bồ câu lười biếng phơi nắng.
Hà Hi đi dưới bóng râm mái hiên, lấy kính mát xuống say sưa ngắm nhìn thế giới này.
Bọn họ trước đó đã nộp đơn xin kết hôn, sáng hôm nay vừa mới nhận được giấy chứng nhận, còn có một số công văn và nghi thức để tiến hành kết hôn.
Ngày hôm nay Hà Hi lấy giấy hôn thú ra xem rất nhiều lần, xem như bảo bối mà nhìn tới nhìn lui, Ngô Liệt cũng đến gần xem.
“Anh rất rất vui!” Đôi mắt đẹp của Hà Hi cười đến cong cong, “Ha ha ha! Ưm ưm ha ha ha!”
“Ha ha!” Ngô Liệt ôm cậu, hun một cái thật mạnh, “Ha ha ha ha!”
Luôn tà mị quyến rũ Ngô tiên sinh, hiện lại lại cùng bà xã đứng trên đường cười ngu, càng khủng khiếp hơn là, căn bản không dừng được.
Bởi vì tất cả mọi chuyện thật sự quá suông sẻ, quả thật giống như một câu chuyện cổ tích.
Duy chỉ có một chuyện đặc biệt khiến người ta đau trứng!
“Tại sao địa điểm kết hôn lại là giáo đường!” Hà Hi nhe hai cái răng nanh nhỏ ra, “Không biết bản bảo bảo là Vampire sao?”
Ngô Liệt cười tủm tỉm: “Đúng là không biết.”
Hà Hi phùng má: “Còn phải nghe cha xứ đọc kinh.”
“Chỉ có hòa thượng mới đọc kinh, cha xứ là cầu nguyện.” Ngô Liệt tâm tình tốt sửa sai.
“Đều phiền giống nhau!” Hà Hi ngoài miệng nói phiền, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thu lại.
Đi đi, hai người đi tới một quán cà phê bên đường có phong cách rất dễ thương, chuẩn bị nghỉ chân uống nước một lúc.
Nhân viên tạp vụ đẹp trai tóc vàng mắt xanh lịch sự nho nhã dùng tiếng Anh hỏi bọn họ cần gì.
Rốt cuộc có thể nói bậy mà không ai nghe hiểu, Hà Hi nghiêm mặt nghiêm trang nói: “Cho tôi một ly máu, thêm đá, nhớ gắn thêm hai lát chanh.”
Huyết tộc, chính là có phong cách như thế!
Nhân viên tạp vụ im lặng một lúc, nói một câu tiếng Trung không được lưu loát: “Xin lỗi, tiên sinh, quán chúng tôi không bán máu.”
Ngô Liệt cười ngã ngửa: “Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hà Hi trong chớp mắt ngồi thẳng lại, vội nói: “Thật ngại quá, tôi đùa thôi.”
Cuối cùng hai người gọi hai ly cà phê, chậm rãi uống, trong tiệm cà phê phủ đầy hoa tươi, bầu không khí vừa ấm áp lại lãng mạn.
Trong chớp mắt, đã đến thời gian cử hành hôn lễ.
Ngoại trừ anh em người sói, Hà Hi hầu như không có bạn thân khác, cho nên khách mời đến hôn lễ bên Hà Hi chỉ mời Mộc Phong và Mộc Thần, cộng thêm hai người nhà bọn họ, bốn người tham gia hôn lễ hơn nữa còn có thể thuận tiện ở Châu Âu chơi một vòng, vô cùng sảng khoái. Mà bên Ngô Liệt thì mời tới khá nhiều người, có bạn bè là yêu tinh yêu quái, bao gồm cả bác sĩ gà mờ Mạnh Phồn tìm lại trí nhớ cho Hà Hi, còn có các đồng sự lúc còn là thợ săn quái vật, trong đó có một người từng bắt Hà Hi.
“Chính là anh!” Hà Hi mặc quần áo đặt may riêng trong ngày cưới, đẹp đến kinh thiên động địa, chỉ vào đồng sự trước mặt Ngô Liệt, dậm chân, “Anh từng bắt tôi!”
Ngô Liệt lập tức hung dữ trừng người đồng nghiệp kia: “Thật? Mày bắt vợ tao làm gì?”
Đồng nghiệp rất oan ức: “Ai bảo cậu ta thấy tao đã bỏ chạy, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đừng để trong lòng nha.”
Hà Hi nhéo Ngô Liệt một cái: “Có trách, cũng là do em làm cho anh sợ, hại anh nhìn thấy thợ săn liền chạy.”
Ngô Liệt cười đến vô cùng dịu dàng: “Ừ, trách em.”
Đồng nghiệp: “Đúng vậy, đều do Ngô Liệt.”
Ngô Liệt liếc hắn: “Cút đi.”
“…” Đồng nghiệp nhất thời rất muốn huhu chạy đi! Đã bay tới đây bị ngược cẩu FA, còn bị chửi!
“Hà Hi! Hôm nay anh đẹp lắm! Vô cùng đẹp trai!” Mộc Thần moe moe chạy tới xoay quanh Hà Hi hai vòng, cười đến lộ ra hai cái răng nanh, cậu và ca ca đều đã nghe qua chuyện cũ của Hà Hi, trúc mã thành đôi, quả thật không còn gì tuyệt vời hơn.
“Em cũng đẹp trai!” Vampire lập tức cùng sói nhỏ nhiệt liệt ôm một cái, phong cách nhìn có chút giống như khuê mật…
“Vợ!” Lâm Sở não căng ra, từ phía sau ôm lấy Mộc Thần, điên cuồng tạo ra cảm giác tồn tại.
Mộc Thần: …
Hà Hi: …
Mộc Phong cũng đi tới nói vài câu chúc phúc, nói được phân nửa, đã bị Giang Hàn nhéo một cái, vô cùng thận trọng.
Hà Hi không tim không phổi: “Ha ha ha ha!”
Giang Hàn: “Hừ!”
Mộc Phong bật cười, không thể làm gì khác là lôi Giang tiểu thụ thích ăn giấm chua trở về chỗ ngồi.
Kỳ thật trước khi tới Châu Âu, bốn người bọn họ đều đã gặp qua gia trưởng của nhau.
Ba mẹ Mộc Phong và Mộc Thần sống quanh năm ở nước ngoài, đối với hai đứa con trai người sói chọn cách nuôi thả, còn đối với chuyện đồng tính hay không, ba sói mẹ sói tỏ vẻ người sói vốn không để ý chuyện nhỏ nhặt này, người sói sống trong thế giới do con người làm chủ đã rất không dễ dàng, cho nên bọn họ chỉ hy vọng hai đứa nhỏ có thể thật vui vẻ mà trải qua cuộc sống này.
Lúc sáu người gặp mặt căng thẳng nhất chính là Lâm Sở, lúc ăn hắn cố ý ngồi giữa Mộc Thần và Giang Hàn, một bên là người yêu, một bên là bạn gay, rất có hiệu quả tăng thêm lòng can đảm! Lúc ba sói mẹ sói đi tới nam thần vô cùng hoảng hốt tay trái nắm tay Mộc Thần, tay phải chụp lấy Giang Hàn, Mộc Thần trấn an nắm ngược lại tay hắn, còn Giang Hàn thì nhanh chóng hất tay Lâm Sở ra, bực mình nói: “Đừng có mò lung tung!”
Ông đây là người đã có gia đình! Chú em chú ý thể diện!
“Sờ chỗ nào rồi?” Mộc Phong không vui, trong chớp mắt khấu trừ 50 điểm của Lâm Sở.
Lâm Sở cơ trí chỉ ra: “Giang Hàn tay anh run, anh cũng căng thẳng.”
Giang Hàn thẹn quá hóa giận: “Câm miệng, cả nhà em mới căng thẳng.”
“Cậu sờ tay em ấy làm gì?” Mộc Phong nhíu mày, lại khấu trừ Lâm Sở 100 điểm.
Lâm Sở còn chưa kịp trả lời, ba sói mẹ sói đã ngồi xuống.
Ngoài dự đoán của Lâm Sở và Giang Hàn, mẹ sói mặc dù là một nữ người sói, nhưng lại vô cùng đẹp, hơn nữa nhìn cũng rất trẻ, thân cao, vẫn giữ được dáng người, có chút hoang dã lại quyến rũ, khí chất hay ngũ quan của Mộc Thần hoàn toàn thừa kế từ mẹ sói, mà Mộc Phong chính là bản sao của ba sói, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần hung hãn, thế nhưng khi nói chuyện lại rất điềm đạm.
Lo lắng căng thẳng không yên ban đầu qua đi, mọi người vui vẻ trò chuyện, ba sói mẹ sói đều là người tính tình thẳng thắn, đối với Lâm Sở và Giang Hàn rất hài lòng, hơn nữa khi biết mẹ Giang Hàn lại chính là nữ thần quốc dân nổi tiếng khắp giang nam đại bắc nhiều năm trước đây mẹ sói liền woa woa lên bày tỏ muốn được kí tên!
“Khụ… Anh cũng muốn.” Trên mặt ba sói nổi tầng đỏ ửng quỷ dị.
“Ai nha ông xã anh không thể được!” Mẹ sói quở trách, giống như làm nũng khẽ đẩy đầu ba sói một cái.
Đầu ba sói lập tức ‘duang’ một cái đập lên tường!
“…” Ba sói xoa xoa đầu, mặt ngơ ngác.
“Phì.” Bốn tiểu bối lén che miệng cười.
Bên kia, vì Lâm Sở come out tương đối sớm, lúc 16 tuổi bị phát hiện trốn trong phòng ngủ xem manga nam nam nên come out luôn tính hướng, cho nên cả nhà dù có khổ sở dằn vặt thì cũng đã qua, đã nhiều năm như vậy nguyện vọng lớn nhất của ba Lâm mẹ Lâm chính là Lâm Sở có thể tìm được một người bạn trai đáng tin, dù sao con trai nhà mình cũng có một chút ngu ngốc, rất dễ bị phần tử xấu lừa gạt.
Cho nên khi Lâm Sở đưa Mộc Thần về nhà ra mắt ba Lâm mẹ Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Thần dáng dấp dễ thương lại đơn giản, ngoan ngoãn lại lễ phép, lúc ăn khen cơm mẹ Lâm nấu ngon không dứt miệng, còn không ngừng khen mẹ Lâm trẻ đẹp, cái miệng nhỏ ngọt vô cùng, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác xu nịnh, một đôi mắt to đẹp mang theo mấy phần ngây thơ không rành thế sự, cơm nước xong còn chủ động giúp dọn dẹp chén đũa lau bàn.
Thế là thành công hạ gục ba Lâm mẹ Lâm!
Sau khi ăn uống no đủ Lâm Sở dẫn Mộc Thần lên phòng mình tham quan, mà ba Lâm mẹ Lâm thì tỏ ý mình phải ra ngoài quảng trường tập múa.
“Đây chính là giường cậu ngủ từ nhỏ đến lớn…” Mộc Thần kéo Lâm Sở ngồi xuống giường, ở trên giường nhún nhún hai cái, mặt ngây thơ hồn nhiên nói: “Co dãn rất tốt, còn mềm.”
Lâm Sở ngơ ngác tỏ vẻ tán thành: “Đúng vậy.”
“…” Mộc Thần cắn cắn môi, cởi giày nằm xuống giường, “Có muốn cùng nhau nằm hay không?”
Lâm Sở: …
Vợ tui hình như lại câu dẫn tui!? Σ(°°)︴
“Đóng cửa chưa?” Mộc Thần vẻ mặt đơn thuần.
“Tớ đi khóa!” Lâm Sở nhanh chóng nhảy xuống giường đi khóa cửa, rồi phủi bụi nhảy lên giường hung hăng đè vợ mình!
Nệm quả thật rất mềm rất đàn hồi.
Bên Giang Hàn cũng rất thuận lợi, mẹ Giang dù sao cũng là người từng ở trong giới giải trí, suy nghĩ càng tiến bộ hơn, hơn nữa Giang Hàn khi còn nhỏ ba mẹ cứ bận rộn công việc, được bốn trưởng bối thay phiên chăm, là con một hơn nữa trong nhà lại có tiền, cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều tới lớn, tính tình kiêu căng không ai bì nổi, mỗi ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm ai nói cũng không nghe.
Nhưng một đại thiếu gia như thế, từ sau khi yêu đương cả người lại hoàn toàn thay đổi, không chỉ biết thường xuyên về thăm nhà, tính tình cũng thay đổi khá nhiều, vả lại khi Giang ba ba không biết lần thứ mấy chục yêu cầu cậu tới công ty học hỏi Giang Hàn lần này lại phá lệ đồng ý, còn dần dần cắt đứt liên lạc với đám hồ bằng cẩu hữu bên ngoài, ba Giang mẹ Giang mừng tới mức hận không thể đi vào miếu đốt hai cái lư hương.
Đối phương có ảnh hưởng tích cực cho con trai như vậy, hơn nữa Giang Hàn lúc ở không là cứ tẩy não cho ba mẹ, khen Mộc Phong rồi tung hô lên tận trời, vì vậy sự mâu thuẫn của ba Giang mẹ Giang cũng dần dần phai nhạt.
Lần đầu tiên bốn người gặp nhau là ở một hội quán gia đình, Mộc Phong cũng hiếm khi căng thẳng, chẳng qua không có ảnh hưởng tới biểu hiện, nghe giọng nói dịu dàng của mẹ Giang: “Tiểu Hàn mỗi lần về nhà, đều không ngừng kể cho chúng ta biết chuyện của hai đứa”, Mộc Phong quay sang mỉm cười nhìn Giang Hàn.
Giang Hàn cúi đầu lùa cơm cực nhanh, hoàn toàn không phát hiện cái chén đã trống không, hai cái lỗ tai đo đỏ, phát hiện Mộc Phong đang nhìn mình không chớp mắt, lập tức không có chút khí thế nào mà trừng mắt liếc hắn, nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì hử!”
Mẹ Giang đụng đụng cánh tay con trai, trêu chọc nói: “Tiểu Hàn, không phải con nói con thích nhất là dáng vẻ lúc bạn trai nhìn con sao? Con nói ánh mắt của người ta rất dịu dàng, rất thâm tình, thì ra con là vì vậy mà thích người ta.”
Giang ba ba bổ thêm một nhát: “Khụ, đúng là nói như vậy.”
Mộc Phong mỉm cười, bình tĩnh nhìn Giang Hàn, viền mắt có chút phiếm đỏ.
“Mẹ! Ba! Con sai rồi! Hai người đừng nói nữa được không?” Giang Hàn trở mình, như ngồi trên đống than.
Cơm này quả thật không có cách nào ăn!
Lúc này, trong giáo đường vang giai điệu cử hành hôn lễ, hai người Hà Hi và Ngô Liệt cùng nhau đi trên thảm đỏ, sắc mặt vợ chồng son rất hạnh phúc, vô cùng ân ái.
Cha xứ chủ trì bắt đầu đọc diễn văn.
Giống như trong phim, hai người lần lượt nghiêm trang nhìn cha xứ nói ba chữ “Tôi đồng ý”, sau đó Ngô Liệt đem chiếc nhẫn gỡ xuống trước hôn lễ đeo lên lần nữa cho Hà Hi, Hà Hi cũng đeo cho Ngô Liệt một chiếc nhẫn tình nhân giống y đúc.
Cha xứ tóc hoa râm dùng tiếng Anh cầu nguyện: “Cầu chúa ban phúc, chiếc nhẫn này là bằng chứng cho lời thề vĩnh viễn của hai con, các con từ nay về sau sẽ yêu thương nhau, vĩnh viễn không chia cách, chúa sẽ đi cùng các con, A-men!”
Không được tui không có muốn chúa đi cùng đâu! Tiểu Vampire lập tức sợ run cả người.
Ngô Liệt cười nhéo nhéo ngón tay của cậu, trong tiếng hoan hô của khách mời ghé vào bên tai Hà Hi nói: “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em!” Hà Hi kích động ngẩng đầu hôn hắn.
Tiếng reo hò lập tức trở nên vang dội hơn.
Sau khi hôn lễ kết thúc hai người đến một trong các khách sạn năm sao, vào phòng đã đặt trước khi đi tuần trăng mật.
Đêm tân hôn, rất đáng để mong chờ.
Hai người ở phòng tắm tắm, vì để có hiệu quả tốt sau chuyển hóa, Ngô Liệt còn cố ý cắt móng tay, dù sao sau khi biến thành Vampire từ trên xuống dưới bất cứ cái gì thuộc thân thể cũng sẽ trở thành hình dáng ban đầu khi mặt trời lặn.
“Em… Chuẩn bị xong chưa?” Hà Hi rất căng thẳng, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu tiến hành chuyển hóa cho người khác.
“Được rồi.” Ngô Liệt vén áo ngủ lên, lộ ra bắp đùi đẹp thon dài, “Trong thời gian ngắn phải hút đi rất nhiều máu, anh không cảm thấy hút bắp đùi nhanh hơn hút cổ sao?”
“Em đúng là nhân loại hư hỏng!” Mặt Hà Hi đỏ bừng.
“Ngoan, tới, hút em.” Ngô Liệt cười xấu xa dụ dỗ.
Thế là Tiểu Hà Hi dâng trào quyết định nhào tới! Bởi vì căng thẳng, còn ở giữa hai chân Ngô Liệt hít sâu một cái.
Ngô Liệt cười đến tà ác.
Hà Hi trừng hắn một cái, cúi đầu cắn xuống.
Huyết dịch ngon ngọt chảy vào yết hầu, Ngô Liệt đè đầu Hà Hi lại, mười ngón tay ở trong mái tóc đen run rẩy, còn không ngừng phát ra âm thanh trầm thấp dễ nghe. Ừm, nhìn sang hoàn toàn không giống như là đang hút máu…
“Hút máu thôi mà sao em rên dâm đãng thế hả?” Hà Hi vụng về kháng nghị.
Ngô Liệt mất máu quá nhiều, môi trắng bệch, nhẹ đẩy đẩy Hà Hi nói: “Tạm được rồi bảo bối, hút nữa sẽ chết.”
Hà Hi lập tức ngồi dậy, dùng một cây dao nhỏ đã chuẩn bị rạch một đường ở cổ tay, đưa đến bên môi Ngô Liệt, Ngô Liệt sáp tới, mút như vô cùng đói khát.
Máu của huyết tộc có năng lực thần kỳ chảy vào trong người cảm giác thống khổ như lửa cháy toàn thân, Ngô Liệt hút đủ máu, buông cổ tay Hà Hi ra ôm chặt lấy cậu, cắn môi chịu đựng sự giày vò chuyển hóa mang tới.
“Em có thể vĩnh viễn cùng anh…” Chuyển hóa hoàn thành, Ngô Liệt đặt cái trán ướt đẫm mồ hôi ở trước ngực Hà Hi, cố gắng thích ứng cơ thể mới biến hóa.
Hà Hi ánh mắt lấp lánh, xoa nhẹ tóc Ngô Liệt, nói: “Gọi ba ba.”
Trong thế giới Huyết tộc có một quy định mà mọi người đều biết — đó là Vampire sau khi tiến hành chuyển hóa, Vampire mới sinh phải xưng hô với Vampire chuyển hóa mình là father, cũng chính là ba ba.
Ngô Liệt nhìn chằm chằm Hà Hi như sói: …
Tiểu Hà Hi tiếp tục tìm đường chết: “Nhanh lên, gọi ba ba, phụ thân cũng được.”
Ngô Liệt lảo đảo ngồi dậy, lắc đầu, tỉnh táo được một chút, nắm cằm Hà Hi lên, chậm rãi lặp lại: “Ba ba?”
“Ngoan!” Hà Hi kiêu ngạo ưỡn cao ngực.
Thế là giây kế tiếp cậu bị Ngô Liệt ôm quăng lên giường thuần thục lột sạch, thanh âm trầm thấp lại mị hoặc của ác ma Ngô Liệt cứ chậm rãi vang bên tai: “Đêm tân hôn muốn play phụ tử? Khẩu vị đúng là nặng nha, phụ thân đại nhân.”
“Không phải! Em câm miệng aaaa!!” Tiểu Hà Hi như bị sét đánh, hoảng hốt muốn chạy.
“Đừng nhúc nhích.” Ngô Liệt thấp giọng cười, giơ tay lên đem cậu kéo vào trong lòng ôm chặt, “Cho em ôm thế này một lúc.”
Hà Hi trở người, cùng hắn mặt đối mặt, chóp mũi cọ chóp mũi, mắt hai người đều cười đến híp lại.
Trên bầu trời đêm nổi cơn gió mạnh, thổi qua khe hở rèm cửa, cuốn lên tất cả cánh hoa hồng được rải khắp nơi trong phòng, thổi cao lên, rồi lại bỗng nhiên biến mất.
Cánh hoa bay lả tả xuống đất, giống như một cơn mưa thật nhẹ nhàng và êm dịu.
.:. Toàn Văn Hoàn.:.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.